Nhìn Tô Tố vẫn đang ngủ say, làm sao đều nhịn không nổi nước mắt của bản thân.
Quá trình sinh đứa bé thật sự quá là khó khăn.
Ai nói phụ nữ vốn trời sinh là cần phải sinh con, cần phải chịu nỗi đau này? Vì vậy nói, bất kỳ người đàn ông nào đều phải cảm ơn người phụ nữ đã thay bản thân mình sinh con, nếu như không phải là bởi vì tình yêu, làm sao có thể chịu được đau khổ như thế này.
Cả căn phòng đầy người nhìn thấy cảnh tượng này, đều âm thầm không nói tiếng nào.
Ngoảnh đầu, Tiêu Lăng nhìn sang bên cạnh Tô Tố, đứa trẻ sơ sinh trong tã bọc, con mắt của Tiêu Lăng đều không di chuyển sang chỗ khác nữa.
“Đây là em gái các con sao?”
“Vâng ạ!” Tiểu Thất đi qua đó, nhìn vô cùng không thích Tiểu Bất Điểm trên giường, do dự một chút rồi nói, “daddy, đứa trẻ này có phải là bế nhầm không à, làm sao... làm sao mà xấu như thế này à!”
Mắt Tiêu Lăng trừng lên, “ai nói con bé xấu xí hả, rõ ràng dễ thương như vậy!”
Tiểu Thất chạy mồ hôi.
Tiểu Bất Điểm đó trong chiếc tã bọc rõ ràng thật sự rất xấu xí, khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó, nước da cũng đỏ ửng, cùng với những đứa bé dễ thương khả ái hồng hào trên ti vi khác xa hoàn toàn, đứa trẻ này... rõ ràng nhìn lên thi giống như một chú khỉ vậy.
Rất xấu xí!
Tiểu Thất không thích lùi về sau hai bước, “dù gì thì cũng xấu!”
Cả nhà đang vây quanh nhìn đứa trẻ, đứa trẻ cũng vừa mới sinh lúc đó khóc rất lợi hại, lúc này đây nằm cạnh Tô Tố, ngủ say, miệng còn có lúc chẹp chẹp chẹp, cũng không biết là làm sao nữa.
“Hay là con đi hỏi hộ lý có phải ôm nhầm không?” Cảnh Thụy cũng cảm thấy đứa trẻ nhỏ này quá xấu xí.
Tiêu Khả không vừa ý, “hai đứa đừng dằn vặt nữa, phòng sinh của mami cháu là độc lập, bên trong một mình cô ấy sinh đẻ, sinh xong đứa trẻ lập tức thì bế qua rồi, làm sao có thể sẽ bị ôm nhầm!” Tiêu Khả trợn ngược mắt lên, “đứa trẻ mới sinh ra đều như thế cả.”
“Cô cô, cô làm sao biết được?”
Tiêu Khả hứ nhẹ một tiếng, “chưa có ăn qua thịt heo thì vẫn chưa thấy heo chạy à!”
Được thôi!
Tiểu Thất xoa xoa mũi, bất lực chấp nhận đứa trẻ vô cùng xấu xí này là em gái thực sự của cô.
Tiêu Lăng không có thấy đứa trẻ xấu xí.
Tô Tố vất vả như thế sinh cho anh một đứa trẻ, đừng nói xấu xí, cho dù thật sự xấu, vậy thì cũng vẫn là con gái rượu của Tiêu Lăng ông, ai cũng không thể nói lời không tốt được!
Trong phút chốc, Tiêu Lăng nhìn thấy trền người đứa trẻ bảng hiệu.
“Nửa đêm 00 giờ 10 phút sinh ra!” Tiêu Lăng đắc ý, “đứa trẻ này đúng thật là biết chọn thời gian, qua khỏi 0 giờ là năm mới rồi, một chút tuổi mụ đêu không có!”
“Daddy, hay là daddy đặt lên cho em gái đi.”
Đặt tên?
Chuyện này từ khi Tô Tố mang bầu Tiêu Lăng cùng cô ấy thảo luận qua, nhưng hai người thảo luận thời gian dài như thế rồi xung không có kết quả, một quyển tân hoa từ điển đều muốn lật rách rồi, nhưng mà bây giờ Tiêu Lăng có nghĩ ra một cái tên khá phù hợp.
“Đứa trẻ này vượt qua mốc thời gian qua năm thì sinh ra, nếu không thì gọi là Tiêu Niên đi, bí danh nhỏ gọi Sủi Cảo!”
Mồ hôi!
Mọi người trong phòng trên đầu đều toát mồ hôi xuống.
Tên chính Tiêu Niên có chút không phân nam nữ, xem như không tồi, bí danh gọi Sủi Cảo là cái quái gì?
Chỉ bởi vì đón năm mới ăn sủi cảo, vì vậy thì gọi con bé Sủi Cảo?
Vậy thì em gái về sau lớn lên không hận chết daddy à!
Tiểu Thất đưa ý kiến, “nếu không daddy đặt lại một cái khác?”
Tiêu Lăng trừng mắt lên, “làm sao! Cái tên cha đặt không hay sao? Chính là gọi Sủi Cảo! Sủi Cảo Sủi Cảo, cái tên dễ thương biết bao! Các người một chút tế bào tận hưởng đều không có!”
Tiểu Thất cảm thông cho đứa bé đang nằm ngủ rất say sưa.
Thật may năm đó cô và anh trai hai ngời là lớn lên cùng mami, ít ra tên của cô và anh trai còn khá bình thường, em gái thì thảm rồi...
Mấy người lại vây quanh đứa trẻ quan sát một lúc, nửa ngày trôi qua Tiêu Lăng mới phản ứng lại, “mọi người đừng ở đây canh chừng nữa, cần phải về nhà thì về nhà, cần phải làm gì thì làm gì, ở đây có tôi là được rồi.”
“Daddy, daddy... được không?” Tiểu Thất hoài nghi.
“Đương nhiên được! daddy của con đọc bao nhiêu sách của trẻ em không phải là mất công xem!”
Tiểu Thất ha ha cười, hoàn toàn không tin.
Tình huống đối mặt với sản phụ sắp đẻ, loại sách này cha cũng không ít xem, làm sao xung không thấy ông xử lý được tình huống của mami thế!
“Cha, chăm sóc trẻ sơ sinh không phải là chuyện đùa trò chơi nhé, cha lại chưa từng không có chăm sóc, hay là nhanh chóng kêu hộ công mà người mới đến đây, bọn họ mới là nhân viên chuyên nghiệp, cũng có thể khiến mami hồi phục tốt hơn chút.”
“Vậy thì còn đứng đó làm cái gì, nhanh chóng gọi điện thoại à!” Tiêu Lăng trừng mắt với Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy, “...”
Thầm lặng gọi điện thoại đi, không đến nửa tiếng hộ công đến rồi.
Mọi người giờ mới yên tâm rời đi.
Tiểu Thất và Cảnh Thụy đều không muốn đi, “chúng con cũng muốn lưu lại chăm sóc mami và em gái.”
“Vợ con của bản thân cha cha tự biết chăm sóc, các con cần đi đâu thì đi đó đi.”
Tiểu Thất, “...”
Cảnh Thụy, “...”
Hai người là bị Tiêu Lăng đuổi ra khỏi phòng bệnh, ra khỏi phòng, Cảnh Thụy nhìn một cái Lục Sâm, lập tức biểu thị, “anh còn có chút chuyện, hai người đi ra ngoài đi chơi đi.”
“Ồ!”
Trước cửa phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Thất và Lục Sâm.
Sau khi không còn ai, Tiêu Thất lập tức tay quàng lấy cổ Lục Sâm, trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi nói, “sợ chết khiếp em rồi sợ chết khiếp em rồi, Lục Sâm, sinh em bé làm sao đáng sợ như thế à, bắc sĩ nói mẹ của em tình trạng vẫn còn xem là tốt, nếu như chẳng may tình trạng không tốt, vậy thì không phải sẽ càng kinh hãi hơn sao! May mắn mẹ của em và em gái đều bình an bình an rồi.”
Lục Sâm xoa xoa đầu Tiểu Thất, có thể nhìn ra Tiểu Thất thật sự đã bị kinh hãi rồi.
Khuôn mặt nhỏ bé bây giờ vẫn còn trắng bệt.
Anh nắm lấy tay Tiểu Thất đi về phía trước, vừa đi vừa ngậm cười nhìn cô nói, “nếu như em sợ hãi, sau này chúng mình có thể không muốn em bé!”
“Vậy thì không được!”
“Hử?”
“Đương nhiên không được rồi! Yêu một người cuối cùng đều muốn sinh cho anh ấy đứa con, đó là kéo dài tiếp nối của sinh mệnh. Anh nghĩ mà xem, nếu như có đứa con, ngũ quan có giống anh, cũng có giống em, đứa con được sinh ra từ hai chúng mình kết hợp lại, đây là một chuyện hạnh phúc biết bao” Tiểu Thất ôm lấy cánh tay của Lục Sam, khuôn mặt hướng trước, “ai da, không được nghĩ nữa, càng nghĩ thì muốn lập tức sinh một đứa ra.”
Lục Sâm, “...”
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài lại bắt đầu rơi tuyết.
Gió lạnh thổi mạnh, Tiểu Thất khi ra ngoài gấp gáp, trên người chỉ mặc chiếc áo lông mặc lúc khi ăn cơm, vừa rồi trong phòng bệnh vẫn có lò sưởi, lúc này bị gió lạnh thổi qua, lập tức thì lạnh đến run cầm cập.
“Thành phố A của năm nay tuyết rơi thật sự không ít.”
“ừm!” Lục Sâm đưa tay ra cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, Tiểu Thất nhanh chóng ấn tay anh xuống, “đừng cởi đừng cởi, bên trong chiếc áo khoác của anh cũng chỉ có mặc cái áo lông, áo đưa cho em rồi anh không lạnh à!”
“Anh là đàn ông, chịu được lạnh!”
“Vậy thì cũng không được! chẳng mau bị cảm lạnh thì làm sao!” Tiểu Thất nhìn trên cổ của anh thắt chiếc khăn kẻ ô đen trắng, “cái này đưa cho em là được rồi, thực tế khi tuyết rơi không lạnh cho lắm, không phải có câu nói ‘tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh’ sao, bây giờ lại không lạnh lắm.”
“Tiểu Thất, đừng tùy hứng nữa!”
“Cứ tùy hứng!” Tiểu Thất tự ý cởi lấy chiếc khăn quàng trên cổ Lục Sâm, chiếc khăn còn mang hơi ấm và mùi thơm trên người của anh ấy, quàng lên trên cổ Tiểu Thất lập tức vui mừng, nhảy nhót nhảy nhót đi về phía trước, nhìn Lục Sâm vẫn đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn anh, “nhanh đi thôi là!”
Lục Sâm sững một chút.
Lúc này đã là nửa đêm mấy phút, lại vừa hay là qua năm mới, lúc này trên đường dường như đã không có ai nữa.
Tiểu Thất đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khắp trời tuyết bay phảng phất, cô mặc trên người chiếc áo lông màu trắng, bên dưới người mặc chếc quần bó thân màu đen, đôi chân đi đôi bốt tuyết đế bằng màu đen, dưới ánh sáng đèn đường mờ nhạt bao chùm, giống như là một yêu tinh nghịch ngợm.
Quay đầu lại trong màn trời tuyết bay cười xinh đẹp với anh, Lục Sâm dường như nhìn ngơ ngác rồi.
“Lục Sâm? Lục Sâm!”
“Ừm?”
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Tiểu Thất đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt của anh, “làm gì mà nhập thần vậy?”
“Không có!” Lục Sâm nắm lấy tay của Tiểu Thất, tay của hai người có chút hơi lạnh, nhưng nắm lấy nhau lập tức cảm thấy được ấm áp, “anh là đang nghĩ chúng ta bây giờ muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi hẹn hò rồi!”
“Muốn đi chỗ nào?”
“Quảng trường Nhân Dân xem pháo hoa!”
“Được!”
Lúc Lục Sâm đến không có lái xe, thời gian này trên đường thì xe taxi rất ít rồi, may mà từ bệnh viện đến quảng trường Nhân Dân cũng không xa, hai người tay nắm tay, dẵm lên tuyết bước chậm về phía trước.
Lục Sâm rốt cuộc vẫn là cởi áo khoác cho Tiểu Thất.
“Ài?”
“Đừng đùa nữa, anh không lạnh!”
Lục Sâm mặc xong cho Tiểu Thất, tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Thất cảm thấy tay của anh ấm áp, giờ mới không từ chối.
Đi được một lúc Tiểu Thất nhớ ra một chuyện, “cài này, Lục Sâm, chân trái của anh lắp chân giả rồi, đi bộ như thế này cọ sát có bị đau không?”
“Không có gì, chỉ có một chút đường như thế này vẫn có thể.”
Tiểu Thất vẫn lo lắng, “hay là chúng ta không đi nữa, anh gọi điện thoại cho Triệu Đào kêu Triệu Đào đến đón chúng mình.”
“Không được!” Lục Sâm nắm chặt lấy tay Tiểu Thất, quay đầu sang ấm áp nhìn cô, “không dễ dàng gì có cơ hội đơn độc ở bên cạnh em, kêu Triệu Đào đến làm bóng đèn điện (kỳ đà cản mũi) sao?”
Hai bên má Tiểu Thất đỏ lên.
“Đi thôi!”
“Ừm!”
Hai người tiếp tục đi về trước, Tiểu Thất giơ tay ra đón bông tuyết, bông tuyết rơi vào tay lập tức bị tan chảy ra, cô thì cười rất vui vẻ, “Lục Sâm, anh biết không, hồi còn nhỏ tâm nguyện lớn nhất của em chính là có thể ở trong tuyết lớn, nắm lấy người đàn ông mình yêu, cứ như thế đi tiếp, bông tuyết rơi trên đầu của chúng mình, trên tóc đều dính đầy tuyết, một mảng tuyết trắng. Giống như từ còn thanh niên đi đến già vậy, lãng mạn biết bao à.”
Lục Sâm hiểu rõ Tiểu Thất nhiều à, “yên tâm đi, nắm tay nhau đi đến già!”
Tiểu Thất cười ha ha.
Hai người đi quãng đường nửa tiếng, cuối cùng đến được quảng trường Nhân Dân.
Giữa khoảng thời gian này, hai người đều không có gạt bỏ tuyết trên đầu, lúc này trên tóc đúng thật sự là có một lớp trắng nhỏ.
Trên quảng trường Nhân Dân đắc biệt náo nhiệt, rất nhiều người đều lái xe mang theo pháo hoa đến đây đốt!
“oa! Lục Sâm nhanh nhìn, pháo hoa đẹp quá, giống như sao băng vậy! Nhanh xem nhanh xem, còn có sao khắp bầu trời! Đẹp quá à!”
Tiểu Thất đang nhìn pháo hoa.
Còn Lục Sam thì nhìn Tiểu Thất, nghe thất lời của cô ấy, anh đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, “đúng, đích thực rất đẹp!”
Cô ấy ở trên lầu nhìn phong cảnh, thì không biết được rằng bản thân trở thành phong cảnh.
“Lục Sâm, chúc mừng năm mới!”
“Tiểu Thất em cũng thế, chúc mừng năm mới!”
@by txiuqw4