sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 484

Lãnh Mạc thờ ơ nhìn qua anh ta, “Lúc nãy là cậu nói nên cô ấy mới đưa người đi, không ngăn lại.”

“Ờ... là tôi đồng ý, nhưng cậu chưa đồng ý mà, cậu nhanh chóng kéo người về đây.”

Lãnh Mạc lắc đầu, “Trong ngành này, điều cấm kỵ nhất là điều này, vì tôi không bác bỏ nó thì nó là mặc định rồi. Không thể đuổi theo đưa anh ta về, vả lại... đâu phải đề nghị của tôi.”

Tôn Nguyên đầu óc không hiểu, một mình ở trong phòng nhai đi nhai lại, “Vậy phải làm sao, Tiêu Diệp Lạc người phụ nữ này sáu năm trước tổn thương Tiêu Lăng sâu như vậy, bây giờ lại về đây, chắc chắn không có ý tốt, nếu không phải là cô ta thì Tiêu Lăng và Tô Tố cũng không náo loạn đến nước kết thúc này, cái con Tiêu Diệp Lạc này đúng là tai hoạ, cậu nói cô ta đưa Tiêu Lăng về nhà, sau đó... hiếp anh ta, ngày mai lại đổ thừa Tiêu Lăng, nói là Tiêu Lăng nhậu say... đến lúc đó thật sự xảy ra quan hệ thực sự, ước tính rằng ông nội Tiêu không ngăn cản họ nữa... aaa, như vậy thì Tiêu Lăng sẽ tiêu đời sao?”

“Không phải tiêu đời Tiêu Lăng, mà là cậu tiêu đời.”

“Hả?”

“Nếu như giống thật với những gì cậu nói, ngày mai Tiêu Lăng tỉnh dậy, cậu nghĩ người đầu tiên anh ta tính sổ là ai?”

Tôn Nguyên chỉ vào mũi mình, “Tôi?”

Lãnh Mạc lấy chiếc chăn đắp lên cơ thể Mộ Bạch, lúc này mới thở phào, “Tính ra cậu vẫn không quá ngu.”

“Hả, vậy tôi phải như vậy thế, đại ca sẽ chặt của tôi mất.”

“Cho nên, cậu bây giờ nhanh chóng đuổi theo.”

“Nhưng là tôi đồng ý rồi...”

“Ừm, mặt mũi quan trọng hay là ăn đập quan trọng, anh tự cân nhắc đi.”

Đương nhiên là bị đập quan trọng hơn chứ.

Tôn Nguyên lần này không do dự, chạy ra ngoài phòng nhanh chóng đuổi theo, nhưng bên ngoài sớm đã không thấy hình bóng của Tiêu Lăng và Tiêu Diệp Lạc, Tôn Nguyên lại đuổi theo vào bãi đổ xe, ở bãi đổ xe cũng không thấy ai.

“Wa chao, tại sao lại nhanh như vậy.”

Tôn Nguyên nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Lăng, nhưng đoạn giọng nói đó đã gửi đến, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang khoá máy.”

Hả...

Tiêu đời rồi tiêu đời rồi.

Trong đầu Tôn Nguyên chỉ còn lại một cách.

Tiêu Lăng tiêu đời rồi.

Anh ta cũng sắp tiêu đời rồi.

...

Tiêu Diệp Lạc sau đó đi rất nhanh, là vì cô ta đã trả tiền bao, nhờ người đỡ Tiêu Lăng vào xe, sau khi lên xe cô ta lập tức tắt nguồn điện thoại của Tiêu Lăng, sau đó bắt đầu khởi động động cơ xe, nhanh chóng đạp ga và rời khỏi bar.

Tiêu Lăng nhắm mắt, trong miệng vẫn thầm thì, “Cô nói dắt tôi đi tìm Tô Tố... Tô Tố đâu?”

Tiêu Diệp Lạc trong lòng buồn vô tận, cô vừa lái xe vừa trả lời anh ta, “Sắp rồi, sắp tìm thấy Tô Tố rồi.”

“Tô Tố... Tô Tố anh sai rồi, Tô Tố, em đừng rời xa anh...”

Mỗi câu nói của Tiêu Lăng đều như con dao đâm vào tim Tiêu Diệp Lạc, khiến cho cô ta khó xử khó chịu. Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến địa điểm.

Đây là một căn hộ cao cấp.

Cũng là nơi cư trú trước đây của cô ở thành phố a.

Tiêu Diệp Lạc nỗ lực, lại một lần nữa lấy Tô Tố ra làm lí do, điều này mới có thể đỡ Tiêu Lăng lên lầu.

Cô lấy chìa khoá ra và mở cửa.

Từ khi cô ta xuất viện, chưa về nhà cũ, ba mẹ đang ồn ào chuyện li dị, nên cô ta dọn qua đây sống.

Tiêu Diệp Lạc một bên giữ một bên ôm Tiêu Lăng, đưa anh ta vào phòng ngủ. Cuối cùng cũng đến phòng ngủ thì cô buông Tiêu Lăng ra, lúc ấy Tiêu Lăng đã ngã xuống chiếc giường lớn.

“Ưmm...” Tiêu Lăng nằm trên chiếc giường lớn, toàn thân mùi rượu, một lúc sau đã khiến cho mùi hương ban đầu của căn phòng bị che lắp đi.

Tiêu Diệp Lạc mệt mỏi, thở nặng nề, đưa tay ra mở cửa sổ trong phòng để thông gió, mùi hương trong căn phòng này đỡ hơn một chút.

“Tô Tố, Tô Tố...”

Tiêu Diệp Lạc nhìn vào Tiêu Lăng đang nằm trên giường, đôi mắt dần dần lộ ra sự hài lòng.

Rời đi lâu như vậy, cô nhiều lần tưởng tượng, khi cô ta về nước sau đó cô và anh Tiêu Lăng làm lành. Hai người họ kết hôn, sinh con thì nằm trên chiếc giường lớn như vậy. Anh Tiêu Lăng mỗi sáng thức dạy đều hôn vào trán cô, sẽ rót cho cô ấy một ly sữa khi cô ấy còn đang ngủ.

Bây giờ mặc dù không giống trong tưởng tượng, nhưng cũng gần gũi rất nhiều.

Ít nhất, anh ta đã nằm trên giường cô rồi.

“Anh Tiêu Lăng, anh đừng trách em, hãy để em ích kỉ một lần này, chỉ một lần này, nếu như vẫn không được, sau này em không bám lấy anh nữa...”

Tiêu Diệp Lạc cởi giày của mình ra.

Cô quỳ xuống bên cạnh Tiêu Lăng, đưa tay ra cởi chiếc áo sơ mi nhăn nheo của anh, tay của Tiêu Diệp Lạc đang run rẩy dữ dội, những cúc áo hầu như không tháo ra được, cô hít một hơi thật sau, cố gắng giữ thăng bằng bản thân, từng cái từng cái cởi ra cúc áo của anh ta, ngực đầy mạnh mẽ của Tiêu Lăng lộ ra ngoài, Tiêu Diệp Lạc má ửng đỏ.

Cô lột áo sơ mi của Tiêu Lăng, cúi xuống thân dưới và bắt đầu cởi thắt lưng anh ta ra.

Thắt lưng của anh ta là cài khoá trong, Tiêu Diệp Lạc dành rất nhiều công phu mới mở ra được, sau đó cởi quần anh ta ra, sau đó toàn bộ cơ thể Tiêu Lăng chỉ còn lại...

Tiêu Diệp Lạc chưa bao giờ gặp một người đàn ông trong đời sống thực.

Ngay lúc này Tiêu Lăng chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót, cô ta chưa từng nhìn thấy qua. Mặt cô ửng đỏ, hình như bất cứ khi nào cũng có thể chảy ra máu.

Cuối cùng, tay Tiêu Diệp Lạc nhẹ nhàng đặt lên bụng Tiêu Lăng.

Cô ta vừa nhắm mắt, trong lòng vừa căm thù, hung hăng kéo ra chiếc quần lót của anh.

Tiêu Lăng đột nhiên quay người lại.

Tiêu Diệp Lạc hầu như không dám nhìn vào anh ấy.

Điều Tôn Nguyên lo lắng là đúng, lúc này trong đầu Tiêu Diệp Lạc chỉ có một ý tưởng chính là cùng Tiêu Lăng xảy ra mọi thứ.

Đâu sợ rằng ngay cả khi Tiêu Lăng tỉnh dậy không muốn ở cùng cô ta.

Ít nhất... ít nhất là cô ta muốn lần đầu tiên, thứ quý báu nhất của mình cho người đàn ông của mình.

Tiêu Diệp Lạc đỏ mặt, quỳ ở một bên và bắt đầu cởi quần áo của mình ra.

Áo khoác, áo bên trong.

Ngay sau đó, cô ta đã cởi ra hết.

Cô ta dựa vào người Tiêu Lăng, nhẹ nhàng nói cạnh tai anh ấy, “Tiêu Lăng, em là Tô Tố... em nhớ anh quá.”

“Tô Tố, Tô Tố?”

Quả nhiên, nhắc đến Tô Tố, Tiêu Lăng lập tức mở mắt ra, chỉ là uống rượu quá nhiều cho nên anh mắt anh ta có chút phân vân, hầu như nhận thức trong tiềm thức, anh ta ôm lấy Tiêu Diệp Lạc, “Tô Tố, Tô Tố... em về rồi à? Em về rồi đúng không?”

Tiêu Diệp Lạc suýt khóc.

Đau đớn buồn rầu.

Cô ta phải dựa vào tên của người phụ nữ khác, mới có thể để người trong tim mình có cảm giác với mình. Cô ta ôm đầu Tiêu Lăng, giọng nói kèm theo tiếng khóc, “Đúng, em về rồi.”

Một lát sau.

Vị trí của Tiêu Lăng và Tiêu Diệp Lạc thay đổi, Tiêu Lăng quay người lại đè lên cô ta, không đầu không đuôi liền hôn cô ta, “Tô Tố, Tô Tố, anh rất nhớ em...”

Tiêu Lăng cuối đầu hôn vào môi của Tiêu Diệp Lạc, Tiêu Diệp Lạc cố gắng phối hợp, nhưng khi hôn thì Tiêu Lăng đột nhiên ngừng lại mọi cử động.

“Tiêu Lăng?”

“Cô không phải Tô Tố”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx