sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đoạn Kết Câu Chuyện

Chiều hôm đó, cho dù Jennifer không dừng lại để nói chuyện thì cô ấy cũng đã thu hút sự chú ý của tôi rồi. Suốt hai tuần đầu, lớp dạy viết văn của tôi vẫn chưa ổn định được. Toàn là những gương mặt sinh viên xa lạ, phần lớn là năm nhất, và họ đang cố thích nghi với môi trường mới. Sau ngày học thứ hai, tôi rất vui vì đã có dịp gặp và biết được ít nhất tên của một sinh viên trong lớp khi Jennifer đến hỏi tôi một câu hỏi.

Jennifer viết văn không hay, nhưng nỗ lực của cô bé thì có thừa. Cô ấy học hành chăm chỉ và vượt hơn hẳn các bạn. Jennifer đam mê học tập, và điều đó khiến tôi rất hứng thú khi dạy cho cô ấy. Lúc đó tôi đã không nhận ra rằng chính Jennifer cũng đã chỉ cho tôi biết thêm rất nhiều điều.

Một buổi chiều nọ, Jennifer ghé qua chỗ tôi sau giờ tan học. Cô ấy không thắc mắc về phần bài tập cũng như không hỏi gì về bài luận tôi đã phát lại.

Cô ấy nói khẽ: "Hôm qua em không đi học. Suốt ngày em ở trung tâm y tế". Tôi hoảng hốt nhìn em. Nhưng cô ấy đã điềm tĩnh trấn an tôi: "Giờ thì em khỏe rồi". Nói rồi cô ấy bỏ đi.

Hai hôm sau, bố Jennifer gọi điện nói với tôi rằng cô ấy sẽ nghỉ học vài ngày. Cô ấy đã nhập viện vì bị viêm màng não. Vài ngày sau, ông ấy lại gọi, và sau đó nữa cũng vậy. Ông nói rằng bệnh trạng của Jennifer diễn biến ngày càng xấu và có thể cô ấy sẽ không hoàn tất được kỳ học.

Jenny vẫn nằm trong bệnh viện cách nhà khoảng 90 dặm. Mẹ cô ấy luôn ở bên cạnh, bà nằm trong góc một căn phòng chật hẹp của bệnh viện, đêm đêm vẫn ngủ ngay trên ghế.

Ông bà và cả những người bạn thân bao năm nay của cô đều đến bệnh viện thăm cô. Bệnh tình của Jenny không khá hơn mà còn xấu đi rất nhiều. Tôi đã rất hãi hùng khi nhìn thấy một cô gái xanh xao, hốc hác, người mà chỉ mới mười ngày trước đây thôi, rất tràn trề sức sống và sôi nổi trong lớp học của tôi. Khi ông bà của cô đến thăm, cô tự hào giới thiệu tôi với họ, giọng thều thào: "Đây là thầy dạy viết văn của con ở trường đại học". Tôi còn nhớ như in những gì bố Jennifer đã nói khi ông gọi điện cho tôi lần đầu tiên: "Đối với Jenny việc học là tất cả".

Một tuần sau, Jenny gọi điện cho tôi và bảo rằng cô ấy đang dần bình phục. Cô ấy còn dõng dạc tuyên bố: "Em sẽ đi học trở lại". Tôi cố nén nước mắt và nói với em: "Chắc chắn như vậy rồi". Nhưng cũng vào khoảng thời gian đó, báo đài đã đưa tin về cái chết của một sinh viên ở một ngôi trường khác cũng vì bệnh viêm màng não. Sau đó, Jenny lại phải nhập viện.

Năm tuần sau, tôi bước vào lớp và thấy Jenny đang ngồi trên ghế mỉm cười trò chuyện cùng các bạn xung quanh. Tôi nín thở khi cô sinh viên gầy yếu ấy tiến lại bàn tôi và nộp cho tôi tất cả những bài luận văn mà cô còn nợ, tất cả đều được hoàn tất với khả năng tư duy xuất sắc. Sức mạnh của lòng quyết tâm vượt qua bệnh tật tỏa sáng trên khuôn mặt xanh xao, yếu ớt của cô sinh viên mười tám tuổi. Tuy vậy, chỉ vài ngày sau đó, tôi đã biết được đoạn kết của câu chuyện.

Sáng hôm Chủ nhật, hai cô bạn cùng phòng với Jenny là Maren và Kate vừa thức dậy thì thấy Jenny đang lê bước vào phòng tắm. Cô ấy bị đau đầu khủng khiếp và đã nôn mửa suốt đêm. Bốn mươi lăm phút sau, khi hai cô bạn chuẩn bị đi nhà thờ thì Jenny vẫn còn ở đấy. Maren cảm thấy rất lo lắng cho Jenny và nhờ mọi người trong trường đạo cầu nguyện cho cô ấy. Ba tiếng sau, khi họ trở về ký túc xá thì Jenny vẫn còn đang đau đớn dữ dội. Sợ rằng cứ như thế thì Jenny sẽ bị mất nước nên họ quyết định đưa cô ấy đến phòng cấp cứu.

Hai cô bạn đỡ Jenny ra xe và đưa cô ấy đến bệnh viện. Họ ở lại đó suốt bảy tiếng đồng hồ bên cạnh người bạn của mình, tìm cách liên lạc với bố mẹ cô, trả lời các câu hỏi của bác sĩ và tìm cách an ủi cô bệnh nhân 18 tuổi khi cô ấy phải tiến hành vô số các xét nghiệm. Khi bố mẹ Jenny đến thì hai cô bạn ra về nhưng sáng hôm sau đã quay trở lại bệnh viện khi các bác sĩ cho biết tình trạng viêm não là do vi khuẩn gây ra. Đến trưa thì toàn thể hai trăm sinh viên công giáo ở khu đại học đều cầu nguyện cho Jenny.

Tôi tin rằng hai cô bạn này đã mang phép lạ đến cho cuộc đời của Jenny. Tôi nhớ khi mình còn là sinh viên năm nhất, có người đã hỏi rằng tôi xem ai là người hùng của mình. Lúc đó tôi đã không có câu trả lời. Từ đó đến nay, tôi thấy mình đã tìm kiếm những người hùng không hề đúng chỗ. Bây giờ nếu hỏi lại tôi khâm phục ai, tôi sẽ nói ngay về hai cô sinh viên đại học rất đỗi bình thường này.

- Jo Wiley Cornell


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx