sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 396

“Người phụ nữ này cô còn có mặt mũi để nói sao, sao anh tôi không thể đối với cô như vậy, anh ấy là anh ruột của tôi, cô đối với tôi như vậy, cô cảm thấy anh tôi sẽ yêu thương cô như trước đây sao? Đúng là anh tôi có phụ nữ bên ngoài đó, vậy thì đã sao, tức chết cô tức chết cô, từ hôm nay nhà chúng tôi sẽ không có chút quan hệ gì với cô, anh tôi sẽ không tiếp tục mối quan hệ với cô nữa, cuộc sống riêng của anh ấy, anh muốn thế nào thì thế nấy, liên quan đến cô sao.”

Bạch Linh chậm rãi di chuyển ánh nhìn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Oanh Oanh.

Mạc Oanh Oanh lần đầu thấy Bạch Linh như vậy, bị dọa 1 phen, sau lưng chảy mồ hôi lạnh, ánh mắt lúc nãy Bạch Linh nhìn cô... khiến cô có có ảo giác như bị con rắn độc nhìn chằm chằm vào mình, chỉ đợi thời gian chín muồi sẽ nhào lên cắn cô.

Mạc Oanh Oanh sợ hãi lùi 1 bước.

“Cô, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi, tôi nói cho cô biết, bây giờ cô đang phạm tội, chúng tôi lúc nào cũng có thể đưa cô lên đồn cảnh sát, cô, nhanh chóng nhắm mắt lại, không được nhìn tôi như vậy.”

Bạch Linh quay đi, nhìn Mạc Tầm.

Người khác nói gì làm gì cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm Mạc Tầm mà thôi, cũng quan tâm đến suy nghĩ và hành động của anh.

“Tầm...”

“Đừng gọi tên tôi, tôi chịu không nổi.”

Mạc Tầm nhíu mày, giống như Mạc Oanh Oanh vậy lùi xuống 1 bước, chỉ hành động đơn giản này, làm cho tim Bạch Linh càng lạnh lẽo.

Ánh mắt Mạc Tầm khẽ lạnh, “Không sai, cô nói không sai, quả thật tôi đã phản bội cô, bất kể là tình cảm hay thân thể, bây giờ tôi không giấu nữa, chúng ta cùng nói rõ chuyện của 7 năm nay đi, tôi tự cảm thấy tôi đối xử với cô rất tốt, nếu không có tôi, cái mạng này của cô chắc cũng không còn nữa, cho nên, tôi không có lỗi với cô. Mà cô, cô không có lí do gì để hận tôi, cho nên chúng ta cứ như vậy đi, tôi sẽ không đưa cô đến đồn cảnh sát, cô đi đi, đi thật xa khỏi nơi này, sau này đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa.”

“Không được.” Mạc phu nhân kêu lên “Mạc Tầm, con làm vậy là thả hổ về rừng, người phụ nữ này không phải là người biết điều, con thả cô ta đi, vạn nhất cô ta ra tay với chúng ta thì sao? Chúng ta không thể để lại tai họa này được, nhanh chóng đưa cô ta vào đồn, chúng ta nuôi cô ta 7 năm, đến nuôi 1 con chó còn biết bảo vệ chủ nhân, con nhỏ Bạch Linh này lại là con sói mắt trắng, lưu lại nhất định sẽ là tai họa.”

“Mẹ, đừng nói vậy, quyết định vậy đi.”

Mạc Tầm cũng vì tình nghĩa 7 năm nay, mà tha cho Bạch Linh 1 lần.

7 năm nay, anh khẳng định là, Bạch Linh đem đến cho anh nhiều sự ấm áp. Quan trọng hơn là, dữ liệu trong tay anh, nhìn thì có vẻ có thể kết tội Bạch Linh, nhưng thực sự không đủ nhân chứng vật chứng, nếu thật sự đem dữ liệu đó để chứng minh, đến lúc đó cô ta cắn chết cũng không chịu nhận, thì người khác cũng không có cách nào buộc tội?

Hơn nữa, nếu bị đồn là anh bỏ rơi Bạch Linh, còn tự tay đưa cô vào đồn cảnh sát, lúc đó cổ phiếu của Mạc gia sợ là sẽ mất giá không phanh.

Suy đi nghĩ lại, để Bạch Linh biến mất khỏi cuộc sống của anh, là cách tốt nhất.

Còn về việc Bạch Linh phục thù.

Không có Mạc Tầm, Bạch Linh là 1 người không thân phận không hậu thuẫn, là 1 cô gái trói gà không chặt, cô có thể làm gì chứ?

“Được rồi, cô đi đi.”

Đi?

Bạch Linh cười bi ai.

Nam nhân... quả là không thể dựa dẫm, lúc trước người thề non hẹn biển là anh, bây giờ người muốn cô biến mất vĩnh viễn cũng là anh.

Haha...

Cô thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tầm, không còn chút ấm áp của ngày thường, đến giả bộ cũng không thèm giả, anh chắc là hy vọng ngày này rất lâu rồi, nói không chừng... dữ liệu mà anh nói lần này, chỉ là cái cớ để đuổi cô đi.

Nhất thời Bạch Linh như hiểu rõ cảm xúc của Mạc Tầm.

Cô mím môi, trên mặt vẫn đau rát, nhìn Mạc Tầm, Mạc Tầm quay đi không nhìn cô, cô lại nhìn Mạc Oanh Oanh, ánh mắt Mạc Oanh Oanh như hận không thể cắt thịt lột da cô, còn vợ chồng Mạc Đào, hai người vừa phòng bị vừa căm ghét nhìn cô.

Cái gọi là “nhà” này... đã không còn nơi để cô dung thân nữa.

Bạch Linh nhìn xuống, mở chăn ra đi xuống giường.

Sỉ nhục hôm nay cô sẽ nhớ rõ.

Mạc Tầm.

Mạc Oanh Oanh.

Vợ chồng Mạc Đào.

Trong lòng Bạch Linh ghi nhớ rõ tên từng này, sẽ có 1 ngày, cô sẽ đem tất cả những sỉ nhục cô chịu hôm nay từng thứ từng thứ trả hết cho họ.

Bạch Linh xuống giường, đi đến bên tủ thu dọn đồ đạc.

“Cô ngừng tay.” Mạc Oanh Oanh giơ tay ngăn cô lại, “Bạch Linh, cô có thể diện không, đồ cô ăn cô dùng ở nhà chúng tôi đều là tiền của anh tôi mua, cô có tư cách gì lấy đi chứ? Tôi nói cô biết, đồ của Mạc gia cô 1 món cũng đừng hòng đem đi.” Vừa nói, Mạc Oanh Oanh quay đầu nhắc nhở Mạc Tầm, “Anh, thẻ ngân hàng anh đưa Bạch Linh nhớ phải đóng băng đó, cô ta đã không là người nhà của chúng ta nữa, có tư cách gì chiếm tiện nghi nhà chúng ta chứ.”

Mạc Tầm gật đầu biểu thị đồng ý.

Trong lòng Bạch Linh trầm xuống.

Cô cắn môi nhìn Mạc Oanh Oanh, “Đồ đắt tiền 1 thứ tôi cũng không lấy, tôi chỉ lấy quần áo của mình.”

“Haha, mắc cười chết người, quần áo của cô đều là anh tôi mua, cô có tư cách gì mang đi nói tôi nghe đi Bạch Linh, đồ này đợi cô đi rồi, tôi lập tức bỏ vào thùng rác, tôi quăng cho ăn mày cũng không bố thí cho cô.”

Bạch Linh nhìn Mạc Tầm, Mạc Tầm quay mặt đi coi như không thấy chuyện gì.

Ha...

Nam nhân 1 khi đã tuyệt tình, quả thật dù là người thân cũng không nhận.

Bạch Linh không làm chuyện vô ích nữa, cô không đem gì cả, chỉ mặc 1 bộ đồ ngủ mỏng và đôi dép, dưới ánh nhìn của mọi người, từ từ xuống lầu.

Bên ngoài cửa sổ.

Ông trời như đối nghịch với cô, mới lúc nãy trời còn nắng nhưng không biết vì sao, trên trời đột nhiên đổ tuyết.

Những người hầu trước kia khi thấy cô đều cung kính kêu bạch tiểu thư, bây giờ nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, không ai dám bước lên để giúp đỡ.

Bạch Linh cười mỉa mai.

Cô cố gắng đi ra sân, gió lạnh thổi đến, tuyết lạnh thấu xương rơi lên người cô, đồ ngủ mỏng manh nhanh chóng bị tuyết làm ướt đẫm, thân thể cô không chút độ ấm.

Bạch Linh lạnh đến môi trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Mạc, cô quay đầu, nhìn lại lần nữa nơi cô đã sống 7 năm.

Mạc thị trang viên vẫn đẹp tráng lệ như vậy, nhưng sau này sẽ không phải là nơi cô ở nữa.

Bạch Linh nhìn trang viên, không có ai tiễn cô, cô nắm chặt thành quyền, “Mạc Tầm Mạc Tầm anh đợi đó... đợi đến ngày tôi có năng lực, nỗi nhục ngày hôm nay, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.”

Bạch Linh không nhìn trang viên nữa, ôm cơ thể đang run rẩy, kiên định rời đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx