sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 410

Trương Hân vừa muốn cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Tô Tố, điện thoại lại bị Lãnh Mạc đoạt mất.

Đầu năm đầu tháng, Trương Hân một chút cũng không muốn trải qua trong bệnh viện, cho nên sau khi trưng cầu sự đồng ý của bác sĩ liền xuất viện dọn về biệt thự của Lãnh Mạc, lúc này, cô nằm trên giường lớn cho hai người ngủ, cả người nhàm chán sắp mốc.

Khó khăn lắm mới nhắn tin cho Tô Tố, kết quả điện thoại cũng bị Lãnh Mạc cướp đi.

Trương Hân trợn mắt nhìn, Lãnh Mạc tên xấu xa, anh thật quá đáng.

“Hơn nửa đêm chơi điện thoại làm gì, ngoan ngoãn đi ngủ.”

“Ngủ không được” Trương Hân tức giận nói.

“Ngủ không được chúng ta làm chuyện có ý nghĩa?”

Trương Hân mặt đỏ lên, “Lãnh Mạc anh đố xấu xa.”

“Anh nói chuyện có ý nghĩa là nói chuyện phiếm.” Lãnh Mạc câu môi cười một tiếng, trong phòng anh chỉ mặc một cái áo sơ mi đen, nụ cười tà mị, anh cúi người tới gần Trương Hân, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, mặt đỏ thế này, mới vừa rồi không có nghĩ sai? Trương Hân, anh phát hiện em càng ngày càng không trong sáng.”

“Anh trong sáng, cả nhà anh đều trong sáng.”

Lãnh Mạc buồn cười, vén chăn lên lên **, nằm cạnh Trương Hân.

“Anh không bận sao?”

“Ừm, tết rồi, các nhân viên làm việc đều phải nghỉ một chút mà, các quán đêm cần đóng cửa anh cũng đóng rồi, anh coi như nghỉ phép nói chuyện với em, đúng rồi, ngày mai anh dẫn em đi chúc tết với một số trưởng bối.

Trương Hân sững sờ, khoảng thời gian từ lúc cô nằm viện xuất viện này, thuốc mỗi ngày dùng đều là không biết Lãnh Mạc lấy từ nơi nào, thuốc hiệu quả rất không tệ, cho nên sức khỏe cô đã khôi phục khá tốt, mặc dù không thể làm vận động mạnh, nhưng bước xuống đi bộ vẫn không có vấn đề.

Nàng kinh ngạc là Lãnh Mạc lại muốn dẫn cô đi chúc tết.

Cô theo Lãnh Mạc bảy năm, cho tới bây giờ đều là quan hệ không thể cho ai biết, Lãnh Mạc cũng không ý muốn công khai ra, bảy năm qua mỗi lần ăn tết anh đều đi chúc tết một mình, cho tới bây giờ cũng không có đưa cô đi qua.

Năm nay... Đây là bị kích thích hay là thế nào?

Nhìn ra Trương Hân thắc mắc, Lãnh Mạc ôm vai cô, tình trạng của anh em cũng biết, anh trước đó không cho em xuất hiện trước tầm mắt của mọi là vì muốn bảo vệ em, không ít người muốn đối phó anh, nhưng người bảo vệ bên cạnh anh càng nhiều, em lại làm nghề này, anh lo lắng những người kia biết quan hệ của chúng ta, không đối phó được anh sẽ đi tìm em.”

Trong lòng Trương Hân ấm áp, cô trước kia còn tưởng rằng Lãnh Mạc là không muốn thừa nhận cô.

Cô trừng mắt nhìn Lãnh Mạc, “những lời này sao anh không nói sớm.”

Sớm nói rõ chút, giữa hai ta làm sao có nhiều hiểu lầm như vậy.

Lãnh Mạc nhíu mày, trầm mặc.

Bắt anh giải thích nhiều như thế vơi một người phụ nữ, anh đương nhiên không làm.

Đương nhiên, bây giờ không giống với ngày xưa.

Trương Hân lại hỏi, “vậy bây giờ sao anh lại thay đổi suy nghĩ?”

“Trưởng bối có thể để cho anh đi chúc tết không nhiều, cũng chỉ có trưởng bối của Tôn tử và Tiêu Lăng, những người khác không cần, trưởng bối của hai nhà bọn họ đều nhìn ta lớn lên, sẽ không tiết lộ em ra ngoài.”

“A vậy Mộ Bạch đâu, Mộ Bạch không phải cũng là anh em tốt của anh sao, em không đi chào hỏi cha mẹ của hắn sao.”

Lãnh Mạc cúi đầu nhìn cô cười, “Trương Hân, em có mang theo não không, ba mẹ của Mộ Bạch là người có tiếng tăm trong giới chính trị, thế lực anh lớn hơn nữa, cũng là xã hội đen, bọn họ là giới chính trị, quan hệ có tốt hơn nữa, ngoài mặt cũng là không thể qua lại, bằng không đối với hai nhà đều không tốt.”

“Thì ra là thế.”

Trương Hân hiểu được một chút.

“Ngày mai muốn đi cùng anh không?”

“Muốn muốn, đương nhiên muốn.”

Hành động Lãnh Mạc đưa cô đi chúc tết, chính là tương đương với việc thừa nhận cô trước mặt các trưởng bối, sao cô có thể không chịu.

“Trương Hân...”

“Làm gì?”

“Anh đã hơn hai tháng không có chạm vào phụ nữ rồi.”

“Cho nên?”

“Em có phải nên thưởng cho anh một chút không?” Lãnh Mạc xoay người đè Trương Hân lại.

Trương Hân mở to mắt, “không được, bác sĩ nói không thể làm vận động mạnh.”

“Anh có thể không cho em động, em có thể dùng tay, hoặc là... ánh mắt Lãnh Mạc sáng rực nhìn chằm chằm bờ môi đỏ của Trương Hân.

Mặt Trương Hân liền nóng lên, “Lãnh Mạc anh cái đồ xấu xa.”

“Đàn ông ở ngay trước mặt người phụ nữ mình yêu không *, đó chính là * Không bằng.”

“khóe miệng Lãnh Mạc hơi cong lên, cả người đều tà mị, anh dùng chăn che lại hai người, không bao lâu liền có quần áo từ trong chăn bị ném ra, chăn che rất kín, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe được những tiếng thở mạnh và tiếng rên yêu kiều phát ra từ trong chăn, không khí trong phòng lập tức nóng lên.

...

Đầu năm mùng một.

Ngày hôm nay, tất cả mọi người đều thay áo mới, dậy thật sớm, sáng sớm vợ chồng Tiêu Quốc Cường thu dọn xong hành lý, rời khỏi biệt thự.

Tiêu Lăng không có tiễn bọn họ, người đưa bọn họ rời khỏi chính là tiểu Trần.

Trước khi đi, Tiêu mẫu nhìn Tô Tố với ánh mắt đầy thâm ý, cười nói, “Tô Tố, đừng quên lời ta nói với con.”

Quên?

Sao có thể quên được.

Thế nhưng trải qua hôm qua, trải qua những ngày cô sống cùng với Tiêu Lăng,Tô Tố cảm thấy, coi như Tiêu Diệp Lạc trở về, cũng sẽ không uy hiếp gì đến tình cảm cuả cô và Tiêu Lăng tình cảm sinh ra bất cứ uy hiếp gì. Lông mày cô nhíu lại, cười, “lời của bá mẫu con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, cũng xin bá mẫu đừng quên lời con nói.”

“Vậy chúng ta hãy xem thử ai có thể cười đến phút cuối” Tiêu mẫu ý vị sâu xa cười cười, quay người đi.

Sau khi bóng dáng của bà rời khỏi, Tiêu Lăng mới thoáng khẩn trương nhìn Tô Tố, “mẹ anh đã nói gì với em?”

“Anh nên biết chuyện đó, mẹ anh tại sao lại không có một chút hành động chứ, chẳng lẽ mẹ đem tất cả mọi chuyện nói cho Tô Tố nghe rồi? Anh cẩn thận nhìn biểu cảm của Tô Tố, nhưng Tô Tố là ai? Cô là diễn viên, lúc thật sự muốn giấu đi cảm xúc của mình, không ai có thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào trên mặt cô.

“Tô Tố...”

“Anh khẩn trương cái gì.”

Tô Tố khoác tay anh, quay người trở vào biệt thự, mỉm cười, “bá mẫu có thể nói gì với em, đơn giản là kêu em rời khỏi anh, nói những lời như là hai người chúng ta không hợp, còn nói sẽ không thừa nhận con dâu như em này nọ...”

Tiêu Lăng nắm chặt tay Tô Tố, “Tô Tố, em đừng nghe mẹ anh nói, có thích hợp hay không chỉ có hai người chúng ta rõ nhất.”

“Đúng vậy.” Tô Tố giẫm lên đống tuyết, đầu tựa vào vai Tiêu Lăng, nhìn nhìn vào mắt Tiêu Lăng, nửa đùa nửa thật nói, “cho nên em nói với bá mẫu, “trừ phi là anh không cần em nữa, nếu không em không có khả năng rời xa anh.”

Tiêu Lăng nắm chặt tay Tô Tố, kiên định nói, “Tô Tố, không có ngày đó anh không thể nào không cần em.”

Tô Tố cảm thấy rất yên tâm, dịu dàng cười với Tiêu Lăng, “em tin anh.”

Sau đó hai người bắt đầu bận rộn.

Người hầu trong biệt thự ngoại trừ bác Trần, còn lại những người khác đều về nhà, cho nên Tô Tố và Tiêu Lăng liền bận rộn. mùng một tết,người tới thăm hỏi lão gia tử quả thực không ít, đại đa số đều là những cấp dưới trước kia của lão gia tử, rất nhiều thanh niên trẻ mặc quân trang, dáng người cao thẳng chính trực, nhìn đến tròng mắt của tiểu Thất xém chút không có dính trên người người ta.

Tô Tố thấy biểu cảm của tiểu Thất, không ngừng lắc đầu, “đứa nhỏ này thật sự là không cứu nổi.”

Tiêu Lăng cũng đau đầu, nhóc con này rốt cuộc giống ai thế.

Anh và Tô Tố đều không phải vậy. [Thêm '' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Đến mười giờ sáng, Tô Tố nhìn thấy người xuất hiện trong phòng khách, lập tức nhíu chặt mày.

Mạc Tầm.

Hắn tới làm gì


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx