sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cho em một cơ hội nữa, được không? - Chương 3

Trả lời tin nhắn của Tuấn bằng việc hỏi thăm lại thật xã giao không làm Nhi tránh được lời mời bù đắp cho lần gặp hụt trước. Tự nhiên thấy chán chán, Nhi định nhắn tin từ chối. Thế rồi Nhi lại băn khoăn... thực lòng mà nói, sự nhàm chán, đơn điệu và bức bối vì làm việc cả ngày ở văn phòng khiến Nhi thực sự thèm được giao tiếp. Tất nhiên, người có thể là sợi dây nối Nhi với thế giới bên ngoài kia không chỉ có Tuấn, nhưng thời gian này chỉ có Tuấn tỏ ra muốn gặp Nhi nhiều nhất. Đôi khi mọi thứ khao khát được diễn đạt ra thành lời, đôi khi một vài quan điểm cần được trình bày kèm theo mong muốn được nhìn vào mắt người đối diện, đôi khi Nhi cũng không rõ mình có phải là một người sống bản năng không, và nếu có thì thực sự là nó chiếm phần nhiều hay ít trong tính cách mâu thuẫn đến khó chịu của mình. Đôi khi ánh đèn vàng lợt, bức tường hoa văn vằn vện treo đầy tranh và đoạn nhạc ẩm ương trong những quán cafe cũng có một sức hấp dẫn nhất định. Thế là “Vâng!”

Cả tuần sau đó, hầu như không ngày nào Nhi không gặp Tuấn. Mỗi tối đưa Nhi đi chơi về, trước khi đi ngủ, Tuấn đều gọi điện hỏi thăm Nhi vài câu. Nhi mỉm cười, bài bản đến thế là cùng. Có điều, khi gặp Tuấn, Nhi thấy rất thoải mái. Không biết phải lý giải sự thoải mái ấy như thế nào chỉ biết là Nhi còn chẳng ý thức được hình như mình đang hẹn hò. Nhi không biết sự chu đáo của Tuấn có chủ đích gì không nhưng những câu chuyện họ nói với nhau làm Nhi thấy rất yên tâm và nhủ thầm, hay Nhi với Tuấn là bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Highland Cafe một ngày cuối xuân, gió lành lạnh, mưa lây phây và lá vàng rơi đầy như trải thảm. Tuấn chọn chiếc bàn dưới gốc cây to, ngồi xuống cạnh Nhi nhưng quay mặt nhìn ra đường. Như mọi lần, họ bắt đầu câu chuyện thật tự nhiên, như mọi lần, Nhi vẫn cười rất nhiều. Nhi bắt đầu chán cốc sinh tố trước mặt và quay ra nghịch những chiếc lá rơi xuống đầu mình mỗi khi có gió. “Anh hỏi em một câu nhé?” Thích thú với trò ngửa cổ ngóng gió và lá vàng, không cúi xuống, Nhi cười vang “Hỏi đi, sao tự nhiên anh khách sáo thế?” Tuấn vẫn ngồi cách xa Nhi một khoảng. Nhi vẫn giơ tay đón chiếc lá sắp sửa rơi xuống. “Nhi này, làm người yêu anh có được không” Chiếc lá vuột khỏi tay rơi xuống đất. Nhi sững người mất vài giây. Cảm giác trong Nhi lúc này giống như bị lừa, hay là bị phản bội nhỉ. Không có ai chịu “giao tiếp” một cách đơn thuần cả, không có ai chịu mất thời gian một cách vô ích cả, chẳng có ai ngớ ngẩn “gặp lại bạn cũ” một cách ân cần, chu đáo và bài bản như thế cả. “Sao lại hỏi em như thế?” “Vì anh yêu em” Mà cũng chẳng có ai mới đi chơi với ai đó một tuần mà nói yêu người ta cả! Có một độ giả dối nhất định. Từ đó cho đến lúc Tuấn đưa Nhi về trước cổng, Nhi im lặng. Tuấn tìm mọi cách để Nhi nói mà Nhi không sao mở được lời. Rất nhiều thứ hỗn độn vây quanh Nhi, bên cạnh cái lạnh buốt của sương đêm.

Quân phẩy tay khi sáng sớm đã nghe Nhi lải nhải, kể lể không ngớt

Minhquan: Ôi dào, chuyện trẻ con thế mà cũng phải băn khoăn Uyennhi_le: Uh. Trẻ kon. Và vô cùng vớ vẩn. Nhưng tôi làm thế có quá đáng không. Nghĩ lại thì tôi xử sự hơi bất thường :( Minhquan: Không, Nhi được phép làm thế mà Và zdai Tuấn cũng được phép làm thế :) Uyennhi_le: :( Minhquan: :)) Uyennhi_le: Chắc tôi không gặp lại Tuấn nữa đâu Minhquan: Ừ tùy, không thấy thoải mái thì thôi

Thường thường, chuyện của Nhi và Quân vẫn buồn cười như vậy. Những câu chuyện về những người khác hoặc cảm giác của Nhi về những người khác! Quân gọi tất cả những “người khác” ấy của Nhi với một chữ zdai kèm theo đầy vẻ giễu cợt, trừ Quang.

Mỗi lần Quân nhắc đến Quang, Nhi lại gắt lên. Hình ảnh ấy hàng ngày đủ ám ảnh Nhi rồi, nó làm Nhi lúc nào cũng thấy mình như người có lỗi.

Nhi cứ hồn nhiên hẹn hò, gặp gỡ với những người khác, trong khi Quang vẫn dõi theo Nhi. Nhi muốn tránh xa Quang ra vì “người ta chẳng thể giết người nếu vẫn cứ giao du với những nhà truyền đạo”. Nhưng Quang nói mình chẳng thể đi đâu được. Nhi biết Quang vẫn tin Nhi ngay cả những khi Nhi còn chẳng dám tin vào chính mình. Nhi biết Quang vẫn đợi… “Em xin lỗi. Chuyện của hai người mà em cứ cho mình cái quyền tự quyết” “Anh vẫn để em tự quyết định mà. Em cứ lên chuyến xe của mình. Anh thì vẫn đứng đây thôi… lảm nhảm một bài hát cũ” Còn Nhi cứ nghe giai điệu ấy cũ ấy là lại thấy nhói cả tim, Quang ạ. Vì sao mà đang đi Nhi lại rẽ, dù đường đi thật đẹp Vì sao Nhi không đón nhận Quang trong cái thế giới nhỏ bé, ích kỷ và đầy mâu thuẫn của mình… mà rõ ràng, chỉ có Quang mới là người thực sự muốn bước vào đó. Vì nếu Quang bước vào thì Nhi sẽ phải chấp nhận một thực tế là thế giới ấy sẽ chỉ có Quang, duy nhất mà thôi. Vì ai mà biết, liệu Quang phải chăng cũng chỉ là một cơn say nắng… ai mà biết và đảm bảo được đi tiếp đoạn đường cùng Quang có chắc sẽ không phải dừng lại, đứng một mình để khóc ở đâu đó bên đường Vì Nhi cũng chỉ là một đứa con gái 22 tuổi nghĩ nhiều và sợ trách nhiệm


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx