sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Ruồi - Chương 02 - Phần 1

Chương 2: Ngọn lửa trên núi

Khi Ralph ngừng thổi tù và thì vỉa đá cũng vừa đông nghịt. Buổi họp này và buổi sáng nay có vài điểm khác biệt. Nắng xế trưa chênh chếch bên mặt kia vỉa đá, bây giờ phần lớn lũ trẻ đã cảm thấy nóng cháy da nên mới chịu mặc quần áo. Đội đồng ca, không còn là một nhóm riêng lẻ, đã cởi bỏ hết áo khoác.

Ralph ngồi trên một thân cây đổ, mặt trời bên phía trái. Bên phải nó là phần lớn ban đồng ca; bên trái là những đứa lớn chưa quen biết nhau trước khi sơ tán; trước mặt nó là lũ nhóc tì ngồi xổm trên bãi cỏ.

Chúng im lặng. Ralph nhấc cái vỏ ốc màu kem phớt hồng lên đầu gối, một làn gió nhẹ bất chợt thổi qua rải ánh nắng khắp vỉa đá. Nó không biết nên đứng lên hay cứ ngồi như vậy. Nó nhìn sang bên trái, về phía vũng nước. Thằng Piggy ngồi gần đấy nhưng không góp ý gì.

Ralph hắng giọng.

“Thế này nhé.”

Đột nhiên nó thấy có thể ăn nói trôi chảy và trình bày được những điều cần nói. Nó đưa một tay lên vuốt mái tóc vàng rồi nói.

“Bọn mình đang ở trên một hòn đảo. Ba đứa tao đã lên trên đỉnh núi và thấy xung quanh toàn nước. Chúng tao không thấy nhà cửa, không hề có khói, không một dấu chân, không thuyền bè, không một ai hết. Mình hiện đang ở trên một hòn đảo hoang, không có ai khác nữa.”

Jack xen vào.

“Dù sao đi nữa chúng ta vẫn cần một đạo quân... để săn. Săn heo...”

“Đúng vậy. Trên đảo này có heo.”

Ba đứa có diễn tả cảm giác khi thấy con vật màu hồng sống nhăn giãy giụa trong đám cây leo.

“Tụi tao thấy...”

“Nó eng éc...”

“Nó chạy thoát...”

“Trước khi tao kịp đâm nó... nhưng... lần tới...”

Jack đâm mạnh dao găm vào một thân cây rồi vênh váo nhìn quanh.

Buổi họp lại lắng xuống.

“Tụi bay thấy đấy,” Ralph nói, “mình cần thợ săn để kiếm thịt cho tụi mình. Còn chuyện khác nữa.”

Nó đặt chiếc tù và lên đầu gối rồi lướt nhìn những khuôn mặt sạm nắng.

“Không có người lớn nào ở đây cả. Chúng ta sẽ phải tự lo lấy thôi.”

Chúng ậm ừ rồi lại im lặng.

“Còn chuyện này nữa. Không thể để mọi người nhao nhao nói cùng một lúc được. Đứa nào muốn nói, phải giơ tay như ở trường.”

Nó giơ tù và lên trước mặt, nhìn quanh miệng vỏ ốc.

“Tao sẽ đưa tù và cho đứa đó.”

“Tù và là cái gì?”

“Vỏ ốc này gọi như thế. Tao sẽ đưa tù và cho đứa kế tiếp được phép nói. Nó được phép cầm trong lúc nói.”

“Nhưng mà...”

“Ấy...”

“Và không ai được ngắt lời nó. Trừ tao.”

Jack đứng bật dậy.

“Mình phải có luật lệ!” nó kích động kêu lên, “Cả đống luật lệ! Rồi đứa nào vi phạm sẽ...”

“Ăn đòn!”

“Bị phạt!”

“Khổ đời nó!”

“Chết cha nó!”

Ralph cảm thấy có đứa nào đấy cầm lấy chiếc tù và đang nằm trong lòng nó. Rồi Piggy đứng ôm vỏ ốc lớn màu kem; tiếng huyên náo lặng dần. Jack, vẫn đứng, phân vân nhìn Ralph. Thằng này mỉm cười, vỗ vỗ vào thân cây, Jack liền ngồi xuống. Piggy gỡ kính ra, chớp chớp mắt nhìn hết cả đám trong lúc lau kính trên áo sơ mi.

“Tụi bay đã cản trở Ralph nói. Tụi bay không để nó nói tới chuyện quan trọng nhất.”

Nó ngừng giây lát để gây sự chú ý hơn.

“Ai biết tụi mình đang ở đâu? Hở?”

“Mấy người ở sân bay biết.”

“Người đàn ông với cái kèn trômpét đó...”

“Bố tao biết.”

Piggy đeo kính.

“Chẳng có ai biết tụi mình ở đây đâu,” Piggy nói. Nó xanh xao và thở khó nhọc. “Có thể họ biết nơi nẽ ra bọn mình tới, cũng có thể không. Nhưng họ không biết tụi mình hiện đang ở đâu, vì tụi mình không tới được nơi nẽ ra phải tới.” Nó nhìn bọn kia một lúc rồi xoay người ngồi xuống. Ralph đỡ tù và từ tay Piggy.

“Đó chính là điều tao định nói,” nó tiếp lời Piggy, “khi tất cả tụi bay, tất cả...” Nó nhìn vào những bộ mặt căng thẳng. “Máy bay bị bắn rơi rồi cháy. Không ai biết tụi mình đang ở đâu. Có thể tụi mình sẽ phải ở đây lâu.”

Yên lặng đến nỗi nghe được tiếng Piggy thở hổn hển. Nắng chếch dát vàng lên nửa vỉa đá. Những làn gió nhẹ đùa giỡn trên phá nước như lũ mèo con cắn đuôi nhau giờ đây lùa qua vỉa đá vào trong rừng. Ralph vuốt ngược mớ tóc vàng xõa trên trán.

“Có thể tụi mình sẽ phải ở đây lâu.”

Không đứa nào nói gì. Đột nhiên nó nhe răng cười.

“Nhưng đây là một hòn đảo ngon lành. Tụi tao - Jack, Simon và tao - đã leo lên núi. Tuyệt cú mèo. Có cái ăn, thức uống và...”

“Đá tảng...”

“Hoa xanh...”

Piggy, hơi thở đã phần nào bình thường, trỏ vào chiếc tù và trên tay Ralph, Jack và Simon liền im bặt. Ralph nói tiếp.

“Trong khi chờ đợi tụi mình có thể sống tưng bừng trên đảo.”

Nó khoa tay.

“Giống như trong truyện.”

Chúng liền ầm ĩ.

“Đảo giấu vàng!”[3]

“Swallows và Amazons!”[4]

“Đảo san hô!”[5]

[3] Treasule Island (1883): truyện phiêu lưu thiếu niên của Robert Louis Stevenson.

[4] Swallows and Amazons (1930): loạt truyện phiêu lưu thiếu niên của Arthur Ransome.

[5] The Coral Island (1858): truyện phiêu lưu thiếu niên của Robert M. Ballantyne.

Ralph huơ chiếc tù và.

“Đây là đảo của tụi mình. Một hòn đảo ngon lành. Mình sẽ tha hồ vui chơi, cho tới khi người lớn tới cứu.”

Jack đưa tay cầm lấy tù và.

“Có heo nữa,” nó nói. “Có đồ ăn, để tắm thì đã có con suối phía đằng kia... đủ thứ hết. Có đứa nào tìm thấy gì khác nữa không?”

Nó đưa trả tù và cho Ralph rồi ngồi xuống. Xem chừng không thấy đứa nào tìm thấy gì cả.

“Những đứa lớn chỉ để ý đến thằng nhóc khi nó vùng vằng. Một nhóm nhóc tì cứ đẩy nó tới trước mà nó không muốn. Nó bé xíu, chừng sáu tuổi, có cái bớt màu đỏ dâu kín hết một bên mặt. Giờ đây nó rụt rè đứng nghiêng nghiêng trước cái nhìn đăm đăm của cả bọn, một ngón chân thọc vào đám cỏ khô. Nó mếu máo lẩm bẩm.

Những đứa nhóc khác thì thầm với vẻ nghiêm trọng rồi đẩy nó tới trước Ralph.

“Nào,” Ralph bảo nó, “nói đi.”

Thằng bé hốt hoảng nhìn quanh.

“Nói đi!”

Nó đưa hai tay định cầm tù và làm cả lũ cười ồ, nó vội rụt tay về rồi òa khóc.

“Đưa nó cái tù và!” Piggy kêu lên. “Cứ để nó cầm!”

Cuối cùng Ralph dỗ được thằng bé cầm tù và nhưng tiếng cười ầm ĩ át mất tiếng của nó. Piggy quỳ xuống bên thằng bé, một tay đặt lên vỏ ốc to, lắng nghe rồi thuật lại cho cả bọn.

“Nó muốn biết tụi bay định nàm gì với con vật giống như con rắn.”

Ralph cười, bọn kia cười theo. Thằng nhỏ lại càng rúm người lại.

“Kể cho tụi tao nghe về thứ giống như con rắn coi nào.”

“Nó bảo đó nà một con ác thú.”

“Ác thú à?”

“Giống như rắn. To nắm. Nó đã trông thấy.”

“Ở đâu?”

“Trong rừng!”

Do gió nhẹ thổi hoặc vì mặt trời xuống thấp mà lũ trẻ cảm thấy khá mát dưới hàng dừa, nên chúng lại không ngớt cựa quậy.

“Làm sao có ác thú, giống như rắn, trên một hòn đảo cỡ này được,” Ralph ân cần giải thích. “Chỉ ở những nước to, như châu Phi hay Ấn Độ mới có thôi.”

Có tiếng lẩm bẩm và những cái đầu gật gù vẻ nghiêm trọng.

“Nó bảo con ác thú đến vào núc tối.”

“Vậy nó đâu thể nào trông thấy được!”

Chúng cười phá lên, reo hò.

“Tụi bay nghe chưa? Nó bảo nó thấy con vật đó trong đêm tối.”

“Nó vẫn cứ khăng khăng rằng đã nhìn thấy ác thú. Ác thú đến rồi bỏ đi, rồi trở nại, muốn ăn thịt nó...”

“Nó mơ đấy.”

Ralph cười, nhìn quanh, chờ được xác nhận. Những đứa lớn tán thành, nhưng vẫn có những đứa nhóc tì hoài nghi, chỉ đảm bảo bằng lý lẽ suông không đủ để chúng yên tâm.

“Nhất định nó vừa mơ phải ác mộng rồi. Do ngã lên ngã xuống trong đám cây leo đấy thôi.”

Thêm nhiều cái đầu gật gù vẻ nghiêm trọng; chúng biết ác mộng quá đi chứ.

“Nó bảo nó đã thấy ác thú, giống con rắn, tối nay ác thú có trở nại không?”

“Nhưng làm gì có ác thú!”

“Nó bảo sáng nay ác thú biến thành giống như dây neo trên cây, bám vào cành. Nó hỏi tối nay ác thú có quay nại không?”

“Nhưng không thể có ác thú được!”

Lần này bặt tiếng cười, chỉ thấy nhiều vẻ mặt nghiêm trọng hơn. Ralph đưa cả hai tay lên vuốt tóc, nhìn thằng bé, vừa buồn cười vừa cáu.

Jack giật lấy tù và.

“Dĩ nhiên Ralph nói đúng. Không có rắn đâu. Nếu có mình sẽ săn và giết nó. Mình sẽ săn heo, kiếm thịt cho mọi người. Mình cũng sẽ để ý tìm rắn luôn thể...”

“Nhưng làm gì có rắn!”

“Tìm cho bảo đảm, khi mình đi săn.”

Ralph bực mình, nhưng tạm chịu thua. Nó cảm thấy đang phải đối mặt với chuyện gì đấy khó hiểu nổi. Đôi mắt đang nhìn nó chăm chú kia không hề gợn chút đùa bỡn.

“Nhưng không thể có ác thú được!”

Có gì đấy lạ lẫm đang dâng lên trong lòng nó, buộc nó phải dứt khoát rõ ràng lần nữa.

“Tao bảo không có là không có!”

Tất cả im lặng.

Ralph lại cầm tù và lên, nó vui vẻ trở lại khi nghĩ tới điều sắp nói.

“Bây giờ tới việc quan trọng nhất. Tao đã suy nghĩ kỹ. Tao suy nghĩ khi tụi tao leo lên núi.” Nó cười, vẻ đồng lõa, nhìn hai thằng kia. “Rồi mới đây trên bãi biển. Đây là điều tao suy nghĩ: Mình muốn vui chơi. Và mình muốn được cứu.”

Tiếng nhiệt liệt tán thưởng như con sóng ập mạnh vào người khiến nó quên bẵng điều định nói. Nó lại phải nghĩ.

“Mình muốn được cứu, dĩ nhiên mình sẽ được cứu thôi.”

Nhiều tiếng rì rầm. Lời khẳng định khơi khơi này chẳng có gì chứng minh cả, nhưng chứa đựng uy quyền mới có của Ralph, đã đem đến cho chúng ánh sáng và hân hoan. Nó phải huơ tù và nhắc nhở chúng lắng nghe điều nó nói.

“Bố tao phục vụ trong Hải quân. Ông bảo không còn đảo nào mà người ta chưa biết. Ông bảo Nữ hoàng có một căn phòng lớn đầy bản đồ vẽ mọi hòn đảo trên thế giới. Như thế, ắt Nữ hoàng phải biết về hòn đảo này.”

Chúng lại hào hứng bàn tán, thấy phấn khởi hơn.

“Sớm hay muộn cũng sẽ có tàu ghé vào đây. Thậm chí có thể là tàu của bố tao. Thành ra bay thấy đấy, sớm muộn gì thì mình cũng sẽ được cứu thôi.”

Nó ngừng lại sau lời khẳng định này. Lời nó nói đã đưa được hết thảy bọn chúng tới chốn an toàn. Sẵn mến mộ nó, giờ đây chúng khâm phục nó. Chúng liền vỗ tay và vỉa đá vang dậy tiếng hoan hô. Ralph đỏ ửng mặt, nhìn sang bên cạnh thấy Piggy công khai tỏ vẻ ngưỡng mộ, ngó qua bên kia thấy Jack đang mỉm cười cho thấy rằng nó cũng biết vỗ tay tán thưởng.

Ralph huơ tù và.

“Im lặng! Chờ chút nào! Nghe đây!”

Nó nói tiếp trong sự im lặng. Vinh quang đã nâng bổng nó lên.

“Còn chuyện này nữa. Mình có thể giúp để người ta dễ tìm thấy bọn mình. Một con tàu chạy gần đảo có thể không biết có tụi mình. Thành ra mình phải tạo ra khói trên đỉnh núi. Mình phải đốt lửa.”

“Lửa! Phải đốt lửa!”

Tức thì một nửa đám bật dậy. Jack hét lớn, nó quên rằng phải có tù và mới được phép nói.

“Đi! Theo tao!”

Bãi dừa ầm ĩ tiếng nói và tiếng chân rầm rập. Ralph cũng bật dậy, gào lên đòi chúng im lặng, nhưng chẳng có đứa nào nghe. Đột nhiên chúng ùa vào bên trong đảo, theo chân Jack. Ngay cả bọn nhóc tì cũng đi theo, ra sức luồn lách qua cây lá và những cành gãy. Ralph bị bỏ rơi lại với chiếc tù và trên tay. Ngoài Piggy, không còn đứa nào khác.

Piggy đã thở bình thường trở lại.

“Như con nít!” nó khinh mạn nói. “Hành động như một nũ con nít!”

Ralph băn khoăn nhìn nó rồi đặt tù và lên thân cây.

“Tao đánh cuộc nà đã đến giờ uống trà[6] rồi,” Piggy nói. “Chúng nghĩ sẽ nàm được gì trên núi vào giờ này chứ?”

[6] Tea time: giờ uống trà (ở Anh), thường khoảng năm, sáu giờ chiều.

Nó vuốt ve vỏ ốc với vẻ kính cẩn, rồi chợt dừng tay, ngước nhìn lên.

“Ralph! Ê! Đi đâu vậy?”

Ralph vừa mới trèo qua những thân cây gãy đổ ngay đầu vệt sẹo. Xa xa phía trước có tiếng cành cây gãy và tiếng cười.

Piggy chán nản nhìn nó.

“Như một nũ con nít...”

Nó thở dài, cúi xuống thắt dây giày. Tiếng láo nháo của lũ nhóc chạy lên núi nghe yếu dần. Rồi với vẻ mặt thống khổ của một ông bố cố không tụt hậu so với lũ con bồng bột vô ý thức, nó chụp lấy tù và, quay vào rừng, rẽ lối vượt qua vệt sẹo.

Phía bên kia đỉnh núi có một khoảng rừng. Một lần nữa Ralph lại thấy chính mình làm cử chỉ khum tay như cái chén.

“Dưới đấy mình muốn bao nhiêu củi cũng có.”

Jack gật và trề môi dưới. Khoảng rừng ở dưới bọn chúng chừng ba chục mét, bên sườn núi dốc, như mọc lên chỉ để làm củi. Nhờ khí hậu nóng ẩm nên cây cối thả sức đâm chồi nhưng vì quá ít đất chúng không cao hết sức được mà sớm đổ và mục rữa. Cây leo quấn lấy chúng, rồi chồi non tìm chỗ nhú lên.

Jack quay qua ban đồng ca đang đứng sẵn sàng, mũi nhung đen gắn huy hiệu đội lệch qua một bên như mũ nồi.

“Mình dựng một đống củi. Nào!”

Chúng tìm được con đường mòn dễ xuống dưới đó nhất rồi ra sức kéo giật những cây chết. Lũ nhóc tì đã lên tới đỉnh núi cũng lần mò xuống. Đứa nào cũng bận tíu tít, trừ Piggy. Phần lớn cây cối mục ruỗng sẵn, nên khi bị kéo liền gãy vụn như mưa, toàn mối mọt, chỉ đáng vứt đi. Nhưng cũng lôi ra được vài cây nguyên vẹn. Cặp song sinh, Sam và Eric là những đứa đầu tiên vớ được một súc gỗ như thế, nhưng chúng phải bó tay chờ Ralph, Jack, Simon, Roger và Maurice tìm được chỗ nắm. Rồi chúng nhích từng bước, đưa cây gỗ hình thù quái dị lên đỉnh núi, quăng chỏng chơ ở đó. Mỗi nhóm góp vào đấy phần của mình, dù nhiều dù ít, nên đống củi cứ lớn dần. Lúc quay xuống, Ralph thấy có một mình nó với Jack bên một cành cây, hai đứa nhìn nhau cười, cùng chia gánh nặng. Một lần nữa, trong làn gió nhẹ mơn man, trong ánh nắng xiên xiên trên ngọn núi cao, trong tiếng hò hét bàng bạc sự quyến rũ, bàng bạc ánh sáng vô hình của tình bằng hữu, của phiêu lưu và toại nguyện.

“Xem chừng quá nặng.”

Jack cười đáp.

“Với hai đứa mình thì nhằm nhò gì.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx