sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Ruồi - Chương 11

Chương 11: Tòa Thành Đá

Bốn thằng xúm quanh cái vệt đen xì của đống lửa hôm qua, trong cái lạnh ngắn ngủi buổi sớm mai. Ralph quỳ xuống thổi. Tro xám như lông chim bay tứ tán nhưng không thấy đốm lửa nào. Hai đứa sinh đôi lo âu nhìn còn Piggy ngồi với khuôn mặt không biểu cảm sau bức tường cận thị chói lòa của nó. Ralph tiếp tục thổi cho đến khi tai ù vì cố sức, nhưng rồi làn gió nhẹ đầu tiên của buổi bình minh đã giành lấy việc của nó, làm nó như bị mù vì tro. Nó ngồi bệt xuống, chửi thề và dụi đôi mắt đẫm lệ.

“Vô ích.”

Eric nhìn xuống nó qua cái mặt nạ bết máu khô. Piggy ngó về hướng mà nó đoán là có Ralph.

“Dĩ nhiên là vô ích, Ralph ạ. Bây giờ mình cóc có nửa.”

Ralph xích lại gần Piggy, chỉ cách vài bộ.

“Mày thấy tao không?”

“Sơ sơ.”

Ralph lại để cho cái má sưng vù che kín con mắt.

“Chúng nó lấy lửa của tụi mình rồi.”

Giọng nó the thé vì giận dữ.

“Chúng đã ăn cắp lửa!”

“Bọn khốn,” Piggy nói. “Chúng nàm tao thành mù dở. Mày hiểu không? Thằng Jack Merridew đấy. Mày gọi họp đi, Ralph, mình phải quyết định sẽ nàm gì.”

“Chỉ cho mấy đứa mình thôi sao?”

“Mình chỉ còn bấy nhiêu thôi. Sam - cho tao bám vào mày.”

Chúng đi tới vỉa đá.

“Thổi tù và đi,” Piggy nói. “Thổi to vào.”

Âm thanh vọng lại từ cánh rừng, chim muông vọt khỏi những tàn cây, quang quác như buổi sáng đầu tiên trước đó rất lâu rồi. Hai bên bãi biển vắng hoe. Vài đứa nhóc từ những túp lều đi tới. Ralph ngồi xuống thân cây nhẵn bóng, còn ba thằng kia đứng trước mặt nó. Nó gật đầu, Sam - Eric liền ngồi xuống bên phải nó. Ralph đặt chiếc tù và vào tay Piggy. Nó gượng nhẹ cầm cái vật óng ánh này, mắt chớp chớp nhìn Ralph.

“Bắt đầu đi.”

“Tao cầm tù và chỉ để nói điều này thôi. Tao không thể nhìn thấy gì hết và tao phải có nại mắt kính. Nhiều chuyện xấu xa đã xảy ra trên hòn đảo này. Tao đã bầu mày nàm sếp. Nó nà người duy nhất từng nàm nên chuyện. Ralph, bây giờ mày nói đi, nói điều gì đấy với tụi tao... nếu không...”

Piggy ngừng nói, thút thít khóc. Rồi khi nó ngồi xuống thì Ralph đỡ lấy chiếc tù và.

“Chỉ là một ngọn lửa bình thường thôi. Bay nghĩ rằng tụi mình đốt lửa dễ ợt, phải không? Chỉ cần một làn khói làm hiệu là mình sẽ được cứu thoát. Mình là mọi hay sao chứ? Nhè ngay lúc này không có tín hiệu bốc lên. Mà tàu bè có thể đi qua. Bay còn nhớ vụ nó đi săn, lửa tắt và một con tàu chạy qua đây không? Mà hết thảy bọn chúng tưởng rằng nó là một thằng sếp ngon lành nhất. Rồi có chuyện này, chuyện nọ... cũng là lỗi của nó nữa. Nếu không có nó thì sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện đó. Bây giờ Piggy không nhìn thấy gì hết, vì chúng tới, cướp đi...” giọng Ralph dồn dập, “... vào ban đêm, tối đen, rồi ăn cắp lửa của tụi mình. Nếu chúng nó hỏi xin thì mình sẽ cho thôi. Nhưng chúng ăn cắp mất, hết khói làm hiệu và tụi mình sẽ chẳng bao giờ được cứu cả. Bay không hiểu tao nói gì à? Mình sẽ cho chúng lửa nếu chúng xin, nhưng đằng này chúng lại ăn cắp. Tao...”

Nó ấp úng ngừng lại vì tấm màn chắn lại chập chờn trong đầu. Piggy đưa hai tay đỡ chiếc tù và.

“Mày định nàm gì mới được chứ, Ralph? Mày chỉ toàn nói mà chẳng có quyết định gì. Tao muốn có nại cái kính của tao.”

“Tao đang nghĩ đây. Giả thử mình tới đó, tắm rửa sạch sẽ và chải tóc gọn gàng như trước đây... dẫu sao mình đâu có thật là đồ mọi và chuyện được cứu không phải là trò đùa...”

Nó mở đôi mắt sưng vù, nhìn hai đứa sinh đôi.

“Mình có thể làm cho bảnh chọe hơn một chút rồi hẵng đi...”

“Mình phải cầm theo lao,” Sam nói. “Kể cả Piggy.”

“... vì mình có thể cần tới.”

“Mày chưa có tù và mà!”

Piggy giơ cao vỏ sò.

“Tụi bay muốn cầm nao theo thì tùy ý, nhưng tao không mang. Để nàm gì chứ? Đằng nào thì bay cũng dắt tao theo như con chó. Ừ, cứ cười đi. Cười nữa đi. Trên hòn đảo này có những đứa cái gì cũng cười được. Rồi sao nữa? Người nớn sẽ nghĩ sao? Thằng Simon đã bị giết. Cả thằng nhóc với vết bớt trên mặt nữa. Có đứa nào thấy nó nữa không, từ khi tụi mình tới đây?”

“Piggy! Ngừng lại một phút!”

“Tao cầm tù và mà. Tao sẽ tới gặp thằng Jack Merridew đó, nói cho nó biết. Ừ, tao sẽ nói.”

“Nó sẽ không để mày yên đâu.”

“Nó nàm được gì hơn những chuyện nó đã nàm chứ? Tao sẽ bảo nó cho ra nhẽ. Ralph, để tao cầm tù và nhé. Tao sẽ cho nó thấy cái mà nó không có.”

Piggy ngừng một lúc rồi nhìn những khuôn mặt mờ mờ xung quanh. Hình bóng buổi họp ngày trước, với bãi cỏ bị giẫm nát, lắng nghe nó nói.

“Tao sẽ cầm chiếc tù và này đến gặp nó. Tao sẽ chìa cái tù và cho nó thấy. Tao sẽ nói: xem này, mày khỏe hơn tao và mày không bị bệnh suyễn. Tao sẽ nói: mày thấy rõ bằng cả hai mắt. Nhưng tao không xin mày đưa nại mắt kính của tao, tao không xin xỏ. Tao sẽ nói: tao không yêu cầu mày chơi ngon, không phải vì mày khỏe, mà vì đây nà chuyện hợp ní. Trả nại tao cái kính, tao sẽ nói, mày phải trả!”

Piggy chấm dứt, mặt đỏ bừng và run rẩy. Nó lẹ làng đẩy chiếc tù và vào tay Ralph như thể để mau rảnh nợ, rồi chùi nước mắt. Ánh sáng màu lục dịu dàng bao quanh chúng, chiếc tù và trắng mỏng manh nằm dưới chân Ralph. Giọt nước duy nhất mà những ngón tay Piggy không giữ lại được long lanh như một ngôi sao trên đường cong thanh tú của chiếc tù và.

Cuối cùng Ralph đứng thẳng lên, vuốt ngược tóc.

“Được rồi. Tao muốn nói... mày cứ việc thử, nếu muốn. Tụi tao sẽ cùng đi với mày.”

“Chắc hẳn là nó sẽ vẽ mặt vằn vện rồi,” Sam rụt rè nói, “Mày biết nó sẽ như thế nào...”

“... nó chẳng coi tụi mình ra cái thá gì đâu...”

“... nó mà nổi cáu thì hỏng bét...”

Ralph cau có nhìn Sam. Nó mang máng nhớ lại điều gì đấy Simon đã có lần nói với nó trên núi đá.

“Đừng vớ vẩn,” nó nói, rồi nhanh chóng thêm, “Ta đi thôi.”

Nó đưa tù và cho Piggy; thằng này đỏ mặt, lần này vì tự hào.

“Mày phải mang nó.”

“Núc nào mình sẵn sàng rồi thì tao sẽ mang nó...”

Piggy nặn óc tìm chữ để diễn đạt rằng nó tha thiết tự nguyện mang chiếc tù và bất chấp mọi điều bất lợi.

“Tao không ngán đâu. Tao còn vui nữa, Ralph à, nhưng bay phải dắt tao cơ.”

Ralph đặt tù và trở lại trên cây gỗ sáng lóng lánh.

“Mình nên ăn đã rồi chuẩn bị đâu vào đấy.”

Chúng đi tới những cái cây đã bị vặt gần hết quả. Chúng hái cho Piggy, thằng này cũng tự lần mò hái thêm. Trong lúc ăn, Ralph suy nghĩ tới buổi xế trưa.

“Mình phải giống như hồi đó mới được. Mình sẽ tắm gội...”

Sam nuốt vội một miếng đầy rồi phản đối.

“Nhưng ngày nào mà mình chả tắm!”

Ralph nhìn những hình hài bẩn thỉu trước mặt rồi thở dài.

“Mình phải chải đầu. Có điều tóc dài quá.”

“Tao còn dư hai cái vớ trong lều,” Eric nói, “mình có thể chụp lên đầu như mũ, đại loại thế.”

“Có thể mình tìm được thứ gì đấy,” Piggy nói, “để buộc tóc ra sau.”

“Như con gái!”

“Không. Không phải đâu.”

“Vậy mình cứ thế này mà đi,” Ralph nói, “tụi nó cũng đâu đẹp đẽ gì hơn.”

Eric giơ tay, vẻ can ngăn.

“Nhưng chúng vẽ vằn vện! Mày biết thế nghĩa là gì...”

Những đứa kia gật đầu. Chúng hiểu quá rõ việc vẽ người vằn vện để ngụy trang kia đã biến cuộc sống luông tuồng thành ra man rợ.

“Nhưng mình sẽ không vẽ vằn vện,” Ralph nói, “vì mình không phải lũ mọi rợ.”

Sam - Eric nhìn nhau.

“Tuy vậy...”

Ralph hét.

“Không vằn vện gì hết!”

Nó cố nhớ lại.

“Khói,” nó nói, “mình cần khói.”

Nó giận dữ quay qua hai đứa sinh đôi.

“Tao nói ‘khói’! Mình phải có khói.”

Tất cả đều im lặng, trừ vô vàn tiếng vo ve của lũ ong. Cuối cùng Piggy dịu dàng nói.

“Dĩ nhiên mình phải có khói. Vì khói nà tín hiệu và mình sẽ không được cứu nếu không nàm ra khói.”

“Tao biết chứ!” Ralph quát. Nó rụt tay khỏi Piggy.

“Có phải mày định nói...”

“Tao chỉ nói điều mày vẫn nuôn nói,” Piggy hấp tấp. “Trong một núc tao đã tưởng...”

“Không có!” Ralph lớn tiếng. “Tao luôn nhớ. Tao không quên đâu.”

Piggy gật đầu làm lành.

“Ralph, mày nà sếp mà. Mày nhớ mọi chuyện mà.”

“Tao không quên đâu.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Hai đứa sinh đôi tò mò chăm chú nhìn Ralph, như thể mới thấy nó lần đầu.

Chúng đi thành hàng lối dọc bãi biển. Ralph đi đầu, hơi khập khiễng, cây lao vác trên vai. Cát sáng lóa, mái tóc dài thượt, những vết thương và hơi nóng lung linh khiến nó nhìn cảnh vật không được rõ. Sau đó là hai đứa sinh đôi, chúng hơi lo âu, nhưng sức sống hừng hực tràn đầy. Chúng nói ít, nhưng kéo lê hai cây lao gỗ, vì Piggy nghiệm ra rằng nếu nó nhìn xuống, đôi mắt mệt mỏi sẽ đỡ bị chói nắng và nó có thể trông thấy hai cây lao được kéo trên cát. Vì vậy nó bước đi giữa hai đầu cây lao kéo lê kia, hai tay thận trọng ôm chiếc tù và. Lũ trẻ hình thành một nhóm nhỏ, đi sát nhau trên bãi biển, bóng của chúng như bốn cái đĩa nhún nhảy lẫn vào nhau dưới chân. Không còn dấu vết nào của trận bão, bãi biển được quét sạch như một lưỡi dao được lau chùi. Bầu trời và ngọn núi xa tít tắp, lung linh trong hơi nóng, còn dải đá ngầm cao hẳn lên do ảo ảnh, bềnh bồng trên một vũng màu bạc lơ lững giữa bầu trời.

Chúng đi qua chỗ mà bọn kia đã nhảy múa. Những cây que cháy thành than vẫn lăn lóc trên các tảng đá, mưa đã làm chúng rã ra, còn bãi cát lại mịn như trước. Chúng lặng lẽ đi qua lối đó. Chúng tin chắc sẽ tìm được băng nhóm kia ở Tòa Thành Đá; hễ trông thấy nó trong tầm mắt, chúng sẽ dừng lại cùng lúc. Bên tay trái chúng là khu rừng rậm rạp nhất trên đảo, chi chít những thân cây xoắn xuýt không chui qua nổi, đen ngòm và xanh lục, còn phía trước cỏ cao nghiêng nghả. Ralph bước tới.

Nơi đây là bãi cỏ bị xéo, chỗ bọn chúng đã nằm khi đi thăm dò hòn đảo. Có rẻo đất, có gờ quanh khối đá, trên kia là những khối đá đỏ nhọn hoắt như ngọn tháp.

Sam chạm nhẹ vào tay nó.

“Khói kìa.”

Phía bên kia khối đá, một sợi khói uốn lượn lên trời.

“Thế mà gọi là lửa!”

Ralph quay lại.

“Mình ẩn náu làm gì chứ?”

Nó bước qua lớp cỏ cao như chiếc màn chắn tới khoảng trống hẹp dẫn vào rẻo đất.

“Hai đứa bay theo sau. Tao đi đầu, rồi tới Piggy cách một bước. Cầm sẵn ngọn lao.”

Piggy lo âu nhìn đăm đăm vào tấm khăn sáng chói treo giữa nó và thế giới.

“Có an toàn không đấy? Không có vách đá chứ? Tao nghe thấy tiếng biển.”

“Mày cứ bám sát tao.”

Ralph bước tới rẻo đất giống như cái cổ. Nó hất một hòn đá văng xuống nước. Rồi biển rút xuống, lộ ra một phiến đá đỏ vuông vức đầy rêu dưới tay trái nó chừng hơn chục mét.

“Tao có được an toàn không đấy?” Piggy run rẩy. “Tao sợ quá...”

Từ tuốt những tháp đá nhọn trên cao đột nhiên vọng xuống tiếng kêu rồi tới tiếng giả xung trận được một chục tiếng phía sau tảng đá đáp lại.

“Đưa tao cái tù và và đứng yên.”

“Đứng lại! Ai đó?”

Ralph ngửa đầu lên, thoáng thấy khuôn mặt đen đủi của thằng Roger ở trên đó.

“Mày thấy tao là ai mà!” nó quát. “Đừng vớ vẩn!”

Nó đưa tù và lên môi, bắt đầu thổi. Lũ mọi xuất hiện, vằn vện không nhận ra nổi, lần theo rìa đá chạy tới rẻo đất. Chúng vác lao, bố trí bảo vệ cổng vào. Ralph tiếp tục thổi, phớt lờ tiếng kêu kinh hãi của Piggy.

Roger hét.

“Tránh ra chỗ khác... hiểu chưa?”

Cuối cùng Ralph ngừng thổi, nghỉ lấy hơi. Những tiếng đầu nó nói hổn hển, nhưng hiểu được.

“... triệu tập họp.”

Bọn mọi đứng canh rẻo đất xôn xao, nhưng không nhúc nhích. Một giọng nói thì thào nài nỉ sau lưng nó.

“Đừng bỏ tao chứ, Ralph.”

“Quỳ xuống đi,” Ralph nghiêng mặt nói, “chờ đến khi tao trở lại.”

Nó đứng giữa rẻo đất, chòng chọc nhìn lũ mọi. Nét vằn vện khiến chúng cảm thấy tự do với mái tóc buộc ngược, trông thoải mái hơn nó. Ralph quyết định sau lần này cũng sẽ buộc ngược tóc. Nó định bảo ngay tại chỗ rằng tụi kia hãy chờ, nhưng không thể được. Lũ mọi khúc khích, rồi một thằng chĩa lao vào Ralph. Tận trên kia, Roger rời tay khỏi đòn bẩy, cúi tới trước xem đang có chuyện gì. Lũ trẻ trên rẻo đất đứng trên những cái bóng của chúng như trên một hồ nước, chỉ những cái đầu bờm xờm ló ra ngoài. Piggy thu mình lại, lưng nó như một cái bao, trông không ra hình thù gì.

“Tao triệu tập họp.”

Im lặng.

Roger vớ một viên đá nhỏ, ném xuống giữa hai đứa sinh đôi, nhưng cố ý ném hụt. Chúng giật mình, may mà thằng Sam không trượt chân. Lòng ham thích quyền lực bắt đầu rộn lên trong đầu óc Roger.

Ralph lại nói to.

“Tao triệu tập họp.”

Nó đưa mắt nhìn khắp lượt.

“Jack đâu?”

Lũ kia chạy tới chạy lui hội ý. Một khuôn mặt vằn vện nói với giọng thằng Robert.

“Nó đang đi săn. Nó bảo tụi tao không được cho mày vào.”

“Tao tới gặp tụi bay về chuyện lửa,” Ralph nói, “và chuyện mắt kính của thằng Piggy.”

Đám đứng trước mặt nó đổi hết chân này tới chân khác, kích động cười lanh lảnh, nghe run rẩy vì vang vọng giữa những tảng đá to.

Ralph nghe một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.

“Tụi bay muốn gì?”

Thoắt một cái, hai đứa sinh đôi vọt qua Ralph, đứng giữa nó và lối vào. Ralph quay ngoắt lại. Jack, dễ nhận ra qua dáng người và mái tóc đỏ của nó, đang từ cánh rừng bước ra, mỗi bên lom khom một thằng thợ săn. Cả ba thằng đều vằn vện màu đen và lục. Đằng sau là một con heo nái bụng phệ bị chúng chặt mất đầu rồi quăng lên bãi cỏ.

Piggy rền rĩ.

“Ralph ơi! Đừng bỏ rơi tao.”

Nó thận trọng ôm ghì lấy tảng đá trông thật khôi hài. Biển kêu ùng ục bên dưới. Tiếng khúc khích của bọn mọi biến thành tiếng cười ồ nhạo báng.

Jack hét, át hết tất cả.

“Ralph, mày cút đi! Hãy ở vùng của mày thôi. Còn góc đảo này là của tao và băng nhóm tao. Để tao yên.”

Tiếng cười im bặt.

“Mày cướp kính của thằng Piggy,” Ralph hổn hển nói. “Mày phải trả lại.”

“Tao phải trả lại? Ai nói chứ?”

Ralph nổi khùng.

“Tao nói đấy! Mày đã bầu tao làm sếp mà. Mày không nghe tiếng tù và sao? Tụi bay chơi trò bẩn thỉu... nếu tụi bay hỏi xin lửa thì tụi tao sẽ cho ngay mà...”

Máu dồn lên mặt nó khiến con mắt sưng nhức nhối.

“Tụi bay muốn xin lửa lúc nào cũng được thôi. Nhưng tụi bay không xin. Tụi bay lén lút bò tới như đồ trộm cắp rồi lấy mất kính của thằng Piggy!”

“Có giỏi nói lại xem nào!”

“Đồ trộm cắp! Đồ trộm cắp!”

Piggy hét toáng lên.

“Ralph! Đừng quên tao đấy!”

Jack nhảy xổ tới, thọc cây lao vào ngực Ralph. Nhìn cánh tay Jack, Ralph đoán được hướng đâm nên dùng lao của nó gạt ra được. Rồi nó quay ngược đuôi lao, đập trúng tay Jack một cú đau điếng. Chúng thở hổn hển, ngực kề ngực, đẩy nhau và nhìn nhau chòng chọc.

“Đứa nào là đồ trộm cắp?”

“Mày!”

Jack vuột ra được rồi vung lao đập Ralph. Hai đứa như ngầm đồng ý chỉ sử dụng lao như kiếm, chứ không dám dùng đến mũi lao nhọn hoắt chết người. Jack chém trúng lao của Ralph, trượt xuống mấy ngón tay khiến nó đau điếng. Rồi chúng lại rời nhau ra, đổi vị trí của nhau. Jack quay lưng về Tòa Thành Đá, còn Ralph đứng bên ngoài, hướng về đảo.

Cả hai đứa đều thở nặng nhọc.

“Ngon thì tới đi...”

“Mày tới đi...”

Chúng đứng thủ thế ra vẻ hung hăng, nhưng ngoài tầm ngọn lao.

“Mày tới đi rồi sẽ được nếm mùi!”

“Mày tới đi.”

Piggy vừa ôm cứng tảng đá vừa tìm cách để Ralph lưu ý, còn Ralph nhảy qua nhảy lại, khom người, chú mục nhìn Jack.

“Ralph... hãy nhớ mình đến đây vì chuyện gì. Chuyện nửa. Chuyện kính của tao.”

Ralph gật đầu. Nó lơi cơ bắp, đứng như nghỉ, chĩa ngọn lao xuống đất. Jack quan sát nó sau khuôn mặt vằn vện khôn dò. Ralph ngước nhìn lên những trụ đá rồi tới bọn mọi.

“Bay nghe này. Tụi tao tới đây chỉ để nói điều này thôi. Trước hết bay phải trả lại kính cho Piggy. Không có kính, nó không thấy được. Bay chơi thế là không ngon...”

Lũ mọi vẽ vằn vện cười khúc khích làm Ralph quên khuấy điều mình định nói. Nó vuốt ngược mớ tóc xõa, nhìn đăm đăm vào những cái mặt nạ xanh lục và đen trước mặt, cố nhớ xem thằng Jack trông như thế nào.

Piggy thì thầm.

“Và ngọn nửa.”

“Ờ phải. Còn chuyện ngọn lửa. Tao nói lại lần nữa. Tao đã nói mãi điều này từ lúc mình đặt chân lên đảo.”

Nó giơ cây lao, chỉ vào lũ mọi.

“Hy vọng duy nhất của tụi bay là giữ được lửa cháy khi trời còn sáng. Lúc đó có thể một con tàu sẽ trông thấy khói mà tới cứu chúng ta, đưa chúng ta về nhà. Nếu không có khói thì mình phải đợi đến lúc tàu bè tình cờ đi qua. Có thể mình phải đợi nhiều năm, đến già...”

Bọn mọi bật cười lanh lảnh, run rẩy, vang vọng nghe hư ảo. Ralph giận run người, giọng lạc đi.

“Bay không hiểu ư, lũ điên khùng vẽ mặt kia? Sam, Eric, Piggy và tao... tụi tao đâu có đủ người. Tụi tao cố giữ cho lửa cháy mà không nổi. Còn tụi bay lo chơi trò săn bắt...”

Nó chỉ vào làn khói mỏng đang tan trong bầu không khí màu ngọc trai phía sau chúng.

“Nhìn xem kìa! Thế mà gọi là ngọn lửa kêu cứu à? Lửa nấu bếp thì có. Rồi bay sẽ lo ăn và sẽ không có khói. Bay không hiểu à? Ngoài kia có thể có một chiếc tàu...”

Nó ngừng lại, chịu thua trước sự im lặng và nét rằn ri không còn biết đứa nào với đứa nào của lũ gác cổng. Thằng sếp há cái miệng hồng hồng, nói với Sam - Eric đang đứng giữa nó và băng nhóm của nó.

“Hai thằng bay. Quay lại.”

Không có tiếng trả lời. Hai đứa sinh đôi hoang mang nhìn nhau, trong lúc Piggy thận trọng đứng lên, yên tâm vì đôi bên đã thôi bạo động. Jack liếc nhìn lại Ralph rồi hai đứa sinh đôi.

“Túm cổ tụi nó!”

Không đứa nào nhúc nhích. Jack giận dữ hét.

“Tao bảo ‘túm cổ tụi nó’!”

Đám vằn vện sợ hãi lụp chụp bu quanh Sam - Eric. Một lần nữa, tiếng cười lanh lảnh lại lan đi.

Sam - Eric bật lên tiếng phản đối của nền văn minh bị xúc phạm cùng tột.

“Ê, không được!”

“... đúng vậy!”

Hai đứa bị tước mất lao.

“Trói chúng lại!”

Ralph nhìn cái mặt nạ đen sì và xanh lục, tuyệt vọng phản đối.

“Jack!”

“Làm đi! Trói chúng lại!”

Giờ đây lũ vằn vện cảm thấy Sam - Eric là kẻ xa lạ và quyền lực nằm trong tay chúng. Kích động, chúng đẩy hai đứa sinh đôi ngã chỏng gọng. Jack đoán trước thể nào Ralph cũng sẽ tìm cách đến cứu. Nó vung lao ngược ra sau lưng nghe vù vù và Ralph chỉ còn kịp đỡ cú giáng. Phía sau chúng, bọn kia và hai đứa sinh đôi dồn thành một đống quẫy đạp ồn ào. Piggy đứng khom khom. Rồi hai đứa sinh đôi nằm thẳng cẳng, sửng sốt, bọn kia túm tụm xung quanh. Jack rít qua kẽ răng rồi nói với Ralph.

“Mày thấy chưa? Bọn nó làm theo lời tao.”

Rồi lại yên lặng. Hai đứa sinh đôi, bị trói rất luộm thuộm, nằm duỗi thẳng cẳng, còn lũ vằn vện chăm chú nhìn xem Ralph định làm gì. Nó ước lượng bọn kia qua món tóc xõa, lướt nhìn làn khói vô tích sự.

Nó hết bình tĩnh, hét vào mặt Jack.

“Mày là đồ súc vật, đồ con heo, đồ trộm cắp khốn khiếp!”

Rồi nó tấn công.

Jack biết đây là giây phút quyết định nên cũng tấn công. Chúng va mạnh vào nhau, bật trở lại. Jack vung nắm đấm trúng tai Ralph. Ralph thụi trúng bụng Jack khiến nó hực lên. Rồi chúng lại mặt đối mặt, thở hồng hộc, dữ dằn và điên cuồng, nhưng chẳng thằng nào ngán thằng nào. Chúng nghe rõ tiếng ồn ào đệm cho trận đấu, tiếng reo hò the thé của băng nhóm phía sau.

Tiếng Piggy vang vào tai Ralph.

“Để tao nói.”

Nó đang đứng trong làn bụi của trận đấu; khi lũ kia nhận ra ý định của nó thì tiếng reo hò the thé liền biến thành tiếng la ó không dứt.

Piggy giơ cao chiếc tù và, tiếng la ó lắng được một chút rồi lại rộ lên như cũ.

“Tao có tù và trong tay!”

Nó hét.

“Tao nói cho bay biết rằng tao giữ tù và trong tay!”

Ngạc nhiên sao, giờ đây thật là yên tĩnh; băng nhóm kia tò mò nghe xem nó nói điều gì vui nhộn.

Chúng im lặng và ngừng giao tranh, nhưng trong sự tĩnh lặng kia có tiếng xé không khí khác lạ vụt sát rạt qua đầu Ralph. Nó để một tai lắng nghe... lại có tiếng “vù” khe khẽ. Có đứa vừa ném đá. Thằng Roger đấy! Một tay nó vẫn đặt trên đòn bẩy. Đối với nó thì dưới kia Ralph chỉ là một mớ tóc, còn Piggy là một cái túi béo ị.

“Tao phải nói điều này: bay hành động như một nũ con nít!”

Tiếng la ó ồ lên rồi lại lặng đi khi Piggy giơ cao vỏ sò diệu kỳ màu trắng.

“Cái gì tốt hơn - nàm một đám mọi vẽ mình vằn vện như tụi bay hay nà biết nghĩ như Ralph?”

Lũ mọi ầm ĩ cả lên. Piggy lại lớn tiếng.

“Cái gì tốt hơn - có quy củ và sự nhất trí hay nà săn bắt và giết chóc?”

Lại ầm ĩ và lại có tiếng “vù”!

Ralph hét lớn trước tiếng ồn ào.

“Cái gì tốt hơn, có nuật nệ và được cứu thoát hay nà săn bắt và mọi chuyện hỏng bét hết?”

Bây giờ Jack cũng hét lên the thé thành ra Ralph không làm sao để chúng hiểu được điều nó muốn nói. Jack lùi lại sát băng nhóm của nó và chúng hợp thành một khối chặt chẽ với những ngọn lao tua tủa đầy đe dọa. Chúng nuôi ý định tấn công; chúng sẽ ra tay quét sạch bọn Ralph khỏi rẻo đất này. Ralph đứng đối diện chúng, hơi chếch về một bên, lăm lăm ngọn lao. Bên cạnh nó là Piggy, khư khư ôm lá bùa hộ mệnh - chiếc vỏ sò xinh xắn ngời sáng mỏng mảnh. Rồi tiếng ồn ập tới như cơn bão, như chuỗi thần chú đầy thù hận. Tuốt trên cao, Roger cuồng nhiệt đem hết sức nặng của nó đè lên đòn bẩy.

Ralph nghe tiếng tảng đá khổng lồ rơi trước khi kịp thấy. Nó cảm thấy mặt đất xóc lên qua gan bàn chân và nghe rõ tiếng đá từ đỉnh vách đá đổ xuống. Rồi khối đá đỏ khổng lồ rơi ầm ầm xuống rẻo đất, còn nó nằm dán người trong lúc bọn kia kêu la chí chóe.

Khối đá trượt từ cằm tới đầu gối Piggy; chiếc tù và tan thành nghìn mảnh vụn màu trắng; nó không còn nữa. Từ một bên khối đá ấy, Piggy lộn tung lên trời, không nói một lời, không kịp cả càu nhàu. Khối đá nảy lên hai lần nữa rồi văng tuốt vào trong rừng sâu. Piggy rơi từ khoảng hơn chục mét, lưng đập vào tảng đá đỏ vuông vức trên biển. Đầu nó vỡ toang, có một chất gì đấy túa ra, đỏ quạch. Chân tay nó khẽ co giật, giống như con heo vừa bị giết. Biển cả lại chậm rãi thở một hơi dài, nước ập lên tảng đá, sủi bọt trắng và đỏ, rồi khi nước rút đi thì thân thể Piggy cũng biến theo.

Lần này thật hoàn toàn tĩnh lặng. Ralph mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Đột nhiên Jack từ băng nhóm của nó phóng ra, la hét như điên dại.

“Thấy chưa? Thấy chưa? Mày sẽ được như thế đấy! Tao đã bảo mà! Bây giờ mày đếch còn băng đảng gì nữa! Chiếc tù và cũng mất tiêu rồi...”

Nó lom khom xông tới.

“Tao là sếp!”

Với chủ tâm gian ác, nó phóng lao vào Ralph. Mũi lao đâm rách da thịt trên sườn Ralph rồi rơi xuống nước. Ralph loạng choạng, không thấy đau chỉ thấy hoảng hốt, trong khi bọn kia la ó xông tới như sếp của chúng. Một ngọn lao khác vì cong nên không bay thẳng mà sượt qua mặt nó, còn một ngọn nữa từ trên cao, nơi thằng Roger vẫn đứng, bay xuống. Hai đứa sinh đôi nằm bình yên vô sự phía sau, trong lúc những bộ mặt quỷ sứ nặc danh túa trên rẻo đất. Ralph quay đầu chạy. Sau lưng nó ầm ĩ như tiếng hải âu. Nó chạy theo bản năng chưa từng biết, ngoặt qua bãi trống khiến những mũi lao trượt hết. Nó thấy xác con heo nái không đầu và kịp phóng qua. Rồi nó lủi qua đám lá và những cành con. Rừng sâu che kín nó.

Sếp dừng lại bên con heo, quay người giơ cao hai tay.

“Về thôi! Quay về thành!”

Tức thì lũ kia ồn ào quay về rẻo đất, có Roger nhập bọn.

Sếp giận dữ hỏi.

“Sao mày không canh?”

Roger gườm gườm nhìn sếp.

“Tao vừa mới xuống mà...”

Nó là hiện thân của một tay đao phủ gieo rắc kinh hoàng. Sếp, không nói gì với nó nữa, mà cúi nhìn Sam - Eric.

“Bay phải gia nhập băng của tao.”

“Thả tao đi mà...”

“... tao nữa.”

Sếp chụp ngay một trong vài cây lao còn lại, thọc và sườn Sam.

“Tụi bay muốn gì, hử?” Sếp hung dữ nói. “Bay muốn gì mà vác lao tới đây? Bay nghĩ gì mà không chịu gia nhập băng đảng của tao?”

Ngọn lao thọc lia lịa. Sam gào.

“Đừng làm thế chứ.”

Roger bước qua, thận trọng tránh huých phải sếp. Tiếng gào im bặt. Sam - Eric nhìn lên, lặng lẽ kinh hoàng. Roger tiến tới trước mặt chúng như một kẻ nắm trong tay thứ quyền lực vô hình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx