sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 109: Chương 76

Edit:Lệ Hy

"Liêu tiểu thư, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa? Sao không có người bên cạnh bồi ngươi vậy?" Sính Đình có chút kinh ngạc nhã nhặn bật ra, thật sự không muốn động đậy chút nào, nhưng dựa trên lễ phép nàng vẫn đứng dậy nghênh đón Liêu Tiếu Yên. Liêu tiểu thư này không hổ là mĩ nhân đệ nhất võ lâm, có khuôn mặt tinh xảo với đôi mắt lãnh diễm, dung mạo không dung tục, khí sắc cũng rất tốt, không biết là vì màu váy thạch lựu diễm diễm tôn lên hay là thân thể đã bình phục như lúc đầu.

Rất nhanh, Liêu Tiếu Yên thu hồi u ám trên mặt, vẻ mặt có chút cứng ngắc nói: "Đa tạ Chương tiểu thư quan tâm, thương thế của ta tốt lắm, chỉ là nằm cả ngày, muốn đi dạo một chút, tình cờ đến nơi này, không quấy rầy các ngươi chứ?" Lan Chi hỏi thăm được Hiên Viên Húc thường xuyên đến tràng luyện võ, sau mấy hôm có thể xuống giường được rồi, nàng gần như là mỗi ngày đều cố ý vô ý vừa đi đến nơi này. Cũng không biết là vận khí của nàng không tốt hay là Hiên Viên Húc trước giờ không có đến, không lần nào nàng vô tình gặp được Hiên Viên Húc. Ngược lại một buổi sáng sớm hôm nay lại gặp được Sính Đình, thật đúng với câu châm ngôn: Không phải oan gia không đụng đầu.

"Không sao, Liêu tiểu thư cứ tùy ý." Sính Đình không để ý chút nào cười cười, cả người vô lực lại ngồi lên ghế, nhưng mà bây giờ có người ngoài, nàng không nên không có hình tượng nằm thẳng cẳng như vậy, đành phải ngay thẳng lưng dậy, trên mặt nở nụ cười tao nhã.

Liêu Tiếu Yên thấy Sính Đình không hề thân thiện với nàng, cảm giác rất không thú vị, vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng nàng lại không muốn buông tha cơ hội để hỏi thăm tâm tư một phen, do dự một lát, giả bộ không để ý hỏi: "Chương tiểu thư đang luyện quyền hả? Không biết quyền pháp này có quyền phổ (sách dạy võ công bài bản) không?"

"Hả?" Sính Đình kinh ngạc ra tiếng luyện quyền còn cần quyền phổ sao? Không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía bốn vị sư phụ, xin thứ cho nàng cô lậu quả văn (kiến thức hạn hẹp), chỉ nghe qua nhạc phổ, kì phổ (sách dạy đánh cờ), họa phổ, kiếm phổ, gia phổ ( gia phả), thái phổ (thực đơn),... lại chưa từng nghe qua có quyền phổ hay không.

Hiểu Phong khẽ cười, thản nhiên nói: "Cô nương của chúng ta chỉ là hoạt động xương cốt thân thể, có thể có quyền phổ gì đâu!" Trong bốn nha đầu, có vẻ nàng là người thích nói nhất, làn da trắng nõn, khuôn mặt dài nhỏ, trên mặt thường mang theo nụ cười động lòng người, khi cười lên còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.

Liêu Tiếu Yên bỗng chốc lặng im, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt, thử thăm dò nói: " Nói đến luyện quyền, trong tay ta lại có một hai dạng quyền phổ phù hợp cho nữ hài tử luyện. Nếu Chương tiểu thư muốn luyện, ta có thể cho tiểu thư mượn để luyện tập." Khi nàng đi đến cửa viện đã thấy rõ, hình như là Chương tiểu thư này đang luyện quyền, chẳng qua là khoa chân múa tay, chỉ là một người mới học mà thôi.

"Không cần, không cần, Liêu tiểu thư khách khí quá, Liêu tiểu thư vẫn nên giữ lại để chính ngươi dùng đi!" Sính Đình nở một nụ cười xinh đẹp, lập tức khoát tay áo, khách khí nói.

Đám hiểu Phong các nàng không khỏi nhìn tiểu thư với cặp mắt khác xưa, thấy nàng vội vàng muốn học võ như vậy, còn tưởng rằng nàng muốn thử học võ gì đâu! Lại phát hiện hình như nàng rất có chủ định, không phải là bái sư phó bậy bạ, cũng không phải công phu gì cũng luyện. Kì thực các nàng rõ ràng đã suy nghĩ nhiều, tiểu thư nhà các nàng chẳng qua là đi theo Thẩm Y Nhân lăn lộn trong giang hồ hai ngày, nghe nói tuyệt học của những người giang hồ này phần lớn là không truyền cho ngoại nhân, ngay cả vợ cũng không truyền, còn có người chỉ truyền nam không truyền nữ. Nàng suy nghĩ công phu có thể truyền bậy đoán chừng cũng không phải là công phu tốt gì. Đại tiểu thư nàng khinh thường học, nàng muốn học chính là võ công tuyệt thế vô cùng lợi hại, tốt nhất là có thể giống như Thẩm Y Nhân vậy, một chiêu chế địch.

"Bây giờ ta không cần nữa! Là sở học lúc ta mới tập võ, khá thích hợp với một người mới học như Chương tiểu thư vậy." Liêu Tiếu Yên cho là Sính Đình khách khí với nàng, liền khéo léo đề nghị nói.

Đột nhiên, giọng nói thuần hậu êm tai của Hiên Viên Húc truyền tới, trầm thấp hàm chứa ý cười, "Sính Nhi, sao nàng lại chạy đến nơi này?" Buổi sáng hôm nay hắn ra ngoài làm việc, lúc trở về thuận tiện đến Phúc Kí lâu mua điểm tâm mà Sính Đình thích, trở về sớm một chút đưa vào trong phòng nàng. Trên đường còn lo lắng nàng chưa rời giường, chỉ sợ còn đang ngủ nướng. Khiến hắn không nghĩ tới là nàng đã sớm chạy đến tràng luyện võ, cái này không khỏi khiến cho hắn một người cho dù thái sơn có sụp đổ trước mắt cũng mặt không biến sắc, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mặt trời mọc từ phía tây sao, một người lười như vậy quyết tâm muốn đi luyện võ?

Mọi người trong tràng luyện võ lập tức theo tiếng hắn ngẩng đầu nhìn lại, vậy mà nhất thời nhìn đến ngây dại, một lúc lâu sau mới nhao nhao hành lễ.

Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm y màu tím nhạt đẹp đẽ quý giá, tóc đen trơn bóng được kẹp gọn bằng một cây trâm bằng bạch ngọc, trên eo gầy đeo một đai dương chi bạch ngọc, ở lưng quần treo một ngọc bội bạch ngọc quý khí bức người, trong lúc đi


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx