sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp - Quyển IV - Chương 05 - Phần 1

Chương V

CỬA SỔ NHÌN VỀ TÂY

Sam tưởng như mới chỉ chợp mắt được vài phút khi chú tỉnh dậy, nhận ra trời đã về chiều và Faramir đã trở lại. Anh ta dẫn theo rất nhiều người; thực tế là những người sống sót sau cuộc phục kích giờ đã tập trung cả lại trên sườn dốc bên cạnh, phải tới hai hoặc ba trăm người. Họ ngồi thành một vòng bán nguyệt rộng, Faramir thì ngồi trên mặt đất ngay giữa hai nhánh, trong khi Frodo đứng trước mặt anh ta. Cảnh tượng kì lạ trông chẳng khác nào một cuộc xét xử tù nhân.

Sam lẻn ra khỏi bãi dương xỉ, nhưng chẳng ai chú ý đến chú, và chú tự ngồi xuống ở một đầu vòng người, nơi chú có thể nhìn và nghe thấy tất cả những gì đang diễn ra. Chú chăm chú quan sát và nghe ngóng, sẵn sàng lao đến hỗ trợ cậu chủ nếu cần thiết. Chú nhìn thấy khuôn mặt Faramir, giờ đã bỏ mặt nạ: trông anh ta rắn rỏi oai vệ, thấp thoáng vẻ sắc sảo phía sau cái nhìn dò xét. Sự ngờ vực chứa đầy cặp mắt xám đang đăm đăm nhìn Frodo.

Sam sớm nhận ra viên Chỉ Huy không thỏa mãn với lời giải trình về bản thân của Frodo ở nhiều điểm: cậu đã đóng vai trò gì trong Hội Đồng Hành xuất phát từ Thung Đáy Khe; tại sao cậu rời bỏ Boromir; và giờ cậu đang đi đâu. Và anh ta thường xuyên trở lại câu chuyện về Tai Ương của Isildur. Hiển nhiên anh ta biết Frodo vẫn đang che giấu một điều gì đó vô cùng quan trọng.

“Nhưng người Tí Hon phải bước lên thì Tai Ương của Isildur mới tỉnh giấc, hoặc ít ra những lời đó nói như vậy,” anh ta khăng khăng “Nếu ngươi chính là người Tí Hon được nêu tên, thì không còn nghi ngờ gì chính ngươi đã mang thứ đó đến Hội Đồng mà ngươi nói tới, cho dù nó là gì đi chăng nữa, và ở đó Boromir đã nhìn thấy nó. Ngươi không phủ nhận chứ?”

Frodo không trả lời. “Vậy đấy!” Faramir nói. “Giờ ta muốn được nghe ngươi nói nhiều hơn về điều đó; bởi những gì liên quan đến Boromir cũng liên quan đến ta. Một mũi tên Orc đã giết chết Isildur, như những câu chuyện cổ vẫn kể. Thế nhưng mũi tên Orc lại có rất nhiều, và nhìn thấy mũi tên không thể khiến Boromir vương quốc Gondor coi là dấu hiệu Định Mệnh được. Ngươi có giữ thứ đó không? Ngươi nói nó được cất giấu; nhưng không phải là do ngươi quyết định cất giấu nó ư?”

“Không, không phải do tôi,” Frodo trả lời. “Nó không thuộc về tôi. Nó không thuộc về bất cứ người trần tục nào, dù to lớn hay nhỏ bé; nếu có bất cứ ai có quyền làm chủ nó, thì đó phải là Aragorn con trai Arathom, mà tôi đã nêu tên, là thủ lĩnh của Hội Đồng Hành từ Moria đến Rauros.”

“Tại sao lại như vậy mà không phải là Boromir, hoàng thân của Thành Phố mà con cháu Elendil đã xây dựng nên?”

“Bởi Aragorn là dòng trực hệ, cha đến cha, từ chính Isildur con trai Elendil. Và thanh kiếm anh ấy mang theo chính là thanh kiếm của Elendil.”

Một tiếng rì rầm ngạc nhiên rộ lên qua cả vòng người. Một vài người thét lớn: “Thanh kiếm của Elendil! Thanh kiếm của Elendil đang đến với Minas Tirith! Quả là một tin trọng đại!” Thế nhưng khuôn mặt Faramir không hề đổi sắc.

“Có thể,” anh ta nói. “Nhưng một quyền lớn lao đến thế sẽ cần được chất vấn, và chứng cớ rõ ràng phải được đưa ra nếu người tên Aragorn này có bao giờ đến Minas Tirith. Người đó hay bất cứ ai trong Hội Đồng Hành của ngươi vẫn chưa đến đó khi ta lên đường sáu ngày trước.”

“Boromir đã chấp nhận quyền đó,” Frodo nói. “Nếu Boromir ở đây, thực thế, chắc chắn anh ấy sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh. Và vì anh ấy đã đến được Rauros nhiều ngày trước và dự định sẽ đi thẳng đến thành phố của anh, nên nếu anh quay lại đó, anh sẽ sớm biết được câu trả lời. Anh ấy hiểu phần việc của tôi trong Hội Đồng Hành, cũng giống như mọi người khác, bởi việc đó được đích thân Elrond ở Imladris giao cho tôi trước toàn thể Hội Đồng. Vì nhiệm vụ đó mà tôi đến vùng đất này, nhưng tôi không được phép tiết lộ cho bất cứ ai ngoài Hội Đồng Hành. Và những người tự nhận mình chống lại Kẻ Thù tốt hơn hết là đừng cản trở.”

Giọng Frodo cất lên đầy kiêu hãnh, bất kể cảm xúc của cậu có như thế nào, và Sam rất tán đồng; thế nhưng nó lại không làm hài lòng Faramir.

“Vậy đấy!” anh ta nói. “Ngươi bảo ta tự lo chuyện của mình, bảo ta về nhà, và mặc kệ ngươi. Boromir sẽ kể tất cả, chừng nào anh ấy đến. Chừng nào anh ấy đến, ngươi nói vậy! Ngươi có phải là bạn của Boromir không?”

Trong tâm trí Frodo hiện ra sinh động kí ức vụ tấn công của Boromir, và cậu chần chừ trong giây lát. Đôi mắt Faramir dõi lên cậu thêm đanh lại. “Boromir là một thành viên gan dạ trong Hội Đồng Hành của bọn tôi,” cuối cùng cậu nói. “Phải, tôi là bạn anh ấy, về phần tôi.”

Faramir cười nhạt. “Vậy ngươi sẽ đau buồn nếu biết Boromir đã chết chứ?”

“Dĩ nhiên là tôi sẽ đau buồn,” Frodo nói. Rồi cậu ngập ngừng khi bắt gặp ánh mắt Faramir. “Chết sao?” cậu hỏi lại. “Ý anh nói rằng anh ấy đã chết, và anh biết điều đó sao? Anh vừa định cài bẫy tôi bằng lời lẽ và trêu đùa tôi sao? Hay bây giờ anh lại định tung hỏa mù nói dối tôi?”

“Ta không thèm tung hỏa mù nói dối ngay cả với một tên Orc,” Faramir nói.

“Vậy tại sao anh ấy lại chết, và làm thế nào anh biết được điều đó? Bởi anh vừa nói rằng chưa có ai trong Hội Đồng Hành đến được thành phố lúc anh đi khỏi.”

“Ta đã hi vọng bạn bè và cũng là bạn đường của anh ấy sẽ kể ta nghe anh ấy đã chết thế nào.”

“Thế nhưng anh ấy vẫn còn sống và khỏe mạnh khi chúng tôi chia tay. Và anh ấy vẫn sống theo như những gì tôi được biết. Cho dù rõ ràng có rất nhiều mối nguy hiểm trên thế giới này.”

“Đúng là rất nhiều,” Faramir nói, “và phản trắc cũng là một phần quan trọng trong số đó.”

Sam càng lúc càng mất kiên nhẫn và bực bội với cuộc nói chuyện này. Và những lời cuối cùng đã vượt quá sức chịu đựng của chú. Lao vào giữa vòng người, chú đến đứng một bên cậu chủ.

“Xin cậu thứ lỗi, cậu Frodo,” chú nói, “nhưng đôi co thế này đủ rồi. Anh ta chẳng có quyền gì nói với cậu như vậy hết, sau tất cả những gì cậu đã phải trải qua, vì lợi ích của anh ta cùng tất cả những Con Người vĩ đại này cũng nhiều như của bất cứ ai khác.

“Thế này nhá, anh Chỉ Huy!” chú đứng tấn trước mặt Faramir, hai tay chống nạnh, nhìn vào mặt anh ta như thể đang nói chuyện với một thằng nhóc Hobbit vừa hứa biếu chú thứ nó gọi là “xốt” khi bị tra hỏi về những lần vào vườn quả. Vài tiếng xì xào cất lên, nhưng cũng có cả nét cười thích chí trên khuôn mặt những người đang theo dõi: cái cảnh tượng Chỉ Huy của họ ngồi trên mặt đất mắt đối mắt với một anh chàng Hobbit trẻ tuổi, hai chân choãi rộng, xù lông giận dữ, nó vượt quá mọi trải nghiệm của họ. “Thế này nhá!” chú nói. “Anh đang định lèo lái điều gì? Hãy nói thẳng ra trước khi tất cả lũ Orc Mordor tràn lên chúng ta! Nếu anh nghĩ cậu chủ tôi đã sát hại anh Boromir này rồi bỏ chạy, thì anh mất trí rồi; nhưng cứ nói thẳng ra đi! Và rồi hãy cho bọn tôi biết anh định làm gì về chuyện đó. Nhưng thật đáng tiếc là những kẻ luôn mồm nói chuyện chiến đấu với Kẻ Thù lại không để những người khác làm phần của họ theo cách của họ mà không ngáng trở. Hắn chắc sẽ hài lòng kinh khủng tận nếu gặp anh lúc này. Vì nghĩ rằng hắn có thêm một đồng minh mới, có lẽ vậy đấy.”

“Kiên nhẫn nào!” Faramir nói, nhưng không hề giận dữ. “Đừng nói hộ chủ nhân ngươi, anh ta sáng trí hơn ngươi nhiều. Và ta không cần bất cứ ai dạy dỗ về mối nguy của bọn ta. Tuy nhiên ta vẫn bỏ chút thời gian để phán xét đúng đắn trong một vấn đề phức tạp. Nếu ta cũng nhanh nhảu như ngươi, có lẽ ta đã giết chết ngươi từ lâu rồi. Bởi ta được lệnh giết tất cả những kẻ bị ta phát hiện trên vùng đất này mà không được phép của Chúa Gondor. Thế nhưng ta không giết người hay thú khi không cần thiết, và ngay cả khi cần thiết thì cũng chẳng lấy làm mừng. Ta cũng chẳng ham nói chuyện vô bổ. Vậy nên hãy yên lòng đi. Hãy ngồi xuống bên chủ nhân ngươi, và hãy trật tự!”

Sam nặng nề ngồi xuống, khuôn mặt ửng đỏ. Faramir lại quay về phía Frodo. “Ngươi đã hỏi làm sao ta biết được con trai Denethor đã chết. Tin tức về cái chết vẫn bay bằng nhều cánh. Người ta nói đêm thường mang tin đến cho họ hàng gần. Boromir là anh trai ta.”

Bóng dáng nỗi buồn lướt nhanh qua khuôn mặt anh ta. “Ngươi còn nhớ vật gì mang dấu hiệu đặc trưng mà Hoàng thân Boromir mang theo trong hành trang không?”

Frodo suy nghĩ một lát, lo sợ cái bẫy nào đó có thể đang giăng ra, và tự hỏi cuộc tranh cãi này rồi sẽ kết thúc ra sao. Cậu khó lắm mới giấu được chiếc Nhẫn khỏi thói tham lam kiêu hãnh của Boromir, và giờ cậu không biết phải xoay xở thế nào giữa bao nhiêu con người, tất cả đều hiếu chiến và mạnh mẽ. Tuy nhiên trái tim cậu mách bảo rằng Faramir, dù có vẻ bề ngoài rất giống anh trai mình, song lại là một người ít vị kỉ hơn nhiều, nghiêm khắc hơn nhưng cũng thông thái hơn. “Tôi nhớ Boromir có mang một cây tù và,” rốt cục cậu trả lời.

“Ngươi nhớ tốt đấy, và tỏ ra đúng là người thực sự đã nhìn thấy anh ấy,” Faramir nói. “Vậy có lẽ ngươi cũng có thể nhìn thấy nó trong tâm trí ngươi: một cây sừng lớn của giống bò hoang miền Đông, bọc bạc, trên khắc những kí tự cổ xưa. Người con trưởng trong gia tộc ta đã mang cây tù và đó suốt bao thế hệ; và người ta nói nếu nó được thổi lên vào lúc nguy cấp ở bất cứ đâu trong biên giới vương quốc Gondor, biên giới thuở xa xưa, tiếng nó sẽ không tắt đi mà không ai nghe thấy.

“Năm ngày trước khi ta dấn thân vào cuộc viễn chinh này, và mười một ngày trước đây cũng vào khoảng giờ này, ta đã nghe thấy tiếng chiếc tù và đó: dường như là từ phía Bắc, nhưng chỉ văng vẳng thôi, như thể chỉ là tiếng vọng trong tâm trí. Chúng ta đã linh cảm đó là điềm xấu, cha ta và ta, bởi chúng ta không hề có tin tức gì về Boromir kể từ khi anh ấy ra đi, và không có người lính nào ở vùng biên cương thấy anh ấy đi qua. Và vào đêm thứ ba sau đó một điều kì lạ đã xảy đến với ta.

“Ta đang ngồi bên dòng Anduin, trong màn đêm xám dưới ánh trăng non, nhìn dòng nước cứ chảy mãi; còn đám sậy thì xào xạc buồn bã. Bọn ta vẫn theo dõi không ngừng nghỉ những bờ bến gần Osgiliath, nơi kẻ thù giờ đây đã chiếm giữ một phần, rồi từ đó quấy nhiễu vùng đất của bọn ta. Thế nhưng trong thời khắc nửa đêm hôm đó cả thế giới lại như đang say ngủ. Rồi ta nhìn thấy hay dường như ta đã thấy, một con thuyền đang trôi trên sông, lấp lánh xám, một con thuyền nhỏ kiểu cách lạ thường có mũi vươn cao, và chẳng có ai chèo hay lái cả.

“Một cảm giác kính sợ dâng lên trong ta, bởi xung quanh nó là một vầng hào quang le lói. Nhưng ta vẫn đứng dậy đi ra phía bờ sông, rồi bước vào dòng nước, bởi ta bị cuốn về phía nó. Rồi con thuyền rẽ về phía ta, vẫn giữ tốc độ ấy, và chậm rãi trôi qua trong tầm tay, song ta không dám với lấy nó. Nó chìm sâu, như thể đang mang theo gánh nặng ghê gớm lắm, lúc nó trôi qua trước mắt dường như ta thấy lòng thuyền đựng gần như đầy nước trong vắt và ánh sáng phát ra từ đó; bên trong làn nước là một chiến binh đang yên nghỉ.

“Một thanh kiếm gãy nằm trên gối anh ấy. Ta cũng nhìn thấy rất nhiều vết thương trên thân thể anh. Đó chính là Boromir, anh trai ta, đã chết. Ta biết rõ giáp trụ, thanh kiếm, và khuôn mặt mến thương của anh. Chỉ có một thứ ta không thấy: chiếc tù và. Chỉ có một thứ ta không biết: chiếc thắt lưng tuyệt đẹp, như kết từ những tấm lá bằng vàng, quanh hông anh ấy. Boromir! ta thét lớn. Chiếc tù và của huynh đâu? Huynh đang đi đâu vậy? Hỡi Boromir! Thế nhưng anh ấy đã biến mắt. Chiếc thuyền lại rẽ vào dòng chảy và xa khuất vào bóng đêm. Cứ như thể một giấc mơ, song lại không phải mơ bởi có thức tỉnh nào đâu. Và ta không nghi ngờ gì rằng anh ấy đã chết và đã trôi xuống theo Sông Cả ra Đại Dương.”

“Than ôi!” Frodo thốt lên. “Đó quả là Boromir mà tôi đã biết. Bởi dải thắt lưng vàng đó đã được Phu Nhân Galadriel trao cho anh ấy ở Lothlórien. Người cũng mặc lên người bọn tôi thứ quần áo như anh đang thấy đây, màu xám vải tiên. Chiếc ghim cài này cũng được chế tác bởi cùng một tay nghề.” Cậu chạm vào chiếc lá màu xanh và bạc đang cài tấm áo choàng dưới cổ.

Faramir nhìn gần hơn. “Đẹp quá,” anh ta nói. “Phải, đây là sản phẩm của cùng một bàn tay chế tác. Vậy ra các ngươi đã đi qua đất Lórien? Laurelindórenan là tên gọi cổ xưa của nơi đó, nhưng suốt bao lâu nay nó đã nằm ngoài kiến thức của Con Người,” anh ta vừa nhẹ nhàng nói thêm vừa chăm chú nhìn Frodo với một vẻ trầm trồ mới trong ánh mắt. “Giờ ta bắt đầu hiểu thêm nhiều điều lạ lùng nữa về ngươi. Ngươi không định kể thêm cho ta sao? Bởi quả là đau đớn khi nghĩ rằng Boromir đã chết, thật gần mảnh đất quê hương.”

“Những điều có thể nói tôi đã nói hết rồi,” Frodo trả lời. “Tuy nhiên câu chuyện của anh như một điềm báo đối với tôi. Tôi nghĩ những gì anh thấy chỉ là ảo ảnh không hơn. một hình bóng của vận hạn đen tối đã qua hoặc sẽ tới. Trừ khi đằng sau đó là trò lừa dối nào đấy của Kẻ Thù. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt những chiến binh đẹp đẽ thời xa xưa nằm ngủ dưới ao hồ trong Đầm Lầy Chết, hoặc bị tà thuật của hắn làm ra vẻ như vậy.”

“Không, không phải đâu,” Faramir nói. “Bởi những gì hắn làm chỉ khiến trái tim kinh tởm; thế nhưng trái tim ta lại dâng đầy nỗi buồn đau và tiếc nuối.”

“Nhưng làm sao một việc như vậy lại có thể xảy ra trong thực tế?” Frodo hỏi. “Bởi chẳng con thuyền nào có thể qua được khu đồi đá từ Tol Brandir; và Boromir dự định về nhà băng qua Luồng Ent và những cánh đồng đất Rohan. Và làm sao con thuyền có thể cưỡi trên bọt nước dòng thác khổng lồ mà không chìm xuống hồ nước sôi sục, dù đã chứa đầy nước?”

“Ta không biết,” Faramir nói. “Nhưng con thuyền đó từ đâu đến?”

“Từ Lorien,” Frodo trả lời. “Ba con thuyền như vậy được chúng tôi chèo xuống theo dòng Anduin để đến khu Thác. Chúng cũng là đồ chế tác của người Tiên.”

“Ngươi đã đi qua Vùng Đất Bí Mật,” Faramir nói, “vậy mà ngươi có vẻ ít hiểu biết về quyền năng của nó quá. Nếu Con Người nào giao hảo với Nữ Chủ Ma Thuật, sinh sống trong khu Rừng Vàng, thì người đó có thể trông chờ những điều lạ lùng sẽ xảy đến. Bởi nguy hiểm sẽ tới với người trần tục nào bước ra khỏi thế giới của mặt trời này, và người ta nói chẳng mấy người xưa kia thoát khỏi nơi đó mà còn như cũ.

“Boromir, hỡi Boromir!” anh ta kêu lớn. “Bà ta đã nói gì với anh, Phu Nhân bất tử ấy? Bà ta đã thấy gì? Điều gì đã thức tỉnh trong tim anh lúc đó? Cớ sao anh lại đến Laurelindórenan, mà không đi theo con đường anh chọn, và phi về quê nhà vào buổi sáng trên lưng ngựa Rohan?”

Rồi lại quay về phía Frodo, anh ta trở lại nói bằng giọng nhỏ nhẹ. “Với những câu hỏi đó ta đoán ngươi đều có câu trả lời nào đó, Frodo con trai Drogo. Nhưng có lẽ không phải là ở đây hoặc vào lúc này. Nhưng nếu ngươi vẫn cho rằng câu chuyện của ta là ảo giác, thì để ta kể cho ngươi điều này. Chiếc tù và của Boromir ít nhất đã trở về trong thực tế, chứ không phải trong tưởng tượng. Chiếc tù và đã về, nhưng lại bị chẻ làm đôi, như thể bị chém bởi rìu hoặc kiếm. Hai mảnh vỡ dạt vào bờ riêng rẽ: một mảnh được tìm thấy giữa đám sậy nơi lính canh Gondor ẩn nấp, ở phía Bắc bên dưới nhánh chảy vào Luồng Ent; mảnh kia được tìm thấy bởi một người lính có việc qua dòng nước khi nó đang xoay tròn trong cơn lũ. Quả là sự may rủi kì lạ, thế nhưng tội sát nhân sớm muộn gì cũng lộ, như lời người ta nói.

“Và giờ hai mảnh tù và của người con cả đang nằm trên lòng Denethor, ngồi trên ngai cao, chờ đợi tin tức. Và ngươi không định kể cho ta điều gì về vụ chẻ chiếc tù và đó sao?”

“Không, tôi không biết gì về chuyện đó,” Frodo nói. “Thế nhưng ngày anh nghe tiếng nó cất lên, nếu anh tính toán đúng, cũng chính là ngày chúng tôi chia tay, ngày tôi và người hầu của tôi rời bỏ Hội Đồng Hành. Và giờ câu chuyện của anh đã khiến tôi khiếp sợ. Bởi nếu đúng là lúc đó Boromir đã lâm nguy và bị giết hại, tôi phải sợ rằng tất cả bạn đồng hành của tôi cũng đều đã tử nạn. Họ đều là họ hàng và bạn bè của tôi.

“Anh không định gạt bỏ những nghi ngờ và để tôi đi sao? Tôi mệt mỏi và đau khổ lắm rồi, sợ hãi nữa. Thế nhưng tôi có việc phải làm, hoặc gắng làm, trước khi cả tôi cũng bị giết chết. Và lại càng cần phải vội vã hơn, nếu hai người tí hon bọn tôi là tất cả những gì còn sót lại của hội đồng hành.

“Hãy quay về, hỡi Faramir, người Chỉ Huy can đảm vương quốc Gondor, và bảo vệ thành phố của anh trong lúc còn có thể, hãy để tôi đi đến nơi định mệnh đang chờ đón.”

“Ta cùng chẳng cảm thấy chút an ủi nào trong cuộc nói chuyện này,” Faramir nói, “thế nhưng rõ ràng là ngươi đã đau khổ vì chuyện đó nhiều hơn mức cần thiết. Ai đã sửa soạn cho Boromir như trong tang lễ? Trừ khi đích thân người Lórien đã đến với anh ấy. Không phải lũ Orc hay chân tay của Kẻ Không Tên rồi. Ta đoán ai đó trong Hội Đồng Hành của ngươi vẫn còn sống.

“Nhưng dù có chuyện gì đã xảy ra ở vùng Biên Giới Bắc đi nữa, ta nay không còn nghi ngờ ngươi, Frodo ạ. Nếu những ngày gian khổ đã dạy ta phán xét lời ăn nét mặt Con Người, thì ta cũng có thể liều đoán định người Tí Hon! Mặc dù,” rồi anh ta mỉm cười, “ngươi có điều gì đó rất lạ lùng, Frodo ạ, một phong thái Tiên, có lẽ vậy. Thế nhưng hóa ra những lời trao đổi giữa chúng ta lại mang tầm quan trọng hơn lúc đầu ta tưởng. Nhiệm vụ của ta là phải dẫn ngươi về Minas Tirith để trả lời Denethor, và giờ nếu ta đưa ra lựa chọn gây tổn hại cho thành phố của ta, ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống một cách đích đáng. Vì thế ta sẽ chưa vội vã quyết định phải làm gì. Thế nhưng chúng ta vẫn phải lên đường rời khỏi đây mà không trì hoãn thêm nữa.”

Anh ta vùng đứng dậy, đưa ra vài mệnh lệnh. Ngay lập tức những người đang tập trung xung quanh chia thành từng toán nhỏ, tỏa đi hướng này hướng khác, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng núi và cây cối. Chẳng lâu sau chỉ còn mỗi Mablung và Damrod ở lại.

“Còn các ngươi Frodo và Samwise, sẽ đi theo ta và cận vệ của ta,” Faramir nói. “Các ngươi không thể tiếp tục đi theo con đường về Nam, nếu đó là mục đích của các ngươi. Nó sẽ không an toàn trong vài ngày tới, đồng thời sẽ bị theo dõi sát sao hơn sau vụ huyên náo này. Và ta nghĩ dù thế nào thì hôm nay các ngươi cũng chẳng thể đi được xa, bởi các ngươi mệt rồi. Bọn ta cũng vậy. Giờ chúng ta sẽ đến một nơi bí mật, cách đây gần mười dặm. Lũ Orc và gián điệp của Kẻ Thù vẫn chưa tìm ra nơi đó, còn nếu chúng đã tìm ra, thì chúng ta vẫn có thể cầm cự được lâu cho dù phải đối mặt với quân số đông hơn. Chúng ta có thể nghỉ ngơi lại đó trong ít lâu, các ngươi sẽ ở cùng bọn ta. Đến sáng ra ta sẽ quyết định làm điều gì thì tốt nhất cho ta, và cho các ngươi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx