sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chỉ cần có em - Chương 02

Chương 2. Tìm cha cho con.

Xong cuộc xem mắt với kịch bản phá bĩnh của Đạt, Thụy Khanh ôm bụng cười:

- Này, ông cũng giỏi thật, tính toán thời gian thật suýt sao, còn tìm được cái lí do cùi bắp hết sức nữa.

- Bà còn nói nữa, chục năm nay có bao giờ chịu nghe lời ai đâu, lần này lại đồng ý đi xem mắt, xem mắt cái con khỉ á, nhắn tin bảo giúp bà, địa chỉ quán cũng nhắn không rõ, tui mất gần 1 tiếng mới kiếm được cái quán này, cũng may là ngồi xung quanh bà toàn người đẹp lại là đàn ông nên tìm thấy bà nhanh chóng.

- Ha ha, mà tui nói này, nhờ ông mất công như thế mà tui được ăn bữa cơm miễn phí, lần sau tiếp tục phát huy, có điều trình độ đóng kịch của ông vẫn còn kém lắm, anh ta làm công tác nhân sự đấy, có lẽ đã sớm nhận ra rồi.

- Kệ hắn ta, không phải rất hợp ý bà sao, mỗi lần chơi xỏ người ta không phải đều muốn người ta biết để tức mà không làm được gì sao? Bà thì hay rồi, tui vừa xuống máy bay có mấy tiếng, giờ vừa mệt vừa đói.

- Quả nhiên có ông là hiểu tui thôi, mà cu Bun ở đâu?

- Tất nhiên, gần chục năm thân với bà không hiểu chút nào thì phí lắm, nó đang ở nhà bà chứ đâu, tui đón nó về đó rồi.

- Hả? Ở một mình thôi, mà thôi ông đi nhanh lên, về nhà tui nấu mời ông một bữa là được chứ gì.

Ăn xong bữa tối ở nhà Thụy Khanh cũng là 8 giờ, nhìn cậu con trai bám chân chú Đạt vui vẻ, Khanh quyết định mang nó đến bar luôn, hôm nay là định kì kiểm tra sổ sách hàng tháng của bar, Đạt cũng muốn đến mà Khanh thì không thể bỏ con một mình.

Đúng 9 giờ tối, ở cửa quán bar xuất hiện ba người đàn ông, hai tây trang lịch sự, một phóng khoáng quyến rũ, sự xuất hiện của ba người này nhất thời làm bar ồn ào hẳn lên.

Minh Vũ nhìn mấy người đẹp trong bar đang sửa lại tư thế ngồi còn mắt đong đưa với Kiệt thì mỉm cười:

- Chú mày khá thật, đi đến đâu là treo hoa ghẹo bướm tới đó, ha ha.

- Anh hai, anh nhìn lại mình đi, đã 32 tuổi rồi đấy, coi chừng em nghi ngờ anh có xu hướng thích người cùng giới.

- Ha ha – Bình bật cười, hai anh em nhà này mỗi lần chọc nhau vẫn cứ dùng cái chủ đề cũ rích.

- Mày cười cái gì, hôm trước hứa với tao hôm nay giới thiệu chủ quán bar cho tao rồi – Kiệt quay đầu trừng Bình.

- Giới thiệu làm gì, cô gái đó không phải sở thích của em đâu, em thích toàn mấy người đẹp dáng chuẩn, óc tí tẹo, cô gái này không dáng chuẩn mà óc có khi to hơn óc em nữa – Vũ châm chọc không chút thương tiếc.

- Này này, anh coi thường em quá, ít gì em cũng là bác sĩ hẳn hoi mà bác sĩ tốt nghiệp ở Pháp nữa, nói như vậy là óc cô chủ quán cũng to hơn óc anh sao? – Kiệt nháy mắt khiêu khích anh trai mình.

- À, có thể nói như vậy, một hạt sạn rất khó nhai.

Ba người đàn ông không ngồi ở bàn mà chọn ngồi quầy, một thú vui khi nhìn bartender đổ đổ lắc lắc…

Miên – bartender nhấc điện thoại gọi cho Khanh, cúp điện thoại, cô đếm ngược đúng 5 giây thì cửa phòng mở ra, Bun ra khỏi cửa nhìn quanh quất sau đó nắm tay Đạt chạy nhanh đến quầy, vừa chạy vừa la lên:

- Cậu Bình, cậu Bình, Bun ở đây.

Đừng nói “cậu Bình” trong miệng thằng bé, hầu như những ai nghe được tiếng gọi đều ngẩng đầu lên, trong quán bar lại xuất hiện một thằng bé con như thế không kích thích trí tò mò mới lạ.

Kiệt mở to mắt nhìn thằng bé xuất hiện trong tầm mắt, theo sau là một người đàn ông không hề lạ lẫm, anh cảm thấy thành phố này thật nhỏ. Bình đứng dậy cười với Đạt rồi nhấc bổng Bun lên, thằng bé đưa tay kéo tóc anh rồi ha ha cười.

- Để cậu xem nào, Bun cao lên một chút, vẫn gầy thế sao? Mẹ không cho Bun ăn à?

- Cậu thật xấu, lâu rồi không đến thăm con, lại còn nói xấu mẹ nữa, là Bun không mập, không mập chứ không phải mẹ không cho ăn, cậu hiểu chưa?

Bình giả vờ lắc đầu, miệng vẫn cười vì câu bảo vệ mẹ của thằng nhóc. Bun nhăn mặt:

- Thả con xuống, thả xuống, con không muốn chơi với cậu nữa, a chú Vũ, có chú bác sĩ nữa sao, chú bác sĩ cứu con với, người này là người xấu con không muốn chơi với người này nữa.

- Ha ha – là tiếng cười của cả bốn người đàn ông.

Minh Kiệt ôm thằng bé từ tay Bình, anh quả thật rất ngạc nhiên:

- Mày có cháu sao? Tao nhớ mày là con một mà, giờ được gọi cậu, lại là một đứa cháu đáng ghen tỵ nữa.

- Cái khoảng thời gian mày đi học, thằng Minh thì chạy sang Thái, tao cô đơn quá mới nhận nuôi một đứa em gái… này, sao Bun đánh cậu?

- Ai bảo cậu lại nói xấu mẹ, mẹ mà cần cậu nuôi sao? – Bun chu miệng ra vẻ giận dỗi với ông cậu này.

- Thế Bun nói chú Vũ nghe, là sao?

- Là mẹ nhận cậu làm anh.

- Ha ha. Thế mẹ Bun đâu? – Minh Vũ bật cười, Thụy Khanh quả thật rất giỏi khi nuôi được một đứa con như thế này.

- Mẹ Bun đang bận làm việc, không rảnh như mọi người, lát nữa mẹ sẽ ra – Thằng bé nói chuyện rõ ràng rành mạch, giọng nói dễ thương làm người nghe đều vui vẻ cười.

Miên đưa một miếng bánh ngọt cho thằng bé ăn nó mới thôi nháo. Bình quay sang Đạt đang đút bánh cho Bun rồi giới thiệu:

- Giới thiệu với mày, đây là ông chủ quán bar này, tên Đạt, cũng là bạn thân nhất của mẹ thằng bé này. Giới thiệu với em, đây là Minh Kiệt, bác sĩ bệnh viện trung tâm thành phố, sau này em có vợ con cứ đến tìm nó, nhưng anh cũng nói trước, lương tâm thằng này rụng răng hết rồi.

Đạt gật đầu chào hỏi với Kiệt rồi nói:

- Mọi người cứ uống đi, hôm nay em mời.

- Quả nhiên là phong độ ông chủ - Vũ cụng li mình vào li Đạt.

- Dạ không, anh nói sai rồi, thực quyền nằm trong tay người kia, em mỗi tháng chỉ cầm tiền lời thôi.

- Người kia trong lời em từng học kinh tế hay quản trị? – Kiệt tò mò

- Dạ không, nó học luật – Đạt cười khá tự hào về cô bạn thân thiết.

Kiệt thôi không hỏi nữa, anh cẩn thận ngắm nghía quán bar, cách bày trí đặc biệt, không sàn nhảy, nhạc êm chứ không dội vào tai một cách inh ỏi khó chịu, một nơi xả stress đúng nghĩa, không một chút tệ nạn trá hình. Anh lia mắt về phía căn phòng đang đóng kín trong góc và nhìn thấy nó mở ra, một bóng dáng gọn gàng xuất hiện và đang tiến đến. Một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, tầm 22 hay 23 tuổi, một đôi mắt không to nhưng đầy linh khí, chân mày thanh mảnh kéo qua khỏi đuôi mắt, cái mũi nhỏ, bờ môi mỏng lộ ra hàm răng trắng đều, một nụ cười quá sức lóa mắt. Một khuôn mặt ngây thơ, một nụ cười vô hại nhưng sao Kiệt có cảm giác lạnh lạnh sống lưng, nụ cười của cô gái không xa lạ này giống hệt kiểu cười của mẹ anh mỗi lần tính kế chọc ba.

Người mẹ trẻ giữ nguyên nụ cười trên cả đoạn đường, tiến về chỗ ngồi nơi quầy, gật đầu xem như chào hỏi tất cả mọi người, cúi đầu hôn con trai một cái, rồi cất giọng gọi “Anh Bình” nũng nịu, gọi xong thì những ngón tay thon và xương bắt đầu hoạt động. Vuốt tóc, nhéo tai, những ngón tay ngả ngớn sờ tới sờ lui trên khuôn mặt trắng nõn của Bình, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười và giờ thêm một chút tà khí. Thỏa mãn, thẳng thắn hất cằm sang chỗ Kiệt rồi quay lại hỏi Bình bằng giọng điệu rất lưu manh: “Bạn trai mới của anh à? Chậc, cũng được”. Hỏi xong, vỗ vỗ má Bình rồi ha ha đi mất.

Trừ Bình đang đổi sắc mặt một cách khó coi, còn lại đều giương miệng cười rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa, Bun không sợ chết còn nói:

- Cậu à, sao mỗi lần gặp mẹ mặt cậu đều như thế hết vậy?

Minh Vũ hích vai em trai mình.

- Thấy sao? Có phải không đẹp và rất gầy không? Có phải rất khó nhai không? Thằng này làm tổng biên tập dưới quyền của anh mấy năm nay, khuôn mặt của nó như bây giờ chỉ khi gặp Thụy Khanh thôi.

- Đúng thế, anh nói đúng, nhưng mà em thấy rất hứng thú.

- Hứng thú thì sao? Chú mày tính cưa cẩm sao? Hài quá, con người đó có trái tim bằng đá đấy.

- Bình, em mày bao nhiêu tuổi rồi? – Kiệt phớt lờ cảnh báo của anh trai để thỏa mãn hứng thú của mình.

Bun quay đầu nhìn Kiệt đầy tinh quái:

- Chú hỏi tuổi mẹ con hả? Có phải thấy mẹ con vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp không? Ôi cậu Bình ơi, chú Đạt ơi, con đau tim quá, chú bác sĩ này hình như thích mẹ con rồi.

- Em đã 24 tuổi rồi đấy anh, cho nên Khanh cũng thế - Đạt cười, anh chỉ cười, đâu phải anh không thấy, chú bác sĩ trong miệng cu Bun quá mức đẹp trai.

Sáng hôm sau là chủ nhật, bình thường ngày nghỉ như vậy Thụy Khanh hoặc ở nhà chơi với con hoặc mang nó đi chơi, nhưng hôm nay cô lại có việc đột xuất, Thụy Khanh thử liên lạc với Đạt và Bình nhưng cả hai đều bận, bất đắc dĩ cô đành dẫn con qua nhà hàng xóm ở đối diện - nhà dì Trương để gửi Bun.

Dì Trương vốn là người phụ nữ gần 50 tuổi, dì có một đứa con trai nhưng từ lúc Khanh chuyển tới, từ những lời bàn tán của hàng xóm, cô biết đứa con trai của dì đã bỏ nhà đi… Dì Trương giữ trẻ, những gia đình có con trong khu chung cư hầu như tin tưởng dì một cách tuyệt đối mà mang con mình đến gửi cho dì, Khanh trước kia cũng vậy. Hôm nay là chủ nhật, dì bình thường đều ở nhà, nhưng Khanh ngạc nhiên khi thấy cửa nhà dì mở trống, cô gác dép cu Bun lên kệ rồi dắt tay vào nhà, một tay còn lại của cu Bun vẫn đang cầm trò chơi điện tử kêu tít tít. Khanh nghi hoặc nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện dì trong phòng khách.

- A, chú bác sĩ, chú bác sĩ.

Kiệt giật mình quay đầu nhìn ra hướng phát ra tiếng gọi, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười rất tươi, anh dang tay ra đón cu Bun lao tới, cái trò chơi điện tử đập vào tay vang lên một tiếng cốp làm anh nhăn mặt vì đau.

- Minh Kiệt.

Bun nghe giọng nghiêm trang gọi tên mình của mẹ thì lập tức rời khỏi người Kiệt, cậu bé đứng lên, nhìn dì Trương đang ngồi đối diện, hai tay vòng lại.

- Con chào bà.

- Cu Bun lại đây với bà – dì Trương mỉm cười hiền hậu, một thằng bé ngoan như thế này, bất kì người lớn nào nhìn thấy cũng yêu.

- Dì ơi, đáng lẽ chủ nhật con phải để dì nghỉ ngơi nhưng giờ có việc đột xuất, lại không gửi được nó cho ai, đành làm phiền dì sáng nay vậy.

- Được rồi, con có việc thì đi đi, để nó cho dì, phiền gì không biết nữa, chỗ dì cháu mà con lại thế nữa rồi.

- Dạ, cảm ơn dì. Con đi đã.

Thụy Khanh mỉm cười ngại ngùng trước câu trách của dì Trương, cô gật đầu nhẹ chào Kiệt rồi xoay lưng đi, ra tới cửa còn quay lại nói:

- Dì đừng cho nó ăn nhiều kẹo, chiều quá nó sẽ hư đấy.

Nói xong thì vội vội vàng vàng đi mất, Minh Kiệt nhìn cánh cửa màu trắng từ từ khép lại, rồi nhìn cu Bun đang ngồi trong lòng dì Trương, anh cảm thấy có lẽ mình nên cười. Lúc sáng tỉnh dậy nhìn tờ lịch tường mới biết hôm nay đã gần giữa tháng, vậy mà tiền điện nước tháng trước anh vẫn chưa thanh toán, nhấc điện thoại gọi bảo vệ mới biết có một người phụ nữ hàng xóm đã thanh toán giúp anh rồi, Kiệt theo hướng dẫn của bảo vệ mới bấm chuông cửa nhà dì Trương, cũng thật không ngờ chỉ ngồi được một lát lại được nhìn thấy hai mẹ con quen thuộc.

- Cu Bun ăn gì chưa? Đi học có vui không con?

- Dạ mẹ cho con ăn mì xào rồi, đi học vui lắm, có cô giáo xinh đẹp nữa, à cô giáo của con là em ruột thịt của chú bác sĩ này nè bà.

Dì Trương ngạc nhiên nhìn lên, đôi mắt mang ý hỏi nhìn Kiệt. Kiệt mỉm cười, nhân duyên quả thật rất kì lạ.

- Thằng bé này vốn là bệnh nhân của con, con là bác sĩ làm ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Dì Trương gật nhẹ đầu ra điều đã hiểu, thảo nào thằng bé lại thân với anh như vậy.

- Cu Bun này? Nhà con ở đâu vậy? Hôm nào dẫn chú qua chơi được không?

- Nhà con đối diện nhà này, qua nhà con chơi hả? – Thằng bé trầm ngâm – Không được, chủ nhà là mẹ con nên chú muốn qua chơi phải hỏi mẹ con đó.

- À, nhà chú sát bên nhà con đó, phía tay trái nếu con đứng từ nhà bà nhìn sang – Dừng lại một chút để nhìn cái gật đầu hiểu ý của thằng bé, anh lại nói tiếp – Thế con có muốn đi chơi công viên bây giờ không?

Bun tuột xuống khỏi người bà, thằng bé nhìn thẳng vào mắt Kiệt, lại suy nghĩ.

- Bây giờ hả? Mẹ dặn con ở chơi với bà, con không đi đâu, nhỡ mẹ về sớm không thấy con ở nhà ngoan ngoãn sẽ buồn, Bun không muốn mẹ buồn.

Thằng bé này hình như già quá thì phải, dì Trương vuốt tóc thằng bé, tủm tỉm cười nhìn Kiệt sờ mũi cười trừ đối diện.

Kiệt ngồi nói chuyện với dì Trương, đùa với cu Bun mộ chút rồi đứng dậy ra về. Cu Bun mặt buồn thiu để cái trò chơi sang một bên, nó cầm tay Kiệt rồi nói:

- Chú bác sĩ, tối mẹ con ở nhà, chú qua chơi với con nghen.

Dì Trương cười rõ tươi, từ trước tới giờ đây là người đàn ông lạ không có sự cho phép của mẹ mà Bun thân mật như vậy, những người đàn ông trước kia Bun thân thiết, dì Trương đều biết, cũng chỉ có hai người này thỉnh thoảng lui tới nhà Khanh, quan hệ giữa bọn họ không nhìn ra một chút mờ ám.

Minh Kiệt nhìn nụ cười của người đàn bà hiền lành trước mặt, anh gật đầu chào, hôn thằng bé một cái rồi ra về, lời của nó, anh không biết nên cười hay nên khóc…

Bởi  vì giải quyết đống rắc rối do nhân viên gây nên, đối phương lại đòi bồi thường, Khanh phải khá vất vả mới trấn an được đối phương, lúc cô mang cái đầu đau nhói trở về cũng đã qua 1 giờ chiều.

Dì Trương mở cửa cho cô, mắt vẫn còn đeo cặp kiếng lão, chân mang dép có vẻ vội vàng, vậy mà nhìn thấy Khanh có chút mệt đứng ở cửa, dì mỉm cười, nhìn nụ cười của dì Khanh cảm thấy vô cùng ấm áp. Dì nói:

- Vào nhà đi con, đã ăn gì chưa? Dì lấy cơm cho con ăn.

Khanh xoa xoa mũi, tự dưng thấy vô cùng cảm động, sự quan tâm như vậy đã lâu rồi cô mới nhận được, bao lâu rồi nhỉ, là 5 năm, 7 năm hay là lâu hơn thế? Cô cười:

- Bun đâu dì?

- Nó ngủ trong phòng, thằng bé ngoan thật đấy, chờ mãi không thấy mẹ về thì tự giác leo lên giường đi ngủ thôi – dì Trương vừa nói vừa bước lại bàn, trên đó vẫn còn một giỏ len đủ màu đang đan dở.

- Dì giỏi thật, lại siêng nữa – Khanh sờ vào cuộn len trong giỏ - Mấy thứ này đã lâu rồi con không đụng đến, hôm nào dì chỉ lại cho con nhớ để năm nay rảnh rỗi đang cho cu Bun cái áo cũng được. Mà còn cơm phải không dì, để đó con tự lấy ăn, ăn ké của dì nhiều lần con cũng quen mất rồi.

Dì Trương hạ cặp kính lão trên mắt xuống một chút nhìn bóng lưng gầy gò của Thụy Khanh di chuyển trong bếp, Khanh cũng nhanh chóng đi ra, dì Trương nhìn tô cơm chỉ chan canh xương cà rốt mà mỉm cười, hôm nay bà nấu canh này vì biết hai mẹ con cô đều thích ăn.

Thụy Khanh cắn miếng cà rốt ngọt lịm, nhìn đôi mắt ấm áp của dì, cô bỗng dưng thấy hạnh phúc, trên đời này quả thật có chữ duyên có lẽ dì Trương trước mắt chính là một trong số những chữ duyên tốt đẹp cô gặp được trong cuộc đời này, một chữ duyên rất ấm, đong cả tình mẹ trong đó nữa.

- Thụy Khanh này, dì nói cái này, nếu sai con đừng giận dì.

- Dạ được, dì nói đi.

- Con cũng đã 24 tuổi rồi, tuổi tác càng ngày càng lớn, cu Bun cũng lớn rồi, có mẹ quả thật rất hạnh phúc, nhưng xét đến cùng, người mẹ dù cố gắng yêu thương đến mấy vẫn không thể bằng có một người cha, sự thiếu hụt tình thương của một người cha, sau này dù không nói ra cu Bun cũng sẽ thấy hụt hẫng, thấy thiếu xót, bây giờ con sẽ nghĩ là không đâu, con nghĩ rằng con đã yêu thương con trai mình như vậy, thiếu cha cũng không sao. Nhưng cu Bun là một đứa trẻ thông minh, lại nhạy cảm, nó có thể hiểu tâm sự của con, nỗi lòng của con, nhưng đồng thời nó cũng nhìn thấy những đứa trẻ khác, những đứa trẻ đủ cha đủ mẹ yêu thương, sẽ có lúc nó thấy tủi lại sợ con buồn nên không nói ra, một đứa trẻ hiểu biết như vậy thực đáng quý nhưng cũng đáng thương. Vả lại, con chẳng lẽ định sống như vậy suốt đời sao? Cứ một thân một mình như vậy, con nhìn dì thì biết, có phải rất cô độc không?

Thụy Khanh cắm cúi gặm hết miếng sườn trong bát thật lâu sau cô mới lên tiếng.

- Đâu phải con không nghĩ đến, những điều này con đã nghĩ đến từ rất lâu, sớm đã hiểu từ rất lâu rồi. Nhưng cũng như dì vậy, không thể nói thay đổi là có thể thay đổi, không phải nói bỏ là bỏ được, dì biết bọn con từ lúc cu Bun còn ẵm ngửa, từ lúc mà con trai dì vừa mới bỏ đi, bỏ đi ít bữa lại quay về đòi tiền, bao nhiêu năm như vậy, dì rất nhiều lần nửa khóc nửa buồn với con, lòng dì đau như vậy, đã từng tuyên bố sẽ bỏ cậu ấy nhưng làm sao bỏ đây, đó là con của dì mà, đứa con dứt ruột sinh ra, là máu mủ của dì. Con cũng vậy, nếu sớm thay đổi được, có lẽ con đã sớm tìm cho cu Bun một người cha, một người cha thương yêu nó, nhưng con biết mình ích kỉ, chỉ muốn một mình yêu thương cu Bun, lại không đủ dũng cảm để tìm cho nó một người cha, con sợ trao tâm sẽ mất tim, con cũng sợ nhìn nhầm người…

Giọng của Khanh rất thản nhiên, đôi mắt cô nhìn dì như không nhìn, từng chữ từng chữ một nhả ra làm cả người đàn bà đối diện cũng đau lòng, khóe môi còn có ý cười tự giễu, bà cầm lấy tay Khanh, cũng không ngại tay cô bẩn vì cầm sườn gặm lúc nãy.

- Con cứ chậm chậm suy nghĩ thật kĩ, dì trước kia đã phạm sai lầm mà giờ ngay cả con trai cũng rời bỏ dì mà đi, con giống như con gái dì vậy, cu Bun cũng như cháu ngoại của dì, nói như vậy dì cũng chỉ muốn tốt cho con, dì hi vọng hai mẹ con con được hạnh phúc, một cô gái tốt như con tại sao còn trẻ lại phải chịu khổ như vậy chứ.

- Con cảm ơn dì.

Ngoài cảm ơn cô còn có thể nói gì được chứ, cô có khổ không, hình như không, mà cũng tựa như có, nhưng cái khổ đó hình như là do chính cô lựa chọn thì phải, con đường đang đi này, hình như cũng là cô lựa chọn, là cô một mình nắm tay Bun vượt qua, lời của dì làm cô suy nghĩ, liệu có sao, có khả năng sẽ có một người đàn ông nguyện ý nắm lấy tay còn lại của cu Bun, mỉm cười chân thành với cô để cùng vượt qua con đường đó? Nhưng mà cô biết đi đâu tìm người đàn ông đó đây?

Thụy Khanh cười khổ.

Buổi tối, như thường lệ 9h30 Thụy Khanh lại ôm con trai nằm trên giường, cô kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ, nhìn thân hình gầy yếu do từ nhỏ đã thiếu canxi của thằng bé, cặp mắt lanh lợi yêu thương nhìn cô, vòng tay của thằng bé choàng lên người, Thụy Khanh khẽ hỏi:

- Bun này, con có thích có một người ba không?

Bun đang liu thiu mở bừng mắt nhìn mẹ, cu cậu xa xăm nghĩ về hình ảnh ở cổng trường, hình ảnh bạn bè được cả ba và mẹ nắm tay đưa ra khỏi cổng, Bun khẽ nhắm mắt rồi lắc đầu thật mạnh, thật cương quyết.

- Bun không cần, cả đời này, Bun chỉ cần có mẹ, có mẹ là đủ rồi, Bun sẽ không làm mẹ buồn, Bun sẽ luôn luôn yêu thương mẹ.

- Vậy lúc nào cu Bun muốn có cha thì nói với mẹ nghen.

Bun gật nhẹ đầu trong ngực Khanh.

Thời khắc con trai nhắm mắt, lại cương quyết lắc đầu, tim Hạ Thanh thắt lại vì đau đớn, dì Trương nói đúng, đứa trẻ này quá hiểu chuyện, quá hiểu biết, nó sợ cô đau lòng vì vậy giữ lại tất cả cho mình.

Thụy Khanh thà rằng không biết, không nhận ra, nếu đã biết cô sẽ giữ trong lòng, sẽ sợ làm con trai mình tổn thương. Cô ôm chặt con trai, hôn lên đỉnh đầu nó, nếu quả thật có duyên, đứa con trai này chính là chữ duyên giá trị nhất cô tìm thấy được, cũng là lần đầu tiên trong đời Thụy Khanh nghiêm túc suy nghĩ về việc tìm cho con một người cha.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx