sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29 - Nỗi lòng Ron Weasley

Từng lời Draco nói vẫn còn vang vọng trong không trung lúc bức chân dung chắn cửa ra vào bật mở, và con người mà Neville không hy vọng trông thấy nhất ào vào căn phòng. Giáo sư Snape, với một chiếc túi đựng đồ vắt ngang vai, vận một cái quần đen giản dị cùng chiếc áo choàng đen dài tới hai đầu gối. Một bên tay ông cầm cái gì đó trông giống nắp vạc điều chế độc dược. Neville nhảy dựng, đũa thần nắm chắc trên tay, ở trong tư thế sẵn sàng tấn công khi Snape liếc nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Phản xạ khá đấy, Longbottom. Mười điểm cho nhà Gryffindor". Snape lạnh lùng bảo, rồi quay sang Malfoy. "Chúng ta chuẩn bị xong xuôi chưa, Draco?"

"Đợi con đi lấy thanh gươm của cậu ấy đã!" Malfoy nói còn Neville vẫn há hốc mồm. Snape trước giờ chưa hề thưởng điểm Nhà cho cậu mà chỉ thẳng tay trừ đi.

"Sprout mới phát hiện ra thêm năm xác chết trong đoạn địa đạo đó". Snape nói, nhìn thẳng vào mắt Neville. Cậu này chỉ mỉm cười. Việc cậu vừa hạ sát bảy người tuy có đôi phần làm cậu khó chịu, nhưng cậu biết rằng vào lúc ấy bọn chúng đang tìm cách hãm hại các bạn đồng môn, thành ra, suy nghĩ này khiến cậu đỡ cảm thấy tội lỗi hơn nhiều. Malfoy trở lại, đeo bên mình thanh gươm của Harry với chuôi gươm bằng vàng, và lời nói tiếp theo từ miệng lão Snape làm Neville sững sờ.

"Chắc có lẽ bọn chúng hấp tấp đem Potter đi nhưng bỏ rơi thanh gươm Gryffindor lại sau lưng". Snape lẩm bẩm. "Mà nghĩ cho cùng, phe ta suýt bắt được chúng trước khi chúng kịp sử dụng khóa cảng chuồn đi".

"Thanh gươm....". Fred bần thần nét chấn động lộ rõ qua giọng nói.

"...Gryffindor? Harry giữ trong tay thứ vũ khí kỳ cựu này mà chẳng thèm nói cho bọn mình nghe!". George tiếp lời, không kém phần ngạc nhiên. Crabbe với George nhìn chằm chằm vào thanh gươm, vẻ ngưỡng mộ.

"Bởi vì cuối cùng rồi thì Potter cũng bắt đầu biết động não và ngậm họng lại". Snape nạt hai đứa. "Mọi người tập trung lại nào. Cái nắp đậy đây là một cái khoá cảng. Tôi biết ai cũng kiệt quệ. Cả tôi cũng vậy. Cho nên ngay sau khi tới được nơi cần đến, ta sẽ nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ, vì dù nếu chúng ta ở lại đây, Dumbledore sẽ khiến cả bọn bận bịu đến mức chẳng thể làm được chuyện này".

Mọi người bao gồm cả Neville túm tụm lại rồi lần lượt chạm tay vào cái nắp vạc mà lão Snape đang chìa ra. Khi cậu chạm vào nó bằng cây đũa thần, Neville cảm nhận ngay cảm giác quen thuộc những khi sử dụng khoá cảng... Điều tiếp theo cậu thấy, là cả đám đã ở trong một phòng khách được trang trí sang trọng. Một người đàn bà tóc vàng trang nhã đứng ngay cánh cửa và Neville lờ mờ nhận ra mẹ của Malfoy.

"Phòng óc đã được dọn dẹp cũng như nước nóng trong buồng tắm dành cho những ai muốn sử dụng". Bà gật đầu chào chúng. "Tôi sẽ cho gia tinh đánh thức mọi người dậy ngay khi nghi thức tiến hành câu thần chú đã sẵn sàng. Các bức tường phòng vệ pháp thuật xung quanh dinh trang cũng được triển khai tối đa. Ngoài ra, tôi còn bổ sung thêm vài bất ngờ phòng trường hợp bọn kia tra tấn và lấy được mật mã từ Lucius".

"Liệu cha có gặp nguy hiểm không?" Malfoy lo lắng hỏi. Neville thầm nhủ không biết Draco vẫn còn quan tâm đến cha mình như thế nào. Những lời lẽ tiếp theo của bà khiến cậu phải suy xét lại mọi thành kiến từ đó đến nay về Lucius Malfoy.

"Các nguồn thông tin cho biết Chúa Tể Hắc Ám đã tống ông ta vào buồng giam". Narcissa Malfoy chau mày. "Ông ấy cũng xoay sở tuồn được vài lời cảnh báo về đợt tập kích cho nhà Goyles hay và tin tức lan truyền từ đấy. Nhà Goyles cùng một số gia đình khác vẫn đang lẩn trốn. Cuộc tập kích đáng lẽ phải được thực hiện âm thầm. Hắn không để cho những tay sai có con cái theo học tại Hogswart biết trước kế hoạch này. Ai nấy đều cho là nhằm vào Bộ Pháp Thuật".

"Lucius Malfoy phản lại Chúa Tể Hắc Ám...". George xoe tròn mắt.

"....nhằm cứu lấy trường Hogswart?". Fred tiếp.

"Không". Phu nhân Malfoy đáp. "Ông ấy làm thế nhằm cứu lấy vị hôn phu của con trai mình, Harry Potter".

"Kỳ cựu, điều đó....". Fred khởi sự.

"....gần như còn khó tin hơn". George dứt lời.

"Nghỉ ngơi lại sức đi, mấy đứa!". Snape nói bằng chất giọng tử tế mà Neville từng nghe. "Vài tiếng nữa, rất có khả năng ta sẽ tiến vào xào huyệt của Voldemort với mục tiêu vô vọng là một lần nữa giải thoát cậu Potter thân thương".

Neville bước lên cầu thang, theo sau con gia tinh khúm núm, rồi đựơc nó chỉ vào nghỉ trong một căn phòng rộng mênh mông với chiếc giường cực mềm. Không bao lâu, cậu đã thiếp đi vì kiệt sức.

~*~

Mở mắt ra khiến cậu thấy đau, nhưng Ronald Weasley dù sao cũng phải làm thế. Cậu mừng vì gương mặt đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là của người cậu trông đợi nhất trong suốt khoảng thời gian chìm vào bóng đen hắc ám. Ron rên rỉ, nhấc đầu khỏi giường, rồi lại ngả đầu xuống lại. Cậu đau khắp toàn thân.

"Cậu ta tỉnh rồi". Hermione báo lại cho ai đó nằm ngoài tầm nhìn của cậu. Giọng nhỏ nghe hơi khô khan hơn chất giọng nhỏ nhẹ trước giờ cậu từng được nghe, nhưng cậu chẳng muốn rời mắt khỏi nhỏ ngay cả lúc nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác.

"Chào mừng trở lại miền đất của sự sống, cậu Weasley". Dumbledore nói, giọng cụ có pha chút hài hước.

"Cảm ơn". Ron khó khăn lắm mới mở miệng được. Liền tiếp theo, kí ức về vài tuần vừa qua ùa trở lại, cậu dần đỏ mặt vì xấu hổ, sau đó là nỗi sợ hại tột độ. "Harry! Cậu ấy có..."

"Cậu Potter đã bị bắt đi trong đợt tập kích tối qua". Lời cụ Dumbledore nói dập tắt mất tí sức lực còn sót lại nơi Ron, một tiếng rên tuyệt vọng thoát ra từ miệng cậu. Harry sắp chết, và Ron sẽ chẳng thể nào còn cơ hội cầu xin thứ lỗi.

"Cho, nhỏ...". Ron lắp bắp. Bà Pomfrey xuất hiện ngay bên cạnh cậu, giục cậu mau uống thứ thuốc đắng hồi sức. Vừa mới hớp ngụm thuốc đầu tiên, Ron đã cảm thấy sức lực mình dần hồi phục, cậu vội vàng uống hết phần còn lại dù nó có khó uống cỡ nào đi nữa.

"Chúng tôi đã biết về sự phản bội của cô Cho Chang". Dumbledore nói. Ron nhìn sang Hermione, cô chỉ liếc mắt nhìn cậu kiểu "biết điều thì nên hợp tác".

"Nhỏ sai khiến con bằng...". Ron sắp sửa nói, nhưng vẫn không sao thừa nhận chuyện mình bị rơi vào chiếc bẫy giăng sẵn bởi Cho.

"Chúng tôi cũng biết cô ấy sử dụng các lời chú không thể dung tha lên người cậu, cậu Weasley". Dumbledore tiếp lời. "Nhưng chúng tôi cần hiểu rõ toàn bộ câu chuyện".

"Con đã thấy ghen tị". Ron thú thật, cảm nhận mặt mình nóng rần. "Kể từ lúc cậu ta trình diện với tên nhóc Malfoy ấy, con trở nên ghen tức. Thật sự, ý con muốn nói ai mà chẳng bực bội khi người như Malfoy đem tặng mình một đống quần áo mới nhằm chuộc lại lỗi lầm sau năm năm trời tra tấn. Nhưng Harry chẳng đồng quan điểm với con, ôi không, mọi thứ cậu ta thấy chỉ là Malfoy đương cố gắng đối xử tốt với con. Con không thể tin được cậu ấy lại phản bội con như thế!"

"Ron", Hermione tính chen ngang, nhưng bị Ron phẩy tay ngăn lại.

"Không, Mione". Ron tiếp tục, cơn giận dữ càng lúc càng lớn hơn. "Tụi mình biết quá rành mọi điều xấu xa mà thằng tóc vàng đó từng đày đoạ Harry. Vậy chứ Harry đã làm gì khi tên khốn đó rắp tâm hãm hại cậu ấy? Cậu ta lại đi mà hôn hít yêu đương nó. Mione, cậu biết gia cảnh nhà tớ ra sao mà. Ý tớ là tớ thương các anh mình, cả Ginny, nhưng tớ chưa thật sự có được bất kì bạn bè gì trước lúc tớ tới đây. Hôm đầu tiên tớ gặp Harry trên chuyến tàu tốc hành Hogswart, cậu ấy lên tiếng bênh vực tớ, từ chối lời đề nghị kết bạn của tên Malfoy hống hách đó. Harry đã chọn tớ, rồi cậu xuất hiện, và cả bọn trở thành bạn thân!".

"Rất nhiều tình bạn hình thành khi các học sinh lần đầu theo học tại ngôi trường này". Dumbledore bảo. Ron nhận ra hiện giờ cụ đang ngồi ngay góc giường. "Vài mối quan hệ bằng hữu kéo dài cho đến hết cuộc sống này, một số khác phai mờ dần sau khi trường học kết thúc, một số còn mất đi trước đó nữa. Trường hợp nảy sẽ xảy ra còn phụ thuộc vào bản thân các học sinh".

"Thì, Harry và Mione là bạn của con". Ron lớn tiếng, nhiệt độ trong người cậu tăng cao. "Malfoy cùng hai tên quái vật theo đuôi biến cuộc đời của tụi con thành địa ngục trần gian, và nhất là, Malfoy hăm doạ sẽ giết chết Harry vào cuối năm học trước! Rồi nó lại đi mà ra sức thực hiện điều đó!"

"Ron". Hermione khởi sự, nhưng Ron hiện khó mà hiểu được lí lẽ hay biện luận từ người khác.

"Nghe này, tớ biết, được chứ". Ron điên tiết. "Tớ biết rằng cậu ấy với Malfoy đang yêu nhau và dù tớ có không thích chăng nữa thì nếu điều đó làm Harry hạnh phúc thì tớ cũng ráng sống với nó ngay cả khi tớ không chịu đựng được tên khốn ấy. Hắn đã làm xúc phạm tớ quá nhiều rồi. Cậu không hiểu đâu, Mione, mà cả Harry cũng vậy. Hai cậu đều lớn lên trong giới muggle, không như tớ, từ một gia đình máu-trong nghèo túng. Người như Malfoy nhìn xuống gia đình tớ bằng nửa con mắt, xem chúng tớ như kẻ hầu hay nguồn máu-tươi dự trữ khi cần. Bọn chúng ngước cái mũi quý tộc mà nhìn bọn tớ cười khinh bỉ. Điểm duy nhất chúng còn tôn trọng nơi chúng tớ là ít ra thì chúng tớ cũng máu-trong, tức là vẫn chưa thấp kém như những người xuất thân từ dân muggle".

"Ron, Fred với George không suy nghĩ như thế...". Hermione mở miệng nhưng lại bị Ron chặn lại.

"Bộ cậu chưa hiểu vấn đề sao?". Ron lè nhè. "Hai người đó có thể dễ dàng vượt qua được chuyện này! Họ có đầu óc và mấy trò đùa và mọi thứ. Họ có thể dựng nên tên tuổi mình mà không cần phải lo nghĩ việc đám thượng lưu nhìn mình như thế nào vì chúng sẽ phải tới và mua những món họ chế ra. Họ sở hữu một căn tiệm tại Hẻm Xéo! Bill cũng chẳng kém, ảnh làm việc cho ngân hàng Gringott! Đám hách dịch ấy sẽ phải nài nỉ ảnh lại nhà và ếm bùa bảo vệ gia sản mình và vì ảnh biết rành tim đen của chúng, chúng càng phải cư xử đàng hoàng với ảnh! Charlie thì huấn luyện rồng, và chẳng ai dám cười cợt một người có thể sai khiến đám rồng dữ cày nát nhà mình cả! Còn tớ là cái thá gì chứ? Thứ duy nhất tớ có được là Harry, còn bây giờ cậu ấy hoàn toàn là của Malfoy! Cậu ấy giờ cũng kiêu ngạo chẳng khác gì bọn chúng! Harry mua tặng tớ quần áo là bởi vì cậu ấy ngại phải đứng chung với tớ như trước! Cậu vẫn chưa hề nghe những gì đám Slytherin đó nói xấu sau lưng tớ!"

"Thế cho nên cậu mới gây gỗ với Harry à?". Hermione hỏi khẽ. "Ron, cậu nên biết Harry không xem thường cậu. Cậu ấy mua đồ tặng cậu vì cậu ấy muốn chia sẽ những gì mình có với cậu! Harry biết cậu sẽ làm y chang như vậy nếu hai cậu thay đổi vị trí với nhau!".

"Nhưng thế vẫn chưa thay đổi được việc Harry thà bỏ thời gian bên cạnh Malfoy hơn với tớ". Ron bặm môi, tự hỏi tại sao cụ Dumbledore lại không thúc cậu chuyển sang đề tài bàn cãi khác.

"Ồ, thôi...làm...ơn...đi!" Hermione ngửa cổ than trời. "Ronald Weasley! Chẳng nhẽ cậu đã quên những lần tụi mình mới bắt đầu đi chơi riêng với nhau, cậu bảo cậu thấy mừng vì Harry không ở quanh quẩn, cho nên cậu mới có thể ở riêng với tớ? Cậu có còn nhớ những lần sau khi khai giảng, cậu bảo cậu thấy hạnh phúc vì Harry đang cặp với ai đó, cho nên mình mới được riêng tư hơn? Harry đang yêu! Cậu chưa nghe điều cậu ấy nói với tớ cái tuần lễ mà hai cậu đương giận nhau. Harry bảo tớ chuyện mà Harry với Draco từng bàn với nhau, về cái ngày năm nhất mà hai cậu gặp nhau lần đầu. Harry với Draco thắc mắc chẳng biết mọi sự liệu có khác đi hay không giả sử cậu ấy lời đề nghị làm bạn của Draco. Cậu muốn biết Harry đã nói gì không?"

"Không hẳn". Ron làu bàu. "Nhưng dù sao thì cậu cũng vẫn sẽ nói cho tớ biết".

"Đương nhiên là tớ sẽ nói cho cậu biết, Ronald Weasley!". Hermione hằn học, mặt mày tức tối. "Cậu ấy nói nếu cho cậu ấy làm lại từ đầu, cậu ấy vẫn sẽ không bắt tay Draco vì sẽ mất một người bạn tốt như cậu, cậu đúng là đứa vô dụng!".

"Cậu ấy sao?. Ron thều thào, tâm trí bị lung lay mạnh.

"Harry bảo cậu ấy sẽ bỏ mất cơ hội làm bạn với cậu vì cậu là người bạn tốt nhất mà ai cũng mong có được!". Hermione giận dữ nạt lại Ron. "Thế cậu đã báo đáp lại tình bạn này như thế nào? Cậu đâm ra ghen tị rồi kiếm cớ gây sự! Tất cả những gì Harry muốn chỉ là phải chi cậu có thể kết thân với Draco, và Draco thật sự cũng cố bù đắp lại mọi thứ xấu xa cậu ta từng làm cho bọn mình, mà cậu lại chẳng thèm tha lỗi cho cậu ấy nữa! Cậu đã để sự ghen tức lu mờ lý trí, nên làm sao nhìn ra được sự việc rõ ràng trứơc mắt!"

"Cậu có lí". Ron nói, trong lòng cảm thấy mình tồi bại, cực kỳ tồi bại. "Tớ không xứng có được một người bạn như Harry".

"Sai rồi!". Hermione nghiêm giọng. "Cậu xứng đáng có được một người bạn như Harry, cũng như cậu ấy đáng có được một người bạn như cậu. Không phải Harry là người đã giải ra ván cờ phù thủy hồi năm nhất mà chính là cậu. Nếu cậu kiểm soát được tính nóng nảy của mình thì cậu sẽ khá hơn nhiều. Còn nếu không và nếu cậu cứ để lũ người như đám Slytherin kia chọc ghẹo mình, cậu sẽ có kết cục như Percy vậy!".

Ron nhăn mặt khi nghe nhắc tới thằng anh trai mà hiện giờ chẳng ai trong gia đình cậu muốn mở miệng nói đến. Ron từng nghe cha cậu bảo rằng Percy đã bị chuyển sang làm một công việc nhàm chán nào đó tại Bộ Pháp Thuật khi mà Harry lại bắt đầu nổi như cồn. Ông Weasley còn phán rằng Percy đã quên đi giá trị đạo đức gia đình nên giờ phải trả giá vì chuyện đó. Ron bây giờ cũng vậy, cậu chỉ mong sao vẫn chưa quá muộn.

"Tớ không biết liệu Harry có tha thứ cho mình không nữa...". Cậu thì thầm, và ngỡ ngàng khi Hermione vỗ nhẹ vào cánh tay mình.

"Dĩ nhiên cậu ấy sẽ tha lỗi cho cậu, bộp chộp ạ!". Hermione nói, nụ cười hiện ra trên gương mặt cô. "Tớ cũng sẽ làm vậy. Bây giờ, sao cậu không kể cho mọi người nghe toàn bộ sự việc?"

"Mọi thứ đều bắt đầu sau khi Harry rút lui khỏi đội Quidditch". Ron nói. "Cho đi tìm cậu ấy và tớ than phiền về Harry cho Cho nghe. Nhỏ chỉ mỉm cười, tán thành rằng Malfoy không xứng với Harry và rằng nhỏ ước sao Harry kịp nhận ra mà quay trở lại với nhỏ".

"Rồi?". Dumbledore hỏi, nghiêng ngừơi tới trước một chút.

"Vâng, ừm, thì, sau đó bọn mình ráng thuyết phục cậu ấy, mà cậu biết kết quả ra sao rồi đấy, Hermione". Ron tiếp tục. "Tớ chẳng thể tin được lúc Seamus đổi ý mà chạy theo phe Harry. Rồi đến toàn bộ mấy đứa Gryffindor khác nữa, tớ hoàn toàn mất tự chủ. Cho sang chỗ tớ một đêm và..."

"Được mà, Ron". Hermione rầu rĩ. "Tớ có thể chịu được".

"Ừ thì, nhỏ khá là....chủ động". Ron lại đỏ mặt. "Tớ xin lỗi, Mione, nhưng hầu như mỗi lần nhỏ mời tớ sang phòng nhỏ dùng trà, tự dưng tớ lại cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn, mà hễ nhỏ chạm vào người tớ thì tớ lại thấy ấm hẳn ra".

"Cậu dùng trà trong phòng Cho Chang". Dumbledore nhận xét. "Tôi đoán trà luôn được chuẩn bị sẵn trước lúc cậu tới".

"Thường là vậy". Ron đáp, hoang mang.

"Tôi tin rằng cô ta đã chuốc cậu bằng thứ độc dược khá tai tiếng". Cụ Dumbledore giải thích. "Nó thường được sử dụng bởi các cặp vợ chồng phù thuỷ khi về già nhằm.... thổi bùng ngọn lửa đam mê khi cơ thể của một trong hai người họ trở nên bớt nhạy cảm. Giới trẻ thường dùng nó để tạo hưng phấn".

"Ồ". Ron ngạc nhiên. "À, sao cũng được, rồi tụi mình chia tay Mione, tớ thấy buồn thật buồn mà nhỏ lại luôn ở kề bên an ủi. Đó cũng là lần đầu tiên nhỏ hỏi tớ về tình bạn giữa ba đứa tụi mình và đương nhiên dẫn đến đề tài Harry. Nhỏ tức Harry lắm, nhưng tớ nghĩ nhỏ vẫn muốn Harry vì một lí do nào đó. Tớ kể cho nhỏ nghe mọi chuyện, Mione....tất cả những chuyện mình từng làm".

"Có vẻ như ta đã rõ việc cô Chang thỉnh thoảng giao tiếp với kẻ địch của ta trong kỳ nghỉ hè vừa qua, nếu không muốn nói là trứơc đó nữa". Dumbledore nói.

"Nhưng làm sao nhỏ có thể?". Hermone hỏi, choáng váng. "Ai cũng biết nhỏ quan tâm đến Cedric và nhỏ từng nói nhỏ tin rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết giết chết cậu ta vào cuối năm ngoái! Tại sao nhỏ lại quay qua trở mặt với Harry chứ?

"Có rất nhiều lí do, cô Granger". Dumbledore đáp. "Hy vọng ta sẽ có cơ hội trực tiếp tra hỏi cô ấy trong tương lai, nhưng hiện tại thì không. Xin cứ tiếp tục, cậu Weasley".

"Thôi được, ừm, dần dà, Cho cứ liên tục đặt nhiều nghi vấn, cố gắng biết thêm nhiều chi tiết. Có lần nhỏ còn hỏi tớ xem liệu tớ có tiếp cận được với Harry để tìm hiểu coi cậu ấy đương mưu toan gì hay không, nhưng bị tớ nổi sùng rồi lên tiếng mắng mỏ, nên nhỏ không gợi lại đề tài này nữa. Bắt đầu từ đó tớ sinh nghi, nhưng tớ nghĩ nhỏ vẫn tiếp tục xài thứ thuốc kích thích ấy hay gì đó, bởi vì tớ vẫn cứ bị nhỏ quyến rũ. Cho đến vài tuần trước, tớ thấy nhỏ khóc lóc và lo lắng. Nhỏ bảo nhỏ gặp ác mộng, rằng cả đám tụi mình chết trong một đợt tập kích từ phía kẻ thù và rằng nhỏ cho rằng mình chưa đủ an toàn. Chẳng có gì tớ nói ra khả dĩ làm nhỏ an tâm được. Nhỏ nói nhỏ chỉ yên lòng khi nhỏ biết được đích xác bọn mình được phòng vệ như thế nào....thành ra tớ moi tin dùm nhỏ".

"Chính xác là cậu làm bằng cách nào?". Giọng cụ Dumbledore đầy phòng ngừa.

"Con...bắt chuyện với các anh mình cùng Neville". Ron gục mặt xuống, nhục nhã. "Họ vẫn còn tin tưởng con, và con nói với họ rằng con e việc Malfoy ngầm phá hoại tường phòng vệ pháp thuật. Mỗi lần họ cố gắng giải thích cho con hiểu Malfoy không có khả năng đó, con cứ luôn miệng ép buộc họ chứng tỏ cho đến khi moi được từ họ những thông tin cần thiết. Họ đã chẳng đưa ra chi tiết, nhưng con đã có thể tận dụng những gì hỏi được để lần ra thêm".

"Cậu... tự mình mò ra được sao?" Hermione sửng sốt hỏi, và không hiểu sao lại đụng chạm tự ái của Ron.

"Tớ có thể không thông minh được như cậu, Mione, hay mạnh như Harry, nhưng tớ không phải ngu ngốc!". Ron nạt lại. "Tớ lớn lên trong thế giới phù thủy, khác với hai người! Tớ rành về tường phòng vệ, tớ từng thấy cha mẹ mình thiết lập chúng không biết bao nhiêu lần!"

"Vậy thì Cho là người hủy bỏ hệ thống phòng thủ?" Dumbledore hỏi, và lần này Ron lại cúi gầm mặt.

"Không, là con...đại thể như vậy". Ron bảo.

"Giải thích". Dumbledore ra lệnh.

"Vào cái đêm ngay trước đợt tập kích, Cho với con đang làm chuyện ấy, thì đột nhiên con cảm nhận được thứ gì đó nóng ran trên cánh tay nhỏ". Ron nhớ lại cảm giác lúc ấy cùng sự đau đớn. "Con đã chẳng lên tiếng gì về điều đó, nhưng một hồi sau, khi nhỏ đã ngủ say, con sực nhớ và thấy tò mò. Nhỏ hôm ấy tự nhiên lại rất nhì nhằn chuyện con đã tìm ra gì mới về tường phòng thủ bên trong hay chưa và chuyện này ngày càng trở nên bí ẩn. Nhưng sao cũng được, con từng nghe Harry bảo rằng kẻ-mà-ai-cũng-biết triệu tập lũ Death Eater bằng cách đốt nóng dấu hiệu hắc ám, cho nên, con cầm lấy đũa thần trên tay rồi dùng câu thần chú tẩy trang".

"Cho là một Death Eater thực thụ sao?" Hermione há hốc mồm.

"Dấu hiệu Hắc ám rõ rệt như ban ngày". Ron thở dài, mường tượng lại nỗi kinh hoàng khi ấy. "Tớ quá sửng sốt. Những gì tớ có thể nghĩ tới là việc mình đã không ngừng tiếp tay trao bí mật cho kẻ thù, rằng tớ là tên phản đồ. Tớ không phát giác ra rằng nhỏ chỉ giả vờ ngủ. Nhỏ chộp lấy đũa thần và tra tấn tớ bằng Cruciatus. Rồi nhỏ làm điều tồi tệ hơn thế, nhỏ sai khiến tớ bằng câu chú Imperius và bắt tớ xử sự như chẳng có gì bất ổn".

"Thành ra bọn tớ không thể tìm ra cậu suốt cả ngày hôm qua". Hermione nói.

"Đúng, nhỏ giấu tớ trong phòng Huynh trưởng, còn dùng lời chú ngụy trang để không ai thấy được tớ cả. Nhỏ bắt tớ ở đấy ngay cả khi có người tới tìm tớ. Tớ đã nghe giáo sư Snape và Remus nói với nhau rằng tớ đang ở trong tình huống thập tử nhất sinh hưng tớ không hiểu vì sao họ biết được, trừ phi nhờ vào đồng hồ của mẹ".

"Không chỉ có đồng hồ của mẹ cậu đâu". Dumbledore đứng dậy, gỡ ra vật gì đó từ trên cổ tay. Cậu còn ở trên vài cái đồng hồ khác nữa, cậu Weasley".

Ron đưa tay ra cầm lấy khi cụ Dumbledore trao cho cậu chiếc đồng hồ đeo tay với mười hai cây kim. Cậu bất ngờ vì thấy tên của mình đặt trên một cây kim. Tên của Hermione đặt trên một cây khác, cả hai đều nằm vào vị trí "An toàn tại trường". Cậu biết cây kim đại diện cho Harry sẽ ở dưới "Lâm nguy", nhưng cậu ngạc nhiên vì Draco Malfoy, Neville Longbottom cùng với cả Severus Snape, cả ba mũi kim đều hướng vào "xông vào nguy hiểm". Cậu nhận ra một vài danh tánh khác nữa, bao gồm cả cha mình trước khi trả lại cho cụ Dumbledore.

"Mười hai nhân vật quan trọng nhất trong cuộc chiến chống lại Voldemort". Dumbledore nhỏ nhẹ. "Tên cậu đặt trên đây, cậu Weasley, và nó chỉ vào "xông vào nguy hiểm" đã nhiều tuần nay rồi. Phải chi tôi được nhiều thời gian coi sóc cậu hơn. Là đứa con trai trẻ tuổi nhất trong một đại gia đình, khó trách sao cậu thường cảm thấy bị bỏ rơi, mà việc có được Harry Potter như người bạn thân giúp cậu khuây khoả phần nào. Tuy nhiên, tôi chọn cậu cho vai trò Huynh trưởng không phải vì tình bạn giữa cậu với cậu Potter mà bởi vì tôi cho rằng cậu vững vàng, mạnh mẽ, trung thành, tất cả những đặc điểm cần cho một Huynh trưởng gương mẫu. Chúng ta thường chủ quan cho rằng mình bị lãng quên dù thật ra đó không phải sự thật. Cậu có giá trị của riêng cậu, cậu Weaslley, đừng bao giờ quên điều này. Giả sử không Harry Potter không tồn tại, tôi tin rằng tên cậu vẫn nằm trên chiếc đồng hồ này".

"Chúng ta cần phải cứu Harry". Ron nói, gắng gượng dậy nhưng đầu óc quay cuồng.

"Nghỉ ngơi đi, cậu Weasley". Dumbledore dịu giọng. "Hãy nghĩ về các sự kiện vừa qua xem chúng đã ảnh hưởng như thế nào lên cậu Potter. Hãy nghĩ về tình bạn với cậu ấy. Harry rất cần có tình yêu bên cạnh mình, cũng như bằng hữu nữa. Cả cô lẫn cậu đầu có thể trao cho Harry thứ mà Draco không thể bởi tình yêu giữa hai người ấy".

"Vâng". Ron đáp, hơi đỏ mặt và gục đầu xuống trong khi Ngài Hiệu Trưởng rời đi. Hermione vẫn nán lại, cô nắm tay cậu.

"Ôi, Ron". Cuối cùng cô cũng lên tiếng. "Tớ xin lỗi, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện".

"Không sao đâu, Hermione". Ron nói sau vài khoảnh khắc im lặng. Cậu biết cậu cần phải nói lên điều này, nhưng phải cố hết sức cậu mới gom đủ lòng can đảm. "Hermione, về chuyện Cho Chang, tớ hối hận vì đã chia tay với cậu. Tớ đã rất đau khổ việc cậu chấp nhận sự lựa chọn của Harry và... tớ khó có thể ở bên cạnh cậu lúc đó. Đáng lẽ tớ không nên để con nhỏ đó chạm vào mình như thế. Cậu có tha lỗi cho tớ không, Mione".

"Đương nhiên là được". Nụ cười trên môi Hermione trút bỏ gánh nặng đè nén trên vai Ron.

"Hermione, tớ biết tớ chẳng thể sắm được những chiếc vòng cầu hôn đắt đỏ, nói chi đến lễ thành hôn". Ron khởi sự, càng nói, lời Ron càng tuôn nhanh. "Vòng cầu hôn đáng giá bẳng phân nửa những gì cha tớ làm được suốt nguyên năm, còn lễ thành hôn đáng giá gấp đôi phần. Đó là do các phù thuỷ chuyên trách vụ này chỉ có thể tiến hành nghi thức mỗi hai lần một năm cho đến khi thời hạn đính hôn kết thúc. Tớ biết hai đứa mình không thể làm vậy nhưng ngay cả cha mẹ tớ cũng không, và họ sống vẫn hạnh phúc như thường, cho nên, tớ tự hỏi, Hermione Granger, liệu cậu có đồng ý kết hôn với tớ không?"

"Không". Hermione trả lời, giọng cô đau khổ đến mức Ron chỉ muốn vỗ về cô thay vì cảm nhận nỗi bàng hoàng âm vang trong suốt cơ thể mình. Hai đứa sinh ra là để lấy nhau. Ai cũng biết mà!

"Tại...tại sao không?" Ron nghẹn ngào.

"Tớ...tớ đang yêu Neville". Hermione đáp khẽ.

"Longbottom!". Ron sửng sốt, rồi thấy lồng ngực mình nặng chịch trước khi bị choáng và trôi vào trong bóng tối mê man. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu cậu là "Mình đã mất Mione vào tay Longbottom sao?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx