sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Ruồi - Chương 12 - Phần 1

Chương 12: Tiếng hò hét của lũ săn người

Ralph nằm trên bụi cây, ngẫm nghĩ về những vết thương trên người. Vết bầm bên sườn phải tròn trịa cỡ năm bảy phân, chỗ mũi lao đâm trúng sưng tấy và chảy máu. Tóc nó bê bết đất cát, lòa xòa như tua dây leo. Khắp người sây sát, bầm tím vì đã xuyên rừng chạy trốn. Lúc thở bình thường lại rồi, nó suy tính rằng chưa thể rửa những vết thương này ngay được. Bì bõm trong nước thì làm sao nó nghe thấy tiếng chân đất của bọn kia? Với lại làm sao nó có thể an toàn bên dòng suối hay trên bãi biển trống trơ?

Ralph lắng nghe. Nó chưa thật xa Tòa Thành Đá nên mới đầu hoảng hốt nó tưởng đã nghe tiếng của bọn truy đuổi. Nhưng bọn săn người kia chỉ mò vào tới vành đai của cánh rừng xanh thẳm, có lẽ chúng có lăm le giơ cao ngọn lao đấy, rồi chạy vội về với những tảng đá chói nắng như thể khiếp sợ bóng tối dưới tán cây rừng. Nó còn thoáng trông thấy một thằng vằn vện nâu, đen, đỏ mà nó đoán là thằng Bill. Nhưng, Ralph nghĩ, đúng ra không phải Bill. Đó là một thằng mọi mà bóng dáng không ăn nhập gì với hình ảnh trước kia của một thằng nhỏ mặc quần soóc, áo thun.

Đã xế trưa, những đốm nắng tròn không ngớt di động trên đám lá dương xỉ xanh với những đường gân nâu nhưng không nghe thấy tiếng nào từ Tòa Thành Đá. Cúi cùng Ralph lò mò chui ra khỏi bụi dương xỉ, bò tới bìa rừng rậm rịt không lách qua nổi trước rẻo đất. Nó cực kì thận trọng nhìn qua những cành cây nơi mé rừng, thấy thằng Robert đang ngồi canh gác trên đỉnh vách đá. Tay trái nó cầm một ngọn lao, tay phải chơi trò tung hứng với một hòn sỏi. Sau lưng nó bốc lên một cụm khói dày làm Ralph phập phồng hai cánh mũi, miệng chảy nước dãi. Nó đưa lưng bàn tay quệt mũi quệt miệng và lần đầu tiên từ sáng đến giờ, nó cảm thấy đói. Bọn kia hẳn đang ngồi quanh con heo đã moi hết ruột gan, nhìn mỡ nhểu xèo xèo trên đống tro. Hẳn là chúng đang chú mục vào đấy.

Một đứa khác, mà Ralph không nhận ra được là đứa nào, lại gần Robert, đưa nó gì đấy rồi lại khuất sau tảng đá bên cạnh rồi bắt đầu gặm giữa hai bàn tay nâng cao. Nghĩa là bữa tiệc vừa bắt đầu và tên gác nhận được phần của nó.

Ralph thấy tạm thời được an toàn. Nó khập khiễng qua những cây có quả, bước dấn khi nghĩ tới một bữa ăn đạm bạc nhưng lại căm tức khi nhớ tới bữa tiệc kia. Bữa nay tiệc, rồi mai...

Nó tự nhủ mà không mấy thuyết phục rằng chúng sẽ mặc kệ nó, thậm chí coi nó như đứa bị xua đuổi. Nhưng rồi những tai họa không lý giải được buộc nó phải suy nghĩ. Chiếc tù và vỡ nát và cái chết của Piggy, của Simon chìm lên hòn đảo như làn hơi nước. Bọn mọi rợ vẽ mình vằn vện này hẳn sẽ còn làm tới, làm tới nữa. Còn mối liên hệ mơ hồ giữa nó và thằng Jack nữa chứ; vì thế mà thằng này sẽ không bao giờ để nó được yên; không bao giờ.

Nó dừng lại, người lốm đốm nắng, nâng một cành to, định núp xuống dưới đó. Nó hoảng sợ đến run rẩy và hét lớn.

“Không! Chúng nó đâu có tệ đến thế. Chuyện vừa rồi chẳng qua là rủi ro thôi.”

Nó chúi đầu dưới cành cây, lạch bạch chạy rồi dừng lại dỏng tai nghe.

Tới bãi cây có quả bị gãy đổ, nó ngốn một cách thèm thuồng. Thấy hai thằng nhóc tì hét lên rồi bỏ chạy nó không hiểu tại sao, bởi không hình dung được người ngợm nó như thế nào.

Ăn xong nó đi xuống bãi biển. Giờ đây nắng chếch vào rặng dừa, bên cạnh chiếc lều đổ nát. Vỉa đá và hồ nước nằm kia. Tốt nhất là nó hãy quên đi cảm giác nặng như chì bám quanh trái tim và trông mong vào đầu óc lành mạnh của chúng, sự tỉnh táo của chúng trong ánh nắng ban ngày. Giờ đây bọn chúng ăn xong rồi, nó nên thử lần nữa xem sao. Vả lại nó đâu thể ở đây suốt đêm trong một túp lều hoang vắng bên vỉa đá trống trơ. Nó nhột nhạt và rùng mình trong nắng chiều. Không lửa; không khói; không ai cứu. Nó quay người, khập khiễng qua rừng già về phía mỏm đảo của thằng Jack.

Nắng tà lạc lõng giữa những cành cây. Cuối cùng nó tới một khoảnh rừng thưa đầy đá khiến cây cỏ không còn chỗ mọc. Bóng râm kín như một hồ nước; tí nữa thì Ralph đã nhào tới trốn sau một thân cây khi trống thấy vật gì đấy đứng ngay giữa; nhưng rồi nó thấy cái mặt màu trắng kia là xương và cái sọ heo cắm trên đầu gậy nhe răng cười với nó. Nó chậm chạp bước tới giữa khoảng rừng thưa, đăm đăm nhìn cái sọ trắng hếu lóng lánh như chiếc tù và trước đây, như thể cười cợt nó. Ngoài một con kiến tò mò đang bò luẩn quẩn trong một hốc mắt, cái sọ này chẳng còn sự sống nào.

Hay là có?

Một cảm giác hơi nhột nhạt chạy trên lưng nó. Nó đứng, mặt ngang với cái sọ, hai tay giữ mái tóc. Cái sọ nhe răng, đôi hốc mắt trống hoác như hút chặt đôi mắt nó mà chẳng mất tí công sức nào.

Thế nghĩa là gì?

Cái sọ nhìn Ralph, như một kẻ biết hết mọi giải đáp mà không chịu hé môi. Một nỗi sợ hãi nôn nao và cuồng nộ tràn ngập nó. Ralph giận dữ đập vào cái vật kinh tởm trước mặt, nó trồi lên rồi trở lại vị trí cũ như một món đồ chơi, vẫn nhăn nhở với Ralph, khiến nó vừa đập túi bụi vừa hét lên kinh tởm. Rồi nó vừa liếm những đốt ngón tay bầm dập vừa nhìn cây gậy trơ trụi, trong lúc cái sọ kia đã biến thành hai mảnh lăn lóc với hai nửa nụ cười cách nhau tới hai mét, nó giật cây gậy đang đung đưa khỏi hốc cắm rồi cầm như một ngọn lao giữa nó và hai mảnh sọ trắng hếu kia. Rồi nó lùi lại, mắt không rời chiếc sọ lăn lóc nhe răng cười với khung trời.

Khi cái nóng hừng hực màu lục biến khỏi chân trời và bóng đêm ập hẳn xuống, Ralph quay lại bụi cây rậm trước mặt Tòa Thành Đá. Nó len lén nhìn qua kẽ lá thấy trên cao vẫn có đứa đứng canh, lăm lăm ngọn lao, dù đó là một đứa.

Nó quỳ giữa những bóng tối, đau khổ vì một thân một mình. Chúng mọi rợ thật đấy, nhưng vẫn là con người và nỗi sợ trước đêm khuya rình rập đang lần mò tới với nó.

Ralph khẽ rên rỉ. Nó mệt rã rời, nhưng không dám thư giãn và đắm mình trong giếng sâu của giấc ngủ, vì sợ băng nhóm kia. Không thể nào táo bạo đi tới ngôi thành mà nói rằng “Tao muốn ngừng chiến!” rồi cười lỏn lẻn, đoạn nằm ngủ giữa những đứa kia ư? Không thể coi chúng vẫn là những thằng nhỏ, những nam học sinh từng nói: “Thưa thầy, vâng” và đội mũ ư? Ban ngày ban mặt có thể trả lời rằng được chứ, nhưng đêm đen và nỗi kinh hoàng trước cái chết trả lời rằng không được đâu. Nằm trong bóng đêm, Ralph biết nó là đứa bị ruồng bỏ.

“Vì đầu óc mình còn lành mạnh đôi chút.”

Nó dụi má vào cánh tay, hít mùi ngai ngái của muối, mồ hôi và ghét. Phía bên trái đằng kia, sóng đại dương đang thở, hút vào rồi sôi sục phun trở lại lên đá tảng.

Có tiếng từ phía sau Tòa Thành Đá vọng tới. Lắng nghe thật kỹ, lọc khỏi đầu óc tiếng trồi hụp của biển, Ralph nghe ra nhịp điệu quen thuộc.

“Giết con ác thú! Cắt cổ nó! Thọc tiết nó!”

Băng nhóm kia đang nhảy múa. Đâu đó phía sau bức tường đá này hẳn có một lũ ngồi quanh thành vòng tròn đen thẫm, một đống lửa hừng hực và thịt. Chúng sẽ thưởng thức món ăn và được thoải mái an toàn.

Một tiếng động ngay sát cạnh khiến nó rụng rời. Mấy đứa mọi đang leo lên Tòa Thành Đá, tới tận đỉnh. Nó nghe rõ tiếng của chúng. Nó bò tới trước thêm vài thước, thấy cái bóng trên đỉnh núi đá thay đổi rồi lớn ra. Trên hòn đảo này chỉ có hai đứa đi đứng và nói năng như thế.

Ralph cúi đầu trên đôi cánh tay, chấp nhận điều mới biết này như một vết thương. Giờ đây Sam - Eric thuộc vào băng nhóm kia rồi. Chúng canh gác Tòa Thành Đá, chống lại nó. Không còn hy vọng gì cứu được chúng để rồi lập một băng những kẻ bị xua đuổi ở đầu kia của hòn đảo. Sam - Eric đã là mọi như lũ kia; Piggy đã chết, còn chiếc tù và đã nát như cám.

Cuối cùng thằng gác phiên trước leo xuống. Hai đứa còn lại trông không khác một mỏm đá nhô ra đen ngòm. Một ngôi sao hiện ra sau lưng chúng, nhưng bị che khuất một lúc do một chuyển động nào đấy.

Ralph trườn tới, mò mẫm trên mặt đất mấp mô như thể bị mù. Phía tay phải nó là hàng dặm nước, còn bên trái, phía dưới nó là đại dương luôn ào ạt, đáng sợ như một rãnh sâu. Cứ mỗi phút là nước lại phì phò quanh tảng đá chết chóc rồi đổ vào một cánh đồng trắng phau như những đóa hoa nở rộ. Ralph trườn cho tới khi nó nắm được gờ đá nơi cổng vào. Bọn đứng canh ở ngay phía trên nó, nó trông thấy được một đầu ngọn lao chĩa khỏi tảng đá.

Nó gọi rất khẽ.

“Sam - Eric...”

Không có tiếng trả lời. Để chúng nghe thấy nó phải gọi lớn hơn, mà như thế sẽ đánh động những đứa vằn vện thù địch đang chè chén bên đống lửa. Nó nghiến răng leo lên, lần mò tìm chỗ víu. Cây gậy cắm cái sọ ban nãy thật là vướng víu nhưng nó không muốn bỏ món vũ khí duy nhất này. Lên tới gần ngang với hai đứa sinh đôi nó mới lại gọi.

“Sam - Eric...”

Nó nghe một tiếng kêu và nỗi hoảng hồn từ núi đá. Hai đứa sinh đôi ôm chầm lấy nhau, lắp ba lắp bắp.

“Tao, Ralph đây.”

Sợ chúng sẽ bỏ chạy vào báo động, nó đu người lên cho tới lúc đầu và vai nhô lên khỏi vách đá. Nó thấy bọt nước bắn như hoa quanh tảng đá chết chóc tuốt dưới kia.

“Chỉ là tao, Ralph thôi mà.”

Cuối cùng chúng cúi tới trước, nhìn đăm đăm vào mặt nó.

“Tụi tao cứ tưởng là...”

“... tụi tao không biết là cái gì...”

“... tụi tao tưởng...”

Chúng sực nhớ lời cam kết trung thành mới, đầy tủi nhục. Eric lặng thinh còn Sam cố làm tròn bổn phận.

“Mày phải đi thôi, Ralph ạ. Đi ngay...”

Nó vung cây lao, ra vẻ hung dữ.

“Mày cút ngay. Rõ chưa?”

Eric gật đầu đồng tình, xỉa ngọn lao lên không. Ralph tì trên hai tay chứ không đi.

“Tao đến để gặp hai đứa bay.”

Giọng nó khản đặc. Nó bỗng dưng thấy đau cổ họng, dù không hề bị thương ở đấy.

“Tao đến đây để gặp hai đứa bay...”

Lời nó không thể diễn tả được nỗi đau âm ỉ của những chuyện này. Nó chợt lặng thinh trong lúc những vì sao sáng chói tuôn ra, tung tăng khắp chốn.

Sam áy náy, liên tục đổi chân đứng.

“Thật mà, Ralph. Mày nên đi đi thôi.”

Ralph lại ngước lên.

“Tụi bay không phải là đồ vằn vện mà. Sao tụi bay có thể...? Nếu trời sáng...”

Nếu trời sáng thì nỗi xấu hổ sẽ thiêu đốt chúng khi phải nhìn nhận những điều này. Nhưng ban đêm thì tối. Eric lên tiếng, rồi hai đứa sinh đôi bắt đầu kiểu nói qua nói lại của chúng.

“Mày phải đi thôi, vì ở đây không an toàn...”

“... chúng hành hạ tụi tao. Chúng đánh tụi tao...”

“Đứa nào? Jack hả?”

“Không phải...”

Chúng cúi sát xuống nó, hạ giọng.

“Chuồn đi, Ralph...”

“... cả một băng luôn...”

“... chúng hành hạ tụi tao...”

“... tụi tao chịu thôi...”

Khi Ralph nói lại, giọng nó khẽ như không có hơi.

“Tao đã làm gì chứ? Tao mến nó mà... và tao muốn tụi mình được cứu thoát mà...”

Sao sáng lại tuôn khắp bầu trời. Eric lắc đầu, nghiêm trọng.

“Nghe này, Ralph. Đừng bận tâm chuyện gì đúng, chuyện gì sai nữa. Đã qua rồi...”

“Đừng bận tâm về sếp...”

“... mày phải đi thôi, vì chính lợi ích của mày.”

“Sếp và thằng Roger...”

“Thằng Roger...”

“Tụi nó ghét mày, Ralph ạ! Tụi nó sẽ khử mày đấy.”

“Ngày mai tụi nó sẽ săn mày.”

“Nhưng tại sao chứ?”

“Tao cóc biết. Ralph này, Jack, thằng sếp ấy, nói rằng sẽ nguy hiểm đấy...”

“... tụi tao phải thận trọng và phóng lao như đối với heo vậy.”

“Tụi tao sẽ giăng thành một đường ngang suốt hòn đảo...”

“... tụi tao sẽ bắt đầu từ đây...”

“... cho đến khi tìm thấy mày.”

“Tụi tao sẽ phải làm hiệu như thế này.”

Eric ngẩng đầu, vỗ vào miệng đang mở, bật tiếng hú khe khẽ. Rồi nó lo lắng ngoái nhìn ra sau.

“Giống như thế...”

“... to hơn thôi, dĩ nhiên rồi...”

“Nhưng tao có làm gì đâu chứ,” Ralph nài nỉ thì thầm. “Tao chỉ muốn giữ cho lửa cháy thôi mà.”

Nó ngừng lại một lúc, khổ sở nghĩ đến ngày mai. Chợt nó nghĩ đến một chuyện cực kỳ trọng đại.

“Tụi bay định...”

Mới đầu nó ngần ngại không nói thẳng ra, nhưng rồi sợ hãi và cô đơn đã thúc đẩy.

“Nếu tìm thấy tao, tụi nó định làm gì?”

Hai đứa sinh đôi lặng thinh. Bên dưới nó, bọt nước lại tung tóe quanh khối đá chết chóc.

“Tụi nó định... Chúa ơi! Tao đói...”

Khối đá cao nghệu như lắc lư bên dưới nó.

“Ờ... tụi nó...?”

Hai đứa sinh đôi vòng vo trả lời câu hỏi của nó.

“Mày phải đi ngay thôi, Ralph!”

“Vì lợi ích của chính mày.”

“Tránh xa đi. Càng xa càng tốt.”

“Tụi bay không muốn đi với tao sao? Có ba đứa... thì mình có hy vọng.”

Sau một lúc lặng thinh, Sam nói như bị nghẹn.

“Mày không biết thằng Roger đâu. Nó khủng khiếp lắm.”

“... và sếp nữa... hai đứa chúng nó...”

“... khủng khiếp...”

“... chỉ có điều thằng Roger...”

Hai đứa như hóa đá. Có đứa nào đó trong băng đang leo về hướng chúng.

“Nó đến xem tụi tao có canh gác không đấy. Nhanh lên, Ralph!”

Lúc chuẩn bị leo xuống vách đá, Ralph muốn đạt được điều cuối cùng qua lần gặp gỡ này.

“Tao sẽ trốn ngay sát đây thôi, trong đám cây rậm dưới kia,” nó thì thầm, “thành ra đừng để chúng tới gần đó. Chúng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tìm kiếm gần vậy đâu...”

Những bước chân vẫn còn khá xa.

“Sam... tao sẽ được yên ổn, phải không?”

Hai đứa sinh đôi lại lặng thinh.

“Đây!” đột nhiên Sam nói. “Cầm lấy cái này...”

Ralph cảm thấy có một tảng thịt lớn được đẩy tới, liền chụp ngay lấy.

“Nhưng tụi bay định làm gì nếu bắt được tao?”

Bên trên kia lặng thinh. Nó tự thấy câu hỏi thật ngờ nghệch. Nó tuột xuống dưới.

“Tụi bay định làm gì...?”

Từ đỉnh tảng đá cao nghệu có tiếng trả lời thật khó hiểu.

“Thằng Roger vót nhọn hai đầu một cây que đấy.”

Roger vót nhọn hai đầu một cây que. Ralph cố tìm trong câu này một ý nghĩa mà không ra. Giận điên người, nó tuôn ra hết những tiếng chửi nghĩ ra được rồi ngáp dài. Người ta có thể không ngủ bao lâu? Nó thèm một cái giường với khăn trải... nhưng màu trắng duy nhất ở đây là màu sữa đục lung linh tung tóe quanh tảng đá, mười hai mét phía dưới kia, nơi Piggy ngã xuống. Piggy ở khắp nơi, trên rẻo đất này, trở thành sự kinh hoàng trong bóng tối và cái chết. Nếu giờ đây Piggy từ dưới lòng nước trở về với cái đầu toang hoác... Ralph rên rỉ và ngáp dài như một thằng nhóc tì. Cây gậy trong tay trở thành cái nạng để nó loạng choạng chống đi.

Rồi nó lại căng thẳng. Có nhiều tiếng nói lao xao trên đỉnh Tòa Thành Đá. Sam - Eric đang cãi cọ với đứa nào đấy. Nhưng những bụi dương xỉ và cỏ thì gần xịt. Đấy là chỗ để nó chui vào nấp, gần bụi rậm mà ngày mai nó sẽ dùng làm nơi trốn tránh. Đây... hai tay nó sờ lớp cỏ... là chỗ lánh qua đêm, không xa băng nhóm kia, để nhỡ xảy ra chuyện kinh hoàng siêu tự nhiên thì ít ra cũng có thể tạm thời trà trộn giữa con người, dù nếu như thế có nghĩa là...

Câu đó nghĩa là gì? Cây gậy vót nhọn hai đầu. Ý nghĩa gì ở trong câu này? Chúng phóng lao hụt hết, trừ một cái. Có thể lần tới chúng cũng sẽ phóng hụt.

Nó ngồi xổm trong đám cỏ cao, sực nhớ tảng thịt thằng Sam cho, liền cắn ngấu nghiến. Đang ăn, nó lại nghe có tiếng ồn ào... tiếng kêu đau đớn của Sam - Eric, những tiếng kêu hoảng hốt, những giọng giận dữ. Thế nghĩa là gì? Ngoài nó ra còn có đứa khác bị phiền phức, và ít nhất một trong hai thằng sinh đôi dính phải. Rồi những âm thanh kia lặng đi sau núi đá và nó thôi không bận tâm nữa. Nó sờ soạng bằng hai tay, thấy dương xỉ mềm mại và mát lạnh tựa vào bụi cây rậm. Nơi đây sẽ là chỗ nó trú đêm. Mai, khi trời vừa sáng, nó sẽ bò vào trong bụi cây, nép giữa những thân cây chằng chịt, náu thật sâu trong đó khiến chỉ đứa nào luồn lách cỡ nó mới hòng chui qua nổi để rồi sẽ bị nếm ngọn lao. Nó sẽ ngồi ở đó, bọn truy kích sẽ đi qua trước mặt nó, hàng ngũ của chúng sẽ lần lượt tiến tới, vừa đi vừa tru lên khắp hòn đảo và nó sẽ thoát.

Nó lách giữa đám dương xỉ, chui vào đấy. Nó đặt cây gậy xuống bên cạnh, nằm cuộn tròn trong đêm đen. Phải nhớ thức dậy khi trời vừa sáng để còn đánh lừa bọn mọi... nó không biết sao mà giấc ngủ đến nhanh thế, xô nó ngã xuống một con đường dốc tối om bên trong.

Nó thức dậy trước khi mở mắt, lắng nghe một tiếng kêu gần đấy. Nó mở mắt, thấy mặt chỉ cách lớp đất mùn chừng hai, ba phân, mấy ngón tay nó thọc vào đấy, ánh sáng lọt qua những tàu lá dương xỉ. Nó chỉ vừa kịp nhận ra rằng cơn ác mộng lê thê về chuyện ngã và chết đã qua rồi và trời đã sáng khi nó nghe tiếng kia lần nữa. Đó là tiếng hú phía ngoài bờ biển... và bây giờ thằng mọi khác trả lời, rồi tới một thằng khác. Tiếng kêu lướt trên nó, ngang qua cái mũi hẹp của hòn đảo, từ biển vào phá nước, như tiếng kêu của con chim đang bay. Nó không nghĩ ngợi lâu mà chụp ngay cây gậy nhọn rồi luồn ngược vào trong đám dương xỉ. Chỉ trong nháy mắt nó đã bò vào bụi rậm, trước đó nó còn thoáng thấy đôi chân của một thằng mọi bước về phía nó, giẫm đạp lên lá dương xỉ, rồi nó nghe tiếng chân trong đám cỏ cao. Thằng mọi, chẳng biết là đứa nào, hú hai lần. Từ hai phía có tiếng hú đáp lại rồi nghe nhỏ dần. Ralph co mình im thin thít giữa bụi cây rậm. Một lúc lâu nó không nghe thấy gì nữa.

Cuối cùng nó chăm chú nhìn quanh bụi rậm. Chắc chắn không đứa nào có thể tấn công nó ở chỗ này... hơn nữa nó vừa gặp may. Tảng đá lớn từng giết Piggy đã văng vào bụi cây này, lăn tới chính giữa, thành một vạt nát ngướu chừng vài mét mỗi bên. Lủi vào đây Ralph cảm thấy an toàn và thật khôn. Nó thận trọng ngồi xuống giữa những thân cây bị đè nát ngướu, chờ cuộc săn lùng qua đi. Nhìn lên qua đám lá nó thoáng thấy gì đấy màu đỏ. Hẳn là đỉnh Tòa Thành Đá, đã xa và hết còn đe dọa. Nó hân hoan chờ nghe tiếng cuộc săn lùng dần xa.

Nhưng không thấy đứa nào lên tiếng; sau nhiều phút trôi qua trong cái bóng âm u màu lục, cảm giác chiến thắng của nó nhạt dần.

Cuối cùng nó nghe một giọng nói - của thằng Jack, rất khẽ.

“Mày chắc không?”

Thằng mọi bị hỏi không đáp. Nhưng có thể nó làm điệu bộ.

Roger nói.

“Nếu mày lừa tụi tao thì...”

Liền sau đó có tiếng thở hổn hển rồi ré lên đau đớn. Ralph co người lại theo bản năng. Một trong hai đứa sinh đôi đang ở đó, bên ngoài bụi rậm, cùng với Jack và Roger.

“Mày có chắc ý nó nói là trong này không?”

Một thằng sinh đôi khe khẽ rên rỉ rồi lại ré lên.

“Ý nó nói là sẽ trốn trong này à?”

“Dạ... dạ... ô...!”

Tiếng cười the thé lan giữa đám cây.

Vậy là chúng biết rồi.

Ralph nắm lấy cây gậy, chuẩn bị giao chiến. Nhưng chúng làm được gì chứ? Chúng sẽ cần một tuần mới mở được một lối qua bụi rậm này, đứa nào bò vào sẽ ốm đòn ngay. Nó sờ đầu ngọn lao nhọn với ngón tay cái rồi nhếch mép cười. Đứa nào liều mạng sẽ bị đâm liền, sẽ rống như heo bị chọc tiết.

Chúng bỏ đi, về lại khối đá cao vòi vọi. Nó nghe tiếng chân và đứa nào đó cười khúc khích. Rồi lại có tiếng the thé như tiếng chim, trải dài thành một chuỗi. Nghĩa là có mấy đứa canh chừng nó; còn những đứa kia...?”

Yên lặng hồi lâu. Chừng như nín thở. Ralph thấy trong miệng có vỏ cây, hẳn do nó đã gặm ngọn lao. Nó đứng lên, len lén ngước nhìn lên Tòa Thành Đá.

Ngay lúc ấy nó nghe tiếng Jack từ trên đỉnh.

“Bẩy lên! Bẩy lên! Bẩy lên!”

Khối đá đỏ nó vẫn thấy trên đỉnh vách đá biến mất như một tấm màn cửa, để rồi nó thấy những bóng người và bầu trời xanh. Lát sau mặt đất nảy lên, có tiếng ào ào trong không trung rồi bụi cây rậm như bị một bàn tay khổng lồ phạt đi. Khối đá tiếp tục nảy, đè nát mọi vật khi lăn tới bãi biển, trong lúc cành con và lá cây rơi xuống nó như mưa. Phía bên kia bụi rậm, bọn kia lớn tiếng reo hò.

Rồi lại tĩnh lặng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx