sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 119: Chương 81

Edit: Lệ Hy

Sau khi từ hoàng cung đi ra, Sính Đình vô cùng mệt mỏi.

Hiên Viên Húc ở trươc cửa cung chờ nàng, thấy nàng vừa ra thì mắt phát sáng lên, bước vài bước qua đây lại muốn ôm ngang nàng lên.

Sính Đình im lặng lắc đầu, kiên trì giữ tư thế tự nhiên tao nhã đi đến bên cạnh xe ngựa Hiên Viên Húc ôm nàng lên xe ngựa, sau đó tự mình cũng ngồi lên, đau lòng không dứt ôm nàng thật chặt vào trong ngực, vô cùng thương yêu khẽ vuốt tóc của nàng, không ngừng tự trách: "Đều tại ta không biết nặng nhẹ chỉ lo bản thân sung sướng, sau này tuyệt đối ta sẽ không như vậy nữa." Hôm qua hắn kích động không thể kiềm chế, không khống chế bản thân cho tốt, chờ nàng thích ứng được một chút sau, không để ý nàng khóc lóc cầu xin đã làm mạnh mẽ. Khi đó hắn chuyên tâm chỉ muốn nhào nặn nàng, để cho nàng và mình hợp hai làm một, hai người vĩnh viễn không xa rời nhau.

Sau đó, hắn thần thanh khí sảng ôm nàng đi tắm.

Nàng thơm như vậy, mềm như vậy, làn da trắng noãn, mịn màng nõn nà, bầu ngực đầy đặn, eo nhỏ nhắn, chân ngọc thon dài thẳng tắp. Xúc cảm trắng mịn kia khiến hắn yêu thích không buông tay, huyết mạch sôi sục, cầm vải mềm tắm giúp nàng, càng tắm cả người càng nghẹn đầy lửa nóng,thiêu đốt làm cả người hắn khó chịu, xương cốt ngứa ngáy, trong lòng nóng dần lên, không nhịn được lại lâm vào vui sướng lần hai, mãi đến khi thấy nàng thật sự không chịu nổi mới buông tha nàng. Khi đó hắn chỉ cảm thấy cả người mát mẻ sảng khoái, giống như lỗ chân lông toàn thân đều ở mở ra hô hấp, cực kỳ thoải mái!

Khi hắn từ trong cảm giác phiêu phiêu dục tiên trở lại nhân gian, nghe thấy nàng không ngừng kêu đau, vội vàng kiểm tra thân thể giúp nàng. Dù sao hắn học võ đã nhiều năm, lại từng ra sống vào chết trên chiến trường, lập tức phát hiện địa phương khiến hắn mê luyến không thôi kia đã sưng đỏ lên, còn có chút vết máu. Nhất thời trong lòng vừa đau vừa thương, hơn hết là tràn đầy áy náy, vội vã tẩy sạch cho hai người, tiếp theo lấy thuốc mỡ tốt nhất bôi giúp nàng.

Khi ôm nàng trở về giường để nghỉ ngơi, thấy khăn trắng trên đệm dưới thân hai người cũng đỏ tươi một mảng, làm hắn nhìn thấy mà kinh hoảng, hãi hùng khiếp vía, không nén nổi mà lòng tràn dầy tự trách.

Sính Đình chế giễu vô lực dựa trong ngực của hắn, phía dưới sưng đau nóng như lửa đốt, nàng cũng không muốn để cho người ta chế giễu, miễn cưỡng chống đỡ đến lúc này một khắc cũng không muốn động, yếu ớt cười một tiếng, nhỏ giọng oán trách: "Hôm qua cầu xin chàng bao nhiêu lần, chàng cũng không thương tiếc ta một chút nào."

Trước lúc xuất giá, thẩm nương trong tộc họ Chương thì thầm nói với nàng chuyện động phòng đêm tân hôn, đưa một quyển tranh vẽ cho nàng, để nàng tự tìm hiểu thử qua, bảo nàng lúc không có người thì nhìn kỹ một chút. Sau đó nói rằng đót xót một chút sẽ qua, khuê nữ nhà nào cũng không tránh khỏi phải qua cửa ải này, cuối cùng vẫn không yên tâm, dặn dò nàng nhất định phải nhịn một chút, tướng công bảo làm thế nào thì làm thế nấy, chỉ lo một mình nàng không chịu phối hợp, lại khiến Hiên Viên Húc tức giận.

Tất nhiên thẩm nương không hiểu lo lắng trong lòng nàng, sự thật bọn họ chỉ còn bước cuối cùng là chưa làm, trong lúc vô tình nàng thấy qua vật kia của hắn, rất lớn rất khủng bố, chỉ suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta không rét mà run. Lúc không có người, mặt nàng thẹn thùng thật cẩn thận lật xem quyển tranh vẽ kia, nghĩ đến hắn cũng sẽ làm như vậy với nàng, trong lòng không khỏi sinh ra ý sợ hãi. Nàng rất sợ nhỏ nhắn như nàng sẽ không thừa nhận nổi, nhiều lần nổi lên ý nghĩ đào hôn, chỉ kém không làm nữa.

Trong giọng nói của nàng mang theo oán trách làm nũng, kiều mỵ tận xương truyền vào trong tai Hiên Viên Húc, khiến tâm thần hắn nhất thời chấn động. Thấy nàng mặc dù không có tinh thần gì, nhưng thích chu cái miệng nhỏ nhắnlàm nũng, như hoa sen e ấp, đôi mắt ngập nước vô hạn phong tình, tâm thần không khỏi nhộn nhạo.

Trải qua chuyện đêm qua, tiểu nữ nhân này hoàn toàn lột xác, nhất cử nhất động đều ưu nhã mê người, biếng nhác và quyến rũ từ trong xương lộ ra ngoài mê hoặc lòng người, cực kì xinh đẹp, làm cho người ta vừa thấy một lần là hồn vía lên mây, cam tâm tình nguyện sống chết vì nàng, làm tất cả những chuyện mình không muốn làm vì nàng.

"Ha hả!" Hắn khẽ cười, cúi đầu trán chạm trán nàng, giọng nói trầm thấp tràn đầy mập mờ: "Nghe nói sau này sẽ không đâu, còn có thể cảm giác thấy rất thoải mái... Sau này chúng ta thử nhiều một chút, nói không chừng nàng sẽ thích." Tóm lại là hắn cực kì thích, trải qua ngày hôm qua, cả ngày hôm nay hắn đều tinh khí dư thừa, toàn thân thông suốt, sức lực không có chỗ dùng hết, chỉ hận đêm xuân quá ngắn, không thể cho hắn trải qua đêm xuân ấm áp trong trướng phù dung.

Giống như bây giờ chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, nghe thấy hơi thở quen thuộc trên người nàng, hắn lập tức có phản ứng, những hình ảnh nóng bỏng đêm qua kia sẽ hiện ra trong đầu hắn, dục vọng đếnmãnh liệt, hắn phải cố hết khí lực toàn thân mới có thể kiềm chế.

"Hừ!" Mặt Sính Đình lúc này lại đỏ, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy: "Học ở đâu những thứ không đứng đắn như vậy, chỉ nói những lời thật vô vị!" Tối hôm qua vừa mới tiến vào một chút, nàng liền đau đến toàn thân phát run, quá trình sau đó càng làm nàng đau đớn muốn chết, bên trong vừa nóng vừa đau hết lần này tới lần khác không thể trốn, chỉ có thể vừa khóc vừa cầu xin.

Hiên Viên Húc vẫn còn không buông tha nàng, hỏi bên tai nàng: "Mặc dù không xa, cũng không quá xa, chẳng lẽ hôm qua nàng thật sự không có cảm giác được sung sướng một chút nào?" Ngày hôm qua lúc bắt đầu hắn cũng có chút đau, bị nàng siết chặt, không thể động đậy. Phía sau cố gắng mở ra một chút, tất cả trên mặt và trong lòng hắn đều tràn đầy thoải mái, chỉ cảm thấy như vậy sướng như tiên. Lúc ấy hắn cảm giác là trời sập xuống cũng phải làm xong rồi hãy nói.

Sính Đình không nhịn được đưa tayvéo hắn một cái, oán hận quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến hắn. Nàng từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy đau, bị hắn giày vò muốn chết.

Hắn lại không buông tha nàng, mở miệng lại ngậm vành tai trắng như ngọc của nàng khẽ cắn, thấp giọng nói: "Đừng tức giận nữa! Phu quân nàng cũng không phải không thương nàng, buổi tối chắc chắn bỏ qua cho nàng." Buông tha nàng một đêm, sau này không bao giờ buông ra nữa, đây là giới hạn lớn nhất của hắn.

"Thật sao?" Sính Đình vui mừng hỏi, lỗ tai bị hắn ngậm hơi tê dại ngứa ngáy, không nhịn được đẩy hắn ra. Nàng cảm thấy nếu làm như tối hôm qua vậy, thực sự nàng có thể chết mất.

"Dám nghi ngờ tướng công của nàng, bây giờ liền thu thập nàng!" Hiên Viên Húc thấy nàng cao hứng như vậy, có chút bất mãn, uy hiếp nói. Hắn khổ cực nhẫn nhịn như vậy, chờ nàng lâu như vậy, thật vất vả mới lấy được nàng, nàng vẫn còn giống như không thích hắn đụng chạm? Trong lòng âm thầm cắn răng, sau khi trở về phải đi thư phòng nghiên cứu những chí tôn bảo điển đó, cần phải để cho nàng cũng thích thú vui khuê phòng này, đến lúc đó nàng cũng không có lý do cự tuyệt


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx