sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 74-2

Chớp mắt tảng đá đã nện xuống trước mặt tôi, tôi có ý muốn tránh nhưng đôi chân như bị đóng đinh cứng ngắc không thể nhấc lên nổi.

Tôi thậm chí đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, nếu TRô Mộc tìm được Lâm Yến Nhi rồi cũng không cần tôi nữa, tôi bị tảng đá đập chết biến thành quỷ anh cũng sẽ không để ý nhỉ?

Trong mơ hồ, dường như có bóng người xống tới ôm eo của tôi, nhanh chóng đưa tôi xuyên qua đá rơi, trở về bên ngoài hang động.

Tinh thần tôi chấn động, là Tô Mộc quay lại cứu tôi?

"Dương Dương, vừa rồi nguy hiểm quá, sao em không né?" Phía sau là khuôn mặt của Đường Dũng, dường như anh ta bị đá đập trúng, trên trán bầm đen, ánh mắt đang lo lắng nhìn trên người tôi, kiểm tra tôi có bị thương không.

Người cứu tôi là Đường Dũng, trong lòng tôi thất vọng, đôi mắt không tự chủ nhìn về phía Tô Mộc.

Anh không hề chú ý tới tôi, lúc này đã buông thi thể của Lâm Yến Nhi, đang thì thầm gì đó với Tô Đoàn.

Trái tim tôi càng lạnh lẽo, nước mắt nén thật lâu cũng đã rơi.

Đường dũng thấy tôi khóc, còn tưởng bản thân mình chọc tôi, liền buôn tay khỏi eo tôi, lúng túng nói: "Em đừng khóc, anh không động vào em còn không được sao?"

"Tôi bị giật mình." Tôi nức nở nói, nói xong tôi cố gắng mỉm cười với Đường Dũng: "Cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi."

"Cảm ơn gì, nên làm thôi, thân là bạn trai em thì nên làm kỵ sĩ của em, bảo vệ em an toàn bất cứ lúc nào." Đường Dũng nở nụ cười, vỗ ngực khí phách, muốn biểu hiện dáng anh dũng, nhưng vừa cười thị lại đụng đến vết thương trên trán khiến anh ta đau điếng.

Lúc này trận trùng âm đã phá, phía ngoài hang động còn hơi lạnh nhưng đó là nhiệt độ bình thường trong lòng đất, đã không còn âm khí lưu động.

Hai người Tô Mộc nghiên cứu một lúc lâu, nói muốn đi lên. Anh nhìn tôi, mỉm cười với tôi nhưng tay vẫn ôm Lâm Yến Nhi, cũng không có ý muốn tới tìm tôi.

Tôi không muốn nhìn nữa, dẫn đầu leo lên thang dây ra ngoài.

Trịnh Lâm và Đường Dũng theo sát tôi, lúc này bên trên đã là giữa trưa, lại được nhìn thấy mặt trời ấm áp, tôi lại cảm giác như đã xa rời rất lâu, rất lưu luyến sự ấm áp mà mặt trời mang lại.

Bởi vì có cảnh sát bị thương phần lớn cảnh sát đều đã đi hết, chỉ còn lại một xe cảnh sát vẫn dừng bên cạnh. Hai cảnh sát trẻ đang ngồi trong xe, tay cầm chặt súng, thấy chúng tôi đi lên mới dám thả lỏng nhưng bọn họ vẫn không dám đi lên trước, chỉ hỏi chúng tôi thế nào, có người bị thương hay không.

Tôi không còn lòng dạ nào mà đáp lại bọn họ, chỉ lắc đầu, sau khi đi lên có Tô Đoàn đến nói chuyện với bọn họ.

Sau khi tôi phơi nắng một lúc thì đứng lên gọi Trịnh Lâm, nói: "Chúng ta đi thôi."

"Em đi đâu? Giằng co suốt đêm, đói bụng không? Anh mời em ăn một bữa nhé?" Đường Dũng lập tức tiến đến, cười hì hì hỏi tôi.

Nghe anh ta nói vậy, tôi thực sự đói bụng bèn gật đầu đồng ý.

Dù gì đã đến nước này, chỉ cần không thấy Tô Mộc nữa thì đi đâu cũng được.

Đường Dũng thấy tôi đồng ý bèn kéo tay tôi đi về phía xe.

Tôi vốn còn chút do dự, muốn nói một câu tạm biệt với Tô Mộc nhưng khi tôi quay lại tìm Tô Mộc lại thấy anh quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt hướng về mặt của Lâm Yến Nhi, dường như lại hôn môi Lâm Yến Nhi.

Hình ảnh kia làm tổn thương đôi mắt của tôi, chút không nỡ cuối cùng của tôi cũng tan thành mây khói. Tôi nắm tay Đường Dũng, đi theo anh ta lên xe.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx