sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 128: Chương 85.2

Ngày hôm sau, An Thân Vương cũng vẫn không đến. Trái lại có không ít lão đại thần quyền cao chức trọng chạy tới ngự thư phòng cầu tình thay Húc tiểu vương gia, đều nói tiểu vương gia vì Thanh Long quốc lập nhiều công lao hiển hách, lập nên công lao bất thế, thanh danh hiển hách, công trạng cao ngất, nếu bệ hạ giáng tội tiểu vương gia, chẳng phải khiến trung thần lương tướng thất vọng đau khổ, về sau ai còn cúc cung tận tụy làm trâu làm ngựa vì bệ hạ nữa?

Vũ Đức đế bị bọn hắn ngươi một câu, ta một câu ầm ĩ muốn hôn mê, liền vung tay lên, đi đi đi! Đều đi hết đi! Không thấy trẫm đang phiền muộn sao?

Ngày thứ ba, An Thân Vương vẫn không tới, thái tử đến đây, lại còn mang theo không ít trọng thần trong triều ở phía sau người. Những đại thần này cùng lúc nói lời cầu xin bệ hạ đặc xá cho tiểu vương gia, đều nói tiểu vương gia giết Lệ quý phi thật đúng, thật khéo! Quả thực là thay trời hành đạo, phi thường dũng mãnh cái thế. Đoàn đại thần này có không ít thiếu niên còn trẻ, khẳng khái thuật lại một lượt, càng nói càng trào dâng lớn tiếng, càng nói càng tình cảm mãnh liệt tăng vọt, ngay cả Hải công công và mấy thái giám có phận sự khác nghe cũng nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh liệt sục sôi.

Vũ Đức đế bị bọn hắn làm cho đầu choáng mắt hoa, vô lực phất phất tay, có xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu đi, không thấy trẫm buồn rầu sao? Những phá đại thần này làm gì, không giải ưu giúp hoàng đế lại còn phiền thêm!

Vũ Đức đế đang ủ rũ ngồi trên ghế, nhìn thấy An Thân Vương dường như không có việc gì đi đến, nỗ lực phất tay để cho người hầu bên cạnh đều lui ra ngoài. Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, giữ nghiêm mặt, hữu khí vô lực nói: "Ngươi cũng biết ta làm sai, đến bảo ta thả người?" Hai huynh đệ đều cùng một mẹ, cảm tình bởi vậy hiển nhiên thấy rõ.

An Thân Vương cũng không hành lễ với Vũ Đức đế, thần thái ung dung di chuyển một cái ghế đặt bên cạnh long án, lập tức lười biếng ngồi trên ghế, không đau không ngứa nói: "Nào có, ai dám nói ca ca ta! Đệ đệ đến là để ngươi nhốt ta vào tử lao."

"Ngươi nói đùa gì vậy? Ta có nói muốn trị ngươi tội gì?" Vũ Đức đế tức giận trừng An Thân Vương.

An Thân Vương không chút yếu thế trừng lại, ai sợ ai chứ? Bọn hắn là huynh đệ ruột thịt, ánh mắt bộ dáng lớn lên một dạng: "Ngươi đều đã nhốt con ta và con dâu trong tù, để một lão nhân cô độc như ta ở bên ngoài có ý tứ gì! Tốt xấu gì người một nhà dều nhốt một chỗ trong lao, cuối cùng một nhà đoàn tụ, ngươi đã muốn chặt đầu, cũng chém một nhà chúng ta đi, trên đường xuống suối vàng cũng là người một nhà."

"Bốp!" Vũ Đức đế vươn tay vỗ long án, thấp giọng quát hắn: "Nhốt bọn hắn vài ngày cũng không được? Toàn bộ các ngươi một người hai người đều bày vẻ mặt cho ta nhìn! Hắn hỏi cũng không hỏi liền giết ái phi của hoàng bá phụ, lại còn kháng chỉ bất tuân, ta tốt xấu gì cũng là hoàng đế, là trưởng bối của hắn, bị hắn làm cho mất hết thể diện." Lời nói trong lúc hắn tức giận Lệ quý phi bị giết, còn không bằng nói hắn cảm thấy có chút xuống đài không được. Hiện tại hắn còn nhớ rõ Lệ quý phi một chút thì tốt, chỉ cảm thấy đó chính là một độc phụ không hơn không kém, trước kia hắn thật sự là bị quỷ ám mới có thể sủng ái nữ nhân rắn rết kia.

"Bốp!" An Thân Vương vỗ long án càng lớn tiếng, bên ngoài Hải công công và những thái giám khác căng lỗ tai lên nghe, thật tình đau tay thay hắn.

Hắn còn chưa hết giận, "Bốp!" lại động thủ vỗ long án, hùng hổ kêu gào với ca ca hắn: "Không phải giết một ái phi của ngươi thôi sao? Ái phi của ngươi có thể quan trọng hơn cháu ngươi? Trong cung phi tử của ngươi ít sao? Không có một nghìn cũng có tám trăm, nhưng ngươi chỉ có một người cháu! Nếu ngươi nói phi tử khác không xinh đẹp như nữ tử kia, chúng ta tại đi tìm cho ngươi, ngươi nói một chút ngươi cũng đã bao nhiêu tuổi, lại còn tham luyến nữ sắc? Ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra miệng, đệ đệ đã hổ thẹn thay ngươi, lại nói ái phi kia của ngươi vốn là tội ác ngập trời, người người gặp được muốn giết, con ta giết nàng, chậc chậc! Ta còn ngại nàng làm bẩn tay con ta, không nghe Húc Nhi nói nàng thối không nói nổi sao? Ngươi còn muốn thế nào, ngươi muốn làm hôn quân vì gian phi mà làm hại nước sao? Ngươi muốn để cho nhóm lão tổ tông từ trong hoàng lăng bò ra chỉ vào mũi ngươi mà mắng sao?"

"Ngươi, ngươi!..." Vũ Đức đế run rẩy cả tay, chỉ vào An Thân Vương không ngừng ngươi hồi lâu, sau cùng mới tìm giọng: "Đồ lưu manh nhà ngươi, ngươi nói thêm một câu nữa xem tiểu lão tử liền mang ngươi theo! Xi ỉa xi đái mang ngươi nuôi lớn (nguyên văn đấy ạ:)) ngươi nói một chút mới trước đây ngươi xả bao nhiêu nước tiểu trên giường ở Đông cung của lão tử, từ nhỏ đến lớn ngươi lại thích vỗ bàn của lão tử, chừng nào thì ngươi mới có thể thay đổi tật xấu này đây?" Tuy Vũ Đức đế mắng An Thân Vương như vậy, nhưng kỳ thật cũng không thật sự giận hắn, sau khi hắn lên làm hoàng đế, người khác thấy hắn đều cung kính, cúi đầu khom lưng, chỉ có thân đệ đệ của chính mình vẫn đồng dạng như trước, động một tí liền vỗ bàn đánh ghế ở trước mặt hắn, giống đứa bé làm càn trước mặt phụ mẫu. Nếu An Thân Vương thay đổi thái độ, kính cẩn lễ phép với hắn, hắn còn có thể rất sợ hãi, cho rằng người nào đổi đệ đệ của hắn rồi.

"Ngừng! Ngừng! Chúng ta nhất mã quy nhất mã! Cũng không thể ' lão tử lão tử ', phụ hoàng ở dưới đất nghe được, lại nói không phải đệ đệ không cảm động và nhớ nhung sự tốt đẹp của ngươi, đợi ngươi già rồi nằm trên giường, cùng lắm thì ta hầu hạ ngươi." An Thân Vương vội vàng dựng tay thẳng lên, đúng lúc ngăn lại cơn giận của Vũ Đức đế.

Vũ Đức đế nghe vậy, thở phì phì trừng mắt hắn, vậy không phải rủa hắn chết sớm một chút sao?

An Thân Vương dừng một chút, đưa tay rót một chén trà nóng thay Vũ Đức đế, để


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx