sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chỉ cần có em - Chương 01 - Phần 1

Chương 1. Lần đầu gặp gỡ.

Minh Kiệt đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi nhìn hai mẹ con đang ngồi trước mặt, người mẹ chừng 25 tuổi và đứa con trai có đôi mắt giống hệt mẹ khoảng chừng 5 tuổi, người mẹ đưa tay vuốt tóc vỗ về cậu con trai của mình, thằng bé đang được y tá tiêm thuốc nhưng khuôn mặt bình thản nhìn vào chỗ tiêm, có thể là nó không sợ hoặc an tâm khi có người mẹ bên cạnh. Minh Kiệt sờ vào gọng kính của mình, mỉm cười với hai mẹ con thằng bé khi y tá rời khỏi phòng.

- Anh bác sĩ này, anh có thấy phiền không?

Minh Kiệt ngơ ngác trước câu hỏi của người mẹ trẻ tuổi.

- Ý tôi là anh đeo cặp kính dày cộm 0 điôp mà làm bộ làm tịch cả buổi.

Minh Kiệt lần đầu tiên trong đời đớ lưỡi trước một cô gái, lại là một cô gái trẻ tuổi có một đứa con, nhan sắc cũng thuộc dạng bình thường, giống như nhìn thấu được suy nghĩ của bác sĩ giấu sau cặp kính, người mẹ trẻ lại tiếp tục lên tiếng:

- Mẹ con tôi sẽ còn viếng thăm anh hơn 10 lần nữa, vì vậy phiền anh những lần sau không cần đeo kính rồi làm bộ làm tịch trước mặt tôi, tôi là phụ nữ đã có con, vả lại đôi mắt đào hoa của anh không ảnh hưởng gì đến tôi đâu.

Đứa con trai đứng cạnh giống như hiểu lời mẹ mình nói, cậu bé nhe răng cười, còn bảo:

- Chú bác sĩ à, chú nghe lời mẹ con đi, mẹ con lúc nào cũng nói đúng hết.

Minh Kiệt ngồi sau bàn làm việc vẫn còn ngơ ngác ngay cả khi hai mẹ con có lẽ đã ra đến cổng bệnh viện rồi.

Bác sĩ Minh Kiệt trẻ tuổi là thành phần trí thức đẹp trai, giàu có, giỏi giang và độc thân, là bác sĩ sáng giá nhất của bệnh viện trung tâm thành phố. Tốt nghiệp cấp ba thủ khoa, xin được học bổng du học Pháp, học 10 năm trở về với tấm bằng bác sĩ đa khoa trên tay, anh dễ dàng trở thành trưởng khoa nhi và bác sĩ khoa sản. Minh Kiệt nổi tiếng là người đàn ông galant, đào hoa, luôn được phái nữ trong bệnh viện săn đón, yêu thích và kính trọng, từ lúc học cấp ba đã bị đám bạn bè biết đến nhờ khả năng lăng nhăng có một không ai, anh một lúc đi cùng hai cô bạn gái, vậy mà không biết dùng cách gì cả hai cô gái đều không lên tiếng phản bác lấy một chữ. Minh Kiệt cũng nổi tiếng là tên đàn ông miệng lưỡi nở ra hoa, một cô gái rõ ràng không xinh, bản thân cô ta cũng thừa nhận điều đó nhưng đi qua miệng rồi ra bằng lưỡi của Kiệt, cô gái không xinh trở thành hoa khôi…, đối thủ từ xưa đến nay, đối thủ xứng tầm với Minh Kiệt chỉ có một người, là bạn thân thời cấp ba, là thằng bạn lạnh lùng tránh xa con gái – Lâm Minh.

Hôm nay, Minh Kiệt vô địch thiên hạ về miệng lưỡi, bỗng dưng đơ lưỡi trước hai mẹ con bệnh nhân trẻ tuổi, Minh Kiệt bàng hoàng hiểu ra, thiên hạ này không có cái nhất, chỉ có cái hơn, khắc tinh của anh đã xuất hiện rồi. Việc anh đeo kính 0 điôp ngày xưa chỉ có thằng bạn thân kia táy máy rất lâu mới phát hiện, nhưng cô gái hôm nay chỉ nhìn anh một lát đã phát hiện ra, còn nhìn ra cả cặp mắt đào hoa được anh giấu sau cặp kình. Bác sĩ Minh Kiệt trẻ tuổi buồn chán gọi điện cho bạn thân.

- A lô.

- A lô.

- A lô.

- Ô la.

Minh Kiệt thở dài, bạn thân của anh quả nhiên rảnh rỗi như nhau.

- Bình già.

- Kiệt con, có gì nói mau, tao đang ngồi trong nhà vệ sinh, nói mau, tao sắp đứt hơi rồi.

- Hả? Có bốc mùi không vậy? Nhỡ mày nói chuyện với tao bay hết vô miệng thì sao, hít những thứ đó nhiều không tốt cho sức khỏe.

- Tao biết mày là bác sĩ, là trưởng khoa của bệnh viện lớn nhất thành phố, tao cũng biết ông già nhà mày là giám đốc của bệnh viện đó.

- Ha ha, mày biết là tốt rồi, vậy nên những lần khác bị bệnh, gia đình mày nữa, có bệnh gì đều đến bệnh viện nhà tao nghen.

- Khỏi mày, nhà tao khỏe lắm, với lại tao biết, loại bác sĩ như mày lương tâm chỉ còn cái lợi thôi, tới đó cho mày lóc da xẻ thịt hả? Giờ mày có nói không, nói nhảm là tao cúp máy à, tao chà nhà vệ sinh mệt lắm rồi.

- Ủa sớm giờ mày chà nhà vệ sinh hả? Vậy mà tao cứ tưởng…

- Tưởng tao đang tâm sự chứ gì, tao biết đầu óc mày chỉ có bấy nhiêu thôi mà, thằng kia giờ mày có nói gọi tao có chuyện gì không hả? Không phải loại bác sĩ như mày giờ đang lăn lộn với bệnh nhân sao?

- Hôm nay là thứ 7, tao với mày đi nhậu đi.

- Đi nhậu? Không đi, uống rượu thì tao đi.

- Có gì khác nhau?

- Đi nhậu thì phải tới quán, nhậu thì phải có mồi, uống rượu thì cần gì mồi, tới quán bar được rồi.

- Đi bar hả? Cũng được, tự ăn cơm rồi tới nghen, ở đâu?

- Đi Lounge Mưa, ở đường H, quán bar khá nổi tiếng đó.

Bình nói xong thì cúp máy, cũng không thèm quan tâm thằng bạn chí cốt có nói gì nữa không. Minh Kiệt nghe tiếng tút tút báo hiệu đầu dây bên kia đã tắt máy, anh ngẩn người nhìn cái điện thoại trên tay mình, có nhầm không vậy, thằng bạn thư sinh, hiền lành, ít nói ngày xưa của anh, miệng lưỡi của cậu ta đã xấp xỉ anh rồi, là những người xung quanh anh thay đổi hay bản thân đang đi lùi, Minh Kiệt không biết.

8 giờ tối, tức là 4 tiếng sau cuộc gọi kia.

Một chiếc Nissan đời mới màu cà phê đỗ xịch trước bar Mưa, trên xe bước xuống một người đàn ông áo thun cá sấu và quần jeans, cả người anh ta toát lên vẻ đẹp trai lôi cuốn, thân hình thon gọn, đôi chân đẹp, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười cuốn hút, anh ta bước vào bar, tiến về quầy nơi có một người đàn ông đang ngồi ở đó, cả quãng đường đi, anh ta vung tay nhịp nhàng, mái tóc ngắn phồng phồng theo kiểu lãng tử, đôi mắt anh ta lia tới cô gái nào, cô gái đó lập tức nhoẻn miệng cười duyên ngại ngùng.

Người đàn ông ngồi ở quầy đưa tay vẫy anh ta, lúc ngồi xuống anh ta còn nhe răng cười khá tươi, khiến cô phục vụ đang bưng khay gần đó, bàn tay nghiêng đi suýt đổ li rượu không trên khay xuống đất

- Mày có thôi ngay cái kiểu đi đến đâu lại liếc mắt đưa tình đến đó không hả, thật là thối.

Bạn thân có khác, mắng chửi không thèm quan tâm đến cái gọi là mất lòng, huống chi cái con người bị ăn chửi kia mặt dày tới mức còn nhe răng nói:

- Tao biết mày ghen tỵ với tao, bởi vì tới giờ này mày cũng chỉ có một mối tình treo ngang vai, mà còn rách mem rách nát nữa.

Bình không thèm nhìn cái bộ mặt nhơn nhơn của Kiệt, anh nhìn bartender nói:

- Có rượu đế không em? Trộn nửa li rượu đế với vodka cho anh với.

Bartender mặc dù khó hiểu với đề nghị này nhưng vẫn làm, khách hàng là thượng đế mà. Cốc rượu nhanh chóng được đặt trước mặt, Binh đưa cốc rượu tới trước mặt Kiệt:

- Mày uống cái này đi, tao mời, uống cho nhớ hương vị quê hương, chứ tao thấy mày ở nước ngoài lâu quá, chỉ tiến bộ mỗi khoản cua gái.

- Mày có ý gì?

- Ý muốn nhắc mày, lớn xớn cho lắm vô, uống thử một ngụm coi, dễ uống không, thấy chưa, chưa nuốt xuống đã khó chịu như vậy rồi, con gái cũng giống như ngụm rượu mày vừa cố nuốt xuống đó, không phải nói quen là quen, trộn là trộn đâu, có ngày mày cũng gặp phải một cô gái giống hệt ngụm rượu đó, rõ ràng muốn phun ra nhưng lại nuốt xuống để xem cuối cùng hương vị nó như thế nào. Không, mà cái kiểu lăng nhăng bặm trợn của mày chắc chắn sẽ gặp, mày chuẩn bị nhận quả báo đi là vừa.

Nghe những lời của bạn thân nói, trong đầu Kiệt bỗng hiện ra khuôn mặt của hai mẹ con lúc chiều, anh hoảng hồn lắc lắc đầu, đùa sao, chuyện này là không thể nào quả báo chứ?

- Mày nghĩ mày biết yêu sao? – Bình vỗ vỗ vai Kiệt – Không đâu, mày chỉ biết đùa giỡn với tình yêu, đúng hơn là đùa giỡn với tình cảm đám con gái dành cho mày, nhìn cái bản mặt đẹp trai của mày là biết, anh em chơi thân nên tao nhìn thấy mà, chữ “đểu” to đùng in trên trán đó.

- Thôi bỏ chuyện này đi, từ lúc về nước tới giờ tao có một mối tình thôi mà, hơn năm nay đã tu rồi không thấy hả?

- À, tao quên, mày đang yêu một nhà văn bí ẩn.

- Ăn nói vớ vẩn – Kiệt đập mạnh vào vai Bình.

- Vớ vẩn cái đầu mày, không yêu sao người ta ra sách đều mua, nhờ tao lấy chữ kí, còn đọc gọn mấy cuốn, còn nói muốn nhìn mặt nhà văn.

- Điên, nhỡ nhà văn đó là nam thì sao mày? Tao chỉ thích cách viết, cách phân tích tâm lí nhân vật của nhà văn đó nên đọc thôi.

Bình mỉm cười cụng li mình vào li milionaire trên tay Kiệt, trong đầu lại thầm nghĩ, mày mà yêu nhà văn đó thật thì cái gọi là quả báo của mày cũng là đây.

Kiệt lắng nghe Only love được phát trong bar và lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, ấn tượng là thứ duy nhất anh nhìn thấy ở bar này, rất khác với những bar ồn ào ở thành phố nhộn nhịp này, rất khó tìm được cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, vừa ấm áp lại phảng phất lạnh lùng như thế này. Anh thật sự tò mò về chủ quán bar này, ý tưởng rất hay ho nhất là làn mưa dẫn lối.

Kiệt đang định quay đầu hỏi Bình về quán bar thì ngay cửa xuất hiện một đám người đúng hơn là một đám anh chị, có lẽ đòi tiền bảo kê hay thu phí phá rối, Kiệt cảm thấy hôm nay là ngày không tốt lành với anh. Đám du côn vừa đi qua khỏi cửa đã giơ chân đá ngã cái bàn gần nhất làm khách hàng trong bar hoảng sợ đứng dậy, có người còn la lên, nhạc trong bar đổi sang một bài rock sôi động giống như đồng tình với màn kịch đang diễn ra trước mắt. Kiệt nghe rất rõ, cậu bartender có nước da trắng gọi điện:

- A lô, chị Khanh, ngoài bar có chuyện rồi…hình như là đám người hôm trước… dạ 6 tên, có cầm gậy nữa… họ bảo gọi quản lí ra… dạ?... dạ, em biết rồi, em sẽ làm theo lời chị

Kiệt hứng thú quay đầu, không gặp chủ bar, gặp quản lí bar cũng được, nhưng mà, bartender lại nhấc bộ đàm nội bộ.

- Anh nghe rõ không, chị Khanh nói chỉ để hai người trước cổng trông xe còn lại vào trong, những lần trước như thế nào thì hôm nay như vậy, nếu xảy ra chuyện chị Khanh sẽ trừ lương.

Bộ đàm vừa đặt về vị trí cũ thì bar mở cửa một lần nữa, bảo vệ mặc đồng phục bước vào. Kiệt cảm thấy quán bar này rất thú vị, bởi vì bảo vệ vừa vào thì phục vụ cũng tập trung, thật ngạc nhiên, tất cả bọn họ đều có võ phòng thân, cả bảo vệ và phục vụ là 14 người, không chừa một chút khe hở cho 6 tên du côn làm bậy, một người có vẻ là đại ca của đám người đó lên tiếng:

- Gọi chủ hay quản lí của nơi này ra nói chuyện.

- Xin lỗi anh, quản lí của chúng tôi hôm nay không có ở đây – bảo vệ nói.

- Mẹ nó, gọi nó ra đây cho tao, chết nhát sao? Lần nào cũng trốn, đại ca bọn tao nói hôm nay không thu được phí, ba hôm nữa sẽ cho người đập nát quán bar này.

Bartender tiến đến nói nhỏ vào tai bảo vệ rồi trở về chỗ, bảo vệ rất bình tĩnh nhìn 6 người đang bị giam trong vây rồi nói:

- Chị Khanh có lời nhắn: vụ ma túy tháng trước, công an đã tìm ra vài bằng chứng…

Kiệt nhìn diễn biến trước mặt, lại quay sang nhìn Bình, anh vẫn cầm cốc rượu trên tay uống rất bình thản trong khi đám khách trong bar đang đứng một chỗ rất an toàn, rất may lúc này vẫn còn sớm, số khách trong bar chỉ hơn chục người. Sự hứng thú của anh đối với quán bar này lại càng tăng thêm gấp bội, cả thành phố này ai mà không biết, vụ buôn ma túy vào tháng trước, thu được ma túy nhưng không bắt được chủ mưu, đám tay chân dù chết vẫn không chịu khai chủ mưu, vậy mà cái người được gọi là chị Khanh lại nói một câu không đầu không cuối như vậy, cô ta không sợ chết hay có người chống lưng còn đáng sợ hơn đám người này.

Đám du côn nghe xong câu nói của bảo vệ thì trở nên luống cuống, cuối cùng quyết định giải tán, tiễn đám tay chân đi, phục vụ trong bar lập tức trở về sự chuyên nghiệp của mình cùng cúi đầu xin lỗi khách hàng, Kiệt để ý thấy, cả bảo vệ, phục vụ và bartender đều là những người còn rất trẻ, họ có lẽ là sinh viên đại học hoặc lớn hơn một chút, tất cả đều trải qua một khóa huấn luyện rất kĩ trước khi chính thức làm việc, chỉ cần nhìn cách họ xử lí chuyện vừa rồi là đủ hiểu.

- Mày biết quản lí là ai không, mà chị Khanh trong miệng nhân viên rốt cuộc là người nào mà chỉ một câu đã có thể đuổi được đám người đó? – Kiệt hỏi

- Hôm nay không đến, hôm sau mày sẽ biết.

- Mày biết sao? Con người đó ra sao vậy, tao cảm thấy rất có hứng thú. Bar này đặc biệt thật đấy, chỉ toàn nhân viên, ngay cả quản lí cũng không có mặt.

Bình chỉ cười, anh tất nhiên là biết, biết rất rõ là đằng khác, chủ bar này, đúng hơn là một nửa chủ, quản lí nữa đều là một người, cũng là cô em gái kết nghĩa chỉ mới 24 tuổi của anh, cô em gái có tư duy của một con hồ li thừa khả năng làm cho người ta điêu đứng, có thể buổi sáng đi cà phê với người của công an, buổi chiều có thể đeo kính ngầu thật ngầu bàn chuyện làm ăn với một tay anh chị khét tiếng nhất thành phố.

Nói chuyện thêm một lát nữa, Bình và Kiệt thanh toán rồi ra về.

Kiệt nhận phiếu từ bảo vệ rồi cho xe vào tầng hầm, anh nhanh chóng đi về nhà mình, đây là căn hộ ba mẹ mua cho, một căn hộ không đắt trong một tòa chung cư bình thường ở một vị trí không gần trung tâm thành phố, về nước đã hơn năm, căn hộ mua lâu hơn thế nhưng anh rất ít khi về nơi này, phần lớn là sống nội trú ở bệnh viện.

Kiệt dừng chân một lát trước căn hộ bên cạnh căn hộ của anh, qua cánh cửa cách âm rất kĩ, có lẽ là đã khuya nên anh nghe rõ trong đó có tiếng khóc rất nhỏ, là tiếng của trẻ con, anh cảm thấy hôm nay mình bỗng hứng thú với rất nhiều việc, bao gồm cả người hàng xóm mà anh chưa gặp mặt này, là một gia đình trẻ sao, có thời gian anh phải làm quen với họ mới được

Buổi chiều một tuần sau, Minh Kiệt một lần nữa gặp hai mẹ con trẻ tuổi, câu đầu tiên mà họ nói với anh, không phải câu chào hỏi càng không phải về bệnh tật, là thằng bé 5 tuổi nói với anh:

- Chú bác sĩ, sao cô y tá vừa ra khỏi phòng chú mặt lại đỏ như vậy?

Bác sĩ Minh Kiệt nhìn nụ cười như có như không trên mặt người mẹ trẻ mà đầu ong lên một tiếng, anh tự hỏi gia đình của thằng bé này bao gồm những người nào lại có cách giáo dục con như vậy, bởi vì anh nhìn thế nào cũng thấy thằng bé 5 tuổi này đang chế giễu một người 28 tuổi như anh. Nếu câu hỏi của thằng bé đã làm anh cảm thấy đứng hình thì câu nói của người mẹ lại làm anh hoàn toàn hóa đá, người mẹ nói

- Được rồi, con đừng hỏi, chuyện người lớn con không hiểu đâu, biết chưa?

- Dạ con biết rồi, bác sĩ là người lớn, người lớn thì làm việc lớn, con là trẻ nhỏ con không hiểu, con nhớ rồi.

- Con ngoan lắm.

Minh Kiệt nhìn nụ cười trên mặt của hai mẹ con trước mặt mà cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai mẹ con họ một người tung, một kẻ hứng vô cùng ăn ý. Anh lật bệnh án của thằng bé trên tay mình:

“Họ tên: Lê Minh Kiệt.

Tuổi: 5

Giới tính: Nam

Tình trạng: Xương mềm, dễ gãy, có dấu hiệu đau nhức

Chẩn đoán: Thiếu canxi….”

Minh Kiệt nhìn khuôn mặt thằng bé, chỉ 5 tuổi nhưng từng bộ phận trên khuôn mặt lại sắc nét, mái tóc ngắn đáng yêu, đôi mắt không to nhưng đầy linh khí lộ rõ vẻ thông minh linh hoạt, đôi mắt của nó giống hệt đôi mắt của người mẹ, khuôn mặt của thằng bé con 5 tuổi ai nhìn cũng thích, nó còn đáng yêu hơn cả anh lúc 5 tuổi, người ta nói nhỏ xấu lớn xinh, nhưng khuôn mặt của thằng bé này trừ khi nó phẫu thuật thì lớn mới xấu được, anh thật muốn biết bố nó đẹp trai tới mức nào.

Minh Kiệt nhìn thằng bé xong thì đọc tên nó lần nữa, đọc tên xong thì ngẩng đầu quan sát hai mẹ con, Lê Minh Kiệt, không phải thằng bé này là con anh đấy chứ, tại sao càng nhìn lại càng giống anh thế này, ngay cả tên cũng không sai một chữ, anh lắc mạnh đầu, dạo gần đây đầu óc anh có vấn đề mất rồi, có lẽ là công trình nghiên cứu kia hại.

Y tá như thường lệ lại tiêm thuốc cho thằng bé, vừa nhìn cô y tá bưng khay thuốc bước vào, Kiệt reo lên:

- A, là cô y tá đỏ mặt đi ra lúc nãy, cô ơi, sao mặt cô lại đỏ vậy, giờ cũng đỏ nữa nè?

Minh Kiệt quay đầu, anh không biết mình đang cố nhịn cười hay là muốn khóc, lúc nãy anh chỉ chọc cô y tá này mấy câu, không ngờ lại vớ phải cô nàng dễ thẹn.

Người mẹ nhìn y tá và cả bác sĩ bằng ánh mắt rất thông cảm, cô nhìn con trai mình rồi nói khẽ, giọng rất nghiêm.

- Minh Kiệt, thế là hư.

Thằng bé ngậm miệng ngoan ngoãn im lặng, nhưng năm chữ của cô lại làm hóa đá hai người khác trong phòng. Không khí trong phòng lúc này không thể diễn tả thành lời, bác sĩ sau khi hỏi han một chút thì cáo từ, anh không dám ở lại lâu vì hai mẹ con bệnh nhân này thật nguy hiểm, không biết lúc nào lại nói ra chuyện bất ngờ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx