sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được? - Chương 181

Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?Chương 181

“Nhưng ngày hôm nay, quả thật cô và con trai của cô đã mang lại tổn thương cho Cảnh Sâm, vị trí của nó vốn phải là người đứng nơi đỉnh cao nhất, nhưng bây giờ thì sao, [chuvy-] bởi vì mẹ con của cô mà nó lại trở nên không thèm quan tâm cũng không thèm để ý bất cứ cái gì nữa, đây là điều mà hiện tại ta không thể dễ dàng tha thứ cho cô được!”

Đôi tay Hoắc Lạc đặt lên trên đầu cây gậy, quả thật trên khuôn mặt không thể hiện một chút cảm xúc nào, thậm chí một chút cảm xúc tức giận khi nói chuyện qua điện thoại với Hoắc Cảnh Sâm lúc nãy cũng đã biến mất không dấu vết, [chuvy-] nhưng trên thực tế thì sao, chính những lúc bình tĩnh như thế này mới chính là lúc cắn người, mà ngay tại chỗ này, đôi mắt trong veo của Niệm Thần nãy giờ không thể hiện cảm xúc gì thì lúc này không hiểu sao lại phủ thêm một lớp khói mờ nhạt...

“Vậy ý ngài muốn như thế nào? Dù tôi có muốn đi chăng nữa thì Hoắc Cảnh Sâm cũng không dễ dàng cho phép bất luận kẻ nào khoa chân múa tay trên đầu trên cổ của anh ấy.”

Lời nói của Hoắc Lạc lại một lần nữa thành công khiến cho Niệm Thần tức giận xù lông, nhưng mà thật ra, không chỉ có một mình Hoắc Lạc biết tức giận, [chuvy-] Niệm Thần cũng không biết sai ở chỗ nào, cứ cho rằng ông lão này cố tình kiếm chuyện với mình, [chuvy-] đầu đuôi câu chuyện là như thế nào, không phải là cô đã yên lặng tránh trái đỡ phải rồi sao?

Đương nhiên cô sẽ tự giác tôn trọng trưởng bối của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng đó chỉ là điều kiện đầu tiên để giao tiếp, nếu như sự tôn trọng của cô lại không đổi lấy được sự tôn trọng của đối phương, như vậy thì cho dù có là trưởng bối, cô cũng không thể tiếp tục nhẫn nhịn chịu nhục như thế được!

Hoắc Lạc gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Niệm Thần, dường như hỏa khí trong con ngươi cũng có phần giảm bớt ít nhiều rồi:

“Cô hoàn toàn có thể yên tâm, ta cũng không có ý bắt cô phải rời xa Cảnh Sâm.”

Thật ra, thậm chí Niệm Thần còn tưởng tượng ra những màn kế tiếp sẽ diễn ra như các bộ phim thần tượng, đầu tiên là gặp gỡ rồi ngay lúc này sẽ dùng phương thức đặc biệt để giải quyết những chuyện như thế này, [chuvy-] tình huống máu chó nhất là thổi vào bên tai cô một dãy từ 6 chữ số trở lên rồi kêu cô biến mất khỏi thế giới của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng mà thần phật ơi, cô chỉ muốn nói rằng, giá trị con người của tên yêu nghiệt Hoắc Cảnh Sâm kia đâu thể nào chỉ đáng mấy triệu bạc đơn giản như vậy được.

Nhưng ngoài dự đoán là, ngược lại lời nói của Hoắc Lạc lại khiến cô hoàn toàn khó hiểu, ngay lập tức phản ứng hơi chậm, có chút không theo kịp tiến độ của câu chuyện.

Cô im lặng chờ đợi câu nói kế tiếp của Hoắc Lạc, cô nghĩ rằng Hoắc Lạc đã đích thân đến chỗ này, như vậy nhất định không chỉ đơn giản là muốn gặp Hoắc Cảnh Sâm thôi, [chuvy-] bằng chứng là đã có những lời nói phía đằng trước rồi đó, thì sẽ càng không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được!

“Ta nghĩ là cô đã từng nhìn thấy Sở Vận Nhi rồi có đúng không?”

Im lặng một lúc, Hoắc Lạc mới mở miệng nói tiếp.

Đột nhiên lại đề cập đến người con gái này, Niệm Thần không đoán được dụng ý thật sự của Hoắc Lạc là như thế nào, nên cũng lễ phép phối hợp gật đầu xác nhận.

“Ta không nhúng tay tham gia vào chuyện tình cảm của những người trẻ tuổi các cô, Cảnh Sâm là cháu nội của ta, cho tới bây giờ, không ai có thể can thiệp vào bất cứ quyết định nào của nó được, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu cô đã quyết định muốn đi chung một con đường với Cảnh Sâm, [chuvy-] vậy thì các người phải hứa là cố gắng hết sức không được làm tổn thương đứa bé Vận Nhi kia.”

Niệm Thần không hiểu “cố gắng không được gây tổn thương đến Vận Nhi” là có ý gì, nhưng mà cô chỉ biết được Sở Vận Nhi có tình cảm khá sâu đậm với Hoắc Cảnh Sâm, mà giờ anh và cô lại đang ở cùng một chỗ với nhau, vậy làm sao có thể không gây tổn thương cho Sở Vận Nhi được:

“Đây là vấn đề tình cảm, tình huống trước mắt thì nhất định cô ấy sẽ bị tổn thương, trừ khi cô ấy có thể buông tha đoạn tình cảm yêu đương này với Cảnh Sâm.”

Cô nói đều là sự thật, thật ra việc anh và cô ở chung một chỗ thì người bị tổn thương đâu phải chỉ có riêng một mình Sở Vận Nhi đâu? Nhưng có điều là cô không quan tâm cũng chẳng muốn quan tâm những con người đó.

Đương nhiên rồi, từ trước đến giờ Niệm Thần không phải là loại con gái ngoan ngoãn biết nghe lời, điều này cũng khiến cho Hoắc Lạc đã phải đau đầu, mà lúc này Niệm Thần lại đưa ra đáp án như vậy cho ông, [chuvy-] có lẽ ông vẫn còn muốn giữ bí mật kia nhưng xem ra lúc này chỉ có thể phơi bày ra cho Niệm Thần được biết, vấn đề kia đã xảy ra từ rất lâu rồi, Hoắc Lạc nhíu mày, thở dài, mở miệng nói:

“Ta sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện, từ khi Cảnh Sâm còn nhỏ đã gặp một chuyện suýt chút nữa phải mất mạng, nhưng nó có thể sống sót đến bây giờ, là do cái mạng của nó được cha của Vận Nhi dùng mạng của ông ấy để đổi lấy, còn về phần Vận Nhi, từ khi con bé mười lăm tuổi cũng đã hy sinh cho Cảnh Sâm, hai chân của con bé suốt đời này vẫn lưu lại di chứng, con bé rất yêu Cảnh Sâm, thậm chí ngay từ khi còn rất nhỏ thì ta đã nhìn ra được điều này rồi, nhưng trái ngang là Cảnh Sâm chỉ coi con bé như em gái mà thôi, cô thật là người may mắn, như vậy thì ít nhất cũng phải có một chút ít lòng biết ơn, [chuvy-] để tâm đến cảm nhận của Vận Nhi một chút, ít nhất cũng phải nhớ đến một việc là nếu không có hai cha con của Vận Nhi hy sinh tính mạng thì sẽ không có một Cảnh Sâm sống tốt như ngày hôm nay.”

Trên đoạn đường bước đến với Hoắc Cảnh Sâm, ít nhiều gì Niệm Thần cũng coi như hiểu rõ những chuyện đau lòng cùng chua xót, nhưng chỉ không ngờ giữa anh và Sở Vận Nhi còn xảy ra một câu chuyện ly kỳ như thế này nữa, nhưng thật ra thì, nếu cẩn thận nhớ lại những chuyện từ trước đến giờ thì cũng không phải không có đạo lý, Hoắc Cảnh Sâm luôn đối xử đặc biệt với Sở Vận Nhi, coi như chuyện này có thể giải thích được điều đó.

“Ta vẫn luôn cảm thấy tình cảm giữa Cảnh Sâm và Vận Nhi, nếu không phải vì sự xuất hiện của cô, có lẽ cũng sẽ thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó thì Cảnh Sâm cũng sẽ cưới Vận Nhi, cho dù là không thích, [chuvy-] thì ít nhất Cảnh Sâm cũng sẽ giống như vợ chồng bình thường mà đối đãi với Vận Nhi, cũng coi như trả ơn cho hai cha con nhà con bé đó, nhưng giờ thì trong lòng trong mắt của Cảnh Sâm đều đặt hết trên người của cô, ta chỉ mong muốn khi cần thiết thì chí ít cũng không tàn nhẫn với Vận Nhi, đứa bé kia lớn lên đến giờ cũng thật khổ sở...”

Ông im lặng như lắng đọng khơi gợi lại chuyện xưa, vẻ mặt ông che giấu sự sầu não nặng nề, khi lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Niệm Thần thì vẻ mặt lại thay đổi bằng nét bén nhọn:

“Cảnh Sâm là cháu nội của ta, là người duy nhất trên thế giới này mà ta bảo vệ vô điều kiện, cho nên, nếu nó đã lựa chọn cô thì ta cũng không ngăn cản, ta không thảo luận sâu xa về thứ tình cảm này, nhưng hôm nay cô chắc chắn đã trở thành cái xương sườn mềm của Cảnh Sâm, [chuvy-] cô là một người rất thông minh, cô biết ý nghĩa những lời nói này của ta là gì, cô có thể yên tâm đi theo Cảnh Sâm, ta cũng rất tin tưởng nếu như cháu ta đã chọn cô thì chắc chắn cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt, nhưng nếu như, nếu như có một ngày chính cô là người đem đến tổn thương cho nó, như vậy ta sẽ là người đầu tiên không tha cho cô.”

Hiện tại không thể nói rõ ràng cảm giác trong lòng là như thế nào, nhưng ngay tại thời điểm nhạy cảm này, khi người thân yêu nhất của Hoắc Cảnh Sâm lại đang cùng tranh đấu ngươi còn ta mất với Hoắc Cảnh Sâm, thì anh ấy vẫn còn có một ông nội như vậy, chắc chắc Hoắc Cảnh Sâm vô cùng quý trọng phần tình thân này, [chuvy-] tự nhiên Niệm Thần cũng cảm thấy không còn ghét ông lão trước mắt nữa, người này chỉ một lòng lo lắng cho cháu trai của mình, không gì hơn.

“Tôi...” Ngay lúc Niệm Thần định mở miệng muốn nói cái gì đó thì nghe tiếng thắng xe ở bên ngoài, vậy là Hoắc Cảnh Sâm đã trở về rồi, cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nhìn về phía Hoắc Lạc:

“Hiện tại tôi có nói cái gì thì cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, nhưng tôi vẫn còn có thể nói điều này với ngài, tôi thật lòng yêu Hoắc Cảnh Sâm, cũng có thể nói đã đến tình trạng nếu phải rời xa anh ấy thì không thể sống nổi nữa...”

Giọng nói của cô không lớn lắm, nhưng từng chữ từng chữ rất kiên định, khi rơi vào trong tai Hoắc Lạc, [chuvy-] kết hợp với ánh mắt chân thành của cô lúc này, ngay lập tức khẳng định cũng đủ lấy lòng Hoắc Lạc, người phụ nữ này rất thích hợp với Hoắc Cảnh Sâm.

Tiếng nói của cô vừa dứt, nơi cửa chính có tiếng mở cửa, ngay sau đó bóng dáng Hoắc Cảnh Sâm đã xuất hiện nơi cửa chính rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx