sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chỉ cần có em - Chương 01 - Phần 2

9 giờ 30 tối cùng ngày.

Minh Kiệt vừa xuống khỏi chuyến xe buýt cuối cùng sau một ngày làm việc mệt mỏi, mai là chủ nhật, anh không có phiên trực nên quyết định trở về căn hộ độc thân tận hưởng ngày cuối tuần vui vẻ, từ trạm xe buýt đến khu chung cư mất khoảng 15 phút đi bộ.

Khí trời vô cùng tốt, gió thổi mát mẻ, trăng lơ lửng nơi bầu trời không nhìn thấy một vệt sao, muốn về nhà phải đi qua một công viên, công viên buổi tối lúc nào cũng có vài công an tuần tra, Kiệt mặc dù ở nơi này không bao lâu nhưng anh vẫn biết, công viên này buổi tối ngoài hoạt động của các cặp tình nhân thì có cả một ổ tệ nạn và trấn lột, những hoạt động như vậy chỉ diễn ra khi trời tối, còn ban ngày thì vô cùng thuần khiết. Kiệt vừa đi vừa huýt gió, bước chân càng ngày càng gần công viên thì tăng thêm tốc độ, rồi lại giảm tốc độ khi trước mắt anh hiện ra một cái bóng rất kì lạ, tìm kiếm hình ảnh thật sự, anh nhìn thấy một người phụ nữ cõng một đứa trẻ chừng 5 tuổi, trên tay người phụ nữ còn cầm một cái túi vô cùng quen mắt, đúng rồi, Kiệt nhớ ra đây là hai mẹ con bệnh nhân.

Kiệt giơ đồng hồ, dựa vào chút ánh sáng đèn đường, đã gần 10 giờ, anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hai mẹ con này trên tay cầm túi như vậy cứ thản nhiên đi qua công viên, thằng bé còn cười khúc khích nghe mẹ kể chuyện, một chút sợ hãi cũng không có, chẳng lẽ ba thằng bé không có nhà sao lại để vợ và con mình đơn độc vào giờ này mà không chút lo lắng. Lúc chiều, Kiệt để ý thấy người mẹ rất gầy, vậy mà giờ lại cõng thằng bé 5 tuổi một cách thản nhiên và điều anh thắc mắc hơn cả là họ ở gần đây sao.

Lúc Minh Kiệt còn dằn vặt mình vì tội nhiều chuyện, tội tò mò không đáng thì một tên côn đồ đã cầm dao nhảy ra trước mặt hai mẹ con, có lẽ hắn đòi tiền hoặc muốn lấy túi xách trên tay người mẹ, lúc Minh Kiệt nhìn thấy chuyện thì người mẹ đã giơ túi đưa cho tên cầm dao, anh vội vàng chạy đến sợ họ xảy ra chuyện gì, còn khoảng 4m thì tới chỗ hai mẹ con, anh dừng chân, thằng bé nằm trên lưng mẹ gào lên thật to có cướp, gào cho công an nghe thấy, còn người mẹ đã đá bay con dao trên tay tên côn đồ, lúc hắn ta còn lơ mơ thì lại đá thêm một phát vào mặt hắn, không biết đá như thế nào mà tên côn đồ trợn mắt rồi xỉu mất.

Kiệt lạnh xương sống, anh hiểu rồi, anh thật sự hiểu ra hai mẹ con nọ vì sao lại bình thản như vậy, họ quá dũng mãnh, quá ăn ý, ăn ý tới độ làm anh có cảm giác họ đã quen như vậy rồi.

Anh định đến chỗ họ thì điện thoại reo lên, bệnh viện gọi.

- Bác sĩ Kiệt, anh đến bệnh viện được không ạ? Có một ca cấp cứu cần mổ gấp, người nhà bệnh nhân yêu cầu đích thân anh mổ.

- Được rồi, tôi đến ngay.

Bác sĩ Minh Kiệt đầy tài năng và tinh thần trách nhiệm nhìn về hai mẹ con một chút, chần chừ nhìn bóng dáng áo xanh xuất hiện rồi leo lên một chiếc taxi bên đường.

Kiệt vất vả một ngày chủ nhật, vất vả đến 2 giờ sáng thứ hai mới lê được thân tàn về căn hộ độc thân của mình, cũng không thèm tắm rửa, anh trực tiếp ngã người lên giường và rơi vào giấc ngủ, ngủ mệt đến nỗi nhân viên điện nước bấm chuông thế nào anh vẫn không mở cửa, cuối cùng hàng xóm phải thanh toán dùm.

“Anh ơi, anh ơi, dậy đi, dậy đi anh ơi, dậy ăn bánh mẹ mua, dậy ăn kẹo đi anh. Anh ơi, anh ơi…”

Một câu như vậy cứ vang lên từ điện thoại, một câu hát nhạc không ra gì, lời thì vô nghĩa, người hát thì cố sức gào to hết mức, Minh Kiệt vừa mệt vừa bực trở người tìm điện thoại, nhạc chuông này là chính em gái cưng cài vào điện thoại của anh, nhiều lần muốn xóa nhưng em gái nhõng nhẽo không chịu.

- A lô.

- Anh ba, anh vẫn còn ngủ sao, có thể dậy được rồi, anh hứa hôm nay dẫn em đi ăn sinh nhật mà.

- Nhưng giờ anh mệt lắm, 3 giờ sáng anh mới ngủ mà.

- Giờ đã 4 giờ chiều rồi còn gì, anh dậy đi, tới trường đón em, anh mà không đi em giận anh luôn cho biết.

Minh Kiệt mở mắt nhìn trần nhà, 4 giờ chiều, tức là anh đã ngủ 13 tiếng, thảo nào cả người mỏi nhừ

- Được rồi, 5 giờ anh đến đón.

Cúp điện thoại, Minh Kiệt dọn giường rồi vào nhà vệ sinh, sau một hồi vật lộn trong đó, anh đã có thể bước ra khỏi nhà bằng một bộ dáng khoan khoái đẹp mắt. Anh cúi đầu chào mấy bà cô đang đứng cùng thang máy với mình, lúc bước ra khỏi thang máy, anh vẫn còn nghe loáng thoáng mấy câu như: con nhà ai mà đẹp trai quá, là diễn viên sao, dọn tới đây lúc nào vậy, ở nhà nào, giới thiệu con gái…

Minh Kiệt mỉm cười.

Đúng 5 giờ, một chiếc Nissan màu cà phê dừng lại trước cổng trường mẫu giáo lớn, trong sân trường vẫn còn học sinh chơi đùa, phụ huynh đón con về nhà đến rồi đi rất nhanh, chiếc xe của Kiệt cũng không nổi bật khi xung quanh anh có rất nhiều ô tô sang trọng đang đậu. Nơi cột cổng có một cô giáo xinh xắn đang nắm tay một cậu bé rất dễ thương, hai người này mới là tâm điểm chú ý. Cậu bé nhìn con người từ ô tô bước xuống đang tiến về phía mình và cô giáo thì nghiêng đầu như đang suy nghĩ, lúc người đó dừng chân trước mặt thì cậu bé reo lên vui vẻ.

- Chú bác sĩ, đúng là chú rồi, chú còn nhớ con không?

Minh Kiệt đưa mắt nhìn cô em gái rồi ngồi xuống xoa đầu thằng bé.

- Minh Kiệt đúng không? Con dễ thương như vậy làm sao chú không nhớ được.

- Chú nhớ con thật, chú đến đón cô giáo sao?

- Ừ, chú đến đón cô giáo, con có đi cùng không?

Cậu bé con nhìn cô giáo của mình.

- Mẹ thằng bé có việc bận, gửi thằng bé lại chỗ em đến 6 giờ mới đón. Con đi với cô giáo và chú bác sĩ này nghen – Câu sau là nói với thằng bé.

- Dạ được ạ - Thằng bé cười rất tươi.

Ở trên xe, Minh Kiệt qua gương chiếu hậu hỏi em gái mình.

- Hôm nay sinh nhật em, muốn ăn gì nào?

- Ăn KFC trước đi.

Minh Kiệt nhíu mày rồi lái xe đến KFC.

Một cô một trò vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

- Chú bác sĩ, chú tên gì? Tại sao chú không ăn?

- Tên chú là Minh Kiệt, hai chú cháu mình có tên giống nhau, chú không đói nên không ăn.

Thằng bé chỉ cười rồi tiếp tục ăn gà rán của nó, Thùy Châu nghi hoặc nhìn anh trai mình rồi tiếp tục đùa cùng thằng bé, Minh Kiệt không ăn vì ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh đã sớm ngán cái món này rồi.

Ăn xong KFC, vừa ngồi lên xe thì điện thoại của Thùy Châu reo lên, cô nghe máy xong thì quay đầu nói với thằng bé.

-         Mẹ con đang bận, con đi chơi với cô nha, lát nữa mẹ hết bận sẽ tới đón.

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, dù sao không gần mẹ thì cũng được đi chơi, nó ngồi ghế sau cùng cô giáo, tay cầm khối rubic xoay xoay, mặt ra vẻ đăm chiêu, Kiệt vẫn lái xe, thỉnh thoảng qua gương chiếu hậu nhìn thằng bé một chút, 5 tuổi, trẻ con ở độ tuổi này rất hiếu động, hay quậy phá, thích làm trái ý cha mẹ, thằng bé con này từ lúc anh biết chỉ nhìn thấy nó ngoan ngoãn và thông minh, một sự trầm ổn trước tuổi, có lẽ là sự giáo dục của người mẹ trẻ kia. Thùy Châu đang nhắn tin, Minh Kiệt đang mỉm cười, thằng bé xoay rubic chán ngước lên nói một câu, khiến hai người trong xe há miệng:

- Con nói này, chú bác sĩ và cô giáo, hai người là một cặp đúng không?

- Sao con lại nghĩ như thế? – Thùy Châu rất kiên nhẫn.

- Thì chú bác sĩ rất quan tâm cô giáo, cô giáo nói gì cũng làm theo.

- Ai dạy con những thứ này? – Minh Kiệt cảm thấy…, anh cũng không biết mình cảm thấy thế nào nữa…

- Tivi vẫn chiếu nhiều mà…

Khuôn mặt thằng bé nghiêm túc đến độ làm Thùy Châu bật cười, Minh Kiệt giả vờ nhăn nhó quay đầu nói với thằng bé.

- Thật làm con thất vọng rồi, cô giáo của con là em ruột của chú.

- Là em ruột sao, là em cùng cha cùng mẹ?

Minh Kiệt nghe thằng bé lẩm nhẩm thì rất ngạc nhiên.

- Vậy con có em không? Ba mẹ không sinh em bé cho con chơi cùng à?

Thằng bé ngẩng đầu nhìn Minh Kiệt, đôi mắt có chút buồn bã sau đó lại lắc đầu, nó không nói chuyện nữa mà quay ra nhìn cảnh vật ngoài xe, khuôn mặt lộ rõ vẻ ưu tư, sự ưu tư không nên có của đứa trẻ 5 tuổi, là đứa trẻ hiểu biết quá sớm hay gia đình có nhiều vấn đề…

Minh Kiệt đưa hai cô trò đến một quán ăn bình thường, em gái anh thích thế, Châu gọi những món ăn đơn giản, cô xúc một chén cơm chiên đặt trước mặt thằng bé, nó ngoan ngoãn cầm thìa xúc ăn thuần thục, cầm đũa gắp thức ăn cũng rất gọn gàng.

- Ai dạy con cầm đũa? – Kiệt thấy khá ngạc nhiên.

- Là mẹ dạy.

- Anh ba, đừng ngạc nhiên nữa, em thấy trong trường mẫu giáo hiện giờ, có mỗi mình nó là cầm báo đọc được thôi, chữ viết cũng rất đẹp.

- Con biết đọc, biết viết khi nào? Ai dạy con?

- Dạ 4 tuổi, đều là mẹ dạy hết.

- Thế mẹ con không đi làm sao?

- Mẹ chỉ đi làm vào buổi tối.

Thùy Châu cũng không khác gì anh trai mình, bối cảnh gia đình của thằng bé khiến cô vô cùng ngạc nhiên nhưng không tiện hỏi ra mặt, sự giáo dục của gia đình bắt đầu từ rất sớm, có lẽ gửi con đến trường mẫu giáo chỉ với một mục đích là giúp thằng bé hòa nhập vui tươi hơn mà thôi.

Hiện giờ đã là đầu tháng 10 dương lịch, thời tiết đã bắt đầu se lạnh dần, bàn của Minh Kiệt ngồi gần cửa sổ lại gần lối ra vào, cũng là bàn thuận lợi quan sát được tất cả những người đi vào đi ra của quán ăn. Bữa ăn sắp kết thúc thì thằng bé la lên phấn khích, con tôm trong miệng vẫn chưa nuốt hết, nó cô sức nhướn cao để người được nó gọi nghe thấy.

- Mẹ, mẹ ơi.

Minh Kiệt ngạc nhiên quay đầu, là người mẹ trẻ ấy, cô đang đi cùng một đám người mặc vest đen kín đáo, tổng cộng là 5 người, người đi phía trước nói chuyện với cô, khuôn mặt mang theo chút đề phòng, 4 người còn lại mang theo tinh thần bảo vệ đi phía sau một cách cẩn thận. Kiệt nhíu mày, người phụ nữ này thật kì lạ, rất kì lạ, những lần trước anh nhìn thấy ở bệnh viện là ăn mặc đơn giản, bộ dạng như sinh viên đại học, hôm nay lại mặc một bộ váy đen ôm sát nửa kín nửa hở, tóc vấn cao, khuôn mặt trang điểm lộ rõ sự sắc sảo của một người từng trải, đâu mới là con người thật của cô gái này, đám người đó là ai, đi có vệ sĩ vậy mà lại mang chút đề phòng với một người phụ nữ mảnh mai như cô.

Người mẹ nghe tiếng thì quay đầu, một cái quay đầu đã có thể nhìn thấy chính xác vị trí của con trai mình, cô cúi đầu lịch sự tiễn ông lớn kia rồi bước về phía con trai, vừa đi vừa mặc áo khoác vào người, đôi cao gót dưới chân không dưới 8 phân nhưng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như đang chân không đi trên mặt đất, rất nhanh đã đến gần con trai mình. Cô nhướn mày nhìn bác sĩ Minh Kiệt đang ngồi đối diện, lại nhìn con trai mình đang cười, cô cười với con rồi lịch sự chào hỏi.

- Chúng ta lại gặp nhau, để tôi giới thiệu, tôi là Thụy Khanh, tên của anh tôi cũng không lạ, cô giáo lại càng không, rất cảm ơn cô giáo và anh đã trông thằng bé giúp tôi, bữa cơm này của mọi người để tôi mời được không?

Thụy Khanh cười bằng nụ cười thương hiệu của mình, nụ cười làm người khác không chối từ, Minh Kiệt rõ ràng có chút ngẩn người với nụ cười đó nhưng anh là ai chứ, ngẩn người một chút rồi anh cũng cười lại bằng nụ cười thương hiệu của mình, anh nói:

- Cô khách khí rồi, không cần đâu, thằng bé rất ngoan và vui nữa, không ảnh hưởng gì.

- Đúng rồi đó chị, chỉ gửi một lát mà mời cơm em ngại lắm, vả lại mấy lần trước chị còn kí tặng em nữa mà.

- Vậy được rồi, đã muộn rồi, mẹ con chị về trước, hôm khác có dịp sẽ mời mọi người uống nước, chị cảm ơn lần nữa.

Thụy Khanh nói xong lại gật đầu chào Minh Kiệt rồi đưa tay ôm con trai.

- Chú bác sĩ, lúc nãy chú hứa rồi, lần sau phải đưa con đi công viên trò chơi đấy.

- Chú nhớ rồi.

Nhận được lời hứa chắc chắn, thằng bé quay sang mẹ mình:

- Mẹ ơi, hôm nay mẹ xinh lắm.

- Thế lúc trước mẹ không xinh hả?

- Dạ không, lúc nào mẹ cũng xinh, hôm nay xinh kiểu khác, mẹ xinh đẹp, ôm con đi.

Kiểu nịnh nọt của đứa con nít 5 tuổi này khiến vài bàn chung quanh vui vẻ cười cười, Thụy Khanh cũng cười rồi cúi người ôm con trai lên tay, giơ tay còn lại nhận lấy cặp của thằng bé từ tay cô giáo.

Tối hôm đó, trong quán ăn, có bao nhiêu khách đang ngồi phía trước thì bấy nhiêu người được mở rộng tầm mắt nhìn một người phụ nữ mảnh mai, váy bó, chân đi giày cao gót 8 phân, một tay ôm thằng bé 5 tuổi, một tay cầm cặp, mặt không đổi sắc, bước chân uyển chuyển, vừa đi vừa nói chuyện với con trai ra khỏi quán ăn một cách an toàn, mà quãng đường từ lúc ôm thằng bé ra đến cổng quán ăn để đón taxi gần 80m…

Nhìn ông anh trai mình đơ người ngồi đối diện, Thùy Châu cảm thấy buồn cười, đâu phải cô không biết anh trai mình nổi tiếng là kẻ lăng nhăng, có dạng phụ nữ nào anh chưa gặp qua đâu, phụ nữ nước ngoài cũng không thiếu, nhưng nhìn vẻ mặt này thì biết rồi, mẹ con nhà này đã làm anh trai cô bị shock, Thùy Châu dùng đũa gõ lên mu bàn tay anh, nói một câu cố tình một cách bâng quơ.

- Hai mẹ con nhà này thú vị quá anh ba hén.

Minh Kiệt cười, đúng vậy, rất thú vị, không chỉ thú vị mà còn kì lạ và đầy nguy hiểm, nhất là người mẹ, rõ ràng chừng tuổi em gái anh nhưng khuôn mặt đầy vẻ non nớt lại mang thêm chút ma quái, cả người toát lên bốn chữ: “không được lại gần”, nhưng cô lại không biết, bốn chữ đó cũng là sự thách thức đối với đàn ông, bởi vì cả người mang phong vị như vậy nên đàn ông dù cảnh giác đề phòng, mắt nhìn thấy, lí trí bảo không vẫn không kiềm chế bước chân đến gần, cho dù được cảnh báo trước có nguy hiểm, đàn ông vẫn muốn tự mình mạo hiểm để đến gần trải nghiệm.

Giống như quăng một quả bom chưa đủ, Thùy Châu lại bâng quơ quăng thêm một quả bom nữa, cô cũng hồn nhiên không biết quả bom này lại có sức công phá mạnh mẽ đến nỗi kéo theo một đống hậu quả phía sau, một đống mảnh vụn do quả bom phát nổ đã gây nên:

- Chị Khanh giỏi thật, một mình nuôi được đứa con xuất sắc như vậy.

Minh Kiệt dễ dàng nhìn ra chút dụng ý vừa khích vừa khiêu của em gái nhưng anh quyết định cho qua, hôm nay là sinh nhật, để nó vui vẻ vậy, nhưng anh thắc mắc chuyện khác:

- Lúc nãy em nói kí tặng là sao? Cô ấy là người nổi tiếng nào em hâm mộ mà anh không biết hả?

- Ủa? Anh không biết thật hả? Thế bộ sách trong phòng anh là sao hả? Tới 6 cuốn chứ ít đâu, do nhìn thấy ở phòng anh mà em lại thích tác giả này, đó chị Khanh lúc nãy là tác giả của đống sách đấy.

- Thật… thật… em nói thật hả?

Anh trai lần đâu tiên lắp bắp, Thùy Châu mỉm cười sung sướng, cô cứ nghĩ rằng trên đời này không có chuyện gì làm anh trai mình ngạc nhiên cơ đấy.

- Đúng thế, là chị ấy, do một lần em đọc sách trên trường, Minh Kiệt nhìn thấy, nó đọc vài dòng xong bảo cuốn sách này quen quá, mất cả buổi sáng mới nhớ ra người viết cuốn sách là mẹ nó. Mà anh đừng nói với ai, có khi trên thế giới này có anh, em, thằng bé với mẹ nó biết chuyện này thôi, anh hai đó, tổng giám đốc công ty xuất bản, người trực tiếp biên tập, xuất bản mấy cuốn sách vẫn chưa biết mặt mũi, tuổi tác hay giới tính đâu.

Minh Kiệt hoàn toàn đờ người, thật sự rất bất ngờ, vô cùng bất ngờ, chuyện này có lẽ chính là duyên phận chăng?

Một tuần làm việc nữa cũng nhanh chóng trôi qua, Kiệt không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì cả tuần chỉ mong đến thứ bảy để gặp hai mẹ con nhà nọ. Chiều thứ bảy, anh cả buổi ngơ ngẩn, một tiếng gõ cửa cũng là anh ngẩng đầu thấp thỏm, một người bước vào lại làm anh thất vọng, cô y tá trực tiếp tiêm thuốc cho thằng bé cũng hỏi thăm, anh xem lại lịch hẹn mới biết, hai mẹ con họ tuần sau mới đến.

Một bác sĩ thực tập ở bệnh viện dưới sự hướng dẫn của Kiệt mời anh đi ăn tối, vốn dĩ định từ chối vì anh có hẹn với Bình đến Lounge Mưa lúc 9h, nhưng nhìn mặt cậu thanh niên tràn đầy nhiệt huyết và tinh thần học tập, anh không nỡ vùi dập một tài năng ham học đành đi ăn cơm cùng. Đó là một quán cơm sạch sẽ cách bệnh viện hơn 1km, hôm nay Kiệt đi xe máy, cả người là bộ tây trang lịch sự, bên cạnh anh lại là cậu thanh niên sơ mi quần tây đơn giản, giống như một sự chênh lệch giữa một người đàn ông trưởng thành quyến rũ và một cậu con trai mới lớn. Vừa bước vào quán ăn, Minh Kiệt đã trở thành tâm điểm chú ý, hầu như những người giới nữ có mặt trong quán đều ngẩng đầu nhìn anh, trừ một người đưa lưng về phía cửa và Kiệt chọn bàn gần đó, anh nhìn người đàn ông ngồi đối diện, một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi, nam tính, đôi mắt hẹp và sâu, cằm chẻ cương nghị, trên người là bộ vest màu xám kẻ sọc nhỏ và nhạt, bên cạnh là một chiếc laptop đã đóng, rõ ràng người đàn ông này làm việc trong lúc chờ người phụ nữ, anh ta là người của công việc.

Kiệt ngồi xuống, lưng anh và lưng người phụ nữ đưa về nhau, khoảng cách giữa hai người là 5cm.

Vừa chọn được món ăn, Kiệt đã nghe ngay tai mình vang lên một giọng nữ rất lạnh nhưng rất quen thuộc, chính là giọng nói của người mẹ trẻ, cô nói:

- Rất cảm ơn anh đã đến đây hôm nay.

- À không, tôi phải là người cảm ơn em mới đúng – Người đàn ông trong giọng điệu có pha chút ý cười rất lạnh.

- Chúng ta thẳng thắn với nhau được chứ, hôm nay tôi đến đây vì thành ý của dì Trương hàng xóm, tôi không thể bác bỏ nên đồng ý để nhận tình cảm với dì và để lịch sự. Tôi là một người phụ nữ đang nuôi con, tôi cũng không có ý định tìm một người đàn ông để bắt đầu một mối quan hệ tình cảm, nói đúng hơn tôi không muốn sa chân vào những chuyện rắc rối và đầy ràng buộc như thế.

Gia Hưng im lặng đánh giá cô gái đang ngồi đối diện, một cô gái rất trẻ, ăn mặc đơn giản bằng một chiếc sơ mi hoa và một cái váy ôm trên gối 5cm, tóc buộc lỏng lẻo sau gáy, khuôn mặt bình thường, chỉ có đôi mắt là toát lên linh khí, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh khi nói chuyện, mang theo chút khí thế không thể bác bỏ, giọng điệu lạnh lùng kiên quyết, nhưng nếu bỏ qua những chi tiết ấy thì cô gái đang ngồi trước mặt anh có một thần thái hiền lành pha chút khó gần. Một người đàn ông làm công tác quản lí nhân sự nhiều năm như anh có dạng người nào chưa va chạm qua, nhưng cô gái trước mặt hoàn toàn không thể nắm bắt. Anh mỉm cười:

- Nếu nói như em, hình như cũng quá tự tin thì phải, tại sao em không nghĩ bản thân mình đến đây bằng ý nghĩ như thế thì người khác cũng vậy?

Thụy Khanh nhướn mày, người đàn ông ngồi trước mặt cô thong dong uống cốc nước trong tay, đôi mắt sâu đầy ý cười, nhưng nhìn sâu lại mang chút giễu cợt, người đàn ông này được giới thiệu là làm công tác nhân sự, anh ta đang cố nắm bắt con người cô sao.

- Anh tên gì?

- Tên tôi là Gia Hưng – Hưng rõ ràng rất bất ngờ với câu hỏi này, cô gái trước mặt anh giống như con tắc kè hoa, có thể đổi màu bất kì lúc nào nó muốn, ngụy trang rất giỏi.

- Tôi là Thụy Khanh. Rất vui vì anh có cùng ý nghĩ với tôi, một người đàn ông thành đạt và có bề ngoài như anh không cần phải sợ không có phụ nữ, anh không cần vì bà của mình mà chấp nhận một người phụ nữ như tôi, tôi không xứng với anh. Tôi rất vui vì anh nhìn ra điều đó.

Thú vị, cô gái này thật thú vị.

- Em thú vị lắm, vậy tại sao em không nghĩ tôi là một người cuồng công việc, phụ nữ thường đòi hỏi một người đàn ông quan tâm đến họ, chăm sóc họ mọi lúc, nếu không vợ tôi cũng đâu li hôn với tôi.

- Có chứ, nhưng tôi cũng biết, phụ nữ đòi hỏi như thế chỉ chiếm một phần rất nhỏ, chẳng lẽ xung quanh anh chỉ toàn những người phụ nữ như vậy sao?

- Không phải có một người khác họ đang ngồi trước mặt tôi sao? Tôi cũng nói thẳng, tôi là người cuồng công việc, em là người không cần đàn ông, chúng ta tại sao không kết hợp cùng nhau, đó rõ ràng là sự kết hợp hoàn hảo, lại không làm phật lòng dì Trương và bà tôi.

- Trong sự hoàn hảo mà anh nói, có thêm một đứa bé 5 tuổi.

- Tôi không quan tâm đến điều đó, tại sao em phải bận tâm, phải chăng là em tự ti về điểm này của mình?

- Không, anh hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là nếu thật sự phải kết hôn, tôi tại sao không chọn cho con trai mình một người cha yêu thương nó, trong khi thứ anh yêu chỉ là công việc.

Gia Hưng á khẩu, lí lẽ thật sắc bén, dùng chính lời của anh để phản bác mà không chút khe hở, cô gái này không làm nhân sự thật uổng phí.

Dĩ nhiên Gia Hưng đã lầm, Thụy Khanh vốn là một luật sư.

Minh Kiệt ngồi gần đó, tâm trạng lên xuống theo đoạn đối thoại của hai con người này, hóa ra cô gái này chọn một người yêu thương con trai chứ không cần yêu thương cô ấy.

- Anh Kiệt.

Tiếng gọi của cậu thanh niên ngồi trước mặt làm anh hoàn hồn, thì ra đồ ăn đã được mang lên mà anh không hay biết, Kiệt cười trừ.

- Cậu có chuyện gì muốn hỏi?

Cậu thanh niên gãi đầu.

- Thật ra, thật ra… - ấp a ấp úng, một báo hiệu của việc khó nói và nhạy cảm.

- Cậu thẳng thắn đi.

- Thật ra, có người… em nói anh đừng giận em nha – Kiệt gật đầu – thật ra hôm nay mời anh ăn cơm không phải để hỏi công việc, là có người muốn em tìm hiểu về anh, chị ấy thích anh.

Miếng cơm trong miệng Kiệt suýt chút nữa bị phun ra ngoài, con gái bây giờ cũng kì thật, nhờ cả người tỏ tình dùm nữa.

- Khụ, khụ… tôi không biết chị ấy trong miệng cậu nói là ai, nhưng mà nói với cô ấy, tôi nhận thành ý nhưng không nhận tình cảm cũng không thể đáp lại.

- Thật ra em biết – Khuôn mặt cậu thanh niên có vẻ thất vọng sâu sắc – Em biết anh sẽ nói như vậy nhưng em muốn thử để chị em yên tâm, anh có thể coi như hôm nay em không nói gì.

Minh Kiệt lại ho khan thêm hai tiếng nữa, anh thật sự theo không kịp tư duy của những người trẻ Việt, có lẽ do ở nước ngoài lâu quá… Không còn bất kì tiếng nói nào, cả hai bàn đều cắm cúi giải quyết bữa ăn trên bàn.

Ăn gần xong bữa cơm thì một người đàn ông bước vào quán ăn, dáng người dong dỏng cao, làn da ngăm ngăm, tóc ngắn gọn, trên khuôn mặt xương xương là một đôi kiếng cận, anh ta mặc áo thun đơn giản và quần jeans, vội vàng đi về chỗ người phụ nữ đưa lưng vào với Kiệt.

- May quá, tìm được bà rồi, theo tui nhanh lên, có chuyện rồi.

- Có chuyện gì? Ông bình tĩnh nói tui xem.

- Cu Bun lại ốm rồi, nó đang khóc đòi bà đấy, theo tui nhanh lên.

Thụy Khanh gác đũa, nhìn vẻ mặt bồn chồn đầy giả dối của cậu bạn thân mà cố nén cười, cô quay sang nhìn người đàn ông đối diện, vừa nói vừa thu dọn đứng lên:

- Thật xin lỗi anh, hôm nay đành làm phiền anh vậy, hôm khác tôi sẽ mời anh bữa cơm để xin lỗi, giờ tôi đi trước.

Nói xong thì cúi đầu rồi theo cái kéo tay của Đạt đi ra khỏi quán ăn.

Lúc đi ngang qua chỗ Kiệt ngồi, chắc chắn anh không hề nhìn lầm, trên môi của hai con người đang kéo nhau này đểu ẩn chứa một nụ cười rất kín… Minh Kiệt cười, cô gái này thật thú vị, tên của người đàn ông kia đã hỏi, bữa cơm cũng để anh ta trả tiền, mọi thứ giống như đều nằm trong tính toán và sự kiểm soát của cô vậy.

Gia Hưng nhìn bóng lưng hai con người trên chiếc xe máy, anh chán nản tính tiền rồi ra về, bản thân có cảm giác như mình bị chơi khăm nhưng không dám khẳng định, anh chỉ biết mỗi tên còn cô ta làm nghề gì anh cũng không biết, số điện thoại cũng không kịp hỏi vậy mà cô gái này lại nói sẽ mời anh bữa cơm xin lỗi… Cô gái không lộ một chút sơ hở trong lời nói và hành động nhưng anh làm sao không thấy chút giả dối trên mặt người đàn ông tới tìm cô.

Gia Hưng đứng lên bỏ laptop vào trong cặp, cuộc hẹn được bà ngoại sắp xếp cho anh hôm nay quả thật rất thú vị, nói thật là anh cũng bắt đầu thấy hứng thú với cô gái thông minh này rồi…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx