sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Ruồi - Chương 05 - Phần 2

Bọn nhóc đẩy thằng Percival tới trước rồi để một mình nó đứng đó. Nó đứng trong cỏ ngập dưới đầu gối, nhìn xuống hai bàn chân bị che khuất, cố tưởng tượng đang ở trong lều. Ralph nhớ tới một thằng nhỏ khác từng đứng giống như thế kia và thoảng thốt. Nó cố nén và gạt đi, vì chỉ cần vài ba khung cảnh như thế này là đủ khiến chuyện kia bùng dậy. Chúng không tiếp tục đếm xem có bao nhiêu thằng nhóc nữa, một phần vì chẳng có gì đảm bảo rằng chúng không đếm sót, phần khác vì ít nhất Ralph biết câu trả lời cho một câu hỏi Piggy từng đặt ra trên đỉnh núi. Lũ nhóc này tóc vàng tóc đen, lấm chấm tàn nhang, đứa nào cũng bẩn thỉu, nhưng mặt mũi chúng hoàn toàn không bợn chút khuyết tật nào. Không đứa nào thấy lại khuôn mặt có vết bớt màu dâu. Nhưng lần đó Piggy đã nói linh tinh lang tang và làm mình làm mẩy. Ralph gật đầu với Piggy, ngầm thú nhận rằng nó có nhớ tới vụ không thể nói ra kia.

“Tiếp tục đi. Hỏi nó xem.”

Piggy quỳ xuống, tay cầm tù và.

“Này, em tên gì?”

Thằng nhóc co rúm người như con ốc rút vào trong vỏ. Piggy bó tay nhìn Ralph, thằng này gằn giọng.

“Mày tên gì?”

Thằng nhóc không trả lời và bầu không khí nặng nề khiến chúng nhao nhao ồ lên:

“Mày tên gì? Mày tên gì?”

“Im lặng!”

Ralph chòng chọc nhìn thằng nhỏ đang đứng trong ánh chiều nhá nhem.

“Nói cho tụi tao biết mày tên gì?”

“Percival Wemys Madison, nhà xứ, Harcourt thánh Anthony, Hants, điện thoại, điện thoại, điện...”

Như thể thông tin này có dây mơ rễ má tới tận những suối nguồn khổ đau, thằng nhóc bật khóc. Mặt nó rúm ró, nước mắt ròng ròng, miệng há chỉ còn thấy một hốc vuông đen ngòm. Thoạt tiên nó lặng lẽ như một nỗi khổ âm thầm, nhưng rồi nó bật lên than vãn, to và lê thê như tiếng tù và.

“Nín đi, thôi, nín đi!”

Percival Wemys Madison không nín. Giếng đã khơi rồi, đâu có thể dùng quyền lực hay sức mạnh mà bít được. Nó tiếp tục khóc, từng hơi một, dường như tiếng khóc giữ nó đứng thẳng, như bị đóng đinh vào đấy.

“Nín đi! Nín!”

Vì bây giờ lũ nhóc không nhịn khóc được nữa. Chúng nhớ tới nỗi buồn phiền riêng và có lẽ cảm thấy qua tiếng khóc chúng chia sẻ được với cả lũ nỗi lo âu chung. Chúng gào lên vì đồng cảm, có hai đứa gào to không kém thằng Percival.

Maurice cứu nguy. Nó nói lớn.

“Nhìn tao này!”

Nó làm bộ như bị ngã lộn cổ. Nó xoa mông rồi ngồi lên súc cây cong queo để rồi lại ngã xuống bãi cỏ. Nó đóng trò rất kém, nhưng lôi cuốn được Percival và những đứa kia, chúng sụt sịt rồi bật cười. Bỗng nhiên chúng cười vô lối khiến những đứa lớn cũng cười lây.

Jack là đứa đầu tiên lên tiếng. Nó không cầm tù và, có nghĩa là sai quy định, nhưng không đứa nào phản đối.

“Thế còn ác thú thì sao?”

Có gì đấy khác thường xảy đến với Percival. Nó ngáp và lảo đảo khiến Jack phải túm lấy nó, lắc lia lịa.

“Con ác thú ấy ở đâu?”

Percival nhũn người trong tay Jack.

“Phải nà một con ác thú ranh mãnh,” Piggy giễu cợt nói, “nếu nó nấp được trên hòn đảo này.”

“Jack đã đi khắp nơi...”

“Con ác thú ấy sống ở đâu mới được chứ?”

“Ác thú cục cư... tao!”

Percival lẩm bẩm gì đấy làm chúng lại cười ồ. Ralph nghiêng tới trước.

“Nó nói gì?”

Jack lắng nghe Percival trả lời rồi buông thằng nhỏ ra. Percival được thả, thấy xung quanh toàn người liền yên tâm nằm xuống đám cỏ cao, thiếp đi.

Jack hắng giọng rồi thờ ơ nói.

“Nó bảo rằng con ác thú đến từ ngoài biển.”

Mọi tiếng cười liền tắt ngấm. Ralph bỗng dưng quay người về phía phá nước, bóng nó đen thui, lom khom. Chúng nhìn theo nó, quan sát làn nước trải dài với biển rộng phía sau, màu chàm xanh bí ẩn chứa biết bao điều khả thể, chúng âm thầm lắng nghe tiếng rì rào thì thầm từ vỉa đá ngầm.

Maurice bật nói to khiến chúng giật nảy người.

“Bố tao bảo rằng người ta chưa phát hiện hết mọi sinh vật ở biển.”

Lại tiếp tục tranh luận. Ralph chìa cái tù và lấp lánh. Maurice phục tùng đón nhận. Buổi họp bớt ồn ào.

“Tao nghĩ rằng khi Jack nói ta cứ việc sợ vì đằng nào người ta cũng sợ, thì điều này đúng. Nhưng khi nó nói trên đảo này chỉ có heo thôi thì tao mong cho nó nói đúng, nhưng nó đâu có biết, không thật biết, không chắc chắn, tao muốn nói thế.” Maurice hít một hơi. “Bố tao bảo rằng có những vật, ta gọi con phun ra mực ấy là gì nhỉ - à, con cá mực - chúng dài hàng trăm mét, nuốt chửng cả voi gọn bâng.” Nó lại ngừng và cười thích thú. “Dĩ nhiên tao không tin có ác thú. Piggy bảo rằng cuộc sống là khoa học mà ta không biết đó thôi, phải thế không? Không chắc đâu, tao nghĩ...”

Có đứa nào đó la lớn.

“Cá mực đâu thể ra khỏi nước!”

“Được chứ!”

“Không!”

Tức thì vỉa đá đầy những cái bóng tranh cãi và làm điệu bộ. Ralph ngồi đó, cảm thấy như chúng mất hết sáng suốt rồi. Sợ hãi, ác thú, không có được đồng thuận rằng lửa là điều quan trọng nhất, rồi khi ta có làm sáng tỏ chuyện gì đấy thì chúng lại chí chóe sang chuyện khác, nêu ra những chuyện mới rất khó xử.

Thấy trong ánh nhá nhem một vật màu trắng ngay gần bên cạnh, nó chụp lấy từ tay thằng Maurice rồi ra sức thổi. Bọn kia hốt hoảng im lặng hết. Simon ngồi cạnh nó, đặt hai tay lên tù và. Simon khao khát nói, nhưng nói trước buổi họp thì khủng khiếp quá.

“Có thể,” nó ngập ngừng, “có thể có ác thú thật đấy.”

Lũ kia gào lên như điên dại, còn Ralph ngạc nhiên đứng dậy.

“Simon, mày tin thế à?”

“Tao không biết nữa,” Simon nói. Tim nó đập dồn khiến nó muốn ngộp thở. “Nhưng mà...”

Chúng la ó như bão nổi.

“Ngồi xuống!”

“Câm miệng!”

“Lấy lại tù và!”

“Cả thộn!”

“Câm họng!”

Ralph quát.

“Nghe nó nói đã! Nó đang cầm tù và!”

“Tao nghĩ... có thể tại chính tụi mình.”

“Vớ vẩn!”

Piggy la lên. Nó tức nên mất cả chững chạc.

Simon nói tiếp.

“Mình có thể là thứ...”

Simon lúng túng cố diễn đạt thứ xấu xa nhất của loài người. Chợt nó nghĩ ra một cách.

“Cái gì xấu xa bẩn thỉu nhất từng có?”

Chúng lặng thinh ngơ ngác sau câu hỏi này. Riêng Jack, thay vì trả lời, đã buông thõng một từ rất thô tục. Khác nào thoát cũi, sổ lồng. Những thằng nhóc leo ngồi trên súc cây cong queo lại ngã xuống mà vẫn tỉnh bơ. Còn đám thợ săn cười rú lên.

Simon cố công mà thành ra công cốc. Tiếng cười đùa tàn nhẫn ập tới nó và nó ngồi thụp xuống không chút phản kháng.

Cuối cùng buổi họp im lặng trở lại. Có đứa nào đó nói mà không giơ tay.

“Có thể nó muốn nói tới một thứ hồn ma nào đấy.”

Ralph nâng tù và lên cao, đăm đăm nhìn vào bóng tối lờ mờ. Sáng nhất là bãi biển nhợt nhạt. Hẳn là bọn nhóc gần hơn chứ nhỉ? Đúng thế, chúng đang túm tụm vào nhau thành nút trên đám cỏ giữa bãi họp. Một làn gió bất chợt khiến hàng dừa lao xao, giờ đây nghe như rất to, vì bóng tối và sự im ắng khiến ta nhận thấy thật rõ. Hai thân dừa xám cọ vào nhau nghe ken két như ma kêu quỷ hờn mà ban ngày chả ai để ý.

Piggy cầm lấy tù và từ tay Ralph. Tiếng nó nói bực dọc.

“Tao không tin vào ma quỷ - chưa hề!”

Jack cũng đứng bật dậy, cáu giận vô cớ.

“Mày tin gì thì mặc xác mày, đồ béo ị!”

“Tao cầm tù và!”

Nghe có tiếng ẩu đả và chiếc tù và lấp lánh bị giật giật chuyển lại.

“Đưa trả tao chiếc tù và!”

Ralph xông vào giữa hai đứa, bị một quả đấm vào ngực. Nó giật được chiếc tù và không biết từ tay đứa nào rồi ngồi xuống thở hổn hển.

“Mình nói quá nhiều về ma quỷ. Chuyện này lẽ ra phải để đến sáng.”

Một giọng nói thầm thì, không biết của đứa nào.

“Có thể đó là con ác thú đấy, một hồn ma.”

Buổi họp xôn xao như cái chợ.

“Lũ bay nói mà không chờ đến lượt.” Ralph nói, “mình không thể họp hành nghiêm chỉnh được, nếu bay không giữ đúng quy định.”

Nó lại ngừng. Kế hoạch nó đã chuẩn bị chu đáo cho buổi họp thế là hỏng mất rồi.

“Bay muốn tao nói gì bây giờ đây? Tao gọi họp muộn thế này thật sai lầm. Mình sẽ bỏ phiếu về chuyện này, ý tao nói thế, rồi về lều vì mình mệt rồi. Không - Jack hả? - chờ một chút. Tao nói rõ rằng tao không tin có ma. Hoặc tao không nghĩ rằng tao tin. Nhưng tao không thích nghĩ đến chuyện này nữa, lúc trời tối như bây giờ. Mình phải quyết định xem sao.”

Nó giơ cao tù và một lúc.

“Thế này nhé. Tao nghĩ mình quyết định xem có ma hay không...”

Nó ngẫm nghĩ một lúc để đặt câu hỏi.

“Đứa nào tin có ma?”

Yên lặng hồi lâu. Chừng như không có gì nhúc nhích. Rồi Ralph nhìn đăm đăm vào trong bóng tối, thấy những bàn tay. Nó chán chường nói.

“Tao hiểu.”

Cái thế giới có trật tự và hiểu được đã vuột khỏi tay rồi. Trước kia là thế này thế nọ, giờ đây... mà con tàu đã đi mất.

Chiếc tù và bị giật khỏi tay nó và tiếng Piggy the thé.

“Tao hổng có bỏ phiếu cho ma!”

Nó nhìn một vòng.

“Tụi bay nhớ nấy!”

Chúng nghe nó giậm chân.

“Mình nà gì? Nà người? Hay thú vật? Hay bọn mọi rợ? Người nớn sẽ nghĩ gì về bọn mình? Đi sơ tán... săn heo... để tắt nửa... và bây giờ như thế này!”

Một bóng đen ào ào tới.

“Câm mồm, đồ ốc sên béo ị!”

Một cuộc vật lộn ngắn ngủi, chiếc tù và lóng lánh nhấp nhô. Ralph đứng bật dậy.

“Jack! Jack! Mày không có tù và mà! Hãy để nó nói.”

Khuôn mặt Jack trườn tới gần nó.

“Câm cái mồm mày đi! Mày là cái thớ gì mới được chứ? Toàn ngồi chỉ tay năm ngón. Mày đếch biết săn bắt, đếch biết hát...”

“Tao là sếp. Bay đã bầu tao.”

“Bầu thì ăn thua cái đếch gì? Toàn ra lệnh vớ vẩn...”

“Piggy có tù và!”

“Được rồi... mày toàn thiên vị thằng Piggy...”

“Jack!”

Jack cáu kỉnh nhái lại:

“Jack! Jack!”

“Đó là quy định!” Ralph hét, “mày vi phạm quy định!”

“Tao đếch cần!”

Ralph cố thuyết phục.

“Mình phải giữ, vì mình chỉ có những quy định này thôi!”

Nhưng Jack lớn tiếng lại.

“Tao ị vào quy định! Tụi tao khỏe... tụi tao cứ săn! Nếu có ác thú thì tụi tao sẽ đuổi đến kỳ cùng! Tụi tao sẽ vây lại rồi đánh, đánh, đánh!”

Nó hú lên man rợ rồi nhảy xuống bãi cát nhợt nhạt. Vỉa đá liền huyên náo tiếng la hét, tiếng cười. Buổi họp tan đàn rã nghé. Chúng lang thang từ hàng dừa xuống mé nước rồi đi dọc bãi biển, vào trong bóng đêm. Ralph cảm thấy chiếc tù và cọ vào má, liền đỡ lấy từ tay Piggy.

“Người nớn sẽ nói gì đây?” Piggy lại gào lên. “Hãy nhìn chúng xem!”

Tiếng giả săn bắn, tiếng cười điên dại và tiếng thật sự kinh hoàng vọng lên từ bãi biển.

“Thổi tù và đi, Ralph!”

Piggy đứng sát đến mức Ralph thấy mắt kính còn lại của nó lóe lên.

“Chuyện cần nà ngọn nửa. Chúng không hiểu sao?”

“Mày phải cứng rắn. Bắt chúng nó nàm điều mày muốn.”

Ralph đắn đo trả lời như lặp lại một định lý.

“Nếu tao thổi tù và mà bọn chúng không quay lại là kể như hỏng bét. Mình sẽ không giữ cho lửa cháy được. Mình sẽ thành như thú vật thôi. Mình sẽ chẳng đời nào được cứu.”

“Nếu mày không thổi thì chẳng bao nâu nữa đằng nào mình cũng sẽ thành như thú vật thôi. Tao không thấy được chúng nàm chuyện gì, nhưng tao nghe được.”

Những hình bóng tản ra đã tụ lại trên bãi cát thành một khối đen lớn quay cuồng. Chúng nghêu ngao ca hát gì đấy, rồi bọn nhóc tì khóc toáng lểu thểu bước đi, sau khi đã nghe chán. Ralph đưa tù và lên miệng rồi lại hạ xuống.

“Phiền một điều là có ma không, hở Piggy? Có ác thú không?”

“Dĩ nhiên không có.”

“Tại sao không?”

“Vì mọi thứ sẽ nộn tùng phèo cả. Nhà cửa, đường sá và... truyền hình... sẽ không chạy.”

Lũ trẻ vừa nhảy múa vừa ca hát kéo nhau đi dần xa, nghe như một nhịp điệu không lời.

“Nhưng giả thử mọi thứ lộn tùng phèo cả, lộn tùng phèo hết trên hòn đảo này, thì sao? Giả thử có những thứ đang nhìn và rình mò chúng mình thì sao?”

Ralph run như cầy sấy, xích lại sát Piggy, đến nỗi đụng phải nhau, cả hai đứa đều giật bắn vì sợ.

“Mày chớ có nói vớ vẩn như vậy nữa! Tụi mình có bao nhiêu chuyện để no rồi mà, Ralph. Tao đã cố chịu đựng hết mức rồi. Nếu có ma thì...”

“Tao không nên làm sếp nữa. Nghe theo tụi nó thôi.”

“Chúa ơi, không được đâu!”

Piggy nắm cánh tay Ralph.

“Nếu Jack làm sếp thì nó bắt mọi người phải đi săn và sẽ không có nửa nữa. Mình sẽ phải ở đây cho tới chết.”

Nó chợt ré lên.

“Đứa nào ngồi đó vậy?”

“Tao, Simon.”

“Bọn mình chẳng ra cái đếch gì,” Ralph nói. “Ba thằng cù lần. Tao bỏ cuộc.”

“Nếu mày bỏ cuộc,” Piggy hoảng hốt thì thầm, “thì chuyện gì sẽ xảy đến với tao?”

“Chẳng có chuyện gì hết.”

“Nó ghét tao. Tao hổng biết tại sao. Nếu nó được tác oai tác quái theo ý muốn... mày thì không sao vì nó nể mày. Với nại... mày sẽ nện nó.”

“Mày vừa mới đánh nhau với nó một trận ra trò đấy thôi.”

“Núc đó tao đang giữ tù và,” Piggy thản nhiên nói. “Núc đó tao có quyền nói chứ.”

Simon nhấp nhổm trong bóng tối.

“Làm sếp tiếp đi.”

“Câm mồm đi, thằng oắt Simon! Sao hồi nãy mày không thể mở miệng nói rằng không có ác thú?”

“Tao sợ nó,” Piggy đáp, “chính vì thế mà tao biết về con người nó. Nếu ta sợ đứa nào thì ta ghét nó, nhưng ta nuôn nghĩ tới nó. Ta tự dối nòng rằng nó được quá chứ, nhưng khi gặp nại... giống như bệnh suyễn, ta không thở nổi. Tao nói cho mày biết: nó cũng ghét mày đấy, Ralph ạ...!”

“Tao à? Tại sao lại tao?”

“Tao không biết. Mày trách mắng nó về vụ nửa. Mày nà sếp, nó không.”

“Nhưng nó, thằng Jack Merridew, mới chính là sếp!”

“Tao thường đau ốm nên hay nằm nghĩ vớ vẩn này kia. Tao hiểu được con người ta. Tao biết về tao. Và về nó. Nó không nàm gì được mày, nhưng nếu mày rút nui thì nó sẽ hại đứa kế tiếp. Đó nà tao.”

“Piggy nói đúng đấy, Ralph ạ! Về mày và Jack. Mày phải tiếp tục làm sếp mới được.”

“Tụi mình cầu bơ cầu bất, mà mọi chuyện hỏng bét hết. Ở nhà lúc nào cũng có người lớn. Chỉ cần ‘thưa thầy, thưa cô’ là mình có liền câu trả lời. Ước gì!”

“Tao ước cô tao có mặt ở đây.”

“Tao ước có bố tao... Xì, ước mà làm gì!”

“Hãy giữ cho nửa nuôn cháy.”

Đám thợ săn ngừng nhảy múa, quay về mấy túp lều.

“Người nớn biết đủ mọi chuyện,” Piggy nói. “Họ không sợ bóng tối đâu. Họ gặp nhau, uống trà và bàn chuyện. Rồi mọi sự sẽ đâu vào đấy...”

“Họ sẽ không đốt cháy đảo, hay làm mất...”

“Họ sẽ đóng tàu...”

Ba đứa trẻ đứng trong bóng tối, hoài công cố miêu tả thế giới ưu việt của người lớn.

“Họ sẽ không cãi nhau...”

“Hay nàm vỡ kính của tao...”

“Hoặc nói bá láp về ác thú...”

“Nếu họ báo được cho bọn mình, chỉ một tin thôi,” Ralph kêu lên thất vọng. “Họ chỉ cần gửi cho bọn mình tin gì đấy thôi của người lớn... một dấu hiệu hay gì đấy.”

Từ trong bóng tối vẳng tới tiếng rên rỉ khe khẽ khiến chúng rợn người, bám chặt lấy nhau. Rồi tiếng rên rỉ to hơn, nhưng nghe xa xôi như không phải ở trên trái đất này, rồi biến thành tiếng lảm nhảm vô nghĩa. Hóa ra là thằng Percival Wemys Madison, nhà xứ, Hartcourt Thánh Anthony, đang nằm trong đám cỏ rậm, miệng lia lịa lẩm bẩm địa chỉ của nó như niệm chú mà chẳng ích lợi gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx