Chương 103: Tiếng Nhai
Giao tiên nói như vậy, tôi cũng không ngăn cản nữa, đồng ý để tài xế đi cùng chúng tôi vào, chỉ dặn dò thêm ông ta lát nữa nếu có tình huống dị thường nào liền phải chạy nhanh.
Tài xế thấy tôi chịu mang ông ta vào liền vui vẻ, gật đầu liên tục, nói ông ta sẽ chịu trách nhiệm, bảo tôi gọi ông ta là Cường Tử.
Tôi gật đầu một cái, không nói nhảm gì thêm, đi một vòng quanh tường rào bên ngoài đài hỏa táng, muốn tìm một nơi có thể dễ dàng để trèo tường nhảy vào.
Sau khi đi một vòng tôi mới phát hiện, mặc dù đây là đài hỏa táng nhưng ý thức an toàn cao vô cùng, trên tất cả mặt tường bao đều có lưới điện thật cao, phía trên còn ghi rõ tám chữ: “Lưới điện cao thế, cấm không đến gần!”.
Tôi còn nghĩ lưới điện là lừa người, bèn cố ý lấy một khúc gỗ ném lên, vừa tiếp xúc với lưới điện chớp mắt đã có tia điện phóng ra nổ đùng đùng.
Lúc này tôi mới từ bỏ ý định, biết đây là điện cao thế thật, nếu tôi muốn vào bằng cách trèo tường khác nào tự tìm cái chết.
Cửa đài hỏa táng đang đóng chặt, có thể thấy trên cửa cũng rõ ràng có lưới điện cao thế, toàn bộ đài hỏa táng mặc dù không có nhân viên an ninh nhưng sự an toàn so với nhà tù thì không kém chút nào.
Lần này tôi thấy có chút khó khăn, không nghĩ đài hỏa táng lại vững chắc như vậy, tôi làm sao có thể đi vào?
Tôi đang đăm chiêu suy nghĩ, gã Cường Tử kia mặt lại đầy hưng phấn, giống như không phải cùng tôi vào đài hỏa táng mà cùng tôi tới kho bạc ngân hàng vậy, nhìn tôi ngày càng nhiệt tình. Sau một hồi nhìn tôi ông ta mới ý thức được rằng tôi đang gặp phải tình cảnh khó xử, hỏi tôi thế nào.
“Không có gì, tôi đang nghĩ đi vào thế nào.” Tôi nói.
“Gọi điện thoại bảo người bên trong ra đón cô là được.” Cường Tử nói một cách khó hiểu.
Lúc này tôi mới phát hiện suýt chút nữa tôi lỡ miệng, liền giải thích giờ này gọi bọn họ đi ra quá phiền toái, hơn nữa tôi cần lặng lẽ dò xét bên trong, nếu nhiều người thì khó tránh khỏi sẽ kinh động với ‘thứ’ ở trong đó, lúc ấy sẽ rất khó khăn.
Nghe tôi giải thích như vậy Cường Tử liền lộ vẻ mặt hiểu biết, hai mắt nhìn tôi cười thần bí, tỏ vẻ vừa muốn nói vừa thôi.
Tôi đang phiền lòng để tìm cách vào, thấy ông ta như vậy bảo ông ta có gì cứ nói, chớ có dông dài.
“Đại sư, tôi biết một cách đi vào, có điều… cách này không thanh lịch lắm, sợ làm nhục thân phận của ngài.” Cường Tử nói.
Tôi ngạc nhiên cùng mừng rỡ, bảo ông ta nhanh đưa tôi vào.
Cường Tử có chút đắn đo, cuối cùng thấy tôi tỏ vẻ nôn nóng mới gật đầu một cái, nói: “Đại sư, cô đi với tôi.”
Nói xong ông ta đưa tôi đi dọc theo tường rào một lát, đi gần nửa vòng mới chỉ vào góc tường, nói: “Nơi này có một lỗ chó, trước kia tôi đều chui vào theo lối này.”
Vừa nói, ông ta* giống như ý thức được gì đó, tay đột nhiên che miệng, lúng túng nhìn tôi.
*không nói rõ Cường Tử bao nhiêu tuổi, mình nghĩ bằng tuổi với ông chú Lý kia nên dùng từ 'ông ta', nhưng có vẻ còn trẻ nên từ đoạn này đổi thành 'anh ta' nhé.
“Anh trước kia đi vào? Anh thường xuyên đến đài hỏa táng này? Tới đây làm gì?” Tôi không khỏi thắc mắc.
Anh ta là một tài xế taxi, vụng trộm chạy tới đài hỏa táng làm cái gì? Lúc trước tôi còn tưởng rằng anh ta vì có quan hệ thân thiết với lão Lý nên mới quen thuộc với cấu trúc đài hỏa táng, bây giờ xem ra là có ẩn tỉnh khác.
“Cái đó…” Ho khan một cái. “Tôi đến để tìm kích thích.” Cường Tử nói.
Lúc nói chuyện anh ta cứ nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút bối rối kiểu có tật giật mình.
Tôi có cảm giác Cường Tử này không đơn giản, anh ta liều mạng xin tôi đưa anh ta vào nhất định còn có những mục đích khác không thể cho người biết!
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nhiều như vậy, ít nhất để anh ta theo tôi nào là có chỗ tốt, nếu không tôi cũng không biết nơi này có một lỗ chó có thể chui.
Để Cường Tử đi trước dẫn đường, anh ta đối với chui lỗ chó này là việc quen thuộc làm rất dễ, không mấy giây đã chui vào bên trong đài hỏa táng.
Tôi cũng đi theo Cường Tử chui vào, sau khi tiến vào Cường Tử còn cẩn thận đem cành lá rụng bên cảnh đẩy qua che lại lỗ chó.
Sau đó Cường Tử hỏi tôi muốn đi đâu thì cứ nói, anh ta có thể đưa tôi đi.
@by txiuqw4