Người hầu trong nhà lớn thấy ông đến, từng người như được thở phào nhẹ nhõm.
“Tô quản gia, ông mau vào trong xem đi, lão thái gia đang trút giận trong đó, không ai dám vào xem tình hình thế nào cả.”
Tô Vi Túc nghe vậy nhanh chóng bước vào phòng chính của lão thái gia.
Vừa vào đến cửa phòng đã nhìn thấy lão thái gia cầm chiếc bình cổ quý hiếm với bức tự họa ném xuống đất, cả chiếc ghế làm bằng gỗ xưa cũng bị ông quăng mạnh xuống. Tô Vi Túc không ngăn lão thái gia lại mà đợi cho đến khi lão thái gia đã hả giận rồi mới bước qua đám tàn tích trên đất đi vào.
“Lão thái gia...”
Sau khi xả xong sự bực tức, ngọn lửa tức giận trong lão thái gia cũng từ từ tan đi, thấy Tô Vi Túc đến, ông bèn ngồi xuống chiếc giường nguyên vẹn duy nhất trong phòng, trầm giọng hỏi, “Khi nãy ta tức quá, có đạp Tô Gia Hòa một cái, nó có sao không?”
“Không sao, cơ thể nó rắn chắc lắm, đừng nói một đạp, 10 đạp, 8 đạp nó cũng chịu được.”
Lão thái gia cười khổ tâm.
“Ài——Vi Túc à, thực ra có lúc ta rất ngưỡng mộ ông, tuy Tô Gia Hòa tính khí hơi ương ngạnh cố chấp nhưng nó luôn nghe lời của ông, chẳng bù cho Tô Nhiễm... cả ngày âm dương vô định, toàn làm mấy chuyện nghịch ý ta, lần này khó khăn lắm ta mới bắt được Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất, mà giờ thì hay rồi, nó lại thả chúng đi cái rụp, bây giờ cả Tiêu Lăng và Tô Tố đều đã có phòng bị, muốn bắt chúng nó về đây lần nữa, chỉ sợ quá khó thôi!”
Tô Vi Túc kêu người đến dọn lại căn phòng, rồi ông quay sang nói với lão thái gia, “Lão thái gia đừng tức lão gia nữa, tính cách của lão gia, ngài không phải không rõ, từ bé đến lớn luôn là vậy rồi, nếu không như thế, cũng chẳng còn là con trai của ngài nữa, hơn nữa lại nói... lão gia cũng khá quá, lão thái gia, những chuyện ngài làm với lão gia, đổi lại là ai cũng sẽ sống mái với ngài, nhưng lão gia lại có tấm lòng hiếu thảo, cho nên ông ấy không làm vậy. Lần này cũng là để cứu các cháu của mình thôi, chuyện đều có lý do cả.”
Lão thái gia cắn răng, “Ta không vui chính ở điểm này! Lẽ nào mấy đứa cháu chưa từng gặp mặt, trong lòng nó còn quan trọng hơn người bố này sao! Quan trọng đến mức nó phải đi liên kết với người ngoài để đối phố với chính bố nó!”
“Lão thái gia à, Thực ra thì... lão gia cũng là thấy có lỗi với tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư thôi, lại nhớ lại bà của chúng, chắc chắn là không muốn hai đứa nhỏ được huấn luyện ở đây.”
Lý lẽ thì lão thái gia đều hiểu, nhưng ông vẫn không chịu đựng được sự đối xử không công bằng này.
Nhưng nếu nói để ông dạy dỗ cho Tô Nhiễm một trận tới nơi tới chốn?
Ông tuyệt đối không thể nhẫn tâm như vậy được!
Cho nên lão thái gia mới chỉ có thể về nhà lớn và trút bực trong phòng!
Nhưng ông cũng không dễ thỏa hiệp như vậy.
“Vi Túc!”
“Có tôi!”
“Cho người nghĩ cách tìm dược chỗ nghỉ chân của Tiêu Lăng và Tô Tố, bọn họ chắc chắn vẫn còn ở trong Kinh Thành chưa đi xa được, chỉ cần bọn họ vẫn ở trong đại phận của ta, thì đừng hòng rời đi dễ dàng, sau khi ngươi tìm được điểm dừng chân của họ lập tức báo về đây cho ta, ta có thể bắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất lần 1 thì cũng sẽ bắt được lần 2!”
Tô Vi Túc kinh ngạc, “Lão thái gia, ngài vẫn muốn bắt hai đứa nó sao?”
“Đương nhiên phải bắt!” lão thái gia nắm chặt thành của chiếc giường, ánh nhìn của ông dữ dằn, “Tô Cảnh Thụy tuyệt đối là một một đứa trẻ cần được rèn luyện tốt, nó là đứa hiếm gặp đấy, ta nhất định không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nhớ lấy, toàn bộ thông tin đều phải giấu không cho Tô Nhiễm biết, ta không muốn chuyện hôm nay xảy ra lần thứ hai!”
Tô Vi Túc gật đầu, “Tôi hiểu rồi!”
...
Rất nhanh sau đó, lão thái gia đã nhận được tin, nói rằng Tô Nhiễm đã tỉnh lại.
Lão thái gia cau mày, ông lập tức đứng dậy đi tới chỗ ở của Tô Nhiễm, Tô Vi Túc cũng nhanh chóng đi theo lão thái gia.
Khi hai người vừa đến, Tô Nhiễm đang nằm trên giường để truyền dịch, mấy người hầu gái thì đứng bên hầu hạ, vừa nhìn thấy lão thái gia đến, đám người trong phòng lập tức hành lễ, “Lão thái gia!”
“Ừ!” lão thái gia khuơ tay với họ, “Các ngươi ra ngoài đi.”
Tất cả người trong phòng lần lượt lui xuống.
Tô Nhiễm đương nhắm mắt nằm trên giường, nghe thấy tiếng của lão thái gia, ông cũng chỉ ngưng nhịp thở đôi lúc rồi lại trở về trạng thái bình thường.
“Ta biết con đã tỉnh lại rồi.”
Tô Nhiễm bất lực mở mắt, vì thiếu máu nên gương mặt của ông trắng bệch, mới nhìn đã thấy khá yếu. Nhưng có thể do Tiểu Thất và Cảnh Thụy đã được cứu nên Tô Nhiễm cũng không phải đóng kịch trước mặt lão thái gia nữa, cũng như mọi ngày đối mặt với lão thái gia, Tô Nhiễm mặt lạnh, yên lặng nhìn ông, “Có chuyện gì không!”
“Ta có vài câu hỏi cần hỏi con.”
“Ừm!”
“Từ lúc nào con đã liên hệ được với Tô Tố?”
Lão thái gia nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là Tô Nhiễm và Tô Tố đã có liên hệ từ trước, không thì không thể sắp đặt kế hoạch nhanh đến vậy, còn thực hiện tốt đến thế!
“Rất lâu trước rồi!”
Lão thái gia giật mình, “Rất lâu là bao lâu?”
“Trước khi bát thập thọ của ông khoảng hai tháng!”
Cho dù lão thái gia đã cố gắng đè nén để khỏi túc giận nhưng nghe thấy câu này của Tô Nhiễm ông vẫn đỏ ửng cả mắt, “Cho nên... lần trước khi đại thọ của ta, các ngươi vờ như không hề quen biết, tất cả đều là đóng giả sao, diễn cho ta xem à?”
“Không sai!” Mọi chuyện cũng đã xong xuôi, Tô Nhiễm cũng chẳng việc gì phải giấu giếm nữa.
Giọng của lão thái gia như rít ra từng từ, “Được, được lắm! Không hổ là con trai tốt của ta, quả là một đứa con tốt!”
Tô Nhiễm nằm trên giường, khóe môi ông ngoắc lên một nụ cười nhạt, không nói gì.
“Rồi ngươi biết Tiểu Thất và Cảnh Thụy ở chỗ ta từ khi nào?”
“Khi chúng nó bị phó cục trưởng bắt đến!”
Gân xanh trên trán lão thái gia như muốn nổ tung, “Cho nên... ngươi vẫn luôn cho người quan sát động tĩnh của bên này?”
“Không sai, không làm thế thì sao mà diễn kịch để cứu được chúng ra!”
“Vậy lời ngươi nói, sẽ tiếp quản Tô gia thay ta cũng đều là giả dối sao?”
Tô Nhiễm trầm lặng hồi lâu, không trả lời lại.
“Tô Nhiễm, trả lời ta!”
“Không phải!”
Lão thái gia kinh ngạc, “Cái gì?”
“Riêng chuyện này... không hoàn toàn là lừa ông, khi đó tôi đã nghĩ xong rồi, nếu sau khi tôi nói rõ ý nguyện với ông, nếu ông thả Tiểu Thất và Cảnh Thụy thì tôi sẽ tiếp quản chuyện làm ăn của Tô gia, nhưng hành vi của ông... làm tôi rất thất vọng. Ông không làm như ông đã nói, ông vừa thề thốt sẽ không làm hại phía Tô Tố, bên còn lại ông âm thầm muốn huấn luyện Tiểu Thất và Cảnh Thụy!”
Mới nhớ lại cái hòm đầy rắn độc ông được thấy hôm nay, Tô Nhiễm hơi kích động, “Ông là cầm thú! Đối phó với hai đứa trẻ mà ông định dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy! Thậm chí tôi còn hoài nghi, trong lòng ông có sự tồn tại của đứa con trai này không nữa, nếu không thật sự quan tâm đến tôi như ông đang biểu hiện ra vậy, vậy thì tại sao... ông có thể không hề do dự mà lần một lần hai làm tổn thương những người mà tôi yêu quý!”
“Tô Nhiễm!”
“Đủ rồi, chuyện không hợp nhau chỉ nói bấy nhiêu, ông đừng nói những lời vô nghĩa nữa!”
@by txiuqw4