sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa tể những chiếc nhẫn (Quyển 1) - Chương 03 Phần 3

Và bài hát chấm dứt. "Và bây giờ thì lên giường nghỉ thôi! Và bây giờ thì lên giường nghỉ thôi!" Pippin hát vang.

"Suỵt!" Frodo nói. "Tôi nghĩ là tôi lại nghe thấy tiếng vó ngựa."

Họ thình lình thụp xuống và đứng lặng như bóng những ngọn cây, nghe ngóng. Có tiếng vó ngựa vang lên trên con đường nhỏ, ở phía sau họ, nhưng chúng vang đến chậm và vọng rõ trong gió. Họ nhanh chóng rời khỏi con đường trong lặng lẽ, rồi chạy vào vùng bóng tối sâu hơn dưới những cây sồi.

"Đừng đi xa quá!" Frodo nói. "Tôi không muốn bị nhìn thấy, nhưng tôi muốn quan sát xem có phải là một Kỵ Mã Đen khác không."

"Được lắm!" Pippin nói. "Nhưng đừng quên việc hắn có thể đánh hơi!"

Tiếng vó ngựa gần hơn. Họ không có thời gian để tìm một chỗ trốn nào tốt hơn là vùng tối đen dưới những thân cây; Sam và Pippin nép mình dưới một thân cây lớn, trong khi Frodo lùi vài bước về phía con đường làng. Nó xám và nhợt nhạt như một đường sáng mờ qua khu rừng. Phía trên nó sao mọc dày trên bầu trời lờ mờ, nhưng không có trăng.

Tiếng vó ngựa dừng lại. Khi Frodo nhìn ra thì ông thấy một cái gì đó tối đen băng qua vùng không gian sáng hơn giữa hai thân cây, và dừng lại. Nó nhìn giống như một bóng đen của một con ngựa được dắt bởi một bóng đen nhỏ hơn. Bóng đen này đứng gần nơi mà họ vừa rời khỏi con đường, và nó lắc lư từ bên này sang bên kia. Frodo nghĩ là ông vừa nghe thấy tiếng khụt khịt. Bóng đen cúi xuống mặt đường, và bắt đầu trườn về phía ông.

Một lần nữa ước vọng được đeo chiếc Nhẫn trùm lên Frodo; nhưng lần này nó còn mạnh hơn lần trước. Mạnh đến nỗi, gần như trước khi ông nhận ra ông làm gì, tay ông đã lại thọc vào túi. Nhưng đúng lúc ấy thì có một tiếng động vang lên, pha trộn giữa tiếng hát và tiếng cười. Tiếng động vang lên rõ rệt và chìm vùng trời sao. Bóng đen đứng thẳng dậy và rút lui. Nó leo lên bóng con ngựa đen và có vẻ như biến qua con đường về phía bóng tối phía bên kia. Frodo thở trở lại.

"Người Elves!" Sam kêu lên bằng một giọng khàn khàn. "Người Elves, thưa ngài!" Anh băng qua đám cây và biến về phía những giọng nói, nếu như họ không kịp kéo anh lại.

"Phải, đó là những người Elves," Frodo nói. "Đôi khi có thể gặp họ ở Woody End. Họ không sống ở trong Quận, nhưng họ thường vào đó vào mùa Xuân và mùa Thu, vượt ra khỏi những vùng đất của họ ở phía sau Những Ngọn Đồi Tháp. Tôi rất biết ơn nếu họ làm thế! Anh đã không thấy, nhưng Kỵ Sĩ Đen đã dừng lại đúng ngay tại đây và đã thật sự trườn về phía chúng ta thì bài hát bắt đầu. Ngay khi nghe thấy những giọng hát thì ông ta biến đi ngay."

"Thế còn những người Elves thì sao?" Sam nói, anh quá kích động và không còn lo gì về người kỵ sĩ nữa. "Chúng ta có thể đi gặp họ không?"

"Nghe này! Họ đang đi về phía này," Frodo nói. "Chúng ta chỉ việc ngồi đợi thôi."

Tiếng hát vang lại gần hơn. Một giọng nói vang lên thật rõ khỏi những giọng khác. Nó tiếng hát giữa những cái lưỡi Elves trong lành, Frodo chỉ biết rất ít về họ, và những người còn lại thì chẳng biết gì. Những âm thanh đã vang lên với một giai điệu có vẻ như đang biến chuyển những ý nghĩ của họ thành lời và họ chỉ có thể hiểu được phần nào. Đây là bài hát khi Frodo nghe thấy:

Tuyết trắng! Tuyết Trắng! Hỡi Công nương trong sạch!

Hỡi Nữ Hoàng sau những Vùng Biển Phía Tây!

Hỡi Anh Sáng mà chúng ta đã đến đây

Hỡi thế giới của muôn vàn cây cối

Gilthoniel! O Elbereth!

Làm sạch mắt người và trong lành hơi người

Tuyết trắng! Tuyết trắng! Chúng ta hát với người

Trong một vùng đất xa dưới Biển sâu

Hỡi những ngôi sao trong Năm không có Vầng Dương

Với những luồng sáng được bà cưa nhanh

Trên những đồng gió bây giờ đã rực rỡ và trong lành

Chúng ta đã thấy hoa bạc của bà nở rực!

O Elbereth! Gilthoniel!

Chúng ta vẫn còn nhớ, chúng ta là những người ở đấy

Ở vùng đất xa xôi dưới những ngọn cây

Ánh sáng sao trời của người rực lên những Vùng Biển Phía Tây.

Bài hát chấm dứt. "Đó là những người Elves Cao! Họ nói đến tên của Elbereth!" Frodo kêu lên kích động. "Đó là những người trong lành nhất đã từng được thấy ở Quận này. Không còn nhiều người còn lại ở Giữa Trái đất, ở phía đông của Biển Lớn. Thật sự đây là một cơ hội có một không hai!"

Những người hobbit ngồi trong bóng tối bên đường. Ngay sau đó những người Elves đi xuống con đường làng nhỏ hướng về thung lũng. Họ chậm chạp băng qua, và những người hobbit có thể thấy ánh sao lấp lánh trên tóc và trong mắt họ. Họ không mang theo vật gì phát sáng, nhưng khi họ đi thì một luồng sáng mờ, giống như ánh sáng của mặt trăng hiện phía trên mép đồi trước khi nó mọc lên, có vẻ như đang tỏa ra dưới chân họ. Lúc này thì họ đã im lặng, và khi người Elf cuối cùng băng qua thì anh ta quay lại, nhìn về phía những hobbit và cười phá lên.

"Chào, Frodo!" anh kêu lên. "Ông khá trễ rồi đấy. Hay có thể là ông bị lạc?" Rồi anh gọi những người khác, và cả đoàn dừng lại và tập trung quanh họ.

"Chuyện này thật là tuyệt!" họ nói. "Ba hobbit trong rừng vào ban đêm! Chúng ta chưa hề thấy những chuyện như vậy kể từ khi Bilbo ra đi. Chuyện này có nghĩa là gì?"

"Nghĩa của nó, hỡi những con người trong lành," Frodo nói, "chỉ đơn giản là chúng tôi có vẻ như sẽ đi cùng con đường với các ngài. Tôi thích đi dưới trời sao. Nhưng tôi sẽ chào mừng các ngài làm bạn đồng hành."

"Nhưng chúng tôi không cần bạn đồng hành nào khác nữa, và người hobbit thì không được tinh tường," họ cười phá lên. "Và làm sao mà ông biết được là chúng tôi đi cùng đường với các người, khi mà ông không biết là chúng tôi đi đâu?"

"Thế làm cách nào các người biết được tên tôi?" Frodo trả miếng.

"Chúng tôi biết rất nhiều thứ," họ nói. "Trước kia chúng tôi thường thấy ông với Bilbo, cho dù các ông có thể không thấy chúng tôi."

"Các người là ai, và ai là chúa tể của các người?" Frodo hỏi.

"Ta là Gildor," thủ lĩnh của họ trả lời, đó là người Elf đã gọi ông khi nãy.

"Gildor Inglorio của Ngôi Nhà Finrod. Chúng ta là Những người tha hương, và phần lớn họ hàng của chúng ta đã đi từ lâu và chúng ta cũng chỉ nấn ná lại đây một thời gian thôi, trước khi chúng ta trở lại với Biển Lớn. Nhưng có một số bà con của chúng ta vẫn cư ngụ ở đây trong hoà bình ở Rivendell. Đến đây nào, Frodo, nói với chúng ta chuyện gì xảy ra? Vì chúng ta có thể thấy có một số bóng đen sợ hãi ập xuống ông."

"Hỡi Người Con Người Thông Thái!" Pippin hăm hở ngắt lời. "Hãy nói với chúng tôi về Những Kỵ Sĩ Đen!"

"Những Kỵ Sĩ Đen?" họ thấp giọng đáp trả. "Vì sao mà ông lại hỏi về Những Kỵ Sĩ Đen?"

"Bời vì đã có hai Kỵ Sĩ Đen theo đuổi chúg tôi vào hôm nay, hoặc là một người nhưng đuổi hai lần," Pippin nói. "chỉ mới lúc nãy ông ta vừa rời đi khi các ông đến gần."

Những người Elves không trả lời ngay, mà nhẹ nhàng nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của họ. Cuối cùng Gildor quay về phía những người hobbit. "Chúng ta sẽ không nói chuyện này ở đây," ông nói. "Chúng ta nghĩ rằng tốt nhất là các ông nên đi với chúng tôi vào lúc này. Đây không phải là truyền thống của chúng tôi, nhưng lần này chúng tôi sẽ để các ông đi trên đường của chúng tôi, và các ông sẽ nghỉ với chúng tôi tối nay, nếu các ông muốn."

"Ô Con Người Trong Lành! Thật là một điều tuyệt vời so với những gì tôi hi vọng đến," Pippin nói. Sam líu cả lưỡi. "Tôi vô cùng cám ơn ngài, Gildor Inglorion," Frodo nói cúi người nói.”Elen snla lamenn' omentielvo, một ngôi sao đã soi sáng giờ mà chúng ta gặp nhau," ông ta nói thêm bằng cách nói của người Elves cao.

"Cẩn thận, các bạn!" Gildor cười. "Không được nói những chuyện bí mật! Ở đây có một học giả trong lĩnh vực Ngôn Ngữ Cổ Đại. Bilbo quả là một thầy giáo tốt. Xin chào, người bạn của Elf!" ông nói, cuối người về phía Frodo. "Hãy đến đây với các bạn của ông và nhập bọn với chúng tôi! Tốt nhất là các ông nên đi ở giữa để khỏi bị lạc. Các ông có thể sẽ mệt trước khi chúng ta ngừng lại."

"Vì sao? Các ông đi đâu?" Frodo hỏi.

"Tối nay chúng ta đi đến những cánh rừng ở trên những ngọn đồi phía trên Woodhall. Nó cách đây vài dặm, nhưng các ông sẽ nghỉ ở cuối nơi đó, và nó sẽ khiến cho chuyến du hành vào ngày mai của các ông ngắn đi."

Họ lại bước đi trong yên lặng, băng đi như những bóng đen với những vùng sáng mờ: vì người Elves (thậm chí hơn cả hobbit) có thể đi khi họ muốn mà không phát ra âm thanh hay tiếng chân nào. Pippin nhanh chóng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, và đã lắc lư một hoặc hai lần nhưng mỗi lần như vậy thì một người Elf cao lại ở bên cạnh ông lại vươn tay ra giữ ông đứng thẳng lại. Sam đi bên cạnh Frodo, như thể đang ở trong giấc mơ, mặt anh tỏ ra nửa sợ sệt, nửa vui mừng kinh ngạc.

Cánh rừng ở dọc hai bên họ trở nên dày đặc hơn; những cái cây bây giờ trở nên non và dày hơn; và khi con đường làng hạ xuống, chạy vào một cái hốc trên những ngọn đồi, thì càng có nhiều lớp cây phỉ trên những dốc cao ở hai bên họ. Cuối cùng thì những người Elves rẽ sang một bên đường. Một con đường màu xanh nằm gần như không thấy được qua những lùm cây dày được ở phía bên phải; và họ đi theo lối đi này khi nó lượn vòng vào những dốc gỗ ở trên đỉnh của một triền của những ngọn đồi nhô ra trên vùng đất phía dưới của con sông - thung lũng. Thình lình họ đi ra khỏi vùng cây tối đen, và phía trước họ là một khoảng cỏ rộng, xám đi dưới màn đêm. Rừng bao quanh họ từ ba phía; nhưng phía đông là một khoảng đất nằm dốc xuống và đỉnh của những cái cây đen mọc từ dưới đáy dốc hiện ra dưới chân họ. Phía sau đó, những vùng đất thấp nằm lờ mờ bằng phẳng dưới những vì sao. Gần hơn sát bên là vài luồng sáng nhấp nháy trong làng Woodhall.

Những người Elves ngồi trên cỏ và nói chuyện với nhau bằng những giọng nói mềm mại; có vẻ như họ không chú ý gì đến các hobbit. Frodo và các bạn của ông bọc mình trong những cái áo khoác và chăn, và họ bắt đầu ngủ lơ mơ. Đêm trôi đi, và ánh sáng lại tràn vào thung lũng. Pippin ngủ lăn quay, gối đầu trên một mô đất nhỏ.

Cao trên phía Đông Remmirath, Những Ngôi Sao Mạng, đang nhấp nháy và ngôi Borgil đỏ đang chầm chậm nhô lên từ màn sương, sáng như một món châu báu làm bằng lửa. Rồi không khí chuyển động và sương mù bị quét đi như một tấm mạng, rồi tất cả như nghiêng đi khi Kiếm Sĩ của Bầu Trời, Menelvagor với cái thắt lưng sáng của ông, nhô lên khỏi vành trái đấy. Những người Elves hát bùng lên. Thình lình một vầng lửa nhô lên dưới những ngọn cây với một luồng sáng đỏ.

"Đến đây," những người Elves gọi các hobbit. "Đến đây! Đã đến lúc nói chuyện và vui tươi!"

Pippin ngồi dậy và dụi mắt. Ông rùng mình. "Có một ngọn lửa trong một căn phòng, và thức ăn cho những người khách đói bụng," một người Elves đứng trước mặt ông nói.

Ở cuối phía nam một thảm cỏ đang mở rộng ra trước mặt họ. Có một cái nền xanh chạy dài vào rừng, và tạo thành một khoảng không rộng lớn như một căn phòng, trần được tạo bởi những cành cây. Những thân cây vĩ đại của chúng nhìn giống như những cây cột rũ xuống mỗi hướng. Ở giữa chúng là một ngọn lửa đốt lên từ củi đang nhấp nháy, và phía trên những cây- cột những ngọn đuốc đang tỏa ra ánh sáng của vàng và bạc đang được đốt nóng chảy. Những người Elves ngồi quanh bếp lửa trên cỏ hoặc trên những vòng gỗ được cưa ra từ những thân cây cũ. Một số đi tới đi lui mang theo những cái cốc và rót nước uống; số khác mang thức ăn trên những cái dĩa được xếp thành đống.

"Đây là những món ăn đạm bạc," họ nói với những người hobbit; "vì chúng ta đang đi trong những khu rừng xanh cách xa khỏi những lâu đài của chúng tôi. Nếu có bao giờ các ông là khách của chúng tôi, chúng tôi sẽ tiếp đãi các ông tốt hơn."

"Với tôi thì có vẻ như nó đủ cho một bữa tiệc sinh nhật," Frodo nói.

Sau đó thì Pippin nhớ rất ít về thức ăn hay đồ uống, bởi vì tâm trí của ông chỉ toàn là ánh sáng trên những khuôn mặt Elf, và âm thanh của những tiếng động kỳ lạ và đẹp đẽ đến nỗi ông cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ. Nhưng ông nhớ lại rằng nó là bánh mì, với chất lượng vượt hơn cả loại bánh mì trắng thượng hạng dành cho những ai đang chết đói, và trái cây ngọt như dâu dại và nhiều hơn cả những món trái cây được chăm sóc trong những khu vườn; ông uống một cốc đầy một loại rượu thơm ngát, lạnh như một nguồn nước trong vắt, vàng như giấc trưa hè.

Sam không thể mô tả thành lời được, hay hình dung rõ lại với mình, những gì mà anh cảm thấy hay nghĩ vào đêm ấy, cho dù nó vẫn còn lại trong trí nhớ của anh như một những sự kiện lớn nhất trong cuộc đời anh. Chuyện gần nhất mà anh phải nói là: "Ờ, thưa ngài, nếu như có thể trồng được những trái táo như thế này, thì tôi có thể tự gọi mình là một người làm vườn. Nhưng đó là nghệ thuật đi sâu vào tim tôi, nếu như ngài hiểu điều tôi muốn nói."

Frodo ngồi đó, ăn, uống, và nói chuyện đầy vui vẻ; nhưng tâm trí ông thì mãi nghĩ đến những lời đang được nói ra. Ông biết một ít ngôn ngữ của người Elf và hăm hở lắng nghe. Thỉnh thoảng ông lại nói với những người tiếp đồ ăn cho mình và cám ơn họ bằng ngôn ngữ của họ. Họ mỉm cười với ông và cười nói: "Đây là một châu báu giữa những hobbit!"

Sau một lúc Pippin cảm thấy buồn ngủ, và ông được nâng lên và mang đi đến một cái lùm ở dưới những thân cây; ông nằm trên một cái giường mềm và ngủ suốt phần còn lại của đêm đó. Sam từ chối không rời khỏi chủ của mình. Khi Pippin đã đi, anh đến và ngồi cuộn tròn dưới chân Frodo, cuối cùng anh gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Frodo vẫn còn thức khá lâu, nói chuyện với Gildor.

Họ nói rất nhiều thứ, những chuyện cũ và mới, và Frodo hỏi Gildor khá nhiều về những gì đã diễn ra ở thế giới rộng lớn bên ngoài Quận. Mọi chuyện có vẻ khá buồn và đáng ngại:bóng tối đang tập hợp lại, chiến tranh của Con Người, và chuyến đi của người Elves. Cuối cùng Frodo hỏi câu hỏi vấn vương nhất trong tim ông:

"Hãy nói với tôi, Gildor, ngài đã có bao giờ gặp Bilbo từ khi ông ấy rời khỏi chúng tôi?"

Gildor mỉm cười. "Có," ông trả lời. "Hai lần. Ông ấy tạm biệt chúng tôi ngay tại chính nơi này. Nhưng tôi đã thấy lại ông ta một lần, rất xa đây." Ông không nói gì thêm về Bilbo, và Frodo lại im lặng.

"Ông không hỏi tôi hoặc nói với tôi nhiều về điều đang làm chính ông bận tâm, Frodo," Gik nói. "Nhưng tôi đã biết khá nhiều, và tôi có thể đọc được nhiều trên khuôn mặt của ông và trong ý nghĩ đằng sau những câu hỏi của ông. Ông đang rời khỏi Quận, và ông vẫn còn nghi ngờ liệu ông sẽ tìm thấy cái mà ông tìm không, hoặc đạt thành ước muốn của ông không, hoặc là ông sẽ có bao giờ trở về hay không. Phải thế không?"

"Đúng vậy," Frodo nói; "nhưng tôi nghĩ rằng chuyến đi của tôi là một chuyện bí mật chỉ có Gandalf và Sam trung thành của tôi biết được thôi." Ông liếc xuống Sam, đang ngáy nhè nhẹ.

"Bí mật này sẽ không đến được với Kẻ Thù từ chúng tôi," Gildor nói.

"Kẻ Thù?" Frodo nói. "Thế ra ông đã biết vì sao mà tôi rời khỏi Quận?"

"Tôi không biết vì lý do nào mà Kẻ Thù lại theo đuổi ông." Gildor trả lời; "nhưng tôi biết được hắn là ai - cho dù đối với tôi hắn thật là xa lạ. Và tôi cảnh báo ông rằng sự nguy hiểm lúc này đang ở phía trước và phía sau ông, và trên khắp mọi hướng."

"Ông muốn nói đến các Kỵ Sĩ à? Tôi sợ là họ là những kẻ phục vụ cho Kẻ Thù. Những Kỵ Sĩ Đen là gì?"

"Gandalf không nói với ông gì cả à?"

"Ông ấy chẳng nói gì về những sinh vật này cả."

"Vậy thì tôi nghĩ rằng tôi cũng chẳng có gì để nói thêm - hãy để cho sự khủng khiếp canh giữ ông trên cuộc hành trình của ông. Bởi vì với tôi có vẻ như là ông khởi hành vừa kịp lúc, nếu như thật sự là ông vừa kịp. Bây giờ thì ông phải gấp lên, không được dừng lại hay quay lại; bởi vì Quận không còn là sự bảo vệ với ông nữa."

"Tôi không thể tưởng tượng được lại có những thông tin gì còn đáng sợ hơn là những chỉ dẫn và cảnh báo của ông nữa," Frodo kêu lên. "Tôi biết là nguy hiểm đang nằm ở phía trước, tất nhiên là vậy; nhưng tôi không chờ đợi gặp nó ngay ở chính Quận của chúng tôi. Một hobbit không thể được từ Nước đến Sông trong bình yên sao?"

"Nhưng nó không còn là Quận của các ông nữa," Gildor nói. "Đã có những người khác sống ở đấy trước khi hobbit đến; và những người khác sẽ lại sống ở đấy khi không còn hobbit nữa. Thế giới rộng lớn này là tất cả với ông: ông có thể rào ông lại vào trong, nhưng ông không thể rào bên ngoài mãi mãi."

"Tôi biết - nhưng nó có vẻ luôn khá an toàn và thân thiện. Tôi có thể làm gì đây? Kế hoạch của tôi là rời Quận thật lặng lẽ, và đi thẳng đến Rivendell; nhưng bây giờ bước chân của tôi đã bị săn đuổi, trước cả khi mà tôi có thể đến được Buckland."

"Tôi nghĩ là ông vẫn nên theo đuổi kế hoạch ấy," Gildor nói. "Tôi không nghĩ là con đường lại quá khó với lòng dũng cảm của ông. Nhưng nếu ông muốn những lời khuyên rõ ràng hơn, ông nên hỏi Gandalf. Tôi không biết lý do chuyến đi của ông; và do đó tôi không biết vì sao mà những kẻ theo đuổi ông tấn công ông. Gandalf hẳn là phải biết những chuyện đó. Tôi nghĩ rằng ông sẽ gặp ông ấy trước khi ông rời khỏi Quận chứ?"

"Tôi hi vọng thế. Nhưng đó lại là một chuyện khác làm cho tôi lo lắng. Tôi đã đợi Gandalf suốt nhiều ngày. Ông ấy đã phải trở lại Hobtitton từ hai đêm trước; nhưng chẳng thấy ông ấy đâu. Bây giờ tôi đang lo không biết chuyện gì xảy ra. Tôi có nên đợi ông ta không?"

Gildor im lặng một lúc. "Tôi không thích tin này," cuối cùng ông nói. "Ông Gandalf ấy mà đến trễ thì không báo trước điều gì tốt lành cả. Nhưng người ta nói: Đừng can thiệp vào công chuyện của Phù thủy, vì họ rất khôn ngoan và nhanh nhẹn khi giận dữ. Sự lựa chọn bây giờ là của ông: đi hay đợi."

"Và người ta cũng nói," Frodo trả lời: "Đừng đến với người Elves để tìm lời khuyên, vì họ sẽ vừa nói có vừa nói không."

"Thật thế ư?" Gildor cười. "Những người Elves thường ít khi đưa ra những lời khuyên không đảm bảo, vì lời khuyên là một món quà nguy hiểm, thậm chí khi một người thông thái khuyên bảo một người thông thái, và tất cả mọi chuyện có thể trở nên tệ hại. Nhưng ông sẽ làm gì? Ông đã không nói với tôi tất cả những chuyện mà ông đang lo; và làm sao mà tôi có thể lựa chọn tốt hơn ông được? Nhưng nếu ông yêu cầu lời khuyên, thì tôi sẽ vì tình bạn mà đưa nó ra. Tôi nghĩ ông nên đi ngay vào lúc này, không chần chờ gì nữa; và nếu Gandalf không đến trước khi ông khởi hành, thì tôi cũng khuyên thế này: đừng đi một mình. Hãy mang theo những người bạn trung thực và sẵn lòng. Bây giờ thì ông nên biết ơn, vì tôi đã vui vẻ đưa ra những lời khuyên này. người Elves có những công việc và nỗi buồn riêng của họ, và họ rất ít khi quan tâm đến chuyện của hobbit, hoặc bất kỳ những sinh vật nào khác trên thế giới này. Đường đi của chúng tôi ít khi nào cắt ngang đường họ, dù là tình cờ hay chủ ý. Trong cuộc gặp gỡ này thì có nhiều hơn cả một cơ hội; nhưng mục đích thì không rõ ràng đối với tôi, và tôi sợ không dám nói nhiều."

"Tôi vô cùng biết ơn," Frodo nói; "nhưng tôi ước gì ông nói rõ với tôi hơn các Kỵ Sĩ Đen là gì. Nếu tôi làm theo lời ông khuyên thì tôi có thể không thấy Gandalf một thời gian dài nữa, và tôi nên biết mối nguy hiểm nào đang theo đuổi tôi."

"Thế biết rằng chúng là những người phục vụ của Kẻ Thù là chưa đủ sao?" Gildor trả lời. "Hãy trốn khỏi chúng! Đừng nói lời nào với chúng! Chúng đã chết rồi. Đừng hỏi tôi gì nữa! Nhưng trái tim tôi báo trước rằng, trước khi tất cả chấm dứt, ông, Frodo con trai của Drogo, sẽ biết nhiều hơn về những chuyện này hơn Gildor Inglorion. Có thể là Elbereth sẽ bảo vệ ông!"

"Nhưng tôi sẽ tìm thấy lòng can đảm ở đâu chứ?" Frodo hỏi. "Đó là điều tôi cần nhất."

"Lòng dũng cảm sẽ được tìm thấy ở những nơi không ngờ," Gildor nói. "Hãy giữ vững hi vọng! Hãy ngủ đi! Vào buổi sáng chúng tôi sẽ đi; nhưng chúng tôi sẽ gửi tin nhắc qua khắp các vùng đất. Những Người Bạn Lang Thang sẽ biết về cuộc hành trình của các ông, và những người ai có quyền lực sẽ trông chừng các ông. Tôi tuyên bố ông là bạn của người Elf và có thể các vì sao sẽ soi sáng cho các ông đến tận cuối đường! Ít khi nào chúng tôi có được sự hứng thú như vậy với những người lạ, và điều này là công bằng khi nghe được Những Lời Nói Cổ Xưa từ môi của những người lang thang khác trên thế giới."

Frodo cảm thấy giấc ngủ đang đến, chậm chí ngay khi Gildor kết thúc bài nói. "Bây giờ tôi sẽ ngủ," ông nói, và người Elf đưa ông đến một lùm cây bên cạnh Pippin, và ông ném mình lên giường và ngủ ngay một giấc không mộng mị gì cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx