Với kế hoạch này tôi vốn không chắc lắm, thấy Tô Mộc không lên tiếng lại càng lo lắng, nói: “Làm sao? Quyển Phó Âm Kinh kia mẹ em không thể chạm vào phải không? Nếu là như vậy chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Dẫu sao khi Tô Đoàn đem sách cho tôi đã đặc biệt căn dặn rất nghiêm túc, bảo tôi cất giữ sách cẩn thận, đây chính là gia bảo tổ truyền của Tô gia, không thể để người ngoài thấy.
“Không, anh chẳng qua chỉ tò mò tại sao đầu óc người phụ nữ này lại đột nhiên sáng dạ vậy.” Tô Mộc đột nhiên cười, xoa đầu tôi nói.
Anh ấy vẫn ôm tôi, cũng không buông tôi ra, sau khi nói xong liền mang theo tôi bay lên, xuyên qua đường hầm nóng bỏng đó, lần nữa quay lại đại điện có pho tượng.
Lúc này yêu thử túc trực bên linh sàng đã hoàn toàn không thấy, toàn bộ đại điện liền giống như lúc chúng tôi vừa xuống vậy, không có chút dấu vết nào của yêu thử.
Chu dù như vậy tôi vẫn lo lắng nhìn quanh đánh giá một phen, dẫu sao Tô Đoàn nói bây giờ Tô Mộc cũng không phải đối thủ của yêu thử, nếu như nó đánh lén chúng tôi có lẽ Tô Mộc sẽ thua thiệt.
Tô Mộc thấy tôi lo lắng liền cười, nói tôi không cần lo lắng, yêu thử sẽ không đi ra ngoài lần nữa.
Tô Mộc một bên ôm tôi đi ra ngoài, một bên giải thích yêu thử mặc dù đã thành yêu nhưng yêu lực không cao, cơ bản vẫn còn duy trì bản tính của loại chuột, chỉ hoạt động vào ban đêm, ban ngày không có khí tức xa lạ xông vào thì nó sẽ rất ít khi đi ra.
Tôi với Tô Mộc lúc trước đã chạm mặt với yêu thử, cho nên khí tức bây giờ cũng không được coi là xa lạ.
Nghe vậy tôi liền yên tâm hơn rất nhiều, có điều thông qua lời của Tô Mộc tôi cũng đại khái suy đoán ra cấp bậc của yêu thử túc trực bên linh sàng. Nó mặc dù đã tu hành ngàn năm, lại hút máu người nhiều năm như vậy nhưng có lẽ yêu hạch sẽ không quá bốn viên.
Trước kia Giao tiên thối lúc khoe khoang đã từng nói, thời điểm nó biến thành xà yêu ngũ hạch mới có thể biến thành hình người, tất cả các loại yêu ngoại trừ hồ tộc trở ra nói chung cũng như vậy, bây giờ yêu thử vẫn còn bản tính của chuột rõ ràng thì chắc chắn không có cách nào biên thành hình người, ít nhất chứng tỏ cấp bậc cao nhất của nó cũng chỉ đến bốn hạch.
Nếu tính như vậy, Tô Mộc vẫn đánh không thắng yêu thử tứ hạch?
Vậy Giao tiên kia không phải lợi hại hơn nhiều so với Tô Mộc sao?
Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đã để Giao tiên ở nhà, cảm giác nhà có đại thần như vậy tôi lại chỉ để nó làm một con chó giữ cửa giống như Tôn Ngộ Không phải làm Mật Mã Ôn vậy.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, chớp mắt chúng tôi đã ra khỏi mộ huyệt, đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi hang động không được mấy bước thì phái sau chúng tôi có hai tiếng gầm lên: “Đứng lại! Các ngươi làm gì ở đây?”
Tiếng nói vừa cật lên đã có hai cảnh sát chĩa súng ngăn chúng tôi tại cửa, trợn mắt nhìn hai chúng tôi.
Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, theo phản xạ muốn tụt khỏi người Tô Mộc.
Nhưng Tô Mộc không đồng ý, hai tay vẫn ôm chặt tôi như cũ, trên mặt mang một tia cười nhạt: “Tới tham quan, trong này cảnh sắc rất đẹp.”
“Đây là vùng đất quân đội, các ngươi vào bằng cách nào? Mang đi!” Hai viên cảnh sát nhìn chúng tôi như nhìn tội phạm vậy, đang nói chuyện họ đã vẫy gọi những người ở xa.
Một đám người mặc quân phục cùng súng ông trong nháy mắt đã xông tới, đem hai chúng tôi vây lại.
Tôi không khỏi hốt hoảng trong lòng, âm thầm chửi mình không có đầu óc.
Tối hôm qua rõ ràng là thừa dịp người khác ngủ đã cùng Tô Đoàn lén chạy vào, bây giờ trời đã sáng tất nhiên bọn họ sẽ có nhiều lính canh giữ. Vậy mà tôi quên sạch chuyện này, để mặc Tô Mộc ôm tôi ngang nhiên đi thẳng ra.
Tô Mộc thấy nhiều người như vậy vẫn không chút nào lo lắng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt như cũ, giải thích với các cảnh sát kia là chúng tôi thật sự tới đây du lịch.
Anh ấy giải thích một cách rất nghiêm túc, nhưng giọng lại giống như đang nói giỡn, đừng nói những viên cảnh sát kia không tin, ngay cả tôi cũng cảm thấy không cách nào lọt tai được.
Tô Mộc cũng không để ý những viên cảnh sát này có tin không, giải thích xong liền hìn thẳng vào điện thoại vệ tinh trên ngực của viên cảnh sát trước mặt, nói: “Người anh em, điện thoại này của anh không tệ, chúng tôi muốn mượn gọi điện thoại một chút.”
“Có gì chờ khi tra hỏi rồi hãy nói.” Viên cảnh sát kia nói lạnh như băng, nói xong súng trong tay chỉ vào Tô Mộc, bảo Tô Mộc trước tiên để tôi xuống.
Tô Mộc lúc trước vẫn luôn hòa nhã nói chuyện giải thích, nghe được bảo phải để tôi xuống, sắc mặt anh ấy đột nhiên run lên.
Nhiệt độ bên người bỗng nhiên giảm đi mấy phần!
Không riêng gì tôi, ngay cả những viên cảnh sát kia cũng cảm nhận được nhiệt độ có sự thay đổi, càng cảm nhận được nó tản ra từ người Tô Mộc, dừng một chút, nhìn Tô Mộc khiếp sợ.
“Tôi nói một lần cuối cùng, chúng tôi chẳng qua là tới du lịch, vô tình quấy rầy các anh. Bây giờ anh có thể đưa điện thoại cho tôi mượn không?” Anh ấy lạnh lùng âm hiểm nhìn viên cảnh sát đứng đầu, giọng đè thấp xuống tràn đầy uy hiếp.
Những viên cảnh sát kia mặc dù khiếp sợ với khí thế phát ra từ người Tô Mộc, nhưng dẫu sao anh ấy cũng chưa làm gì liện trợn mắt nhìn Tô Mộc giận giữ, không khí giữa hai bên trở nên căng thẳng, cảm giác đã tới ranh giới Tô Mộc ra tay.
Tôi cũng lo lắng muốn chết, rất sợ Tô Mộc cùng bọn họ có va chạm, nhưng bây giờ tình huống này chúng tôi đã không có cách nào thoát thân.
Ngay khi tôi lo lắng muốn chết, phía sau chúng tôi đột nhiên truyền tới một trận cười lớn, một âm thanh quen thuộc nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh hiểu lầm rồi, tôi biết bọn họ, anh đưa điện thoại cho anh ta đi.”
@by txiuqw4