sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Ruồi - Chương 08 - Phần 2

Chúng tản ra trong rừng, căng thẳng. Jack gần như tìm ra ngay những rễ cây bị bới bừa bãi chứng tỏ có heo chạy qua đấy, lát sau thấy vết đi còn mới. Jack ra hiệu cho bọn kia im lặng, còn nó tiếp tục đi tới. Nó sung sướng cảm thấy bóng tối ẩm ướt quanh người, giống như mặc bộ quần áo cũ quen thuộc. Nó bò xuống một triền dốc tới những tảng đá và đám cây rải rác sát biển.

Lũ heo béo múp míp, nằm tránh nắng dưới bóng cây, đầy hấp dẫn. Trời đứng gió và chúng yên tâm vì không phát hiện được hơi lạ. Kinh nghiệm đã khiến Jack lặng lẽ như những bóng cây kia. Nó lẩn về chỗ cũ, chỉ dẫn cho đám thợ săn đang ẩn nấp biết phải làm gì. Cả đám liền trườn tới, từng tấc một, mồ hôi nhễ nhại trong im ắng và nóng nực. Một cái tai biếng nhác vẫy dưới bóng cây. Cách xa bầy một chút là con heo nái lớn nhất trong đám đang chìm đắm trong hạnh phúc của heo mẹ. Da nó hồng hào, có khoang đen. Một đàn heo con bám vào cái bụng to kềnh của nó trông như những cái tua. Chúng đang ngủ hoặc rúc vào bụng mẹ, ủn ỉn.

Jack dừng lại cách đàn heo mười lăm mét; nó duỗi thẳng tay, chỉ vào con heo mẹ. Nó nhìn quanh, ngầm hỏi để biết chắc mọi đứa hiểu được ý nó. Bọn kia gật đầu. Một loạt cánh tay phải vung lên.

“Phóng!”

Bầy heo vùng chạy. Ở khoảng cách chỉ mười mét những ngọn lao gỗ đầu trui cứng bay tới con heo chúng đã chọn. Một con heo con cuống cuồng kêu, phóng ra biển, kéo theo ngọn lao của thằng Roger. Con heo mẹ loạng choạng, vừa kêu vừa thở hồng hộc, hai ngọn lao cắm bên mạn sườn béo núc. Lũ trẻ la ó, ào tới, đám heo con chạy tán loạn, còn heo mẹ xuyên thủng vòng vây đang tiến lại, phóng rầm rầm vào rừng.

“Đuổi theo!”

Chúng ào theo lối heo chạy, nhưng rừng quá tối và rậm rịt khiến Jack chửi thề, bảo chúng dừng lại, tìm dấu vết dưới những gốc cây. Nó không nói lời nào suốt một lúc lâu, chỉ hậm hực thở, khiến chúng đâm sợ nó và đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên lẫn băn khoăn. Chợt nó xỉa tay xuống đất.

“Đây rồi...”

Những đứa kia còn chưa kịp thấy vệt máu thì Jack đã quay đi, cúi xem một dấu vết, vạch một cành cây. Nó lần bước như thế đấy, chắc chắn đến lạ lùng; đám thợ săn lẽo đẽo theo sau.

Nó dừng lại trước một bụi rậm.

“Trong đó.”

Chúng bao quanh bụi cây, nhưng con heo nái chạy thoát, thêm một ngọn lao nữa cắm vào sườn. Những cán lao kéo lê cản trở bước chân nó, còn những mũi lao sắc chẽ tư là một cực hình. Nó lao vào một thân cây khiến một ngọn lao cắm sâu hơn vào thịt, sau đó đứa nào cũng dễ dàng lần theo vết máu còn tươi của nó. Trời đã ngả sang chiều, đục hơi ẩm và nóng; con heo loạng choạng chạy, máu me và phát cuồng, còn đám thợ săn thèm khát bám sát nó, phấn khích bởi cuộc chạy đuổi lâu dài có máu đổ. Giờ đây chúng đã trông thấy và đuổi gần kịp, nhưng nó lại mang hết sức tàn vọt lên trước. Khi nó loạng choạng chạy vào một khoảng rừng thưa có hoa tươi rực rỡ, có bướm lượn quanh, có bầu không khí nóng và im lìm thì bị chúng bắt kịp.

Cái nóng nơi đây đã đánh gục con heo; nó ngã vật xuống và đám thợ săn đè lên. Sự bùng nổ đáng sợ của một thế giới xa lạ khiến nó phát rồi; nó kêu eng éc và điên cuồng chống cự. Không khí đầy mồ hôi, tiếng ồn, máu và nỗi kinh hoàng. Roger chạy quanh đống người và vật kia, hễ thấy chỗ nào có heo là thọc lao vào đấy. Jack ngồi trên lưng heo, cứ thế thọc dao găm xuống. Cuối cùng Roger tìm được chỗ đâm mũi lao rồi ấn bằng cả sức nặng của nó. Ngọn lao nhích sâu từng phần một, tiếng eng éc khủng khiếp nghe chói tai. Rồi Jack túm được họng con heo và máu nóng tóe đầy hai tay nó. Con heo gục chết dưới đám thợ săn, còn chúng đè trên nó, kiệt sức nhưng thỏa mãn. Lũ bướm vẫn còn say sưa nhảy múa ngay giữa khoảng rừng thưa.

Cuối cùng cơn giết chóc mê cuồng qua đi. Lũ trẻ tụt xuống, Jack đứng lên, chìa hai tay.

“Bay xem này!”

Nó khúc khích, vung vẩy, trong khi những đứa kia rộ lên cười vì thấy hai bàn tay nó còn bốc hơi máu. Rồi Jack túm lấy Maurice, quệt máu lên hai má thằng này. Roger kéo ngọn lao ra. Bấy giờ lũ trẻ mới biết là nó đã đâm con heo. Roger tóm gọn việc này bằng một câu khiến chúng cười ồ.

“Đâm thẳng vào đít nó!”

“Tụi bay nghe chưa?”

“Tụi bay nghe nó nói chưa?”

“Đâm thẳng vào đít con heo!”

Lần này Roger và Maurice đóng hai vai. Maurice giả làm con heo cố tránh ngọn lao đang đâm tới trông thật nhộn nhịp khiến lũ trẻ cười như nắc nẻ.

Xem hai đứa diễn mãi cũng chán. Jack chùi hai bàn tay đẫm máu lên đá. Rồi nó bắt đầu làm thịt con heo, mổ bụng, moi bộ lòng sẫm màu nóng hổi, chất thành đống trên tảng đá trong lúc bọn kia đứng nhìn. Nó vừa làm vừa nói.

“Mình mang thịt xuống bãi biển. Tao sẽ quay lại vỉa đá mời bọn nó dự tiệc. Mình sẽ có thì giờ suy tính.

Roger nói.

“Sếp...”

“Gì...?”

“Mình đốt lửa cách nào đây?”

Jack ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn con heo.

“Mình sẽ tập kích bọn nó, cướp lửa. Cần bốn đứa tụi bay: Henry, mày, Bill và Maurice. Mình bôi lên người để ngụy trang rồi bò tới. Trong lúc tao nói với tụi nó mình muốn gì thì Roger chớp lấy một cành cây đang cháy. Những thằng khác khuân thịt về chỗ của bọn mình hồi nãy. Mình sẽ đốt lửa ở đấy, rồi sau đó...”

Nó dừng lại rồi đứng lên, nhìn những cái bóng dưới đám cây. Rồi nó nói nhỏ hơn.

“Nhưng mình sẽ để lại một phần cho...”

Nó lại quỳ xuống, lo cắt mổ với con dao găm. Lũ trẻ bu quanh. Nó ngoái đầu nói với Roger.

“Vót nhọn hai đầu một cây gậy.”

Lát sau nó đứng lên, hai tay giữ cái đầu heo đang nhỏ máu.

“Gậy đâu?”

“Đây.”

“Cắm một đầu vào đất. Ô, đá hả? Tống nó vào cái khe. Thế.”

Jack nâng đầu heo lên, ấn cái họng mềm xuống đầu chiếc gậy nhọn xuyên qua mõm heo. Nó lùi lại, đầu heo lủng lẳng ở đấy, một ít máu rỉ trên cây gậy.

Những đứa kia cũng lùi lại luôn. Khu rừng thật im ắng. Chúng lắng nghe. Ồn ào nhất là tiếng ruồi vo ve trên đống ruột gan.

Jack nói như thì thầm.

“Khiêng con heo lên.”

Maurice và Robert xiên xác con vật, nâng khối thịt nặng nề lên, đứng chờ. Chúng đứng trên bãi máu khô, nhìn trộm nhau trong yên ắng.

Jack lớn tiếng.

“Đầu heo này là cho con ác thú. Để cúng nó.”

Sự tĩnh lặng tiếp nhận lễ vật khiến chúng khiếp đảm. Cái đầu heo ở lại đấy, mắt mờ đục, miệng nhe ra, máu đen đọng giữa những chiếc răng. Đột nhiên chúng ù té chạy, cắm đầu cắm cổ, xuyên qua cánh rừng về phía bãi biển trống trải.

Simon ở trong cái hốc nâu nhỏ xíu có lá cây che chắn. Dù đã nhắm mắt lại, song nó vẫn thấy cái thủ heo vất vưởng như một dư ảnh. Đôi mắt heo khép hờ ẩn hiện sự trơ tráo không cùng của cuộc đời kẻ đã trưởng thành. Chúng khẳng định với Simon rằng mọi chuyện đều xấu xa.

“Tôi biết mà.”

Simon chợt nhận ra nó vừa nói to. Nó mở bừng mắt. Cái đầu heo đang toét miệng cười thích thú trong ánh nắng khác lạ, không đếm xỉa gì đến lũ ruồi, đến đống ruột gan lòng thòng, thậm chí không đếm xỉa luôn cả chuyện bị cắm đầu ô nhục trên một cái cọc.

Nó quay nhìn chỗ khác, liếm đôi môi khô khốc.

Lễ vật cho ác thú. Con ác thú không đến được để thu nhận ư? Cái đầu heo, theo nó thấy, hình như cũng nghĩ như nó. Chạy đi, cái đầu kia lặng lẽ nói, về với những đứa kia đi. Đùa thôi mà - mày bận tâm làm gì? Mày chỉ không khỏe, thế thôi. Mày hơi nhức đầu, chắc mày ăn phải thứ gì đấy. Về đi, cậu bé, cái đầu lặng lẽ nói.

Simon ngước nhìn lên trời, cảm thấy mái tóc đẫm mồ hôi nặng trịch. Trên đó, như một ngoại lệ, là những đám mây to màu xám, màu sữa và màu đồng, trông như những ngọn tháp đang phình ra trên hòn đảo. Những đám mây đè lên hòn đảo, bị nén lại, liên tục tạo ra cái nóng dồn ép như thể tra tấn. Đến nỗi lũ bướm cũng đã bỏ quãng rừng thưa, nơi cái vệt ghe tởm kia nhe răng cười và nhỏ máu. Simon cúi đầu, cẩn thận nhắm nghiền mắt rồi che bằng cả hai tay. Không có bóng dưới những thân cây, song chỗ nào cũng im lìm một màu ngọc trai khiến những gì có thật trông như ảo ảnh không tên không tuổi. Đống ruột đen ngòm một đám ruồi vo ve như tiếng cưa. Lát sau chúng phát hiện ra Simon. Chúng sà xuống những dòng mồ hôi trên người nó, hút lấy hút để. Chúng làm nó nhột phía dưới lỗ mũi và nhảy nhót trên đùi nó. Chúng đen thui, óng ánh màu lục và nhiều không đếm xuể. Trước mặt Simon, Chúa Ruồi[15] cắm trên cọc nhe răng cười. Sau cùng, Simon đành chịu thua, lại ngó về phía đó, nhìn những cái răng trắng ởn, đôi mắt đục và máu - mắt nó dán vào cái hình ảnh cổ xưa không cưỡng nổi này. Mạch máu nơi thái dương bên phải của Simon đập hối hả.

[15] Tên tiếng Anh của tác phẩm này “Lord of the Flies” dịch từ tiếng Hebrew, Beelzebub, tượng trưng cái ác, hay Ác Quỷ.

Ralph và Piggy nằm trên bãi cát, đăm đăm nhìn đống lửa, biếng nhác ném sỏi vào giữa đám than hồng.

“Cái cành cháy tiêu rồi.”

“Sam - Eric đâu?”

“Mình phải nấy thêm củi. Hết cành tươi rồi.”

Ralph thở dài đứng lên. Dưới những gốc dừa trên vỉa đá không thấy chiếc bóng nào; chỉ có thứ nắng lạ lùng như thể đến từ khắp nơi cùng một lượt. Tiếng sấm rền như súng nổ tuốt trên những đám mây phình ra.

“Sắp mưa như xối đấy.”

“Mình phải nàm sao với đống nửa đây?”

Ralph lững thững chạy vào rừng rồi quay ra với một cành cây rậm rịt lá, quăng trên đống lửa. Cành cây nổ lách tách, lá xoăn lại, khói vàng nghi ngút.

Piggy dùng mấy ngón tay vẽ những hình thù vớ vẩn trên cát.

“Phiền một điều nà mình không có đủ người canh đống nửa. Mày cắt Sam - Eric vào chung một phiên. Tụi nó muốn nàm chung với nhau...”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Ừ. Nhưng thế nà không công bằng. Mày không thấy sao? Tụi nó phải nàm hai phiên.”

Ralph ngẫm nghĩ, thấy đúng. Nó bực bội thấy mình chẳng nghĩ được mấy như người lớn nên lại thở dài. Chuyện trên đảo càng ngày càng trở nên tồi tệ.

Piggy nhìn đống lửa.

“Mày sắp phải đi nhặt cành cây xanh nữa rồi đấy.”

Ralph lăn người.

“Piggy này! Mình sẽ phải làm gì đây?”

“Phải tiếp tục, không có bọn kia.”

“Nhưng... ngọn lửa.”

Nó nhíu mày nhìn cái đống đen trắng với những khúc cành cây chưa cháy. Nó cố diễn tả.

“Tao sợ.”

Thấy Piggy ngẩng lên, nó nói tiếp luôn một mạch.

“Không phải sợ con ác thú đâu. Tao cũng muốn nói là tao cũng sợ nó nữa. Nhưng không đứa nào hiểu về chuyện ngọn lửa. Nếu mày sắp chết đuối mà có người ném cho một sợi dây, nếu có tay bác sĩ bảo mày uống thứ thuốc nào đấy nếu không mày sẽ chết thì mày sẽ uống phải không? Mày nghĩ sao?”

“Dĩ nhiên tao sẽ uống chứ.”

“Thế tụi nó không thấy à? Tụi nó không hiểu à? Không có khói làm tín hiệu thì mình sẽ chết ở đây mất. Nhìn kìa!”

Một làn khí nóng rung rinh trên đống tro, song không có tí khói nào.

“Mình không giữ nổi một đống lửa. Mà chúng mặc kệ. Tệ hơn nữa là...” Nó nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của Piggy.

“Tệ hơn nữa là: chính tao đôi khi cũng vậy. Giả thử tao giống những đứa kia, cũng mặc kệ. Thì tụi mình sẽ ra sao?”

Piggy tháo kính, cực kỳ bối rối.

“Tao không biết nữa, Ralph à. Mình phải tiếp tục, đơn giản thế thôi. Người nớn sẽ nàm như thế đấy.”

Ralph tiếp tục nói cho vơi gánh nặng.

“Piggy, có gì sai chăng?”

Piggy sửng sốt nhìn nó.

“Mày nghĩ chuyện...”

“Không, không phải chuyện đó... Tao nghĩ... cái gì đã khiến cho chuyện đổ bể như vừa rồi?”

Piggy chậm chạp lau kính và suy nghĩ. Nó đỏ mặt tự hào thấy Ralph đã tin tưởng nó tới ngần ấy.

“Tao không biết, Ralph à. Tao nghĩ nà tại nó.”

“Tại Jack à?”

“Ừ, tại Jack.”

Quanh cái tên này cũng đã có sự úy kỵ.

Ralph trầm ngâm gật đầu.

“Ừ,” nó nói, “tao cũng cho là như thế.”

Khu rừng gần hai đứa chợt xôn xao. Những hình dáng như quỷ sứ, mặt trắng, đỏ, lục gào thét ào ra khiến lũ nhóc kêu la bỏ trốn. Từ khóe mắt Ralph thấy Piggy bỏ chạy. Hai hình dáng ào tới đống lửa. Ralph đã sẵn sàng chống cự nhưng chúng chỉ chụp lấy mấy cái cành đang cháy dở rồi chạy ào đi dọc bãi biển. Còn ba hình dáng kia đứng im, nhìn Ralph. Nó thấy hình dáng cao nhất trong bọn, trần truồng trừ những vết vằn vện và chiếc thắt lưng là Jack.

Ralph đã thở lại được. Nó hỏi.

“Muốn gì?”

Jack phớt lờ, giơ cây lao nói lớn.

“Tụi bay nghe đây. Tao và đám thợ săn của tao, tụi tao hiện ở trên một vỉa đá phẳng bên bờ biển. Tụi tao đi săn, chè chén và vui chơi. Nếu tụi bay muốn gia nhập nhóm tao thì cứ tới gặp. Có thể tao cho tụi bay tham gia. Có thể không.”

Nó ngừng lại, nhìn quanh. Dưới lớp mặt nạ vẽ vằn vện nó không cần phải xấu hổ hay rụt rè, mà nhìn từng đứa một. Ralph đang quỳ bên đống tàn lửa như một vận động viên nước rút ở vị trí xuất phát, mặt khuất dưới mái tóc và vết nhọ. Sam - Eric nấp sau một thân dừa bên bờ rừng ngó ra. Một thằng nhóc mặt đỏ gay đang nhăn nhó gào khóc bên vũng tắm, còn Piggy đứng trên vỉa đá, tay cầm chiếc tù và màu trắng.

“Tối nay tụi tao mở tiệc. Tụi tao vừa giết được một con heo nên có thịt. Tụi bay có thể đến ăn với tụi tao, nếu muốn.”

Sấm lại ì ầm trên từng đám mây trùng điệp như những dải núi. Jack và hai thằng mọi vô danh hoang mang nhìn lên bầu trời rồi trấn tĩnh lại. Thằng nhóc kia vẫn tiếp tục khóc. Jack đang chờ gì đấy. Nó thì thầm với những đứa kia.

“Đi thôi... nào!”

Hai thằng mọi kia lẩm bẩm. Jack sẵng giọng.

“Đi!”

Hai thằng mọi nhìn nhau, giơ cao ngọn lửa rồi cùng hô.

“Sếp đã nói.”

Rồi cả ba đứa quay người, lững thững chạy đi.

Tức thì Ralph đứng phắt dậy, nhìn vào chỗ bọn mọi đã biến đi. Sam - Eric bước tới, thì thào vì sợ.

“Tao tưởng là...”

“... còn tao...”

“... sợ.”

Piggy đứng trên vỉa đá, bên trên chúng nó, tay vẫn nắm giữ tù và.

“Tụi thằng Jack với Maurice và Robert đấy,” Ralph nói. “Tụi nó trông nhộn nhỉ?”

“Tao cứ sợ nại nên cơn suyễn.”

“Dẹp bệnh xiễn của mày đi.”

“Thấy thằng Jack tao niền đồ chắc nà nó tìm chiếc tù và. Mà chẳng rõ tại sao.”

Lũ trẻ nhìn chiếc vỏ ốc màu trắng với vẻ tôn kính và trìu mến. Piggy đặt nó vào tay Ralph. Thấy dấu hiệu quen thuộc, lũ nhóc liền quay lại.

“Ở đây không được.”

Nó quay tới vỉa đá, thấy cần phải làm đúng nghi thức. Ralph đi đầu, tay giữ chiếc tù và trắng, rồi tới Piggy rất trang nghiêm, rồi hai thằng sinh đôi, rồi lũ nhóc và những đứa khác.

“Tất cả ngồi xuống đi. Tụi nó đột kích mình để lấy lửa. Chúng nó vui chơi. Nhưng mà...”

Ralph lúng túng như có bức màn che lập lòe trong đầu. Nó đang định nói gì đấy thì bức màn kia hạ xuống.

“Nhưng mà...”

Lũ kia nghiêm trang nhìn nó, chưa chưa hề hoài nghi chút nào về năng lực của nó. Ralph vuốt mớ tóc ngu xuẩn ra khỏi mắt rồi nhìn Piggy.

“Nhưng mà... à... ngọn lửa! Phải rồi, ngọn lửa!”

Nó bật cười. Nhưng ngừng lại được và đột nhiên nói trôi chảy.

“Ngọn lửa là điều quan trọng nhất. Không có ngọn lửa kể như mình không được cứu. Tao cũng không ngại vẽ mình vằn vện ngụy trang và làm giống như một tên mọi. Nhưng mình phải giữ cho ngọn lửa cháy. Ngọn lửa là điều quan trọng nhất trên đảo, vì, vì...”

Nó lại ngừng và sự im lặng có cả hoài nghi lẫn kinh ngạc.

Piggy gấp gáp thì thầm.

“Để được cứu.”

“Phải rồi. Không có lửa thì không thể được cứu. Thành ra mình phải ở bên đống lửa, làm cho nó tỏa khói.”

Khi nó ngừng thì chúng đều lặng thinh. Đã nhiều lần Ralph ăn nói hùng hồn ngay tại chính nơi đây, lần này nghe chán ngắt, chính mấy thằng nhóc cũng thấy thế.

Cuối cùng Bill đưa tay cầm tù và.

“Bây giờ mình không đốt lửa được trên kia... vì mình không thể đốt lửa được trên kia... mình cần nhiều người giữ nó khỏi tắt. Mình hãy đi tới bữa tiệc của chúng, bảo chúng rằng tụi mình chỉ còn bấy nhiêu đây thật khó giữ ngọn lửa được. Rồi mình cùng đi săn và mọi chuyện linh tinh khác... sống như mọi, tao muốn nói... nhất định sẽ vui đáo để.”

Sam - Eric cầm lấy tù và.

“Nhất định sẽ vui như Bill vừa nói... và vì nó đã mời bọn mình...”

“... tới dự tiệc...”

“... có thịt...”

“... giòn tan...”

“... tao có thể chén đẫy thịt...”

Ralph giơ tay.

“Tại sao tụi mình không tự tìm lấy thịt được?”

Hai đứa sinh đôi nhìn nhau, Bill trả lời.

“Mình đâu có thích chui vào rừng.”

Ralph nhăn mặt.

“Nó... mày biết mà... vào rừng được.”

“Nó là thợ săn. Hết thảy tụi nó là thợ săn. Khác nhau ở chỗ đó.”

Không đứa nào nói gì. Lát sau Piggy cúi nhìn bãi cát, lẩm bẩm.

“Thịt...”

Lũ nhóc ngồi đấy, trịnh trọng nghĩ đến thịt mà chảy nước dãi. Trên đầu chúng lại ùng oàng như tiếng đại bác và những lá dừa khô rì rào trong một làn gió nóng đột ngột thổi qua.

“Mày là một thằng nhóc ngớ ngẩn,” Chúa Ruồi nói, “đúng là một thằng nhóc ngu ngốc và ngớ ngẩn.”

Cái lưỡi sưng tấy của Simon động đậy, nhưng nó không nói gì.

“Mày không đồng ý à?” Chúa Ruồi hỏi. “Không phải mày là một thằng nhóc ngớ ngẩn sao?”

Simon trả lời cũng với thứ tiếng im lặng ấy.

“Được thôi,” Chúa Ruồi nói, “tốt nhất mày hãy chạy đi, chơi đùa với bọn kia. Chúng nó nghĩ rằng mày dở hơi. Mày không muốn thằng Ralph cho rằng mày dở hơi chứ gì? Mày rất mến thằng Ralph, đúng không? Thế còn thằng Piggy, thằng Jack?”

Simon hơn ngẩng đầu. Mắt nó không thể quay đi mà Chúa Ruồi thì lủng lẳng ngay trước mặt.

“Mày làm gì ngoài này một mình? Mày không sợ ta ư?”

Simon rùng mình.

“Chẳng ai giúp được mày cả. Chỉ có tao thôi. Mà tao là con ác thú.”

Simon cố mở miệng, bật ra mấy tiếng nghe rõ được.

“Cái đầu heo cắm trên cọc.”

“Tụi bay cứ tưởng ác thú là cái gì tụi bay có thể săn và giết được!” đầu heo nói. Trong chốc lát, khoảng rừng và những chỗ mờ ảo xunh quanh vọng lại tiếng cười chế nhạo. “Mày biết, phải không nào, rằng ta là một phần của bọn bay? Một phần rất gần gũi, rất gần gũi, gần gũi lắm! Mày biết rằng ta là lý do vì sao công chuyện của chúng bay không chạy, vì sao công chuyện lại xảy ra như thế, đúng không?”

Tiếng cười lại the thé.

“Thôi.” Chúa Ruồi nói. “Mày hãy về với đám kia và mình quên mọi chuyện đi.”

Đầu Simon lắc lư. Đôi mắt nó lim dim như bắt chước cái vật thô bỉ cắm trên cọc. Nó biết sắp lên cơn. Chúa Ruồi phình ra như quả bóng.

“Thật buồn cười. Mày biết rõ rằng mày sẽ gặp lại ta ở dưới kia... thành ra đừng tìm cách trốn!”

Simon cong cứng cả người. Chúa Ruồi nói với giọng của một ông thầy.

“Nói thế này là ta đã đi khá xa rồi đấy. Cậu bé đáng thương và nhầm lẫn ơi, cậu tưởng cậu khôn hơn ta ư?”

Rồi nó ngừng.

“Ta cảnh báo mày đấy! Ta sắp cáu sườn rồi đấy nhé. Hiểu chưa? Không ai muốn mày ở đây cả, hiểu chưa? Tụi ra sắp sửa náo nhiệt trên hòn đảo này! Thành ra đừng giở trò, hỡi cậu bé đáng thương và nhầm lẫn, kẻo...”

Simon thấy nó đang nhìn vào một cái miệng toang hoác. Trong ấy đen ngòm và màu đen kia đang lan rộng.

“... kẻo,” Chúa Ruồi nói, “tụi ta sẽ cho mày chết. Rõ chưa? Jack, Roger, Maurice, Robert, Bill, Piggy, Ralph. Sẽ cho mày chết. Rõ chưa?”

Cái miệng trùm lên Simon. Nó quỵ xuống và ngất đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx