sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 141: Ngoại Truyện 1

Edit: Lệ Hy

Hoàng hôn ấm áp, trong gió đêm mang theo một chút cảm giác man mát trong suốt. Nam tử cao lớn vững chãi, dáng vẻ nhàn nhã khoanh tay đứng trước gió, một thân cẩm sam màu xanh nhạt, không nhiễm một hạt bụi, giữa tà áo bào rộng rãi mơ hồ mang theo gió mát nơi đầu núi, mũ ngọc buộc mái tóc bay theo gió, khuôn mặt như ngọc tuấn mỹ không tỳ vết, trong mắt phượng hẹp dài gợn sóng mênh mông, tà tà xếch lên, đôi môi mỏng mà hồng khẽ nhếch, tạo thành một đường lạnh lùng.

Hiên Viên Liễm ung dung thản nhiên chống đỡ cạnh nha hoàng thân cận nhất, sau đó từng bước một, chậm rãi, cẩn thận đi về phía người rõ ràng là người trong võ lâm kia, tay áo phất phới, nam tử càng giống như tiên giáng trần không nhiễm trần tục.

Thượng Quan Vân lẳng lặng đững im dưới tàng cây lớn, nghe thấy tiếng y phục sột soạt, hắn nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lại rất lạnh nhạt.

Nhìn thấy là Hiên Viên Liễm, hắn không hề giật mình, tao nhã hữu lễ hơi hơi gật đầu, thản nhiên nói: "LIễm Diễm huyện chủ."

Hiên Viên Liễm mỉm cười, nhẹ nhàng bước về phía hắn, chân thành nói: "Mạo muội quấy rầy công tử, đã đắc tội rồi, mong rằng thứ lỗi." Nàng nhớ nên muốn đến nhìn hắn, đặc biệt ăn mặc tỉ mỉ một phen, tỏ ra cẩn thận, y phục màu đỏ tươi hoa lệ tinh mỹ, hình mây thêu kín trên áo, viền tay áo và viền váy khâu ngọc nhỏ, theo giơ tay nhấc chân của nàng mơ hồ phát sáng.

Thượng Quan Vân quay đầu, cười vân đạm phong thanh, ý cười lại không đạt đến đáy mắt sâu thẳm của hắn: "Huyện chủ khách khí rồi, nơi này là nhà của huyện chủ, sao lại nói là quấy rầy?" Hôm nay hắn nhận được lời mời của Hiên Viên Đường đến chúc mừng tin vui Hiên Viên Đường có nhi tử, đưa lễ đến xong vốn định cáo từ rời đi, chủ nhân lại năm lần bảy lượt giữ lại, cho nên hiện tại hắn còn không thể thoát thân.

Hàng năm hắn cũng cùng mẫu thân lên nhà ngoại ở kinh thành, thăm hỏi thân thích. Vài năm nay, mỗi lần hắn đến kinh thành nhất định sẽ đi bái phỏng phu thê thế tử An Thân Vương. Tất nhiên Hiên Viên Húc tìm đủ mọi cách tăng thêm cản trở, nhưng mỗi lần hắn đến cũng đều có thể nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Sính Đình. Hiên Viên Húc thấy hắn như gặp kẻ thù truyền kiếp, hắn cũng nhìn Hiên Viên Húc không vừa mắt, có thể cho nam tử ôm được mỹ nhân về thêm chút buồn phiền, mà lại có thể nhìn thấy nữ tử mình tâm tâm niệm niệm, cớ sao mà hắn không làm chứ?

Tuy nhiên mỗi lần hắn nhìn thấy Sính Đình xong, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng hắn vẫn đang hứng thú dạt dào với kinh thành, cũng tốt hơn người cay độc vô cùng thâm sâu, biết rõ làm như vậy là làm tổn hại chính mình, lại vẫn không oán không hối, muốn ngừng mà không được.[d.d.l.q.d]

"Công tử..." Hiên Viên Liễm mắt cũng không nháy nhìn mặt bên động lòng người của hắn, cách gần nửa năm không thấy, vẻ tuấn tú của hắn càng mang theo một chút thanh dật xuất trần, dưới mày kiếm mê người là đôi mắt phượng chớp động vẻ cơ trí. Từ khi nghe được chuyện của hắn và đường tẩu, nàng liền để tâm phúc đi tìm hiểu tỉ mỉ một lần, nội tâm chua xót không chịu nổi, hóa ra, hắn là một nam tử lạnh nhạt như vậy, lại có tình cảm sâu đậm với đường tẩu, chò dù đã bị vết thương tình cảm nhưng cũng không thay đổi bản chất si tình này.

Nhưng mà bản thân, lần đầu vội vàng liếc mắt gặp mặt ngoài ý muốn, là vừa gặp đã thương hắn, về sau cho dù bọn hắn gặp mặt, cũng chỉ là dừng lại ở mức độ quen sơ, vừa không là người xa lạ, càng không thể là bằng hữu. Hơn nữa mỗi lần trở ngại thân phận, ngay cả khe hở nàng cũng không có để nói chuyện với hắn. Hôm nay có lẽ là ca ca cường ép giữ lại, để người ta dẫn hắn đến chỗ này gặp lại nàng, coi như là cấp cơ hội nói chuyện với nhau cho bọn hắn.

Chỉ là dáng vẻ hắn ung dung, bộ dáng đi dạo nhàn rỗi giống như không biết ca ca đề cập chuyện kết thân với hắn, từ đầu không mở miệng nhắc tới việc này, vậy nàng nên mở miệng như thế nào đây? Nếu trực tiếp nói với hắn, hắn có xem thường nàng hay không, cảm thấy nàng là một nữ tử nông cạn lỗ mãng?

Rõ ràng, cách khi đó đã vài năm, đến bây giờ hắn cũng chưa từng thực sự quên đi đường tẩu, đối với ánh mắt liên tiếp ghé mắt và bày tỏ của nữ tử khác, hắn vẫn làm như không thấy. Vốn nàng không có khuynh thành tuyệt sắc như đường tẩu, cũng không có quen biết hắn thời gian dài bằng đường tẩu, bị hắn đối xử đạm mạc như vậy, lòng của nàng thật sự bị tổn thương. Có gió lạnh tận xương gào rít thổi qua chỗ trống trong lòng, mang đến hàn ý ngừng cũng ngừng không được, giống như từ đầu đến chân bị ngâm trong nước lạnh, cùng với cảm giác vô lực trước nay chưa từng có.

Hiên Viên Liễm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Đường tẩu nói công tử cực kỳ thích ăn hạt dẻ rang đường, ta bảo tiểu tỳ chuẩn bị một chút, công tử có muốn nếm thử?" Nói như thế nào mình cũng là người của hoàng tộc Hiên Viên, nếu muốn đạt được sự xem trọng của nam tử này, thì phải mạnh tay đánh cuộc! Nếu không tuổi mình càng ngày càng lớn, hắn có thể chờ, nàng cũng không thể chờ, chẳng lẽ thật sự lại vội vã bất đắc dĩ gả cho một nam tử mình không thích? Mặc dù đối phương quyền cao chức trọng, cũng có lẽ đối tốt với nàng, nhưng cuộc đời ngắn ngủi này của nàng cũng không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một nam tử trọng nghĩa trái ngược với


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx