Lượng nước trong cơ thể tôi càng ngày càng cạn, thậm chí con ngươi cũng rất nhức nhối, mắt đã không còn nhìn rõ, chỉ thấy mơ hồ.
Óc tôi đang hoạt động kịch liệt nhưng không biết phải nên làm gì.
Quả thực bị nướng rất khó chịu, tôi cảm thấy nếu bị nướng chết thì chi bằng… Tôi đưa tay ra cho Lý Chùy, nói: “Cứu tôi…”
“Ha ha, lúc này mới là người thông minh! Ngươi yên tâm, nếu ngươi có thiên địa kích, có cực âm lực ta cũng sẽ không đơn thuần đem ngươi luyện thành tiểu quỷ, nhất định sẽ cứu ngươi một mạng.”
Hắn nói cuồng nhiệt, lúc này hắn đã vô cùng kích động, lời nói đã có chút không rõ ràng. Tay hắn nắm lấy tay tôi, dùng sức kéo một cái, đem tôi ra khỏi hố đất.
Trong lúc mơ hồ tôi nghe thấy tiếng lo lắng của bà nội Vương Văn, nhưng lúc này tôi đang rất khó chịu, không để ý được nhiều như vậy, chỉ lầm bẩm bảo Lý Chùy cứu tôi.
Hiển nhiên hắn rất thèm thiên địa kích trong tay tôi, nhưng mặc dù ánh mắt hắn nhìn thiên địa kích rất thèm thuồng nhưng cũng không trực tiếp cướp thiên địa kích đi mà cầm một thứ giống như nhánh cây không ngừng đập vào tôi.
Cùng lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên nghe được tiếng Lý Chùy, hắn đang đọc một ít tiếng Thái, tốc độ đọc thật nhanh, dường như là điệu khúc quỷ dị thần bí nào đó, âm thanh không ngừng quanh quẩn trên đầu tôi, âm thanh vang vọng khắp nơi giống như tiếng tụng kinh vậy, bao lấu cả người tôi, cũng ngăn cách tôi với nhiệt lực đang muốn nướng chín thân thể tôi.
Tôi mơ hồ cảm giác được có một tia lạnh lẽo, lập tức theo bản năng đi tìm sự lạnh lẽo đó.
Lúc này tôi mới nhận ra, có âm khí lượn quanh là chuyện hạnh phúc tới dường nào, cho dù là giá rét nhưng với tôi vẫn là ôn hòa, mát mr chứ không giống cổ hơi nóng mãnh liệt như này.
Một lúc sau, âm thanh trên đỉnh đầu tôi dần dần biến mất, bởi vì tôi bị mất nhiều nước, toàn thân đều sắp hỏng mất, thấy thần chú đã biến mất tôi không còn ý trí kiên trì, lập tức kêu một tiếng, người ngã xuống đất.
Tôi mơ hồ cảm nhận được một cánh tay lạnh như băng ôm lấy tôi đi băng băng ra ngoài.
Sau lưng tôi truyền đến tiếng mắng chửi run rẩy của bà nội Vương Văn: “Lý Chùy, ngươi mất trí rồi, cháu gái nhỏ như vậy mà ngươi cũng không tha, ngươi sẽ không có kết quả tốt…”
Rồi sau đó tôi không còn ý thức.
Giống như một giấc mộng dài, trong mộng tôi đã chết, vào địa ngục, quỷ trong địa ngục nói tôi khi còn sống làm bậy quá nhiều, muốn trừng phạt ném tôi vào lò lửa, đến khi nướng chín lại ném vào trong hầm băng, cứ như vậy tuần hoàn qua lại, băng hỏa thay nhau.
Tôi khó chịu hận không chết được, mơ hồ cảm giác được mình đang nằm mơ.
“Cháu gái, cháu gái…” Ngay khi tôi chịu đủ hành hạ, tôi nghe tiếng hoảng hốt của bà nội Vương Văn, giọng bà rất nhỏ, một bên gọi tôi một bên lay tôi.
Cảm giác được hơi lạnh trên cơ thể bà, tôi đang bị lửa nướng liền quay người ôm lấy bà, hấp thụ khí lạnh từ người bà tỏa ra.
Bà kêu lên một tiếng có chút kinh hãi, nhưng cũng không đẩy tôi ra mà nhỏ giọng nói: “Cháu gái, mau tỉnh lại, bà lén vào cứu cháu.”
@by txiuqw4