sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 309: Tặng Cả Quốc Gia,ngươi Muốn Hay Không?

"Vị này chính là Hải Dương tiểu thư phải không. Tôn nữ của Tây Đa Phu Nguyên soái?" Mã Tây Mạc nhìn về phía Hải Dương.

Hải Dương khẽ vuốt cằm, nói: "Ngài khỏe, Bệ Hạ, ta là Hải Dương"

Ánh mắt Mã Tây Mạc đã khôi phục uy nghiêm vốn có: "Tây Đa Phu Nguyên soái luôn là một trong những người ta kính trọng nhất, phiền tiểu thư thay ta vấn an hắn"

Hải Dương lại gật đầu: "Cám ơn ngài, Bệ Hạ"

Mã Tây Mạc đột nhiên trở nên trầm mặc. Ánh mắt của hắn nhìn qua có đôi chút rối loạn, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói lên lời. Khiến cho Hắc Phượng liễn rơi vào trầm muộn.

Vẫn là Diệp Âm Trúc phá vỡ không khí đó, mỉm cười nói: "Ba năm không gặp, Bệ Hạ vẫn tốt chứ?"

Hỏi xong những lời này, Diệp Âm Trúc có chút hối hận. Trải qua cuộc chiến tranh thất bại, Mã Tây Mạc thống trị Lam Địch Á Tư sao tốt được chứ. Mà tất cả những điều đó đều do mình tạo thành.

Quả nhiên, Mã Tây Mạc nhìn hắn, vẻ cô đơn trong mắt tăng lên mấy phần: "ngươi cho rằng ta tốt được sao? Lam Địch Á Tư nguyên khí bị thương, đại thế đã qua. Ta mặc dù nhiều con cái, nhưng không một ai có thể chia sẻ với ta. Chỉ biết tranh quyền đoạt lợi. Một khi ta rời khỏi Thế giới này, sợ rằng Lam Địch Á Tư sẽ bị chia năm sẻ bảy. Mặc dù ta cho đến bây giờ không muốn thừa nhận ta là một Đế Vương thất bại, nhưng ta không thể không thừa nhận, ta thật sự đã thua. Nhưng ta không phải bại bởi Tây Nhĩ Duy Áo, mà là thua bởi ngươi - Cầm Đế Diệp Âm Trúc"

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút. Có lẽ bởi vì sự thương cảm trong lời nói của hắn, Tô Lạp ngồi bên cạnh Diệp Âm Trúc không khỏi từ từ ngẩng đầu lên, vẻ lạnh như băng trong mắt giảm đi vài phần, nhưng vẫn không hề mở miệng.

Mã Tây Mạc lạnh nhạt nói: "Cả đời ta, rất ít có người để ta bội phục. Tây Nhĩ Duy Áo cũng không có trong số đó. Làm một Đế Vương mà nói, hắn mặc dù không sai, nhưng không có hùng tâm tráng chí, ứng dụng Đế vương thuật kém ta rất xa. Người Mễ Lan đế quốc làm ta bội phục nhất là Thống soái Song Tử Tinh, Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni cùng với Mễ Lan chi mâu Tây Đa Phu hai vị Nguyên soái. Chính bởi vì có sự tồn tại của bọn họ, mới có thể khiến cho Mễ Lan đế quốc giữ được quốc lực, Bắc ngăn cản Thú Nhân Đại quân, Nam giằng co với chúng ta. Không biết các ngươi có tin hay không, khi ta có được tin tức Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái bị chết, thì đã buồn bã rất lâu. Ta rất hy vọng hắn có thể là một người của Lam Địch Á Tư. Về mặt Quân sự, Lam Địch Á Tư cũng chỉ có Khắc Lỗ Tư và Khắc Lôi Tư là có thể so sánh với bọn họ, nhưng vẫn có chênh lệch không thể vượt qua"

Dừng một chút, ánh mắt Mã Tây Mạc đột nhiên trở nên sáng rực, nhìn Diệp Âm Trúc nói: "Nhưng bọn hắn đều không phải là người ta bội phục nhất. Duy nhất làm ta than thở không bằng, trên Thế giới này chỉ có một, cũng không phải là những Tháp Chủ của Pháp Lam, mà là ngươi - Cầm Đế Diệp Âm Trúc"

"Ta?" Diệp Âm Trúc hơi kinh ngạc, không ngờ rằng Mã Tây Mạc lại khâm phục mình đến vậy.

"Đúng, chính là ngươi. Mặc dù ngươi xuất thân từ Đông Long bát tông. Nhưng có thể nói là khởi đầu bằng hai bàn tay trằng. Lần đầu tiên ngươi thể hiện, đã phá hủy kế hoạch của ta và Thú Nhân tộc. Ngăn cản Thú Nhân Quân đoàn, để cho thế gian biết được sự thần kỳ của Thần Âm Sư. Sau này, ngươi từ từ thành lập Cầm Thành, thực lực không ngừng tăng lên. Nhưng Cầm Thành dù sao cũng ở một nơi hẻo lánh, bất kể là ta hay là các Quốc gia khác đều không chú ý đến sự tồn tại của ngươi. Đến khi chiến tranh bắt đầu, ta mới biết được việc quên ngươi là ngu xuẩn đến mức nào. Chỉ với ba ngàn tinh anh, đã trợ giúp Mễ Lan đế quốc giải trừ nguy hiểm lớn nhất là chiến tranh Đông tuyến, đánh cho Phật La Vương quốc không có sức chống trả, dẫn đến Quốc lực tổn hao nhiều. Từ giờ khắc đó, ngươi và Cầm Thành của ngươi đã đứng trên đỉnh Long Khi Nỗ Tư Đại lục, trở thành thế lực mạnh nhất của Đại lục.

"Theo ta thấy, mỗi người đều có ưu điểm và phương hướng phát triển của mình. Là một Đế Vương xuất sắc, cũng rất khó trở thành một Thống soái xuất sắc. Làm một Thống soái xuất sắc cũng rất khó trở thành cường giả chí cao. Nhưng trên người ngươi, tình huống như vậy đã có biến hóa. Ngươi chẳng những có thực lực cường đại, đồng thời cũng là một gã Thống soái rất xuất sắc. Quan trọng nhất là, lực ngưng tụ của ngươi, mặc dù ta không biết sao ngươi làm được như vậy. Nhưng có thể đoàn kết Tứ đại Thần thú Thú Nhân tộc ở bên mình, lấy chính mình làm trung tâm, lực ngưng tụ như vậy dù là ta cũng không thể nào làm được. Ta vẫn muốn hỏi, sao ngươi làm được như vậy? Đe dọa, lợi dụng sao? Không, ngươi không phải người như vậy"

Diệp Âm Trúc thở dài một hơi, nói: "Bệ Hạ, ngài là một Đế Vương xuất sắc. Nhưng quá vì lợi ích của Quốc gia đã che mắt của ngài. Thực ra ta làm cũng không nhiều, chỉ là hai chữ chân thành mà thôi. Muốn người khác toàn tâm đối với mình, đầu tiên phải chân thành đối đãi người"

Mã Tây Mạc sững sờ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ nói ra đã quá chậm. Trải qua nhiều như vậy, địa vị của ngươi bây giờ ở trên Đại lục đã không hề dưới ta và Tây Nhĩ Duy Áo. Có được sự ủng hộ của Pháp Lam, Thú Nhân tộc, hơn nữa còn có lực lượng của Cầm Thành. Có thể nói, dù cho là mấy vị Tháp Chủ của Pháp Lam cũng không thể nào so sánh được với ngươi. Năng lực của ngươi làm ta kính nể. Cho nên, ta mới đề nghị với Pháp Lam. Muốn Lam Địch Á Tư của ta toàn lực ủng hộ cuộc Thánh Chiến lần này, vậy Thống soái chỉ có thể là ngươi"

Diệp Âm Trúc cũng không khiêm nhường từ chối, nhìn Mã Tây Mạc, trầm giọng nói: "Bệ Hạ, chúng ta lần này đến đây, chính là muốn nghe điều kiện của ngươi. Áo Bố Lai Ân Đại sư nói cho ta biết, có một điều kiện để Lam Địch Á Tư toàn lực ủng hộ Thánh Chiến"

Mã Tây Mạc cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Âm Trúc: "Hài tử của các ngươi vẫn khỏe chứ? Ta là ngoại công đã ba năm qua còn chưa gặp qua bọn chúng. Nghe nói, bọn chúng là một đôi Long phượng thai. Với sự xuất sắc của các ngươi, Hài tử nhất định cũng rất xuất sắc"

Nghe Mã Tây Mạc nhắc đến Hài tử của mình. Trong đầu Diệp Âm Trúc lập tức hiện ra ba bảo bối tinh quái của mình, mỉm cười nói: "Hài tử rất tốt. Hai Hài tử của ta và Tô Lạp gọi là Diệp Tư Cầm và Diệp Luyến Cầm. Nói ra cũng kỳ quái, Diệp Tư Cầm trời sinh là thân thể Quang Minh, mà Diệp Luyến Cầm trời sinh lại là thân thể Hắc Ám.

Đối với Ma pháp, bọn chúng có ngộ tĩnh rất cao"

Mã Tây Mạc nở nụ cười hiền lành, như là đang nghĩ đến hình dạng của Ngoại tôn mình: "Hài tử của các ngươi, sao lại không xuất sắc chứ. Có thể được ngươi khen ngợi, bọn chúng nhất định rất giỏi"

Tô Lạp vẫn không mở miệng đột nhiên nói: "ngươi không cần giả vờ. Là Đế Vương của Lam Địch Á Tư đế quốc, ta không tin ngươi lại không có nhãn tuyến trong Pháp Lam. Hai tiểu ma đầu xảy ra chuyện ở Pháp Lam ngươi không biết hay sao?"

Mã Tây Mạc lóe lên, cười khổ với Tô Lạp: "ngươi rốt cuộc đã nói chuyện với ta sao?"

Tô Lạp lạnh nhạt nói: "Những thứ ta nợ ngươi đã trả hết. Ta và ngươi không có quan hệ gì. Bất quá, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu điều kiện của ngươi có quan hệ với Hài tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng, ngươi không cần phải mơ tưởng"

Thân thể Mã Tây Mạc khẽ run lên. Ánh mắt nhìn Tô Lạp có đôi chút quái dị. Cảm nhận ba động của hắn, Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động. Chẳng lẽ điều kiện mà Mã Tây Mạc muốn đưa ra thật sự có quan hệ với Hài tử của mình sao?

Nếu là như vậy, vậy mình sao có thể đáp ứng chứ? Chẳng lẽ, thật sự trước khi Thánh Chiến bắt đầu, mình phải phát động một cuộc chiến tranh bình định Long Khi Nỗ Tư sao?

Từ khi chiến tranh kết thúc. Diệp Âm Trúc chính thức gia nhập Pháp Lam thì hắn đã không hề cho rằng Lam Địch Á Tư đế quốc và các đồng minh là sự uy hiếp nữa.

Bên phía Mễ Lan đế quốc đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Cầm Thành đã phát triển nhanh chóng. Hơn nữa còn được Pháp Lam và Thú Nhân tộc ủng hộ. Cho dù bình định bốn nước phía Nam cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng như vậy, đầu tiên sẽ khiến sinh linh đồ thán, đồng thời nguyên khí của Long Khi Nỗ Tư cũng bị tổn thương.

Khi đó còn muốn phát động Thánh Chiến, đã không phải một chuyện dễ dàng.

Lúc này, Hắc Phượng liễn khẽ chấn động rồi dừng lại. Mã Tây Mạc nói: "Đi thôi, vào trong Hoàng Cung rồi nói sau"

Bốn người hạ xuống Hắc Phượng, đi theo đông đảo Hộ vệ tiến vào nơi sâu nhất trong Hoàng Cung.

Đối với nơi đây Tô Lạp rất quen thuộc. nàng hơi kinh ngạc phát hiện, nơi mà Mã Tây Mạc mang bọn họ đến, chính là tẩm cung của hắn.

Tẩm Cung rất lớn, nhưng bố trí bên trong không xa hoa như mọi người tưởng tượng. Mỗi món đồ trang sức mặc dù đều rất tinh xảo, nhưng số lượng lại không nhiều lắm.

Nếu so sánh với Mễ Lan đế quốc, thì Tẩm cung của Mã Tây Mạc Đại Đế tuyệt đối được tính là đơn giản.

Đuổi tất cả đám người hầu đi xuống, Mã Tây Mạc đưa tay ra mời: "Các ngươi đều vào đi. Ta biết mục đích các ngươi tới, còn phải đợi một người chứng kiến. Chờ sau khi hắn đến, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện"

Người chứng kiên? Diệp Âm Trúc mặc dù không rõ lắm ý của Mã Tây Mạc, nhưng hắn cũng không vội vàng, gật đầu, cùng với hai Thê tử ngồi xuống.

Bọn họ cũng không phải đợi quá lâu, chỉ trong chốc lát, dưới sự dẫn đường của Thị vệ, Quân vụ đại thần Khắc Lỗ Tư của Lam Địch Á Tư đế quốc đã đi đến trước Tẩm cung cầu kiến.

"Để hắn vào đây đi" Giọng nói của Mã Tây Mạc truyền ra.

Khắc Lỗ Tư vội vàng từ bên ngoài chạy vào. Vừa vào cửa đã thấy ba người Diệp Âm Trúc, nhưng trên mặt hắn không có vẻ gì kinh ngạc cả. Hiển nhiên đã sớm biết Mã Tây Mạc gọi mình đến là để gặp bọn họ.

Từ hình dáng của vị Quân vụ đại thần, hẳn là sau khi ba người Diệp Âm Trúc tới Hoàng Cung, Mã Tây Mạc mới gọi người ra lệnh hắn tiến đến. Hắn cũng hẳn là người chứng kiến mà Mã Tây Mạc nói.

"Tham kiến Công chủ điện hạ, tham kiến Phò Mã" Khắc Lỗ Tư khom người hành lễ với Phu Thê Diệp Âm Trúc.

Tô Lạp cầm tay Diệp Âm Trúc đứng sang một bên: "Ta sớm đã không còn là Công chủ. Khắc Lỗ Tư Đại nhân không cần khách khí như vậy"

Khắc Lỗ Tư liếc nhìn Mã Tây Mạc, được hắn ra hiệu lúc này mới lui sang một bên.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "Bệ Hạ, ngài có điều kiện gì, bây giờ có thể nói rồi. Trong phạm vi có thể, ta nghĩ, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngài. Đương nhiên, điều kiện của ta là Lam Địch Á Tư toàn lực ủng hộ Thánh Chiến lần này, không được bảo lưu gì hết"

Mã Tây Mạc nói: "Âm Trúc, bất kể nói như thế nào ngươi đã cưới Tô Lạp, ta gọi ngươi như vậy đi"

Diệp Âm Trúc gật đầu, sự thật là vậy, bất kể thế nào thì hắn cũng là Phụ thân của Tô Lạp.

Mã Tây Mạc nói: "Nếu ngươi là Đế Vương của Lam Địch Á Tư, ngươi sẽ đưa ra điều kiện gì để đảm bảo sự bình an của Lam Địch Á Tư, vĩnh viễn truyền thừa xuống mà không bị thôn tính?"

Diệp Âm Trúc nhíu mày nói: "Bệ Hạ, điều này hẳn không phải vấn đề ta nên lo lắng"

Mã Tây Mạc lạnh nhạt nói: "Sợ là ngươi cũng không dễ dàng nói ra phương pháp như vậy. Có Cầm Thành, Pháp Lam, Mễ Lan đế quốc, Lam Địch Á Tư sẽ bị áp chế mà dần dần suy sụp. Dù cho Pháp Lam cố gắng duy trì bình hành, nhưng xu thế như vậy cũng không thể tránh khỏi. Dù sao, chỉ cần cuộc Thánh Chiến này thắng lợi, địa vị của Cầm Thành trên Đại lục sẽ lại tăng lên, thậm chí còn áp đảo cả Pháp Lam. Mà Cầm Thành lại có quan hệ mật thiết với Mễ Lan đế quốc, mà Lam Địch Á Tư có gì? Lúc ta còn sống, ta tin rằng mình hoàn toàn có thể bảo vệ được Lam Địch Á Tư. Nhưng tuổi của ta đã không ít, chờ sau khi ta trăm năm. Bất kể là tên bại gia tử nào của ta kế thừa ngôi vị Hoàng đế, sợ rằng Lam Địch Á Tư cũng sẽ đi đến diệt vong, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi"

Diệp Âm Trúc không mở miệng, bởi vì hắn biết Mã Tây Mạc nói đúng sự thật. Trải qua chiến tranh như vậy, hai phía đối địch nhau, Mễ Lan đế quốc không đánh Lam Địch Á Tư là điều không có khả năng. Mà Mễ Lan đế quốc không có uy hiếp ở phương Bắc nữa, bất kể là binh lực, quốc lực hay đồng minh, đều không phải là điều Lam Địch Á Tư bây giờ có thể so sánh.

Tô Lạp đột nhiên mở miệng nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Mã Tây Mạc nhìn Tô Lạp, trong mắt tràn ngập bi thương: "Phượng Hoàng, đám huynh đệ tỷ muội của ngươi là thế nào, ta nghĩ rằng ngươi rất rõ. Mặc dù ngươi thủy chung không muốn thừa nhận thân phận của mình. Nhưng trong lòng ta, ngươi vẫn là Hài tử hiếu thuận nhất"

"Ta? Hiếu thuận? ngươi không cần phải dùng lời này để lấy được sự đồng tình của ta. Ta nhắc lại một lần nữa, ta với ngươi không hề có quan hệ gì"

Giọng nói của Tô Lạp đột nhiên cao vút lên, lạnh như băng kèm theo đôi chút run rẩy.

Mã Tây Mạc cúi đầu, nhìn xuống mặt đất: "Đúng thế, ta không có tư cách làm cha của ngươi. Là ta đã hại cả đời Mẫu thân ngươi, còn có Đệ đệ ngươi..."

"Câm miệng, ngươi không xứng nhắc đến bọn họ" thân thể Tô Lạp run mạnh lên.

Nhìn chằm chằm vào Mã Tây Mạc, trong mắt đầy vẻ kích động:

"Lúc chúng ta đói khát ngươi ở đâu? Lúc Đệ đệ chết ngươi ở đâu? Ngươi có biết? Mẫu thân vì dùng vì dùng chút tiền mà mình khổ cực kiếm được mua vài Thủy quả cho Đệ đệ mà bị tên trộm bẻ gãy ngón tay cũng không chịu buông túi tiền ra. Chúng ta đã phải thừa nhận những gì ngươi có biết không? Dù là sau khi ngươi đón ta trở lại Hoàng cung, thì Nhi tử cầm thú của ngươi còn muốn cưỡng gian ta lúc ta mới hơn mười tuổi chưa lâu. Ngươi lúc nào đã có trách nhiệm của một người cha. Trong lòng ngươi, chỉ có quyền lực, dục vọng. Ngươi không xứng nhắc đến Mụ mụ và Đệ đệ, bọn họ không có quan hệ gì với ngươi cả"

Miếng sa trên mặt đã bị nước mắt thấm ướt. Nhìn thấy tâm trạng Tô Lạp rất không tốt, Diệp Âm Trúc vội vàng ôm nàng vào ngực mình, dùng sự ấm áp an ủi nàng.

Thân thể Mã Tây Mạc cũng run lên, hai hàng nước mắt chảy xuống: "Đúng, đúng, ta không xứng. Ngoại trừ quyền lực và Lam Địch Á Tư, ta chưa bao giờ quan tâm đến gì khác. Nếu không, ta sao có ngày hôm nay chứ? Ta thậm chí không có quyền trách bọn huynh đệ tỷ muội của ngươi. Dù sao, ta không dạy tốt bọn chúng, cho đến bây giờ, ta chưa quan tâm đến bọn chúng."

"Đến sau khi ngươi từ Ám Tháp trở về, ta mới biết ta đã thất bại ở trên ân tình. Còn nhớ không, ngươi nói với ta cái gì. Ngươi nói, ngươi sẽ làm thay ta ba điều. Sau đó, chúng ta không có quan hệ gì. Một khắc đó, trái tim ta bị rung động mạnh. Những điều mà ngươi trải qua ta đều biết, ta chưa bao giờ nghĩ đến ngươi sẽ tha thứ cho ta, hoặc sẽ làm cái gì cho ta.

Theo ta thấy, đám Hài tử các ngươi đều muốn có cái gì đó trên người ta. Nhưng ngươi không phải, mặc dù ta cảm nhận sự thống hận rất sâu của ngươi đối với ta. Nhưng ngươi lại trước tiên muốn làm cho ta ba việc. Điều này có nghĩa gì ta rất hiểu. Bởi vì trong lòng ngươi dù như thế nào đều có ta - cha của ngươi. Bất kể nói như thế nào, máu trên người ngươi đều là máu của ta."

Nghe Mã Tây Mạc nói vậy, Tô Lạp trong ngực Diệp Âm Trúc khóc lớn lên, cũng không chịu ngẩng đầu lên nữa. Diệp Âm Trúc chỉ biết bất đắc dĩ. Vì qua giai đoạn này, hơn nữa Tô Lạp khóc như vậy càng có lợi cho thân thể của nàng. Nàng sớm nên phát tiết bi thương trong lòng hết mới đúng.

Xoay người, quay lưng về phía ba phu thê Diệp Âm Trúc, Mã Tây Mạc lặng lẽ lau nước mắt của mình. Hắn nói đúng, trong đám con cái của hắn, chỉ có mình Tô Lạp có hiếu. Dù cho chưa bao giờ Tô Lạp gọi hắn một tiếng Cha.

Lau khô nước mắt, Mã Tây Mạc mới xoay người lại, nói với Diệp Âm Trúc: "Ta cẩn thận suy nghĩ rất lâu. Lam Địch Á Tư toàn lực ủng hộ Thánh Chiến không khó. Nhưng ta muốn đảm bảo Quốc gia trường tồn, cam đoan Lam Địch Á Tư hưng vượng. Mà những điều này ta không thể nào làm được. Có lẽ ngươi và Pháp Lam có thể đảm bảo trong thời gian dài Mễ Lan đế quốc có thể không phát động công kích với nước ta. Hơn nữa cam đoan trong chiến tranh sẽ điều động công bằng với Quân đội Lam Địch Á Tư. Nhưng, điều này đều không đủ giải quyết vấn đề. Những thứ mà Lam Địch Á Tư bây giờ thiếu cũng không phải các ngươi cam đoan, mà là do tự bản thân. Điều kiện ta muốn đưa ra, chính là cho ta một người kế thừa"

Mã Tây Mạc dường như đã xóa đi sự bi thương trong lòng. Lúc nói mấy câu này rất sắt đá, không để lại một con đường nào khác. Diệp Âm Trúc hoàn toàn tin tưởng, nếu mình không đáp ứng điều kiện này. Thì với tính cách của Mã Tây Mạc, tuyệt đối là ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

"Bệ Hạ, ta không hiểu rõ lắm ý của ngài. Cái gì gọi là cấp cho ngài một người kế thừa?" Diệp Âm Trúc trầm giọng hỏi.

Mã Tây Mạc nói: "sau khi ta trăm tuổi, Lam Địch Á Tư cần phải có một Quốc Chủ xuất sắc, dẫn dắt Đế quốc ra khỏi hoàn cảnh khó khăn. Để cho nhân dân Lam Địch Á Tư không phải chịu thống khổ và nô dịch.

Mà người như vậy, ta chỉ có thể hỏi ngươi"

"Ta?" Diệp Âm Trúc nhíu mày nhìn Mã Tây Mạc.

Mã Tây Mạc nói: "Có hai biện pháp giải quyết vấn đề này. Thứ nhất là ta truyền ngôi cho Phượng Hoàng, ngươi làm Nhiếp Chính Vương, quyền cao chức trọng. Có Khắc Lỗ Tư ở đây chứng kiến, hơn nữa còn có mệnh lệnh của ta. Ta có thể cam đoan, không có âm thanh phản đối gì xuất hiện ở Lam Địch Á Tư. Với địa vị của ngươi ở trên Đại lục và quan hệ với Tô Lạp. Lam Địch Á Tư sẽ càng phồn vinh thịnh vượng hơn. Ta cũng có thể hoàn toàn yên tâm"

Diệp Âm Trúc giật mình nhìn Mã Tây Mạc. hắn dù thế nào cũng không ngờ được rằng vị Đại Đế này lại đưa ra điều kiện như vậy. Ý của Mã Tây Mạc đã rất rõ ràng, tặng ngươi một Quốc gia, ngươi muốn hay không?

Diệp Âm Trúc vô cùng thông minh, sau khi giật mình trong chốc lát, hắn lập tức tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi rất kính nể Mã Tây Mạc.

Lam Địch Á Tư có lẽ cũng không phải không có đệ tử Hoàng gia kế thừa Vương vị của hắn. Nhưng bất kể là ai kế thừa, đều không thể giải quyết được mâu thuẫn giữa Lam Địch Á Tư và Mễ Lan đế quốc. Mà Tô Lạp thì khác, nàng là Thê tử của mình, đồng thời cũng là con gái của Mã Tây Mạc, thân phận Công Chủ. Mặc dù nàng là con gái, nhưng sau lưng nàng còn có mình. Mã Tây Mạc để cho Tô Lạp kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, chính là muốn lợi dụng thân phận của mình đảm bảo sự trường tồn của Lam Địch Á Tư đế quốc. Chẳng lẽ có mình ở đó, Mễ Lan đế quốc còn có thể gây ra chuyện bất lợi với Lam Địch Á Tư sao? Cục diện giữa hai bên sẽ được duy trì, thậm chí Cầm Thành còn bởi vì mình mà nghiêng về phía Lam Địch Á Tư.

Bề ngoài nhìn lại, Mã Tây Mạc tựa hộ tặng một Quốc gia cho Diệp Âm Trúc, mặc dù đây là hành động bất đắc dĩ. Nhưng đối với Lam Địch Á Tư mà nói, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, bất kể nói như thế nào, người kế thừa ngôi vị Hoàng đế đều là người của Mạc Lạp Đế gia tộc hắn. Quan trọng nhất chính là, Mã Tây Mạc đã sớm nhìn ra, Diệp Âm Trúc cũng không có dã tâm, hắn rất yêu Tô Lạp, tuyệt đối không có ý đồ thay ngôi vị Hoàng đế của Tô Lạp.

Trước khi đưa ra điều kiện này, ba năm qua, Mã Tây Mạc đã không biết bao nhiêu lần suy tính, cẩn thận tự hỏi vấn đề này, mới có quyết định như hôm nay.

"ngươi muốn ta kế thừa ngôi vị Hoàng đế của ngươi?" Tô Lạp lâu nước mắt trên mặt ngẩng đầu lên, sự khiếp sợ trong lòng nàng không thấp hơn Diệp Âm Trúc. Mặc dù nàng không để ý đến quyền lực. Nhưng lời Mã Tây Mạc nói vẫn khiến cho nàng có một cảm giác kỳ dị.

Người con nào không hy vọng được Phụ mẫu coi trọng. mà ở trong Hoàng Gia, còn cái gì trọng yếu hơn so với việc Truyền ngôi? Mã Tây Mạc biết rất rõ tâm tư của Tô Lạp. Mặt ngoài nhìn nàng lạnh như băng, thực ra lại có một trái tim ấm áp. Nàng mặc dù rất hận phụ thân của mình. Nhưng trong lòng nàng vẫn đưa hắn trở thành Phụ thân của mình.

Mã Tây Mạc mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi tiếp nhận, đây là món quá mà Ba ba tặng cho ngươi. Hôn lễ của ngươi ta không ở bên cạnh. Mà thứ ta trân quý nhất cũng chỉ có ngôi vị Hoàng đế này mà thôi. Ta thừa nhận, ta truyền ngôi vị Hoàng đế cho ngươi, là muốn lợi dụng địa vị của Âm Trúc trên Đại lục cam đoan tương lai an toàn cho Lam Địch Á Tư. Nhưng Phượng Hoàng, ngươi tin không, ngươi là người con gái mà Ba Ba yêu quý nhất. mặc dù ta biết ta nợ các ngươi không gì có thể bù đắp nổi. Nhưng ta thật sự muốn nghe ngươi gọi ta một tiếng Ba Ba. Nếu còn có kiếp sau, ta tình nguyện không cần tất cả quyền lực địa vị. Chỉ yên lặng làm bạn bên cạnh Mẫu thân ngươi, yêu nàng cả đời. Dùng thời gian cả đời bù đắp lại thương tổn của nàng trong cuộc đời này"

Nước mắt chảy xuống, môi Tô Lạp bỗng nhúc nhích, nhưng nàng vẫn không gọi ra hai từ đó.

Ngôi vị Hoàng đế không quan trọng, quan trọng chính là tình thân. Ngoại trừ Diệp Âm Trúc và Hài tử, Mã Tây Mạc có thể nói là người thân duy nhất của nàng trên Thế giới này.

Sau khi Tô Lạp sống lại, Diệp Âm Trúc từng nói với nàng. Lúc trước ở bên ngoài Lam Địch Á Tư, Mã Tây Mạc vì nàng mà thả hắn. Mặc dù lòng vì nước của vị Đại Đế này chưa bao giờ giảm bớt, nhưng hắn thật sự yêu quý Tô Lạp.

Tâm trạng Diệp Âm Trúc lúc này đã thả lỏng rất nhiều. hắn tự nhiên nhìn ra tâm trạng biến hóa của Tô Lạp. mặc dù nàng đang khóc, nhưng sự bi thương trong tim nàng đang lặng lẽ tan đi.

Hắn cũng không phải không biết điều kiện mà Mã Tây Mạc Đại Đế đặt ra là vì lợi dụng mình.

Nhưng, điều này với mình có gì xấu chứ? Chuẩn xác mà nói, chỉ có lợi mới đúng. Lam Địch Á Tư dù sao cũng là Đế quốc chỉ kém mỗi Mễ Lan đế quốc.

Nếu trong tương lai mình nắm giữ lực lượng này trong tay. Vậy cả Long Khi Nỗ Tư Đại lục sẽ không có âm thanh gì phản đối. Lam Địch Á Tư tự nhiên sẽ được bảo toàn, nhưng cũng là một chuyện tốt với Đại lục.

Với quan hệ của mình và Mễ Lan đế quốc, chiến tranh không thể nào xảy ra được.

Khẽ lắc đầu, Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Xin lỗi, Bệ Hạ, ta nghĩ không thể đáp ứng ngài"

Mã Tây Mạc sững sờ nói: "Vì sao? Tặng ngươi một Quốc gia ngươi không cần. mặc dù là ta lợi dụng ngươi, nhưng đối với ngươi mà nói cũng không có hại gì. Ta chỉ hy vọng Lam Địch Á Tư có thể trường tồn, mà không có mục đích gì khác"

Diệp Âm Trúc khẽ ôm Tô Lạp nói: "Ta hiểu, điều này đối với chúng ta mà nói có lẽ là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nhưng Tô Lạp là Thê tử của ta. Chẳng lẽ ngài muốn cho ta mỗi ngày nhìn Thê tử bận rộn về việc của Quốc gia sao? Tô Lạp đã khổ nhiều rồi. Đợi sau khi Thánh Chiến chấm dứt, ta muốn mang nàng và Hải Dương tìm một nơi xinh đẹp ẩn cư. Thi thoảng vào Đại lục du lịch, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại. Quyền lực đối với chúng ta mà nói, chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi. Cho dù là quyền thống trị một Quốc gia cũng như vậy mà thôi"

Mã Tây Mạc ngẩn người nhìn Diệp Âm Trúc: "Xem ra, chúng ta đúng là người của hai Thế giới.Ta bây giờ có chút không rõ lắm. ngươi rốt cuộc làm thế nào đạt đến địa vị bây giờ. Chẳng lẽ, chính là sự chân thành mà ngươi nói? Nếu là trước kia, ta nhất định cho rằng ngươi là một Nam nhân không biết nắm bắt cơ hội. Nhưng bây giờ ta đã có điểm hâm mộ ngươi"

Diệp Âm Trúc cười cười nói: "Bệ Hạ, ngài vừa rồi nói, còn một biện pháp giải quyết khác, không biết là gì"

Mã Tây Mạc nói: "biện pháp khác dễ dàng hơn. Hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến sự tiêu dao của Phu Thê các ngươi. Các ngươi không phải có hai người con song sinh sao. Vậy để cho Nam hài nhi kế thừa ngôi vị Hoàng đế của ta đi. Trên người nó cũng chảy huyết mạch của Mạc Lạp Đế Gia tộc ta. Ta cũng có thể dễ ăn nói với công chúng và Đại thần" Nói đến đây, hắn rõ ràng toát ra vài phần nguội lạnh.

Để cho Hài tử của chúng ta kế thừa ngôi vị Hoàng đế Lam Địch Á Tư? Diệp Âm Trúc ngây người một lát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tư Cầm hiện lên trong đầu hắn, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ, nói với Tô Lạp: "Còn nhớ không, ta nói rồi, hy vọng Hài tử của chúng ta có thể sống một cuộc sống yên bình. Chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi. Nhưng bây giờ xem ra, sợ bọn chúng không thể sống như người bình thường được"

Tô Lạp nói: "Chẳng lẽ Chàng muốn đáp ứng?"

Diệp Âm Trúc lắc đầu, nhìn Mã Tây Mạc Đại Đế nói: "Ý của ngài ta hiểu. Để ta đáp ứng cũng không phải không thể. Nhưng ta có hai điều kiện. Thứ nhất là, trước khi Hài tử mười sáu tuổi, phải ở bên chúng ta dạy dỗ, hoặc là nói ở lại Pháp Lam. Nhưng ngài có thể tuyên bố đã chọn hắn làm người kế vị. Thứ hai là, nếu tương lai Tư Cầm không muốn trở thành Đế Vương của Lam Địch Á Tư, ngài cũng không thể miễn cưỡng nó. Chúng ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng nó. Khi đó làm thế nào giữ vững Lam Địch Á Tư, chúng ta sẽ lại thương lượng"

Trải qua những việc lúc trước, bất kể là Diệp Âm Trúc hay là Tô Lạp, trái tim bọn họ đều đã mềm đi. Hình dáng anh hùng thất thế của Mã Tây Mạc Đại Đế khiến bọn họ cảm thấy cảm khái.

Lúc trước ở trên đường cứu hai tiểu Khất cái kia, để cho Diệp Âm Trúc rất ác cảm đối với chiến tranh, nhất là chiến tranh giữa Nhân loại với nhau. Hắn cũng không muốn hai đại Đế quốc khai chiến dẫn đến sinh linh đồ thán.

Khắc Lỗ Tư nhịn không được nói: "Cầm Đế Đại nhân. Điều kiện của ngài như vậy thì khác gì không đáp ứng Bệ Hạ. Chỉ là cho chúng ta mấy chục năm mà thôi. Nếu trong cuộc Thánh Chiến lần này phía chúng ta tổn thất quá lớn, vậy vài chục năm thậm chí không đủ để chúng ta khôi phục nguyên khí"

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói: 'Khắc Lỗ Tư Đại nhân, ta chỉ có thể nói: Đây là đại diện của ta. Đồng thời, cho dù tương lai Tư Cầm kế thừa ngôi vị Hoàng đế Lam Địch Á Tư, hắn cũng phải có hai họ. không thể chỉ dùng Mạc Lạp Đế"

Khắc Lỗ Tư giận dữ nói: "Cầm Đế Đại nhân. Điều kiện của ngài rất hà khắc. Điều này sao Bệ Hạ có thể tiếp nhận chứ"

Mã Tây Mạc phất phất tay, ngăn cản Khắc Lỗ Tư nói, ánh mắt nhìn vào Diệp Âm Trúc, nói: "điều kiện của ngươi ta có thể chấp nhận. Tuy nhiên ta còn có thêm một điều kiện. Nếu khi Nhi tử của các ngươi đến năm mười sáu tuổi đi đến Lam Địch Á Tư không muốn tiếp nhận ngôi vị Đế Vương. Vậy hắn cũng phải ở lại nhậm chức ở Lam Địch Á Tư trong vòng mười năm. Như vậy, nó dù như thế nào cũng có một ít cảm tình với Lam Địch Á Tư, sẽ có rất nhiều chỗ tốt với Đế quốc trong tương lai. Điều kiện của ta cũng không quá đáng. Ta là một Ngoại công, nên không thể nào làm hại cháu mình. Rèn luyện mười năm ở Lam Địch Á Tư cũng không có gì xấu đối với nó."

Giọng nói của Mã Tây Mạc mặc dù còn có thể giữ bình tĩnh. Nhưng không ai không thấy được trong giọng nói của hắn ẩn chứa vài ý khẩn cầu.

Diệp Âm Trúc từ từ gật đầu, nói: "Được, ta đáp ứng ngài"

Mã Tây Mạc như thở phào nhẹ nhõm: "Các ngươi đã ăn cơm tối chưa? Ta cho người khai tiệc"

Tô Lạp lắc đầu, nhìn Mã Tây Mạc thật sâu: "không cần. chúng ta còn có chuyện. Xin ngươi tuân thủ lời hứa, ủng hộ Âm Trúc phát động cuộc Thánh Chiến này. Âm Trúc chúng ta đi thôi"

Mã Tây Mạc giơ tay lên, như muốn gọi Tô Lạp lại. Nhưng hắn vẫn không thể nói ra. Thở dài một tiếng thật sâu, tự mình đưa ba người Diệp Âm Trúc ra cửa Tẩm cung.

Hai bên đều không có bằng chứng gì, điều này thoạt nhìn chỉ mới đạt thành lời nói mà thôi. Nhưng Mã Tây Mạc hoàn toàn khẳng định, Diệp Âm Trúc nếu đáp ứng mình, sẽ không hề thay đổi.

Đưa mắt nhìn ba người dưới sự dẫn đường của Thị vệ Hoàng Cung dần dần biến mất, Mã Tây Mạc than nhẹ một tiếng, thì thào nói: "Phượng Hoàng, cảm ơn ngươi. Ngươi lại giúp Ba Ba một lần. mặc dù ngươi vẫn không gọi ta một tiếng Phụ thân, nhưng ta cũng có thể thỏa mãn rồi"

Trên mặt Khắc Lỗ Tư không còn vẻ như trước nữa, mỉm cười nói: "Bệ Hạ, ngài rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cầm Đế nể mặt Công chúa điện hạ đáp ứng với ngài. Tương lai Lam Địch Á Tư cuối cùng không còn tăm tối nữa. Chỉ là, ngài có thể dám chắc Ngoại tôn mà ngài chưa hề gặp mặt sẽ đồng ý sao?"

Mã Tây Mạc cười nhạt: "Khi đó nó mới mười sáu tuổi. Nếu ta ngay cả một Hài tử mười sáu tuổi đều không thuyết phục được, vậy ta làm Đế Vương mấy chục năm lãng phí à. Căn cứ tin tức mà ta có được, Hài tử Diệp Tư Cầm này rất xuất sắc về mọi phương diện. Trong ba Hài tử của Diệp Âm Trúc, nó chẳng những lớn tuổi nhất, mặc dù bây giờ chưa đến bốn tuổi. Nhưng năng lực đã được các Tháp Chủ Pháp Lam nhất trí đề cử. Nó không chỉ là con của Diệp Âm Trúc, nó còn là đệ tử của Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân.

Có quang hoàn này trên người. Ta muốn nhìn xem, Mễ Lan đế quốc trong tương lai sao có thể tranh được với ta. Có quan hệ huyết thống, Diệp Âm Trúc rất có thể từ từ rời bỏ Mễ Lan đế quốc mà nghiêng về phía chúng ta. Nếu thật sự là như vậy. Có lẽ, sự nghiệp thống nhất ta không hoàn thành được sẽ hoàn thành trong tay Diệp Tư Cầm. Đây mới là điều mà ta muốn thấy nhất"

Khắc Lỗ Tư mỉm cười nói: "Ta lập tức sẽ đi công bố tin tức Diệp Tư Cầm trở thành Thái Tử Lam Địch Á Tư đế quốc. sau khi Mễ Lan đế quốc có được tin tức này, không biết Tây Nhĩ Duy Áo sẽ nghĩ như thế nào. Nếu Mễ Lan đế quốc và Cầm Thành vì vậy mà có chút ngăn cách, thì chính là điều mà chúng ta hy vọng nhất. Tuy nhiên, Bệ Hạ, chúng ta thật sự phải toàn lực ủng hộ cuộc Thánh Chiến này sao?"

Mã Tây Mạc gật đầu kiên định: "Điều này ta đáp ứng Diệp Âm Trúc. Chúng ta chẳng những sẽ ủng hộ toàn lực, hơn nữa bất kể thương vong. Trong cuộc Thánh Chiến này, chúng ta phải đạt được hảo cảm của Cầm Thành, Pháp Lam, thậm chí là của cả Thú Nhân tộc. Nếu kế hoạch của ta phải hơn mười năm sau mới hoàn thành, vậy ta sẽ dọn đường trước cho Tư Cầm"

Ra khỏi Hoàng Cung Lam Địch Á Tư, Tô Lạp đột nhiên dừng lại: "Xin lỗi Âm Trúc"

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: "Vì sao lại phải nói xin lỗi? nàng cũng không làm gì sai mà"

Tô Lạp cúi đầu nói: "Nhìn bộ dạng già nua của hắn. Ta thật sự không đành lòng từ chối. Nếu không, trở về ta sẽ dặn dò Tư Cầm, không cho nó lúc mười sáu tuổi đáp ứng kế thừa ngôi vị Hoàng đế?"

Diệp Âm Trúc mỉm cười lắc đầu nói: "không cần, đường của Hài tử, để cho bọn chúng tự mình lựa chọn. chúng ta không nên ép bọn chúng làm gì. Nếu nó nguyện ý, lên làm Quốc Chủ của Lam Địch Á Tư đế quốc cũng có sao đâu?"

Tô Lạp cười khổ nói: "Phụ thân ta là người thế nào ta rất rõ ràng. Chàng vừa mới đáp ứng, sợ rằng tin tức này sẽ lập tức truyền khắp cả Đại lục. Nếu hắn không lợi dụng điểm này để cho Lam Địch Á Tư đạt được ích lợi. Vậy hắn đã không phải là Mã Tây Mạc Đại Đế."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx