sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 224: Tam Đại Siêu Thần Khí Bí Mật

“Đó là lý do Pháp Lam tuyển chọn Lam Địch Á Tư?” Diệp Âm Trúc hỏi.

“Lẽ tất nhiên là như vậy, về phần tại sao lại lựa chọn Lam Địch Á Tư mà không phải Mễ Lan, ta cũng không biết được. Nhưng ta có thể khẳng định chính xác điều phép tắc này trong pháp điển nhất định là bị khuấy động, phong ấn đã biến hóa trở nên thậm nguy chí nguy. Thời gian năm mươi năm chỉ chớp mắt đã trôi qua, vì toàn thể nhân loại, Pháp Lam có thể không tính toán đến bất cứ quyền lợi của một cá nhân nào.”

Diệp Âm Trúc chưa bao giờ nghĩ đến Pháp Lam sống một nơi cách biệt mà có thể vĩ đại đến như thế, nhưng từ sâu trong lòng hắn, vẫn còn cảm thấy rất khó chấp nhận.

Suy cho cùng, Pháp Lam đã ra lệnh hủy diệt Đông Long.

“Âm Trúc, ta biết con đang nghĩ cái gì. Thực ra, con bây giờ không cần bận tâm lo lắng nhiều. Không kể cái tên bại hoại Tư Long này, Pháp Lam khi đã biết được con có thực lực cường đại như thế, nhất định không thể nào lại hướng về Cầm Thành phát động công kích lần nữa, theo ý ta, có thể biến đổi ngược lại đến thỉnh cầu con trợ giúp cùng chung sức duy trì phong ấn. Dù sao, con và các lực lượng hiện có, chẳng những có thể trở thành sự uy hiếp đối với Pháp Lam, ngược lại cũng có thể trở thành lực lượng cường đại giữ gìn bảo vệ phong ấn. Ta bây giờ lo lắng nhất chính là Tư Long chen vào giữa gây trở ngại. Cho nên, khi thực lực của con đạt đủ lớn mạnh, ta hy vọng con có thể tự đi đến Pháp Lam một chuyến, chẳng những cần phải báo thù cho ta vạch trần bộ mặt thực của Tư Long, đồng thời, sư phụ cũng hy vọng con hãy vì nhân loại vứt bỏ thành kiến, trợ giúp cho Pháp Lam gìn giữ bảo vệ phong ấn.”

“Sư phụ, con...” Diệp Âm Trúc không có trực tiếp trả lời, mặc dù hắn là lãnh đạo của Cầm Thành, nhưng không thể đại biểu cho quyền lợi của tất cả các tộc trong Cầm Thành. Hắn đi trợ giúp cho Pháp Lam, các tông chủ của Đông Long Bát Tông sẽ nghĩ như thế nào? Tộc trưởng các tộc trong Cầm Thành sẽ suy tưởng ra cái dạng gì? Cầm Đế ôm chân Pháp Lam? (Ý nói o bế theo đuôi). Như vậy, khẳng định hắn sẽ mất đi sự giúp đỡ ủng hộ của mọi người.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng, nói:

“Ta biết điểm khó xử của con, hãy còn thời gian tới năm mươi năm. Tất cả mọi sự đều có thể nảy sinh biến hóa. Hiện tại người lãnh đạo Pháp Lam thất tháp là Áo Bố Lai Ân, cái tên tiểu tử này ta nhận thấy rất tài giỏi, mặc dù không thể nói hắn là người cường đại nhất trong các tháp chủ nhiệm kỳ trước của Pháp Lam, nhưng tuyệt đối đúng là người thông minh nhất. Theo ý ta, hắn nhất định sẽ có quyết định đúng đắn.”

“Xin lỗi, sư phụ, con không thể nào đại biểu cho cả Cầm Thành, nhưng con đáp ứng với người, nếu như tất cả việc làm của Pháp Lam chính xác như lời người nói, con sẽ dùng hết sức mình hóa giải những gút mắc giữa Pháp Lam cùng Đông Long.”

“Ta biết, con nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng. Được rồi, không nói cái này nữa, hãy nói về thực lực bây giờ của con đi. Chính điều này ta mới miễn cưỡng lưu lại đây một tia hồn phách... rất cần thiết gặp con để giải thích: Trước đây ta đã nói qua, với thực lực hiện tại của con vẫn không cách nào sử dụng được siêu thần khí do ta thông qua linh hồn chi hỏa tôi luyện thành. Ta trước cũng đã từng nói với con: Tiêu chuẩn đầu tiên trong ước định để sử dụng Siêu thần khí, chính là có một linh hồn Thứ Thần cấp. Bây giờ ta có thể nói rõ, những siêu thần khí này do tứ đại thần thú biến thành, khí tức linh hồn đều là ta. Sự tồn tại của chúng, điểm mấu chốt cũng là ta đã lưu lại một tia linh hồn khí tức, kể cả trong Khô Mộc Long Ngâm cầm của con, cũng có một tia linh hồn của ta tồn tại. Mặc dù linh hồn còn thừa rất ít, thậm chí lại mất đi ý thức của ta, nhưng cũng đủ để trợ giúp chúng đạt tới cấp độ Thứ Thần cấp. Hoặc là nói, siêu thần khí do tứ đại thần thú tự biến thành dường như là hiện tượng kỳ quái, bởi vì, thần khí do chúng tự biến thành chẳng những có linh hồn khí tức của ta cũng có chính linh hồn bọn chúng tồn tại, như vậy hai linh hồn cùng với bản thể thần thú của bọn họ đã sớm kết hợp thành một loại tính chất đặc thù khác.”

“Tính chất đặc thù, sư phụ, là cái gì?” Diệp Âm Trúc tò mò hỏi.

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đáp:

“Tiến hóa, siêu thần khí tiến hóa. Thông thường vật phẩm Ma Pháp thậm chí ngay cả thần khí, khả năng đeo bám bổ sung của chúng đều là ổn định riêng biệt, bởi vì chúng không thể thông qua hấp thu sinh trưởng để thực lực tăng lên, trừ phi có tài liệu tu chỉnh phụ giúp. Mà bản thân tứ đại thần thú chính là thể chất sinh mệnh, bọn họ sau khi trải qua linh hồn chi hỏa của ta tẩy lễ, thực lực bản thân trong tu luyện sẽ liên tục tăng lên, nói cách khác, thực lực của bọn họ càng mạnh, tự hóa thân thành siêu thần khí uy lực cũng sẽ càng lớn, thậm chí có khả năng tiến hóa đến chân chính Thần cấp.”

Diệp Âm Trúc nói:

“Sư phụ, vậy con muốn dùng thần khí do bọn họ biến thành, cần có điều kiện gì đây?”

Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói:

“Con là ma vũ song tu, lại học Vong Linh Ma Pháp của ta, hơn nữa linh hồn chi hỏa của ta liên kết, sử dụng lực lượng của chúng cũng không khó khăn lắm. Thực lực của con bây giờ có thể tùy ý sử dụng bất cứ một kiện siêu thần khí nào, nhưng chỉ là hạn chế trong một kiện. Khi thực lực của con đột phá cảnh giới Thứ Thần cấp, là có thể sử dụng hai kiện. Đến lúc con đạt tới Thứ Thần cấp tam giai, ta nghĩ đã có thể sử dụng toàn bộ siêu thần khí hiện có. Bất quá, đối với con mà nói, muốn đột phá bình cảnh đạt đến cảnh giới Thứ Thần cấp là... điểm mấu chốt quan trọng nhất.”

Dừng lại một chút, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mới tiếp tục nói:

“Con sau này không nên sử dụng lại cái... Cửu Châm Kích Thần đại pháp kia nữa, mặc dù có thể làm thực lực của con tạm thời tăng lên, nhưng đối với bản nguyên của con đã có sự thương tổn. Lần này ta dùng linh hồn chi hỏa giúp con bù đắp tu bổ thương tổn, sau này sẽ không được phép như vậy. Về phần thực lực bây giờ của con, mặc dù dưới tác dụng của Cửu Châm Kích Thần đại pháp giảm xuống một bậc, nhưng nhờ Kim Giáp Cấm Trùng cùng Tử Tinh Bỉ Mông đều do linh hồn chi hỏa của ta nung đốt tôi luyện tăng lên tới cảnh giới Thứ Thần cấp, mà bọn họ lại phân biệt cùng con có Huyết Khế, liên hệ Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước, con đã nhận được nhiều lợi ích do thực lực của chúng đề thăng mang đến, bất luận Ma Pháp hay Đấu Khí, đều đạt tới Tử Cấp cửu giai đỉnh phong, cũng chính là chướng ngại hạn chế con trong phạm vi Tử Cấp và Thứ Thần cấp. Ngay cả ta cũng không biết con cần phải như thế nào mới có thể đột phá thành lũy cuối cùng ma vũ lần thứ hai này. Con đừng lo việc Tư Long ma vũ song tu đều vượt qua cảnh giới Thứ Thần cấp, cái loại... ma vũ song tu không cân đối ấy của hắn căn bản không phải là chính đạo, Đấu Khí Thứ Thần cấp của hắn là thông qua Ám ma hệ Ma Pháp đạt tới Thứ Thần cấp ngũ giai, sau này kích thích mạnh mẽ chính thân thể mình còn tu luyện thêm một vài phương pháp đặc thù mới đạt được, nghiên cứu điều tra căn bản hắn vẫn là một gã Ma Pháp Sư, mà không phải ma vũ song tu.”

“Nhưng con thì khác, thực lực cùng tăng lên một lúc, khiến con lần lượt gặp phải thành lũy cuối cùng của ma vũ, khi con có thể đột phá thành lũy cuối cùng ma vũ, chính thức đạt tới cảnh giới Thứ Thần cấp, thêm vào sự trợ giúp của tứ đại thần thú, cho dù gặp lại Tư Long cũng không phải không đủ sức chiến đấu một trận.”

Nói đến đây, thanh âm Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn rõ ràng đã thay đổi suy yếu dần đi.

“Sư phụ, người... hãy nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Âm Trúc mặc dù rõ ràng trạng thái hiện tại của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, nhưng trong đáy lòng, hắn không muốn thừa nhận sư phụ sắp rời đi.

“Hài tử ngốc, ý thức của ta sắp mất đi, sư phụ còn có nhiều chuyện muốn nói với con, nhưng sức lực của ta đã vô phương cầm cự rồi. Cố gắng tu luyện, xây dựng tốt Cầm Thành của con, sư phụ tin tưởng, con nhất định có thể đứng ở đỉnh cao nhất trong nhân loại.”

“Sư phụ...” Diệp Âm Trúc có cảm giác rõ ràng linh hồn khí tức của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đang nhanh chóng tiêu tan đi:

“Sư phụ, đến tột cùng phải như thế nào mới có thể gặp lại người lần nữa?”

Thanh âm Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có chút hư vô như có như không truyền đến:

“Đến... một... ngày... nào đó, thực lực... của con... có thể... sử dụng tất cả... siêu thần khí..., đem... linh hồn khí tức... của ta còn sót lại... tại... tứ đại... thần thú... và... trong cơ thể con... dung hợp...lại, khi con... hủy diệt... Tư Long..., đem hồn... châu của ta... gắn vào... chính giữa... áo giáp..., bổn nguyên... của ta ở trong... hồn... châu... mới... có thể... được... thức tỉnh... ”

Sau khi dùng năng lượng cuối cùng đem những lời cần thiết cho chính mình giải thích rõ ràng với Diệp Âm Trúc, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn âm thầm nhận lấy cái kết cục của sự thiêu đốt linh hồn chi hỏa, vị... nhất đại đại sư lưu lại trên thế gian này, chỉ còn có phần khí tức nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Tinh Thần Chi Hải màu vàng dần dần yên ổn trở lại, giống như một tấm gương vàng bao la không bờ bến, hai giọt quang ảnh màu vàng bồng bềnh hạ xuống, rơi vào trên mặt phẳng yên lặng ấy, lan thành một vòng sóng vàng rung động lăn tăn kỳ dị.

Linh hồn cũng phải nỉ non, nổi thương đau sao sâu nặng thế. Nhưng Diệp Âm Trúc chỉ rơi xuống hai giọt nước mắt ấy, nổi bi thương được nghị lực ngăn chặn lại, những việc trải qua nhiều như vậy, ý chí của hắn so với người cùng lứa tuổi chín chắn trưởng thành hơn nhiều, hắn biết rõ ràng, chỉ có thay sư phụ báo thù, hoàn thành ước nguyện của sư phụ, dùng hết khả năng thức tỉnh linh hồn còn sót lại của sư phụ, mới là điều quan trọng nhất.

Nhắm hai mắt lại, linh hồn lạc ấn trở về bản nguyên, màu vàng dần dần nhạt đi, toàn bộ chung quanh một lần nữa biến đổi tiến nhập vào trong hắc ám.

... Bản thân Mã Lệ Na mỗi lần xuất hiện, ít nhất ở ngoài trăm thước, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, nếu như lúc này có một vị không gian Ma Pháp Sư nhìn thấy hành động của nàng, e rằng sẽ giật mình há hốc miệng. Dựa vào vị trí biến đổi trong không gian nháy mắt dời chuyển đi, loại Ma Pháp này yêu cầu phải gắng sức duy trì năng lực, đối với lực khống chế của Ma Pháp yêu cầu lại càng cao hơn nữa.

Sau khi Pháp Lam phong bế, Mã Lệ Na bôn tẩu bên ngoài, thông qua các loại kiến thức cùng với việc tu luyện thực lực bản thân không ngừng tăng lên, đây là hành trình rèn luyện quan trọng của nàng cho việc kế thừa Quang Minh Tháp Chủ trong tương lai do Áo Bố Lai Ân truyền lại.

Lúc đầu tất cả đều rất thuận lợi, nhưng khi nàng dừng lại tại thủ đô Lam Địch Á Tư đế quốc để duy trì sự ủng hộ của Pháp Lam, mọi việc đều thay đổi.

Mặc dù Mã Lệ Na tính tình ôn hòa, nhưng xuất thân từ Pháp Lam, làm cho nàng đã có được sự cao quý vượt xa các Ma Pháp Sư khác, vô hình trung biến đổi khiến ngay cả chính nàng cũng cho rằng, trong cùng một lứa tuổi, không có người nào thực lực có thể vượt qua mình.

Nhưng, chính tại Lam Địch Á Tư, chính trong cuộc so tài văn võ ấy, cái quan niệm này hoàn toàn bị phá vỡ.

‘Là hắn, đúng là vị... Cầm Thành lĩnh chủ đó, hắn sử dụng thực lực cường đại chứng tỏ rằng bản thân mình vẫn còn kém rất xa rất xa. Trong cuộc văn võ so tài bài danh đệ nhất trong tam bảng cũng không khó, nhưng ở trước mặt hắn, ngay cả lực hoàn thủ của mình cũng đều có chỗ thiếu sót.’

‘Càng kinh khủng hơn chính là hắn vậy mà đánh đuổi Ám tháp tháp chủ Tư Long vị trí chỉ đứng sau sư phụ trong Pháp Lam thất tháp. Nếu như sư phụ chống lại hắn khi đó, kết quả sẽ như thế nào đây? Có thể giành thắng lợi không?’

Mã Lệ Na cảm thấy, chính mình lại không dám đưa ra một câu trả lời chắc chắn cho cái nghi vấn này.

Thực lực của Diệp Âm Trúc dĩ nhiên làm nàng kinh ngạc, nhưng còn có một việc khiến nàng càng sửng sốt hơn, đó chính là hành vi của Tư Long. Với cương vị tôn chủ Ám tháp tháp chủ, tất cả những việc làm của ông ta tại Lam Địch Á Tư đã trái ngược với pháp điển của Pháp Lam.

Càng khiến cho Mã Lệ Na kinh hãi chính là, nàng nghe được Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cái danh tự này, đó chính là Ám Ma hệ Ma Pháp Sư vĩ đại nhất từ trước tới nay của Pháp Lam a, cũng là sư phụ của Tư Long, nhưng là, từ trong cuộc đối thoại giữa nàng cùng Diệp Âm Trúc lúc đó xem ra, vị đại sư vĩ đại kia mất đi, tựa hồ còn nhiều điểm đáng ngờ.

Văn vũ so tài chấm dứt, Diệp Âm Trúc và Tư Long nối tiếp nhau rời đi, Mã Lệ Na biết, chính mình cũng cần phải nhanh một chút quay về Pháp Lam, đem hết thảy những gì chứng kiến tại Lam Địch Á Tư báo cáo cho sư phụ cùng các vị tháp chủ, mọi việc ứng phó đều do sư phụ quyết định.

Lam Địch Á Tư đế quốc cùng Pháp Lam giáp giới, do tốc độ di chuyển của nàng không tiếc hao phí Ma Pháp lực như vậy, quay về Pháp Lam không cần nhiều thời gian. Mã Lệ Na sở dĩ không dùng ma thú để đi đường, bởi vì nàng đã có thói quen dùng loại thuấn di này trên đường đi nhằm rèn luyện Ma Pháp. Thiên phú của nàng mặc dù cao, nhưng nếu như không gắng hết sức khắc khổ tu luyện, cũng không thể nào với số tuổi chưa đến hai mươi như thế đã đạt đến trình độ như hiện giờ.

Lúc này, Mã Lệ Na cách Pháp Lam chỉ còn không đến một ngày đường, tiếp qua một ngày, nàng đã có thể về đến Pháp Lam. Nhưng, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng mơ hồ, ngày đó, trên đại võ đài tại Lam Địch Á Tư, Tư Long sư phụ rốt cục có hay không nhìn thấy mình đây?

“Dừng lại đi, Mã Lệ Na, ngươi không cần quay trở về nữa.”

Dưới tình huống đang thuấn di trong không gian đột nhiên vặn vẹo chợt mất đi hiệu lực, Mã Lệ Na biến sắc, một người tuổi trẻ tà dị đã xuất hiện tại trước mặt nàng.

“Tư Long sư phụ.” Mã Lệ Na bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt.

Tư Long mặt quay ngiêng về nàng, từ trên vẻ mặt ông ta khí tức ôn hòa nhìn không ra bộ dáng bị thương chút nào, đồng thời Ma Pháp nguyên tố trong không khí chung quanh đã do sự xuất hiện của ông ta toàn bộ biến mất, từng luồng cảm giác hư nhược xâm nhập vào đại não của Mã Lệ Na. Với thực lực của Tư Long, thi triển Ma Pháp thông thường căn bản không cần nhờ vào chú ngữ.

“Mã Lệ Na! Ngươi đã nhìn thấy những điều không nên thấy. Theo ta đi thôi!”

Kim quang nhàn nhạt từ trong tay Mã Lệ Na sáng lên, Tài Quyết pháp trượng bỗng nhiên xuất hiện.

Khóe miệng Tư Long toát ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.

“Như thế nào? Ngươi còn định phản kháng sao? Ngươi cần phải biết, sự chênh lệch của thực lực là không thể bù đắp được.”

Quang mang kim sắc bắt đầu ngưng tụ trên Tài Quyết pháp trượng, Mã Lệ Na không nói gì nữa, nàng biết, chính mình nói cái gì cũng là phí công vô ích, Tư Long sẽ không bỏ qua cho mình, bởi vì chính mình đúng trong ngày nhìn thấy trận đánh giữa ông ta cùng Diệp Âm Trúc là nhân chứng duy nhất đến từ Pháp Lam, cũng chỉ có chính mình có điều kiện tại Pháp Lam vạch trần bí mật của ông ta.

Màn trời đen tối phủ xuống, giữa bóng đêm, nhìn qua kim quang đó vô cùng chói mắt. Một cái phù hiệu đơn độc kỳ dị từ trong Tài Quyết pháp trượng phác họa vẽ ra, chú ngữ trầm thấp không ngừng từ trong miệng Mã Lệ Na ngâm xướng.

Nhìn như thế nào, nàng cũng đúng là một bộ dáng chiến đấu quyết tử,nhưng là, thực lực giữa hai người chênh lệch thật sự quá lớn, khi kim quang to lớn sắp hoàn thành phép thần thông giáng xuống. Tư Long rốt cục ra tay, bóng tối che phủ ánh sáng. Thân thể Mã Lệ Na và Ma Pháp của nàng cùng một lúc dần dần tan biến trong hồn châu của Tư Long phóng thích ra. Nhưng mà, Tư Long tịnh không có nhìn thấy, thấp thoáng dưới sự che phủ của kim quang ấy, Mã Lệ Na đã hoàn thành xong một động tác tinh vi. Cũng không thấy được khi Quang Minh Thánh Nữ này bị chính mình thu vào hồn châu, trên khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười ấm áp.

Nhìn vào hồn châu, Tư Long thản nhiên nói:

“Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì giữa ngươi và Áo Bố Lai Ân có tinh thần liên lạc, nếu như ngươi chết đi, hắn sẽ lập tức cảnh giác. Nhưng ta cũng sẽ không buông tha ngươi. Có lẽ, ngươi không giống Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn như vậy thoát khỏi năng lực Ma thần phong ấn chứ.”

…… Cầm Thành.

Ba ngày trước, Cầm Thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc mang theo tứ đại thần thú cùng Tô Lạp trở về, nhưng khi về đến Cầm Thành. Cầm Đế Diệp Âm Trúc cũng đã lâm vào giấc ngủ mê man.

Tử trước hết đem những chuyện phát sinh trong chuyến đi Lam Địch Á Tư lần này nói rõ ràng từng chi tiết cho An Nhã và Vị Minh Thái thượng trưởng lão. Sau khi hai vị lãnh đạo phân biệt đại biểu cho quyền lợi của hai đại tập đoàn trong Cầm Thành này cẩn thận thương lượng, quyết định toàn lực đẩy nhanh tiến độ, tăng nhanh hơn nữa công cuộc kiến thiết Cầm Thành. Đồng thời, phái Giác Ưng Kỵ Sĩ trước đi đến Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, triệu hồi Cầm Thành Quân Đoàn do Áo Lợi Duy Lạp soái lĩnh. Bọn họ đều rất rõ ràng, nếu Ám tháp tháp chủ Tư Long có thể vào lúc Pháp Lam đang phong bế rời khỏi Pháp Lam, như vậy, Pháp Lam cũng bất cứ lúc nào đều có khả năng phái binh hướng về Cầm Thành phát động công kích. Phòng ngừa chu đáo dù sao cũng tốt hơn là bị động chịu đòn

Mà bên trong phủ đệ của lĩnh chủ, hai nữ hài tử tuyệt mỹ thủy chung ngồi ở bên giường, lẳng lặng chăm chú nhìn vào hắn trên giường. mặc dù sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng sinh mệnh khí tức trên người lại vô cùng dồi dào phong phú, điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu có thể khiến cho nhị nữ yên tâm một chút.

“Xin lỗi, Hải Dương.” Tô Lạp nhìn nữ tử ngồi ở đối diện nhã nhặn trầm tĩnh như nước thấp giọng nói.

Hải Dương ngẩng đầu nhìn hướng nàng:

“Đúng vậy, ngươi quả thật có lỗi với ta. Nhưng không phải bởi vì Âm Trúc, mà là ngươi che giấu lâu như vậy. Hóa ra ngươi lại xinh đẹp như vậy.”

Tô Lạp than nhẹ một tiếng:

“Ta luôn vẫn yêu mến Âm Trúc, nhưng lại không dám nói với hắn. Ta biết, ta cùng hắn là không thích hợp, ở cùng một chỗ với hắn, ta chỉ mang đến cho hắn phiền toái không ngừng, thậm chí còn là họa sát thân. Ngươi đối với hắn thật là tốt, ta ở bên cạnh từ trước đến nay đều nhìn thấy rõ ràng trước mắt, bất luận hắn làm cái gì, ngươi cũng đều lẳng lặng ủng hộ hắn, những điều này ta không cách nào làm cho hắn được. Lần này lại đúng vì ta, hắn mới có thể biến thành như vậy. Nhưng, Hải Dương, xin ngươi tha thứ cho ta, lần này ta không thể thật sự lại rời khỏi hắn, dù là cùng với hắn chết cùng một chỗ.”

Hải Dương nhìn Tô Lạp một cái thật thắm thiết:

“Tô Lạp, muội hẳn là so với ta nhỏ hơn một chút, như vậy gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi. Yêu mặc dù là ích kỷ, người nào cũng sẽ không nguyện ý cùng người khác chia xẻ người yêu của mình, nhưng mà ta biết, nếu như ta không thể tiếp nhận muội, ta cũng đánh mất vĩnh viễn Âm Trúc, ít nhất sẽ mất đi tình yêu trong lòng hắn. Đã như vầy, tại sao chúng ta không thể buông bỏ hết thảy đi? Tô Lạp, muội thật sự rất dại dột, có lẽ, nếu như muội sớm nói với hắn tỏ rõ thân phận nữ nhi, trong tim hắn căn bản là không có ta. Ta nhìn ra được, mặc dù hắn biết muội là nữ hài tử đúng thời gian rất ngắn, nhưng mà, ở trong lòng hắn, địa vị của muội lại không thể lay động được.”

Kinh ngạc nhìn Hải Dương, Tô Lạp gượng cười một tiếng:

“Tỷ tỷ, muội thật sự rất xấu hổ. Cám ơn tỷ đồng ý tiếp nhận muội, tỷ yên tâm, muội an phận không có suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là muốn lưu lại, dù là mỗi ngày chỉ nhìn thấy hắn, muội cũng thỏa mãn rồi, cuộc sống với hắn cùng một chỗ, luôn luôn là thời gian hạnh phúc nhất của muội.”

Hải Dương đứng lên đi tới bên cạnh Tô Lạp ngồi xuống, nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh giá của nàng:

“Muội vẫn còn không hiểu ý tứ của ta. Theo ý ta, yêu chẳng những đúng là ích kỷ, cũng cần phải bao dung, chính thức yêu một người, thì cần phải bao dung hết khả năng tất cả vì hắn, làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Nhìn theo quan niệm của một nữ nhân, ta cũng không muốn trái tim hắn chia làm hai nửa, nhưng vì tình yêu đối với hắn, ta lại có thể vứt bỏ đi điều này. Nếu như giữa chúng ta không thể sống chung với nhau một cách hài hòa, Âm Trúc chỉ càng tăng thêm nỗi thống khổ nhiều hơn nữa. Ta suy nghĩ thật lâu, khi hắn rời khỏi Cầm Thành đi Lam Địch Á Tư, cũng đã quyết định, chỉ cần hắn mang theo muội trở về, bất luận muội như thế nào, ta đều nguyện ý cùng muội trở thành tỷ muội thân mật nhất. chúng ta theo đuổi, cũng chỉ là hạnh phúc, không phải sao?”

Tô Lạp vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên, Diệp Âm Trúc trên giường bỗng nhích động.

Thực lực của nhị nữ đều không kém, tâm hồn lại gắn liền với hắn, lập tức liền có phản ứng, vội vã tiến đến bên giường.

Tô Lạp khẽ kêu:

“Âm Trúc, Âm Trúc chàng đã thức tỉnh rồi sao?”

Ý thức dần dần trở về, cảm nhận được tất cả mọi việc xảy ra chung quanh, cảm giác đau nhức trong kinh mạch toàn thân cực kỳ mãnh liệt, nhưng đấu khí cùng pháp lực đó giống như nước triều dâng lại như trước làm cho hắn cảm thấy được sức mạnh tràn trề.

Đau đớn đúng bởi vì sử dụng lực lượng không phải thuộc về mình làm cho kinh mạch nhận được gánh nặng quá lớn, chỉ cần có thời gian là có thể khôi phục. Đúng như lời Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã nói như vậy, Diệp Âm Trúc lúc này, bất luận Đấu Khí hay là Ma Pháp lực, đều đã đạt tới Tử Cấp đỉnh phong.

“Tô Lạp, Tô Lạp.” Thanh âm có chút khàn khàn lập đi lập lại một cái tên, thủy chung hắn lo lắng nhất đúng là nàng. Mặc dù Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách đại pháp thành công, nhưng cứu Tô Lạp trở về vẫn để lại trong hắn một loại cảm giác rất không chân thực.

“Muội ở đây, Âm Trúc, muội ở đây.” Một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt bàn tay phải chỉ có bốn ngón của Diệp Âm Trúc, cảm xúc lạnh lẽo ấy cùng xúc động ở sâu trong linh hồn làm cho hắn có cảm giác sâu sắc sự tồn tại của Tô Lạp.

Mở hai mắt, mặc dù không nhìn thấy, nhưng mắt của Diệp Âm Trúc vẫn hướng đúng vị trí tại chỗ của Tô Lạp, không quản đến sự đau đớn của thân thể, đột nhiên kéo nàng vào trong lòng mình. chỉ có thắm thiết ôm lấy thân thể chân thật mềm mại ấy, hắn mới có cảm giác thực tế sự tồn tại của nàng.

“Bây giờ, nàng sẽ không rời khỏi ta nữa chứ.”

Gương mặt thanh tú của Tô Lạp ửng đỏ, vành mắt cũng đồng dạng đỏ lên, len lén liếc nhìn lại bên cạnh mình, nhưng phát hiện ra Hải Dương sớm đã lặng lẽ rời đi, chỉ để lại gian phòng cho hai người bọn họ.

“Không, sẽ không. Cho dù huynh đuổi muội đi, muội cũng sẽ không rời khỏi huynh nữa.” Líu ríu khẽ nói, trở tay ôm chặt hắn, Tô Lạp nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng ngực ấm áp cường tráng ấy của hắn. chỉ có khi ở cùng một chỗ với hắn, Tô Lạp mới có thể cảm giác được sự ấm áp từ trong tim mình.

Nắm chặt bàn tay nhỏ bé Tô Lạp, Diệp Âm Trúc có chút vội vã từ trong Tu Di Thần Giới lấy ra cái không gian chỉ, nói:

“Gả cho ta, được không?”

Tô Lạp gạt nước mắt mỉm cười:

Đâu có ai như chàng vậy, nhẫn cũng tặng cho rồi mới đến cầu hôn. Đây là chàng bức hôn mới đúng.”

Diệp Âm Trúc ngang ngược nói:

“Mặc kệ, cầu hôn cũng tốt, bức hôn cũng được, bất luận như thế nào, ta cũng phải buộc chặt nàng bên mình.”

Tô Lạp đột nhiên trở nên trầm lặng đứng lên:

“Vậy Hải Dương thế nào? Hải Dương tỷ xử lý làm sao?”

Nghe đến hai chữ Hải Dương, Diệp Âm Trúc ngây người một chút, do dự một hồi lâu nói:

“Xin lỗi, Tô Lạp. Ta yêu nàng, nhưng ta cũng yêu Hải Dương. Ta biết ta rất ích kỷ. Nhưng mà, ta thật sự không cách nào đưa ra được tuyển chọn trong hai người các nàng. ta nghĩ, đồng thời lấy hai người các nàng làm vợ, ngoại trừ buông bỏ Hải Dương ra, ta nguyện ý đáp ứng nàng bất cứ điều kiện gì.”

Tô Lạp than nhẹ một tiếng:

“Hải Dương tỷ nói rất đúng, yêu một người phải bao dung, càng huống chi bản thân muội lại là người đến sau, lại như thế nào có thể cướp đi người yêu dấu của Hải Dương tỷ đây. Tỷ ấy so với muội càng xứng đáng để huynh yêu hơn. Chúng ta đã thương lượng xong rồi, nếu đã như thế, vậy, chúng ta sau này cứ sống chung một chỗ đi.”

“Thật ư?” Diệp Âm Trúc nhất thời đại hỉ, chuyện này vốn làm hắn lo lắng nhất, nhưng mà không nghĩ rằng lại có thể giải quyết đơn giản như thế. Sự độ lượng của Hải Dương hắn tuy đã biết, nhưng từ sâu trong nội tâm hắn nói lên rằng, tuyệt không muốn nhìn thấy bất cứ người nào trong nhị nữ chịu đựng ủy khuất. Nhưng mà, trái tim hắn quả thật đã chia làm hai nửa, khiến cho hắn dứt bỏ người nào cũng không đành lòng.

“Vừa rồi Hải Dương tỷ còn ở nơi này, khi huynh tỉnh lại không nhìn thấy tỷ ấy sao?” Tô Lạp nghi hoặc hỏi.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút:

“Ta mới vừa tỉnh, vừa rồi có chút mơ hồ, không chú ý lắm.”

Tô Lạp và Diệp Âm Trúc cùng nhau ở túc xá một khoảng thời gian không ngắn, đối với thói quen của hắn rất quen thuộc, Diệp Âm Trúc cũng không phải một người am hiểu nói dối, lúc này thân thể hai người lại đang kề cận nhau thân mật, khi nghe hắn nói câu đó, Tô Lạp rõ ràng cảm giác được thân thể Diệp Âm Trúc có chút cứng nhắc, lời nói mập mờ.

Chỉ có ánh mắt vẫn y nguyên là vẻ ngơ ngác.

Một dự cảm không lành lặng lẽ dâng lên, Tô Lạp từ tay Diệp Âm Trúc rút bàn tay của mình ra, rất nhanh quơ quơ tại trước mắt hắn, ánh mắt của Diệp Âm Trúc như trước là ngơ ngẩn như vậy, tịnh không có phản ứng gì.

“Tô Lạp, muội đang làm gì?”

Nỗi lo lắng hoảng sợ trong nháy mắt lan khắp toàn thân:

“Âm Trúc, huynh, mắt của huynh, mắt của huynh sao vậy?”

Diệp Âm Trúc trong lòng thầm than một tiếng, hắn mặc dù biết chuyện mình bị mù sớm muộn gì sẽ bị Tô Lạp biết, nhưng lại không nghĩ rằng Tô Lạp cảm giác nhanh nhạy như vậy. Chính mình vừa mới tỉnh lại, nàng cũng đã phát hiện rồi.

“Không có gì, chỉ là thị lực nảy sinh ra chút vấn đề mà thôi.” Diệp Âm Trúc cố gắng hết sức để cho giọng nói của mình trở thành bình thường một chút.

“Nhưng mà? Còn… còn có hy vọng khôi phục không?” Tô Lạp run giọng hỏi.

Diệp Âm Trúc rạng rỡ cười, nói:

“Đương nhiên là có rồi. Đây có thể là ảnh hưởng còn lưu lại sau khi ta thi triển Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp. Sư phụ của muội quả thật quá mạnh mẽ, có thể từ trong tay ông ta toàn thân trở về đối với chúng ta mà nói đã cực kỳ không dễ dàng. Cái giá phải trả chút đỉnh này lại tính làm gì, có thể không bao lâu, thị giác của ta sẽ khôi phục lại. Muội yên tâm đi.”

Hắn không muốn Tô Lạp bởi vì mình mà cảm thấy áy náy, nỗ lực cũng không phải muốn đổi lấy cái gì, hắn chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của Tô Lạp, chứ không phải nước mắt.

Nghe xong lời nói của Diệp Âm Trúc. Tô Lạp rõ ràng buông lỏng được vài phần.

“Như vậy là tốt rồi. Âm Trúc, cần phải như thế nào mới có thể làm cho thị lực của huynh phục hồi?”

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

“Ta cũng không biết, có thể trải qua một đoạn thời gian tự mình sẽ khỏe mạnh thôi.

Không nói cái này nữa. Ta đã tỉnh dậy. Muội hãy gọi tất cả mọi người tới đi. Để bọn họ giảm bớt lo lắng. Rời khỏi Cầm Thành cũng có một đoạn thời gian, sợ rằng có rất nhiều sự việc đang chờ ta xử lý đây.”

Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của Tô Lạp, hắn không thể không tạm thời buông bỏ cảm giác rung động lòng người giữa lúc hai người ôm chặt nhau ấy.

Tô Lạp thủy chung cảm thấy có chút không đúng, trong lòng vừa động, nàng gật gật đầu, nói: “Được. Huynh chờ một chút, muội đi gọi bọn họ.”

Đi ra khỏi gian phòng, Tô Lạp trong lòng chợt trầm xuống, nàng mơ hồ cảm giác được mắt của Âm Trúc cũng không đơn giản như lời nói của hắn như vậy. Mà biết tình huống thực sự ngoại trừ bản thân hắn ra, vẫn còn có một người.

“Huynh ấy không có việc gì chứ?” Hải Dương đã chờ đợi ở bên ngoài, thấy Tô Lạp đi ra không nhịn được có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng hai người thật không dễ dàng có thể ở cùng một chỗ, thế nào cũng phải thân mật thời gian nhiều một chút.

Tô Lạp trên mặt lộ ra vẻ lo lắng rõ ràng.

“Âm Trúc, mắt của Âm Trúc nhìn không thấy rồi. Hải Dương tỷ! Tỷ tìm tất cả mọi người đến đây đi.”

Nghe Tô Lạp nói mắt của Diệp Âm Trúc bị mù, sắc mặt Hải Dương trong nháy mắt đại biến. Thậm chí so với chính mình mất đi thị giác còn muốn thống khổ hơn. Nhưng nhìn bộ dáng giống như mất hồn của Tô Lạp, nàng gắng gượng chịu đựng dừng lại không có hỏi nhiều, rất nhanh đi ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, các thủ lãnh tối của cao Cầm Thành đều đã tụ tập đầy đủ trong lĩnh chủ phủ. Bao gồm Vị Minh Thái thượng trưởng lão, gia gia của Diệp Âm Trúc, nãi nãi, phụ mẫu, cùng với An Nhã và tứ đại thần thú.

Hai đạo kim sắc thân ảnh vừa tiến vào lĩnh chủ phủ, lập tức liền bay ào tới bên mình Tô Lạp, một tả một hữu, phân biệt ôm chặt hai tay của nàng.

“Mụ Mụ, Mụ Mụ, Ba Ba khỏe rồi sao?”

Đó là hai tiểu cô nương toàn thân được bao phủ một lớp kim sắc, các nàng nhìn qua hình dáng chỉ khoảng tám chín tuổi, vẻ mặt trẻ con ngây thơ hồn nhiên, mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp, nói chưa nên lời thật là đáng yêu. đúng là Thiểm, Lôi.

Từ khi quay trở về, mấy ngày nay các cao thủ Cầm Thành đã quen với sự có mặt của hai tiểu cô nương này, không một ai không yêu thích các nàng. Các nàng thật sự rất đáng yêu, cả ngày chỉ bay lượn khắp nơi trong Cầm Thành, luôn luôn là một bộ dạng vui vẻ sung sướng.

Nghe Thiểm, Lôi gọi mình là Mụ Mụ, cảm nhận được ánh mắt của mọi người chung quanh nhìn vào mình có chút quái dị, gương mặt xinh đẹp không nhịn được một trận đỏ bừng, cúi đầu nói:

“Thiểm, Lôi ngoan, Ba Ba đã tỉnh lại rồi.”

Diệp Ly cùng thê tử nhìn Tô Lạp, không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cháu mình quả nhiên là có con mắt nhìn người, khó trách khi đã có Nữ Hoàng bệ hạ vẫn bền lòng không buông bỏ được nữ tử này, quả đúng là thiên hạ tuyệt sắc.

An Nhã có chút không thể chờ đợi được hỏi:

“Tô Lạp, Âm Trúc đã tỉnh? Tình trạng của hắn thế nào?”

Không đợi Tô Lạp trả lời, thanh âm Diệp Âm Trúc đã truyền ra ngoài:

“Làm cho mọi người lo lắng rồi, ta rất khỏe.”

Thần Nguyên Ma Pháp Bào trở về nguyên trạng mặc vào mình, Diệp Âm Trúc từ trong phòng đi ra, khí chất của hắn nhìn qua càng thêm ưu nhã thoải mái, khiến mọi người kinh ngạc nhất là, từ trên người hắn không cảm giác được một tia khí tức cường giả nào. Từ trong phòng đi ra, thẳng đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, bộ dáng không giống như là bị mất đi thị giác một chút nào.

Mặc dù trước mắt vẫn y nguyên là một mảng tối đen như mực, cũng không nhìn thấy gì, nhưng Diệp Âm Trúc có được năng lực Thiên Nhân Hợp Nhất, tạo cho cảm giác của hắn đạt tới mức nhạy bén cực kỳ, thông qua những ba động trong không khí hắn có thể nắm được rõ ràng tất cả mọi việc xảy ra ở chung quanh. Đáng tiếc, lúc trước khi đối kháng cùng Tư Long, tất cả các linh hồn hắn thu được đều vì một chiêu “Thiên hồn phá” mà bị hủy diệt hết, nếu không có linh hồn làm mắt có thể thay thế cho thị giác của hắn.

“Âm Trúc, huynh……” Hải Dương đúng là biết Diệp Âm Trúc đã mất đi thị giác, bước nhanh đi tới hắn bên người, quan sát cẩn thận… nàng lập tức liền phát hiện đôi mắt vốn đen nhánh trong suốt kia của Diệp Âm Trúc đã mất đi thần sắc.

Diệp Âm Trúc nắm chặt tay Hải Dương:

“Yên tâm đi, ta lúc này không phải tốt lắm sao? Đối mặt với Ám tháp tháp chủ, lúc nào cũng phải chịu một chút thiệt thòi thôi.”

“Ba Ba!” Thiểm, Lôi cơ hồ đồng thời kêu một tiếng, phóng ào về phía Diệp Âm Trúc. Dưới tác dụng của Huyết khế, Diệp Âm Trúc đem lại cảm giác thân thiết cho các nàng đúng là không có bất cứ cái gì có thể so sánh được.

Diệp Âm Trúc mỉm cười mở rộng hai tay ra, đem hai ‘bào thai’ thật đáng yêu này nhập vào trong lòng, mặc dù ‘Ba Ba’ cái danh xưng này làm hắn có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ ràng khi Thiểm, Lôi ‘phá kiển thành điệp’ hình dáng thật đáng yêu, có một đôi nữ nhi đáng yêu như vậy hiển nhiên đúng là một sự kiện rất tuyệt vời.

“Thiểm, Lôi ngoan! Các ngươi thích cuộc sống ở Cầm Thành không?” Trước kia Thiểm và Lôi đều ngủ say trong hai tay của hắn, rất ít có cơ hội đi ra ngoài.

Thiểm chớp chớp mắt, nói:

“Nơi này đẹp lắm a, chỉ là mỗi người đều có vẻ rất bận bộn.”

Lôi nói:

“Không, nơi này không tốt, không bằng thoải mái trên người Ba Ba. Ba Ba, để cho chúng con trở về đi thôi. Có được hay không.”

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút:

“Các ngươi tự mình không thể trở lại trên người ta sao chứ?”

Thiểm và Lôi đồng thời lắc lắc đầu, nói:

“Sau khi chúng con biến thành cái hình dáng này, thì không thể trở lại trên người Ba Ba được, nhất định cần phải có sự ưng thuận của Ba Ba mới được phép.”

Nghe lời nói của các nàng, trong lòng Diệp Âm Trúc chợt hiểu rõ ràng, hắn biết, Thiểm và Lôi nói vậy, e rằng đúng là do việc hóa thành cánh. Các nàng hoàn toàn tiến vào thời kỳ phát triển, năng lượng tự bản thân đã quá mức to lớn, không cách nào tiếp tục sống ở trong cánh tay của mình.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói: “Thiểm Lôi ngoan, bây giờ không thể trở lại thân thể Ba Ba, các ngươi đã trưởng thành, phải từ từ thích ứng với cuộc sống bên ngoài mới được.”

Vừa nói xong, tinh thần lực của hắn rất nhanh khuếch tán, cảm nhận được khí tức bên trong lĩnh chủ phủ, hướng mọi người mỉm cười nói:

“gia gia, nãi nãi, ba, mẹ, Vị Minh Trưởng Lão, An Nhã tỷ tỷ, các người đã tới. Để các người lo lắng rồi.”

Hải Dương nhịn không được nói:

“Âm Trúc, mắt của huynh tới cùng là ……”

Nghe xong những lời này của Hải Dương, mọi người lúc này mới phát hiện Diệp Âm Trúc có chút không ổn, cơ hồ cùng một lúc xông tới.

Mai Anh làm mẫu thân mẫn cảm nhất, là người đầu tiên vọt tới trước người Diệp Âm Trúc, hai tay nâng gương mặt hắn, run giọng nói:

“Âm Trúc, mắt của con, mắt của con bị sao vậy?”

“Mẹ, người đừng lo lắng, không có gì, qua thời gian không bao lâu là có thể khôi phục.”

Diệp Ly trầm giọng nói:

“Âm Trúc, đây là Ám tháp tháp chủ để lại cho con?”

Diệp Âm Trúc gật đầu:

“Con bằng vào Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp sử dụng vượt quá giới hạn lực lượng của mình, cho nên mới đúng lúc sinh ra hậu di chứng riêng biệt.”

Diệp Ly nhíu nhíu mày:

“Tác dụng phụ của Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp cũng chỉ có hạ thấp lại một bậc thực lực mới đúng, như thế nào lại ảnh hưởng đến con mắt. Chẳng lẽ khi con sử dụng có sai sót sao?”

Diệp Âm Trúc trong lòng rùng mình, nói tránh đi:

“Mọi người không cần lo lắng, ta có thể cảm giác được hai mắt của mình sẽ từ từ khôi phục. Chỉ là cần có thời gian mà thôi. An Nhã tỷ tỷ, Cầm Thành bây giờ tình huống như thế nào?”

An Nhã nhìn xoáy vào Diệp Âm Trúc một cái, nói:

“Công việc xây dựng đang tiến hành ‘chiêng trống rùm beng’ (ý nói đang vào lúc cao trào xây dựng), sau khi biết được ngươi cùng Pháp Lam đã giao thủ, ta và Vị Minh Trưởng Lão thương lượng đã quyết định, đem tất cả lực lượng của Cầm Thành chúng ta từ tiền tuyến đều điều động quay trở về, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành công cuộc kiến thiết Cầm Thành, tháp chủ Pháp Lam nếu có thể ở trong thời kỳ phong bế đi ra ngoài, như vậy, cũng rất có khả năng sẽ công kích Cầm Thành chúng ta.”

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:

“Ta cũng có điều lo lắng này, bất quá Pháp Lam phải củng cố phong ấn Thâm Uyên, không thể nào rút bớt ra để điều động lực lượng nhiều hơn được. Có thể tạo ra uy hiếp đối với chúng ta, chủ yếu vẫn là Ám tháp tháp chủ Tư Long. Lần này hắn cùng ta đánh một trận, vừa sử dụng Ma Thần Hàng Lâm vượt qua thực lực của bản thân, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đúng là không đủ sức để đến công kích.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx