sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển VI - Chương 01 - Phần 3

Frodo thở dài và ngồi dậy. “Chúng ta đang ở đâu? Làm sao tôi lại ở đây?” cậu hỏi.

“Không có thời gian mà kể chuyện khi chưa đến được nơi khác đâu, cậu Frodo,” Sam nói. “Nhưng cậu đang ở trên đỉnh tòa tháp mà cậu và tôi đã thấy từ xa dưới chỗ đường hầm trước khi lũ Orc bắt được cậu. Tôi không biết từ đó tới nay đã bao lâu. Tôi đoán là hơn một ngày.”

“Thế thôi ư?” Frodo nói. “Cứ như cả tuần rồi. Cậu phải kể hết với tôi mọi chuyện khi chúng ta có cơ hội đấy. Có thứ gì đó đánh tôi, đúng không? Rồi tôi rơi vào bóng tối và những giấc mơ ghê rợn, rồi thức dậy và phát hiện thức dậy còn tồi tệ hơn. Orc ở khắp quanh tôi. Tôi nghĩ lúc đó chúng vừa đổ thứ nước kinh tởm gì đó vào cổ họng tôi. Đầu tôi trở nên sáng sủa hơn, nhưng người đau nhức và mệt mỏi. Chúng lột trần tôi ra; và rồi hai tên cục súc to lớn tới tra hỏi tôi, tra hỏi cho tới khi tôi tưởng mình phát điên, chúng đứng trên tôi, hả hê, mó máy những con dao. Tôi sẽ không bao giờ quên được móng vuốt và ánh mắt chúng.”

“Cậu sẽ không quên được nếu cứ nói về chúng, cậu Frodo à,” Sam bảo. “Và nếu không muốn thấy chúng nữa, thì chúng ta lên đường càng sớm càng tốt. Cậu đi được không?”

“Được, tôi đi được,” Frodo nói, chầm chậm đứng dậy. “Tôi không bị thương, Sam ạ. Chỉ là tôi thấy rất mệt, và tôi bị đau ở đây.” Cậu chạm tay lên phía sau gáy bên trên vai trái. Cậu đứng dậy, và Sam thấy dường như cậu đang khoác lửa trên người: làn da trần đỏ rực dưới ánh đèn từ trên. Cậu đi hai vòng trên sàn.

“Khá hơn rồi!” cậu nói, tinh thần phấn chấn hơn một chút. “Tôi không dám cử động khi bị bỏ lại một mình, nếu không một tên lính canh sẽ tới. Cho đến khi những tiếng la hét và đánh nhau bắt đầu. Hai tên cục súc đó: tôi nghĩ là chúng tranh cãi. Về tôi và đồ của tôi. Tôi nằm đây sợ bạt vía. Và rồi tất cả trở nên yên lặng chết chóc, và điều đó còn tồi tệ hơn.”

“Phải, có vẻ là chúng cãi nhau,” Sam nói. “Ở đây hẳn từng có khoảng hai trăm sinh vật bẩn thỉu đó. Cậu có thể nói là một nhiệm vụ hơi quá sức Sam Gamgee. Nhưng chúng tự hoàn tất công việc giết lẫn nhau rồi. Thật may mắn, nhưng quá dài để đưa vào một bài ca, cho tới khi chúng ta ra khỏi đây. Giờ thì phải làm gì nhỉ? Cậu không thể trần nhồng nhộng đi trong Vùng Đất Đen được, cậu Frodo à.”

“Chúng đã lấy đi tất cả, Sam ạ,” Frodo nói. “Tất cả những gì tôi có. Cậu hiểu không? Tất cả!” Cậu lại co rúm trên sàn, cúi gục đầu, như thể những lời cậu vừa nói đã khiến cậu nhận thức được toàn bộ tai ương đó, và nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cậu. “Nhiệm vụ đã thất bại rồi, Sam ơi. Thậm chí dù có ra khỏi đây, chúng ta cũng không trốn thoát được. Chỉ có người Tiên trốn thoát được mà thôi. Rời xa, rời xa Trung Địa, rời xa về bên kia đại dương. Đấy là nếu đại dương còn đủ rộng để ngăn Bóng Tối.”

“Không, không phải tất cả, cậu Frodo à. Và nhiệm vụ chưa thất bại, chưa đâu. Tôi đã lấy nó, cậu Frodo à, xin cậu bỏ lỗi. Và tôi đã giữ nó an toàn. Giờ nó đang đeo trên cổ tôi, và cũng là một gánh nặng kinh khủng.” Sam sờ soạng tìm cái Nhẫn và sợi xích. “Nhưng tôi nghĩ cậu phải cầm lại nó.” Giờ khi đến lúc, Sam cảm thấy miễn cưỡng phải giao cái Nhẫn ra để nó lại trở thành gánh nặng cho cậu chủ mình.

“Cậu cầm nó?” Frodo thở gấp. “Cậu cầm nó ở đây ư? Sam, cậu thật tuyệt vời!” Rồi thật chóng vánh và lạ lùng, ngữ điệu cậu thay đổi. “Đưa nó cho tôi!” cậu kêu lên, đứng dậy, chìa bàn tay run rẩy ra. “Đưa nó cho tôi ngay lập tức! Cậu không được cầm nó!”

“Được rồi, cậu Frodo,” Sam nói, hơi giật mình. “Nó đây!” Chú chầm chậm rút chiếc Nhẫn ra và tháo sợi xích qua đầu. “Nhưng giờ cậu đang ở trong miền đất Mordor, thưa cậu; và khi nào ra ngoài, cậu sẽ thấy Núi Lửa và mọi thứ. Cậu sẽ thấy chiếc Nhẫn giờ đây rất nguy hiểm, và khó mang. Nếu việc đó quá khó khăn, tôi có thể chia sẻ với cậu, có lẽ?”

“Không không!” Frodo kêu lên, giật lấy chiếc Nhẫn và sợi xích từ tay Sam. “Không, không được, đồ ăn cắp!” Cậu thở dốc và trân trối nhìn Sam, mắt mở to sợ hãi, thù địch. Rồi đột nhiên, siết lấy chiếc Nhẫn trong bàn tay nắm chặt, cậu đứng đó chết điếng. Dường như có màn sương mù vừa tan đi trước mắt, và cậu vuốt tay qua cái trán nhức nhối. Cái hình ảnh khủng khiếp vừa rồi mới thật làm sao, khi cậu vẫn còn phần nào choáng váng vì thương tích và sợ hãi. Sam vừa biến đổi ngay trước mắt cậu thành một tên Orc, đang liếc mắt đểu cáng và mó máy báu vật của cậu, một sinh vật ghê tởm nhỏ bé với cặp mắt tham lam và cái miệng rỏ dãi. Nhưng lúc này hình ảnh đó đã tan đi. Sam đang quỳ trước mặt cậu, mặt méo xệch đau khổ, như thể chú vừa bị đâm trúng tim; nước mắt dâng lên trong mắt chú.

“Ôi Sam!” Frodo kêu lên. “Tôi đã nói gì thế này? Tôi đã làm gì thế này? Hãy tha thứ cho tôi! Sau tất cả những gì cậu đã làm như thế. Đó là do quyền năng kinh khủng của chiếc Nhẫn. Tôi đã ước gì nó chưa bao giờ, chưa bao giờ được tìm thấy. Nhưng đừng lo cho tôi, Sam ạ. Tôi phải mang gánh nặng này tới khi kết thúc. Điều đó không thể thay đổi được. Cậu không thể xen vào giữa tôi và định mệnh này.”

“Không sao đâu, cậu Frodo,” Sam nói, chùi ống tay áo qua mắt. “Tôi hiểu mà. Nhưng tôi vẫn có thể giúp cậu, đúng không? Tôi phải đưa cậu ra khỏi đây. Ngay lập tức, thế đấy! Nhưng đầu tiên cậu cần một ít quần áo và đồ dùng, rồi chút thức ăn nữa. Quần áo sẽ là phần dễ nhất. Vì chúng ta đang ở Mordor, chúng ta tốt nhất nên mặc theo mốt Mordor; và dù sao thì cũng không có lựa chọn khác. Tôi sợ là ta đành phải lấy đồ của lũ Orc cho cậu thôi, cậu Frodo ạ. Và cho tôi nữa. Nếu chúng ta đi cùng nhau, tốt nhất chúng ta nên mặc giống nhau. Giờ khoác cái này lên!”

Sam tháo ghim cài áo choàng xám của mình khoác lên vai Frodo. Rồi tháo túi đeo, chú đặt nó lên sàn nhà. Chú rút thanh Mũi Đốt ra khỏi vỏ. Chẳng có lấy tia sáng nào trên lưỡi kiếm. “Tôi quên mất cả nó nữa, cậu Frodo,” chú nói. “Không, chúng không lấy mất tất cả đâu! Cậu đã cho tôi mượn thanh Mũi Đốt, cậu nhớ không, và lọ thủy tinh của Phu Nhân nữa. Tôi vẫn giữ cả hai thứ đó. Nhưng hãy cho tôi mượn thêm ít lâu nữa, cậu Frodo ạ. Tôi phải đi xem liệu tìm được gì. Cậu ở lại đây. Đi lại một chút cho chân thoải mái. Tôi không đi lâu đâu. Tôi không phải đi xa.”

“Cẩn thận, Sam!” Frodo nói. “Và nhanh lên nhé! Vẫn có thể có Orc còn sống, ẩn náu chờ đợi.”

“Tôi sẽ phải liều thôi,” Sam nói. Chú bước đến cánh cửa sập và tuột xuống thang. Một phút sau, đầu chú lại nhô lên. Chú ném một con dao dài lên sàn.

“Có lẽ thứ này sẽ hữu dụng,” chú nói. “Nó chết rồi: tên đã quất cậu ấy. Hình như gãy cổ trong lúc vội vã. Giờ cậu hãy kéo thang lên, nếu đủ sức, cậu Frodo ạ; và đừng thả xuống cho tới khi nghe thấy tôi nói mật hiệu. Tôi sẽ hô Elbereth. Chữ người Tiên vẫn nói. Không tên Orc nào chịu nói từ ấy.”

Frodo ngồi yên một lúc và run rẩy, những nỗi sợ kinh hoàng rượt đuổi nhau trong tâm trí cậu. Rồi cậu đứng dậy, kéo áo choàng tiên xám quanh mình, rồi để tâm trí được bận rộn, cậu bắt đầu đi lại, tò mò săm soi từng ngóc ngách trong nhà ngục

Không bao lâu sau đó, dù nỗi sợ hãi khiến cậu cảm thấy ít nhất cũng phải một giờ, cậu nghe thấy tiếng Sam khẽ gọi với lên; Elbereth, Elbereth. Frodo thả cái thang nhẹ xuống. Sam leo lên, thở dốc, đội một bọc lớn trên đầu. Chú thả nó rơi xuống đánh thịch.

“Phải nhanh lên thôi, cậu Frodo!” chú nói. “Tôi hơi mất công mới kiếm được thứ nhỏ vừa cỡ người chúng ta. Chúng ta phải dùng tạm thôi. Nhưng phải nhanh lên. Tôi không gặp thứ gì còn sống, cũng không thấy gì cả, nhưng tôi không yên lòng. Tôi nghĩ nơi này đang bị theo dõi. Tôi không giải thích được nhưng mà thế đấy: tôi cảm thấy như có một tên Kị Sĩ Bay kinh khiếp đang ở trên không, bay trong màn bóng tối nơi hắn không bị ai nhìn thấy.”

Chú mở cái bọc ra. Frodo nhìn những thứ trong bọc vẻ kinh tởm, nhưng chẳng còn cách nào khác: cậu phải mặc nó lên hoặc ra ngoài trần nhồng nhộng. Có một cái quần dài lông lá làm từ da sống lột từ con thú gớm guốc nào đó, và một áo da bẩn thỉu thắt ngang lưng. Cậu mặc chúng vào. Bên ngoài áo da là áo giáp xích tròn vững chắc, ngắn đối với một tên Orc tầm vóc bình thường nhưng lại quá dài và nặng với Frodo. Cậu đóng thắt lưng quanh áo, thắt lưng đeo vỏ kiếm ngắn đựng thanh kiếm ngắn lưỡi rộng bản. Sam đã mang tới một vài mũ trụ Orc. Một trong số đó khá vừa với Frodo, mũ đen vành sắt, đóng đai sắt bọc da vẽ Con Mắt Ác sơn đỏ bên trên phần bảo vệ mũi nhô ra như mỏ chim.

“Đồ của Morgul, trang bị của Gorbag, vừa hơn và được làm tốt hơn,” Sam nói; “nhưng tôi nghĩ không nên mang biểu tượng của hắn đi vào Mordor, nhất là sau chuyện lộn xộn ở đây. Chà, nhìn cậu kìa, cậu Frodo. Một tên Orc nhỏ hoàn hảo, nếu tôi dám bạo miệng - ít nhất cậu sẽ trông giống hệt, nếu chúng ta có thể che mặt cậu bằng mặt nạ, kéo tay cậu dài hơn, và làm chân cậu khuỳnh đi. Như thế sẽ che giấu được một số điểm dễ lộ.” Chú phủ một tấm áo choàng đen lớn qua vai Frodo. “Giờ cậu sẵn sàng rồi đó! Cậu có thể lấy thêm cái khiên trên đường đi.”

“Còn cậu thì sao, Sam?” Frodo hỏi. “Không phải chúng ta sẽ mặc giống nhau sao?

“Chậc, cậu Frodo ạ, tôi đang nghĩ thế này,” Sam nói. “Tốt nhất tôi không nên bỏ đống đồ của mình lại, mà chúng ta lại không thể hủy đi. Và tôi không thể mặc áo giáp Orc ra ngoài tất cả mớ quần áo của tôi, đúng không? Tôi chỉ cần che đậy thôi.”

Chú quỳ xuống và gấp áo choàng tiên lại cẩn thận. Nó cuộn lại nhỏ đến ngạc nhiên. Chú cho nó vào túi đang để trên sàn. Đứng dậy, chú lẳng túi ra sau lưng, đội mũ Orc lên đầu, và khoác một tấm áo choàng đen nữa qua vai. “Đó!” chú nói. “Giờ thì chúng ta giống nhau rồi, gần giống. Và giờ chúng ta phải đi thôi!”

“Tôi không thể chạy cả quãng đường, Sam!” Frodo nói và nhếch miệng cười. “Tôi hi vọng cậu đã tìm hiểu các nhà trọ dọc đường rồi chứ? Hay cậu quên mất chuyện thức ăn đồ uống rồi?”

“Thứ lỗi cho tôi, nhưng đúng là tôi quên khuấy đấy!” Sam nói. Chú huýt sáo rầu rĩ. “Ôi trời, cậu Frodo, cậu lại làm tôi đói khát mốc meo rồi! Tôi không biết lần cuối cùng nước và đồ ăn chạy qua miệng tôi là vào lúc nào. Tôi quên mất tiêu, chỉ cố gắng đi tìm cậu. Nhưng để nghĩ xem nào! Lần cuối cùng xem lại, tôi còn bánh mì đi đường và thức ăn Chỉ Huy Faramir cho chúng ta đủ để dè xẻn giúp tôi đi được hai tuần. Nhưng nếu trong bình có còn giọt nào, thì cũng chỉ còn giọt ấy mà thôi. Chỗ đó sẽ không đủ cho hai người, không tài nào đâu. Lũ Orc không ăn sao, không uống sao? Hay chúng chỉ sống bằng không khí hôi hám và độc dược?”

“Không, chúng cũng ăn và uống, Sam ạ. Bóng Ma sản sinh ra chúng chỉ có thể nhại theo, không thể sáng tạo: không có thứ gì hoàn toàn mới. Tôi không nghĩ nó đã trao sự sống cho lũ Orc, mà chỉ hủy hoại và bóp méo chúng; và nếu chúng sống được, chúng phải sống như những sinh vật sống khác. Chúng sẽ ăn uống nước hôi và thịt thối, nếu không tìm được gì khá hơn, nhưng không phải là độc dược. Chúng đã cho tôi ăn, nên tôi khá hơn cậu. Hẳn phải có đồ ăn nước uống đâu đó ở nơi này.”

“Nhưng không có thời gian đi tìm nữa,” Sam nói.

“Chà, mọi chuyện tốt đẹp hơn cậu nghĩ một chút đấy,” Frodo nói. “Tôi gặp chút may mắn khi cậu đi. Quả đúng là chúng không lấy đi tất cả. Tôi tìm thấy túi thức ăn của mình giữa đống giẻ rách trên sàn. Dĩ nhiên chúng đã lục soát. Nhưng tôi đoán chúng ghét đến cả hình thù và cái mùi bánh lembas, còn hơn cả Gollum ghét. Bánh vãi khắp nơi, và một vài cái bị giẫm vỡ nhưng tôi đã thu thập lại rồi. Không ít hơn số cậu có bao nhiêu đâu. Nhưng chúng đã lấy đồ ăn Faramir cho, và đã rạch bình nước của tôi.”

“Chà, thế thì không còn gì phải bàn nữa,” Sam nói. “Chúng ta có đủ để bắt đầu. Nhưng nước sẽ là chuyện khó đây. Mà đi nào, cậu Frodo! Chúng ta lên đường thôi, nếu không cả hồ nước cũng chẳng giúp được chúng ta đâu.”

“Chưa, chừng nào cậu còn chưa ăn một chút, Sam ạ,” Frodo nói. “Tôi không nhân nhượng đâu. Đây, dùng cái bánh tiên này đi và uống giọt cuối cùng trong bình của cậu! Mọi chuyện khá vô vọng, nên lo lắng cho ngày mai cũng chẳng ích gì. Có thể sẽ chẳng có ngày mai ấy đâu.”

Cuối cùng họ bắt đầu đi. Họ trèo xuống thang, rồi Sam lấy thang đặt xuống hành lang bên cạnh thi thể co quắp của tên Orc bị ngã. Trong cầu thang tối sầm, nhưng ở sân mái vẫn thấy ánh sáng gắt từ Ngọn Núi, dù giờ nó đang tàn dần thành ánh đỏ ảm đạm. Họ nhặt lấy hai cái khiên để hoàn thiện vỏ bọc cải trang rồi đi tiếp.

Họ chậm chạp đi xuống cầu thang dài. Căn phòng trên đỉnh tháp tròn sau lưng, nơi họ đã gặp lại nhau, nay gần như toát lên cảm giác ấm cúng: giờ họ lại ra ngoài không gian mở, nơi nỗi kinh hoàng chạy dọc tường. Có thể tất cả đã chết trong tháp Cirith Ungol, nhưng nó vẫn chìm trong nỗi sợ và cái ác.

Cuối cùng họ đi tới cánh cửa ra sân ngoài, và họ ngừng lại. Ngay từ nơi đang đứng, họ vẫn cảm nhận được ác tâm của hai tên gác táp lên họ, những bóng đen câm lặng hai bên cổng, bên kia cổng lờ mờ thấy ánh đỏ gắt của Mordor. Trên đường họ len lỏi qua những thi thể xấu xí của lũ Orc, mỗi bước càng trở nên khó khăn. Còn chưa tới được cổng vòm, họ đã bị chặn khựng lại. Di chuyển lên trước dù chỉ một ly cũng gây đau đớn và mệt mỏi cho ý chí và tứ chi.

Frodo không đủ sức mạnh cho cuộc đấu này. Cậu khuỵu xuống mặt đất. “Tôi không đi tiếp được, Sam ạ,” cậu lẩm bẩm. “Tôi ngất mất. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa.”

“Tôi biết đấy, cậu Frodo. Vững vàng nào! Đó là cái cổng. Có trò quỷ thuật gì đấy ở đó. Nhưng tôi đã vào được, và tôi sẽ ra được. Không thể nguy hiểm hơn lúc trước đâu. Giờ thì tiến lên!”

Sam lại rút cái lọ tiên của Galadriel ra. Như thể để kính trọng sự dũng cảm của chú, và để chói lọi vinh danh bàn tay Hobbit nâu và trung thành đã làm nên những kì tích đó, lọ nước đột nhiên sáng lóe, khiến tất cả cái sân nhập nhoạng sáng bừng lên trong ánh hào quang chói mắt như tia sét; nhưng ánh sáng giữ nguyên không tắt đi.

“Gilthoniel, A Elbereth!” Sam kêu lên. Vì dù chú không biết tại sao, ý nghĩ của chú đột nhiên quay trở lại với đoàn người Tiên ở Quận, và bài hát đã xua đuổi tên Kị Sĩ Đen giữa rừng cây.

“Aiya elenion ancalima!” Frodo lại kêu lên đằng sau chú.

Ý chí của hai tên gác phụt tắt đột ngột như dây đứt và Frodo cùng Sam loạng choạng tiến về phía trước. Rồi họ chạy. Qua cánh cổng và qua hai hình nhân lớn đang ngồi đó với cặp mắt lấp lánh. Có tiếng rạn nứt. Viên đá đỉnh vòm rơi nát gần như ngay sát chân họ, và bức tường phía trên lỏng ra, rơi xuống vỡ vụn. Họ thoát trong đường tơ kẽ tóc. Một tiếng chuông gióng lên; và từ hai tên gác, tiếng rền rĩ cao kinh khủng vút lên. Nó được đáp lại từ xa trên cao trong bóng tối. Một hình thù có cánh lao xuống như tia chớp từ bầu trời đen đúa, xé nát mây bằng tiếng rít rùng rợn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx