sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển V - Chương 07

Chương VII

GIÀN THIÊU CỦA DENETHOR

Khi cái bóng hắc ám ở Đại Môn rút đi Gandalf vẫn ngồi yên bất động. Nhưng Pippin bật dậy, như thể một sức nặng ghê gớm vừa cất khỏi mình cậu; và cậu đứng lắng nghe những hồi tù và, cảm thấy dường như chúng khiến trái tim mình nổ tung vì vui sướng. Và trong những năm sau này, chẳng bao giờ cậu còn nghe tiếng tù và thổi từ xa vẳng lại mà mắt không ứa lệ. Nhưng giờ đột nhiên nhiệm vụ trở lại trí nhớ cậu, và cậu chạy nhao về phía trước. Đúng lúc đó Gandalf cựa mình và gọi Scadufax, định phóng ngựa qua Đại Môn.

“Gandalf, Gandalf!” Pippin kêu lên, và Scadufax ngừng lại.

“Ngươi đang làm gì ở đây?” Gandalf hỏi. “Không phải luật trong kinh thành là những người mặc chế phục đen và bạc phải ở lại hoàng thành, trừ phi vị chúa cho phép họ đi sao?”

“Ông ấy đã cho phép rồi,” Pippin nói. “Ông ấy đuổi cháu đi. Nhưng cháu sợ lắm. Có chuyện kinh khủng có thể diễn ra trên đó. Chúa Thành không tỉnh táo, cháu nghĩ thế. Cháu sợ ông ấy sẽ tự sát và giết cả Faramir nữa. Ông không làm gì được sao?”

Gandalf nhìn qua Đại Môn mở ngoác, và lúc này trên những cánh đồng ông đã nghe tiếng trận chiến lớn dần. Ông siết chặt tay. “Ta phải đi,” ông nói. “Kị Sĩ Đen đã xuất hiện, và hắn sẽ tàn phá chúng ta. Ta không có thời gian đâu.”

“Nhưng Faramir!” Pippin kêu lên. “Anh ấy chưa chết, và họ sẽ thiêu sống anh ấy, nếu không ai ngăn họ lại.”

“Thiêu sống?” Gandalf hỏi. “Chuyện gì thế này? Kể mau đi!”

“Denethor đã đi tới khu Lăng,” Pippin nói, “và ông ấy đưa cả Faramir đi theo, và ông ấy nói chúng ta đều sẽ cháy, và ông ấy không đợi đâu, và họ đang làm giàn thiêu để thiêu ông ấy, và cả Faramir nữa. Và ông ấy bảo người đi lấy gỗ và dầu rồi. Cháu cũng đã nói với Beregond, nhưng cháu sợ anh ấy không dám rời vị trí: anh ấy đang lượt gác. Mà anh ấy thì có thể làm gì được chứ? Vậy là Pippin tuồn tuột kể câu chuyện của mình, vươn hai bàn tay run rẩy lên chạm vào đầu gối Gandalf. “Ông không thể cứu Faramir sao?”

“Có lẽ là có thể,” Gandalf nói; “nhưng nếu ta làm vậy, ta sợ rằng sẽ có những người khác chết. Chậc, ta phải đến thôi, vì không ai khác có thể đến cứu được anh ấy. Nhưng chuyện này sẽ kéo theo ác nghiệt và đau khổ. Thậm chí giữa thành trì này, Kẻ Thù cũng có quyền năng để tấn công chúng ta: vì chính là ý chí của hắn đang hoạt động.”

Rồi sau khi đã quyết định, ông hành động nhanh chóng; và kéo Pippin lên đặt ngồi trước mặt, ông chỉ hô một tiếng là quay Scadufax lại. Họ lóc cóc đi lên những con phố Minas Tirith, trong khi âm thanh chiến tranh to dần sau lưng. Khắp nơi nơi người ta vùng dậy từ trong tuyệt vọng và sợ hãi, nắm lấy vũ khí, người này gọi người kia: “Rohan đã tới!” Những chỉ huy hét lớn, những đội quân tập hợp; nhiều người đã tiến bước xuống Đại Môn.

Họ gặp Hoàng thân Imrahil, và Hoàng thân gọi họ: “Ông đi đâu thế, Mithrandir? Người Rohirnm đang chiến đấu trên những cánh đồng Gondor! Chúng ta phải tập hợp tất cả sức mạnh ta tìm được.”

“Ông sẽ cần tất cả mọi người và hơn cả thế,” Gandalf nói. “Mau chóng lên. Tôi sẽ đến ngay khi có thể. Nhưng tôi có việc không thể trì hoãn với Chúa Thành Denethor. Hãy chỉ huy thay cho ngài!”

Họ đi tiếp; và khi đi lên tới gần hoàng thành, họ cảm thấy gió phả vào mặt, và thấy ánh bình minh lấp lánh ở đằng xa, luồng ánh sáng rực lên trên bầu trời phương Nam. Nhưng nó không mang lại mấy hi vọng, vì họ không biết điều tai ác gì đang ở phía trước, sợ mình đã đến quá muộn.

“Bóng tối đang dần tan,” Gandalf nói, “nhưng nó vẫn đè nặng lên kinh thành này.”

Ở cổng hoàng thành họ không bắt gặp lính gác nào. “Vậy thì Beregond đã đi rồi,” Pippin nói, cảm thấy hi vọng hơn. Họ chuyển hướng và tăng tốc đi dọc con đường tới Cửa Đóng. Cửa mở rộng, người canh cửa nằm trước nó. Ông ta đã bị giết, và chìa khóa bị lấy đi.

“Tác phẩm của Kẻ Thù!” Gandalf nói. “Hắn yêu thích những trò này: bạn hữu chống lại bạn hữu; lòng trung thành phân đôi khi con tim bối rối.” Giờ ông xuống ngựa và bảo Scadufax trở về chuồng. “Vì, anh bạn ạ,” ông nói, “ngươi và ta đáng phải lao xuống chiến trường từ lâu rồi, nhưng có chuyện khác làm ta trì hoãn. Dù sao hãy đến ngay nếu ta gọi!”

Họ đi qua Cửa xuống con đường dốc ngoằn ngoèo. Ánh sáng mạnh dần lên, và những cột cao cùng những hình người đẽo tạc bên đường chầm chậm lướt qua như những hồn ma xám xịt.

Đột nhiên sự yên tĩnh bị phá vỡ, và họ nghe thấy bên dưới có tiếng kêu và tiếng vũ khí va chạm: những âm thanh không từng vang lên trong chốn linh thiêng này từ khi kinh thành xây nên. Cuối cùng họ tới Rath Dínen và vội đi về Cung Quốc Quản, lừng lững hiện ra trong ánh ban mai dưới mái vòm lớn.

“Dừng lại! Dừng lại!” Gandalf kêu lên, chạy lao về phía những thềm đá trước cửa. “Dừng trò điên rồ này lại!”

Vì đứng đó kiếm và đuốc trong tay là những người hầu của Denethor; nhưng đơn độc dưới mái hiên tại bậc trên cùng là Beregond, mặc chế phục đen và bạc của quân Túc Vệ; và anh giữ cửa ngăn đường họ. Hai người đã ngã xuống dưới kiếm anh, nhuốm bẩn linh thất này bằng máu; và những người khác nguyền rủa anh, gọi anh là kẻ ngoài vòng pháp luật, kẻ phản bội chúa mình.

Ngay giữa lúc Gandalf và Pippin chạy tới, họ nghe thấy từ bên trong ngôi nhà của người chết tiếng Denethor thét lớn: “Nhanh lên, nhanh lên! Thực hiện mệnh lệnh ta! Giết kẻ phản bội này! Hay ta phải đích thân làm đây?” Ngay sau đó cánh cửa Beregond đang giữ đóng chặt bằng tay trái bị giật mở, và đằng sau anh là vị Chúa Thành, cao và bạo liệt; có tia sáng như lửa cháy trong mắt ông ta, và ông ta cầm thanh kiếm đã rút khỏi vỏ.

Nhưng Gandalf nhảy bật lên những bậc thềm, và đám người hầu lùi lại trước ông che mắt; vì ông đến giống như luồng sáng trắng chiếu vào nơi tăm tối, và ông đến vô cùng tức giận. Ông giơ tay lên, và chỉ qua cử chỉ đó, thanh kiếm của Denethor liền bay lên tuột khỏi tay ông rơi xuống đằng sau vào bóng tối trong cung; và Denethor bước lùi lại trước Gandalf như thể kinh ngạc.

“Chuyện này là gì đây, thưa Quốc Quản?” thầy phù thủy nói. “Ngôi nhà của người chết không phải là nơi dành cho người sống. Và tại sao người ta lại chiến đấu trong Linh Thất này khi mà có đủ chiến tranh ở trước cổng thành rồi? Hay Kẻ Thù của chúng ta đã đến tận Rath Dínen?”

“Từ khi nào mà Chúa Gondor lại phải trả lời mi?” Denethor nói. “Hay ta còn không được ra lệnh cho người hầu của chình mình?”

“Ngài được,” Gandalf nói. “Nhưng những người khác có thể phản kháng ý nguyện của ngài, khi nó chuyển sang điên cuồng và tà ác. Con trai ngài, Faramir đâu?”

“Nó nằm trong đó,” Denethor nói, “đang cháy, đã cháy rồi. Chúng đã châm lửa vào da thịt nó. Nhưng rồi chẳng bao lâu tất cả đều sẽ cháy. Phương Tây thất bại rồi. Tất cả sẽ bùng cháy dữ dội, và tất cả sẽ kết thúc. Tro tàn! Tro tàn và khói bị cuốn đi trong gió!”

Rồi Gandalf thấy vẻ điên cuồng ấy và sợ rằng ông ta đã gây ra hành vi tai ác nào đó, ông bèn dấn lên, Beregond và Pippin theo sau, trong khi Denethor lùi lại cho tới khi đứng cạnh cái bàn bên trong. Nhưng họ thấy Faramir ở đó, vẫn mê man trong cơn sốt, nằm trên bàn. Gỗ chồng dưới bàn và chất cao quanh bàn, tất cả đều tưới đẫm dầu, thậm chí cả quần áo Faramir và khăn phủ giường cũng vậy; nhưng lửa vẫn chưa được châm. Rồi Gandalf bộc lộ sức mạnh giấu kín bên trong, dù ánh sáng quyền năng đó còn đang ẩn giấu dưới vạt áo choàng xám. Ông nhảy lên giàn củi, nhẹ nhàng bế người bệnh lên và lại nhảy xuống, đưa chàng ra phía cửa. Nhưng lúc ông làm như vậy, Faramir rên lên và gọi cha mình trong cơn mê.

Denethor giật mình như thể một người đang nhập đồng tỉnh dậy, ánh lửa tàn lụi trong mắt ông ta, và ông ta khóc; và ông ta nói: “Đừng cướp con trai đi khỏi ta! Nó gọi ta.”

“Anh ta gọi ngài,” Gandalf nói, “nhưng ngài chưa thể tới với anh ta. Vì anh ta phải tìm kiếm sự chữa trị bên bờ cái chết, dù cũng có thể sẽ không tìm được. Trong khi phần của ngài là bước vào trận đánh của kinh thành, nơi có lẽ cái chết đang chờ đợi. Điều này ngài biết rõ tận trái tim mình.”

“Nó sẽ không tỉnh dậy nữa,” Denethor nói. “Cuộc chiến vô vọng rồi. Tại sao chúng ta phải ao ước sống lâu hơn? Tại sao chúng ta không thể cùng nhau bước vào cái chết?”

“Quyền chỉ thị giờ chết của mình không được trao cho ngài, hỡi Quốc Quản Gondor,” Gandalf trả lời. “Và chỉ những tên vua ngoại đạo, dưới sự thống trị của Thế Lực Hắc Ám mới làm như vậy, tự sát vì kiêu hãnh và tuyệt vọng, giết hại thân nhân để cái chết của mình được dễ dàng hơn.” Rồi đi qua cửa, ông đưa Faramir rời khỏi ngôi nhà chết chóc và đặt chàng nằm lên chiếc cáng đã đưa chàng tới đây, lúc này đặt dưới cổng vòm. Denethor theo sau ông và run rẩy đứng đó, khát khao nhìn gương mặt con trai mình. Và trong một khoảnh khắc, khi tất cả đều đứng im phăng phắc chứng kiến vị Chúa Thành đang quằn quại, ông ta đã do dự.

“Đi thôi!” Gandalf nói. “Chúng ta đang được cần đến. Có nhiều chuyện ngài vẫn có thể làm.”

Rồi đột nhiên Penothor phá lên cười. Ông ta lại đứng thẳng dậy cao và kiêu hãnh, và bước nhanh trở lại bên bàn, ông ta nâng lên cái gối lúc trước mình đã đặt đầu. Rồi đi ra cửa, ông ta lột vỏ bọc, và kia! trong tay ông ta là một viên palantír. Và khi ông ta nâng nó lên, trước mắt những người đứng nhìn, dường như quả cầu bắt đầu sáng lên nhờ ngọn lửa bên trong, khiến gương mặt khắc khổ của Chúa Thành được chiếu sáng như trước lửa đỏ, và dường như gương mặt ấy được chạm khắc từ đá cứng, sắc nhọn với những khoảng bóng tối, cao quý, kiêu hãnh, và kinh khủng. Mặt ông ta lấp lánh.

“Kiêu hãnh và tuyệt vọng!” ông ta kêu lên. “Mi nghĩ rằng cặp mắt của tòa Tháp Trắng mù sao? Không, ta đã thấy nhiều hơn mi biết, Lão Khờ Áo Xám ạ. Vì hi vọng của mi chỉ là nhờ dốt nát. Đi đi và gắng mà chữa trị! Đi ra mà chiến đấu! Hão huyền. Trong thời gian ngắn ngươi có thể thắng trên chiến trường, trong một ngày. Nhưng trước Thế Lực đang lớn mạnh, không có chiến thắng nào cả. Kinh thành này mới chỉ thấy ngón tay đầu tiên của hắn vươn tới. Toàn phương Đông đang chuyển động. Và ngay chính giữa lúc này ngọn gió hi vọng của mi đã lừa gạt mi và thổi ngược dòng Anduin đội tàu mang cánh buồm đen. Phương Tây thất bại rồi. Giờ là lúc tất cả những người không muốn trở thành nô lệ hãy ra đi.”

“Những lời khuyên đó thực chất sẽ làm chiến thắng của Kẻ Thù trở nên chắc chắn,” Gandalf nói.

“Vậy thì cứ tiếp tục hi vọng đi!” Denethor cười to. “Chẳng lẽ ta còn không biết mi sao, Mithrandir? Mi hi vọng sẽ cai trị thay ta, đứng đằng sau mọi ngai vàng, dù Bắc, hay Nam, hay Tây. Ta đã đọc được tâm trí mi và mưu đồ trong đó. Chẳng lẽ ta không biết mi ra lệnh cho tên tí hon này giữ im lặng? Rằng mi đưa nó tới đây để làm gián điệp ngay trong phòng của ta? Thế mà khi chúng ta trao đổi, ta đã biết được tên cũng như mục đích của tất cả những kẻ đồng hành với mi. Thế đấy! Bằng tay trái, mi sử dụng ta trong chốc lát làm cái khiên chống lại Mordor, và bằng tay phải, đưa tên Tuần Du phương Bắc tới để hất cẳng ta.

“Nhưng ta sẽ nói với mi điều này, Gandalf Mithrandir, ta sẽ không trở thành công cụ của mi! Ta là Quốc Quản của dòng hoàng tộc Anárion. Ta sẽ không bước xuống làm lão thị thần lẩm cẩm của một tên mới nổi. Thậm chí cho dù hắn có chứng minh được thân phận, hắn vẫn chỉ xuất thân từ nòi giống Isildur. Ta sẽ không cúi đầu trước một kẻ như thế, đứa con cuối cùng của một gia tộc rách nát từ lâu đã bị tước đi địa vị và phẩm giá.”

“Vậy rồi ngài muốn như thế nào,” Gandalf nói, “nếu được thực thi đúng ý nguyện của ngài?”

“Ta muốn mọi việc đúng như vẫn trôi qua trong tất cả mọi ngày tháng đời ta,” Denethor trả lời, “và trong những ngày tháng của cha ông ta trước đây: bình yên là Chúa của kinh thành này, và để lại ngôi vị cho một người con kế thừa, người sẽ tự làm chủ chính mình và chẳng phải là học trò đám phù thủy. Nhưng nếu định mệnh khước từ ta điều này, ta thà chẳng có gì hết: dù là sự sống tàn lụi, dù là tình yêu thương xẻ đôi, dù là danh dự đánh mất.”

“Với ta, ta không thấy rằng việc một Quốc Quản trung thành giao lại quyền hành là mất mát, dù về tình yêu thương hay về danh dự,” Gandalf nói. “Và ít nhất thì ngài không nên cướp đi lựa chọn của con trai ngài khi sự sống chết của anh còn chưa chắc chắn.”

Nghe những lời đó, mắt Denethor lại rực lửa, và ôm Quả Cầu trong cánh tay, ông ta rút dao ra tiến về phía cáng. Nhưng Beregond nhảy bật tới đứng chắn phía trước Faramir.

“Vậy đấy!” Denethor kêu lên. “Mi đã trộm mất một nửa tình yêu thương của con trai ta. Giờ mi lại trộm cả trái tim binh sĩ của ta, để cuối cùng chúng hoàn toàn cướp mất con trai ta. Nhưng trong chuyện này ít nhất mi sẽ không cưỡng lại được ý chí của ta: chi phối hồi kết của chính mình.”

“Tới đây!” ông ta gọi người hầu. “Tới đây, nếu không phải tất cả các ngươi đều phản trắc!” Rồi hai người trong đó chạy lên những bậc thềm tới phía ông ta. Ông ta nhanh chóng đoạt lấy cây đuốc từ tay một kẻ rồi chạy ngược vào trong nhà. Trước khi Gandalf kịp ngăn cản, ông ta đâm ngọn đuốc vào dầu, và ngay lập tức nó xì xèo và bùng lửa.

Rồi Denethor nhảy lên bàn, và đứng đó trong lửa và khói bao trùm, ông ta cầm cây roi quốc quản nằm dưới chân lên bẻ gãy trên đầu gối. Ném những mảnh vỡ vào lưỡi lửa, ông ta gập người nằm trên bàn, ôm chặt viên palantír bằng cả hai tay trên ngực. Và người ta nói rằng từ đó về sau, nếu có ai nhìn vào Quả Cầu ấy, trừ phi có sức mạnh ý chí mãnh liệt để sử dụng nó vào những mục đích khác, người đó sẽ chỉ thấy hai bàn tay già nua quắt đi trong lửa.

Gandalf quay mặt đi đau buồn và kinh hãi, rồi đóng cửa lại. Trong một lúc lâu, ông đứng trầm ngâm im lặng trên bậc thềm, trong khi những người ở bên ngoài lắng nghe tiếng lửa tham lam rít gào phía trong. Rồi Denethor thét lên một tiếng khủng khiếp, và sau đó không còn lên tiếng nữa, hay còn được thấy trước mắt người phàm tục.

“Vậy là Denethor, con trai Ecthelion đã qua đời,” Gandalf nói. Rồi ông quay về phía Beregond và những người hầu của Chúa Thành đang đứng đó kinh hoàng. “Và cả những ngày tháng của Gondor mà các anh từng biết đã trôi qua; dù nên tốt hay nên xấu thì chúng cũng đã kết thúc. Những chuyện bất hạnh đã xảy ra ở đây, nhưng giờ hãy để lại sau tất cả những thù hằn giữa các anh, vì thứ đó được Kẻ Thù tạo ra và phục vụ cho ý chí hắn. Các anh đã mắc vào mạng lưới những nghĩa vụ mâu thuẫn không phải do các anh tự dệt. Nhưng nghĩ đi, bề tôi của Chúa Thành, mờ mắt vì tính phục tùng, rằng nếu không nhờ có sự phản bội của Beregond, thì Faramir, Chỉ Huy tòa Tháp Trắng lúc này cũng đã bị thiêu cháy.

“Hãy đưa những đồng đội đã ngã xuống của các anh rời khỏi cái nơi buồn rầu này. Và chúng ta sẽ đưa Faramir, Quốc Quản Gondor, tới nơi ngài có thể yên bình ngủ, hay qua đời, nếu đó là định mệnh dành cho ngài.”

Nói đoạn Gandalf và Beregond nhấc cáng lên đưa đi về phía khu Y Viện, trong khi Pippin đi đằng sau họ, cúi thấp đầu. Nhưng những người hầu của Chúa Thành đứng đó khiếp sợ nhìn ngôi nhà người chết, và vừa khi Gandalf tới cuối phố Rath Dínen, có một tiếng động lớn. Ngoảnh lại, họ thấy mái vòm của ngôi nhà rạn nứt và khói bốc ra; và rồi với tiếng đá ầm ầm dồn dập, nó đổ xuống trong màn lửa, những lưỡi lửa không yếu đi mà nhảy múa và bập bùng trên đống đổ nát. Rồi kinh hoảng, những người hầu tháo chạy theo sau Gandalf.

Cuối cùng họ tới Cửa Quốc Quản, và Beregond khổ sở nhìn người canh cửa. “Đây là chuyện tôi ăn năn mãi mãi,” anh nói; “nhưng tôi vội đến điên cuồng, còn ông ta không chịu nghe mà rút kiếm chống lại tôi.” Rồi cầm lấy chìa khóa đã moi ra từ tay người chết, anh đóng cửa và khóa lại. “Giờ nó cần được đưa cho Chúa Faramir,” anh nói.

“Hoàng thân Dol Amroth đang chỉ huy khi Chúa Thành vắng mặt,” Gandalf nói; “nhưng vì ngài không ở đây, ta sẽ tự mình lo chuyện này. Ta ra lệnh cho anh giữ chìa khóa và bảo vệ nó, cho tới khi trật tự vãn hồi trong kinh thành.”

Giờ cuối cùng họ cũng đi vào những vòng cao của kinh thành, và trong ánh sáng buổi sớm, họ đi về hướng khu Y Viện; đó là những ngôi nhà đẹp đẽ xây tách biệt chuyên dành chăm sóc người ốm nặng, nhưng giờ chúng được sửa soạn để chăm sóc những người bị thương trong trận chiến hoặc đang hấp hối. Khu nhà nằm không xa cổng hoàng thành, ở vòng thứ sáu, gần mé tường phía Nam, và quanh các nhà là một khu vườn và thảm cỏ rợp bóng cây, nơi duy nhất như vậy trong kinh thành. Một vài người đàn bà được cho phép ở lại Minas Tirith sống ở đây, bởi họ thành thạo việc trị thương hoặc phục vụ các y sư.

Nhưng đương lúc Gandalf và những người đồng hành đưa cáng tới cửa chính khu nhà, họ nghe thấy một tiếng thét lớn vang lên từ chiến trường trước Đại Môn, và rít to hơn như rạch ngang trời, rồi tản đi trong cơn gió. Tiếng thét ấy kinh khủng tới mức trong thoáng chốc tất cả đứng im, thế nhưng khi nó trôi qua, đột nhiên trái tim họ bừng lên niềm hi vọng chưa từng biết tới kể từ khi bóng tối từ phương Đông tràn đến; họ thấy dường như ánh sáng trong trẻo hơn và mặt trời ló ra qua những đám mây.

* * *

Nhưng gương mặt Gandalf trầm trọng và buồn bã, và sai Beregond cùng Pippin đưa Faramir vào Y Viện, ông đi lên tường thành gần đó; và như một pho tượng tạc bằng đá trắng, ông đứng dưới ánh mặt trời mới ló mà nhìn ra xa. Và ông thấy bằng con mắt được ban cho mình tất cả những điều xảy tới; và khi Éomer thúc ngựa rời khỏi tuyến đầu trận chiến tới đứng bên những người nằm chết trên chiến trường, ông thở dài, lại kéo áo choàng quanh mình rồi rời khỏi bức tường. Và Beregond và Pippin thấy ông đứng trầm ngâm trước Cổng Y Viện khi họ bước ra.

Họ nhìn ông, và trong một lúc lâu ông im lặng. Cuối cùng ông lên tiếng “Các bạn của ta,” ông nói, “và tất cả những người dân thành phố này cũng như ở những miền đất phía Tây! Những việc đau buồn và lừng tiếng đã xảy ra rồi. Chúng ta nên khóc thương hay vui mừng đây? Vượt cả ngoài mong đợi, thủ lĩnh của kẻ thù chúng ta đã bị tiêu diệt, các anh đã nghe thấy tiếng dội tuyệt vọng cuối cùng của hắn. Nhưng hắn chẳng biến mất mà không để lại những mất mát cay đắng và thống khổ. Những điều lẽ ra ta đã ngăn chặn được nếu không có cơn cuồng điên của Denethor. Tầm với của Kẻ Thù trở nên dài làm sao! Than ôi! nhưng giờ ta đã hiểu được làm thế nào ý chí của hắn lại len vào được tận trái tim kinh thành.

“Dù những Quốc Quản cho rằng đó là một bí mật chỉ giữ riêng họ biết, từ lâu ta đã đoán rằng ở đây trong tòa Tháp Trắng này, ít nhất một trong bảy Quả Cầu Nhìn Thấu đã được cất giữ. Trong những ngày còn thông thái, Denethor sẽ không đánh liều sử dụng nó để thách thức Sauron, vì biết rõ giới hạn sức lực của mình. Nhưng trí tuệ của ông ta đã giảm sút; và ta sợ rằng khi hiểm nguy đối với vương quốc trở nên trầm trọng, ông ta đã nhìn vào Quả Cầu và bị mắc lừa: quá thường xuyên, ta đoán vậy, từ khi Boromir ra đi. Ông quá hùng mạnh không thể cúi đầu làm theo ý chí của Thế Lực Hắc Ám, tuy nhiên ông chỉ thấy những gì Thế Lực đó cho phép ông thấy. Kiến thức mà ông đạt được, không nghi ngờ gì, vẫn thường có ích cho ông; nhưng hình ảnh về sức mạnh kinh khiếp của Mordor được tiết lộ cho ông thấy đã nuôi nấng nỗi tuyệt vọng trong trái tim ông, cho tới khi nó lật đổ tâm trí ông.”

“Giờ thì cháu đã hiểu những gì cháu đã thấy rất kì lạ!” Pippin nói, rùng mình trước kí ức của mình. “Chúa Thành đi khỏi căn phòng nơi Faramir nằm; và chỉ khi ngài trở lại cháu mới lần đầu nghĩ ngài đã thay đổi, già nua và tan vỡ.”

“Chính trong thời điểm Faramir được đưa vào Tháp, nhiều người trong chúng tôi thấy một luồng ánh sáng lạ ở phòng trên cùng,” Beregond nói. “Nhưng chúng tôi đã từng thấy ánh sáng đó trước đây, và từ lâu trong kinh thành đã lưu truyền lời đồn rằng đôi lúc Chúa Thành lại vật lộn với Kẻ Thù trong tâm trí.”

“Than ôi! vậy thì ta đã đoán đúng,” Gandalf nói. “Vậy là ý chí của Sauron đã vào được Minas Tirith; và vậy là ta đã bị trì hoãn ở đây. Và ta sẽ vẫn phải bị buộc ở lại đây, vì ta sẽ sớm có những người khác cần săn sóc, không chỉ Faramir.

“Giờ ta phải đi xuống gặp những người mới đến. Ta vừa nhìn thấy một cảnh trên đồng khiến trái tim ta vô cùng đau đớn, và còn nỗi đau khổ lớn hơn có lẽ sẽ xảy ra. Đi với ta, Pippin! Nhưng anh, Boregond, anh nên trở lại hoàng thành và nói với đội trưởng quân Túc Vệ điều đã xảy ra. Ta sợ rằng bổn phận sẽ buộc anh ta phải rút anh khỏi đội Túc Vệ, nhưng nói với anh ta rằng nếu ta có thể cho anh ta lời khuyên, thì hãy cử anh tới khu Y Viện, để canh gác và phụng sự chỉ huy của mình, và để ở bên ngài khi ngài thức dậy - nếu có lúc ấy. Vì chính nhờ anh mà ngài mới được cứu khỏi lửa. Giờ đi đi! Ta sẽ trở lại sớm.”

Nói xong, ông quay đi và cùng Pippin xuống dưới thành phố. Và giữa khi họ vội vã trên đường, gió mang tới cơn mưa màu xám, khiến tất cả lửa bị dập tắt, và một đám khói dày đặc bốc lên trước họ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx