sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 161-3

Lo âu trong lòng tôi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cũng không phản ứng với anh ta, nghiêng đầu hỏi Tô Mộc tình huống vừa rồi là gì, không sao chứ?

Tô Mộc cũng không phản ứng với Đường Dũng nữa, lắc đầu với tôi một cái, nói đoàn yêu khí kia vô cùng mạnh, hơn nữa ở lõi yêu khí còn hình thành hình dạng cá âm, hẳn có liên quan tới cá âm nhỏ trước của tôi. Hơn nữa thông qua quan sát anh ấy phát hiện âm khí trong cơ thể tôi cũng từ từ bị âm hạch hấp thu, mặc dù không biết tại sao yêu khí lại phải ở nhờ trong đan điền của tôi nhưng nó hấp thi âm khí của tôi, sớm muộn cũng tạo thành uy hiếp cho tôi, chờ khi trở về anh ấy sẽ nghĩ biện pháp lấy nó ra.

Biết được yêu hạch có thể lấy ra, tinh thần tôi chấn động một cái.

Vốn tôi khổ não cũng vì bởi yêu hạch sẽ hấp thu lực cực âm, nếu quả thật lấy được yêu hạch ra thì tốt.

Nháy mắt tâm tình tôi tốt hơn nhiều, cũng không tức giận với Đường Dũng, nghiêng đầu tiếp tục tìm trong đám quan tài còn lại.

Có điều lương tâm tôi nói, yêu hạch mặc dù trộm lực cực âm của tôi nhưng nó đã hai lần giúp tôi, hơn nữa một hồi tìm Tô Đoàn vẫn còn phải dựa vào yêu khí.

Tôi vẫn thấy cảm ơn viên yêu hạch này.

Có lẽ cảm ứng được sự cảm kích trong lòng tôi, cá yêu hạch trong trung đan điền của tôi vẫy vẫy đuôi hướng về phía tôi, cử động một chút!

Tôi khiếp sợ, không khỏi đi nhanh tới tìm Tô Đoàn.

Không bao lâu sau, một cỗ quan tài bạc lần nữa hấp dẫn ra một đoàn yêu khí, có được kinh nghiệm tìm thấy Đường Dũng, lần này chúng tôi không chút do dự để Phong Thiên ra tay phá vỡ áo quan bạc, cứu Tô Đoàn ra.

Tình trạng Tô Đoàn cũng không tệ, chẳng qua sau khi ra ngoài lại không nói câu nào, ngồi xuống đất lấy ra giấy bút vẽ tới vẽ lui.

Tôi thấy cậu ta khác thường như vậy không khỏi chú ý, nhìn xem cậu ta đang vẽ cái gì.

Nhưng tôi vừa định tiến đến liền bị Phong Thiên ngăn lại, hai mắt ông ta nóng bỏng nhìn Tô Đoàn, nói: “Cậu ta đang viết chú văn trong tù hồn quan. Không hổ là con cháu Tô gia, bị nhốt bên trong còn phát hiện giá trị to lớn của lời niệm chú tù hồn để ghi nhớ. Người trẻ tuổi này tiền đồ cũng không hạn chế!”

Nói xong trong mắt ông ta mơ hồ hiện ra một tia ý tham, nhìn có vẻ rất muốn có lời niệm chú kia.

Tôi không có hứng thú với chuyện này, thấy Tô Đoàn cùng Đường Dũng không sao liền nói phải đi về.

Ai ngờ tất cả mọi người đều phản đối.

Thậm chí Diệu Diệu còn kéo tay tôi, nói: “Chị, bây giờ sao có thể về. Nơi này chính là một bảo tàng lớn, chị có biết trong mộ có bao nhiêu bảo vật không? Tùy tiện cầm một hai món đã đủ cho chị cùng đại ca sinh sống nửa đời sau.”

“Thật không?” Tôi giật mình nói.

Sau đó tôi mới nhận ra câu hỏi của mình thật ngu, đây chính là mộ của Võ Tắc Thiên, hơn nữa chưa bao giờ bị kẻ trộm đến lấy, bảo vật trong bộ bà ấy chắc chắn mỗi một món cũng có giá trị không tưởng.

Nghĩ tới đây tôi có chút kích động, cẩn thận bật nhảy thật nhanh không kịp đợi muốn đi xem một chút.

Dù là không chạm vào, được nhìn thấy cũng là tốt rồi…

Tô Mộc cùng Đường Dũng hiển nhiên cũng có ý này, thấy Tô Đoàn còn chưa viết lại xong lời niệm chú tù hồn liền bảo Tô Đoàn cứ từ từ viết, bọn họ đưa tôi tới âm huyệt nhìn một chút.

Tô Đoàn gật đầu một cái, lạ là Phong Thiên với bảo vật trong mộ cũng không hứng thú, xung phong nhận việc ở lại giúp Tô Đoàn viết lời niệm chú tù hồn.

An trí xong, Tô Mộc mang tôi cùng Đường Dũng và Diệu Diệu trở lại mộ chính bên trên, sau đó dựa theo thứ tự nhất định dập tắt trường minh đăng trên vách tường.

Đi tắt đẹn một hồi tôi liền phát hiện những chiếc đèn này dường như bị tắt theo hình vẽ của bát quái đồ, những ngọn đèn giao dầu này cũng được bày theo một bát quái trận, Tô Mộc tắt ngọn đèn cuối cùng thì một bát quái đồ hoàn chỉnh rốt cuộc đã hiện ra.

“Ầm…” Tiếng động của cối đá di chuyển, ở giữa trung tâm bát quái đồ một cái động đen ngòm cũng hiện ra theo sự chuyển động của cối đá.

“Vù…” Sự xuất hiện của cái động khiến một trận gió rét lạnh lẽo thổi tới, nhiệt độ phòng trong nháy mắt tụt xuống, thậm chí toàn bộ ngôi mộ đã có một tầng tuyết mỏng ngưng tụ.

“Dương Dương, lạnh không?”

“Dương Dương, mặc vào.”

Đường Dũng cùng Tô Mộc đồng thời lên tiếng, chẳng qua Đường Dũng vừa hỏi xong thì Tô Mộc đã cởi áo trên người mình khoác lên người cho tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx