sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp - Quyển III - Chương 06 - Phần 3

Éomer cười phá lên. “Và nếu lời thỉnh cầu đó không thể giúp ngươi tránh khỏi cuộc chiến, hỡi Lưỡi Giun cao quý,” anh nói, “chức vụ kém vinh dự nào ngươi có thể chấp nhận đây? Mang bao tải bột vào trong núi ư - nếu còn có bất cứ ai tin tưởng giao cho ngươi việc đó?”

“Không đâu, Éomer, anh không hiểu hết ý của cậu Lưỡi Giun rồi,” Gandalf vừa nói vừa hướng cái nhìn sắc lẹm xuyên thấu hắn. “Hắn rất trơ trẽn và xảo quyệt. Ngay lúc này đây hắn vẫn đang chơi trò mạo hiểm và vừa thắng một keo rồi. Hàng giờ quý giá của tôi đã bị phí hoài vì hắn. Nằm xuống, đồ rắn độc!” đột nhiên ông gầm lên khủng khiếp. “Nằm xuống mà bò bằng bụng! Saruman mua chuộc ngươi từ bao lâu rồi? Cái giá đã hứa là gì vậy? Khi tất cả quân sĩ chết hết, ngươi sẽ được chọn phần chia của cải, và cướp lấy người phụ nữ ngươi khao khát phải không? Ngươi đã theo dõi nàng dưới hàng mí sụp và ám ảnh những bước đi của nàng lâu quá rồi đấy.”

Éomer nắm lấy thanh kiếm. “Tôi đã biết từ lâu rồi,” anh lầm bầm. “Chỉ cần lí do đó tôi đã có thể giết chết hắn rồi, mặc kệ luật lệ trong cung điện. Thế nhưng còn có những lí do khác nữa.” Anh bước lên một bước, nhưng Gandalf đưa tay giữ anh lại.

“Giờ Éowyn an toàn rồi,” ông nói. “Nhưng ngươi, Luỡi Giun, ngươi đã làm hết những gì có thể cho chủ nhân thực sự của ngươi. Ít nhất ngươi cũng đã xứng đáng với phần thưởng nào đó. Song Saruman ít khi lưu ý đến những giao kèo. Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đi khỏi đây và nhắc nhở ông ta, kẻo ông ta sắp quên mất công trạng trung thành của ngươi rồi đấy.”

“Ngươi nói láo,” Lưỡi Giun nói.

“Chữ đó phát ra quá thường xuyên và dễ dãi từ miệng ngươi,” Gandalf nói. “Ta không bao giờ nói láo. Thấy chưa Théoden, đây là một con rắn độc! Nếu muốn an toàn ngài không thể mang nó theo, cũng không thể để nó lại nhà. Giết nó hẳn là cũng đáng. Nhưng không phải lúc nào nó cũng như thế này. Nó đã từng là con người, và đã phục vụ ngài theo cách của nó. Hãy cho hắn một con ngựa và để hắn đi ngay lập tức, đến bất cứ nơi nào hắn chọn. Ngài sẽ phán xét hắn qua chính lựa chọn của hắn.”

“Ngươi đã nghe thấy chưa, Lưỡi Giun?” Théoden nói. “Đây là lựa chọn dành cho ngươi: tham chiến cùng ta, để chúng ta thấy trên chiến trường ngươi có thực tâm hay chăng; hay đi ngay bây giờ, đến bất cứ nơi nào ngươi muốn. Nhưng sau đó, nếu chúng ta có gặp lại, ta sẽ không khoan dung đâu.”

Lưỡi Giun chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn họ bằng cặp mắt nhắm hờ. Cuối cùng hắn nhìn sang khuôn mặt Théoden và mở miệng ra như thể định nói gì. Rồi đột nhiên hắn vùng dậy. Tay hắn vung lên. Mắt hắn rực sáng. Dã tâm bùng lên trong mắt hắn khiến mọi người phải lùi bước tránh xa. Hắn nhe răng; rồi khịt một tiếng lớn hắn nhổ xuống trước chân nhà vua, và lao sang một bên, hắn chạy xuống cầu thang.

“Theo hắn!” Théoden nói. “Hãy đảm bảo hắn không làm hại bất cứ ai, nhưng đừng đánh đập hắn hay ngăn cản hắn. Cho hắn một con ngựa, nếu hắn muốn.”

“Và nếu có con nào chịu mang hắn,” Éomer nói.

Một người trong toán cận vệ chạy xuống cầu thang. Một người khác đi đến giếng dưới chân sân hiên rồi lấy mũ trụ múc nước. Dùng nước đó anh ta rửa sạch khoảng sân đá đã bị Lưỡi Giun vấy bẩn.

“Giờ thì những vị khách của ta, đi nào!” Théoden nói. “Hãy đi ăn uống và nghỉ ngơi trong lúc nhiệm vụ gấp gáp của chúng ta còn cho phép.”

Họ lại trở vào tòa nhà lớn. Ở khu dân cư bên dưới đã vang lên tiếng những người đưa tin hô lớn và tiếng tù và chiến trận nổi lên. Bởi nhà vua sẽ lên đường ngay khi trai tráng thành đô và những người sinh sống xung quanh đó được vũ trang và tập hợp.

Éomer và bốn vị khách ngồi bên chiếc bàn dài của nhà vua, và ở đó, đứng hầu nhà vua, còn có cả công chúa Éowyn. Họ ăn và uống rất nhanh. Những người khác đều im lặng trong khi Théoden hỏi Gandalf những điều liên quan đến Saruman.

“Ai có thể biết được sự phản trắc của ông ta đã manh nha từ khi nào?” Gandalf nói. “Ông ta không phải lúc nào cũng tà ác. Tôi không nghi ngờ gì việc ông ta một thời là bạn của Rohan; và ngay cả khi trái tim ông ta dần trở nên lạnh giá, ông ta vẫn thấy ngài có ích. Thế nhưng ông ta đã âm mưu gây sự sụp đổ của ngài từ lâu, dưới cái mặt nạ tình bạn, cho đến khi ông ta sẵn sàng. Trong những năm ấy nhiệm vụ của Lưỡi Giun khá dễ dàng, và tất cả những gì ngài làm Isengard đều biết nhanh chóng; bởi đất của ngài vẫn rộng mở, và người lạ cứ thế đến rồi đi. Còn Lưỡi Giun thì lúc nào cũng thì thầm vào tai ngài, đầu độc tâm tư ngài, làm băng giá trái tim ngài, làm suy yếu chân tay ngài, trong khi những người khác chỉ biết nhìn mà chẳng thể làm gì, bởi ý chí của ngài đã nằm trong tay hắn.

“Nhưng đến khi tôi trốn thoát được và cảnh báo ngài, cái mặt nạ đã bị lột trần, đối với những người thấy được. Sau đó Lưỡi Giun bắt đầu hành động nguy hiểm, lúc nào cùng tìm cách trì hoãn ngài, ngăn cản ngài tập trung đầy đủ sức mạnh. Hắn vô cùng xảo quyệt: khi làm mòn sự cảnh giác của con người, khi kích thêm sự sợ hãi của họ, tùy theo hoàn cảnh. Ngài không nhớ là hắn đã hăng hái thúc giục không trừ một ai tham gia cuộc truy đuổi vô ích lên phía Bắc, trong khi hiểm họa cận kề lại ở phía Tây ư? Hắn đã thuyết phục ngài cấm Éomer đuổi theo lũ Orc cướp bóc. Nếu không phải Éomer đã bất tuân lời của Lưỡi Giun nói ra từ miệng ngài, thì chắc hẳn lũ Orc đó giờ đã đến được Isengard, mang theo một chiến lợi phẩm giá trị. Quả thực đó không phải chiến lợi phẩm mà Saruman khao khát hơn tất thảy những thứ khác, nhưng ít nhất đó cũng là hai thành viên trong Hội Đồng Hành của tôi, những người cùng mang một niềm hi vọng bí mật, mà ngay cả với ngài, thưa bệ hạ, tôi cũng không thế tiết lộ được. Ngài có dám nghĩ tới những thứ mà lẽ ra giờ họ đang phải chịu đựng không, hay điều mà lẽ ra Saruman giờ đã biết được hòng khiến cho chúng ta sụp đổ?”

“Tôi nợ Éomer rất nhiều,” Théoden nói. “Trái tim trung thành vẫn thường mang miệng lưỡi ngang ngạnh.”

“Cũng có thể nói,” Gandalf nói, “trước con mắt không ngay thẳng sự thật luôn mang một bộ mặt nhăn nhó.”

“Thực sự là đôi mắt tôi đã gần như mù lòa,” Théoden nói. “Vì tôi nợ ông nhiều hơn tất thảy, hỡi vị khách quý của tôi. Một lần nữa ông lại đến đúng lúc. Tôi sẽ tặng ông một món quà trước khi chúng ta lên đường, tùy ông chọn, ông chỉ cần kể ra bất cứ thứ gì thuộc về tôi. Giờ tôi chỉ giữ lại duy nhất thanh kiếm của mình!”

“Vẫn chưa thể nói tôi đã đến đúng lúc hay không,” Gandalf nói. “Thế nhưng về món quà của ngài, thưa bệ hạ, tôi sẽ chọn lấy thứ đang rất cần cho nhu cầu của tôi: nhanh chóng và chắc chắn. Hãy tặng Scadufax cho tôi! Trước đây tôi mới chỉ mượn nó, nếu có thể gọi đấy là vay mượn. Nhưng giờ tôi sẽ cuỡi nó xông vào những hiểm nguy khôn cùng, lấy bạc đánh lại đen: tôi không dám liều bất cứ thứ gì không phải của tôi. Và hơn nữa giữa chúng tôi có một mối tình thâm.”

“Ông chọn hay lắm.” Théoden nói; “và giờ tôi sẵn lòng trao nó. Song đó là một món quà lớn. Chẳng có con ngựa nào được như Scadufax. Một trong số những con tuấn mã vĩ đại nhất thời xa xưa đã trở về trong nó. Sẽ chẳng có con nào như vậy trở về nữa đâu. Còn đối với các anh, những vị khách còn lại, tôi sẽ tặng các anh các thứ có trong kho vũ khí. Có lẽ các anh không cần kiếm, nhưng ở đó có mũ và áo giáp được chế tác tinh xảo, những món quà từ Gondor cho cha ông tôi. Hãy chọn trong số đó trước khi chúng ta lên đường, và cầu mong chúng có ích cho các anh!”

Giờ có thêm người đến mang theo binh phục từ kho của nhà vua, họ mặc lên người Aragorn và Legolas những bộ giáp sáng ngời. Họ lựa chọn cả mũ trụ, và những khiên tròn: núm khiên được bọc vàng và khảm đá quý, xanh, đỏ và trắng. Gandalf chẳng lấy giáp, còn Gimli chẳng cần đến áo giáp xích, ngay cả nếu có chiếc nào vừa với thân hình gã, bởi không giáp trụ nào trong kho tàng Edoras có thể tốt hơn áo giáp ngực của gã, được rèn bên dưới Ngọn Núi ở miền Bắc. Nhưng gã có chọn chiếc mũ chóp bằng sắt và da thuộc có thể đội vừa cái đầu tròn của gã; gã cũng lấy cả một chiếc khiên loại nhỏ. Khiên trang trí hình một con ngựa trắng phi trên nền xanh, đó là biểu tượng của gia tộc Eorl.

“Mong sao nó có ích cho anh!” Théoden nói. “Nó được làm cho ta sinh thời Thengel, khi ta vẫn còn là một đứa trẻ.”

Gimli cúi người. “Tôi rất vinh dự, thưa Chúa đất Mark, được mang theo biểu tượng của ngài,” gã nói. “Thực tình tôi khoái mang một con ngựa hơn là bị nó mang đi. Tôi thích đôi chân mình hơn. Nhưng có lẽ rồi đây tôi sẽ đến được nơi có thể đứng mà đánh.”

“Chắc chắn là vậy rồi,” Théoden nói.

Giờ nhà vua đứng dậy, và ngay lâp tức Éowyn bưng theo rượu bước ra phía trước. “Ferthu Théoden hál!” nàng nói. “Hãy nhận lấy chén rượu và uống trong giờ khắc hạnh phúc này. Cầu mong sức khỏe sẽ luôn bên người trong chuyến ra đi và trở về!”

Théoden uống hết chén rượu, rồi nàng lại dâng rượu lên từng vị khách. Khi đến trước mặt Aragorn nàng đột nhiên dừng lại và nhìn lên chàng, mắt nàng bừng sáng. Còn chàng nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng và mỉm cười; nhưng khi đón lấy chiếc chén, tay chàng bắt gặp tay nàng, và chàng biết nàng đã run lên khi đụng chạm. “Kính mừng Aragorn con trai Arathorn!” Nàng nói. “Kính mừng Công Chúa Rohan!” Chàng trả lời, thế nhưng mặt chàng giờ đây lo lắng và chàng không cười nữa.

Khi tất cả đều đã uống xong, nhà vua đi qua cung điện ra đến cửa. Ở đó toán cận vệ đang đợi ông, những người đưa tin cũng đứng đó, và tất cả những lãnh chúa, những thủ lĩnh còn ở lại Edoras hay sinh sống gần đó cũng đã tập trung lại.

“Nghe đây! Ta sẽ tiến quân, và có vẻ như đây sẽ là lần xuất trận cuối cùng của ta,” Théoden nói. “Ta không có con. Théodred con trai ta đã tử trận. Ta phong Éomer con trai em gái ta làm người kế vị. Nếu không ai trong số hai chúng ta quay lại, hãy lựa chọn ra một nhà vua mới theo mong muốn của các ngươi. Nhưng giờ ta muốn giao phó cho ai đó dân chúng mà ta để lại, để trông coi họ thay ta. Ai trong số các ngươi sẽ ở lại?”

Không một ai lên tiếng.

“Các ngươi không tiến cử ai sao? Dân chúng của ta tin tưởng ai đây?”

“Tin vào gia tộc Eorl,” Háma trả lời.

“Nhưng ta không thể để lại Éomer, anh ta cũng sẽ không chịu ở lại,” nhà vua nói, “và anh ta là người cuối cùng trong gia tộc.”

“Thần không nói đến Éomer,” Háma trả lời. “Và ngài ấy không phải là người cuối cùng. Còn có Éowyn, con gái Éomund, em gái ngài. Nàng không biết sợ và có trái tim cao quý. Tất cả đều yêu mến nàng. Hãy để nàng thừa hành ngôi chúa Eorlingas, trong khi chúng ta vắng mặt.”

“Sẽ là như vậy,” Théoden nói. “Hãy bảo những người đưa tin loan báo cho dân chúng rằng Công Chúa Éowyn sẽ dẫn dắt họ!”

Rồi nhà vua ngồi lên chiếc ghế trước cửa, còn Éowyn quỳ xuống trước mặt ông và nhận từ tay ông một thanh kiếm và chiếc áo giáp lấp lánh. “Vĩnh biệt con gái em ta!” ông nói “Giờ khắc thật đen tối, song cũng có thể chúng ta trở lại Cung Điện Vàng. Thế nhưng Dunharg mới là nơi người dân có thể tự vệ lâu dài. và nếu cuộc chiến bất lợi, tất cả những ai thoát được sẽ tới đó.”

“Xin đừng nói vậy?” nàng trả lời. “Mỗi ngày mà thần phải trông chờ cho đến khi người trở lại sẽ dài bằng một năm.” Thế nhưng trong lúc nói, ánh mắt nàng lại hướng đến Aragorn đang đứng gần đó.

“Nhà vua sẽ trở lại,” chàng nói. “Đừng sợ hãi! Không phải đằng Tây mà chính miền Đông mới là nơi định mệnh đang chờ đợi chúng ta.”

Giờ nhà vua đi xuống cầu thang cùng với Gandalf ở bên cạnh. Những người khác theo sau. Aragorn quay lại nhìn khi họ đi về phía cổng. Một mình Éowyn đứng trước cửa tòa nhà phía trên cầu thang; thanh kiếm dựng thẳng trước mặt nàng, và đôi bàn tay nàng đặt trên chuôi kiếm. Lúc này nàng đã mặc giáp, và tỏa sáng như bạc dưới ánh mặt trời.

Gimli bước đi cùng Legolas, với cây rìu trên vai. “Chà, vậy là cuối cùng chúng ta cũng được lên đường!” gã nói. “Con Người cần quá nhiều lời lẽ trước khi vào việc. Rìu của tôi đang ngứa ngáy trên tay. Cho dù tôi không nghi ngờ mấy tay Rohirrim này sẽ dữ dằn khi lâm trận. Tuy nhiên đây không phải cuộc chiến phù hợp với tôi. Làm sao tôi có thể đến được chiến trường? Ước sao tôi có thể đi bộ và không phải vắt vẻo như cái bao tải trên đầu yên ngựa của Gandalf.”

“Tôi đoán đó là chỗ ngồi an toàn hơn nhiều chỗ khác,” Legolas nói. “Song không nghi ngờ gì Gandalf sẽ vui vẻ thả anh xuống khi trận chiến bắt đầu; hoặc Scadufax sẽ làm vậy. Rìu đâu phải là vũ khí cho một kị sĩ.”

“Và Người Lùn không phải là kị sĩ. Tôi chỉ muốn chặt cổ Orc, chứ không phải gọt da đầu Con Người,” Gimli vừa nói vừa vỗ lên chuôi rìu.

Ra đến cổng họ bắt gặp một đội quân đông đảo, già lẫn trẻ, tất cả đều đã sẵn sàng trên yên ngựa. Có đến hơn một nghìn người hội quân ở đó. Giáo mác họ trông như một rừng cây. Họ reo hò ầm ĩ và hân hoan khi thấy Théoden bước tới. Một vài người đã giữ sẵn con ngựa của nhà vua, Snawmana tức Tuyết Mao, vài người khác giữ ngựa cho Aragorn và Legolas. Gimli đứng bứt rứt, cau có, nhưng Éomer đã đến bên gã, tay dắt theo ngựa.

“Xin chào Gimli con trai Glóin!” anh kêu lớn. “Tôi đã không có thời gian để học cách ăn nói nhã nhặn dưới cây gậy của anh, như anh hứa hẹn. Nhưng chẳng lẽ không thể gạt sang một bên mối bất hòa giữa chúng ta? Ít ra tôi sẽ không nói xấu Phu Nhân trong Khu Rừng nữa.”

“Tôi sẽ tạm quên cơn phẫn nộ trong ít lâu, Éomer con trai Éomund,” Gimli nói, “nhưng nếu anh có cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng Phu Nhân Galadriel, thì anh sẽ phải công nhận đó chính là nương nương đẹp nhất trên đời, bằng không tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt.”

“Cứ vậy đi!” Éomer nói. “Thế nhưng từ giờ đến lúc đó xin hãy thứ lỗi cho tôi, và hãy thể hiện sự thứ lỗi bằng việc cưỡi ngựa cùng tôi, tôi khẩn cầu đấy. Gandalf sẽ dẫn đầu cùng Chúa đất Mark; nhưng Fyrfot, con ngựa của tôi, sẽ chở cả hai chúng ta, nếu anh đồng ý.”

“Tôi chân thành cảm ơn,” Gimli đáp, rất lấy làm hài lòng. “Tôi sẽ rất vui mừng được đi cùng anh, nếu Legolas, đồng đội của tôi, có thể đi bên cạnh chúng ta.”

“Sẽ là như vậy!” Éomer nói. “Legolas ở bên trái tôi, còn Aragorn thì ở bên phải, sẽ chẳng có kẻ nào dám đứng trước mặt chúng ta nữa!”

“Scadufax đâu rồi?” Gandalf hỏi.

“Đang phi điên cuồng trên bãi cỏ,” họ trả lời. “Nó không chịu để ai động đến mình. Nó kia kìa, phía dưới kia gần khúc cạn, như một cái bóng giữa rừng liễu.”

Gandalf huýt sáo và gọi to tên con ngựa, từ tít đằng xa nó hất đầu rồi cất vang tiếng hí, và chuyển hướng lao về phía đội quân như một mũi tên.

“Nếu hơi thở Cơn Gió Tây có hiện hữu thành thể xác, ấy sẽ là con ngựa này đây,” Éomer nói trong khi con ngựa cao lớn phi lên rồi đứng trước mặt thầy phù thủy.

“Món quà có vẻ như đã được trao tặng rồi,” Théoden nói. “Nhưng tất cả hãy nghe đây! Giờ ta xin được phong vị khách quý của ta, Gandalf Greghama, người cố vấn thông thái chẳng ai bằng, người lữ hành được chào đón nhất, làm một vị chúa đất Mark, một thủ lĩnh người Eorlingas chừng nào dòng dõi của chúng ta vẫn tồn tại; và ta trao cho ngài Scadufax, hoàng tử của loài ngựa.”

“Tôi xin cảm ơn ngài, Théoden Vương,” Gandalf nói. Rồi đột nhiên ông ném lại chiếc áo choàng xám, bỏ mũ đi, và nhảy lên lưng ngựa. Ông không đội mũ trụ cũng chẳng mang áo giáp. Mái tóc màu tuyết của ông bay phấp phới trong gió, chiếc áo choàng trắng tỏa sáng chói lọi trong ánh mặt trời.

“Hãy chiêm ngưỡng Kị Sĩ Trắng!” Aragorn thét lớn, và tất cả đều đồng thanh.

“Đức Vua của chúng ta và Kị Sĩ Trắng!” họ thét. “Tiến lên Eorlingas!”

Tiếng kèn đồng vang dội. Lũ ngựa chồm lên hí vang. Tiếng giáo mác chạm vào khiên chan chát. Rồi nhà vua giơ tay lên, và với một cú thúc bất chợt như một cơn cuồng phong lồng lộng nổi, đoàn quân cuối cùng của Rohan tiến rầm rập về phương Tây.

Xa tít trên bình nguyên Éowyn nhìn thấy ánh lấp lánh trên giáo mác, trong khi nàng đứng lặng, cô độc trước cửa tòa nhà im ắng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx