sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Điều dễ nhận thấy nhất ở những người như Mimi Force chính là sự nổi tiếng, ai ai cũng biết đến sự hiện diện của họ. Sau khi tin tức về cái chết của Aggie lan ra, sự nổi tiếng của Mimi tăng đến mức có thể viết thành một bản anh hùng ca – bởi vì bây giờ cô ấy không những đẹp mà còn rất dễ bị tổn thương – cô cũng là con người mà. Việc này giống như chuyện Tom Cruise bỏ Nicole Kidman, điều đáng ngạc nhiên là Nicole Kidman đã không trở nên lạnh lùng, chỉ quan tâm đến công việc như những chiến binh Amazon mà trở thành một người khiến ai cũng cảm thông. Thậm chí Mimi còn khóc trong chương trình Oprah(*). Aggie là người bạn tốt nhất của Mimi. À không, không hoàn toàn như vậy. Mimi có rất nhiều người bạn tốt nhất. Đó chính là sức mạnh về việc được ngưỡng mộ của cô ấy. Nhiều người cảm thấy thân thiết với Mimi dù cho Mimi chẳng cảm thấy thân thiết với bất kì ai. Nhưng dẫu vậy, Aggie vẫn là đặc biệt đối với cô. Cô ấy đã lớn lên cùng Mimi. Cuộc trượt patanh ở Wollman Rink, những bài học nghi thức ở Plaza, những mùa hè ở Southampton. Gia đình Carondolet lại là một gia đình lâu đời ở New York, bố mẹ Aggie lại là bạn của bố mẹ Mimi. Mẹ của họ đều tới cùng một thợ làm đầu ở Henri Bendel. Cô ấy cũng là một người thuộc gia tộc ma cà rồng đích thực giống như Mimi.

Mimi thích được chú ý, được nịnh bợ. Tất cả những gì cô nói đều được cho là đúng đắn, về việc cô đã bị sốc như thế nào và cảm thấy xót thương ra sao với giọng ngập ngừng. Mimi chấm nhẹ lên mắt mà không hề làm nhòe đường viền kẻ mi. Cô nhớ lại một cách trìu mến về việc Aggie cho cô mượn cái quần jean hiệu Rock and Republic. Và đặc biệt là không bao giờ đòi lại! Bây giờ như thế mới là một người bạn thật sự.

(*) Oprah: Một talk show nổi tiếng ở Mĩ.

Sau buổi lễ, một trong những người đưa tin. Một học sinh được học bổng, chuyên chạy việc vặt cho văn phòng của bà hiệu trưởng, chặn Mimi và Jack lại. “Bà hiệu trưởng muốn gặp hai người”. Anh ta thông báo cho anh em họ như vậy. Trong căn phòng trải thảm nhung, bà hiệu trưởng nói với họ rằng họ có thể về nhà ngay bây giờ mà không cần chờ đến buổi trưa. Ủy Ban hiểu rằng họ và Augusta (Aggie) thân với nhau như thế nào. Mimi có vẻ rất hân hoan. Thậm chí việc này còn hơn hẳn một sự đối xử đặc biệt. Nhưng Jack lắc đầu, cậu giải thích chuyện này sẽ đúng nếu như mọi người cũng được như cậu và bước về phía phòng học khối hai.

Bên ngoài hành lang quản lí, các hành lang rộng trải thảm đều vắng lặng. Mọi người đang ở trong lớp học. Hoàn toàn chỉ có hai anh em họ trên hành lang Mimi chìa tay ra vuốt nhẹ cổ áo và khẽ chạm những ngón tay cô vào cổ Jack. Anh do dự vì sự đụng chạm đó.

- Vừa rồi chuyện gì xảy ra với anh vậy? – Cô nôn nóng hỏi.

- Không phải ở đây, được chứ.

Cô không hiểu tại sao anh trai cô lại khó điều khiển đến vậy. Nhiều thứ sẽ thay đổi. Cô cũng sẽ thay đổi. Anh ấy biết điều đó, nhưng cứ như anh ấy không chấp nhận hoặc như anh ấy không cho phép mình chấp nhận điều đó. Có thể đây chỉ là một phần của quá trình. Bố của hai người đã kể tỉ mỉ cho họ nghe về lịch sử gia tộc và họ buộc phải tuân thủ nghiêm ngặt những luật lệ của nó. Jack không có sự lựa chọn nào khác dù anh có muốn hay không, và Mimi cảm thấy có gì đó giống như là bị tổn thương trong cách hành động của anh.

Cô nhìn Jack – người anh trai sinh đôi của cô, một nửa khác của cô. Anh là một phần linh hồn cô. Khi còn nhỏ hai người giống nhau như hai giọt nước. Khi Mimi vấp ngã thì anh khóc. Còn khi anh bị ngã ngựa ở Connecticut thì cô lại nhức nhối dù lúc đó cô đang ở New York. Mimi luôn biết Jack đang nghĩ gì, đang cảm thấy gì và cô thích cái cách anh làm cô sợ. Chính những điều này đã tạo nên con người cô bây giờ. Nhưng anh đang dần trở nên xa cách với cô. Anh thường lảng đi và tạo khoảng cách. Rồi khép kín tâm tư với cô. Khi cô cố gắng với tới để có thể cảm nhận sự có mặt của anh thì chẳng có gì cả. Hoàn toàn trống không. Không, anh giống như một con tằm đang tạo kén vậy, như một cái chăn quấn quanh một cái máy phát thanh. Anh đang xa dần cô. Giấu đi những suy nghĩ của mình. Giữ cho bản thân không còn phụ thuộc vào cô nữa. Luôn luôn tính toán làm sao ít phải nói chuyện với cô nhất.

- Anh không còn thích em nữa chứ gì?- Cô trề môi, nhẹ nâng mái tóc dày vàng óng ả rồi để nó trên hai vai. Mimi đang mặc một chiếc áo len vải bông màu đen, chiếc áo trở lên trong suốt dưới ánh đèn huỳnh quang trên hành lang. Cô biết chắc là anh có thể nhìn thấy dải ren màu ngà của chiếc áo lót hiệu Le Mystere qua lớp vải dệt mỏng manh này.

Anh cười nhăn nhó:

- Chỉ là anh tự ghét mình thôi. Và anh không phải là một con người…

Mimi nhún vai một cách chậm rãi rồi quay đi, cô khẽ cắn môi.

Jack lôi Mimi về phía mình, ôm chặt lấy cô, ghì cô vào sát người. Họ có cùng chiều cao – Mắt họ có thể nhìn cùng một cấp độ. Giống như đang nhìn vào một cái gương vậy.

- Bình tĩnh nào – Anh nói.

- Anh là ai và anh đã làm gì anh trai tôi vậy? Mimi giận dỗi. Nhưng được ôm quả thật rất vui và cô siết chặt lấy anh hơn. Giờ thì thậm chí còn hứng thú nữa.

- Em sợ, Jack ạ - Cô thì thầm. Tối hôm đó hai người cũng ở hộp đêm với Aggie. Aggie đúng ra đã không chết. Cô ấy không thể chết. Không thể như thế được – đúng ý nghĩa của từng từ. Nhưng họ đã nhìn thấy thi thể của Aggie trong nhà xác vào một buổi sáng lạnh lẽo và u ám. Cô và Jack được mời đến để nhận dạng thi thể, bởi số diện thoại của Mimi đứng đầu trong bộ nhớ điện thoại của Aggie. Họ còn cầm bàn tay lạnh ngắt, còn nhìn khuôn mặt lạnh băng vẫn còn nguyên vẻ thảng thốt của cô ấy. Tồi tệ hơn là họ còn nhìn thấy những vết lằn trên cổ của Aggie. Thật không thể tưởng tượng nổi! Thậm chí còn lố bịch nữa. Cứ như thể thế giới này không còn kiểm soát được nữa. Nó không còn như những gì mà họ biết. Thậm chí Mimi còn không thể làm gì để có thể hiểu được nó.

- Đây chỉ là một trò đùa phải không ạ? - Không – Jack lắc đầu.

- Cậu ấy chẳng phải đang chuyển sang một chu kì mới sớm hơn ư? – Mimi hỏi, hy vọng sẽ tìm được sự giải thích hợp lí về tất cả chuyện này. Phải có một cái gì đó. Những chuyện như thế này không thể xảy ra một cách dễ dàng được. Không phải với họ.

- Không phải, họ đã tiến hành rất nhiều cuộc kiểm tra. Điều tồi tệ hơn là máu…hoàn toàn biến mất.

- Mimi cảm thấy lạnh sống lưng. Giống như có cái gì đang bay là là trên ngôi mộ Aggie:

- Anh nghĩ xem đó là cái gì vậy? – Cô thở hổn hển.

- Máu của Aggie đã bị hút cạn.

- Ý anh là…

- Bị hấp thụ hoàn toàn – Jack gật đầu.

Mimi loạng choạng lùi lại:

- Anh đang đùa à. Anh phải là… Chuyện này không…có thể - Lại những từ này. Từ này xuất hiện liên tục vào cuối tuần, suốt sáng thứ bảy, khi các cuộc gọi đến được bố mẹ hai người, được các Trưởng Lão, ban lãnh đạo, và được tất cả mọi người nhắc đi nhắc lại. Điều xảy ra cho Aggie là chuyện không thể. Ai cũng cho là như vậy. Mimi bước về phía chiếc cửa sổ đang mở, đón nhận ánh nắng mặt trời, những tia nắng ấy mơn man trên da thịt làm cô rất thích thú. Không điều gì có thể làm tổn thương họ.

- Họ đã cho triệu tập một cuộc họp kín. Giấy mời sẽ được gửi trong ngày hôm nay. - Thật ư? Nhưng thậm chí họ còn chưa trao đổi với chúng ta việc đó – Mimi quả quyết- Chuyện này sẽ không chống lại các luật lệ chứ?

- Trường hợp khẩn cấp mà. Mọi người cần được cảnh báo sớm. Thậm chí còn phải gấp hơn nữa là đằng khác.

Mimi thở dài:

- Em cũng nghĩ vậy – Mimi gần như là một trong những thành viên trẻ nhất. Mimi không thích cái cảm giác biết rằng cái thân phận khác thường này sẽ sớm thay thế bởi luật lệ mới.

- Anh vào lớp đây. Em sẽ đi đâu?- Jack hỏi đồng thời nhét áo vào trong quần, đây là một hành động vô nghĩa vì anh đang với tay lấy cái cặp da, đuôi áo sơ mi của anh sẽ lại lòi ra ngoài thôi.

- Tới Barneys – Cô đáp rồi đeo chiếc kính râm lên. Em chẳng có gì để mặc trong lễ tang cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx