sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hạ Bệ Tên Khùng!

Không thể như thế được. Vừa bước vào khuôn viên trường đại học, tôi đã thấy khắp nơi dán đầy những tấm áp phích với dòng chữ ngoằn ngoèo "Hạ bệ tên khùng". Tôi chính là chủ tịch hội sinh viên. Khi các bạn sinh viên vào đến trường, tôi thấy họ vây quanh các tấm áp phích rồi nhìn về phía tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy tim và toàn thân mình đang bị đẩy tới đẩy lui trên một cái bàn mài pho-mát. Tôi như bị vỡ tan thành từng mảnh và đang phải cố hết sức để giữ bình tĩnh.

Khi tôi được bầu làm chủ tịch hội sinh viên thì các nhân viên trong trường đại học đã chúc mừng chiến dịch của tôi và nói rằng đó là một trong những cuộc vận động tuyệt nhất mà nhà trường từng thấy. "Sự nghiệp chính trị" của tôi bắt đầu bằng việc ném mấy chiếc đĩa nhựa lên thảm cỏ trong khu đại học. Tôi ném một chiếc đĩa nhựa vào một người nào đó mà tôi chẳng quen biết và rồi người này lại ném vào một người không quen biết khác. Chẳng bao lâu, chúng tôi đã hình thành một nhóm gồm những người thường gặp nhau mỗi ngày tại bữa ăn trưa để ném những chiếc đĩa nhựa cho nhau.

Một hôm, trong lúc đang ném đĩa, nhóm chúng tôi nảy ra ý định sẽ leo lên ngọn núi gần khu đại học. Khi lên tới đỉnh, chúng tôi cảm giác như mình đang tham dự vào một trại hè. Chúng tôi cười đùa, nhảy múa và kể chuyện cho nhau nghe. Quả thật là thú vị. Trong lúc chơi đùa như những đứa trẻ giữa bầu không khí mát mẻ, chúng tôi nhất trí rằng tuần tới sẽ lại leo núi. Phương châm của chúng tôi là: "Mỗi người sẽ dẫn theo một người bạn".

Thế nên vào tuần sau đó, trong lúc chơi ném đĩa, chúng tôi đã ném vào những người không quen biết rồi chạy đến mời họ đi leo núi cùng chúng tôi. Ban đầu, chúng tôi chỉ là một nhóm nhỏ nhưng khi thông tin lan truyền thì số người tham gia ngày càng tăng lên.

Một hôm, trong khu đại học, tôi gặp một bạn nữ đang ngồi trên xe lăn, và chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau. Cô gái ấy tên Grace. Tôi hỏi có bao giờ cô ấy leo lên đỉnh một ngọn núi chưa, cô ấy trả lời rằng chưa. Tôi nói rằng các bạn của tôi và tôi sẽ đưa cô lên đấy nếu cô ấy thích. Grace đồng ý. Lần leo núi kế tiếp, chúng tôi thay phiên nhau mang chiếc ghế và nâng cô bạn của mình vượt qua 1,7 dặm để lên đến đỉnh núi.

Đây có thể là một trong những điều kì diệu và vô cùng ý nghĩa mà tôi đã làm được trong những năm học đại học. Sau cùng, chúng tôi có hơn bảy mươi lăm người leo núi vào các ngày thứ Năm, tính luôn cả Grace. Tất cả chúng tôi, những người tham gia, đều cảm thấy mình là một phần của điều gì đó còn lớn lao hơn cả chính bản thân mình. Chúng tôi đã thành lập được một nhóm người và điều đó mới tuyệt vời làm sao.

Khi cuộc tuyển cử hội sinh viên đến gần, các bạn trong nhóm leo núi khuyến khích tôi ứng cử vào vị trí chủ tịch. Và tôi đã làm theo. Tôi biết mình có thể đắc cử. Với sự ủng hộ của một nhóm bảy mươi lăm người thì không ai lại ngạc nhiên khi tôi đắc cử cả.

Việc đầu tiên tôi thực hiện với tư cách chủ tịch là treo một tấm biển bên ngoài văn phòng đoàn sinh viên: "Ban Quản lý mới". Tôi rất hãnh diện về điều mình vừa làm được. Đây là một trong số ít những lần tôi thật sự nhận được sự tôn trọng và những lời cảm kích chân thành từ bạn bè.

Mọi người thường nói quyền lực tuyệt đối chắc chắn sẽ làm con người ta hư hỏng. Trong trường hợp của tôi thì quả thật đúng như vậy. Tôi đã để cho quyền lực lấn át lý trí của mình. Cái tôi, vẻ ngạo mạn và niềm kiêu hãnh trong tôi đã vượt tầm kiểm soát. Tôi bắt đầu lớn tiếng với mọi người, bắt họ phải nghe tôi vì tôi nghĩ mình là người giỏi nhất. Bạn bè và những người ủng hộ tôi cố gắng nói cho tôi hiểu rằng tôi đã thay đổi, rằng tôi đang lạm dụng quyền lực, nhưng tôi nào có nghe.

Ngay sau đó thì chính những sinh viên đã tin tưởng vào vị trí chủ tịch của tôi bắt đầu quay sang chống đối tôi. Nhưng tôi vẫn không quan tâm. Tôi đã để những ảo tưởng quyền lực của mình đi quá xa. Sau đó thì một vụ xung đột công khai giữa tôi với nữ phó chủ tịch đã tạo cơ hội cho những ai bất mãn tôi được dịp chống phá tôi. Sự khởi đầu mà tôi từng nghĩ là một trải nghiệm tuyệt vời đột ngột trở thành một trong những ác mộng khủng khiếp nhất của tôi. Các tấm áp phích "Hạ bệ tên khùng" chẳng mấy chốc đã được dán khắp nơi trong khu đại học.

Khi tôi nhận ra mình phạm sai lầm thì đã quá muộn. Cả thế giới của tôi đã sụp đổ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy đau khổ và buồn rầu đến thế. Vậy đấy, tôi đã từng là một trong những sinh viên được ái mộ nhất, và là người có quyền lực nhất cho đến khi cái tôi trong tôi hủy hoại tất cả. Một người bạn của tôi đã nói: "Khi một người nhìn xuống vực thẳm và không thấy gì cả là lúc anh ta tìm thấy tính cách thật sự của mình". Tôi cảm thấy trống rỗng, tôi đã đánh mất cảm tình của mọi người. Tôi đã ở tận đáy sâu và giờ đây tôi chỉ còn cách vươn lên mà thôi. Tôi tìm cách gầy dựng lại mọi thứ. Tôi xin lỗi hai ủng hộ viên đã sống chết vì tôi, những người đã không rời bỏ tôi dù bất cứ lý do gì, và xin họ tha lỗi cho những sai trái tôi đã phạm phải. Họ chấp nhận. Tôi bảo với họ là tôi sẽ chống lại lệnh bãi nhiệm chức chủ tịch. Tôi sẽ không chấp nhận thất bại.

Khu đại học đang rất náo động. Mỗi ngày báo chí đều đăng bài nói rằng tôi là một tên xuẩn ngốc. Vì thế tôi đã bước ra sân và giải thích cho các sinh viên biết rằng luận điệu của bài báo là đúng. Tôi đã để cho quyền lực lấn át lý trí và đã lạm dụng chức vụ. Tôi nói rằng mình đã học được một bài học và rằng mình vẫn chưa làm xong bổn phận đối với các bạn sinh viên. Tôi muốn xây dựng một nhà hàng cà phê trong khu đại học, đây sẽ là nhà hàng cà phê thứ hai trong toàn bang. Tôi thầm nghĩ: "Xin đừng bãi miễn tôi. Tôi vẫn chưa làm xong mà".

Tôi không biết mình có bị miễn nhiệm hay không, nhưng khi mùa hè đến, những lời buộc tội lắng xuống và tôi vẫn tại chức.

Vào học kỳ tiếp theo, tôi đã có cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ. Khi bắt đầu công việc xây dựng quán cà phê, tôi đã tỏ ra rất khiêm tốn. Tôi muốn cho cả khu đại học và cả chính tôi biết rằng tôi xứng đáng với chức vụ này. Tôi chưa từng xây dựng nhà hàng cà phê bao giờ nên tôi thật sự không biết phải làm gì, vì vậy tôi đã nhờ mọi người giúp đỡ. Tôi đã nhờ các sinh viên, nhờ người cố vấn của tôi, nhờ ban quản trị và cả hiệu trưởng của trường đại học.

Tôi từng nghĩ rằng mình phải giả vờ biết tất cả những gì mình đang làm, rằng mình kiểm soát được mọi việc và rằng mình là một người quản lý. Chính cách suy nghĩ đó đã gây rắc rối cho tôi. Giờ đây, tôi nhận ra rằng cách dễ nhất để mọi người quý trọng mình là hãy thừa nhận những điều mình không biết. Chính sự khiêm tốn và thiện ý nhờ người khác giúp đỡ đã giúp tôi chiến thắng trong nỗ lực mới này của mình.

Tôi đã hoàn thành nhiệm kỳ trong vai trò chủ tịch. Cuối cùng thì nhóm sinh viên do tôi lập ra đã quyên góp được hơn 125.000 đô-la và chúng tôi đã xây dựng nên một nhà hàng cà phê mà mãi đến mười một năm sau vẫn còn được duy trì.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, khi tôi cầm tấm bằng đi ngang qua thầy hiệu trưởng, thầy đã nói nhỏ với tôi: "Điều không hạ gục được em sẽ khiến em mạnh mẽ hơn".

- Eric Saperston

Với tôi, sự trưởng thành bắt đầu ngay sau khi tôi đủ khả năng thừa nhận lỗi lầm của bản thân và tha thứ cho chính mình.

- Kimberly Kirberger


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx