sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 140: Chương 91(2)

Edit: Lệ Hy

Sính Đình nhìn con ngươi đen động lòng người của hắn, môi anh đào nở một nụ cười cực kì quyến rũ, nhẹ nhàng mà nói: "Như thế nào mới là báo đáp? Tướng công muốn ta làm thế nào?"

Hiên Viên Húc mỉm cười không đáp, vươn ngón tay thon dài ra vuốt ve qua lại trên cánh môi như hoa của nàng, ánh mắt sáng quắc giống như dấy lên ngọn lửa, tiếp theo rút tay về, ái muội điểm điểm môi mỏng mê người gợi cảm của chính mình, đáp án không cần nói cũng biết.

Khuôn mặt tinh xảo của Sính Đình nhíu lại, cũng không già mồm cãi láo nữa, cánh tay mềm mại đã vòng quanh cổ hắn, kiễng chân lên, môi đỏ mọng chủ động đến gần, hôn lên môi mỏng của hắn.

Cơ hồ ngay lập tức, Hiên Viên Húc mạnh mẽ mở ra hai tay, ôm chặt lấy eo nhỏ của Sính Đình, cúi đầu ôm hôn nàng thật sâu, đôi môi mềm mại của hắn trằn trọc triền miên bên trong môi nàng, quấn quít lấy nhau, thân thể cũng không tự chủ được hết sức kéo căng ma sát nàng, dây dưa hết sức căng thẳng.

"Ưm!" Sính Đình rên rỉ một tiếng, đầu ngửa ra sau, tránh làn môi của hắn ra, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Tướng công, ta còn phải đi gặp khách nữa!" Hắn mút quá dùng lực, đợi lát nữa môi sưng đỏ gặp người thế nào? Nói với người ta là ăn ớt cay?

"Nàng thực đáng ghét!" Hơi thở của Hiên Viên Húc dồn dập, thấp giọng oán giận, một tay nắm cả eo nhỏ của Sính Đình, một tay xoa phía sau lưng đơn bạc của nàng, ác ý dùng bộ phận nào đó càng không ngừng cọ xát thân thể của Sính Đình, thoải mái nhắm mắt lại. Nhưng thế này cũng không thể làm hắn thỏa mãn, hắn còn muốn nhiều hơn.

Sính Đình đã sớm cảm giác cực nóng đang kêu gào muốn nhô lên ra kia của hắn, thân thể cũng bị hắn làm cho tê dại như nhũn ra, nhưng lúc này không phải là lúc cũng hắn hoan hảo, Hiên Viên Liễm còn đang chờ nàng! Đành phải mềm giọng an ủi hắn: "Không phải nói là nàng có việc gấp tìm ta, buổi tối ta bồi chàng còn không được sao?" Hắn quá vô liêm sỉ, cũng trách nàng quá yếu đuối, luôn luôn không thể giữ vững lập trường, chỉ biết nhục nước mất chủ quyền.

"Tối hôm nay, chuyện gì nàng cũng phải nghe ta!" Hiên Viên Húc được một tấc lại muốn tiến một thước, thừa dịp thắng lợi truy kích.

"Được được được! Chàng muốn thế nào cũng được, được chưa?" Sính Đình luôn miệng xin khoan dung, hắn đã nghe câu này, chỉ là buổi tối liều mình bồi quân tử.

Hiên Viên Húc lúc này mới thỏa mãn, thâm tình, tràn ngập quyến luyến mơn trớn mặt nàng, mắt sắc ôn nhu lại, giọng nói cũng dịu dàng, "Ừm, thế này mới ngoan! Đêm nay nàng đều nghe ta, tối mai ta lại nghe lời nàng, nàng muốn thế nào thì là thế đó, có được không?"

...

Cây tử đằng treo vân mộc, dây hoa nên mùa xuân. Lá dày giấu tiếng chim, làn gió thơm của mỹ nhân để lại.

Tiểu trúc Tử Đằng được xây bên hồ, hoa tử đằng tuyệt đẹp mê người rủ xuống bên cạnh tiểu trúc, có thể chạm tay đến. Cuối xuân, đúng là lúc cây tử đằng nở hoa đẹp nhất, nhưng thấy một chuỗi cành hoa tuệ cực lớn rủ xuống, trong tím có xanh, sáng rực như ráng chiều, nhánh cây màu nâu lộn xộn như rồng rắn uốn lượn.

Trong tiểu trúc, mâm đựng trái cây trên bàn có hoa quả tươi mới, cái đĩa tinh mỹ chứa mấy tloại điểm tâm tinh xảo, Hiên Viên Liễm tao nhã ngồi bên cạnh bàn, chậm rì rì bưng trà uống, đột nhiên, nàng giống như có chút cảm ứng, không muốn người biết khẽ chống mặt, nhìn phía trước tiểu trúc.

Sính Đình được mấy nha đầu vây quanh, từ hành lang hoa tử đằng chân thành động lòng người đi tới.

"Đường tẩu, hôm nay Liễm Liễm đột nhiên tới chơi, không quấy rầy đến đường tẩu chứ?" Hiên Viên Liễm cười đứng lên, đón Sính Đình đi tới, dịu dàng làm lễ với nàng.

Sính Đình kéo tay nàng, cười nói: "Cầu còn không được, Quai Quai theo công công bà bà đến biệt trang đùa giỡn vài ngày, mang rất nhiều người đi, ta còn đang cực kỳ rảnh rỗi!"

Nhất thời hai người cùng nhau ngồi xuống, Hiên Viên Liễm cũng cười thú vị: "Quai Quai thật đáng yêu! Bộ dáng thật xinh đẹp, ta còn chưa thấy qua tiểu tử nào tuấn tú hơn hắn!"

"Phì!" Sính Đình buồn cười, che mặt mà cười, sau đó nói với Hiên Viên Liễm: "Còn chưa cao bằng cọng hoa tỏi non! Đã là tiểu tử." Phàm là một người làm mẫu thân, không người nào không thích nghe người khác khen ngợi hài tử của mình, Sính Đình là người phàm tục, cho nên cũng không ngoại lệ.

Hiên Viên Liễm cũng bật cười, giữa hai người cũng xem như trò chuyện với nhau thật vui.

Sính Đình uống trà, thấy trên bàn có bánh Tử La và Tử La cao, không khỏi cười cười, kêu Hiên Viên Liễm nếm thử cái này một chút, chính mình cũng ăn một cái, mùi vị không tệ, không khỏi gật gật đầu, quay đầu nói với Đại Nhã: "Quả là không sai, các ngươi cũng nếm thử."

Mấy nha đầu nói tạ ơn, cực kì tự tại đi ăn bánh rồi. Hiên Viên Liễm thấy chủ tớ các nàng cực kì thân thiết, không giống chủ tớ mà giống như tỷ muội, nội tâm hơi có chút kỳ quái, nhưng trong lòng nàng còn chứa tâm sự khác, tất nhiên là sẽ không hỏi những việc nhỏ này, chỉ cảm thấy biểu tẩu này có lẽ trước kia chưa gả vào vương phủ thân phận không cao, còn không học cách làm thế tử phi đi!

Sính Đình thấy bộ dáng nàng như có tâm sự lo lắng, cũng không ngạc nhiên truy hỏi, đều là người không có chuyện không lên Tam Bảo Điện, nếu chỉ đến tìm nàng tán gẫu một chút Quai Quai đáng yêu bao nhiêu, chuyện lớn cũng không nhất định cần thận trọng như vậy. Lúc này nàng cảm thấy gió mát, cảnh đẹp, trà ngon, còn có đồ ăn ngon, thật sự là hưởng thụ cuộc sống, chỉ là nghĩ đến vừa rồi đáp ứng Hiên Viên Húc qua loa, phải làm những chuyện muốn làm buổi tối này, không khỏi khiến nàng có chút hãi hùng, trong đó lại mang chút ẩn ẩn chờ mong nói không rõ, ai! Gần son thì đỏ, gần mực thì đen, có phải nàng bị hắn làm cho hư hỏng rồi hay không?

Hiên Viên Liễm chần chừ hồi lâu, cắn cắn môi, phất tay để cho nha đầu phía sau mình đi xa một chút, mới thấp giọng nói: "Đường tẩu, Liễm Liễm có chuyện muốn hỏi tỷ, có thể để bọn nha đầu tránh đi hay không?"

Sính Đình cười mỉm, ôn nhu nói: "Muội có việc gì cứ việc nói, các nàng không có tai nghe, chỉ có đường ca muội không cho các nàng rời đi, lời ta nói các nàng không nghe."

Hiên Viên Liễm thấy vẻ mặt nàng tuy cười, nhưng trong dịu dàng mang theo kiên trì, nhưng sẽ không nhượng bộ chút nào, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, nàng lại cắn môi, một câu để trên bờ môi giống như muốn nói ra, cuối cùng vẫn không ngăn được ước vọng muốn biết bức thiết trong lòng, giọng nói rất nhỏ, gần như


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx