sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 312: Thu Đồ Truyền Nghệ

Nhìn thấy tám ngón tay mũm mĩm đó, Giờ phút này, địa vị của Duệ Cầm trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi tăng lên rất nhiều, càng yêu thích hắn hơn.

Duệ Cầm dù sao cũng chỉ là một Hài tử, tự nhiên sẽ không chú ý đến biến hóa trong tâm trạng của Diệp Âm Trúc. Toàn bộ tâm thần của hắn lúc này đều đặt trên Cổ Cầm. Đôi tay nhỏ bé đặt lên trên Cầm huyền, bắt đầu biểu diễn.

"Ông" khi tiếng đàn đầu tiên vang lên, một điều kỳ dị đã xảy ra. Tiếng đàn cũng không chỉ có một tiếng do Duệ Cầm đàn mà phát ra, mà là hai tiếng.

Nghe thấy, thì hai tiếng đàn tựa hồ giống nhau, nhưng cũng có chỗ khác nhau.

Duệ Cầm đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng hắn vẫn tiếp tục đàn.

Khiến cho mọi người ở đây giật mình không phải trí nhớ cực tốt và năng lực học tập của Duệ Cầm. Mà là hai tiếng đàn truyền ra từ trong Đại Thánh Di Âm Cầm.

Mỗi khi Duệ Cầm đàn một nốt nhạc, Đại Thánh Di Âm Cầm sẽ tự động vang lên một nốt nhạc, tự trở thành giai điệu, hòa trộn với tiếng đàn mà Duệ Cầm đàn tấu.

Cầm Khúc mang theo sự ưu nhã quẩn quanh trong cả Tẩm cung.

Lúc mới bắt đầu, tiếng đàn mà bản thân Đại Thánh Di Âm Cầm phát ra như là bắt chước theo Duệ Cầm đàn tấu. Nhưng càng xâm nhập vào Cầm Khúc, thì Cầm Khúc mà nó phát ra càng thêm hài hòa, tất cả đều rất tự nhiên. Giai điệu nhu hòa phát ra tình cảm động lòng người, đúng là tâm trạng mà lúc trước Duệ Cầm cảm nhận được, Cầm Khúc này chính là thể hiện tình yêu.

Đôi tay nhỏ bé của Duệ Cầm có chút rốt loạn. Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể làm tốt, nhưng theo tiết tấu của tiếng đàn từ từ nhanh lên, giai điệu tuyệt vời phát ra, thì giai điệu do hắn đàn tấu mặc dù không sai nhiều lắm nhưng như thế nào cũng không thể loại bỏ được tạp âm trong Cầm Khúc, chỉ biết phá vỡ hào khí, nhưng không có chút ưu nhã nên có nào hết.

Ánh mắt Duệ Cầm lần đầu tiên hiện ra vẻ rối loạn. Khi hắn đàn tấu Đại Thánh Di Âm Cầm đến một nửa Cầm Khúc, thì rốt cuộc không thể tiếp tục đàn tấu được nữa. Hai tay rời khỏi Cầm huyền, kinh ngạc nhìn bảy sợi Cầm huyền trong suốt đang tự run lên, trong mắt hiện ra vẻ suy tư. Trên vầng trán nhỏ bé xuất hiện mồ hôi, nhìn qua càng thêm làm cho người ta yêu mến.

Diệp Âm Trúc không hề lên tiếng, lẳng lặng cảm nhận biến hóa trong tâm trạng của Duệ Cầm. Có thể trong thời gian ngắn như vậy đã khôi phục bình tĩnh. Hơn nữa còn rơi vào trạng thái suy tư, Diệp Âm Trúc không khỏi khẽ gật đầu, Hài tử này thật sự quá thông minh.

Không có tạp âm do Duệ Cầm đàn tấu, Cầm Khúc tuyệt vời càng thêm động lòng người. Mỗi người nghe đều không tự giác mà bị dẫn vào trong tâm trạng của Cầm Khúc. Trên mặt Tô Lạp, Hải Dương hiện lên nụ cười dịu dàng. Trong Cầm Khúc này, các nàng dường như nghĩ đến thời gian hạnh phúc giữa mình với Diệp Âm Trúc.

Mà Hương Loan đứng bên cạnh các nàng thì đầy vẻ si mê.

Tiếng đàn dần dần dừng lại, bảy sợi Cầm huyền đến bước cuối cùng liền phát ra một âm thanh động lòng người, như là tình yêu sâu đậm, kéo dài bao thế hệ.

Duệ Cầm quay người lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc gần trong gang tấc. Khuôn mặt nhỏ nhắc hơi đỏ lên, cũng không phải vì ngượng ngùng, mà là hưng phấn: "Sư phụ, Ngài thật sự là quá vĩ đại. Ngài làm sao làm được như vậy. Ta bây giờ mới hiểu lúc trước ngài làm cái gì. Ngài lưu lại Cầm Khúc ở trong Cầm. Vậy chẳng phải chỉ cần khẽ động Cầm huyền là có thể tấu lên sao?"

Diệp Âm Trúc khẽ vuốt cằm nói: "Ta có rất nhiều chuyện phải làm. Cho nên không thể lưu lại đây tự mình dạy ngươi. Cây Đại Thánh Di Âm Cầm này ta sẽ đưa cho ngươi.Khi nào Cầm Khúc mà ngươi đàn tấu hoàn toàn dung hợp với Nhạc khúc mà ta lưu lại trong Cổ Cầm, không có một sự khác biệt gì. Vậy tạo nghệ về Cổ Cầm, ngươi coi như đã nhập môn. Ta nghĩ, ngươi hẳn là hiểu được ý của ta."

Duệ Cầm gật đầu nói: "Hoàn toàn dung hợp mà Người nói không chỉ là giai điệu, còn có cả tâm trạng. Nếu ta cũng có thể có tâm trạng như vậy, đàn tấu hoàn mỹ, vậy có thể xem như nhập môn. Đúng không ạ"

Diệp Âm Trúc gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Ta vốn không nên lưu lại Cầm Khúc này ở trong Cổ Cầm. Tuổi ngươi còn nhỏ, về mặt cảm tình sợ rằng rất khó giải thích. Nhưng vận dụng các loại chỉ pháp và phương pháp đàn tấu trong Cầm Khúc này chính là đơn giản nhất cũng là toàn diện nhất, thích hợp cho ngươi khi mới mắt đầu học. Nếu ngươi không thể nào làm cho tâm trạng dung nhập vào trong Cầm Khúc, cũng không cần phải qúa cố gắng. ngươi còn nhỏ, không thể nào giải thích được vấn đề tình cảm cũng là rất bình thường. Nhưng ngươi nhất định phải hoàn toàn nắm giữ Cầm Khúc, không chỉ là giai điệu, đồng thời ngươi phải cẩn thận chú ý rung động của Cầm Huyền. Chính thức học được, không chỉ là Cầm Khúc, hơn nữa còn có rung động của Cầm huyền cũng phải giống hệt như ta lưu lại trong Cổ Cầm. ngươi hiểu được không?"

Duệ Cầm nói: "Sư phụ, đây là lực khống chế Cổ Cầm phải không"

Diệp Âm Trúc mỉm cười gật đầu nói: "Mỗi một lần khi ngươi đàn tấu, nó đều sẽ mặc định thay đổi ngươi, giúp cho Tinh thần lực của ngươi phát triển. ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã thông minh như thế, Tinh thần lực hơn xa người bình thường. Có Cầm Khúc này trợ giúp ngươi rèn luyện Tinh thần lực, để ngươi nắm giữ nó thật tốt, mới không xuất hiện vấn đề gì"

Duệ Cầm hưng phấn xoay người, vuốt ve Đại Thánh Di Âm Cầm, như có được một món đồ chơi tốt nhất vậy. Lúc quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắc đã xuất hiện vẻ trịnh trọng chỉ ở người trưởng thành mới có: "Sư phụ, ta cam đoan với Ngài. Ta nhất định sẽ yêu quý Cổ Cầm này. Như Yêu mạng sống của mình vậy. Cầm còn người còn, Cầm vong người vong"

Nhìn bộ dạng trịnh trọng của Duệ Cầm. Diệp Âm Trúc cảm thấy cảm động, có lẽ là do hắn vui mừng.

Khẽ gật đầu với Duệ Cầm, sờ sờ đầu hắn: "Với ngộ tính của ngươi, phương pháp tu luyện cụ thể ta không cần nói nhiều. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ câu nói lúc trước của ta là đủ rồi. Để đàn cầm của mình tiến vào cảnh giới kia, ngươi sẽ thành công"

Duệ Cầm giơ đôi tay nhỏ bé ra, cầm tay Diệp Âm Trúc

Diệp Âm Trúc dạy Duệ Cầm có thể nói cũng không phức tạp. Nhưng ngộ tính cần có thì phần lớn người trưởng thành cũng không thể có được. Điều hắn làm lúc trước rất đơn giản, nhưng cách làm lưu Cầm Khúc vào trong Cổ Cầm, lại khiến cho Tinh thần lực của hắn tiêu hao rất lớn.

Đây chính là Tồn Âm Pháp mà Diệp Âm Trúc phát minh ra, vốn dùng ở trên Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm.

Bởi vì hắn không thể lúc nào cũng ở trong Hàng không mẫu hạm, dùng phong phú này lưu lại một ít Cầm Khúc bên trong Hàng không mẫu hạm. Để khi Cầm Đế mười hai nhạc phường phát động Thần Âm công kích thì có thể dùng Nhạc khúc này hỗ trợ.

Mà vừa rồi khi Diệp Âm Trúc lưu Cầm Khúc vào trong Đại Thánh Di Âm Cầm càng phức tạp hơn. Bởi vì hắn chẳng những lưu lại toàn bộ Cầm Khúc, còn phải lưu lại trong đó tâm trạng và Tinh thần lạc ấn của mình.

Điều này rất khó khăn.

Đừng nói là Hương Loan không thể giải thích nổi. Cho dù là Hải Dương vẫn đi theo Diệp Âm Trúc cũng chỉ biết một chút mà thôi. Đây tuyệt đối là đỉnh cao Cầm nghệ của Diệp Âm Trúc.

Kiểm tra Duệ Cầm mà Diệp Âm Trúc nói vốn cũng không có gì, kểm tra có thông qua hay không không phải do hắn định đoạt sao?

Khi hắn lưu lại Cầm Khúc này vào trong Đại Thánh Di Âm Cầm, thực ra đã chuẩn bị thu Duệ Cầm làm đồ đệ rồi.

Đứng lên, Diệp Âm Trúc có chút quyến luyến Đại đệ tử của mình, nói với Tây Nhĩ Duy Áo: "Thúc thúc, chúng ta phải đi. Việc bàn bạc khi nãy phiền ngài quan tâm nhiều hơn. Hài tử Duệ Cầm này có thiên phú rất cao. Nếu có thể được, khi hắn còn nhỏ tuổi, đừng cho hắn tiếp xúc nhiều với Thế giới quyền lực. Nó mới là một Hài tử, hẳn nên có đám Hài tử cùng trang lứa để chơi đùa. Còn về phần Cầm, cũng không cần quá chấp nhất, theo hắn thích là được"

Theo Diệp Âm Trúc thấy. Duệ Cầm là Thái tử Mễ Lan đế quốc, căn bản không thể nào đặt toàn bộ tâm lực vào học Cầm. Cứ thuận theo tự nhiên, hắn nếu có thể trong vòng năm năm làm được như lời mình nói, đạt được trụ cốt, vậy thì có thể tiếp tục học nữa.

Nếu không, chỉ coi như một sự yêu thích cũng không phải chuyện gì xấu.

Dù sao, trong tất cả Nhạc khí, Cầm đức tốt nhất, dùng để ổn định tâm thần cũng rất tốt.

Tây Nhĩ Duy Áo, Hương Loan ôm Duệ Cầm, còn có Phất Cách Sâm và Tây Đa Phu Nguyên soái đưa ba Phu Thê Diệp Âm Trúc ra ngoài cửa cung mới ngừng lại.

Cũng không phải Diệp Âm Trúc không muốn ở lại một thời gian trò chuyện với bọn họ. Nhưng thật sự thời gian của hắn rất gấp gáp.

Còn có rất nhiều chuyện đang đợi hắn đi làm.

Hai đại Đế quốc là Mễ Lan và Lam Địch Á Tư đã xác định ủng hộ. Vậy thời gian phát động Thánh Chiến cũng có thể bắt đầu tính đến.

Mà là Thống soái tương lai, Diệp Âm Trúc lo lắng nhất chính là các hạn chế của Thâm Uyên vị diện.

Hắn phải tận dụng thời gian giải quyết hoàn toàn vấn đề này, mới có thể dẫn Liên quân Long Khi Nỗ Tư Đại lục xâm nhập vào Thâm Uyên vị diện thực hiện giấc mộng của mình, hoàn toàn diệt trừ hậu họa của Long Khi Nỗ Tư, cũng vì báo thù cho Tổ Tiên của mình.

Đưa mắt nhìn ba Phu Thê Diệp Âm Trúc đã biến mất, Duệ Cầm cảm thấy rất quyến luyến, thì thào nói: "không biết lúc nào mới có thể gặp lại Sư phụ. Cầm nghệ của Sư phụ sợ là ta cả đời cũng không thể đạt đến được. Tỷ Tỷ, ta bây giờ mới tin tưởng, lời Tỷ nói về Sư phụ không có chút khoa trương. Sư phụ thật sự rất cường đại, giống như một hồ nước sâu không tháy đáy khiến cho người ta không thể nào nhìn thấu"

Hương Loan khẽ than một tiếng: "hắn thật sự không thể nào nhìn thấu sao? Hắn lúc trước, vô cùng đơn thuần. Chỉ là thế sự bức ép, mới không thể không làm cho mình biến thành như bây giờ. Ta rất hiểu hắn vì sao lại nói không muốn ngươi tiếp xúc với quyền thế quá nhiều"

Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế mỉm cười nói: "Duệ Cầm, có lẽ có những phương diện ngươi vĩnh viễn không bằng Sư phụ ngươi. Nhưng có phương diện, thiên phú của ngươi thậm chí còn xuất sắc hơn cả Sư phụ. Không cần tự hạ thấp mình. Cầm Thành là đồng minh của Mễ Lan chúng ta. Ngươi sẽ có lúc gặp lại hắn"

Duệ Cầm thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là trong lòng ta cảm thấy không thoải mái một chút. Lần đầu tiên gặp Sư phụ, ta đã lợi dụng hắn, điều này có vẻ không tốt. không biết vì sao, khi Sư phụ dạy ta đàn cầm, ta luôn có một cảm giác đặc biệt. Nưư chính mình không nên đặt lợi ích vào trong quan hệ với Sư phụ. Ta có thể cảm giác được, Sư phụ rất thích ta. Nhất là khi thấy tay của ta. Mặc dù Sư phụ yêu quý ta có lẽ không thể so sánh với Hài tử của người. Nhưng có quan hệ Sư đồ, Sư phụ trong tương lai ít nhất sẽ không ủng hộ Lam Địch Á Tư gây bất lợi với Mễ Lan"

Hương Loan và Tây Nhĩ Duy Áo nhìn nhau, mặt hai người đều trở nên quái dị một chút. Hương Loan hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Cầm: "yên tâm đi. Cho dù Đệ tính kế hắn, dù cho đệ không phải đồ đệ của hắn, thì hắn cũng vĩnh viễn sẽ vì đệ mà không làm thương tổn Mễ Lan"

Duệ Cầm hơi nghi hoặc nhìn Hương Loan: "Tỷ Tỷ, vì sao Tỷ lại có thể dám chắc như vậy?"

Tây Nhĩ Duy Áo ở bên cạnh mỉm cười nói: "Người thông minh không chỉ có Mã Tây Mạc. Về bố cục, hắn đúng là đã chậm so với ta một bước, cũng không có sự chủ động lựa chọn như ta"

Giờ phút này, ngay cả ánh mắt của Tây Đa Phu Nguyên soái và Phất Cách Sâm đều trở nên nghi hoặc. Nhưng Tây Nhĩ Duy Áo Đại Đế đã xoay người đi vào trong Tẩm cung, hiển nhiên có ý không muốn giải thích. Mà cho dù Duệ Cầm thông minh hơn nữa, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một Hài tử. Có một số việc, bây giờ hắn căn bản không thể nào hiểu được.

"Tỷ Tỷ. Tỷ biết không? Cầm Khúc mà Sư phụ lưu trong Cổ Cầm, ngoại trừ tình yêu đối với hai vị Sư Mẫu ra, thì dường như còn có cảm tình khác ở trong đó. Một phần trâm trạng trong đó, dường như đặt lên người Tỷ"

"Tỷ Tỷ, sao Tỷ lại khóc?"

"không sao. Bụi bay vào mắt Tỷ mà thôi..."

Rời khỏi Mễ Lan, Diệp Âm Trúc mang theo hai vị Thê Tử trực tiếp trở về Cầm Thành. Có Truyền tống môn, nên Long Khi Nỗ Tư Đại lục mặc dù rộng lớn, nhưng chỉ cần nơi mình đến có Truyền tống môn, thì chỉ trong nháy mắt là đã đến. Người bình thường còn bị Ma Pháp lực hạn chế, nhưng với cường giả Thứ Thần Cấp như Diệp Âm Trúc, tiêu hao như vậy hoàn toàn không đáng gì.

Trở lại Cầm Thành, mệnh lệnh đầu tiên của Diệp Âm Trúc, đó là triệu tập hội nghị cao tầng của Cầm Thành.

Diệp Âm Trúc vẫn ở trong Lĩnh Chủ phủ của mình. Nếu là trước kia, sau khi hắn trở về cho dù triệu tập hội nghị toàn thể như vậy, cũng sẽ đi tìm An Nhã phụ trách triệu tập.

Nhưng từ khi xảy ra chuyện lần trước, hắn thật sự có chút không biết làm thế nào để một mình đối mặt với An Nhã. Nhất là lần này hắn lại còn mang theo hai Thê Tử trở về. Trong tiềm thức, hắn còn có tâm lý né tránh, cho nên mới trực tiếp hạ lệnh xuống.

Người thứ nhất đi đến Lĩnh Chủ phủ là Địa Tinh bộ lạc Đại trưởng lão Cổ Lỗ. Cổ Lỗ trưởng lão trong rất mệt mỏi, ngồi trên chiếc kiệu của hắn đi đến Lĩnh Chủ phủ. Ở bên ngoài liền hạ xuống, đi nhanh vào trong.

"Cầm Đế Đại nhân. Ngài trở về nhanh như vậy. Ta còn đang lo lắng ngài lần này vừa đi lại là ba năm" Nhìn thấy Diệp Âm Trúc, tinh thần Cổ Lỗ trưởng lão tốt hơn mấy phần, bước nhanh tới.

Diệp Âm Trúc mỉm cười cầm lấy tay Cổ Lỗ trưởng lão. Địa Tinh trưởng lão đứng mới đến ngang hông hắn. Nhưng Diệp Âm Trúc lại rất tôn kính hắn, tự mình đưa Cổ Lỗ trưởng lão đến chỗ ngồi. Nhưng tay hắn vẫn cầm lấy tay Cổ Lỗ.

Trên mặt Cổ Lỗ trưởng lão đầu tiên là hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển sang vẻ cảm kích.

"Cầm Đế Đại nhân, ngài đừng tiêu hao quá nhiều, thân thể ta còn chịu đựng được"

Diệp Âm Trúc lắc đầu với Cổ Lỗ, ra hiệu cho hắn không được nói chuyện.

Cổ Lỗ trưởng lão dù sao cũng khác với cao tầng các tộc của Cầm Thành. Cao tầng các tộc kia nhiều ít đều có năng lực của mình, hơn nữa phần lớn đều rất cường đại. Bất kể là các tông Tông chủ của Đông Long Bát tông, Trưởng lão, hay là tộc trưởng của Ám Nguyên tố, Trưởng lão và Tinh Linh Nữ vương An Nhã, không một ai không phải cường giả từ Tử Cấp trở nên. Cho nên, cho dù bọn họ bận rộn hơn nữa, thân thể cũng có thể tự động điều tiết.

Mà Địa Tinh ngoại trừ đầu óc thông minh, thì lại không hề am hiểu tu luyện. Mấy năm vất vả, Cổ Lỗ tuổi vốn đã không ít rõ ràng đã sắp không duy trì được nữa.

Khi Diệp Âm Trúc vừa thấy hắn, đã giật mình cảm giác được Sinh mệnh khí tức của vị Đại trưởng lão Địa Tinh này đã suy yếu sắp hỏng mất. Chỉ là có một loại năng lượng đặc biệt duy trì mạng sống của hắn mà thôi.

Vắt óc nghiên cứu các loại khoa học kỹ thuật, Cổ Lỗ là Đại trưởng lão của Địa Tinh bộ lạc. Tâm lực mà hắn hao tổn không thể nghi ngờ rất lớn. Nhiều năm như vậy, đã đến lúc gần như khô kiệt. Nếu không phải bởi vì Địa Tinh bộ lạc ở trong Cầm Thành phát triển phồn vinh, được các Tộc tôn kính. Khiến cho Địa Tinh bộ lạc có được sự huy hoàng trước đó chưa từng có. Khiến cho Cổ Lỗ trưởng lão mặc dù thân thể suy yếu nhưng tinh thần vẫn giữ được trạng thái tốt nhất, nếu không sợ là hắn đã sớm không duy trì nổi.

Cho nên, Diệp Âm Trúc mới vừa thấy hắn, đã lập tức cầm lấy tay Cổ Lỗ trưởng lão. Đối với hắn và Cầm Thành mà nói, Cổ Lỗ trưởng lão không chỉ là một người thiết kế xuất sắc, mà còn là một Địa Tinh vĩ đại nhất.

Đồng thời hắn cũng là một trưởng giả đáng kính trọng. Cầm Thành có thể có được như ngày hôm nay, không thể thiếu sự trợ giúp của Địa Tinh bộ lạc. Chính là vì có Địa Tinh bộ lạc và Tinh linh Tộc, Cầm Thành mới có thể có được sự ủng hộ của Ám Nguyên tố. Cũng bởi vì các loại thiết kế của Địa Tinh bộ lạc, Cầm Thành mới có năng lực tự bảo vệ.

Diệp Âm Trúc tôn kính Cổ Lỗ trưởng lão tuyệt đối không thấp hơn các Trưởng bối của Đông Long Bát tông.

Năng lượng ấm áp mà nhu hòa từ trong tay Diệp Âm Trúc từ từ truyền vào trong cơ thể Cổ Lỗ. Diệp Âm Trúc làm rất cẩn thận, bởi vì thân thể của Cổ Lỗ còn yếu ớt hơn hắn tưởng nhiều. Sinh mệnh lực trong cơ thể đã gần như khô kiệt. Nếu một lần đưa vào Sinh mệnh năng lượng quá khổng lồ, rất có thể khiến cho thân thể vị Trưởng lão này lập tức hỏng mất.

Dưới sự khống chế vô cùng cẩn thận của Diệp Âm Trúc, Sinh mệnh năng lượng từ trong cơ thể hắn như một hạt giống từ từ mọc rễ, nảy mầm trong cơ thể Cổ Lỗ trưởng lão.

Cổ Lỗ trưởng lão rất lâu rồi mới có cảm giác thân thể thoải mái như vậy. Ấm áp, dễ chịu, cả người như đang được ngâm mình trong một dòng suối nóng. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang vui ca, Sinh mệnh năng lượng nhu hòa được Nguyên lực bao lấy rót vào mỗi một bộ phận trong thân thể hắn. Sau đó từ từ phát ra Sinh mệnh lực ẩn chứa trong Sinh mệnh năng lượng, từng chút một làm dịu thân thể Cổ Lỗ trưởng lão.

Khi Diệp Âm Trúc buông tay Cổ Lỗ trưởng lão ra thì đã nửa canh giờ trôi qua. Lúc này cao tầng của Cầm Thành đã tề tụ đầy đủ ở trong Lĩnh Chủ phủ. Nhưng do Hải Dương và Tô Lạp ra hiệu, bọn họ cũng không phát ra âm thanh gì, e sợ làm ảnh hưởng đến Diệp Âm Trúc.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc đảo qua trên người mọi người. Chỉ thấy An Nhã, ba vị Thái Thượng Trưởng Lão của Đông Long Bát tông trong đó có cả Nãi Nãi của mình, cùng với Lỗ Đặc Tư Tộc trưởng và Lỗ Tây Nặc trưởng lão của Ám Nguyên tố, thậm chí Tứ đại Thần thú do Tử cầm đầu, đều đã đến đông đủ.

Diệp Âm Trúc đưa tay ra hiện cho bọn họ không nói, không hề mở miệng, lấy ra Thần khí Phi Bộc Liên Châu Cầm, tám ngón ở hai tay chỉ khẽ điều âm rồi bắt đầu đàn tấu.

Cầm Khúc này mỗi người ngồi ở đây đều rất quen thuộc, chính là Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc. Mặc dù Đại Thánh Di Âm Cầm đã đưa cho Duệ Cầm. Nhưng với thực lực bây giờ của Diệp Âm Trúc, sử dụng cây Cổ Cầm nào đều có thể phát huy Cầm Khúc đến mức tận cùng.

Lắng nghe Nhạc khúc quen thuộc, trên mặt những người ở đây không khỏi hiện ra nụ cười, đều không khách khí tìm nơi ngồi xuống, khoanh chân tiến vào trạng thái Minh Tường. Phải biết rằng, tiến hành tu luyện trong Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc, tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường nhiều.

Diệp Âm Trúc bây giờ đã khác xa so với trước. Đừng nói là nghe hắn đàn Cầm, mà số lần gặp được hắn cũng đã ít đi rất nhiều. Cơ hội tốt như vậy, mọi người ở đây sao có thể bỏ qua được chứ.

Đối với người của mình, Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không keo kiệt. Quang hoàn nhu hòa màu trắng tản ra, bao phủ lấy thân thể mỗi người vào bên trong, tâm trạng hoàn toàn dung nhập vào trong Cầm Khúc, lặng lẽ đàn tấu.

Giống như lúc trước khi hắn nói với Duệ Cầm. Muốn chính thức học được Cổ Cầm, khi đàn tấu nó, sẽ đem nó trở thành một bộ phận thân thể của mình, nói xá cầm rất đơn giản, nhưng chính thức làm được lại vô cùng khó khăn.

Có thể trong nháy mắt loại bỏ hoàn toàn tạp niệm trong lòng tiến vào vào trạng thái, sợ là cả trên Đại lục cũng chỉ có một mình Diệp Âm Trúc tu luyện Xích Tử Cầm Tâm là làm được.

Tác dụng của Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc chính là trợ giúp cho Cổ Lỗ trưởng lão hấp thu Sinh mệnh năng lượng mà Diệp Âm Trúc đưa vào trong cơ thể hắn.

Sau ba năm ngủ say trong Sinh Mệnh Thủy Tuyền, Diệp Âm Trúc bây giờ giống như một Sinh Mệnh Thủy Tuyền sống vậy. Sinh mệnh lực ẩn chứa trong máu của hắn bá đạo đến mức ngay cả Tinh Linh Nữ vương An Na cường đại như vậy cũng không thể hấp thu. Có thể thấy được Sinh mệnh năng lượng của hắn kinh khủng đến mức nào.

Cho nên, mặc dù chỉ là đơn thuần đưa một ít năng lượng vào trong cơ thể Cổ Lỗ trưởng lão, nhưng đã cải thiện thân thể hắn rất nhiều.

Nương theo sự trợ giúp của Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc giuớ Cổ Lỗ trưởng lão từ từ tiêu hóa Sinh mệnh năng lượng. Sinh cơ của hắn từ từ khôi phục, khí sắc cũng dần khôi phục lại, không ngừng vô ý thức tiến hành hít thở thật sâu.

Quang mang mờ nhạt lóe lên, trên mặt Diệp Âm Trúc xuất hiện một tia Thần quang ôn hòa, hắn đàn tấu ba lần Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc mới ngừng lại.

Bên trong Lĩnh Chủ phủ vô cùng yên tĩnh. Tô Lạp và Hải Dương mỉm cười đứng bên cạnh Diệp Âm Trúc. Các nàng nghe Diệp Âm Trúc đàn cầm tự nhiên là nhiều nhất. Nhưng mỗi lần nghe hắn đàn cầm, vẫn cảm thấy cô cùng thoải mái, nhất là Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc.

"Ô" Cổ Lỗ trưởng lão thở dài một hơi, từ từ mở mắt ra. Mặc dù hắn nhìn qua thì vẫn già như cũ, nhưng ánh mắt đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Đôi mắt tăm tối đã sáng lên, lóe ra quang mang nhàn nhạt, khuôn mặt hồng hào, như trẻ lại rất nhiều tuổi, tinh khí thần hoàn toàn khác trước.

"Đa tạ Cầm Đế Đại nhân" Cổ Lỗ trưởng lão vái Diệp Âm Trúc thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích. Hắn cũng không quá quan trọng tính mạng mình, vì cũng biết tình huống của mình không tốt, lúc nào cũng có thể rời khỏi Thế giới này.

Diệp Âm Trúc làm như vậy đã kéo dài tình mạng của hắn. Tính mạng mặc dù không sao cả, nhưng từ góc độ Cổ Lỗ nhìn thì thấy, có thể sống thêm vài năm, là có thể nghiên cứu thêm được nữa.

Hắn sở dĩ vẫn duy trì được đến lúc này, chính là vẫn có một suy nghĩ canh cánh trong lòng. Hắn luôn nghĩ, cho dù chết, cũng phải đợi cho Cầm Đế Hào kiến tạo xong, nhìn thấy nó bay lên không, nhìn thấy nó phát uy, chính mình mới có thể an tâm mà chết.

Lúc này Diệp Âm Trúc lại cho hắn sinh mạng thứ hai. Không có Tử vong uy hiếp, khiến cho tâm trạng của vị Đại trưởng lão của Địa Tinh bộ lạc này trở nên rất tốt, cả người đều trở nên kích động. Tên của hắn sẽ vì Cầm Đế hào mà lưu truyền trong sử sách của Địa Tinh bộ lạc. Mà bây giờ càng có nhiều thời gian hơn, không biết vị Trưởng lão này còn có thể nghiên cứu ra cái gì nữa.

"Trưởng lão không cần phải khách khí, người một nhà không nói hai lời. Thực ra vốn nên trách ta, không có nhìn ra tình trạng không tốt của thân thể ngài. Từ nay về sau, cứ năm năm một lần ta sẽ tiến hành kiểm tra thân thể ngài. Nếu bình thường mà nói, thì cho dù Ngài sống thêm trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì"

Diệp Âm Trúc không phải Thần, hắn không thể nào hoàn toàn thay đổi tính mạng của một người, để cho họ trường thọ. Cho dù là Thần, sợ rằng cũng không thể làm được như vậy. Nhưng Sinh mệnh năng lượng khổng lồ của hắn có thể giúp cho người ta sống thọ thêm vài năm thì hoàn toàn có thể làm được.

Lúc này, mọi người từ trong minh tưởng cũng trước sau mở mắt ra, đều tươi cười nhìn Diệp Âm Trúc đang đỡ lấy Cổ Lỗ trưởng lão, đều đứng lên, chúc mừng Cổ Lỗ trưởng lão.

"Các vị tốt. Lời khách khí Âm Trúc sẽ không nói nhiều. Vừa trở về đã triệu tập mọi người đến đây. Thực sự là có chuyện vô cùng quan trọng muốn bàn bạc với mọi người" Diệp Âm Trúc thậm chí không có phân biệt chào hỏi mọi người đã trực tiếp tiến vào chủ đề.

Diệp Âm Trúc vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người đã tập trung lên người hắn. Diệp Âm Trúc trước tiên để mọi người ngồi xuống. Sau đó đi vào giữa sảnh, trầm giọng nói: "Ta mới từ Thâm Uyên vị diện trở về. Tiếp theo ta sẽ đơn giản nói một chút tình huống của Thâm Uyên vị diện với mọi người. Thâm Uyên vị diện khác không ít so với suy đoán của chúng ta. Có vài tình huống tốt hơn so với chúng ta suy đoán. Nhưng có tình huống lại nghiêm trọng hơn so với chúng ta suy đoán. Sau khi ta và Tiểu Long Nữ tiến vào Thâm Uyên vị diện, đã phát hiện..."

Đây đã là lần thứ ba trong mấy ngày Diệp Âm Trúc kể lại về Thâm Uyên vị diện. đối với người của mình, hắn kể lại càng thêm chi tiết, không bỏ qua một chi tiết tỉ mỉ nào cả. Từ khi mình và Tiểu Long Nữ tiến vào Thâm Uyên vị diện nói đến khi hai người trở về, kể lại cả quá trình mất gần hai canh giờ.

Trong đó, đối với hoàn cảnh của Thâm Uyên vị diện,các chủng tộc ở Thâm Uyên vị diện và năng lực các Tộc kể càng thêm tỉ mỉ.

Để làm cho những vị cao tầng của Cầm Thành ở đây có một hiểu biết toàn diện với Thâm Uyên vị diện.

Nghe xong Diệp Âm Trúc kể, biểu hiện trên mặt mọi người không giống nhau.

Ba vị Thái Thượng Trưởng Lão của Đông Long Bát tông trên mặt đều hiện ra vẻ quyết đoán, giống như Diệp Âm Trúc quyết tâm hủy diệt Thâm Uyên vị diện vậy. Vì báo thù cho Tổ tiên của mình, Đông Long Bát tông bất kể đối mặt với khó khăn gì cũng tuyệt đối không lùi bước.

Ải Nhân tộc thì ra vẻ không có việc gì. Chiến sĩ của Ải Nhân tộc chỉ có ba ngàn, tác dụng trên chiến trường còn không bằng ở lại phía sau chế tạo. bọn họ sẽ không trực tiếp tham gia cuộc chiến, mà các Đại sư của Ải Nhân tộc cũng hiểu nhiên không thể đề ra biện pháp hữu dụng gì để giải quyết vấn đề mà Diệp Âm Trúc đang gặp phải.

Tử và mấy vị Thần Thú thì lâm vào trầm tư, nhưng đều cau mày. Thú Nhân tộc am hiểu nhất chính là chiến đấu, mà không phải mưu trí. Giống như khi Diệp Âm Trúc và Tử ở cùng một chỗ vậy, cũng là vì hắn biến đại não Tử thành lợi kiếm, hai người mới có sự phối hợp hoàn mỹ nhất.

Chỉ có Cổ Lỗ trưởng lão và An Nhã là có điều suy nghĩ. Đương nhiên, bởi vì Chủng tộc khác nhau, nên phương hướng bọn họ suy nghĩ cũng không giống nhau.

Diệp Âm Trúc nhận lấy chén nước Tô Lạp đưa đến, uống một ngụm, làm dịu yết hầu hơi khô rát: "tình huống là như vậy, mấy vấn đề khó vừa rồi ta cũng đã nói. Pháp Lam bên kia cũng đang nghiên cứu giải quyết như thế nào. Nhưng căn cứ theo suy đoán của ta, Pháp Lam rất khó có kiến nghị hữu hiệu. Mọi người có suy nghĩ gì có thể nói ra"

Cổ Lỗ trưởng lão có lẽ bởi vì Sinh mệnh lực khôi phục khiến cho trí óc cũng càng thêm rõ ràng hơn trước, liền nói trước: "Để ta nói trước đi"

Diệp Âm Trúc gật đầu, đưa tay ra xin mời.

Cổ Lỗ trưởng lão nói: "sau khi tiến vào Thâm Uyên vị diện, có hai vấn đề chủ yếu mà chúng ta gặp phải. Một là các loại độc tố của Thâm Uyên vị diện, còn lại là ảnh hưởng của hoàn cảnh với Chiến Sĩ chúng ta. Như thế nào trợ giúp Ma pháp sư cùng với một ít Chiến Sĩ đặc thù ở Thâm Uyên vị diện khôi phục Ma pháp Nguyên tố ngoài bốn loại là Hỏa, Ám, không gian, Tinh thần thì ta không có biện pháp. Thay đổi hoàn cảnh của Thâm Uyên vị diện cũng gần như không có khả năng. Nhưng còn chuyện kháng Độc, thì giao cho Địa Tinh bộ lạc chúng ta đi. Chỉ cần có đủ công tượng phối hợp, ta sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề này"

Mắt Diệp Âm Trúc sáng lên. Phải biết rằng, một trong những uy hiếp lớn nhất của Thâm Uyên vị diện, chính là độc tố do Thâm Uyên sinh vật tự phát ra, cùng với độc tố vốn có của Thâm Uyên vị diện. Nếu có thể giải quyết vấn đề này, có thể nói nan đề đã được hóa giải hơn phân nửa.

"Trưởng lão, ngài chuẩn bị giải quyết vấn đề này như thế nào?" Diệp Âm Trúc vui mừng hỏi.

Cổ Lỗ trưởng lão thong thả nói: "Thực, ra từ ngoài nhìn thì độc tố dường như không đâu mà không nhập vào được, rất khó khắc chế. Nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ cần tiến hành ngăn cách, không để cho độc tố có cơ hội xâm nhập, thì chất Độc mạnh đến đâu cũng không có hiệu quả gì. Đương nhiên, phương pháp của ta chỉ có thể đối phó với độc tố bình thường. Đối với một số chất kịch độc có tính hủ thực rất mạnh, hoặc là tính xuyên thấu mạnh thì cũng chỉ có tác dụng giảm bớt nhất định, mà không thể hoàn toàn hóa giải"

Cảm thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn vào mình, Cổ Lỗ trưởng lão tự tin nói: "mặc dù ta bây giờ còn chưa có phương án và nghiên cứu cụ thể. Nhưng chỉ cần cho ta thời gian một tháng, ta dám chắc có thể tìm ra được biện pháp hữu hiện giải quyết vấn đề này. Đối với các loại độc tố mà nói, phòng ngự của thân thể là dễ dàng giải quyết nhất. Chỉ cần sử dụng một ít quần áo bằng da thú là có thể đề phòng hữu hiệu độc tố xâm nhập. Mà trúng độc phần lớn bởi vì hô hấp hít phải. Cho nên, nghiên cứu của chúng ta sẽ chú trọng ở phương diện hít thở không khí. Như Chiến Sĩ trọng giáp thì bên trong Khải giáp có thể thêm một tầng da thú, mặc dù khiến cho không khí lưu thông kém đi một chút, nhưng rất có hiệu quả ngăn cản độc tố. Trong mặt nạ, chúng ta sẽ gia nhập một ít trang bị lọc không khí, cũng có thể có tác dụng khá tốt với việc đề phòng độc tố"

"Tốt quá, Trưởng lão quả nhiên không hổ là đệ nhất trí giả của Địa Tinh bộ lạc. Đợi hội nghị hôm nay kết thúc sẽ phiền ngài và các Đại sư của Địa Tinh bộ lạc bắt đầu nghiên cứu. Chỉ cần có phương án chúng ta sẽ lập tức tiến vào giai đoạn chuẩn bị.Ta sẽ đưa phương án trực tiếp giao cho Pháp Lam, chỉ cần có hiệu quả, thì Pháp Lam hoàn toàn có thể điều động Công tượng các Quốc cùng tiến hành chế tạo"

Diệp Âm Trúc không ngờ rằng vừa về đã có thể nhận được một tin tức tốt như vậy. Nhất thời tinh thần phần chấn, giải quyết được vấn đề độc tố, ít nhất các Chiến Sĩ của Long Khi Nỗ Tư có thể có hơn phân nửa lực chiến đấu ở Long Khi Nỗ Tư Đại lục.

Cổ Lỗ trưởng lão gật đầu, nhưng mày lại nhíu lại: "Nhưng bây giờ còn có một vấn đề. Chúng ta có thể ngăn cản độc tố xâm nhập. Nhưng mỗi khi chiến đấu chấm dứt, bên ngoài trang bị của các Chiến Sĩ nhất định sẽ có rất nhiều độc tố. Cái này cần phải có nước hoặc là phương pháp khác để khu trừ. Dù sao Chiến Sĩ không thể nào vĩnh viễn mặc trang bị. Hơn nữa bọn họ cũng phải nghỉ ngơi. Phương pháp khu trừ độc tố tốt nhất hiển nhiên là dùng nước để tẩy rửa. Trải qua xử lý để tiêu trừ chất độc. tình huống tốt nhất, chính là Ma pháp sư Quang Hệ và Thủy Hệ cùng tiến hành, Thủy hệ tẩy rửa, Quang hệ tiến hành tiêu độc.

Như vậy chuẩn bị của chúng ta mới có thể hoàn mỹ không khuyết điểm"

Nghe Cổ Lỗ trưởng lão nói như vậy, Diệp Âm Trúc không khỏi suy nghĩ, Thủy Và Quang, hai loại Nguyên tố này vị diện đó không hề có.

Nói cách khác, cho dù mặc Trang bị Địa Tinh bộ lạc nghiên cứu ra, thì ở bên kia cũng không thể nào tiến hành tác chiến kéo dài.

Mà diện tích của Thâm Uyên vị diện vô cùng rộng lớn. Cuộc Thánh Chiến này tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể kết thúc. Vậy việc này sẽ tạo thành vấn đề rất lớn.

Dù cho là sử dụng Truyền tống môn tiến hành truyền tống, cũng không thể nào để cho mỗi một gã Chiến Sĩ tham dự chiến tranh đều trở lại Long Khi Nỗ Tư Đại lục tiến hành tiêu độc.

Những Chiến Sĩ lại không thể nào bỏ được. Trước không đề cập đến vấn đề tình cảm. Với đặc tính Thôn phệ của Thâm Uyên sinh vật, làm cho bọn chúng Thôn phệ rất nhiều Chiến Sĩ, không biết sẽ tiến hóa đến trình độ nào.

Nghĩ đến đây, tâm trạng vừa tốt lên của Diệp Âm Trúc nhất thời giảm đi không ít, vẻ vui mừng trên mặt biến mất, một lần nữa lại rơi vào tự hảo.

Ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: "Âm Trúc, ngươi không cần khó xử, vấn đề đó để ta giải quyết cho"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx