sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt! - Chương 35 -36

Chu Tráng Tráng thất tình, người ta nói thất tình lớn hơn trời, câu này trong mắt nàng thật nói quá, từ hiện trường chia tay cho đến khi trở lại phòng ngủ Chu Tráng Tráng liền ngã xuống giường, cứ như vậy nằm nguyên một tuần.  Không phát sốt không cảm mạo, chỉ có cả người mệt mỏi, làm cái gì cũng không thể vực dậy nổi hứng thú, ngoại trừ đi WC và tắm rửa, căn bản là không lết xuống giường.

Đại Kiều Đồng Ý Tiểu Thuý ba người sợ tới mức thở mạnh cũng không dám – ba người phát hiện, trong một tuần này Chu Tráng Tráng mỗi ngày chỉ ăn một chút cơm.

Đây đối với Chu Tráng Tráng mà nói, quả thực chính là tình trạng ung thư giai đoạn cuối mà người ta thường thấy.

Nếu cứ như vậy tiếp tục chắc sẽ xảy ra án mạng, ba người quyết định thay nhau ra trận khuyên bảo nàng.

Đại Kiều đánh trận tiên phong: “Tráng Tráng, ở trong rừng đừng lo không có củi đốt, một cái Thường Hoằng ngã xuống, ngàn vạn cái Thường Hoằng khác sẽ đứng lên, nếu cậu thật sự thích loại sinh viên trường quân đội, trong tay mình có vô số tài nguyên, lập tức giới thiệu cho cậu, miễn phí dung thử, không tốt không tính tiền.”

Chu Tráng Tráng không phản ứng.

Tiểu Thúy tiếp tục: “Tráng Tráng a, người là sắt gạo là thép, không ăn một bữa sẽ đói gây hoang tưởng, nếu cậu không ăn cơm, nửa đêm đói quá loạn trí đem chúng tớ ăn thì làm sao bây giờ? Đương nhiên, chị em ta là cam tâm tình nguyện cho cậu ăn, nhưng cậu ăn bọn mình xong rồi sau này lấy ai nói chuyện với cậu đây, rất đáng tiếc phải không? Mau mau, muốn ăn cái gì nói cho mình biết, lập tức mua về cho cậu.”

Chu Tráng Tráng như cũ vẫn không có phản ứng.

Đồng Ý giọng điệu như lời thoại phim: “Tráng Tráng, đoạn tình cảm này đã kết thúc rồi, trăm ngàn lần không nên giữ chặt, cậu đã bỏ lỡ một lần hạnh phúc, chẳng lẽ còn muốn bởi vì trầm mê vào tình yêu cũ mà bỏ qua những mối tình sau sao? Hơn nữa, cậu cam chịu như bây giờ, bản thân không biết quý trọng mình thì ai sẽ thích cậu chứ? Mau mau, mặc quần áo theo mình đi quan hệ hữu nghị.”

Dù ba người khuyên thế nào, Chu Tráng Tráng vẫn không có phản ứng, cho đến một tuần sau, trong lúc vô ý Tiểu Thúy từ căn tin mua một cái bánh bao về phòng ngủ, đang định ăn, kết quả lại phát hiện Chu Tráng Tráng trên giường đang nhìn chằm chằm bánh bao kia, ánh mắt mê man.

“Tráng Tráng, cậu muốn ăn sao? Cho cậu nè.” Tiểu Thúy vội đem bánh bao cho Chu Tráng Tráng.

Chu Tráng Tráng cũng không cầm, chính là chuyên chú nhìn rồi lại nhìn, nước mắt đã rớt xuống, lúc này liền kéo mền che, bắt đầu lên tiếng khóc lóc.

Tiểu Thúy không biết làm sao, nghĩ mình không biết vô tình làm sai cái gì, gấp đến độ bắt đầu nói loạn, an ủi nói: “Không có việc gì, Tráng Tráng đây bất quá là thấy cảnh thương tình thôi.”

Tiểu Thúy lúc này mới nhớ tới đến, Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng lúc quen nhau cũng là nhờ duyên cớ của bánh bao trắng này.

“Mình nói sai rồi phải không, về sau chúng mình ngàn vạn lần không đời nào mua bánh bao trắng nữa, cũng sẽ không bao giờ nhắc đến.” Tiểu Thúy đề nghị.

“Không có việc gì, kích thích cậu ấy một chút cũng tốt, để cho đem nổi đau trong tim khóc ra, như vậy mới mau lành.” Đồng Ý bình tĩnh.

Trấn định của Đồng Ý là chuẩn xác, sau một hồi khóc đau đớn, Chu Tráng Tráng chính thức khôi phục, cái gọi là khôi phục chính là sức ăn của nàng, thời gian học tập và nghỉ ngơi.

“Nhưng vết thương trong tim cậu ấy, cần hoàn toàn bình phục phải mất một khoảng thời gian dài.” Đồng Ý có vẻ thấu đáo.

Thân thể khôi phục, Chu Tráng Tráng cũng cố lấy dũng khí đến bệnh viện thăm Hải Nhĩ, thương thấ của Hải Nhĩ cũng sắp lành, chính là thân thể vốn đã yếu ớt lại trải qua chuyện ngoài ý muốn này càng thêm không ổn, mẹ Hải Nhĩ buộc hắn phải ở bệnh viện dưỡng thân thể, nhưng trong lòng Hải Nhĩ luôn nhớ tới phòng thí nghiệm, sốt ruột đến môi cũng sắp phồng lên.

Chu Tráng Tráng chỉ có thể mang một ít sách sinh vật đột biến cho hắn giải khuây trong khoảng thời gian này.

Nói cũng kỳ lạ, mỗi lần Chu Tráng Tráng đến đều không thấy người nhà của hắn, bất quá như vậy cũng tốt, sẽ không bị nghe những lời nói lạnh nhạt.

Vừa mới bắt đầu còn tưởng mình may mắn, kết quả vài ngày sau đang nói chuyện với Hải Nhĩ ở bên trong, bên ngoài bỗng nhiên truyền tiếng cãi nhau.

“Dựa vào cái gì không cho tôi đi vào a? Mấy người có quyền gì chứ?” Đó là tiếng Phó Nguyệt Nguyệt.

“Dựa vào cái gì không cho tôi đi vào a? Mấy người có quyền gì chứ?” Đó là tiếng Phó Nguyệt Nguyệt.

“Thật xin lỗi, đây là yêu cầu của mẹ bệnh nhân, chỉ cần là lúc Chu tiểu thư tới thăm, ai cũng không được đi vào quấy rầy.” Hộ sĩ giải thích.

Nhưng Phó Nguyệt Nguyệt luôn được cưng chiều sinh hư, vừa nghe đến Chu Tráng Tráng ở bên trong, cũng bất chấp hình tượng, lúc này liền đẩy hộ sĩ ra, vọt tiến vào.

Chu Tráng Tráng nghi mình đời trước có phải đã giết cả nhà cô ta không nữa, đời này mỗi lần gặp mặt đều phải cùng cô ta tranh cãi.

“Chu Tráng Tráng, cô là người mặt dày, cô vừa chia tay với Thường Hoằng đã chạy tới câu dẫn Hải Nhĩ, cô . . . . . . cô là người đê tiện!” Phó Nguyệt Nguyệt tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Chu Tráng Tráng còn chưa có phản bác, Hải Nhĩ lại tức giận: “Nguyệt Nguyệt, em không được tùy tiện mắng chửi người khác.”

“Hải Nhĩ, đây không phải là mắng, đây căn bản là sự thật, Thường Hoằng thấy rõ bộ mặt đáng ghê tởm của cô ta, không thèm cô ta, cho nên bây giờ mới ở đây quấn quít lấy anh, anh không được bị loại con gái này lừa gạt. Cô ta ưu điểm gì cũng không có, ngoại trừ chỉ biết giả vờ ngu ngốc giả vờ đáng thương, anh . . . . . .”

“Tôi nói câm mồm.” Hải Nhĩ vốn là người hoà nhã lần đầu tiên dùng giọng nghiêm túc nói với người ta: “Phó Nguyệt Nguyệt, mời em ra ngoài, ngay lập tức. Cám ơn em có ý tốt tới thăm tôi, nhưng tôi không cần, về sau không cần làm phiền.”

Phó Nguyệt Nguyệt phỏng chừng cũng là lần đầu bị Hải Nhĩ dùng loại ngữ khí này đối đãi, lúc này không thể tiếp nhận, xoay người bỏ chạy  ra ngoài.

“Cám ơn anh.” Chu Tráng Tráng nói.

“Đáng ra anh nên nói xin lỗi em mới đúng, chuyện xảy ra lần trước rõ ràng không có lien quan đến em, lại làm hại em bị mọi người hiểu lầm, còn bị người nhà của anh quở trách.” Hải Nhĩ dời tầm mắt: “Hơn nữa, còn bởi vậy. . . . . .”

Hải Nhĩ không nói thêm gì nữa.

Băng vải trên người hắn phần lớn đã được gở xuống, chỉ còn lại vết thương nghiêm trọng ở chân bị gãy xương đang phải bó thạch cao, thương thế cả người nhìn sơ qua không còn đáng sợ như vậy nữa.

Nhưng chỉ có ít người hiểu rõ tình hình mới biết được, vết thương ở tim hắn, vĩnh không thể chữa khỏi được.

Chu Tráng Tráng cười cười, không có lên tiếng.

“Tráng Tráng, vì sao anh cảm thấy em mấy ngày nay đã thay đổi rất nhiều?” Hải Nhĩ cẩn thận nhìn vào mắt của nàng.

Chu Tráng Tráng không quen bị hắn nhìn chuyên chú như thế, lập tức sụp mắt xuống: “Con người ta luôn phải lớn lên, đã trải qua nhiều chuyện như vậy còn ngu ngốc giống ban đầu, đó chẳng phải là hết thuốc chữa sao?”

“Anh vẫn thích em là Chu Tráng Tráng vô tư như trước kia hơn.” Hải Nhĩ nói.

“Em cũng thích.” Chu Tráng Tráng cúi đầu: “Chính là, thế sự sẽ biến đổi, con người cũng sẽ thế.”

“Em thay đổi có phải vì chuyện chia tay với anh Thường Hoằng?” Hải Nhĩ rốt cục cố lấy dũng khí nói ra cái tên kia.

Cái tên này là cấm địa thầm lặng trong lòng bọn họ mấy ngày nay, bất chợt nghe thấy, lòng vẫn nhịn không được phải rúng động.

Nhưng chỉ lát sau, nàng liền bình tĩnh trở lại: “Có thể đi, em cùng anh ấy chia tay, trải qua chuyện này em có thể thành thục hơn một chút, coi như là may mắn đi.”

“Kỳ thật, em đối với anh ấy vẫn có tình cảm đi?” Hải Nhĩ hỏi, thanh âm mang theo một chút thở dài.

“Bây giờ nói cái này, cũng chẳng làm gì, làm người cũng giống như là đi đường ban đêm, ngàn vạn lần không thể nhìn lại, nếu không gặp phải ma cũng không biết.” Chu Tráng Tráng đưa trái táo đã gọt vỏ cho Hải Nhĩ.

Hải Nhĩ tiếp nhận, thịt quả tươi mát, ngửi thơm vô hạn, nhưng hắn lại chậm chạp không có ăn, cho đến khi quả táo bắt đầu bị thâm lại, mới nói: “Tráng Tráng, em nguyện ý bên cạnh anh không?”

“Anh thích em sao?” Chu Tráng Tráng hỏi lại.

“Thích.” Hải Nhĩ dùng sức gật đầu.

“Từ khi nào thì bắt đầu thích em?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Không nhớ rõ, có lẽ là nhất kiến chung tình cũng có lẽ là sau khi em gia nhập đội bọn anh.”

“Vậy vì sao lúc em tỏ bày, anh lại trăm phương nghìn kế tránh đi?”

“Bởi vì, anh phát hiện anh Thường Hoằng cũng thích em.”

“Cho nên anh muốn đem em nhường lại cho anh ấy, lúc ấy anh nghĩ như vậy phải không?”

“Anh không thể tranh đoạt em với anh ấy .”

“Vì cái gì?”

“Vì anh ấy đối với anh mà nói rất quan trọng, từ nhỏ anh ấy cái gì cũng đều nhường cho anh, chiếu cố anh . . . . . .”

“Cho nên sau khi lớn lên, anh cũng muốn nhường cho anh ấy một lần nên đem em nhường cho anh ấy?”

“Cứ cho là vậy đi, anh biết anh ấy thật sự rất thích em. Anh ấy thích nhất cái gì cũng không bao giờ nói ra, không đến cuối cùng người bên ngoài vĩnh viễn cũng không biết anh ấy thích gì đó nhiều thế nào. Chẳng hạn như lúc nhà anh ấy nuôi con Tiểu Tát Ma, bình thường nhìn anh ấy rất lãnh đạm với con chó kia, không có cảm tình gì, nhưng đến lúc con cún con kia bị đem cho đi, anh ấy khóc thương tâm hơn bất cứ ai khác, cho đến cuối cùng anh ấy mới bằng lòng biểu lộ trái tim chính mình . . . . . Thực xin lỗi, Tráng Tráng, anh nói như vậy em tức giận sao?”

Chu Tráng Tráng nháy mắt cảm thấy đây là báo ứng, trước kia nàng đem Hải Nhĩ so sánh với Bác Mĩ, không bao lâu chính mình đã bị Hải Nhĩ so sánh với Tát Ma.

“Không, Hải Nhĩ, em không có giận gì, em chỉ là không thể nhận.” Chu Tráng Tráng thở dài: “Kỳ thật nói như vậy, em ở trong lòng anh, cũng không phải đặc biệt quan trọng sao?”

“Tráng Tráng. . . . . .”

“Kỳ thật em cũng không có ý trách gì anh đâu, cũng không phải nghiện kiểu tranh đoạt gì, em chỉ hy vọng có một người đàn ông có thể chân chính yêu em, sẽ không bởi vì một vài nhân tố khác mà buông tay em.” Chu Tráng Tráng nhẹ giọng nói: “Em cần một tình yêu kiên định.”

“Là anh Thường Hoằng cho em loại tình yêu này sao?” Hải Nhĩ hỏi.

“Có lẽ phải, cũng có lẽ không phải.” Chu Tráng Tráng thở ra, một chút cảm giác như trút được gánh nặng: “Hải Nhĩ, thật ra Đồng Ý bạn cùng phòng em trước kia từng nói với em, em đối với cảm tình căn bản không có thông suốt, căn bản còn không rõ ai mới là người thật sự thích mình và người em thật sự thích lại là ai. Có lẽ chúng ta cũng giống nhau, Hải Nhĩ.”

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, thổi bay bức rèm trắng, bay phập phồng, Hải Nhĩ nhìn ngây ngốc, hơn nữa ngày mới nói: “Không, Tráng Tráng, anh thật sự thích em, chính là của loại yêu mến này của anh, không đạt được mong đợi của em, em cũng không thích loại yêu mến này của anh đối với em.”

“Chân tướng thật rối rắm.” Chu Tráng Tráng cười.

“Chuyện tình cảm này, thật sự còn phức tạp hơn thí nghiệm khó nhất của anh.” Hải Nhĩ tổng kết.

“Nếu đơn giản, chẳng phải rất mất mặt sao?” Chu Tráng Tráng vẫn cố gắng cười.

“Bất quá Tráng Tráng, anh thật sự thích em, chuyện này không còn phức tạp nữa, thực rõ ràng sáng tỏ.” Hải Nhĩ nói.

“Em cũng thích anh, nhưng có thể hai loại cảm mến này cũng không thể hợp lại thành tình yêu.” Chu Tráng Tráng nói.

“Như vậy, cho anh cơ hội theo đuổi em được không? Em chỉ cần đứng ở kia, chờ anh đến theo đuổi em thôi, có thể chứ?” Hải Nhĩ cơ hồ là thỉnh cầu .

Khuôn mặt Hải Nhĩ yếu ớt, đôi mắt yếu ớt, tiếng nói yếu ớt, sinh mạng cũng thật yếu ớt, trong tim Chu Tráng Tráng lại cảm giác được một loại đau lòng, giống như tấm lòng thiên chức của một người mẹ.

Đau lòng như vậy cuối cùng làm cho Chu Tráng Tráng gật đầu.

Hải Nhĩ vẫn nằm viện cho đến kỳ nghỉ hè, Chu Tráng Tráng khi nào rảnh rổi liền ở bệnh viện chăm sóc hắn.

Cũng trong lúc này, Chu Tráng Tráng thành công đậu tiếng Anh cấp 4, thành tích cuối kỳ các môn cũng đều cầm cờ đi đầu, lại có thể nhận được phiếu học bổng để mua đồ ăn vặt. Mà Thường Hoằng đã đến thành phố D xa xôi, từ sau lần chia tay đó, Chu Tráng Tráng cũng chưa gặp qua hắn lần nào.

Có lẽ là duyên phận đã hết đi, Chu Tráng Tráng nghĩ người đã hết duyên phận cho dù ở cùng một thành phố cũng sẽ không gặp mặt.

Có lẽ như vậy lại tốt đối với tất cả mọi người cũng nên?

(Quạ: Huấn luyện viên tạm biệt)

———————————

chương 36

Đảo mắt đã đến nghỉ hè, mà bệnh tình Hải Nhĩ cũng tốt lên trông thấy, sau khi đợi bác sĩ cho phép hắn xuất viện về nhà tự an dưỡng, Chu Tráng Tráng liền thu thập hành lý chuẩn bị về nhà.

Hải Nhĩ muốn chống gậy ra nhà ga đưa tiễn nhưng Chu Tráng Tráng cũng không đáp ứng.

Lý do là: “Nhà ga bọn buôn người nhiều lắm, anh một mĩ nam mềm mại chạy tới không chừng sẽ bị lừa bán làm lợn giống.”

“Tráng Tráng, có phải kỳ nghỉ hè này anh cũng không thể gặp em không?” Hải Nhĩ hỏi.

Bộ dáng kia, quả là có chút đáng thương.

Chu Tráng Tráng cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười nói: “Nhưng qua kỳ nghỉ hè này chúng ta lại gặp mặt mà.”

Nói đến thế này rồi đành chịu thôi, Chu Tráng Tráng chào tạm biệt Hải Nhĩ, tiến bước trở về nhà.

Đoạn đường xóc nảy, cả người như là một cái giẻ nhét vào thùng rác ba ngày ba đêm. Lúc về đến nhà, mấy cô bác ở dưới lầu đang cải nhau vừa thấy nàng tư thế liền ngẩn ngơ rồi lập tức che mũi lại làm như nhìn thấy rác thúi.

Thật sự là lòng người dễ thay đổi a, lúc trước nàng đưa theo Thường Hoằng, mấy cô dì này hai ba ngày đều chạy đến cửa, có khi còn biếu vài cái trứng vịt gì đó, Chu Tráng Tráng bi phẫn.

Vào cửa nhà, vừa thấy ánh mắt kích động của cha mẹ chờ đợi, Chu Tráng Tráng hai mắt nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ, quả nhiên là cha mẹ mình a, ngày xưa họ hàng nói Chu Tráng Tráng là kết quả của việc tránh thai thất bại, quả nhiên chỉ là tung tin vịt a tung tin vịt.

Chu Tráng Tráng chạy đến ba mẹ muốn ôm cổ họ một cái, ai ngờ mới vừa tiến một bước đã bị đẩy ra, ba mẹ Tráng Tráng vẫn cứ nhìn ra cửa, trông mòn con mắt: “Thường Hoằng sao còn chưa đến?”

Cảm tình kia, ánh mắt chờ trông kia là dành cho Thường Hoằng ah, ngày xưa họ hàng nói Chu Tráng Tráng là kết quả của việc tránh thai thất bại, quả nhiên là sự thật ah!

Chu Tráng Tráng lệ rơi.

“Con đừng nói với mẹ là hai đứa chia tay rồi nha!” Mẹ Tráng Tráng rống đến tê tâm liệt phế.

“Mẹ, con với anh ấy tính cách không hợp.” Tính cách không hợp quả thật là cái từ ngữ vạn năng, Chu Tráng Tráng thầm may mắn.

“Tính cách không hợp, lâu ngày cùng nhau cũng hợp ah.” Ba Tráng Tráng vô cùng đau đớn.

“Con đói bụng sắp chết rồi, con phải đi ăn cơm đây.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng nói.

Ba mẹ Tráng Tráng cũng không quá phận, vẫn bưng đồ ăn lên cho nàng ăn, nhưng bữa cơm này ba mẹ Tráng Tráng ăn mà thở ngắn than dài, trong nhà một mảng mây đen mù sương, Chu Tráng Tráng nghẹn sắp chết.

Đây quả thật là ông trời trừng phạt nàng vì bản thân đã tổn thương Thường Hoằng a, Chu Tráng Tráng thừa nhận ah.

Về đến nhà, tự nhiên là ăn ngủ, ngủ ăn, có rảnh rỗi liền trò chơi, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, ngẫm đi ngẫm lại còn ba năm nữa tự mình sẽ ra ngoài kiếm ăn dưới cái nắng như thế, Chu Tráng Tráng lúc này liền quyết định ôn thi, lập tức mưa sách về ôn.

Xem ở trong mắt người ta lại là một phiên bản khác.

Chu Tráng Tráng không lâu chợt nghe dì Vương hàng xóm đang cảm thán: “Ay ya, con gái nhà ông Chu a, bị cái cậu đẹp trai kia bỏ rơi nên bây giờ bắt đầu vùi đầu vào học tập, chuẩn bị học thi, xem ra trong vòng mười năm nữa sẽ chẳng gả ra ngoài đâu.”

Dì Từ dưới lầu cũng bắt đầu phụ họa: “Nói như vậy, nhà ông Chu còn phải nuôi con gái thêm mười năm nữa rồi, cái đó phải tốn biết bao nhiêu thức ăn chứ không ít đâu? Khó trách tôi mấy ngày nay ban đêm chợt nghe vợ chồng ông Chu than khóc.”

Chu Tráng Tráng trốn ở chỗ tối nghe lén cũng muốn khóc.

Nghĩ tới ít nhất còn phải ăn bám ba mẹ mười năm nữa, Chu Tráng Tráng nội tâm vẫn là có chút bất an, lúc này liền quyết định lợi dụng kỳ nghỉ hè này, tìm việc làm thêm.

Vì thế liền báo danh ngay tại trung tâm gia sư gần đó, vận khí quả không tồi, không bao lâu đã có công việc — mỗi buổi chiều dạy ba giờ tiếng Anh cho một cậu bé lớp ba tiểu học.

Đứa trẻ kia gia cảnh không tệ, ở tại một ngôi nhà cao nhất trong tiểu khu, phải hơn hai trăm mét vuông. Bất quá người cha luôn bận công tác, có khi cả ngày không trở về nhà, bà mẹ thì bận chơi mạt chược, đi dạo phố, cũng có khi không ở nhà, trong nhà chỉ có thằng bé và hai người bảo mẫu, người lớn sợ gặp chuyện không may, liền mời gia sư dạy kèm thêm cho nó, buổi sáng ngữ văn, buổi chiều tiếng Anh, buổi tối còn có một buổi học toán, Chu Tráng Tráng nhìn thấy thời khoá biểu của nó liền tràn đầy đồng tình đối với đứa nhỏ này.

Đứa bé tên là Tả Cửu Cửu, cái tên rất đặc biệt, tuy rằng không quá thông minh, nhưng thực ngoan ngoãn, Chu Tráng Tráng mến cậu bé lắm, hai người ở chung rất là vui vẻ.

Nguyên nhân chính khiến Chu Tráng Tráng thích công việc này còn vì mỗi khi đến giờ giải lao, dì giúp việc luôn bưng lên một phần trà chiều, cà phê ngào ngạt, bánh ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, hương vị kia thì khỏi phải chê. Tả Cửu Cửu thấy cô giáo thích ăn, mỗi lần còn đưa phần của mình cho Chu Tráng Tráng, Chu Tráng Tráng cảm thấy đứa nhỏ này quả thực là có thể đoạt giải “nhân vật Trung Quốc cảm động”.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là nhà Chu Tráng Tráng rất xa chổ này, giữa trưa mỗi ngày Chu Tráng Tráng phải chuyển ba lượt xe buýt, ngồi cả tiếng đồng hồ mới có thể đến, trời thì nóng, mỗi lần đi đều đổ mồ hôi đầm đìa.

Mà vào ngày Chủ Nhật thì càng thảm hại hơn, bởi vì giữa trưa ăn no, Chu Tráng Tráng ngủ quên trên xe buýt, ngồi qua trạm xuống nên phải chạy như điên trở lại, cuối cùng cũng đến nhà Tả Cửu Cửu, nhưng vẫn là đến muộn mười phút đồng hồ.

May mắn cha mẹ Tả Cửu Cửu không có ở nhà, khi Chu Tráng Tráng ấn chuông cửa đã nhủ thầm như thế.

Kết quả vừa vào cửa, phát hiện một tên con trai xa lạ đang ngồi trên sô pha bên cạnh Tả Cửu Cửu.

Tả Cửu Cửu vừa thấy Chu Tráng Tráng, lập tức hưng phấn kêu lên: “Cô giáo Chu, em nghĩ cô không tới chứ!”

Từ tiếng gọi đó, tên con trai lạ lẫm kia quay đầu lại, lập tức trái tim Chu Tráng Tráng đều buộc chặt.

Hắn rất giống một người —— làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút dã tính —— rất giống Thường Hoằng.

Hắn rất giống một người —— làn da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú có chút dã tính —— rất giống Thường Hoằng.

Nhưng nhìn kỹ lại, tên con trai này càng lạnh lùng như băng hơn, mặc kệ nhìn cái gì đều mang chút theo hương vị không kiên nhẫn.

“Cô chính là cô giáo dạy tiếng Anh sao?” Hắn ta tựa lưng vào sofa, châm thuốc, phả ra một ngụm khói trắng sặc người: “Cô có biết mình đã đến muộn không?”

Chu Tráng Tráng phục hồi tinh thần, vội vàng giải thích: “Thật sự xin lỗi, mới vừa ngủ trên xe buýt cho nên. . . . . .”

“Tôi không muốn nghe giải thích này nọ. Tôi chỉ biết, cô nhận tiền của nhà chúng tôi. Nhưng không có thật sự làm việc. Cô không phải nhìn thấy cha mẹ đứa nhỏ không thường ở nhà nên làm việc qua loa chứ?” Giọng nói hắn thản nhiên nhưng lại mang một loại thù địch.

“Không phải, đây thật sự là lần đầu tiên tôi tới muộn.” Chu Tráng Tráng nén giận giải thích.

“Tôi bắt gặp thì cô nói là lần đầu tiên tới muộn, nếu tôi không phát hiện thì sẽ ra sao?” Tên đó nâng mắt lên, ánh mắt hắn rất đẹp nhưng khiến người nhìn luôn thấy một loại sâu lạnh.

“Anh nếu không tin có thể hỏi dì giúp việc và Cửu Cửu.” Chu Tráng Tráng vội tìm viện binh.

Cũng không biết như thế nào, dì giúp việc cùng Cửu Cửu nhìn tên đó, đều khiếp đảm cúi đầu, sao cũng không dám mở miệng.

“Cô bây giờ còn muốn nói gì nữa không?” Hắn nhún nhún vai.

Chu Tráng Tráng tức giận đến bộ ngực như bị điện giật.

“Đây là một ngàn đồng, coi như là tiền lương nữa tháng dạy của cô, về sau không cần tới nữa, loại giáo viên không có trách nhiệm như cô gia đình chúng tôi không hề chào đón.” Hắn đem xấp tiền chủ tịch Mao để trên bàn trà.

Chu Tráng Tráng hít sâu, trả lời: “Được, tôi về sau sẽ không đến đây nữa, loại chủ không hiểu lý lẽ như anh tôi cũng không thích, còn có số tiền này để lại cho anh đó, làm ơn tìm một bác sĩ tâm lỳ nào tin cậy một chút, đừng cả ngày đi trả thù xã hội.”

Nói xong, Chu Tráng Tráng xoay người, oại vệ hùng dũng khí phách hiên ngang đi ra ngoài.

Ra đến cửa, nhớ tới số tiền kia vẫn có chút đau lòng – kia có thể mua được rất nhiều vịt quay nha! Nhưng làm người phải có tự tôn, không thể để người như hắn coi thường được!

Ngỡ rằng chuyện này cứ thế qua đi, ai ngờ cách một ngày trung tâm gia sư gọi điện tới, nói tên con trai kia là Tả Nhất, vốn là con trai lớn của cha Tả Cửu Cửu với vợ trước, tích cách bướng bỉnh ngang ngược, ngày hôm qua không biết bên ngoài gặp phải chuyện gì, trở về mượn Chu Tráng Tráng phát hỏa, cha Tả Cửu Cửu sau khi về nhà thấy Tả Cửu Cửu đang khóc vì chuyện Chu Tráng Tráng rời đi, lúc hiểu rõ sự tình cũng đã mắng Tả Nhất một trận, hơn nữa nhờ trung tâm gia sơ mời Chu Tráng Tráng trở lại, cam đoan không bao giờ … xảy ra chuyện như lần này nữa. (Con trai nhà này tên độc thiệt, cộng lại 100 ah)

Hơn nữa, tiền lương lại tăng gấp đôi.

Tuy nói làm người phải có tự tôn, nhưng người vẫn chết nếu không có tiền, nhìn con số Mao chủ tịch, Chu Tráng Tráng quyết định buông kiêu ngạo, quay trở lại dạy.

Kết quả lúc tới đó, phát hiện Tả Nhất đang ở nhà, Chu Tráng Tráng không để ý tới hắn, lập tức mở sách giáo khoa khảo bài cho Tả Cửu Cửu.

Lúc trước vốn ngồi ở phòng khách học, nhưng Tả Nhất lại cố ý mở TV, chỉnh đến kênh phim hoạt hình, làm cho Tả Cửu Cửu không tập trung chú ý học. Chu Tráng Tráng buồn bực, cũng không nhiều lời với hắn, trực tiếp kéo Tả Cửu Cửu vào phòng thằng bé, đóng cánh cửa lại.

“Thật là quá đáng.” Chu Tráng Tráng nhìn cửa hừ một tiếng.

“Cô giáo Chu, cô chắc là thực chán ghét anh em phải không?” Tả Cửu Cửu xem tình hình không đúng, nhỏ giọng hỏi.

“Không phải chán ghét.” Chu Tráng Tráng nói: “Mà là thực chán ghét.”

“Kỳ thật anh em không phải người xấu.” Tả Cửu Cửu vội giải thích: “Anh ấy rất lợi hại, đánh bóng rổ, bơi lội, cưỡi ngực, cái nào cũng giỏi hết.”

“Nhưng em vì sao phải sợ hắn chứ? Có phải hắn hay bắt nạt em không?” Chu Tráng Tráng nhớ tới mỗi lần Tả Cửu Cửu nhìn Tả Nhất, ngoài bội phục còn mang theo một chút sợ hãi.

“Bình thường sẽ không, chính là sau mỗi lần anh ấy cùng ba ba cãi nhau, gặp em sẽ rất hung dữ, anh ấy nói. . . . . .” Tả Cửu Cửu cúi đầu, lắc lắc ngón tay: “Anh ấy nói là mẹ em cố ý mang thai em, cho nên ba ba mới ly hôn với mẹ anh ấy. . . . . .”

Chu Tráng Tráng suy xét một chút, cũng hiểu được chuyện gia đình này — Mẹ Tả Cửu Cửu là tiểu tam (bồ nhí), mang thai Tả Cửu Cửu liền bức cha mẹ Tả Nhất ly hôn, Tả Nhất gặp biến cố gia đình như thế, tính cách cũng trở nên cổ quái.

Nghĩ như thế, liền tha thứ cho Tả Nhất hơn phân nửa, dù sao cũng là một đứa nhỏ có số khổ.

Mới vừa biết rõ bí sử của gia đình này xong thì Tả Nhất mở cửa phòng ra, bưng một đĩa bánh ngọt với nước uống vào: “Nghỉ ngơi một chút đi, thằng bé nhỏ như vậy, học tiếng Anh làm gì a, chẳng qua là muốn tìm một người đến trông nó thôi, hừ, sinh thằng bé ra lại không chăm sóc, bản thân đem mua sắm làm niềm vui, loại mẹ gì chứ.”

Vừa nhìn thấy ăn, Chu Tráng Tráng cái gì cũng không so đo, lúc này hai mắt tỏa ánh sáng, cầm lấy bánh ngọt thỏa mãn ăn.

Ăn liên tiếp năm cái bánh, Chu Tráng Tráng mới ngẩng đầu lên, lại thấy Tả Nhất nhìn mình xuất thần.

Chu Tráng Tráng có chút ngượng ngùng, tưởng mình ăn đến nổi doạ người rồi: “Làm sao vậy?”

Tả Nhất dời ánh mắt: “Không có gì, chỉ là cảm thấy . . . . . . cô hơi giống một người.”

“Giống ai?” Chu Tráng Tráng nhíu mày.

Không phải câu tiếp theo sẽ châm chọc nàng giống heo đi.

“Cô không biết đâu.” Tả Nhất bỗng nhiên không kiên nhẫn đứng lên.

Chu Tráng Tráng không hề hỏi, tiếp tục ăn bánh

Cách một đoạn, Tả Nhất bỗng nhiên dùng chân đá đá nàng, hỏi: “Uy, cô tên là gì?”

“Chu Tráng Tráng.” Lúc đang được ăn uống, Chu Tráng Tráng đối với bất luận kẻ nào cũng đều có hảo cảm.

“Lần sau có thời gian ra ngoài chơi nha.” Tả Nhất vừa nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, bước ra khỏi phòng.

Chu Tráng Tráng tiếp tục ăn bánh, căn bản không để ý tới những lời này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx