sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa tể những chiếc nhẫn (Quyển 1) - Chương 14 Phần 5

"Ông ta sẽ không đến đâu," Gandalf nói.

"Chẳng lẽ chúng ta không thể gửi thông điệp đến cho ông ta để có được sự giúp đỡ của ông ta?" Erestor hỏi, "có vẻ như rằng ông ta có quyền lực còn vượt trên cả chiếc Nhẫn nữa."

"Không, ta không nên làm thế," Gandalf nói. "Đúng hơn nên nói rằng chiếc Nhẫn không có quyền lực đối với ông ta. Ông ta là chủ của chính mình. Nhưng ông ta không thể thay đổi bản thân chiếc Nhẫn được, không thể bẻ gãy quyền lực của nó đối với những thứ khác. Và bây giờ ông ta đã rút vào một vùng đất nhỏ, trong những ranh giới mà ông ta đã sắp đặt, cho dù không ai có thể thấy chúng, có thể là đang chờ đợi một sự thay đổi của tháng ngày, và ông sẽ không bước sau chúng."

"Nhưng trong những ranh giới thì có vẻ như không gì có thể làm ông ta mất tinh thần được," Erestor nói. "Sao ông ta không lấy chiếc Nhẫn và giữ nó ở đó, để nó vĩnh viễn không gây hại nữa?"

"Không," Gandalf nói, "ông ta không sẵn lòng. Ông ta có thể làm thế, nếu như tất cả những con người tự do trên thế giới cầu khẩn ông, nhưng ông ta sẽ không hiểu được sự cần thiết của vấn đề. Và nếu ông ta được trao chiếc Nhẫnm thì ông ta sẽ sớm quên nó, hoặc có thể nhất là ném phăng nó đi. Những điều như vậy không có chỗ trong tâm hồn của ông ta. Ông ta là một người bảo vệ kém an toàn nhất, và sự cô độc là đủ để trả lời mọi chuyện."

"Nhưng dù thế nào đi nữa," Glorfinder nói, "gửi chiếc Nhẫn đến cho ông ta chỉ còn thể làm trì hoãn những ngày khủng khiếp mà thôi. Ông ta ở rất xa. Lúc này thì chúng ta không thể mang nó lại cho ông ta mà không tên gián điệp nào phát hiện ra. Và nếu thậm chí là chúng ta có thể làm được đi nữa, thì sớm muộn gì Chúa Tể của Những Chiếc Nhẫn cũng sẽ tìm ra được chỗ giấu của nó và cũng sẽ tập trung mọi quyền lực của hắn về phía nó. Một mình Bombadil có thể thách đố lại một quyền lực như vậy không? Tôi nghĩ là không. Tôi là cuối cùng, khi mà tất cả những nơi khác đã bị chế ngự, thì Bombadil cũng sẽ ngã gục. Cuối Cùng cũng như ông ta là Đầu Tiên; và rồi Đêm sẽ đến."

Tôi không biết gì nhiều về Iarwain trừ cái tên," Galdor nói; "nhưng tôi nghĩ là Glorfinder đúng. Ông ta không có đủ quyền lực để thách đố Kẻ Thù của chúng ta, trừ phi trong lòng đất tồn tại một quyền lực như thế. Nhưng chúng ta đã thấy rằng Sauron có thể tàn phá và hủy diệt cả những ngọn đồi. Quyền lực nào vẫn còn nằm lại với chúng ta, tại đây, ở Imladris này, hoặc ở Cirdan nơi Những Bến Cảng, hay ở Lurien. Nhưng liệu họ có sức mạnh, liệu chúng ta có sức mạnh để ngăn chặn Kẻ Thù hay không, khi cuối cùng Sauron cũng sẽ đến, khi mà tất cả những nơi khác đều đã sụp đổ?"

"Ta không có sức mạnh đó," Elrond nói; "và họ cũng thế."

"Và chúng ta không thể dùng sức mạnh để giữ chiếc Nhẫn tách xa khỏi ông ta vĩnh viễn," Glorfinder nói, "chúng ta chỉ còn lại hai việc để cố gắng làm: mang nó ra Biển, hoặc phá hủy nó."

"Nhưng Gandalf đã cho chúng ta thấy rằng chúng ta không thể phá hủy nó bằng bất kỳ công cụ nào mà chúng ta có," Elrond nói. "Và những người đang cư ngụ ở Biển sẽ không tiếp nhận nó: nó thuộc về Trung Giới, dù tốt hat xấu; chính chúng ta, những người vẫn còn cư ngụ tại đây, sẽ xử lý nó."

"Vậy thì," Glorfinder nói, "chúng ta hãy ném nó vào những vực sâu, để cho những lời nói dối của Saruman trở thành sự thật. Vì thậm chí ngay tại Hội Đồng này, mọi thứ đã rõ rằng chân ông ta đã đi lắt léo. Ông ta biết rằng chiếc Nhẫn sẽ không mất vĩnh viễn, nhưng lại muốn chúng ta nghĩ thếl vì ông ta rất muốn có nó cho chính mình. Sự thật thường ẩn trong những lời nói dối: nó sẽ an toàn trong Biển Cả."

"Không an toàn vĩnh viễn đâu," Gandalf nói. "Trong biển sâu vẫn còn nhiều sinh vật sống, và biển cả hay đất liền gì rồi cũng có thể thay đổi. Và phần việc của chúng ta tại đây không phải để chỉ để suy nghĩ chỉ cho mùa tới, hay chỉ cho sinh mạnh của vài Con Người, mà về vận mệnh sắp tới của thế giới. Chúng ta phải tìm kiếm một giải pháp sau cùng cho mối đe dọa này, thậm chí nếu chúng ta không có hi vọng nào để tìm ra một giải pháp như thế."

"Và chúng ta sẽ không tìm những con đường vào Biển Cả như thế," Galdor nói. "Nếu như mọi người nghĩ rằng việc quay lại chỗ Iarwain có thể đầy nguy hiểm, thì việc trốn tránh ra Biển vào lúc này chất chứt đầy những hiểm nguy ghê gớm nhất. Tim tôi nói với tôi rằng Sauron sẽ chờ chúng ta đi về con đường phía tây, khi hắn biết được những gì đã xảy đến. Hắn sẽ sớm biết thôi. Bộ Chín đang bị mất ngựa nhưng điều này chỉ là một sự trì hoãn thôi, trước khi chúng tìm được những con chiến mã mới nhanh hơn. Lúc này hắn chỉ cần một sự suy yếu ở Gondor để thực hiện một chuyến hành quân đầy uy lực dọc theo bờ biển về phương; và nếu hắn đến đấy, tấn công và Những Ngọn Tháp Trắng và Những Bến Cảng, thì trong tương lai người Elves có thể sẽ không còn cách thoát khỏi bóng đêm bền lâu ở Trung Giới nữa."

"Nhưng cuộc hành quân ấy sẽ bị hoãn lại khá lâu," Boromir nói, "Ông nói rằng Gondor đang suy yếu. Nhưng Gondor vẫn đứng vững, thậm chí dù nó đã tận cùng sức lực rồi thì nó vẫn còn rất mạnh."

"Nhưng sự cảnh giác của nó không thể đẩy lùi Bộ Chín được nữa," Galdor nói. "Và hắn có thể tìm thấy những con đường khác mà Gondor không canh phòng."

"Vậy thì," Erestor nói, "chỉ có hai cách, như Glorfinder đã nói: giấu chiếc Nhẫn vĩnh viễn; hoặc phá hủy nó. Nhưng cả hai cách đều vượt quá khả năng của chúng ta. Ai sẽ giải câu đố này cho chúng ta?"

"Không ai ở đây có thể làm được điều đó," Elrond trầm giọng nói. "Ít nhất thì cũng không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra, nếu chúng ta chọn cách này hay cách kia. Nhưng bây giờ thì hình như tôi đã rõ con đường mà chúng ta phải chọn. Có vẻ như con đường về hướng tây là dễ dàng nhất. Dó đó cần phải tránh xa nó. Nó sẽ bị cnah chừng. Những người Elves thường hay chạy theo đường này. Cho nên bây giờ chúng ta phải chọn con đường khó khăn hơn, một con đường không được biết trước. Hi vọng của chúng ta nằm vào đó, nếu như vẫn còn hi vọng. Đi thẳng vào nơi nguy hiểm - tiến về Mordor. Chúng ta phải ném chiếc Nhẫn vào Lửa."

Im lặng lại bao trùm. Frodo, thậm chí là khi đang ở trong ngôi nhà xinh đẹp đang trông ra vùng thung lũng ngập đầy ánh nắng với tiếng nước róc rách vẳng vọng như vậy, vẫn cảm thấy một bóng tối hãi hùng trong tim mình. Boromir cục cựa, và Frodo nhìn ông. Ông đang mân mê cái tù và lớn và cau mày. Cuối cùng ông nói.

"Tôi không hiểu tất cả những chuyện này," ông nói. "Saruman là một tên phản bội, nhưng chẳng lẽ ông ta không có được một cái nhìn khôn ngoan sao? Vì sao các ông cứ luôn nói về việc giấu giếm và phá hủy? Vì sao chúng ta không nghĩ rằng Chiếc Nhẫn Vĩ Đại đã rơi vào tay chúng ta để phục vụ chúng ta trong giờ phút cần kíp này? Nếu các Lãnh Chúa Tự Do có nó thì họ chắc chắn có thể đánh bại được Kẻ Thù. Tôi cho rằng đó chính là điều mà hắn sợ nhất. Những Con Người ở Gondor rất dũng cảm, và họ sẽ không bao giờ chịu quy phục; nhưng họ có thể bị đánh quỵ. Trước tiên lòng dũng cảm phải cần có sức mạnh, và rồi là vũ khí. Hãy để chiếc Nhẫn làm vũ khí của các ông, nếu như nó có một quyền lực như các ông đã nói. Hãy dùng nó và hướng đến thắng lợi!"

"Than ôi, không được," Elrond.. "Chúng ta không thể nào dùng đến Chiếc Nhẫn Ra Lệnh được. Chúng ta đã biết rõ điều này. Nó thuộc về Sauron và được làm ra dành riêng cho hắn mà thôi, và nó luôn đồng hành cùng ma quỷ. Sức mạnh của nó, Boromir ạ, là vô cùng ghê gớm với những ai được nó điều khiển theo ý muốn, chỉ trừ những ai đã sẵn có một quyền lực ghê gớm từ bản thân. Nhưng thậm chí với họ thì nó lại càng nguy hiểm khủng khiếp hơn nữa. Ước muốn ghê gớm của nó sẽ làm mất đi thiện tính. Hãy nghĩ đến Saruman mà xe. Nếu như bất kỳ ai trong Hội Đồng Thông Thái với chiếc Nhẫn này lật đổ được Lãnh Chúa Mordor, dùng chính những nghệ thuật của hắn, thì ông ta sẽ lại tự đặt mình lên chiếc ngai vàng của Sauron, và một Chúa Tể Hắc Ám mới sẽ lại xuất hiện. Và đó lại chính là một lý do nữa để tiêu diệt chiếc Nhẫn này: khi mà nó còn tồn tại trên thế giới này thì nó sẽ là một mối nguy hiểm, thậm chí với cả Hội Đồng Thông Thái. Bởi vì vào lúc khởi đầu thì không có ai là độc ác cả. Thậm chí cả Sauron cũng không thế. Ta sợ không dám cầm đến chiếc Nhẫn để giấu nó. Ta sẽ không cầm đến chiếc Nhẫn để sử dụng nó."

"Ta cũng vậy," Gandalf nói.

Boromir nhìn họ đầy nghi ngờ, nhưng ông ta cúi đầu xuống. "Thôi vậy," ông nói. "Thế thì chúng ta đành phải tin vào những vũ khí mà chúng ta có ở Gondor. Và trong tình huống xấu nhất, trong khi những người ở Hội Đồng Thông Thái bảo vệ chiếc nhẫn này, thì chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu. Có lẽ là Thanh Gươm-đã-Gãy sẽ chặn được trào lưu, nếu như bàn tay sử dụng nó không chỉ kế thừa một di vật thừa kế, mà còn cả sức mạnh của những Vị Vua Của Con Người."

"Ai nói được," Aragorn nói. "Nhưng rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ kiểm tra điều đó."

"Ngày đó có thể sẽ không còn lâu nữa," Boromir nói. "Cho dù tôi không yêu cầu giúp đỡ, chúng tôi vẫn cần nó. Chúng tôi sẽ được an ủi khi biết rằng cũng còn những người khác đang chiến đấu với tất cả những gì ho có."

"Thế thì hãy an ủi mình đi," Elrond nói. "Vì vẫn còn những quyền lực và những vương quốc khác mà ông không biết, và họ đang ẩn trước ông. Anduin Vĩ Đại đã chảy qua nhiều bờ biển, trước khi nó đến được Argonath và Những Cánh Cổng Gondor."

"Nó vẫn có thể hữu dụng cho tất cả," Gluin Người Lùn nói, "nếu như tất cả những sức mạnh này được hợp lực, và quyền lực của từng người đều được dùng vì mục đích chung. Những chiếc nhẫn khác có thể kém xảo trá hơn, và vẫn có thể được dùng khi chúng ta cần. Chúng tôi đã để lạc bộ Bảy - nếu như Balin không tìm thấy chiếc nhẫn sau cùng của chúng từ Thrur; hoàn toàn không thể nghe thấy tin tức gì về nó kể từ khi Thrur tử trận tại Moria. Thật ra cho đến lúc này tôi đã có thể tiết lộ rằng Balin đã ra đi với một hi vọng rằng có thể tìm thấy chiếc nhẫn ấy."

"Balin sẽ không tìm thấy chiếc nhẫn nào ở Moria đâu," Gandalf nói. "Thrur đã truyền nó cho Thrbin con trai của ông, nhưng Thrbin đã không truyền cho Thorin. Nó đã bị tước khỏi Thrbin trong những nhà ngục ở Dol Guldur. Ta đã đến quá trễ."

"A, than ôi!" Gluin kêu lên. "Thế thì khi nào mới đến ngày báo thù của chúng tôi? Nhưng ở đấy vẫn còn Bộ Ba. Còn Ba Chiếc Nhẫn của người Elves thì thế nào? Người ta nói là đó là những chiếc Nhẫn rất hùng mạnh. Chẳng lẽ những Lãnh Chúa Elves không còn giữ nó sao? Nhưng chúng cũng được chế tạo bởi Chúa Tể Hắc Ám từ thời xa xưa. Chúng có vô ích không? Tôi thấy ở đây có những lãnh chúa Elves. Họ sẽ nói gì?"

Những người Elves không trả lời. "Ông không nghe tôi nói sao, Gluin?" Elrond nói. "Bộ Ba không phải do Sauron chế tạo, và hắn cũng chưa bao giờ chạm đến chúng cả. Nhưng không được phép nói đến chúng. Nói nhiều đến chúng vào lúc này chỉ gây nghi ngờ thôi. Chúng không vô dụng. Nhưng chúng không phải được làm ra như những vũ khí dùng trong chiến tranh hay chinh phạt: quyền lực của chúng không nằm ở đấy. Những người chế tạo ra chúng không mơ ước đến sức mạnh, thống trị hay hay giàu có, nhưng họ hiểu, chế tạo và chữa trị, để bảo quản những gì trong trắng. Đó là những phẩm chất của những gì mà người Elves ở Trung Giới đã chế tạo, cho dù bên trong chúng còn bao nỗi buồn đau. Nhưng tất cả những gì đã được chế tạo bởi những ai đã sử dụng Bộ Ba sẽ khiến làm họ bị hủy hoại, tâm hồn và trái tim của họ sẽ hiện rõ ra với Sauron, nếu như hắn có được Số Một. Nếu như Bộ Ba chưa bao giờ có thì tốt hơn. Đó chính là mục đích của hắn."

"Nhưng điều gì sẽ xảy ra, nếu Chiếc Nhẫn Ra Lệnh bị phá hủy như lời đề nghị của ông?" Gluin hỏi.

"Chúng ta không biết chắc," Elrond buồn bã trả lời. "Một số người hi vọng rằng Ba Chiếc Nhẫn, mà Sauron chưa bao giờ chạm tới, sẽ trở nên tự do, và những người điều khiển nó sẽ có thể hàn gắn lại những vết thương mà hắn đã gây ra cho thế giới. Nhưng có thể là khi Số Một mất đi, thì Bộ Ba cũng sẽ mất tác dụng, nhiều điều tốt đẹp sẽ tan biến và bị quên lãng. Đó là niềm tin của tôi."

"Nhưng tất cả những người Elves sẽ sẵn sàng chấp nhận điều này," Glorfinder nó. "nếu như nhờ nó mà quyền lực của Sauron có thể bị phá vỡ, và nỗi sợ hãi về sự cai trị của hắn sẽ mất đi vĩnh viễn."

"Do đó một lần nữa chúng ta trở lại việc phá hủy chiếc Nhẫn," Erestor nói, "nhưng chúng ta chẳng hề tiến lại được gần hơn. Chúng ta có đủ sức lực để tìm đến Ngọn Lửa mà nó được tạo ra hay không? Đó là một con đường tuyệt vọng. Nếu không có sự khôn ngoan của Elrond thì tôi đã nói rằng đó là một sự điên rồ rồi."

"Tuyệt vọng, hay điên rồ à?" Gaffer nói. "Đó không phải là tuyệt vọng, bởi vì tuyệt vọng chỉ dành cho những ai nhìn vào kết cục toàn bằng sự nghi ngờ. Chúng ta không vậy. Chúng ta đã dùng sự khôn ngoan để xác định điều cần phải làm, chúng ta đã cân nhắc tất cả những cách có thể, cho dù có vẻ như đó là một sự điên rồ đối với những ai đặt sai hi vọng. Nào, cứ lấy sự điên rồ làm cái áo khoác, một tấm màn che trước mắt Kẻ Thù! Bởi vì hắn rất khôn ngoan, và hắn cân nhắc mọi chuyện từng li từng tí bằng sự hiểm độc của hắn. Nhưng hắn biết một cách duy nhất để đánh giá đó làm tham vọng, tham vọng quyền lực; và hắn đánh giá mọi trái tim dựa trên tiêu chuẩn đó. Trong tim mình, hắn không nghĩ đến một chuyện mà bất kỳ ai cũng chùn bước, đó là chúng ta đang tìm chiếc Nhẫn để tiêu diệt nó. Nếu chúng ta làm như vậy, hắn sẽ bị lạc lối.

"Ít nhất là trong một thời gian," Elrond nói. "Đó là con đường mà ta phải đi, nhưng nó sẽ rất hiểm trở. Và sẽ chẳng có sức mạnh hay sự khôn ngoan nào có thể mang chúng ta đi xa được trên con đường này. Mục đích này có thể đạt được bằng sự mềm yếu nhưng đầy hi vọng như sự mạnh mẽ. Nhưng một cuộc hành trình hiển hách như vậy sẽ làm di chuyển bánh xe lịch sử: những bàn tay nhỏ có thể làm được điều đó, bởi vì chúng phải làm, trong khi những đôi mắt vĩ đại đang nhìn vào những nơi khác."

"Hay lắm, hay lắm, Chủ Nhân Elrond!" Bilbo chợt nói. "Đừng nói nữa! Điều mà ngài muốn hướng đến đã rõ rồi. Bilbo là tên hobbit ngu ngốc đã bắt đầu chuyện này, và Bilbo tốt hơn là nên kết liễu nó, hoặc kết liễu chính mình. Ở đây tôi rất thoải mái, và tiếp tục viết cuốn sách của mình. Nếu ông muốn biết, tôi chỉ vừa mới viết phần kết của nó. Tôi nghĩ là sẽ viết thế này: và ông ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi sau khi những ngày của ông ta chấm dứt. Đó là một kết cục tốt đẹp, và trước đó cũng chẳng hề có việc gì tồi tệ cả. Bây giờ tôi sẽ thay đổi nó: có vẻ như mọi việc sẽ không diễn ra như vậy và dù sao đi nữa thì chắc chắn sẽ phải có nhiều chương mới nữa, nếu như tôi còn sống để viết nó. Đó là một chuyện phiền nhiễu khủng khiếp. Khi nào thì tôi nên bắt đầu nhỉ?"

Boromir nhìn Bilbo với vẻ khác nhiên, nhưng tiếng cười tắt lịm trên môi ông khi ông thấy tất cả những người khác đang nhìn ông hobbit già với vẻ kính trọng nghiêm trang. Chỉ có Gluin mỉm cười, nhưng nụ cười của ông đến từ những ký ức xa xưa.

"Tất nhiên, anh bạn Bilbo thân mến của ta," Gandalf nói. "Nếu anh thật sự muốn bắt đầu chuyện này, thì có thể mọi người sẽ chờ đợi anh kết thúc nó. Nhưng anh đã biết rõ rằng bắt đầu là một tuyên bố quá vĩ đại chó bật kỳ việc gì, và đó là là một phần nhỏ trong những chiến công hiển cách được tạo ra bởi bất kỳ anh hùng nào. Anh không cần phải cúi mình! Cho dù từ ngữ có nghĩa nào đi nữa, chúng ta đều không hề nghi ngờ rằng anh đang có một đề nghị can đảm ẩn dưới những lời đùa cợt. Nhưng nó vượt quá sức anh, Bilbo ạ. Anh không thể quay ngược mọi chuyện được. Chuyện đã qua rồi. Nếu anh vẫn còn tiếp tục cần lời khuyên của tôi, tôi sẽ nói rằng phần viết về anh sẽ không hề thay đổi! Vẫn còn hi vọng cho chuyện này. Những hãy sẵn sàng để viết phần tiếp, khi mà họ đến."

Bilbo cười. "Trước đây tôi chưa bao giờ thấy ông cho tôi một lời khuyên dễ chịu cả." ông nói. "Và tất cả những lời khuyên khó chịu của ông đều tốt cả, tôi không biết là lời khuyên này có tệ không. Nhưng tôi vẫn không cho rằng tôi còn đủ sức mạnh hay may mắn để xử lý với cái Nhẫn. Nó vẫn lớn lên, nhưng tôi thì không thế. Nhưng hãy nó cho tôi biết, ông muốn nói gì với chữ họ?"

"Những người truyền tin được cử đi cùng với chiếc Nhẫn!"

"Chính thế! Và họ là những ai? Tôi cảm thấy là Hội Đồng đã có quyết định, và tất cả đã được quyết định. Những người Elves có thể có những cách nói riêng đầy diễn cảm, và những Người Lùn thì có thể chịu đựng được những sự mệt mỏi ghê gớm; những tôi chỉ là một hobbit già, và tôi đã đã bị lỡ bữa trưa lúc chính ngọ. Lúc này các ông không thể nghĩ đến một số cái tên sao? Hay là dời nó đến sau bữa chiều?"

Không ai trả lời. Tiếng chuông chính ngọ vang lên. Vẫn không ai nói gì. Frodo liếc nhìn tất cả các khuôn mặt, nhưng họ không nhìn ông. Tất cả Hội Đồng đều ngồi lặng, mắt nhìn xuống, như thể đang suy nghĩ miên man. Ông cảm thấy sợ hãi khủng khiếp, như thể ông đang chờ đợi một sự công bố về những việc khủng khiếp mà ông đã thấy từ trước từ lâu và hi vọng một cách tuyệt vọng rằng sẽ chẳng có ai nói gì cả. Tim ông tràn ngập sự thèm khát được ở lại trong yên bình bên Bilbo ở Rivendell. Cuối cùng, với một nỗ lực khủng khiếp, ông nói, và ngạc nhiên khi nghe thấy những lời của chính mình, như thể đang có ai khác đang dùng giọng nói nhỏ nhẹ của ông.

"Tôi sẽ mang chiếc Nhẫn," ông nói. "cho dù tôi không biết đường."

Elrond nhướng mắt lên và nhìn ông, và Frodo cảm thấy tìm mình như đang bị xuyên thấu bởi cái nhìn sắc bén đột ngột ấy. "Nếu tôi hiểu đúng tất cả những gì tôi đã nghe," ông nói, "thì tôi nghĩ rằng nhiệm vụ này đã được chỉ định cho tôi, Frodo; và nếu các ông không tìm được một con đường, thì sẽ không ai làm được cả. Đây chính là giờ của những người ở Quận, khi họ vươn lên từ những cánh đồng lặng lẽ của họ để làm rung những ngọn tháp và những lời khuyên Vĩ Đại. Ai trong số toàn thể Hội Đồng Thông Thái có thể thấy trước được nó? Hoặc là, nếu như họ thông thái, thì sao họ lại chờ đợi để biết nó, cho đến khi giờ quyết định được điểm?"

"Nhưng đó là một gánh nặng ghê gớm. Nặng đến nỗi không ai có thể đặt nó lên vai người khác. Ta không thể đặt nó lên vai anh. Nhưng nếu ấy tự nguyện nhận nó, thì ta cho rằng quyết định của anh là đúng đắn; và cho dù tất cả những người bạn của người Elf vĩ đại vào thời xa xưa, Hador, Hurin và Turin, và bản thân Beren cùng tập hợp lại, thì chỗ của anh vẫn là ngồi giữa họ."

"Nhưng chắc chắn ông sẽ cử ông ấy đi một mình, thưa Chủ Nhân?" Sam kêu lên, anh không thể kìm chế mình lâu hơn nữa, và anh nhảy dựng lên từ cái góc mà anh đang ngồi lặng lẽ nãy giờ trên sàn nhà.

"Chắc chắn là không!" Elrond nói, quay về phía anh với một nụ cười. "Ít nhất sẽ có anh cùng đi với anh ta. Rất khó để phân cách anh với anh ta, thậm chí khi anh ta được triệu tập đến một hội đồng bí mật còn anh thì không."

Sam ngồi phịch xuống, mặt đỏ ửng và lầm bà lầm bầm. "Chúng ta đang đưa đẩy mình vào một hoàn cảnh tốt đẹp đấy, ngài Frodo ạ!" anh ta nói, lúc lắc đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx