sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 220: Ám Tháp Tháp Chủ Hàng Lâm

Một đạo thân ảnh hư vô tựa Tử thần lướt qua năm người lúc trước vây công Diệp Âm Trúc, nhanh như chớp tới phía sau lưng hắn, một lợi trảo dài một thước có dư đồng dạng phát quang mang tím sẫm, trực tiếp đánh tới lưng Diệp Âm Trúc.

Các đại thần xung quanh đều nhanh chóng bay lui xuống dưới đài, tử cấp cao giai đấu khí mạnh mẽ như vậy khiến cho không gian xung quanh phát sinh rung động kịch liệt, dưới tác dụng của tử sắc đấu khí, không gian xuất hiện vô số vết rách, lợi trảo tràn ngập hơi thở hắc ám đó trong nháy mắt đã tới sát sau lưng Diệp Âm Trúc.

Kiếm bên tay trái hắn nháy mắt đã đánh ra phía sau lưng, kim quang chói mắt tựa như mặt trơ̬i rực rỡ, hơi thở thần thánh tràn ngập tỏa ra, cả tấm lưng phát xuất trúc tinh hàn, toàn lực ứng phó lợi trảo hắc sắc nọ.

Biến chiêu? Căn bản không có cơ hội biến chiêu, khi đấu khí song phương đạt tới trên tử cấp thất giai, kỹ xảo chỉ còn có thể tạo thành tác dụng phụ trợ, ai nấy đều hiểu rõ, một khi né tránh, thế công của đối phương sẽ như thủy triều tràn tới. Cho nên chỉ có con đường liều mạng ngạnh kháng.

Thanh âm chói tai do đấu khí ma sát liên tiếp vang lên như tiếng nước tưới trên bàn sắt nung đỏ, lực lượng quang minh và hắc ám gặp nhau liền tranh đấu sống chết.

Cấp bậc của Hắc long vương quả thật quá cao, nhưng đối mặt với hắn lại không phải một địch thủ tầm thường.Dưới điều kiện không phải lo lắng tới Pháp Lam, Diệp Âm Trúc trước mặt hắn hoàn toàn có thể xưng là nhân loại đệ nhất cường giả. Một kiếm trở tay này của hắn nhìn qua có chút kim tinh, nhưng lại bao hàm Đông Long bát tông kĩ xảo cùng với đấu khí mạnh mẽ của bản thân hắn, lại thêm thần thánh lực chuyên khắc chế hắc ám của quang minh thần kiếm Áo Cổ Tư Đô.

Tạp Tát Nặc hóa thân thành hắc ảnh tới đã thật nhanh. Lùi lại càng nhanh hơn, cơ hồ chỉ khẽ lắc mình lập tức đã biến mất, khi hắn dừng thân sau lưng Diệp Âm Trúc hai mươi thước thì lợi trảo trên tay hắn toàn bộ đã biến mất, năm ngón chỉ còn một mảnh khói trắng và huyết nhục mơ hồ.

Mà đối thủ của Tạp Tát Nặc, Diệp Âm Trúc lại phảng phất như không có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn như trước cúi đầu âu yếm nữ nhân của mình: "Theo huynh đi thôi, Tô Lạp. Chỉ cần muôÌ£i nguyện ý, bọn họ sao có thể chống lại huynh chứ? Huynh biết muội có chuyện khó nghĩ, Ám tháp tháp chủ Tư Long hắn cướp đi hồn phách của nàng, nhưng ta đã có biện pháp đền bù lại. Chỉ cần chúng ta trở lại Cầm Thành, cho dù là Tư Long có tới thì cũng làm gì được chứ?" Vừa nói hắn đưa tay lôÌ£t boÌ0 muÌ’ tru̬m va̬ măÌ£t naÌ£,lôÌ£ ra diện mạo thực sự của mình. Trong mắt Khắc Lôi Na lúc này Diệp Âm Trúc mới chính thức có thể sánh với khí chất hơn người của hắn.

Tô Lạp hơi giật mình nhìn Diệp Âm Trúc, nàng không ngờ rằng hắn lại biết nhiều như vậy, nhưng nét buồn bã trên mặt nàng cũng không hề biến mất. Trong lòng thầm nghĩ, tên ngốc này, nếu muội không phải lo lắng cho mình mà là lo lắng cho huynh a, Cầm Thành thực lực mặc dù không kém nhưng lực lượng của sư phụ thế nào huynh làm sao biết nổi. Đột nhiên mặt Diệp Âm Trúc biến sắc, thần sắc trước công kích của ngũ đại cao thủ Hắc Long thành và nhị trưởng lão Tạp Tát Nặc không có nửa phần biến hóa lúc này lại trở nên vô cùng khó coi, bởi vì lúc này trong tay Tô Lạp là một kiện đồ vật, lại còn là đồ vật hắn đưa cho nàng.

Tô Lạp đang nắm trên tay chính là một đôi ác ma chi nhãn. Chủy thủ tràn ngập hơi thở băng lãnh, tà ác sắc bén mà lúc trước Diệp Âm Trúc tại Thần Âm hệ tàng bảo khố lấy được, đưa cho nàng chuôi chủy thủ Thiên sử thán tức này. Lực công kích tăng lên hai trăm phần trăm. Công kích vật lý, phòng ngự đều tăng một trăm năm mươi phần trăm. Vô thanh vô tức, đấu khí gì quán chú trong đó cũng không xuất hiện quang mang. Được xưng là nguyền rủa chi nhận, sau khi bị nó gây thương tích, nếu không có ma pháp trên quang minh hệ thanh cấp trị liệu sẽ xuất huyết không ngừng mà chết.

