sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển VI - Chương 08 - Phần 3

“Dĩ nhiên gã từ đầu đã thừa kế từ cha nhiều tài sản ở Tổng Nam; có vẻ gã đã bán phần lớn lượng lá tốt nhất, và lặng lẽ gửi chúng đi trong một hai năm. Nhưng vào cuối năm ngoái, gà bắt đầu gửi đi hàng đống đồ, không chỉ có lá. Mọi thứ bắt đầu khan hiếm, mùa đông thì đang tới nữa. Người dân giận dữ, nhưng gã có câu trả lời riêng. Nhiều tên Người, phần lớn là lũ côn đồ, đến đây theo những xe thồ lớn, một vài kẻ để chở hàng hóa về miền Nam, nhưng những kẻ khác ở lại. Và thêm nhiều kẻ khác tới. Và trước khi chúng tôi kịp chớp mắt nhìn quanh, chúng đã được cắm nơi này nơi kia khắp Quận, đốn cây, đào bới, tự xây cho mình lán trại và nhà cửa theo ý chúng. Đầu tiên hàng hóa và hư hại được Mặt Mụn trả tiền; nhưng không bao lâu sau chúng bắt đầu lên mặt khắp nơi và muốn gì lấy đó.

Rồi có chút gây gổ, nhưng không đủ. Già Will Thị trưởng đi tới Đáy Bao phản đối, nhưng ông ấy còn không kịp tới nơi. Lũ côn đồ bắt ông ấy, giam trong một cái hốc ở Mỏ Cộ, giờ ông ấy vẫn ở đấy. Sau đó, đấy là ngay sau Năm Mới, không còn Thị trưởng nữa, Mặt Mụn tự phong mình là Trùm Quận Cảnh, hay chỉ là Trùm, và làm gì gã muốn; và nếu có ai ‘lên mặt’ như chúng gọi, họ sẽ theo chân Will. Mọi thứ chuyển từ tồi tệ sang tồi tệ hơn nữa. Không còn thuốc, chỉ trừ dành cho bọn Người; và gã Trùm không cho phép bia, chỉ trừ cho bọn Người của gã, và gã đóng cửa tất cả các quán trọ; mọi thứ trở nên càng lúc càng ít hơn, chỉ các Điều Luật là nhiều, trừ những ai giấu được một ít của nhà khi lũ côn đồ đi khắp nơi thu gom ‘để phân phối công bằng’: nghĩa là chúng có còn chúng tôi thì không, trừ phần thừa có thể xin ở các đồn Quận Cảnh, nếu nuốt trôi. Tất cả đều đã tệ. Nhưng khi Cụ Shark tới, tình hình trở thành nát bấy.”

“Cụ Shark này là ai?” Merry hỏi. “Tôi nghe thấy một tên côn đồ nhắc đến hắn.”

“Tên côn đồ to nhất bọn, có vẻ vậy,” Xóm Lá trả lời. “Chính vào khoảng cuối vụ mùa trước, có lẽ cuối tháng chín, chúng tôi nghe nói đến hắn lần đầu tiên. Chúng tôi chưa bao giờ thấy hắn, nhưng hắn ở trên Đáy Bao; và giờ hắn mới thực là Trùm, tôi đoán vậy. Tất cả lũ côn đồ đều vâng lời hắn; và phần lớn lời hắn chỉ là: đốn ngã, đốt cháy, hủy hoại; và giờ thì đến giết chóc. Thậm chí giờ những hành vi đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa, dù là xấu. Chúng đốn đổ cây cối và để mặc nằm đó, chúng đốt nhà cửa và không xây dựng nữa.

“Cứ lấy nhà cối xay của Sạn Mịn chẳng hạn. Mặt Mụn phá đổ nó gần như ngay khi tới Đáy Bao. Rồi gã đưa tới nhiều tên Người dáng vẻ bẩn thỉu để xây lại to hơn và lắp đầy bánh xe với máy móc ngoại lai. Chỉ thằng Ted ngu xuẩn là thích thú, và nó làm ở đó, lau bánh xe cho bọn Người, ở đúng nơi bố nó từng là Chủ Cối Xay và làm chủ chính mình. Ý định của Mặt Mụn là xay nhiều hơn và nhanh hơn, gã nói như vậy. Gã đã có nhiều cối xay khác giống thế. Nhưng anh phải có lúa mì trước thì anh mới có cái xay; và lúa không còn đủ cho cối xay mới cũng như cũ. Nhưng từ khi Cụ Shark tới, chúng không còn xay lúa nữa. Chúng lúc nào cũng quai búa và thổi ra khói với mùi hôi thối, và ở Hobbit Thôn thậm chí trong đêm cũng không được yên tĩnh. Chúng cố tình đổ rác rưởi ra; chúng đã làm bẩn cả khúc dưới sông Cái Nước và giờ đang sang cả Bia Rum Đun. Nếu muốn biến Quận thành hoang mạc, chúng đang đi đúng đường đó. Tôi không tin thằng Mặt Mụn ngu ngốc đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Tôi dám bảo đó là Cụ Shark.”

“Đúng như thế!” anh Tom Con chêm vào. “Thế đấy, chúng thậm chí còn bắt cả bà già của Mặt Mụn, bà Lobelia đó, mà gã yêu quý bà ta chứ, dù ngoài gã thì chẳng còn ai. Vài người Hobbit Thôn chứng kiến chuyện đó. Bà ta đi xuôi đường cầm cái ô cũ của mình. Vài tên côn đồ đang đi ngược lại đẩy cái xe thồ lớn.

“ ‘Chúng mày đi đâu?’ bà ta nói.

“ ‘Tới Đáy Bao,’ chúng nói.

“ ‘Làm gì?’ bà ta nói.

“ ‘Để xây vài cái lán cho Cụ Shark,’ chúng nói.

“ ‘Ai nói chúng mày được làm thế?’ bà ta nói.

“ ‘Cụ Shark,’ chúng nói. ‘Vì vậy hãy cút ra khỏi đường đi, mụ lùn già!’

“ ‘Tao sẽ cho chúng mày Cụ Shark, lũ côn đồ trộm cắp bẩn thỉu!’ bà ta nói, và giơ ô lên đánh tên thủ lĩnh, to gấp hai lần bà. Vậy là chúng bắt bà. Lôi bà tới Hốc giam, ở tuổi của bà nữa chứ. Chúng đã bắt nhiều người chúng tôi thương tiếc hơn, nhưng không thể phủ nhận bà ta có dũng khí hơn phần lớn.”

Giữa cuộc nói chuyện thì Sam tới, ập vào với ông bõ già. Già Gamgee trông không già thêm, nhưng hơi nghễnh ngãng hơn.

“Chào buổi tối, cậu Bao Gai!” ông lão nói. “Tôi thực vui mừng thấy cậu đã về lại an toàn. Nhưng tôi có việc ấm ức với cậu đấy, có thể nói vậy, nếu tôi dám bạo miệng nói. Lẽ ra cậu không bao giờ nên bán Đáy Bao đi, như tôi vẫn luôn nói đấy. Chính điều đó mới bắt đầu tất cả những chuyện xấu xa này. Và trong khi cậu đi thơ thẩn ở những miền đất xa xôi, đuổi theo lũ Người Đen trên đỉnh núi như thằng Sam nhà tôi nói, dù vì sao thì nó không nói rõ, thì chúng đến đào Dãy Lộn Bao lên và làm hỏng hết khoai tây của tôi!”

“Tôi rất tiếc, bác Gamgee ạ,” Frodo nói. “Nhưng giờ tôi đã trở lại, tôi sẽ cố hết sức sửa chữa.”

“Chà, cậu không thể nói hay hơn nữa,” Bõ Già nói. “Cậu Frodo Bao Gai đúng là một quý Hobbit đích thực mà, tôi vẫn bảo vậy đấy, dù có nghĩ gì về vài kẻ khác cùng mang họ ấy đi nữa, nói bỏ quá cho. Và tôi mong rằng Sam nhà tôi đã cư xử phải phép khiến cậu hài lòng chứ?”

“Tuyệt đối hài lòng, bác Gamgee ạ,” Frodo nói. “Thực ra, nếu bác chịu tin tôi, cậu ấy giờ là một trong những người nổi tiếng nhất các miền đất, và người ta đang sáng tác về chiến công của cậu suốt từ đây tới đại dương, và bên kia Sông Cả cơ đấy.” Sam đỏ mặt, nhưng cậu nhìn Frodo vẻ biết ơn, vì đôi mắt Rosie sáng lấp lánh và cô mỉm cười với cậu.

“Sẽ phải gắng mà tin lắm đấy,” Bõ Già nói, “dù tôi có thể thấy nó đã đi cùng những người đồng hành lạ lùng. Cái áo gi lê của nó đâu rồi? Tôi không chấp nhận mặc đồ sắt, cho dù có mặc bền hay không cũng thế.”

Gia đình Lão nông Xóm Lá và tất cả các vị khách thức dậy từ sáng sớm. Họ không nghe thấy gì trong đêm, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối hơn trước khi ngày tàn. “Có vẻ không còn tên côn đồ nào ở lại Đáy Bao đâu,” Xóm Lá nói, “nhưng đám từ Chia Ngả sẽ đến bất cứ lúc nào.”

Sau bữa sáng, một người đưa tin từ Hạt Took phi ngựa tới. Tinh thần anh ta rất phấn chấn. “Ngài Thain đã phát động tất cả miền đất,” anh ta nói, “và tin tức đang lan đi như lửa khắp các hướng. Lũ côn đồ trông chừng đất chúng tôi, những tên nào còn sống đều đã chạy trốn về phía Nam. Ngài Thain đang truy đuổi chúng, để chặn lại băng rất đông dưới đó; nhưng ngài cho thiếu chủ Peregrin quay lại cùng tất cả những người có thể cử đi được.”

Tin tiếp theo không tốt bằng. Merry, sau khi đi cả đêm, cưỡi ngựa trở lại vào khoảng mười giờ. “Có một băng lớn ở cách đây bốn dặm,” cậu nói. “Chúng đang đi lại trên đường từ Chia Ngả, nhưng rất nhiều tên côn đồ lẻ nhóm đã nhập bọn. Có khoảng gần một trăm tên; và chúng đang đốt phá dọc đường. Lũ khốn!”

“A! Đám này sẽ không chờ nói lí nói lẽ đâu, chúng sẽ giết chóc, nếu có thể,” Lão nông Xóm Lá nói. “Nếu nhà Took không đến kịp, chúng ta tốt nhất nên tìm chỗ ẩn náu và bắn trước mà không nói chuyện. Sẽ có đánh nhau trước khi việc này kết thúc, cậu Frodo ạ.”

Nhà Took quả thực đã đến kịp. Không lâu sau họ đổ tới, có dễ hơn trăm người Hobbit từ Ấp Tuck và khu Đồi Xanh với Pippin dẫn đầu. Merry giờ đã có đủ Hobbit cường tráng để đối phó với lũ côn đồ. Các trinh sát báo về rằng chúng đang đi sát nhau. Chúng biết làng quê đã nổi dậy chống lại chúng, và rõ ràng định trấn áp cuộc nổi loạn một cách tàn nhẫn, ngay tại trung tâm ở làng Bờ Nước. Nhưng cho dù dữ tợn, có vẻ chúng không có tay thủ lĩnh nào am hiểu về chiến tranh. Chúng đến mà không có phòng bị. Merry bày kế hoạch nhanh chóng.

Lũ côn đồ giày xéo mà tiến dọc Đường Đông, và không ngừng lại mà rẽ lên Đường Bờ Nước, dốc lên một quãng giữa những bờ đất cao có bờ giậu thấp trên cùng. Qua một khúc quanh, khoảng một sải từ đường chính, chúng gặp một thanh chắn vững chắc toàn xe ngựa thồ cũ lật ngược. Thấy thế chúng ngừng lại. Cùng lúc đó, chúng nhận ra bờ giậu cả hai bên đường, chỉ ngay trên đầu chúng, đều có người Hobbit đứng sau. Sau lưng chúng, những người Hobbit khác giờ đẩy ra thêm vài cỗ xe lúc trước giấu trên đồng, chắn đường quay trở lại. Một giọng nói vang lên từ phía trên, nói với chúng.

“Hừ, các ngươi đã bước vào bẫy,” Merry nói. “Đồng bọn của các ngươi từ Hobbit Thôn cũng làm như vậy, và một tên đã chết, những kẻ còn lại đều là tù nhân. Hãy buông vũ khí! Rồi lùi lại hai mươi bước và ngồi xuống. Bất cứ ai định xông ra cũng sẽ bị bắn.”

Nhưng lúc này không thể dọa nạt được lũ côn đồ dễ dàng như thế. Một vài tên phục tùng, nhưng lập tức bị đồng bọn nói khích. Khoảng hai mươi tên hoặc nhiều hơn bung ra và lao vào dãy xe ngựa. Sáu tên bị bắn hạ, nhưng những tên còn lại xông lên, giết hai người Hobbit, rồi tản ra khắp đồng chạy về hướng Rừng Cuối. Lại thêm hai tên ngã xuống khi đang chạy. Merry thổi một hồi tù và lớn, và có những tiếng trả lời từ xa xa.

“Chúng sẽ không đi xa được,” Pippin nói. “Cả miền quê đằng đó giờ đầy ắp thợ săn của chúng ta.”

Đằng sau, lũ Người bị mắc kẹt trên đường, vẫn còn khoảng tám mươi tên, cố gắng trèo qua thanh chắn và bờ nước, và người Hobbit buộc phải bắn hạ nhiều tên hoặc bổ bằng rìu. Nhưng nhiều tên khỏe mạnh và liều lĩnh nhất lách ra được phía Tây và tấn công kẻ địch dữ dội, giờ hăng giết chóc hơn là tìm cách trốn thoát. Vài người Hobbit ngã xuống, và những người còn lại đang nao núng, thì Merry và Pippin từ phía Đông chạy qua đường lao vào lũ côn đồ. Chính Merry đã hạ tên thủ lĩnh, một gã to xác tàn bạo mắt xếch trông như tên Orc lớn. Rồi cậu thu quân về sau, bao vây tàn quân của bọn Người trong vòng cung thủ rộng.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc. Gần bảy mươi tên côn đồ chết trên chiến trường, khoảng một tá bị bắt giữ. Mười chín người Hobbit hi sinh, khoảng ba mươi bị thương. Xác bọn côn đồ được chất lên xe thồ và kéo tới hố cát cũ gần đó để chôn xuống: Hố Trận, sau này nó được gọi như vậy. Những người Hobbit hi sinh được chôn cất cùng nhau trong ngôi mộ chung ở bên đồi, nơi sau này dựng lên phiến đá lớn và làm khu vườn bao quanh. Vậy là kết thúc Trận Bờ Nước năm 1419, trận chiến cuối cùng ở Quận, và trận đánh duy nhất kể từ trận Đồng Xanh năm 1147, tít trên Tổng Bắc. Vì cớ đó, dù may mắn không có quá nhiều tổn thất về nhân mạng, nó được dành một chương riêng trong Sách Đỏ, và tên của tất cả những người tham gia được ghi lại thành một Danh Mục, và được những nhà sử học Quận thuộc lòng. Sự gia tăng đáng kể về danh tiếng và độ sung túc của nhà Xóm Lá phải tính từ ngày đó; nhưng trên đầu Danh Mục trong mọi phiên bản đều là tên của các Chỉ Huy Meriadoc và Peregrin.

Frodo cũng tham gia trận đánh, nhưng cậu không rút kiếm, và vai trò chủ yếu của cậu là ngăn cản những người Hobbit đang điên giận vì mất mát không giết hại những kẻ thù đã buông vũ khí. Khi trận đánh kết thúc, và những nhiệm vụ sau đó đã phân phó xong, Merry, Pippin và Sam tới cùng cậu, và họ đi ngựa trở lại nhà Xóm Lá. Họ ăn bữa ăn muộn giữa ngày, rồi Frodo thở dài nói: “Chà, tôi đoán giờ đã đến lúc chúng ta đối phó với ‘ông Trùm’ rồi.”

“Đúng là vậy; càng sớm càng tốt,” Merry nói. “Và đừng quá dịu dàng! Gã phải chịu trách nhiệm về việc đưa lũ côn đồ này đến, và vì tất cả những chuyện tàn ác chúng đã gây ra.”

Lão nông Xóm Lá tập hợp một đội hộ tống khoảng hơn hai mươi Hobbit cứng cáp. “Vì chúng ta cũng chỉ mới đoán là không có tên côn đồ nào còn ở lại Đáy Bao,” ông nói. “Chúng ta không biết chắc.” Rồi họ đi bộ đi. Frodo, Sam, Merry và Pippin dẫn đường.

Đó là một trong những thời điểm đáng buồn nhất trong đời họ. Ống khói lớn vươn cao đằng trước; và khi tới gần ngôi làng cũ bên kia sông Cái Nước, đi qua vài dãy nhà mới tồi tàn ở hai bên đường, họ thấy nhà cối xay mới với tất cả sự xấu xí bẩn thỉu và khắc nghiệt: một tòa nhà gạch lớn xây vắt qua dòng sông, làm bẩn sông bằng dòng nước thải bốc khói và hôi hám. Suốt dọc Đường Bờ Nước, tất cả cây cối đều đã bị đốn hạ.

Khi họ đi qua cầu và ngước lên Quả Đồi, họ hít mạnh. Thậm chí cả những gì Sam nhìn thấy trong Mặt Gương cũng không chuẩn bị tâm lí cho chú trước điều họ thấy. Vựa Thóc Cũ ở sườn Tây đã bị kéo sập, thay thế bằng những hàng lán quét hắc ín. Tất cả những cây dẻ đều không còn nữa. Các sườn đất và hàng giậu vụn nát. Nhiều xe thồ lớn đang đứng bừa bãi trên cánh đồng bị giẫm trụi cỏ. Dãy Lộn Bao đã thành bãi khai thác đá và sỏi toác ngoác. Không thể thấy Đáy Bao phía trên vì một cụm lều lớn chặn tầm nhìn.

“Chúng đã đốn nó rồi!” Sam kêu lên. “Chúng đã đốn Cây Tiệc!” Chú chỉ về nơi cái cây từng đứng, dưới bóng nó Bilbo đã dọc Diễn Văn Từ Biệt. Giờ nó nằm chỏng chơ trên đồng, chết khô và bị chặt trụi cành. Như thể là giọt nước tràn ly, Sam òa lên khóc.

Tiếng cười vang lên khiến chú ngừng bặt. Một người Hobbit nhăn nhó dựa qua tường thấp quanh sân nhà cối xay. Gã có gương mặt dữ tợn và đôi bàn tay đen nhẻm. “Không thích hả, Sam?” gã nhạo báng. “Nhưng mày lúc nào mà chả yếu đuối. Tao cứ nghĩ mày đã lên một trong mấy con tàu mà mày lúc nào cũng huyên thuyên đó, nhổ neo, nhổ neo. Mày quay trở lại làm gì? Giờ bọn tao có việc phải làm ở Quận.”

“Tao thấy rồi,” Sam nói. “Không có thời gian để tắm rửa, nhưng có thời gian để dựa tường. Nhưng hãy biết rằng, công tử Sạn Mịn ạ, tao còn có việc cần giải quyết trong ngôi làng này, và đừng có tiếp tục nhăn răng ra nữa, nếu không mày sẽ phải trả món tiền quá lớn so với ví của mày đấy.”

Ted Sạn Mịn nhổ qua tường. “Gừ!” gã nói. “Bọn mày không thể đụng vào tao được. Tao là bạn của Sếp. Nhưng ông ấy sẽ đụng bọn mày ra trò, nếu tao còn nghe bọn mày lải nhải nữa.”

“Đừng tốn lời với tên ngu xuẩn này, Sam!” Frodo nói. “Mong là không có thêm nhiều Hobbit đã thành ra như thế này. Đây sẽ là bất hạnh còn tồi tệ hơn tất cả những tổn hại đám Người đã gây ra.”

“Ngươi bẩn thỉu và láo xược quá, Sạn Mịn ạ,” Merry nói. “Và cũng tính toán hết sức sai lầm. Chúng ta đang đi lên Quả Đồi để lật đổ ông Sếp quý báu của ngươi. Chúng ta đã xử lí xong bọn Người của hắn rồi.”

Ted há hốc, vì vào lúc đó, gã nhìn thấy đội hộ tống giờ mới qua cầu khi Merry ra hiệu. Lao trở lại vào trong cối xay, gã chạy ra cầm theo chiếc tù và rồi thổi vang.

“Giữ hơi đi!” Merry cười phá lên. “Ta có cái tốt hơn.” Rồi nâng chiếc tù và bạc, cậu thổi một hồi, và tiếng kêu trong trẻo của nó vang khắp Quả Đồi; từ những hốc và lều lán và những ngôi nhà tiều tụy Hobbit Thôn, những người Hobbit đáp lại, và tràn ra ngoài, và vừa hò reo hoan hô, họ vừa đi theo đoàn người trên đường lên Đáy Bao.

Lên đến đầu đường, đoàn người dừng lại, còn Frodo cùng bạn bè mình đi tiếp; cuối cùng cũng tới nơi đã từng được yêu thương. Khu vườn đầy lều lán, một vài cái dựng gần những cửa sổ cũ phía Tây tới mức chặn hết ánh sáng. Các đống phế thải nằm khắp nơi. Cửa sứt sẹo; dây chuông lòng thòng lỏng lẻo, và chuông không kêu. Gõ cửa cũng không ai trả lời. Cuối cùng họ đẩy và cửa bật ra. Họ đi vào. Nơi này hôi thối và đầy rác rưởi bừa bãi: nó không có vẻ đã được sử dụng gần đây.

“Cái thằng Lotho thảm hại đó trốn đâu rồi?” Merry nói. Họ đã tìm kiếm trong mọi căn phòng mà không thấy sinh vật sống nào ngoài lũ chuột. “Chúng ta bảo những người khác tìm trong đám lều lán chứ?”

“Thế này còn tệ hơn Mordor!” Sam nói. “Tệ hơn nhiều theo khía cạnh nào đó. Hiểm họa giáng giữa nhà, như người ta vẫn nói đấy; bởi vì đây là nhà, và ta vẫn nhớ nó như trước khi nó bị hủy hoại.”

“Phải, đây là Mordor,” Frodo nói. “Chính là ý đồ của nó. Lúc nào Saruman cũng chỉ thực hiện ý đồ của nó, thậm chí ngay cả khi lão tưởng đang thực hiện mưu kế của mình. Và những kẻ bị Saruman lừa gạt cũng vậy, như Lotho.”

Merry nhìn quanh bất an và kinh tởm. “Đi ra ngoài thôi!” cậu nói. “Nếu lúc đó em biết tất cả những chuyện xấu xa lão đã gây ra, em hẳn đã tọng cái túi của em xuống cổ họng lão.”

“Đã hẳn, đã hẳn! Nhưng ngươi không làm vậy, cho nên ta có thể tới chào đón các ngươi trở về nhà.” Đứng ở cửa chính là Saruman, trông no đủ và hài lòng, mắt lão sáng lên ác độc và khoái trá.

Frodo đột ngột hiểu ra. “Cụ Shark!” cậu kêu lên.

Saruman phá lên cười. “Vậy là ngươi đã nghe thấy cái tên đó, phải không? Ta tin rằng tất cả dân của ta đã gọi ta như vậy ở Isengard. Một cách tỏ tình thân mật, có lẽ thế[3]. Nhưng rõ ràng các ngươi không nghĩ sẽ gặp ta ở đây.”

[3] Tên này hẳn là có nguồn gốc từ tiếng Orc; sharkû, “lão già.”

“Không hề,” Frodo nói. “Nhưng đáng ra ta phải đoán được. Chút ít trò xấu xa nhỏ mọn nào đó: Gandalf đã cảnh báo ta rằng ông vẫn có khả năng gây ra chừng đó.”

“Rất có khả năng,” Saruman nói, “và không chỉ là chút ít. Các ngươi đã khiến ta nực cười quá đỗi, một bầy chúa con Hobbit, cưỡi ngựa đi giữa tất cả những con người lớn lao, yên tâm và tự đắc đến vậy với bản thân bé nhỏ của mình. Các ngươi nghĩ rằng các ngươi đã làm thật giỏi, và giờ có thể thong thả quành về tận hưởng cuộc sống yên bình ngọt ngào ở quê nhà. Nhà của Saruman có thể đổ nát, lão có thể bị đuổi đi, nhưng ai có thể động đến nhà của các ngươi. Ồ không! Gandalf sẽ chăm lo đến chuyện của các ngươi.”

Saruman lại phá lên cười. “Không có đâu! Khi những công cụ đã làm xong việc, lão sẽ vứt chúng đi. Nhung các ngươi lại cứ muốn lòng thòng sau đuôi lão, nhởn nhơ chuyện phiếm, đi vòng vèo xa gấp đôi cần thiết. ‘Chà,’ ta nghĩ, ‘nếu chúng ngu xuẩn đến vậy, ta sẽ đi trước chúng và cho chúng một bài học. Ăn miếng thì trả miếng thôi.’ Bài học hẳn là đã đắt giá hơn, nếu các ngươi cho ta thêm một chút thời gian và nhiều Người hơn nữa. Dù sao ta cũng đã làm đủ cho các ngươi thấy khó có thể sửa chữa hay tháo gỡ suốt cả đời. Và ta sẽ vui lòng mà nghĩ về điều đó và lấy nó an ủi cho những vết thương của ta.”

“Hừ, nếu đó là điều làm ông vui lòng,” Frodo nói, “thì ta thương hại ông. Ta sợ rằng đó sẽ chỉ là vui lòng trong kí ức mà thôi. Đi ngay lập tức và đừng bao giờ trở lại nữa!”

Những người Hobbit đến từ các làng mạc đã thấy Saruman đi ra khỏi một túp nhà, và lập tức họ xúm lại đến tận cửa Đáy Bao. Khi nghe thấy mệnh lệnh của Frodo, họ thì thầm giận dữ:

“Đừng cho lão đi! Giết lão! Lão là kẻ xấu và tên sát nhân. Giết lão đi!”

Saruman nhìn quanh những gương mặt thù địch và mỉm cười. “Giết lão!” lão nhạo báng. “Cứ giết lão đi, nếu các ngươi nghĩ mình có đủ người, hỡi các chàng Hobbit can đảm!” Lão vươn mình thẳng dậy và nhìn họ nham hiểm bằng đôi mắt đen. “Nhưng đừng nghĩ rằng khi ta mất tất cả tài sản thì ta cũng mất hết quyền năng! Bất cứ ai động vào ta sẽ bị nguyền rủa. Và nếu máu ta thấm ướt Quận, nó sẽ tàn lụi và không bao giờ hồi phục nữa.”

Những người Hobbit chùn lại. Nhưng Frodo nói: “Đừng tin lão! Lão đã mất hết quyền năng, trừ giọng nói của lão vẫn có thể dọa nạt và lừa gạt mọi người, nếu mọi người dung túng nó. Nhưng tôi sẽ không để lão bị giết đâu. Thật vô nghĩa khi lấy phục thù đáp lại phục thù: như thế sẽ chẳng chữa lành gì hết. Đi đi Saruman, bằng đường nhanh nhất!”

“Giun! Giun!” Saruman gọi; và từ túp nhà gần đó Lưỡi Giun bò ra, gần như một con chó. “Lại lên đường thôi, Giun!” Saruman nói. “Các anh bạn và chúa con tử tế này lại đuổi chúng ta phiêu bạt rồi. Đi thôi!”

Saruman quay người đi, và Lưỡi Giun lê bước sau lão. Nhưng ngay khi Saruman bước qua gần Frodo, một con dao sáng lên trong tay lão, và lão đâm nhanh như chớp. Lưỡi dao quằn lại trên áo giáp giấu trong áo và gãy đôi. Cả tá Hobbit, trên đầu là Sam, kêu to bật tới và vật lão tội phạm xuống đất. Sam rút kiếm.

“Không, Sam!” Frodo kêu lên. “Đừng giết lão, ngay cả lúc này. Vì lão vẫn chưa làm hại được tôi. Và trong bất cứ trường hợp nào tôi cũng không muốn lão bị giết trong tâm trạng xấu xa này. Lão đã từng vĩ đại, từng thuộc về giống loài cao quý mà chúng ta không dám ra tay chống lại. Lão đã sa ngã, và cứu chuộc lão là việc nằm ngoài khả năng của chúng ta; nhưng tôi vẫn sẽ tha cho lão, với hi vọng lão sẽ tìm được nó.”

Saruman đứng dậy, trừng trừng nhìn Frodo. Một ánh nhìn lạ lùng đọng trong mắt lão, pha trộn giữa kinh ngạc, khâm phục và căm ghét. “Ngươi đã trưởng thành, người Tí Hon ạ,” lão nói. “Phải, ngươi đã trưởng thành rất nhiều. Ngươi thông thái, và tàn nhẫn. Cuộc trả thù của ta đã bị ngươi cướp đi vị ngọt ngào, do đó giờ ta phải ra đi cay đắng, mắc nợ lòng khoan dung của ngươi. Ta ghét điều đó, và ghét ngươi! Hừ, ta sẽ đi, không làm phiền ngươi nữa. Nhưng đừng nghĩ ta sẽ chúc ngươi sức khỏe và tuổi thọ. Ngươi sẽ không có cả hai. Nhưng đó không phải do ta gây ra. Ta chỉ tiên đoán.”

Lão bước đi, và những người Hobbit dạt ra tránh đường cho lão qua; nhưng những đốt ngón tay họ trắng bệch trong khi họ bóp chặt vũ khí. Lưỡi Giun do dự, và rồi theo sau ông chủ.

“Lưỡi Giun!” Frodo gọi. “Ông không phải đi theo ông ta. Tôi không nghĩ ông đã gây ra điều gì xấu cho tôi. Ông có thể nghỉ ngơi và ăn uống ở đây trong một thời gian, cho tới khi ông khỏe hơn có thể tự đi đường mình.”

Lưỡi Giun ngừng bước và ngoảnh nhìn cậu, gần như định ở lại. Saruman quay lại. “Không gây ra điều gì xấu?” lão cười khúc khích. “Ồ không! Thậm chí khi nó lẻn ra ngoài ban đêm thì cũng chỉ đi ngắm sao thôi. Nhưng ta nghe có ai đó hỏi thằng Lotho tội nghiệp đang ẩn náu ở đâu thì phải? Mày biết, phải không nhỉ, Giun? Mày sẽ nói cho chúng biết chứ?”

Lưỡi Giun co rúm lại và rên rỉ: “Không, không!”

“Vậy thì tao sẽ nói,” Saruman nói. “Giun đã giết Trùm của các ngươi, thằng bé đáng thương, ông Sếp nhỏ bé của các ngươi. Phải không, Giun? Đâm chết nó trong khi ngủ, ta tin là thế. Rồi chôn nó, ta hi vọng thế; dù Giun dạo gần đây rất đói. Không, Giun không hẳn dễ thương lắm đâu. Các ngươi tốt nhất nên để nó cho ta.”

Một ánh thù hận điên cuồng lọt vào đôi mắt đỏ rực của Lưỡi Giun. “Ông bảo tôi làm; ông bắt tôi làm chuyện đó,” hắn rít lên.

Saruman cười to. “Ngươi sẽ làm điều Cụ Shark bảo, luôn như vậy, đúng không, Giun? Hừ, giờ thì ông ta bảo: đi theo ta!” Lão đá vào mặt Lưỡi Giun trong khi hắn lăn lộn dưới đất, và quay lưng bước đi. Nhưng tới đó như có thứ gì đó đứt phựt: đột nhiên Lưỡi Giun nhỏm dậy, rút ra con dao giấu kín, và rồi hực lên một tiếng như chó, hắn nhảy bổ lên lưng Saruman, giật đầu lão lại, cắt cổ lão, và hét to một tiếng chạy xuôi con đường. Trước khi Frodo kịp phản ứng hay nói lời nào, ba cây cung Hobbit bật lên và Lưỡi Giun đã ngã xuống chết.

Trước sự ghê sợ của những người đứng cạnh, một đám sương xám tụ lại quanh xác Saruman, và chầm chậm bốc lên rất cao như khói từ đống lửa, nó lơ lửng trên Quả Đồi trông như một bóng người nhợt nhạt quấn kín áo choàng. Trong một khoảnh khắc nó lưỡng lự, trông về phương Tây; nhưng một cơn gió lạnh từ phương Tây thổi tới, nó uốn mình, và với một tiếng thở dài; nó tan vào hư không.

Frodo nhìn xuống cái xác vừa thương hại vừa kinh hãi, vì đương khi nhìn nó, cậu thấy dường như bao nhiêu năm chết chóc chợt lộ ra trên đó, và nó co rút lại, gương mặt co quắp trở thành lớp da rách nát phủ trên cái sọ xấu xí. Nâng vạt áo choàng bẩn thỉu rơi bên cạnh, cậu trùm kín cái xác và quay đi.

“Và tới đây là kết thúc chuyện đó,” Sam nói. “Một cái kết kinh tởm, và tôi ước gì mình không phải chứng kiến; nhưng đúng là tống khứ được đến là may.”

“Và là hồi kết tối hậu của Chiến Tranh, tôi hi vọng vậy,” Merry nói.

“Tôi cũng hi vọng vậy,” Frodo nói và thở dài. “Đòn đánh tối hậu. Nhưng ai nghĩ được nó lại giáng lên đây, ngay trước cửa Đáy Bao! Ít nhất thì giữa tất cả những hi vọng và sợ hãi của mình, tôi chưa bao giờ ngờ được điều này.”

“Tôi sẽ chưa gọi đây là kết thúc, cho tới khi ta dọn dẹp xong mớ lộn xộn,” Sam rầu rĩ nói. “Và sẽ tốn cả đống thời gian công sức cho mà xem.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx