sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 134: Chương 88 (2)

Edit: Lệ Hy

"Buổi sáng hôm nay hình như vẫn tốt, Sính Nhi, cảm thấy thế nào? Muốn ăn cái gì?" Hiên Viên Húc ôm Sính Đình ngồi bên cạnh bàn, nhìn điểm tâm phong phú trên bàn, sau đó quay đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn nàng, hi vọng nàng ít nhiều cũng chọn một chút.

"Ta không đói bụng... Ưm, không được..." Sính Đình lập tức lắc lắc đầu, không ngừng vỗ ngực, nôn khan một trận về phía ống nhổ dưới chân. Hắn không nói ăn một chút với nàng thì tốt, vừa nghe đến ăn nàng liền buồn nôn.

Ở trong thiên lao, Sính Đình chỉ có chút sợ lạnh, có vẻ thích ngủ, thỉnh thoảng sẽ đau đầu, cho nên Hiên Viên Húc thường xuyên nghỉ ngơi với nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhiệt lượng trên người hắn vừa lúc đưa cho nàng.

Trở về vương phủ qua vài ngày an ổn tốt lành, trong lòng nàng đang âm thầm vui mừng, cảm thấy tiểu gia hỏa trong bụng rất hiếu thảo, rất nhu thuận, biết đau lòng mẫu thân, giải quyết ba tháng đầu mang thai xong sao lại giày vò nàng. Một không giống như hoàng hậu nói, nôn đến trời đất mù mịt, ngay cả mật đều muốn ói ra, thứ hai không giống như Lô phu nhân nói, chỉ có thể uống chút cháo loãng, thêm chút dưa muối, đồ ăn khác hoàn toàn không thể chạm, thứ ba không giống như vương phi bà bà nói hận không thể lấy dấm chua thay nước uống, ăn món chua nhất, người khác nhìn không ngừng che quai hàm, cảm thấy răng cũng chua muốn rơi rụng, tự mình nàng lại ăn say sưa ngon lành.

Một chút nôn oẹ ly kỳ cổ quái, văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) hình như nàng cũng không có. Chỉ là nàng cao hứng quá sớm, điều tốt đẹp không tồn tại mãi, hiện tại sáng sớm mỗi ngày nàng sẽ cảm thấy buồn nôn, thậm chí nôn mửa, không có hứng muốn ăn, lại còn thích kén ăn, đặc biệt thích ăn đồ chua, ngửi thấy mùi mỡ sẽ buồn nôn, mùi canh gà xa cách tám trăm dặm, chóp mũi nàng vẫn cứ ngửi thấy. Tóm lại, triệu chứng nôn oẹ như vậy đúng hạn đến, trong Thanh Ngọc hiên từ trên xuống dưới đều người ngã ngựa đổ rồi.

Nàng oán hận thu hồi những lời khen này cho tiểu bảo bảo. Hiện tại cả ngày nàng cảm thấy mệt mỏi vô lực, thường xuyên uể oải, vẻ mặt mệt mỏi nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.

"Lấy ô mai đến đây!" Hiên Viên Húc thấy nàng nôn khan đến mức trào cả nước mắt, đau lòng không thôi, vội vàng nắm lấy siết chặt nàng, một bàn tay nhẹ vỗ về phía sau lưng của nàng, hận không thể lấy thân thay thế.

Mấy nha đầu đứng xa xa vội vàng cầm mứt hoa quả đến, nhìn thế tử phi toàn thân vô lực, ngã vào trong lòng gia, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy ướt át, không ngừng vỗ ngực thở hào hển, vài người không kềm chế được rùng mình một cái, mang thai thật sự quá đáng sợ!

Sính Đình súc miệng bằng nước nóng, lại uống vài hớp nước mật ong, mới thoáng dễ chịu hơn chút. Hiên Viên Húc vội vàng ôm nàng đến mép bàn, ngồi trên tháp mĩ nhân cạnh cửa sổ, sau đó chọn một viên ô mai uy đến trong miệng nàng. Thấy nàng ngậm ngon lành, hắn không khỏi có chút lo lắng: "Cái này cũng rất mệt mỏi, răng nanh của nàng không có việc gì chứ?" Hiện tại khẩu vị của nàng thay đổi thật lớn, đồ trước kia thích ăn hiện tại chạm vào cũng không muốn chạm, đồ không thích ăn trái lại còn có thể ăn một chút.

Sau khi hắn về vương phủ liền được khôi phục toàn bộ chức vụ ban đầu, mỗi ngày cũng đã bề bộn nhiều việc, tất nhiên là không thể giống như đoạn thời gian bị giam giữ kia, mỗi ngày không giây phút nào ở bên cạnh nàng.

Nhưng hắn cũng sẽ cố gắng hết sức rút thời gian ở cùng nàng, mỗi ngày về phủ cũng sẽ mang một chút đồ ăn nàng thích và lễ vật cho nàng.

Sính Đình ngẩng đầu nhìn hắn, hồ nghi nói: "Không chua mà, ăn rất ngon, chàng cũng đến ăn thử một viên xem."

"Không cần không cần! Vẫn để nương tử nàng hưởng thụ đi!" Hiên Viên Húc liên tục lắc dầu, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất. Hiện tại tình hình thân thể của nàng khiến cho hắn và phụ vương sắp bạc trắng đầu, mà tất cả thái y đều nói triệu chứng nôn oẹ rất bình thường, qua một thời gian sẽ không cần thuốc mà khỏe lại, khuyên vương gia và thế tử không cần nóng lòng. Vả lại trong Thái Y Viện có bài thuốc chuyên trị chứng nôn ọe, thế tử phi uống vài lần, nói không chừng tình huống nôn ọe liền tốt lên.

Sính Đình cực kì không thích ngửi mùi vị thuốc đông y này, nàng cảm thấy như bây giờ nàng còn có thể chịu được, thuốc có ba phần độc, nàng chỉ là ăn không ngon. Hơn nữa mỗi ngày An Thân Vương hỏi thăm bên ngoài khi phụ nữ có thai nôn oẹ thì nên ăn cái gì, gặp người liền hỏi, sợ người khác không biết con dâu nhà hắn đang nôn oẹ. Hiệu quả vẫn rất rõ ràng từng chút, mỗi ngày đều có thể vơ đến một chút trái cây chưa chín, hoa quả chua, rất được Sính Đình thích, để cho nàng ăn đến bất diệc nhạc hồ.

Vì thế, An Thân Vương càng vui vẻ bận rộn, cũng thật khó cho hắn, trong tháng năm, trái cây xanh thực sự không nhiều lắm, kêu gọi mấy lão hữu cũng bận bịu tìm đồ ăn theo hắn, nơi nơi vơ vét lúc này mới có thể lấy được những hoa cây này, nếu may mắn tìm được, liền khẩn trương đưa đến phủ An Thân Vương, nhất thiết không thể để cho tôn tử bảo bối của hắn bị đói.

Hành vi không biết thu liễm này của An Thân Vương tất nhiên là khiến cho một số người bất mãn, nhưng phần lớn người ta đều có thể thông cảm hắn tuổi lớn mới có tâm tình trông mong. Những phụ nhân này cực kỳ vừa hâm mộ, vừa đố kỵ với Sính Đình, chỉ hận vì sao mình không phải là nữ nhân có mệnh tốt kia, mang thai đứa bé giống như kim tôn ngọc quý. Nhưng mà chỉ dám ngầm cảrm thán hơn mấy câu, lão nương sinh mười đứa, tám đứa. Cũng không có người quan tâm đến hỏi một câu, chẳng lẽ nàng mang thai một quả trứng vàng, còn không biết là ngọc hay là ngói nữa? Đã khoe khoang như vậy!

Kỳ thật các nàng rất oan uổng Sính Đình. Tất nhiên là Sính Đình không muốn làm cao, chỉ hy vọng có thể bình an sinh hạ hài tử khỏe mạnh, nàng cũng không còn yêu cầu nào nữa.

Trong hậu viện của La thái sư có một gốc cây cam của Tây Vực, ba năm nở hoa, ba năm kết quả, cực kỳ khó có được. Trái cam này tiêu phí vô số tâm huyết và tiền tài của La thái sư, có thể nói là dùng tâm huyết của La thái sư mà trưởng thành. Trong ngày thường, La thái sư yêu như vật quý báu, yêu thích lớn nhất là chăm sóc gốc cây này, tỉa nhánh bắt sâu, tưới nước bón phân, rửa mặt lau chân cho cây chẳng hề mượn tay người khác, mọi chuyện đều tự mình làm, hiếu thuận còn hơn với thân nương của hắn. Khiến người vô cùng vui sướng là năm nay cây cam này kết quả rồi.

An Thân Vương tai mắt thông suốt bốn phương đã sớm nhắm vào cây cam này của La thái sư, đã sớm coi cây cam trở thành vật trong tay mình, nguyên nhân không đi tìm La thái sư thỉnh cầu, chỉ là bởi vì hiện tại cách lúc quả cam chín còn sớm, không đủ nhét kẽ răng của tôn tử.

An Thân Vương cực kì kiên nhẫn đợi


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx