Tôi nhất thơi có chút mất hứng, cái gì mà gọi tôi là phụ nữ đần, tôi lại không biết Cản Thi phái khi đang khống chế thi thể sẽ có phản ứng gì, trừ cái này ra tôi cảm giác tôi rất thông minh kia mà.
Đi theo sau lưng Tô Mộc, tôi càng nghĩ càng không phục, buồn bực nói: “Quả thật anh đã cưới phải kẻ đần, nhưng có điều đó không phải là em a. Không phải Lâm Yến Nhi mới là người gả cho anh sao, hơn nữa cô ấy đã được cùng anh cử hành hôn lễ, em còn chưa có phúc như vậy.”
Trong giọng tôi tràn đầy ghen tị và ghen tức.
Tô Mộc nghe được liền dừng lại, sau đó khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn tôi: “Làm sao, ghen?”
“Không có, chẳng qua em chỉ nhắc nhở anh một chút, vợ anh không phải là em mà là Lâm Yến Nhi, giữa anh với em cũng chưa từng cử hành hôn lễ.”
“Anh và em đã có sinh hoạt vợ chồng, chẳng lẽ em định chối?” Chân mày Tô Mộc nhíu lại càng chặt hơn, sau đó vẻ mặt rất trịnh trọng, nói: “Mặc dù anh với cô ta có danh nghĩa là vợ chồng nhưng với em mới là vợ chồng đích thực, ở trong lòng anh vĩnh viễn cũng chỉ có một mình em là vợ, Lâm Yến Nhi không thể như em được, em nhớ điều này là được rồi.”
Nghe vậy tinh thần tôi chấn động một cái, mặt ngạc nhiên cùng mừng rỡ không sao che giấu được: “Anh với cô ta… không lên giường?”
“Dĩ nhiên.” Tô Mộc nói như đinh chém sắt.
Cũng phải, Tô Mộc làm sao có thể cùng Lâm Yến Nhi lên giường, anh ấy chỉ thuộc về một mình tôi!
Nháy mắt tròng tôi tràn ngập ấm áp, cũng không ngại chuyện Tô Mộc cùng Lâm Yến Nhi đã cử hành hôn lễ nữa. Tôi đã nói rồi, Tô Mộc kết hôn với Lâm Yến Nhi nhất định là có nỗi khổ riêng, nhưng bây giờ anh ấy không muốn nói cho tôi hẳn là không muốn tôi biết rồi lại lo lắng cho anh ấy.
Nghĩ tới đây tôi cảm giác hết sức ngọt ngào, giống như ăn nguyên một bịch đường vậy, vui vẻ nắm tay Tô Mộc đi về nhưng trên mặt giả bộ dáng vẻ không thèm để ý, thúc giục Tô Mộc mau đi về, tôi phải nghiêm túc tra án.
Tô Mộc thấy vẻ tiểu nhân đắc chí của tôi thì chỉ cười, cũng không nói gì, mặc cho tôi dắt anh ấy quay lại lầu ba mươi hai.
Vừa mới ra khỏi thang máy, Đào Nghị đứng ở cửa đã giữ tôi lại, miệng còn lẩm bẩm: “Cảm ơn trời đất cô đã quay lại, tôi còn tưởng cô sợ tối lẻn trốn đi.”
Nói xong anh ta nhìn Tô Mộc một cách sâu sắc, cười nói: “Đã bắt được nghi phạm, đã bị Phong Thiên đạo trưởng khống chế.”
Tô Mộc không thấy ngạc nhiên, gật đầu một cái, sau đó đưa tôi quay lại phòng chỗ bọn Lý Quân đang ở.
Mọi người trong tổ chuyên án đều tụ tập ở phòng này, Lý Quân thấy tôi trở về sắc mặt buông lỏng một chút, sau đó chỉ một người đang ngồi chồm hổm dưới đất, nói: “Chính là hắn, sau khi các ngươi đi tôi liền giả vờ muốn bắt các ngươi, bày thiên la địa võng để cho mỗi người đều phải giữ đúng vị trí, không có tôi ra lệnh không ai được phép rời đi.”
“Chỉ có hắn, sau khi các ngươi biến mất thì tỏ ra có chút nóng nảy, không bao lâu sau động tác của hắn bắt đầu chậm chạp, hơn nữa tiếng nói cũng chậm lại. Các ngươi nhìn một chút xem hắn có phải là người của Cản Thi phái không.”
Người trên mặc đất mặc quần áo cảnh sát, dáng dấp gầy gò nho nhỏ, da ngăm đen, không phải chính miệng Lý Quân xác định thì tôi thật sự không chú ý tới hắn.
@by txiuqw4