Mà lúc này, thanh chủy thủ đó lại đang gác trên cổ Tô Lạp, nàng đang đặt lưỡi dao sắc bén đó ngay tại yết hầu của mình.

"Dừng tay" Mã Tây Mạc hét lớn một tiếng, ngăn năm ngươ̬i công kích Diệp Âm Trúc, lão đồng dạng cũng thấy biến hóa của Tô Lạp, trong lòng chợt trầm xuống, tại thời khắc này lão đột nhiên mới phát hiện, đối với mà nói mình thể diện tựa như không còn quan trọng nữa, trong thâm tâm lão tuyệt đối không hi vọng Tô Lạp nữ nhi của mình có nguy hiểm gì.

Tô Lạp nhìn Mã Tây MaÌ£c: " Thả chàng đi"

Mã Tây Đặc nhìn ánh mắt lạnh băng của Tô Lạp, mở miệng định nói nhưng rốt cục chỉ thở dài một tiếng phất phất tay: "Để cho hắn đi." Nói ra ba chữ này đối với lão sao quá gian nan, nhưng hắn không phát hiện ra khi mình nói ba tiếng này, ánh mắt của Tô Lạp trên đài cao rõ ràng đã xuất hiện chút biến hóa, nhìn lão tựa hồ không còn băng lãnh nữa.

Ánh mắt Tô Lạp chuyển hướng tới Diệp Âm Trúc: " Âm Trúc, tính cách huynh muội hiểu quá rõ, cho dù bây giờ muội bức huynh rời đi, huynh vẫn sẽ lại tìm tới. Sự chấp nhất của huynh muôÌ£i đã thấy qua nhiều lần lắm."

Diệp Âm Trúc trong lòng đột nhiên phát lạnh, quát to: "Tô Lạp, muội ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, muội không muốn thấy ta, ta lập tức đi ngay."

Tô Lạp lại nhìn về phía Mã Tây Mạc: "Ba ba, người hãy bảo trọng. Nể ta gọi người một tiếng này, bất luận phát sinh chuyện gì, người cũng không nên làm thương tổn tới chàng, chàng chính là người duy nhất ta yêu trong cuộc đời này." Mã Tây Mạc và Diệp Âm Trúc trong lòng đồng thời hô bất hảo, nhưng tại giờ khắc này đối với họ mà nói tất cả đều quá muộn.

Bọn họ một người là đế vương quyền lực chí cao của một cường quốc, một người là Cầm Đế có thực lực cường tuyệt, thậm chí có thể cùng Pháp Lam đối chọi. Nhưng giờ phút này bọn họ đều không ngăn cản nổi bi kịch phát sinh trước mắt.

"Không - đừng - "

Đúng là Tô Lạp hiểu quá rõ Diệp Âm Trúc, nàng biết cho dù mình có thể để hắn rời đi một lần, hắn lại sẽ đến lần thứ hai. Mà mình thật sự có thể cự tuyệt tình yêu của hắn sao? Tô Lạp biết điều đó là không thể. Mọi việc ngày hôm nay Diệp Âm Trúc làm đã khiến con tim lạnh giá của nàng sớm bị hòa tan. Nhưng nàng thật sự không muốn thấy người mình yêu chịu tổn thương. Nếu không nàng đã không dấu diếm thân phận nữ nhi, rồi sau đó lại rời đi ngay sau khi bại lộ thân phâÌ£n.

Chỉ có một biện pháp mới có thể khiến hắn rời nơi này, an toàn phản hồi Cầm Thành, không còn trong vòng luẩn quẩn. Đó là cái chết.

Bởi vậy khi Tô Lạp vừa gọi Mã Tây Mạc một tiếng ba ba, Thiên sử thán tức trong tay nàng đã đâm về phía mình, chỉ có chết mới có thể đoạn tuyệt tình yêu của Diệp Âm Trúc dành cho mình, chỉ có cái chết mới chánh thức là sự giải thoát.

Ánh mắt mê ly nhìn Diệp Âm Trúc, Âm Trúc, vĩnh biệt, muội yêu huynh. Có thể nghe hai khúc cầm của huynh, muội có chết cũng nhắm mắt. Diệp Âm Trúc thân thể chớp động, hắn cơ hồ đã đạt tới cực hạn của chính mình, tại thời khắc đó, kinh mạch và xương cốt toàn thân hắn bởi chịu sự thúc đẩy quá độ của đấu khí mà phát sinh những âm thanh kì dị, nhưng giờ phút này hắn bất chấp tất cả, hắn chỉ muốn trong chớp mắt này cứu lấy tính mạng của Tô Lạp.

Diệp Âm Trúc thật hối hận, hối hận bản thân sao quá chấp nhất, hắn không ngờ tới Tô Lạp lại quyết liệt như vậy, tại sao? Tô Lạp nàng tại sao lại không tin ta đủ sức bảo vệ nàng chứ?

Thân thể Diệp Âm Trúc cơ hồ đã thuấn di, nhưng hắn vẫn chậm một bước, khi hắn bắt đầu vốn đã chậm mất rồi.

Nếu như Tô Lạp là người thường thì có lẽ hắn còn có thể thành công, nhưng Tô Lạp chính là hắc ám thánh nữ, tốc độ của nàng tại thất long bài vị chiến đã mang cho Diệp Âm Trúc phiền toái lớn, hẳn quyết tâm muốn chết đã làm tốc độ của nàng tăng lên tới cực hạn, khi Diệp Âm Trúc vừa cất bước, lưỡi dao sắc lạnh kia đã tới cổ họng nàng.

Hết rồi, trong phút chốc đại não Diệp Âm Trúc trống rỗng, trái tim hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy, vô lực đến vậy.

Nỗi tuyệt vọng như vậy cũng đồng thời xuất hiện trong đầu Mã Tây Mạc đại đế, nghe Tô Lạp kêu lão một tiếng ba ba, phảng phất như âm thanh động tâm nhất trong đời lão, nhưng lão chưa kịp hưởng thụ thì nữ nhi đã.....

Mã Tây Mạc cũng hối hận, lão thống hận chính mình đã không để nữ nhi hạnh phúc, ngược lại là toàn bi thương và thống khổ. Lão biết đã quá muộn, ánh mắt đều đặt tại Diệp Âm Trúc, lão cũng cầu khẩn cho địch nhân của mình thành công, trong lòng lão thề rằng nế Diệp Âm Trúc có thể cứu được Tô Lạp, cho dù mình có bị Lam Địch Á thóa mạ cũng nguyện ý thành toàn cho bọn họ.

Diệp Âm Trúc cứu được Tô Lạp ư? Không. Tô Lạp chết rồi chăng? Cũng không.

Oanh-, ngay khi Diệp Âm Trúc phóng lên đài, cũng là lúc Tô Lạp sắp ra đi, trong nháy mắt không gian phảng phất như ngưng trệ.

Ngay lúc đó thân thể Diệp Âm Trúc như va phải một vách tường vô hình cực kì kiên cố, ầm một tiếng bị bắn ngược về phía sau, đập mạnh xuống đất. Mà bên mình Tô Lạp, nương theo một đạo quang mang vặn vẹo, một cánh tay trắng nõn đã thay thế cánh tay Tô Lạp nắm lấy Thiên Sử thán tức. Đến nhanh, trở về lại càng nhanh hơn, ầm ầm một tiếng, thân thể Diệp Âm Trúc đập mạnh vào bình đài, hình thành một cái hố to hình người.

Một âm thanh già nua tà dị, lạnh nhạt vang lên: "Từ khi ta mang ngươi rời khỏi Lam Địch Á Tư, tính mạng ngươi đã không còn thuộc về ngươi nữa, chẳng nhẽ ngươi đã quên sao? Không được ta cho phép, ngươi làm sao có thể chết."

Trên đài cao, bên cạnh Tô Lạp có thêm một người, trông có vẻ còn rất trẻ, da tay trắng nõn thậm chí có thể so sánh vơi Tô Lạp, đôi mắt trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng so với Tô Lạp lại càng tử tịch. Trường bào màu đen bao phủ vô số hoa văn hoàng kim hoa lệ bao phủ thân thể hắn, Tô Lạp đứng bên hoàn toàn bảo trì tư thế vừa nãy, như muốn động mà không thể động. Trên cần cổ trắng nõn thon dài đã bị Thiên sử thán tức gây một chút vết thương, một tia máu tươi đang chảy xuống.

Vẻ mặt Tô Lạp vừa rồi còn khẩn trương, bi thương, buồn bã, tuyệt vọng, lúc này đã hoàn toàn biến thành sợ hãi, nhìn nam nhân bên người, miệng vất vả lắm mới thốt nổi hai từ: "Sư phụ."

Mã Tây Mạc sợ ngây người, những người mạnh của Lam Địch Á Tư bên người hắn cũng đều sợ đến ngây ngốc. Làm hạch tâm của đế quốc, họ đều biết thân phận chính thức của Tô Lạp là gì, mà lúc này nàng kêu hai tiếng nọ chứng tỏ điều gì?

Xuất hiện trước mắt bọn họ lúc này chính là một trong bảy Pháp Lam tháp chủ, Long Nỗ Tư đại lục tối cường đại thất thánh ma đạo sư, Ám tháp tháp chủ Tư Long.

Ánh mắt tử tịch tà dị của Tư Long nhìn thẳng vào Tô Lạp, lạnh lùng nói: " Ngươi vẫn còn nhớ rằng mình có vị sư phụ này ư?"

Tô Lạp sợ hãi nhìn Tư Long, trái tim nàng như không ngừng bị bóp nghẹt, xong rồi, xong hết rồi. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng ra, tại tình huống phong bế tại Pháp Lam, lúc này sư phụ nàng lại xuất hiện tại đây. Nàng thà chết chứ không muốn nhìn thấy Tư Long.

"Sư phụ, van cầu người. Chỉ cần người buông tha hắn, dù bị trừng phạt thế nào con cũng chịu cả."

Nhìn Tô Lạp hoảng sợ khẩn cầu, Tư Long cười lạnh một tiếng, đưa ngón trỏ lên miệng vết thương trên cổ Tô Lạp nhẹ nhàng miết một cái, quệt một giọt máu tươi đưa vào trong miệng mình. Vết thương do Thiên sử thán tức có tác dụng nguyền rủa không cách nào khép miệng được cũng hoàn toàn biến mất.

"Vị đạo của máu huyết Phượng Hoàng đã thay đổi, hết thảy đều bởi tên nam nhân dưới kia.Ngươi cho rằng ta sẽ buông tha cho hắn sao? Ta đã sớm nói với ngươi rồi, từ khi ngươi cùng ta rời Lam Địch Á Tư hoàng cung tiến vào ám tháp, tính mạng và linh hồn của ngươi đều đã thuộc về ta. Ngươi làm gì có tư cách đặt điều kiện cùng ta chứ?"

"Không, sư phụ, van cầu ngài." Tô Lạp bất lực van cầu. Nhưng thân thể nàng không cách nào di động được một phân, ngay cả tự sát cũng không thể, trước mặt Tư Long, nàng căn bản không cách nào phản kháng.

"Không cần cầu xin hắn." Âm thanh phẫn nộ vang lên, một thân ảnh tử sắc chợt từ dưới bình đài bay lên. Một đôi cánh màu đỏ thật lớn tung bay đón gió, khiến cho thân hình nọ ngang nhiên phiêu phù giữa không trung đối diện bình đài.

Trang phục vũ sĩ trên người Diệp Âm Trúc đã tiêu thất, lộ ra Địa thần nguyên ma pháp bào ở bên trong. Trong tay cầm song kiếm, đôi cánh kim hồng sau lưng triển khai, phiêu phù đối diện Tô Lạp và Tư Long, nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của kẻ đứng đầu Ám tháp.

Ngọn lửa màu tím sẫm xung quanh thân thể không ngừng thiêu đốt, đồng thời cũng mạnh mẽ thiêu đốt tinh thần năng lượng của hắn. Dưới uy áp của Tư Long mà có thể phi hành, đối với Diệp Âm Trúc mà nói đã là một chuyện hết sức khó khăn.

Tư Long làm ám tháp tháp chủ, trong Pháp Lam thất tháp chủ chỉ thấp hơn quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân. Thực lực của hắn cường đại tới mức nào, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang đến áp lực khiến cho nguyên tố ma pháp trong không khí xung quanh đình trệ.

Nhìn Diệp Âm Trúc đang phi hành trước mặt, trong mắt Tư Long hiện lên một tia kinh ngạc "Khó trách lại kiêu ngạo như vậy. Quả là cũng có điểm thực lực. Xích tinh biến dị này cũng thật hiếm thấy. Đáng tiếc. Hết thảy đều không thể ngăn cản vận mệnh của ngươi."

Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng đáp: "Vận mệnh của ta không do ngươi quyết định, muốn giết ta thì tới đây. Nhưng trước tiên mau thả Tô Lạp."

Trong ánh mắt tử tịch của Tư Long đột nhiên xuất hiện ba động tâm tình mãnh liệt, với tinh thần lực cường đại của mi̬nh, Diệp Âm Trúc liê̬n phát hiện ra đó là sự ghen ghét.

"Ta hao phí hơn mười năm thời gian, bồi dưỡng Tô Lạp trở thành một vũ giả tử cấp, đem huyết mạch phượng hoàng trong cơ thể nàng chánh thức từ từ kích hoạt. Không ngờ rằng bởi vì nhất thời sơ ý, lại để tên tiểu tử ngươi chiếm tiện nghi. Không có phượng hoàng hồng hoàn, tuổi như ngươi làm sao có thể đạt tới thực lực tử cấp đỉnh phong. Mất đi hồng hoàn, nàng ta đối với ta mà nói đã trở nên vô dụng. Nàng ta không nghe lệnh ta, để mất đi hồng hoàn, ta muốn nàng phải chịu nỗi đau khổ giày vò đến chết. Ta muốn trước mặt nàng đem ngươi xé ra từng mảnh nhỏ.

Thanh âm của Tư Long rất bình tĩnh, bình tĩnh đến ghê người, Tô Lạp biết hắn mỗi khi thế này là lúc đang phẫn nộ cực điểm. Xong hết rồi, lần này thực sự xong hết rồi. Đại não Tô Lạp giờ trở thành một mảnh trống rỗng.

"Âm Trúc, huynh đi mau, đi mau!" Tô Lạp không biết lấy lực lượng từ đâu, đấu thuần chánh tử sắc đấu khí mạnh tránh khỏi uy áp của Tư Long, che trước mặt hắn. Trong mắt Tư Long toát ra một tia kinh ngạc, hiển nhiên vì thực lực Tô Lạp đã tăng không ít, bất quá sau một khắc, Tô Lạp lại một lần nữa về bên người hắn, lúc này đây ngay cả khả năng nói chuyện cũng không còn, chỉ còn thấy ánh mắt đầy hoảng sợ.

Trong khi Tô Lạp ngăn trở Tư Long, quả thực có cơ hội trong chốc lát nhưng Diệp Âm Trúc lại không lựa chọn bỏ chạy bởi hắn biết cho dù có chạy cũng không thể thoát khỏi Tư Long.

"Ngươi không trốn?" Tư Long nhìn Diệp Âm Trúc, khóe miệng toát lên một nụ cười quỷ dị.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói: "Tại sao ta lại phải trốn?"

Tư Long nở nụ cười, phảng phất như rất vui vẻ: "Hảo, hảo, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không biết bao nhiêu năm không có ai dám nói vậy với ta. Ngươi giỏi lắm, giỏi lắm." Giọng nói già nua phối hợp với dung mạo trẻ trung của hắn, càng nhìn lại càng thêm quỷ dị.

"Ca ngợi Pháp Lam, kính chào ngài, Tư Long đại sư tôn kính." Thanh âm của Mã Tây Mạc từ phía dưới truyền lên.

Trải qua một loạt biến hóa trong nháy mắt, từ việc nữ nhi tự sát, bị Tư Long ngăn cản và việc Diệp Âm Trúc xuất hiện trước mặt Tư Long, Mã Tây Mạc lúc này mới bừng tỉnh. Mỗi câu nói của Tư Long hắn đều nghe rất rõ ràng, hiển nhiên vị ám tháp tháp chủ này không chỉ muốn đối phó với Diệp Âm Trúc mà còn cả với nữ nhi của mình.

Ánh mắt Tư Long nhìn xuống: "Mã Tây Mạc, ngươi không cần nói gì nữa, cứ theo quan hệ giữa Pháp Lam và Lam Địch Á Tư, ngươi có thể mang người của ngươi rời đi."

Mã Tây Mạc nuốt nước miếng, từ khi trở thành đế vương tới nay, chưa bao giờ hắn cảm thấy vô lực như thế này, hắn hiểu rất rõ, gia hỏa nhìn qua như còn rất trẻ này là một kẻ đã vài trăm tuổi, đồng thời cũng là thánh ma đạo sư có thể dễ dàng hủy diệt cả tòa thành Lam Địch Á Tư. Huống chi sau lưng hắn lại còn có Pháp Lam đáng sợ.

Nhưng mà vì tính mạng của nữ nhi, Mã Tây Mạc cũng đành thu hết dũng khí: "Đại sư, mong ngai buông tha cho Phượng Hoàng. Chỉ cần ngài thả nó, bất luận phải trả giá thế nào, Lam Địch Á Tư cũng đều nguyện ý."

Nụ cười trên mặt Tư Long càng thêm nồng đậm: "Xem ra Pháp Lam chọn ngươi hợp tác cũng không phải quyết định chính xác, ta tựa hồ nên tính đến chuyện đổi người khác. Mã Tây Mạc, ngươi không phải luôn tự thị là lãnh huyết kiêu hùng sao? Lam sao? Giờ ngươi lại vì một nữ nhân mà hủy hoại cả tương lai của Lam Địch Á Tư hả?

"Ta..." trái tim Mã Tây Mạc chùng xuống, đúng vậy, hắn có thể vì nữ nhi mà chịu mất nhiều thứ, nhưng quyết không có khả năng để mất Lam Địch Á Tư, thật vất vả Lam Địch Á Tư mới có thể có được cơ hội này, chính mình mới có thể thống nhất đại lục, có cơ hội chính thức trở thành bá chủ, một đời kiêu hùng như lão, như thế nào nguyện ý buông bỏ đây?

Đông thời hắn cũng không thể nhìn Lam Địch Á Tư bị hủy trong tay mình. Làm một bậc đế vương, thường thường phải đánh mất rất nhiều thứ.

"Khắc Lôi Tư Ba, Khắc Lôi Tư, truyền lệnh của ta, mọi người rời khỏi giáo tràng, điều khiển quân đội đưa bình dân về thành, chuyện hôm nay nếu ai cả gan nghị luận, giết không tha."

"Vâng, bệ hạ." Khắc Lôi Tư Ba huynh đệ đồng thời lĩnh mệnh, lập tức rời đi. Bất kể người nào đều hy vọng lập tức rời xa uy áp cua Tư Long. Các đại thần Lam Địch Á Tư như chó nhà có đám, rất nhanh chạy hết. Chỉ còn ba vị đại ma đạo sư tràn ngập sùng kính nhìn Tư Long, ám tháp tháp chủ này chính là một trong những nhân vật đại biểu của Pháp Lam a!

Tư Long hài lòng gật đầu: "Thế mới có phong độ của kẻ kiêu hùng. Ngươi yên tâm, nữ nhi của ngươi ta tạm thời không giết, nàng không thể chết được, ta trên thân ả đã mất nhiều thời gian, phải thu lại chút lợi ích đã. Lợi ích này trước tiên là linh hồn của một tử cấp đỉnh phong đi."

Vừa nói Tư Long vừa nhấc tay trái hướng về Diệp Âm Trúc, một đạo quang mang màu nhũ bạch trực tiếp đánh tới ngực Diệp Âm Trúc.

Thông qua linh hồn cảm ứng, Diệp Âm Trúc phát hiện rõ ràng đó không phải đơn thuần là ma pháp hay đấu khí mà là một loại kết hợp gần như hoàn mỹ. Trong đấu khí bao hàm lượng ma pháp nguyên tố khổng lồ. Trong lòng hắn nhất thời trầm xuống, ám tháp tháp chủ trước mặt không chỉ là một vị ma pháp sư vô cùng cường đại mà đồng thời hắn còn có đấu khí phụ trợ, hơn nữa trình độ đấu khí của hắn cũng đã đạt tới thần cấp.

"Không ngờ tới Tư Long hắn cũng không quên những gì lúc trước ta dạy hắn, những gì nói với ngươi, ta cũng đã từng nói với hắn. Mau khóa chặt linh hồn, toàn lực ứng phó." Thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vang lên trong lòng Diệp Âm Trúc, không có hồn châu, dù đối mặt với tên đồ đệ thâm độc đáng hận này, vị ma pháp sư một thời này cũng không dám dễ dàng lộ diện. Cho dù Tư Long không có năng lực cắn nuốt linh hồn hắn, cho dù bị phong ấn một lần nữa, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn biết tương lai mình sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Đối với việc Diệp Âm Trúc có thể ngăn cản công kích của Tư Long hay không, hắn chỉ có thể yên lặng mà cầu nguyện.

Con mắt Diệp Âm Trúc đột nhiên bừng sáng, kim sắc hỏa diễm phảng phất như thiêu đốt trong đôi mắt, trong lúc này, chỉ có hắn và Tư Long có thể thấy một nhân ảnh kim sắc nhỏ bé lóe lên tại mi tâm của Diệp Âm Trúc ( lừa đảo, DAT sao nhìn được mi tâm của hắn, có gương đâu? ^^), kim quang trong nháy mắt bừng lên, trong khoảnh khắc đem đạo đấu khí chứa linh hồn hơi thở của Tư Long xóa mất.

"Hả -" Tư Long lấy làm kinh hãi khi nhìn thấy thân ảnh kim sắc nọ, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi là nhất thời mừng rỡ, kim sắc đại biểu cái gì? Chính là linh hồn đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, hắn tu luyện đã nhiều năm như vậy mà còn chưa đạt tới được cảnh giới này.

Nếu có thể thôn phệ linh hồn này, đối với tu vi của mình quả có chỗ tốt to lớn, ngay cả Phượng hoàng hồng hòan cũng không sánh được.

Cho nên năng lượng linh hồn mà hắn tiện tay phóng thích bị Diệp Âm Trúc xóa đi, hắn ngược lại không giận mà còn rất vui mừng, ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc từ lạnh băng trở nên nóng rực. (Óe)

Một thân ảnh kim sắc cao ba thước chắn trước người Diệp Âm Trúc ngay sát na trước khi linh hồn bản thể được thu hồi, ngạnh kháng đạo thần cấp đấu khí công kích nọ. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, lại càng khiến cho Tư Long kinh ngạc vì chuyện xảy ra sau đó.

Thân thể thật lớn cao ba thước giữa không trung bất động, một điểm cũng không bị thương tổn bởi đạo thần cấp đấu khí.

Phải biết tuy rằng Tư Long chủ tu ma pháp nhưng đấu khí chính là vì muốn tăng thực lực trong tương lai mà tu luyện, đạt tới thần cấp sơ giai cũng không phải người nào cũng đều có thể tùy tiện ngăn trở. Khi hắn ra tay đã nghĩ có thể dùng đấu khí trực tiếp phá hủy thân thể tử cấp đỉnh phong của Diệp Âm Trúc, sau đó trực tiếp thôn phệ linh hồn hắn.

Cách Lạp Tây Tư xoa xoa ngực, cái đầu bóng lưỡng dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lóe sáng: "Khoái thật, đã lâu như vậy không thấy sảng khoái như vậy. Có điều so với cái lão thái thái trước kia thì còn kém không ít." Ngoài miệng tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng hơi thở mạnh mẽ trên người hắn đã phóng tới. Diệp Âm Trúc cũng không phải là một tên mãng hán, mặc dù hắn không biết hôm nay gặp phải Tư Long ở đây, nhưng trước khi đi tìm Tô Lạp hắn đã sớm an bài đường lui. Tử, Minh và Cách Lạp Tây Tư đều đứng ngoài giáo tràng quan chiến, một khi có gì biến hóa, đều có thể ngây lập tức ứng biến. Trong kế hoạch của Diệp Âm Trúc, thực lực của tam đại thần thú có thể dễ dàng đánh ra khỏi giáo tràng, ngay cả tường thành cũng không có, Lam Địch Á Tư dựa vào cái gì có thể cản bước tam đại thần thú chứ.

"Chiến tranh cự thú?" Tư Long nhìn Cách Lạp Tây Tư, ánh mắt lại nóng hơn vài phần, ánh mắt chuyển từ Cách Lạp Tây Tư qua Diệp Âm Trúc, mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi, xem ra ta lại phải lần nữa tính toán lại thực lực của ngươi mới được, khó trách có thể có được hồng hoàn của Tô Lạp, quả nhiên có chút thực lực. Chiến tranh cự thú, thần cấp linh hồn này đúng là một lễ vật hiếm có.

"Thật sự là lễ vật đó. Mà không chỉ có một đâu." Thanh âm hùng hậu kèm theo đó là một tiếng sấm và một tia sét đánh tới, Tư Long nhướng mày, tay phải vung lên, hắc sắc thuẫn bài đường kính cả thước đã phiêu phù trên đỉnh đầu hắn, dễ dàng hóa giải đạo lôi điện nọ.

Một thân hình khổng lồ cao ba thước xuất hiện tại không trung, hai con mắt giống con người đã hợp thành một, nhìn thẳng vào Tư Long,hơi thở mạnh mẽ phún phát ra không dưới Cách Lạp Tây Tư, cùng Cách Lạp Tây Tư đồng thời áp chế uy áp của Tư Long.

"Nga? Lại một người nữa. Để ta đoán xem ngươi là gì? Sơn lĩnh cự nhân. Hảo. Không ngờ được rằng thượng cổ thần thú thú nhân tộc lại còn tồn tại. Chỉ là, có thể nói cho ta biết, như thế nào các ngươi lại thuần phục một nhân loại nhỏ bé vậy?"

Diệp Âm Trúc thanh âm lạnh lùng nói: "Bọn họ là đồng bạn của ta. Sao lại nói là thuần phục?"

Nụ cười trên khuôn mặt Tư Long càng trở nên nồng đậm. Lúc này nhìn kĩ lại thấy vài phần chân thành: "Người trẻ tuổi, không ngờ ngươi cũng là một gã vong linh ma pháp sư. Thật ngoài dự liệu của ta. Tô Lạp mặc dù là đệ tử của ta nhưng nàng chỉ học tập hắc ám vũ kĩ mà thôi, ma pháp cường đại của ta thủy chung không có người kế tục. Ta thay đổi chủ ý rồi, nếu ngươi thành đệ tử của ta, ta chẳng những có thể tha cho ngươi, thậm chí có thể cho Tô Lạp chính thức trở thành thê tử của ngươi."

Mặc dù còn chưa chính thức động thủ nhưng thực lực mà Diệp Âm Trúc thể hiện đã khiến cho ám tháp tháp chủ Tư Long hơi kinh ngạc. Thần cấp thần thú không phải tùy tiện là có thể gặp. Cho dù là ở Pháp Lam, thất tháp chủ bọn họ đều không có thần thú đồng bạn. Đương nhiên đối với Pháp Lam thất tháp tháp chủ mà nói, bọn họ cũng chẳng cần thần thú phụ trợ cho mình.

Khiến cho Tư Long ấn tượng nhất chính là linh hồn đạt tới thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc, nếu có đoạt được, Tư Long cũng không nắm chắc có thể hấp thu hoàn toàn, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hết thảy đều không thành vấn đề.

Diệp Âm Trúc khóe miệng toát ra một tia khinh thường: "Tư Long, ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng ngươi sao? Nếu ta đáp ứng thành đệ tử của ngươi, ngươi sẽ lại yêu cầu ta đem một phần hồn phách hiến cho ngươi làm cam đoan phải không?"

Từ lúc Tư Long xuất hiện tới nay, sắc mặt lần đầu tiên thay đổi, ánh mắt sắc bén hướng về phía Tô Lạp: " Ngươi ngay cả điều này cũng nói cho hắn biết?"

Tô Lạp bị Tư Long cấm chế tự nhiên không thể nói lên lời, nhưng thần sắc trong mắt nàng lại trở nên có chút kì dị, vì Tô Lạp phát hiện, chính mình đã sai mất rồi. Nếu Âm Trúc lần này thực sự mang tất cả lực lượng của Cầm Thành tới đây, vị tất đã không đủ lực lượng đánh với sư phụ một trận sống mái.

Diệp Âm Trúc lãnh đạm nói: "Ngươi không cần chất vấn Tô Lạp, cũng không phải nàng nói cho ta biết. Loại người khi sư diệt tổ như ngươi, cũng biết sợ đệ tử của mình phản lại sao?"

"Ngươi muốn chết." Chuyện xấu hổ nhất trong lòng Tư Lòng có thể nói chính là Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc, Diệp Âm Trúc nói một câu lập tức đâm trúng nỗi đau của hắn, vẻ mặt mỉm cười lập tức biến thành tử tịch, nhũ sắc bạch quang trên người hắn mạnh mẽ bộc phát ra.

Giữa không trung, phương viên trên vạn thước vuông trong phút chốc liền biến thành một mảnh hải dương màu trắng, bất luận Diệp Âm Trúc hay Cách Lạp Tây Tư và Minh, lúc này đều cảm giác rõ ràng bên tai mình đang có vô số oan hồn gào thét. Linh hồn lực như thực thể hóa thành vô số kim châm, đâm thẳng vào sâu trong linh hồn lạc ấn của họ.

Minh gầm nhẹ một tiếng, Lôi Thần chi chùy đã xuất hiện trước mặt hắn, thần thú linh hồn lực chợt rót vào trong Lôi Thần chi chùy, hóa thành một đoàn lôi quang tử sắc miễn cưỡng bảo vệ đỉnh đầu mình. Cách Lạp Tây Tư ngược lại không có việc gì, linh hồn hắn đã hiến tế cho Tử, chỉ cần linh hồn Tử không chịu đả kích, loại linh hồn công kích chính diện này đối với hắn hoàn toàn không có hiệu quả.

Tư Long tu luyện vong linh ma pháp thời gian tính ra đã tới cả trăm năm, không biết đã thôn phệ biết bao nhiêu linh hồn, linh hồn lực mạnh mẽ của hắn, cho dù uy lực của Lôi Thần chi chùy cũng không ngăn cản nổi, tình thế của Minh chỉ trong nháy mắt đã trở nên nguy cấp.

Trên mặt Diệp Âm Trúc toát lên nét thống khổ, linh hồn lực của Tư Long quá mạnh mẽ, thậm chí so với Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, linh hồn Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc phiêu tán còn của Tư Long lại hoàn toàn ngưng tụ, tùy ý hắn khống chế chuyển hóa thành vô số hình thái công kích. Kích thích khổng lồ hướng vào tinh thần chi hải của hắn.

Cách Lạp Tây Tư nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo quang mang nhũ bạch từ trên người hắn sáng lên, một quyền nổ vang đánh tới Tư Long, một đoàn nhũ bạch quang mang hình trôn ốc mang theo vài phần kim chúc sắc hướng về phía Tư Long đánh tới.

Khóe miệng Tư Long toát lên một tia cười lạnh: "Ở trước mặt ta, thần thú chỉ là trò đùa." Một tiếng ngâm xướng trầm thấp vang lên, một thuẫn bài hình tròn màu nhũ bạch xuất hiện nơi Cách Lạp Tây Tư công kích tới, tất cả ám nguyên tố trong không trung lập tực tụ vào, khiến cho thuẫn bài màu nhũ bạch nọ nhất thời được tăng cường mấy lần, một kích toàn lực này của Cách Lạp Tây Tư gặp phải thuẫn bài giống như trâu đất xuống biển biến mất không còn tăm tích, thân thể hùng tráng của hắn cũng chịu một cỗ lực phản chấn khổng lồ mà bắn ngược lại phía sau

Tư Long không chỉ là một gã vong linh ma pháp sư, đồng thời cũng là một gã ám hệ ma pháp sư cực kì cường hãn.Hắn sở tu chính là vong linh ma pháp theo đường Hắc Vu hồn, mặc dù hắn vẫn tu luyện thông qua thôn phệ linh hồn, nhưng cũng không có năng lực khiến cho linh hồn phụ thể mà sống lại. Chỉ khi nào hắn đạt tới Hắc Vu hồn, hắn mới là vong linh pháp sư cường đại nhất thế giời này, tồn tại ngang với thần linh. Cho dù có đem Long Khi Nỗ Tư đại lục biến thành một mảnh vong linh đại lục cũng không phải là không thể.

"Ông -" một âm thanh trầm trong sát na vang lên, tầng nhũ bạch sắc sau âm thanh này biến mất như tuyết tan khi xuân tới. Linh hồn lực khổng lồ đang vây công Diệp Âm Trúc và mình nhất thời không cánh mà bay. Chịu ảnh hưởng kèm theo, thân thể Tư Long khẽ run rẩy, tinh thần nhất thời hoảng hốt. Ngay thời khắc này, một đạo thân ảnh màu tím xuất hiện sau lưng Tư Long, mang theo ánh sánh tử sắc, trong phút chốc thôn phệ thân thể hắn.

Diệp Âm Trúc và Tử đã phối hợp không biết bao lần, Tử không cảm giác được trạng thái của Tư Long nhưng Diệp Âm Trúc lại có thể. Cho nên khi vị Tử Tinh bỉ mông đứng đầu tứ đại thần thú này xuất hiện, nhất thời công kích thuận lợi trong khoảnh khắc.

Thân thể Tư Long bị tử quang mạnh mẽ đánh cho nát bấy, ngay cả một mảnh vụn. Tử tay phải đưa ra, mang Tô Lạp qua một bên, không có Tư Long khống chế, Tô Lạp nhất thời khôi phục năng lực hành động.

Thân thể Tư Long bị đánh nát, nhưng sắc mặt Tử lại không hề nhẹ nhàng, bởi hắn có thể cảm giác được, Tử Tinh cự kiếm của mình không phải chém vào thực thể.

"Lại tới một người nữa, Tử Tinh Bỉ Mông . Tứ đại thần thú trong truyền thuyết chỉ còn thiếu mỗi Kim Giáp Cấm Trùng mà thôi. Diệp Âm Trúc, ngươi thật sự càng ngày càng gây cho ta nhiều kinh ngạc." Thanh âm già nua của Tư Long tại một hướng khác vang lên, thân thể hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước đó ngoài trăm thước, lạnh băng nhìn Diệp Âm Trúc, tam đại thần thú và Tô Lạp.

Có thể dùng một khôi lỗi thuật bình thường nhất của ám hệ ma pháp để phá giải tấn công của mình và Tử, Diệp Âm Trúc biết ám ma pháp của Tư Long đã đến trình độ đăng phong tạo cực. Thực lực của hắn hiện giờ, tiện tay phóng ra cấm chú cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Phảng phất như muốn nghiệm chứng suy nghĩ của Diệp Âm Trúc, một cây trường mâu màu đen mang theo nhũ bạch sắc ma văn xuất hiện bên người Tư Long, từng cây từng cây xuất hiện với tốc độ không nhanh nhưng không hề gián đoạn. Bạch sắc quang ảnh không ngừng tăng lên, mỗi lần tăng lên đều khiến cho không gian vỡ vụn, ngay cả thân ảnh Tư Long cũng không thấy được rõ ràng.

Kỳ thực lúc này Tư Long trong lòng cũng tràn ngập kinh ngạc, bị buộc phải dùng tới khôi lỗi thuật đã khiến hắn thực sự động nộ. Hắn mặc dù không bị tổn thương gì, nhưng phải chật vật chạy trốn tới hướng khác, chuyện này cả trăm năm nay còn chưa gặp phải. Lúc này hai mắt hắn gắt gao nhìn hai tay Diệp Âm Trúc, nói cho chuẩn xác là hắn nhìn cổ cầm đang tản ra hơi thở đặc thù tại ngực Diệp Âm Trúc. Thất sắc cầm huyền, ám kim cầm thân, cùng với khí tức đặc thù của long tộc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx