sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 5: Canh Thịt Chuột

Trường Giang qua khỏi Giang Lăng thì uốn lượn giữa đất Tương (Hồ Nam) và đất Ngạc (Hồ Bắc), sau đó chảy thẳng về đông. Vùng này địa thế tương đối bằng phẳng, nước chảy lượn lờ, chiếc thuyền con theo thế nước chầm chậm trôi giữa dòng sông, bỏ lại sau lưng nhiều trấn thôn làng mạc.

Thuyền từ thượng nguồn về xuôi phần lớn đều có buồm và có cả mái chèo, từng chiếc từng chiếc qua mặt chiếc thuyền của Địch Vân, ai nấy nhìn thấy bộ dạng của chàng đều không khỏi kinh hãi nhìn ra nơi khác.

Địch Vân dừng thuyền nói lớn:

- Lão bá bá! Bán cho tại hạ một con cá ăn lót dạ có được chăng?

Lão ngư phủ nhìn thấy một người ăn mặc rách rưới, râu tóc bù xù, người bê bết vết máu thì hoảng kinh, định cự tuyệt nhưng không dám, dạ dạ mấy tiếng gắp con cá to đã chiên vàng bỏ vào dĩa đưa qua.

Địch Vân đón lấy dĩa cá, nói:

- Nếu có cơm trắng, xin bán cho một bát!

Lão ngư phủ dạ dạ, xới đầy một bát cơm lớn đưa qua, nói là cơm thật ra trong đó độn quá nửa là khoai lang. Lúc đói lòng thì cơm độn cũng ngon như thường, Địch Vân và mấy đũa hết sạch bát cơm, đưa bát ra định xin thêm thì xảy nghe trên bờ có giọng nói oang oang vang lên:

- Này ngư gia! Có cá lớn không nướng cho mấy con đi!

Địch Vân ngoái đầu nhìn lên, chỉ thấy một hòa thương cao lớn, mắt to mày rậm, giọng nói lơ lớ, chứng tỏ chẳng phải là người Trung thổ. Chàng giật mình nhận ra, hòa thượng này là một trong ngũ tăng từng đến ngục tấn công Đinh Điển. Suy nghĩ một thoáng, chàng nhớ ra người này tên là Bảo Tượng.

Địch Vân còn nhớ như in lời dặn dò của Đinh Điển, phải hết sức cẩn thận với những môn đồ của Huyết Đao môn, đặc biệt là tên hòa thượng Bảo Tượng này. Chàng chẳng dám nhìn Bảo Tượng lần thứ hai, sợ rằng lão nhận ra thi thể Đinh Điển thì kể như xong chuyện. Hai tay chàng bưng bát cơm mà cứ run như cày sấy. Chàng cố trấn an mình rằng Bảo Tượng không dễ gì nhận ra mình, đừng run, không khéo lão lại nhận ra. Nhưng chàng càng cố trấn tĩnh thì tay càng run tợn. Lại nghe lão ngư nói:

- Cá đánh được trong ngày bán hết rồi.

Bảo Tượng nổi giận nói:

- Ai nói hết cá? Mau bắt vài con cho ta! Ngươi không thấy lão gia ngươi đói run đây sao? Không có cá lớn cá nhỏ cũng chẳng sao.

Lão ngư lắc đầu nói:

- Hết cá rồi! Lớn nhỏ gì cũng không còn. Ngươi có bạc, ta có cá việc gì mà không bán.

Vừa nói vừa giơ chiếc giỏ cá trống không lên cho Bảo Tượng xem.

Bảo Tượng đói quá, nhìn sang thấy con cá lớn trong dĩa bên cạnh Địch Vân mới ăn có một nửa, hất hàm hỏi:

- Này! Bên ngươi có cá không?

Địch Vân thấy Bảo Tượng nói tới mình thì sợ quá, chẳng nói chẳng rằng, lấy ván thuyền đẩy mạnh vào cội liễu một cái. Chiếc thuyền con lập tức trôi ra giữa sông.

Bảo Tượng nổi cơn lôi đình quát:

- Tiểu tặc! Ta hỏi ngươi có cá hay không tại sao ngươi tháo chạy?

Địch Vân nghe Bảo Tượng lớn tiếng quát mắng thì càng hãi, dùng hết sức bình sinh quạt ván thuyền chèo ra giữa sông. Bảo Tượng nổi nóng nhặt một hòn đá lớn nhắm Địch Vân ném mạnh. Địch Vân thấy hòn đá bay thẳng tới thì kinh hãi hụp đầu xuống, chỉ nghe tiếng gió rít trên đầu, hòn đá bay sượt qua, rơi ùm xuống sông.

Bảo Tượng nhìn thấy Địch Vân cử động nhanh nhẹn, giống như người có võ công, nhìn lại bộ dạng cũng không giống ngư dân bình thường. hắn nhíu mày quát lớn:

- Mẹ nó! Còn không mau mau trở lại. Bằng không lão tử lấy cái mạng chó của ngươi!

Địch Vân chẳng nói chẳng rằng, cố hết sức chèo mạnh, càng mau chóng rời xa hắn càng an toàn.

Bảo Tượng một mặt la hét mắng nhiếc, một mặt lượm đá ném liên tục về phía Địch Vân.

Địch Vân tay thì cố sức chèo mắt trừng trừng nhìn mấy hòn đá đang bay tới. Hòn đá đầu tiên chàng nghiêng người tránh được, hòn thứ hai bay hơi thấp, chàng phải nằm rạp xuống mới tránh được, kình phong quét ngang mặt chàng rát rạt. Địch Vân chờ cho hòn đá bay qua, mới ngóc đầu dậy thì hòn đá thứ ba lại bay tới, lần này không nhằm vào người chàng mà lại rơi trúng đầu thuyền. Ầm một tiếng, vụn gỗ bay tứ tán, đầu thuyền vỡ một mảng lớn.

Bảo Tượng nhìn thấy thân pháp Địch Vân linh hoạt, chiếc thuyền trôi càng lúc càng xa, sợ rằng đối phương chạy mất. Kỳ này lão không nhằm vào người chàng nữa mà cứ nhằm thuyền mà ném. Liên tiếp mấy hòn đá rơi trúng thuyền, may mà khoảng cách đã xa, lực đạo đã yếu, nếu không e rằng chiếc thuyền con đã chìm mất rồi.

Bảo Tượng thấy không khống chế được đối phương thì nổi hung tính, quát mắng luôn miệng. Từ xa nhìn lại, thấy bộ tóc dài của Địch Vân phất phơ trong gió, bất chợt nhớ ra một việc, nghĩ thầm:

“Người này trông giống một đào phạm. Gần đây giang hồ đồn rầm việc Đinh Điển vượt ngục tẩu thoát, chưa biết chừng có thể tra ra chút manh mối từ tên này!”

Nghĩ đến đây lòng tham nổi dậy, nộ khí trong người lập tức tan biến, quay lại quát:

- Ngư gia! Mau giúp ta đuổi theo tên tặc tử ấy!

Nào ngờ ba ngư phủ trông thấy Bảo Tượng hung hãn như Thiên Lôi thì hoảng kinh bỏ chạy trối chết. Bảo Tượng kêu luôn mấy lượt nhưng ai dám quay lại chở hắn? Tất cả đều ra sức chèo càng xa càng tốt. Bảo Tượng nổi điên lượm đá ném theo, có một ngư phủ trúng đá, đầu nát như tương, những người còn lại hô nhau chèo thuyền chạy như bay.

Bảo Tượng thấy không đuổi theo bằng đường thủy được thì chạy bộ dọc bờ sông đuổi theo. Nói về tốc độ thì khinh công của hắn nhanh hơn tốc độ của thuyền gấp mấy lần. Địch Vân chèo thuyền về phía bờ nam, tránh càng xa Bảo Tượng càng an toàn.

Bảo Tượng tuy chạy nhanh nhưng khoảng cách song phương càng ngày càng xa. Địch Vân nhìn Bảo Tượng ở trên bờ cứ đuổi miết thì nghĩ thầm:

“Nếu để hắn tìm được thuyền đuổi theo thì nguy!”

Chàng nhìn thi thể Đinh Điển khấn thầm:

“Đinh đại ca! Xin đại ca phò hộ cho tên ác tăng kia đừng tìm thấy thuyền!”

Cũng may cho Địch Vân, trên đoạn sông này tuy thuyền qua lại như mắc cửi nhưng trên bờ lại không có chiếc thuyền nào neo đậu. Địch Vân mừng rỡ cố sức chèo cập mạn bờ nam. Trường Giang đoạn này tuy không rộng, nhưng hai bên bờ cây cối um tùm làm khuất tầm nhìn Bảo Tượng.

Địch Vân lấy bọc châu báu nhét vào ngực, ôm thi thể Đinh Điển nhảy lên bờ. Đi được mấy bước, chàng sực nhớ ra một việc, quay lại đẩy chiếc thuyền ra giữa sông cho nó trôi theo dòng nước. Xong việc chàng cứ nhắm hướng nam mà đi, hy vọng sẽ làm Bảo Tượng bị mất dấu. Nhưng đi được mấy dặm lại nhìn thấy Trường Giang lồ lộ hiện ra trước mặt, thì ra tình cờ đoạn sông này uốn khúc quẹo về nam.

Địch Vân kêu khổ thầm, vội vã quay ngược trở lại. Nhưng đi chưa được bao xa thì hai chân mềm nhũn, ngã quị xuống không đứng lên được nữa. Thì ra sau khi bị thương, sức lực chưa kịp phục hồi, lại phải cố sức chèo thuyền, sau đó ôm thi thể Đinh Điển đi một đoạn đường dài như vậy, giờ tinh lực chàng đã kiệt. Cố sức mấy lần vẫn không đứng lên nổi, Địch Vân thở dài đưa mắt nhìn quanh, cách đó không xa có một ngôi miếu hoang, chàng mừng rỡ nghĩ thầm:

“Trời gần tối rồi, cố gắng vào đến trong miếu, chỉ cần đêm đến thì Bảo Tượng có qua được sông cũng không thể tìm ra mình nữa”.

Ngồi thở dốc một lát, chàng cố gắng đứng dậy được, lê từng bước nặng nhọc ôm thi thể Đinh Điển vào bên trong miếu. Đinh Điển dù đã chết nhưng Địch Vân lúc nào cũng để thi thể chàng sát bên mình như hai tình nhân nửa bước cũng không nỡ rời nhau vậy. Đi hết nổi, chàng đặt thi thể Đinh Điển xuống trước cửa miếu, nằm nghỉ hơn nửa canh giờ, sức lực phục mới hồi phục được phần nào, lại ôm thi thể Đinh Điển đi vào trong miếu.

Đây là một ngôi miếu thổ địa bỏ hoang, tượng thổ địa nhỏ xíu, lùn tịt, dáng mạo trông rất hoạt kệ Nhưng Địch Vân là kẻ cùng đường, gặp bức tượng như vậy cũng sinh lòng kính sợ. Chàng đặt thi thể Đinh Điển xuống, cúi lạy mấy lạy. Lạy xong lòng cảm thấy thanh thản đôi phần.

Chàng ngồi lặng nhìn thi thể cứng đờ của Đinh Điển, đầu trống rỗng. Mãi đến khi trời tối hẳn mới yên tâm nằm xuống.

Chàng nằm xuống cạnh Đinh Điển như mấy năm trời hai người vẫn nằm trong ngục thất. Chưa đến canh hai trời lại đổ mưa, mưa dai dẳng như không bao giờ tạnh. Địch Vân cảm thấy lạnh, chàng co người nép sát vào Đinh Điển, bất chợt chạm vào da thịt giá lạnh của Đinh Điển, nghĩ tới việc Đinh Điển sẽ không bao giờ mở miệng nói với mình những điều hay lẽ phải nữa, nghĩ tới việc từ nay mình phải thui thủi một mình ở trên đời, bất giác hai hàng lệ tuôn rơi.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, Địch Vân bỗng nghe như có tiếng bước chân gấp gáp vọng tới. Địch Vân kinh hãi nghiêng đầu lắng nghe, bước chân giẫm lên bùn xì xụp nhưng lướt đi rất nhanh, càng lúc càng tiến gần đến miếu thổ địa. Chàng vội vàng trở dậy mang thi thể Đinh Điển giấu vào bên dưới bệ thờ, còn mình thì nấp vào phía sau.

Tiếng bước chân càng gần thì tim Địch Vân càng thắt lại, kẹt một tiếng, cửa miếu bị đẩy bật ra, tiếp đó là một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Mẹ nó! Lão tặc tử này chẳng biết trốn ở đâu, khiến cho lão tử phải dầm mưa ướt hết cả mình mẩy!

Người này không phải người lạ, chính là Bảo Tượng! Hắn là một người xuất gia, mở miệng ra là thóa mạ tục tỉu, lại còn tự xưng là “lão tử” thì thật là hoang đường. Địch Vân mấy năm nay ở gần Đinh Điển, tuy chưa thể nói là người từng trải nhưng cũng không còn là một thiếu niên nhà quê ngơ ngác như ngày nào. Nghe Bảo Tượng vừa bước vào miếu đã chửi đổng thì lắc đầu nghĩ thầm:

“Tên ác hòa thượng này tuy đội lốt người xuất gia nhưng đích thị là một tên đạo tặc không hơn không kém. Chẳng những hắn không kiêng kỵ việc ăn thịt, giết người mà chưa biết chừng còn gian dâm con gái nhà lành nữa!”

Bảo Tượng cằn nhằn ông trời một lát rồi bước tới ngồi phịch lên bệ thờ, cởi quần áo ướt ra vắt cho khô, xong cũng chẳng buồn mặc vào mà giắt lên cạnh bệ thờ, còn thân mình thì trần như nhộng nằm dài ra đất, chẳng bao lâu sau cất tiếng ngáy vang như sấm.

Địch Vân nghĩ thầm:

“Tên ác hòa thượng này toàn thân lõa lồ nằm ngủ trước tượng thần như vậy thì thật là đại bất kính. Thừa cơ hắn ngủ say, mình lấy đá đập đầu hắn để trừ hậu họa”.

Nhưng chàng thật sự không dám giết người bừa bãi, hơn nữa võ công của Bảo Tượng quá cao siêu, sợ rằng làm không khéo mà mang họa sát thân. Bản thân chàng chết không có gì đáng tiếc, chỉ sợ mình chết đi rồi không ai hoàn thành di nguyện của Đinh đại ca và Lăng tiểu thư.

Lúc này nếu chàng lẳng lặng rút lui thì Bảo Tượng chắc không thể hay biết được, nhưng thi thể Đinh Điển vẫn còn nằm bên dưới bệ thờ, không thể mang đi cùng được, bởi vậy chàng cũng không thể bỏ đi. Bên ngoài trời vẫn mưa không dứt, Địch Vân vò đầu bứt tai, chẳng nghĩ ra được phương sách gì hay ho trong hoàn cảnh này. Chàng chỉ cầu mong sáng sớm ngày mai trời tạnh mưa để Bảo Tượng bỏ đi cho sớm. Nhưng tình thế này xem ra chưa chắc trời đã chịu tạnh mưa, nếu vậy, sáng ra thể nào Bảo Tượng cũng đi lòng vòng kiếm đồ ăn, và chắc chắn sẽ phát hiện ra thi thể Đinh Điển.

Địch Vân bỗng nhớ ra Bảo Tượng vừa bước vào miếu đã mắng mình là lão tặc. Mình hãy còn nhỏ sao hắn lại mắng như vậy? Suy nghĩ một thoáng chàng mới hiểu ra, thì ra vì thấy mình râu tóc xồm xoàm nên tưởng mình lớn tuổi. Chàng đưa tay sờ râu tóc mình.

Ngay lúc đó bỗng nghe Bảo Tượng hét lên một tiếng, quát:

- Ai đó?

Thì ra trong lúc ngủ mê, hắn xoay người đạp chân vào bên dưới bệ thờ, vô tình đạp trúng thi thể Đinh Điển. Cảm thấy có điều khác lạ, sợ rằng có địch nhân ẩn nấp trong miếu ám toán mình, Bảo Tượng vừa mắng vừa chụp lấy đơn đao múa may bảo vệ khắp người.

Bảo Tượng mắng luôn mấy lượt, tay đao không dám ngừng, nhưng rốt cuộc không nghe thấy động tĩnh gì cả. Hắn phi cước đá văng bệ thờ, hươ đao chém xuống, chỉ nghe kịt một tiếng, đao chém trúng vật lạ, lẫn trong đó có tiếng xương gãy. Thì ra hắn đã chém trúng thi thể Đinh Điển.

Địch Vân nghe thấy hết. Đinh Điển tuy đã chết, đương nhiên chẳng còn biết đau đớn, nhưng Địch Vân nghe đao chém lên thi thể Đinh đại ca chẳng khác nào bị đao chém lên người mình. Chàng định xông ra quyết cùng Bảo Tượng một phen sinh tử. Nhưng mấy năm ở trong ngục, hoàn cảnh đã biến chàng từ một thiếu niên thuần phác, tâm thẳng như ruột ngựa trở thành một thanh niên gặp việc gì cũng biết bình tĩnh suy tính thiệt hơn mới hành động.

Cuối cùng thì Địch Vân đã kịp nghĩ lại, xông ra bây giờ là đại thất sách, ngàn vạn đường đi nhưng chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhưng chàng thì không thể chết được.

Ngoài kia Bảo Tượng sau khi chém trúng thi thể Đinh Điển vẫn không thấy động tĩnh gì mới yên tâm dừng tay. Qườ quạng tìm đồ đánh lửa, nhưng đồ đánh lửa đã bị thấm nước mưa, không thể dùng được nữa. Túng thế, Bảo Tượng đành nhẹ nhàng lùi lại, dựa lưng vào tường để phòng bị tấn công từ sau lưng.

Hai người trong miếu lúc này chỉ cách nhau có một lần vách ngăn giữa tiền điện và hậu điện. Địch Vân không dám thở mạnh, với võ công của Bảo Tượng, chỉ cần chàng thở mạnh một chút là bị đối phương phát hiện. Vừa cố giữ cho hơi thở nhẹ nhàng, Địch Vân vừa suy nghĩ:

“Chỉ cần hơn một canh giờ nữa thì trời sáng, Bảo Tượng nhìn thấy thi thể Đinh đại ca chắc sẽ ra tay lăng nhục. Mình phải tính sao bây giờ?”

Đầu óc Địch Vân vốn chẳng linh hoạt gì cho lắm, mà tìm ra một phương sách đối phó với tình hình trước mắt thì quá khó khăn. Suy nghĩ mãi không sáng ra được điều gì, chàng quay sang tự trách mình:

“Ngươi thật là đồ vô dụng, giá mà có Đinh đại ca ở đây, chắc rằng sẽ mau chóng tìm ra được kế sách”.

Vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tóc, vô tình chàng rứt đứt mấy sợ tóc làm da đầu đau điếng. Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu:

“Bảo Tượng mắng mình là lão tặc, chính là vì mớ râu tóc bù xù này. Nếu mình cạo sạch râu tóc đi, chắc chắn hắn sẽ không nhận ra mình nữa. Nhưng ở đây làm gì tìm ra dao mà cạo? Hừ, Địch Vân này chết còn không sợ huống hồ là đau đớn. Cứ nhổ bỏ là xong chứ gì”.

Nghĩ là làm, chàng bắt đầu nhổ từng sợi từng sợi râu một. Nhưng nhổ được vài cọng thì chợt nghĩ:

“Cứ cho là Bảo Tượng không nhận ra mình, không giết chết mình, nhưng nếu hắn vẫn lăng nhục di thể Đinh đại ca thì mình có cách gì để ngăn hắn? Thôi thì cứ đi được bước nào hay bước nấy, việc đó từ từ rồi tính nữa. Chỉ cần hắn không giết mình thì mình vẫn có cơ hội bất ngờ ra tay giết hắn”.

Đến khi chàng nhổ sạch râu đi, sờ tay lên đầu nghĩ:

“Râu nhổ hết rồi nhưng vẫn còn một đầu tóc thế này, e rằng Bảo Tượng vẫn còn nhận ra mình. Đã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, đừng vì tiếc công mà thất bại”.

Thế là chàng tiếp tục rứt từng cọng từng cọng tóc trên đầu. Nhổ râu đã đau, nhưng hãy còn chịu đựng được, nhổ tóc thì quả là một cực hình. Địch Vân nghiến răng chịu đau, nghĩ:

“Đừng nói là một chút đau đớn như vầy, chỉ cần làm được một điều gì đó cho Đinh đại ca mình có mất mạng cũng không chau mày”.

Vừa nhổ tóc, Địch Vân vừa nghĩ tiếp:

“Cách làm của mình thật ngu ngốc, Đinh đại ca dưới suối vàng chắc đang cười mình. Nhưng mà... nhưng mà... Đinh đại ca giờ đây đâu còn dạy mình cách gì hay hơn được nữa...”

Bảo Tượng sau một lúc lâu đứng im, xác định là không có ai, bèn nằm xuống ngủ tiếp. Địch Vân sợ mình làm không khéo đánh thức Bảo Tượng dậy. Chàng gom hết số râu tóc dưới đất rồi nhẹ nhàng lui ra bên ngoài. Ra khỏi miếu chẳng còn sợ bị Bảo Tượng phát hiện nên Địch Vân nhổ tóc nhanh hơn. Chẳng mấy chốc chàng đã hoàn thành công việc. Vùi hết số râu tóc xuống bùn, xong sờ tay lên đầu, cao hứng nghĩ thầm:

“Mình giờ đây chẳng những không còn là “lão tặc” mà còn là một “tên trọc” nữa. À mà mình phải làm sao, không khéo để Bảo Tượng nhìn thấy dấu trên đầu mà sinh nghi”.

Thế là chàng lấy bùn xoa lên đầu, mặt để xóa dấu chân tóc rướm máu.

Làm xong việc này, chàng lại suy nghĩ xem còn điều gì có thể khiến cho Bảo Tượng nghi ngờ nữa không. Phải rồi, quần áo trên người mình có thể Bảo Tượng còn nhận ra, nhưng giữa nơi đây làm gì có quần áo mà thay? Thì cứ bắt chước như hắn, cởi hết ra là xong. Nhưng... không có mảnh vải che thân cũng chẳng phải dẽ chịu gì.

vừa nghĩ chàng vừa cởi bỏ áo ngoài. Phải rồi, xé áo ngoài làm khố. Nhưng còn Ô Tàm y thì sao đây? Cởi ra thì không được, còn để như vậy e rằng ác tăng sẽ nhận ra lai lịch nó thì phiền lớn. Thôi được, lăn một vòng cho dính đầy bùn đất là xong.

Làm xong việc cải trang, cho dù Đinh Điển có sống dậy sợ rằng cũng không nhận ra chàng nữa, đừng nói là Bảo Tượng. Địch Vân đào một hố nhỏ chôn giấu bọc châu báu, bất giác thở dài nghĩ thầm:

“Nếu mình còn sống ngày nào nhất định phải báo đáp ân tình cho người đã giúp mình thoát hiểm. Nhưng không biết làm sao để tra ra người ấy là ai”.

Làm xong mọi việc thì trời cũng sắp sáng, Địch Vân lẳng lặng đi về phía nam, lát sau lại chuyển hướng đi về phía tây. Chàng đi được hơn dặm đường thì trời sáng hẳn. Lúc này mà trời vẫn mưa rả rích, trời như vầy thì Bảo Tượng chắc không thèm rời miếu ra đi. Địch Vân quyết định quay trở lại miếu, nhưng tình hình này ít ra cũng phải có thứ vũ khí gì đó để phòng thân.

Tìm mãi, cuối cùng chàng nhặt một hòn đá có cạnh sắc giắt vào lưng. Tìm đường trở về miếu.

Dọc đường chàng dừng lại bên một vũng nước đọng, soi mình xuống nước xem hình dáng mình lúc này ra sao. Địch Vân không khỏi bật cười trước bộ dạng của mình. Trông mình lúc này nửa giống như một tiểu hòa thượng, nửa lại giống như một tên lưu manh lang bạc. Với bộ dạng này phải làm ra vẻ khùng khùng điên điên nữa mới thật hoàn hảo.

Đi gần đến miếu, chàng cao giọng hát:

“Cô gái ơi, hãy nghe ta hát đây.

Đừng ham lấy anh nhà giàu,

Cũng đừng ham bọn vương tôn xấu bụng,

Cứ lấy A Tam đầu trọc mà lòng ngay dạ thẳng này”.

Ngày trước chàng thường cùng Thích Phương hát hò đối đáp. Dân chúng ở Hồ Nam có thói quen hò hát theo hoàn cảnh, ca từ do người hát tự nghĩ ra trong từng hoàn cảnh. Thói quen đó đem vận dụng trong hoàn cảnh này thì thật hợp, có điều tiếng ca vừa cất lên, chàng bỗng nghe lòng xót xa vô hạn.

Càng đến gần miếu thổ địa, chàng cao giọng giả làm giọng nữ, hát:

“A Tam đầu trọc ngươi có gì hay?

Muốn lấy được cô nương xinh đẹp này?

Lấy ngươi rồi...”

Địch Vân vừa hát đến đây thì chợt im bặt vì nhìn thấy Bảo Tượng bước ra.

Lúc này hắn đã lấy tăng y quấn ngang hông làm khố, nghe tiếng hát vội chạy ra xem ai đi tới. Nhìn thấy bộ dạng Địch Vân, hắn không khỏi bật cười, ngoắc tay nói:

- Này trọc, ngươi vào đây.

Địch Vân vừa bước vào vừa ngâm nga:

“Sư phụ gọi ta có việc gì?

Cho ta tiền hay cho ta bạc?

Hay là mời ta thịt béo rượu ngon?”

Địch Vân cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng tim đập loạn nhịp, sắc mặt cũng không khỏi tái đi. May mà Bảo Tượng không nhận ra.

Bảo Tượng cười nhăn nhở nói:

- Ngươi đi tìm cho bổn hòa thượng cái gì đó ăn đi, bổn hòa thượng sẽ trọng thưởng. Có rượu ngon thịt béo thì càng tốt!

Địch Vân cất giọng hát:

“Hoang sơn cùng cốc không có rượu...”

Bảo Tượng xua tay:

- Thôi ngươi đừng hát nữa! Có gì cứ nói ta nghe được rồi!

Địch Vân lắc đầu nói:

- Đại sư phụ, nơi đây phía trước không có làng, phía sau không có xóm, trong vòng mười dặm chẳng có khói lửa, kiếm đâu ra rượu ngon thịt béo bây giờ? Đừng nói là rượu thịt, cho dù cơm nguội rau xanh cũng không có. Nhưng từ đây đi về phía tây mười lăm dặm có một thị trấn, muốn thứ gì có thứ nấy, thịt béo rượu ngon, đàn bà con gái đủ cả.

Chàng biết khó lòng giết được Bảo Tượng nên dụ cho hắn bỏ đi để mình tiện mang thi thể Đinh Điển đào tẩu. Nhưng khổ nỗi trời vẫn không chịu dứt mưa.

Bảo Tượng nhìn trời lắc đầu nói:

- Ngươi đi tìm ít đồ ăn cho ta. Có rượu có thịt càng hay, nếu không nướng một con gà con vịt cũng được.

Địch Vân gật gật đầu, chạy vào trong miếu tránh mưa, kỳ thực chàng muốn xem thử Bảo Tượng có làm gì thi thể Đinh Điển hay không. Nhìn thấy thi thể Đinh Điển đã bị kéo ra giữa điện, ngực áo bị xé nát, chắc là Bảo Tượng lục soát xem có tìm được gì không.

Địch Vân giả bộ kinh hãi kêu lên:

- Ở đây có người chết! Sư phụ giết người phải không?

Bảo Tượng lắc đầu nói:

- Ngươi biết người này sao?

Địch Vân nghe hỏi thì kinh hãi, tưởng hành tung đã bại lộ, nhưng cũng gắng trấn tĩnh lắc đầu, nói:

- Người này tướng mạo rất cổ quái, không phải là người vùng này.

Bảo Tượng hừ lạnh nói:

- Tất nhiên không phải người ở đây rồi! Thôi, không nói nhiều nữa, mau đi tìm đồ ăn cho ta, nếu không ta lấy cái mạng chó của ngươi!

Địch Vân thấy thi thể Đinh Điển không việc gì thì nghĩ thầm:

“Mình cứ lánh đi một lúc, hắn đói quá không chịu được bỏ đi tất phải bỏ đi. Hắn chỉ muốn tìm Liên Thành quyết trong người Đinh đại ca chứ hắn đâu cần tử thị Chắc hắn chẳng mang thi thể Đinh đại ca đi theo bên người làm chi cho nhọc”.

Nghĩ xong Địch Vân quay người đi ra. Nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe Bảo Tượng quát hỏi:

- Này! Ngươi định đi đến khi nào thì về?

Địch Vân đáp ngay:

- Nhanh thôi mà. Đại sư phụ cứ nằm nghỉ một lát, ta sẽ về ngay.

Nói xong chàng bước lẹ ra ngoài, vừa đi đến giữa sân, bất thần bị tát hai cái té lăn xuống đất. Lồm cồm bò dậy thì thấy Bảo Tượng đứng chống nạnh nhìn mình. Địch Vân vừa sợ vừa giận, nói chẳng nên câu:

- Ngươi... ngươi...

May mà Bảo Tượng ra tay quá nhanh, nếu không cái vỏ bọc không biết võ công của Địch Vân tất bị bại lộ. Phàm người học võ ít nhiều gì phản ứng cũng nhanh hơn người thường, khi bị đánh tất phải tự nhiên phản ứng lại.

Bảo Tượng cười lạnh nói:

- Ngươi có bao nhiêu bạc trong người, lấy ra ta xem thử.

Địch Vân lúng túng lắc đầu, nói:

- Không có...

- Không có bạc! Hạng cùng đinh như ngươi làm gì có bạc trong nhà! Bản mặt như ngươi đi mượn, hay mua thiếu được ai? Hừ! Định gạt ta rồi chuồn phải không?

Địch Vân nghe Bảo Tượng nói vậy thì khỏe người, ít ra hắn cũng chỉ nhìn ra việc mình giả bộ đi mua đồ rồi trốn chứ chưa nhìn ra chân tướng mình.

Bảo Tượng lại hừ lạnh tiếp:

- Ngươi nói quanh đây mười dặm không có nhà cửa gì ráo, vậy mà ngươi dám nói chỉ một lát là trở lại! Hừ! Mau khai cho thật! Tại sao ngươi định gạt ta?

Địch Vân run rẩy đáp:

- Tiểu nhân thấy đại sư phụ giết người nên sợ...

Bảo Tượng phá lên cười ha hả nói:

- Ta đã nói tên nằm trong kia không phải ta giết thì ngươi còn sợ nỗi gì?

Đại hòa thượng này tuy không có điều gì là không dám làm nhưng xưa nay chưa ăn thịt người bao giờ...

Bảo Tượng nói đến đây thì như chợt nhớ ra điều gì liền im bặt. Hắn nhìn lướt khắp người Địch Vân, song mục bắn ra những tia hàn quang rợn người.

Địch Vân nhìn thấy ánh mắt Bảo Tượng nhìn mình thì không khỏi rùng mình ớn lạnh, chàng đã đoán được Bảo Tượng đang nghĩ gì.

Bảo Tượng gật gật đầu nói:

- Heo dê ăn cám ăn cỏ mà thịt đã ngon đến như vậy, người ta ăn thịt cá thì thịt tất càng ngon. Tại sao không giết thịt hắn mà ăn?

Địch Vân nghe nói vậy thì kêu khổ nghĩ thầm:

“Hắn giết chết mình thì chẳng có gì đáng nói, đằng này bị giết rồi mà còn bị ăn thịt thì oan uổng quá. Hừ, ta liều mạng với ngươi”.

Nhưng liền đó nghĩ lại:

“Liều mạng với hắn chỉ có đường chết mà thôi, chết rồi thì cũng bị ăn thịt, có khác gì đâu”.

Bảo Tượng tiến từng bước tới, Địch Vân kinh hãi lùi lại.

Bảo Tượng bỗng dừng chân, thở dài nói:

- Bộ dạng ngươi ốm nhom thế này, thịt chắc dai nhách, chẳng ngon lành gì. Cái tử thi trong kia mập mạp hơn nhiều, chỉ đáng tiếc là có độc, không ăn được. Thôi đành ăn thịt gầy vậy.

Nói xong nhanh như chớp chộp lấy vai Địch Vân. Địch Vân kinh hãi không bút nào tả xiết, cố sức giãy giụa nhưng là sao mà vùng thoát nổi?

Bảo Tượng thấy tên trọc không thể nào chạy thoát nổi, chi bằng bảo hắn đun sân nước sôi, sau đó sẽ giết thịt hắn. Bảo Tượng thở dài nghĩ thầm, phải chi hắn biết tự giết thịt bản thân, biết nấu nướng thành món ăn thì mình khỏi nhọc công động thủ. Nghĩ xong buông Địch Vân xuống nói:

- Có hai cách làm thịt ngươi, một là thẻo miếng nào nướng miếng ấy, như vậy ngươi chẳng những chết mà còn phải chịu đau đớn; cách thứ hai là giết chết ngươi trước, sau đó lấy thịt đem nấu. Theo ngươi thì cách nào tốt hơn?

Địch Vân nghiến răng nói:

- Ngươi giết ta trước đi rồi muốn làm gì thì làm.

Bảo Tượng gật đầu nói:

- Ngươi biết vậy thì hay. Nếu ngươi biết nghe lời thì ta sẽ cho ngươi được chết cái chết gọn gàng nhất. Nếu ngươi ngoan cố chống cự, ta sẽ thẻo từng miếng thịt ngươi ra đó.

Địch Vân muốn mắng Bảo Tượng một trận rồi ra sao thì ra, nhưng nghĩ lại tên ác tăng này cả thịt người còn dám ăn thì chuyện gì hắn không dám làm, thôi thì cứ tạm nghe lời hắn để chờ thời cơ. Nghĩ xong chỉ im lặng không nói gì cả.

Bảo Tượng thấy Địch Vân im lặng, biết là đối phương đã sợ, khẽ gật đầu nói:

- Ngươi ra phía sau nhà bếp lấy cái chảo, múc đầy một chảo nước, đem ra đây nấu sôi cho ta.

Địch Vân nhíu mày hỏi:

- Để làm gì?

Bảo Tượng cười lớn nói:

- Còn hỏi để làm gì nữa hả? Thì để làm thịt ngươi chứ làm gì?

- Nấu nước sôi thì cứ để trong nhà bếp nấu không được sao, đem ra đây chi cho phiền phức?

Bảo Tượng xua tay nói:

- Trong nhà bếp đầy những bụi bặm, lão gia vào đó cứ phải nhảy mũi. Nếu ta không ở trong đó coi chừng ngươi thừa cơ trốn mất thì sao.

Địch Vân nói:

- Thì ta không trốn nữa! Ngươi có chịu chưa?

Bảo Tượng nổi nóng nói:

- Ta bảo cái gì thì ngươi phải làm cái đó. Không lôi thôi gì hết! Làm đi!

Dứt lời giáng một cái tát như trời giáng khiến Địch Vân té lăn mấy vòng.

Địch Vân nghiến chặt răng nghĩ thầm:

“Hắn bắt mình nấu nước, sao không nhân cơ hội này, lấy nước sôi tạt lên mình giết chết hắn?”

Lòng đã có chủ ý, Địch Vân không còn sợ nữa, vội chạy ra sau bếp lấy chảo, thấy chiếc chảo bị bể, chỉ đựng hơn nửa chảo nước một chút thì thầm tiếc rẻ, sợ không đủ giết chết ác tăng, nhưng nghĩ lại không giết chết được hắn thì làm cho hắn bỏng đến dở sống dở chết cũng được.

Thế là chàng mang chảo đến mái hiên hứng nước mưa cọ rửa chảo cho sạch, sau đó hứng nước đầy đến chỗ bể bưng vào.

Bảo Tượng gật đầu khen:

- Làm tốt lắm! Ta thật tình không nỡ ăn thịt ngươi. Ngươi làm việc gọn gàng sạch sẽ lắm.

Địch Vân nhăn mặt nói:

- Đại sư phụ quá khen rồi!

Chàng đi nhặt mấy viên gạch, xếp thành ba ông táo, đặt chiếc chảo lên.

Xong lại bẻ mấy chiếc ghế gãy làm củi, nhưng làm thế nào để lấy lửa bây giờ? Địch Vân nhìn Bảo Tượng tỏ ý đã hết cách.

Bảo Tượng nhíu mày nói:

- Không có lửa hả? Ta nhớ trong người hắn có!

Vừa nói vừa chỉ thi thể Đinh Điển. Địch Vân nhìn thấy thi thể Đinh Điển bị Bảo Tượng chém trúng mấy đao máu thịt bầy nhầy thì đau lòng đến rơi lệ.

Chàng trừng mắt nhìn Bảo Tượng căm phẫn đến độ nếu ăn thịt được hắn chàng cũng ăn. Còn Bảo Tượng giống như mèo bắt chuột, vờn chán chê rồi mới ăn thịt, nên mặc cho Địch Vân căm phẫn, hắn làm như không thấy. Chỉ cười cười nói:

- Còn không chịu kiếm đồ đánh lửa đi. Nếu không có lửa, ta róc thịt ngươi ăn sống cũng không hề gì.

Địch Vân cúi xuống người Đinh Điển, thò tay vào bọc, quả nhiên có một cục đá lửa và một chiếc dao đánh lửa. Chàng không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm:

“Đinh đại ca ở trong ngục mới ra sao lại có đồ đánh lửa ở trong người?”

Cầm chiếc dao đánh lửa lên nhìn, thấy trên có khắc hàng chữ “Kinh Châu Lão Hợp Hưng ký”.

Nhớ lại đây chính là hiệu tiệm sắt ở Kinh Châu, nơi hai huynh đệ nhờ người chủ tiệm chặt đứt dây xích. Địch Vân lắc đầu thở dài, Đinh đại ca suy tính thật chu đáo, thì ra hôm đó Đinh đại ca nhân tiện lấy hai vật này chuẩn bị cho cuộc sống trên giang hồ của hai huynh đệ. Không ngờ chưa dùng đến lần nào thì đã có người đi kẻ ở. Càng nghĩ chàng càng đau lòng, lệ lại tuôn rơi.

Bảo Tượng tưởng Địch Vân tìm thấy đồ đánh lửa thì nghĩ giờ chết sắp tới nên sợ mà khóc, liền cười lớn nói:

- Bổn hòa thượng tu hành đắc đạo, sắp được thành Phật, nhà ngươi đã tu nhiều kiếp, kiếp này mới được an táng trong bụng ta. Mai này ta thành Phật, ngươi cũng được hưởng phúc lây. Đừng buồn nữa, thiên hạ biết bao người muốn được như ngươi mà có được đâu.

Địch Vân chẳng còn lòng dạ nào để ý tới những lời nói trăng nói cuội của Bảo Tượng, vơ vội mớ quẻ sâm rơi vãi dưới bệ thờ làm mồi lửa, chẳng mấy chốc bếp lửa đã cháy ngùn ngụt. Nghĩ cũng nực cười, thế gian mấy người lâm vào cảnh của Địch Vân ngày hôm nay, tự mình nấu nước để lát nữa đây người ta sẽ làm thịt mình!

Nước trong chảo bắt đầu nổi bọt, chẳng bao lâu nữa sẽ sôi. Nước càng gần sôi, Địch Vân càng căng thẳng, hết nhìn chảo nước lại nhìn sang thân hình trần trùng trục của Bảo Tượng, nghĩ đến việc sinh tử tồn vong của mình hoàn toàn phụ thuộc vào canh bạc này, hai tay Địch Vân không khỏi run bắn.

Cuối cùng thì chảo nước cũng sôi, làn hơi nước nóng bỏng bốc lên ngùn ngụt.

Địch Vân đứng phắt dậy, hai tay bưng lấy chảo nước sôi, định bụng hắt lên người Bảo Tượng. Nào ngờ chàng vừa đứng dậy thì Bảo Tượng đã nhanh như cắt lướt tới, bàn tay hắn như hai gọng kềm siết chặt hai tay Địch Vân, khiến chàng vô phương động đậy.

Bảo Tượng cười lạnh hỏi:

- Ngươi làm gì vậy?

Địch Vân không biết nói dối, chỉ vận hết sức lực hất chảo nước lên người Bảo Tượng. Nhưng dù cố gắng đến mấy cũng vô ích, công lực song phương cách biệt quá xa. Lúc này nếu Bảo Tượng muốn hất ngược chảo nước lên người Địch Vân thì dễ như trở bàn tay, nhưng nghĩ nếu làm vậy thì lại phải tự mình đi nấu nước sôi. Hắn đè tay Địch Vân, đặt chảo nước sôi xuống chỗ cũ, quát:

- Buông tay ra!

Địch Vân nào chịu ngoan ngoãn như vậy, cố hết sức vùng mạnh. Bảo Tượng nổi dóa, phóng cước đá lên ngực Địch Vân một cái, Địch Vân gượng không được, buông hai tay, thân hình văng tuốt xuống gầm bệ thờ.

Bảo Tượng nhíu mày nghĩ thầm:

“Tên trọc này coi vậy mà cũng mạnh dữ!”

Nhưng hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm nhiều, hừ lạnh quát:

- Cởi quần ra đi! Đừng để lão gia ngươi phải mất công.

Địch Vân nghiến răng, đưa tay lên thắt lưng sờ hòn đá nhọn, bất giác chàng nhìn thấy hai con chuột lớn nằm ngửa bụng lên trời, tứ chi không ngừng co giật. Nhìn thấy hai con chuột, trong đầu Địch Vân bỗng lóe lên một tia sáng, vội kêu lên:

- Đại sư phụ, ta bắt được hai con chuột lớn, đại sư phụ ăn tạm thịt chuột đỡ đói, nếu ăn thịt ta lại phải động thủ làm thịt, bất tiện lắm.

Bảo Tượng ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì? Chuột hả? Còn sống hay chết?

Địch Vân sợ Bảo Tượng không ăn chuột chết, vội nói:

- Đương nhiên là còn sống, có điều bị ta bóp gần chết rồi!

Vừa nói vừa chui ra khỏi bệ thờ, đưa con chuột còn giãy giãy cho Bảo Tượng xem.

Bảo Tượng nhìn thấy hai con chuột tuy lớn mà không được mập lắm, chắc tại nơi đây không có thức ăn, tỏ vẻ hơi do dự.

Địch Vân nói:

- Xin đại sư phụ cho đệ tử chút thời gian, đệ tử lột da chuột nấu cho sư phụ một chén canh, bảo đảm vừa nhanh vừa ngon.

Bảo Tượng là người lười nhác, hơn nữa nói gì thì nói, cùng cực lắm mới phải ăn thịt người, nay lại có người làm sân thịt chuột, ăn tạm cho đỡ đói cũng chẳng hề gì.

Bảo Tượng gật đầu nói:

- Hai con thì ít quá, ngươi tìm bắt thêm vài con nữa đi.

Địch Vân thấy đã có đường sống, vội nói:

- Bây giờ chờ tìm bắt thêm vài con nữa thì lâu quá, chi bằng có hai con làm thịt hai con, trong khi đại sư phụ ăn thì tiểu nhân sẽ bắt thêm.

Bảo Tượng thấy cũng có lý, gật đầu ưng thuận, nói:

- Vậy cũng được, nếu ngươi biết phục vụ lão gia ăn no thì lão gia niệm tình tha mạng cho.

Địch Vân biết mình không có cách nào bắt được chuột, may mà trời xui đất khiến cho hai con chuột tự động giãy chết ở đây, cứ lần lữa kéo dài được đến đâu hay đến nấy.

Chàng chỉ thanh đao bên người Bảo Tượng nói:

- Đại sư phụ cho tiểu nhân mượn đao cắt đầu chuột để lột da.

Bảo Tượng chẳng chút nghi ngờ, đưa đao cho Địch Vân nói:

- Cứ cầm mà dùng.

Đến khi Địch Vân cầm lấy đao hắn mới hơi chột dạ, nói thêm:

- Ngươi có gan thì cứ nhằm vào người lão gia chém thử mấy đao.

Địch Vân thấy đối phương đã để tâm phòng bị thì biết cơ mưu này không thể dùng được, liền mỉm cười nói:

- Tiểu nhân nào dám!

Xong cầm hai con chuột ra trước mái hiên, chặt đầu lột da, mổ bụng, xong lại lấy nước mưa rửa sạch cho vào chảo nấu lên.

Bảo Tượng nhìn thấy Địch Vân làm lanh lẹ, lại rất sạch sẽ thì đẹp ý, khen:

- Ngươi coi bộ dạng dơ dáy nhưng làm cũng sạch sẽ. Được lắm, mau đi bắt thêm mấy con nữa đem về.

Địch Vân gật đầu nói:

- Được, tiểu nhân đi bắt thêm đây.

Nói xong đi ra phía sau miếu. Địch Vân đi được mấy bước thì Bảo Tượng nói với theo:

- Đừng dại dột bỏ trốn, ta mà thấy ngươi bỏ trốn thì lập tức giết ngươi ăn thịt đó.

Địch Vân tươi cười nói:

- Không có chuột thì ngoài đồng có cá có ếch. Phàm thứ gì ăn được tiểu nhân nhất định bắt về nấu cho đại sư phụ ăn đến no mới thôi. Tiểu nhân biết mình không thể trốn được, trốn làm gì để bị ăn thịt oan uổng.

Bảo Tượng gật đầu nói:

- Biết như vậy thì tốt. Thôi đi đi.

Địch Vân bò dài dưới đất, nhìn khắp các xó xỉnh ra vẻ như đang tìm chuột.

Len lén bò ra khỏi hậu điện mới dám đứng thẳng dậy. Chàng nhìn đông ngó tây, cố tìm một nơi an toàn để ẩn thân. Cách miếu không xa có một chiếc ao nhỏ, thế là chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, chạy ngay xuống ao hụp đầu xuống chỉ ló hai lỗ mũi lên để thở mà thôi, lại còn cẩn thận kéo rong bèo che trên đầu.

Địch Vân từ nhỏ sống gần sông nước, rất thạo thủy tính, đáng tiếc là ở đây cách sông quá xa, bằng không chỉ cần nhảy xuống sông là có thể dễ dàng thoát thân.

Lát sau nghe Bảo Tượng kêu lên:

- Ha ha! Canh thịt chuột ngon lắm! Tiểu tử trọc, đã bắt thêm được con nào chưa?

Kêu luôn mấy lượt chẳng thấy ai thưa, hắn nổi nóng quát mắng om sòm, đồng thời đứng dậy đi ra ngoài tìm Địch Vân.

Địch Vân nghe tiếng bước chân Bảo Tượng đi về phía ao thì thất kinh hụp đầu xuống nước. May mà mặt ao đầy bèo nên đứng bên trên không thể nhìn thấy người ở dưới nước được. Địch Vân lặn một lúc lâu thì ngộp thở, nhè nhẹ ló mũi lên khỏi mặt nước để thở. Nào ngờ, chưa kịp hít đầy hơi thì cổ đã bị nắm cứng, giọng Bảo Tượng lạnh toát:

- Ngươi cả gan dám trốn! Lão tử không xẻ thịt ngươi ra thì chẳng phải là Bảo Tượng nữa!

Đến nước này thì Địch Vân không thể không liều, chàng bất thần nắm lấy hai tay Bảo Tượng kéo mạnh xuống ao. Bảo Tượng có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi tên trọc này dám phản kháng. Bị bất ngờ, hắn trượt chân ngã nhào xuống ao.

Địch Vân mừng rỡ, cố hết sức trèo lên đầu Bảo Tượng, nhận hắn xuống nước. Đáng tiếc là nước ao quá cạn, thân hình Bảo Tượng lại cao lớn, nước không ngập quá đỉnh đầu hắn. Bảo Tượng sinh trưởng ở vùng núi, không thông thạo thủy tính, lúc vừa rơi xuống nước cũng hết hồn uống mấy ngụm nước, nhưng khi chân vừa chạm đáy ao thì hắn đạp mạnh, ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nắm lấy tay Địch Vân, dìm ngược chàng xuống đáy ao.

Địch Vân đã quyết liều chết, thân hình dưới ao nhưng vẫn ôm cứng Bảo Tượng không chịu buông. Bảo Tượng hụt chân, lại uống mấy ngụm nước nữa.

Bảo Tượng nổi điên, đạp đáy ao ngoi lên, cung tay đánh lên người Địch Vân mấy quyền.

Tuy ở dưới nước lực đánh bị giảm đi rất nhiều, nhưng công lực của tên ác tăng này quả nhiên lợi hại. Địch Vân biết nếu để trúng thêm mấy quyền nữa thì tất phải mất mạng, song quyền chàng chẳng còn chút sức lực, chỉ còn cách dùng đầu húc vào ngực đối phương.

Đang lúc hai người quần nhau dưới nước, xảy thấy Bảo Tượng, giãy lên mấy cái, tay nắm cổ Địch Vân cũng buông ra, thân hình mềm nhũn chìm xuống nước.

Địch Vân ngạc nhiên cực độ, ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn xuống thấy Bảo Tượng chìm hẳn xuống đáy ao, toàn thân bất động, rõ ràng là đã chết. Địch Vân sợ Bảo Tượng giở trò, chỉ dám bơi ra xa xa mà nhìn, thật lâu sau thấy hắn vẫn không động đậy. Để cho chắc, chàng lấy một cành cây thúc vào người Bảo Tượng mấy cái, vẫn không có động tĩnh. Hắn đã chết thật rồi.

Địch Vân trèo lên bờ, lòng mừng vì đối thủ đã chết nhưng cũng đầy nghi hoặc, tại sao Bảo Tượng lại chết dễ dàng như vậy? Hay là Thần Chiếu công của mình đã luyện thành mà mình không hay?

Nghĩ tới đây chàng thử vận khí hành công. Nội tức từ “Túc Thiếu dương Đảm kinh” chu chuyển đến “Ngũ Lý huyệt” nơi bắp đùi, sau đó ngưng trệ, cố công cách mấy cũng không làm cho nó di chuyển tiếp lên được. Còn nội tức từ “Thủ Thiếu dương Tam tiêu kinh” di chuyển đến “Thanh lãnh uyên” nơi bắp tay thì ngưng trệ, không chịu vận hành tiếp. Nếu so với hồi còn ở trong ngục thì chẳng những không tiến mà còn lùi, mấy ngày nay tâm thần bất định, bỏ bê việc luyện công nên công lực giảm đi cũng đúng. Như vậy cũng có nghĩa là Thần Chiếu công của chàng luyện chưa đến đâu, xem ra không thể giết chết Bảo Tượng được.

Địch Vân đứng lặng bên ao một lúc lâu, nghĩ mãi chẳng hiểu tại sao Bảo Tượng bị chết. Không lẽ đây lại là mộng? Không phải, mưa rơi lên mặt ao làm gợn sóng lăn tăn, thi thể Bảo Tượng nằm im lìm dưới đáy ao rõ mồn một như vậy thì mộng sao được?

Đứng im một lúc chàng quay trở vào trong miếu, bếp lửa đã tắt từ lâu, bên cạch chảo canh thịt chuột lại thấy hai con chuột nằm chết, bụng ngửa lên trời, vành tai vẫn còn giật giật.

Địch Vân mỉm cười nghĩ thầm:

“Bảo Tượng cũng tự bắt được hai con chuột vậy mà chẳng chịu nấu ăn, tìm mình sinh sự để rồi chết”.

Nhìn thấy trong chảo còn vương lại ít canh Bảo Tượng chưa ăn hết, đang lúc bụng đói cồn cào, Địch Vân bưng chảo lên há miệng định húp. Bỗng đâu chàng ngửi thấy một mùi hương là lạ.

Địch Vân dừng tay, đặt chảo canh xuống đất, miệng lẩm bẩm:

- Mùi hương này hình như mình đã ngửi qua một lần rồi. Không biết đó là thứ gì, nhưng một điều chắc chắn là nó chẳng phải là thứ tốt lành!

Cúi xuống ngửi lại một lần nữa, Địch Vân bỗng vỗ đùi đánh đét một cái, kêu lên:

- Thật may mắn!

Nói xong hất đổ chảo canh, quay nhìn thi thể Đinh Điển nói:

- Đinh đại ca! Đại ca chết rồi mà vẫn còn cứu mạng tiểu đệ!

Thì ra sau mấy lần ngửi kỹ mùi hương kỳ dị của chảo canh chuột, chàng chợt hiểu ra nguyên do.

Đinh Điển bị trúng chất kịch độc “Kim Ba Tuần hoa”, huyết nhục toàn thân đều nhiễm kịch độc, lũ chuột ở đây đói quá không có gì ăn mới cạp da thi thể Đinh Điển mà ăn. Chuột trúng độc chết, Bảo Tượng ăn thịt chuột cũng trúng độc. Với công lực của Bảo Tượng lẽ ra cũng không đến nỗi chết nhanh như vậy. Nhưng vì hắn cùng Địch Vân quần thảo dưới nước, phần vì thiếu dưỡng khí, phần vì chất độc phát tác nên đột ngột đứt hơi.

Tìm ra nguyên nhân cái chết của Bảo Tượng, Địch Vân không khỏi rùng mình. Nếu không phải “Kim Ba Tuần hoa” có một mùi hương đặc dị như vậy thì kể như chàng cũng mất mạng rồi!

Địch Vân nhiều lần chán nản không muốn sống nữa, nhưng nay được thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thì vừa mừng vừa sợ. Thế mới biết con người được sống là một điều quý biết dường nào. Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích, bầu trời u ám nặng nề, nhưng thấp thoáng sau những áng mây nặng trĩu kia đã thấy lấp ló ánh dương. Liên tưởng đến hoàn cảnh mình, Địch Vân tự nhủ, chỉ cần giữ được tính mạng, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày tìm được điều lý thú trong cuộc sống.

Địch Vân đứng tần ngần một lúc rồi sửa thi thể Đinh Điển lại cho ngay ngắn. Sau đó ra ngoài lôi thi thể Bảo Tượng lên, đào một cái hố an táng cho hắn, cho dù hắn có định ăn thịt mình, Địch Vân cũng không nỡ để thi thể hắn bị dòi bọ đục khoét hay muôn thú cắn xé.

Trở vào trong miếu, nhìn thấy Bảo Tượng để lại một bộ tăng bào, trên bệ thờ còn có một chiếc bọc vải dầu, ngoài ra còn một ít bạc vụn. Địch Vân hiếu kỳ giở bọc vải dầu ra xem, bên trong còn một lần gói giấy dầu nữa. Mở lớp giấy dầu ra, bên trong là một quyển sách da dê, ngoài bìa có mấy hàng chữ không ra chữ mà hình chẳng ra hình, cũng chẳng biết nó có ý nghĩa gì. Giở trang đầu tiên, thấy có vẽ hình một nam nhân lõa thể đứng ở một tư thế quái dị. Hình nhân này một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, diện mạo trông rất dữ dằn. Bên cạnh hình nhân ghi chi chít những ký hiệu rất lạ, trông giống như những con nòng nọc, lúc xanh lúc đỏ, chẳng theo một quy tắc nào cả.

Nhìn kỹ hình nhân, thấy mắt sâu mũi khoặm, tóc quăn má cao, trông không giống người Trung thổ. Nét vẽ rất tinh tế, gương mặt người này tuy trông rất quái dị, nhưng trong cái quái dị ấy ẩn tàng một hấp lực lạ kỳ, khiến người đã nhìn vào thì không muốn rời mắt đi nữa, càng nhìn lâu thì tâm thần càng xao động, dường như không tự chủ được nữa. Nhìn một lúc, Địch Vân rùng mình giở sang trang sau.

sang trang kế tiếp, vẫn là hình nhân ấy, có điều tư thế thì khác đi, chân trái đứng thế Kim kê độc lập, chân phải giơ thẳng đuột về phía trước, song song mặt đất. Hai tay giơ ngược ra phía sau, tay trái nắm lấy vành tai phải, tay phải nắm lấy vành tai trái.

Địch Vân xem sơ qua rồi lại lật tiếp xuống, trang nào cũng vẽ hình nhân ấy, có điều tư thế càng về sau trông càng quái, biến hóa vô cùng; có khi hai tay chống dưới đất; có khi toàn thân lơ lửng trên không; cũng có khi đỉnh đầu quay ngược dưới đất, nửa thân dưới có đến sáu chân. Đến nửa cuốn trở về sau thì thấy trong tay hình nhân còn có một thanh đao.

Lật đến cuối quyển sách, Địch Vân quay lại trang đầu tiên quan sát kỹ hơn. Thấy lưỡi của hình nhân hơi thè ra bên mép trái, mắt phải mở to trong khi mắt trái hơi khép lại, chính những điều này làm cho gương mặt trông quái dị. Địch Vân cao hứng, bắt chước tư thế hình nhân, kể cả nét mặt lẫn cách để tay để chân. Đứng một lát thì cảm thấy trong người dễ chịu vô cùng. Nhìn kỹ hình nhân thêm chút nữa, Địch Vân mới phát hiện bên trên có vẽ những đường kinh mạch màu xám mờ mờ. Địch Vân tỉnh ngộ, thì ra vẽ hình nhân lõa lồ là để cho người học nhìn thấy được kinh mạch.

Lúc còn ở trong ngục, Đinh Điển đã dạy cho chàng rành rẽ về kinh mạch, huyệt đạo. Luyện bất cứ môn nội công nào cũng đều phải nắm chắc những kiến thức này, bằng không hậu họa sẽ khó lường.

Địch Vân đã quen với việc luyện công, nay nhìn thấy hình nhân với tư thế và kinh mạch thì không ngăn được theo đó luyện thử, vừa vận khí đã thấy nội tức phát sinh trong kinh mạch. Có điều cách thức vận công ở đây lại trái ngược hoàn toàn với cách mà Đinh Điển từng dạy chàng. Ban đầu Địch Vân có hơi nghi ngại, sợ có cái gì đó bất ổn, nhưng sau nghĩ lại cứ luyện thử chơi một chút cũng chẳng hại gì.

Thế là chàng bắt đầu thôi công nạp tức, cứ theo hướng dẫn của hình nhân mà làm, chỉ sau một lúc hành công, toàn thân nghe dịu oặt, một cảm giác thư thái lan tỏa toàn thân. Tình hình này cũng rất trái ngược với khi chàng luyện Thần Chiếu công. Luyện Thần Chiếu công muốn cho nội tức vận hành được một phân một tấc chẳng phải là chuyện dễ dàng. Còn luyện công theo hình nhân này thì nội tức cứ cuồn cuộn chảy trong kinh mạch, chẳng cần phải cố gắng gì cả, gần như là nội tức tự nó vận hành, bản thân chỉ dẫn cho nó đi đúng hướng mà thôi.

Địch Vân luyện một lát thì thấy kỳ lạ quá, không dám luyện nữa, nghĩ thầm:

“Quyển sách này là của tên ác hòa thượng Bảo Tượng, chắc chắn chẳng phải là thứ tốt lành gì. Cứ xem đồ hình và văn tự trông đầy tà khí thì biết ngay. Tốt nhất là không nên luyện để khỏi mang họa”.

Đầu nghĩ như vậy nhưng thấy nội nguyên trong người lưu chuyển thông suốt, ngưng ngay bây giờ thì thấy tiếc, chi bằng đùa chơi thêm một tí nữa, lần sau sẽ không luyện nữa.

Quyết định xong, chàng cứ thế tiếp tục luyện. Qua một lát sau, toàn thân nghe nhẹ như muốn bay lên được, đầu óc phiêu diêu như uống phải rượu mạnh. Người bứt rứt khó chịu, bất giác chàng nhảy lên múa may điên cuồng một lúc rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Không biết bao lâu sau Địch Vân mới từ từ tỉnh dậy, mở mắt nhìn ra, chỉ thấy dương quang rực rỡ, thì ra trời đã tạnh mưa, ánh nắng rọi vào tận miếu điện. Địch Vân ngồi dậy, cảm thấy trong người tinh lực dồi dào, chàng ngạc nhiên nghĩ thầm:

“Không lẽ đây là nhờ luyện công trong quyển sách này? Không! Quyết không thể như thế được. Thứ công phu tà ma ngoại đạo này không nên đụng tới, e rằng di họa khó lường”.

Nghĩ xong lại định lấy quyển sách hủy đi, cầm quyển sách nơi tay, do dự mãi, thấy hủy đi thì cũng tiếc, thôi thì cứ giữ lại, chỉ cầm mình không luyện thì cũng chẳng hại gì.

Chàng sửa sang lại y phục, thấy rách nát hết không còn đủ để che kín thân hình nữa, nhìn lại thấy bộ tăng bào của Bảo Tượng để trên bệ thờ, thấy hãy còn lành lặn. Với lấy bộ tăng bào khoác lên người, nghĩ mình phải mặc y phục của tên ác tăng lòng cảm thấy có cái gì đó hơi bất an, nhưng dù gì cũng còn khá hơn là mặc bộ y phục rách nát kia. Lấy quyển sách và số bạc vụn nhét vào ngực áo, ra nơi gốc cây moi bọc châu báu lên, trở vào ôm thi thể Đinh Điển đi ra khỏi miếu.

Ra khỏi miếu không xa, xảy gặp một nông phu từ đàng kia đi lại, trông thấy Địch Vân ôm ngang một người chết như vậy thì không khỏi thất kinh, quay đầu bỏ chạy. Địch Vân không khỏi ngạc nhiên, gã nông phu kia làm gì mà tháo chạy cuống cuồng như vậy? Nhìn lại mình, lại nhìn thi thể Đinh Điển, Địch Vân chợt hiểu ra, với bộ dạng của mình hiện tại, lại ôm một xác chết đi giữa ban ngày như vầy thì thật bất tiện.

Địch Vân nhìn thi thể Đinh Điển thở dài nói:

- Đinh đại ca! Tiểu đệ thật không muốn chia tay với Đinh đại ca.

Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng người cười cười nói nói đi tới. Địch Vân nhíu mày nhảy vào bụi cây bên đường, chờ cho mấy nông phu kia đi qua mới thở dài nghĩ thầm:

“Tình hình này chắc phải thiêu thi thể Đinh đại ca mang theo bên mình, từ từ rồi tính cách đem xương hợp táng với di cốt của Lăng tiểu thư”.

Tính xong, mang thi thể Đinh Điển vào rừng, gom mớ cây khô chất lên trên, nổi lửa thiêu xác. Nhìn từng lưỡi lửa táp lên thi thể Đinh Điển, Địch Vân nghe như lửa đốt lên da mình. Chàng quỳ xuống, ôm mặt khóc thê thiết.

Chờ cho tàn lửa, chàng cẩn thận gom từng chiếc xương một, lấy giấy dầu bọc lại, bên ngoài lại dùng vải dầu bọc một lần nữa. Giấy dầu và vải dầu này vốn là để bọc quyển sách luyện công của Bảo Tượng, nay chàng bỏ quyển sách ra ngoài, lấy chúng để bọc xương Đinh Điển.

Chàng đào một hố nhỏ, đùa tro tàn xuống lấp lại, quỳ xuống lạy mấy lạy rồi mới đứng dậy, cột bọc xương lên lưng. Đến lúc này chàng mới chợt nhớ đến một câu hỏi mà lẽ ra chàng phải có lời đáp từ mấy ngày qua:

“Đi đâu bây giờ? Phải bắt đầu từ đâu?”

Trên thế gian này, chàng chỉ còn một người thân duy nhất đó là sư phụ, hay là về quê nhà tìm xem sư phụ hiện giờ ra sao. Chợt nhớ lại, sư phụ chàng sau khi lỡ tay đâm chết sư bá, chắc là đã cao chạy xa bay, tìm một nơi hẻo lánh nào đó mai danh ẩn tích rồi, làm gì dám về quể Nhưng ngoài quê nhà ra, chàng thật sự không biết phải đi tìm sư phụ ở đâu nữa.

Thế là chàng quyết định trở về quê nhà, xem tình hình thế nào rồi tính nữa.

Trở ra đường lớn hỏi thăm mới biết, nơi này gọi là Trình gia tập, thuộc huyện Giám Lợi tỉnh Hồ Bắc, muốn đi Hồ Nam thì phải qua sông.

Địch Vân đi vào trấn tập, ăn uống no nê rồi mới ra bến sông, thuê đò ngang qua sông. Nghĩ lại hôm qua vì phải chạy trốn Bảo Tượng mà phải qua sông chạy trối chết, không ngờ chỉ cách mới có một ngày mà tình hình đã khác hẳn, giờ thì an nhàn gọi đò, nhàn nhã ngồi nhìn nước Trường Giang mênh mang chảy về đông.

Đò cập bến, vừa bước lên bờ đã nghe tiếng la ó vang rân, người ta kéo nhau chạy rần rần đến xem náo nhiệt. Địch Vân hiếu kỳ, cũng tiến đến gần đám đông xem thử.

Chỉ thấy giữa đám đông, một đám bảy tám tên hán tử vây đánh một lão nhân. Lão nhân mình mặc thanh y, đội mũ vải, xem cách phục sức cũng biết là một gia nhân. Bọn đại hán thì chân trần áo ngắn, xung quanh vẫn còn để giỏ cá và cân, xem chừng là người hàng cá. Nghĩ đây chỉ là một đám đánh lộn bình thường, chẳng có gì đáng xem nên định bỏ đi, nào ngờ thấy lão nhân vung cước đá mấy gã hàng cá nhào lăn, thì ra lão là người biết võ công. Biết thế nào cũng còn biến cố khác, Địch Vân quyết định đứng lại xem cho biết.

Lão nhân tuy cô thế, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đánh ngã nhào ba bốn tên hán tử. Bọn hàng cá tuy đông người nhưng chẳng ai dám xông vào trợ chiến. Xảy nghe có tiếng hô to:

- Đại ca tới rồi!

Đám đông lập tức tránh sang hai bên, nhường đường. Từ dưới mé sông có ba người nhanh chân bước tới, bước chân ba người này trông vững chãi, nhìn cũng biết là người có võ công. Người đi đầu tuổi trạc tứ tuần, sắc mặt vàng như nghệ, râu sơn dương tua tủa dưới càm. Gã dừng chân nhìn mấy gã hàng cá té lăn dưới đất, cất giọng ồm ồm nói:

- Các hạ là ai? Dựa vào thế lực nào mà dám đến huyện Hoa Dung này hiếp người?

Gã hán tử mặt vàng nói với lão gia nhân nhưng mắt thì thậm chí chẳng thèm nhìn đối phương.

Địch Vân nghe gã hán tử mặt vàng nói thì mừng thầm, thì ra đây đã là huyện Hoa Dung của tỉnh Hồ Nam rồi.

Lão gia nhân tỉnh như không đáp:

- Các ngươi có cá, ta đây có bạc, mua cá mà gọi là hiếp người sao?

Gã hán tử mặt vàng quay sang một tên hàng cá, hỏi:

- Vậy tại sao lại đánh nhau?

Gã hàng cá bực tức nói:

- Lão già này một hai đòi mua cặp cá chép vàng. Tiểu nhân nói cá chép vàng hiếm có, để dành cho đại ca làm thuốc, nhưng lão ngang tàng nhất định đòi mua. Bọn tiểu nhân không bán, thế là lão động thủ đánh người.

Gã hán tử mặt vàng quay nhìn lão gia nhân một thoáng, xong dịu giọng hỏi:

- Bằng hữu của các hạ trúng phải Lam Sa chưởng phải không?

Lão gia nhân nghe hỏi thì biến sắc, lắc đầu nói:

- Ta chẳng biết Lam Sa chưởng, Hồng sa chưởng gì cả. Chỉ biết gia chủ muốn ăn cá chép, trên đời này làm gì có thứ luật lệ bắt cá lên có thứ bán có thứ không bán như vậy!

Gã hán tử mặt vàng cười lạnh nói:

- Trước mặt chân nhân không cần phải quanh co làm gì. Xin hỏi tôn danh đại tánh của quý gia chủ? Nếu phải là bằng hữu, đừng nói cặp cá chép vàng này, tại hạ còn có thể tặng luôn một hoàn “Ngọc Cơ hoàn” chuyên trị Lam Sa chưởng nữa.

Lão gia nhân xanh mặt nói:

- Ngươi là ai? Tại sao lại biết Lam Sa chưởng lại có cả Ngọc Cơ hoàn? Không lẽ... ngươi là...

Gã hán tử mặt vàng cười lạnh nói:

- Không sai, tại hạ với người dùng Lam Sa chưởng kia có chút quan hệ.

Lão gia nhân chẳng nói chẳng rằng, xoay người chộp lấy giỏ cá, thủ pháp nhanh nhẹn vô cùng.

Gã hán tử mặt vàng cười lạnh quát:

- Đâu dễ ăn như ngươi tưởng!

Vù một chưởng nhằm lưng lão gia nhân đánh tới, lão gia nhân cũng chẳng phải tay vừa, một tay nắm cứng giỏ cá, tay kia trở chưởng kháng cự. Bình một tiếng, song chưởng chạm nhau, thân hình lão gia nhân văng bắn ra xa mấy trượng, quay đầu chạy thẳng. Gã hán tử không ngờ đối phương lại ma lanh như vậy, thấy không thể đuổi kịp, liền vung tay một cái. Một chiếc ám khí xé gió nhằm lưng lão gia nhân bay xẹt tới.

Lão gia nhân cướp được giỏ cá, lòng mừng khấp khởi cắm đầu bỏ chạy, lão không ngờ còn có ám khí đuổi theo. Ám khí của gã hán tử mặt vàng là một loại cương tiêu, thủ kình của gã kinh nhân, mũi cương tiêu bay như sao xẹt, lão gia nhân lại không hề hay biết, xem ra lão khó lòng toàn mạng.

Địch Vân nhìn thấy lão gia nhân sắp chết tới nơi, không nỡ đứng nhìn, vội chộp lấy chiếc giỏ cá ném ra. Võ công chàng đã mất hết, thủ kình chẳng có là bao, may mà thế đứng lại ở giữa gã hán tử mặt vàng và lão gia nhân. Chỉ nghe soạt một tiếng, cương tiêu cắm vào giỏ cá, bay tới một đoạn ngắn nữa rồi rơi xuống.

Lão gia nhân lúc này mới nghe tiếng động, quay lại thì thấy gã hán tử mặt vàng chỉ Địch Vân quát:

- Tên hòa thượng thối này ở đâu ra dám cả gan xen vào chuyện của Thiết võng bang chúng ta?

Địch Vân ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại mắng mình là “hòa thượng thối”, chỉ thấy hắn dáng điệu dữ dằn, lại xưng là người của Thiết võng bang.

Sực nhớ lúc sinh thời Đinh đại ca có nói, các bang hội trên giang hồ có nhiều điều cấm kỵ, nếu không biết mà vương vào thì sẽ gặp không ít rắc rối. Chàng không muốn khi không lại gây thù chuốc oán với Thiết võng bang, vội vòng tay thi lễ nói:

- Tiểu đệ vô tình sinh sự, xin lão huynh lượng thứ!

Gã hán tử mặt vàng nghiến răng quát:

- Ngươi là cái thá gì? Ai là huynh đệ với ngươi?

Dứt lời gã hất hàm quát:

- Bắt hết cả hai lại, giải về Tổng đà!

Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng “tinh tang tinh tang” vang lên, hai thớt ngựa từ phía đông phi tới. Lão gia nhân nghe tiếng nhạc ngựa thì mừng ra mặt, kêu lên:

- Gia chủ của ta tới rồi đó! Ngươi có gan thì nói chuyện với người.

Gã hán tử mặt vàng hơi biến sắc nói:

- Gia chủ ngươi là “Linh Kiếm song hiệp” à?

Nhưng liền đó hắn nghênh mặt nói:

- “Linh Kiếm song hiệp” thì đã sao? Nơi đây chẳng phải là chỗ chúng có thể tác oai tác quái.

Gã vừa dứt lời thì hai thớt ngựa đã tới nơi. Địch Vân bỗng thấy quang cảnh sáng hẳn ra, hai con tuấn mã một trắng một vàng, không những yên cương rỡ rỡ mà còn là loại thần tuấn bất phàm. Kỵ sĩ trên lưng hoàng mã là một thanh niên anh tuấn, chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mình mặc hoàng y, trông quý phái hơn người; trên lưng bạch mã lại là một thiếu nữ tuổi trạc trên dưới hai mươi, mình mặc y phục trắng toát, hông đeo trường kiếm, dáng mạo vừa diễm lệ vừa uy nghị Đôi thanh niên nam nữ, đều đeo trường kiếm, tay cầm một chiếc roi da, hai con tuấn mã đầu cao thân dài, điều đặc biệt là toàn thân thuần một màu, không xen lẫn một sợi lông màu tạp. Dưới cổ hoàng mã đeo một xâu lục lạc vàng rực, bạch mã lại đeo lục lạc bạc, chỉ cần chúng khẽ lúc lắc đầu, lục lạc dưới cổ lập tức vang lên những tiếng nhạc, hoàng mã có tiếng nhạc mạnh mẽ, bạch mã có tiếng nhạc thanh tao. Quả là người bất phàm mã cũng bất phàm, nội một việc gắn nhạc ngựa cũng tinh tế khác người.

Địch Vân nhìn một lúc, không ngăn được, buột miệng khen:

- Đẹp quá!

Thanh niên hán tử nhìn lão gia nhân hỏi:

- Thủy Phúc, đã tìm thấy cá chép chưa? Sao còn ở đây làm gì?

Lão gia nhân đáp:

- Thưa Uông thiếu gia, cá chép vàng đã tìm được một cặp có điều họ nhất quyết không chịu bán, lại còn động thủ đánh người.

Thanh niên hán tử nhìn thấy chiếc cương tiêu dính trong giỏ cá, hơi nhíu mày rồi vung roi da đánh ra, kỳ lạ thay, chiếc roi da như con linh xà cuốn lấy chiếc giỏ. Khẽ hất tay một cái, chiếc giỏ cá đã nằm gọn trong tay, thanh niên hán tử hừ lạnh nói:

- Kẻ nào đã dùng thứ ám khí tàn độc như vầy?

Xong cũng chẳng cần chờ trả lời, quay sang bạch y thiếu nữ nói:

- Sinh muội nhìn này, đây đúng là thứ “Hạt vĩ tiêu” kiến huyết phong hầu.

Bạch y thiếu nữ nhíu mày hỏi:

- Kẻ nào đã phóng thứ ám khí này?

Gã hán tử mặt vàng nhếch mép cười lạnh, tay nắm chặt cán đao nơi thắt lưng, lạnh lùng nói:

- Linh Kiếm song hiệp mấy năm nay hoành hành trên giang hồ, Thiết võng bang chẳng phải là không biết. Có điều muốn hoành hành ngang ngược nơi đây e rằng không được như ý.

Bạch y thiếu nữ hừ lạnh nói:

- Loại Hạt vĩ tiêu này quá tàn độc, cha ta đã bảo là không được dùng, chẳng lẽ ngươi không biết điều đó hay sao? May mà ngươi không dùng nó để phóng vào người khác, chỉ phóng vào giỏ cá để luyện tập...

Thủy Phúc nghe vậy liền chen lời:

- Tiểu thư, chẳng phải như vậy đâu. Người này phóng tiêu vào người lão bộc đó, may nhờ vị tiểu sư phụ đây ném giỏ cá cản đường độc tiêu, bằng không mạng lão bộc kể như tiêu rồi.

Địch Vân nghe nói thì không khỏi nhíu mày, vì lẽ gì mà người thì mắng mình là hòa thượng thối, kẻ lại gọi là tiểu sư phụ?

Bạch y thiếu nữ nhìn Địch Vân khẽ mỉm cười tỏ ý tạ ân. Địch Vân thấy nàng nhìn mình mỉm cười, nét mặt như hoa xuân thì không khỏi thẹn thùng cúi mặt.

Thanh niên hán tử nghe Thủy Phúc nói vậy thì sắc diện như bị bao phủ bởi một làn sương lạnh, sát khí ngút trời, nhìn gã hán tử mặt vàng gằn giọng:

- Có thật là như vậy không?

Gã hán tử mặt vàng cười lạnh nói:

- Coi bộ oai phong dữ!

Thanh niên hán tử, nghiến răng quát:

- Cho ngươi biết thế nào là lễ độ!

Dứt lời roi ngựa đã nhắm đầu hán tử mặt vàng giáng xuống. Hán tử mặt vàng đâu dễ chịu khuất phục, lập tức quát lớn một tiếng vung đao lên gạt.

Nào ngờ thế roi vừa rồi chỉ là hư chiêu, đao vừa vung lên thì đầu roi lạng một cái, đổi hướng tấn công hạ bàn. Hán tử mặt vàng thất kinh nhảy lên tránh né.

Nào ngờ chiếc roi ngựa như con linh xà, bật lên quấn lấy cổ chân phải hán tử mặt vàng. Thanh niên hán tử khẽ thúc vào hông ngựa, hoàng mã hý vang phóng tới. Công phu hạ bàn của hán tử mặt vàng chẳng phải là kém, cho dù bị roi ngựa quấn lấy cổ chân chưa chắc đã quật ngã được hắn, nhưng thanh niên hán tử chờ cho hắn nhảy lên mới hạ thủ, người lơ lửng trên không, cho dù thân pháp có cao siêu đến mấy cũng đành thúc thủ. Hơn nữa lại còn bị hoàng mã phi tới, sức kéo của nó mạnh mẽ phải biết, làm cho toàn thân hán tử mặt vàng bị kéo vút đi, hắn ngoác miệng kêu la inh ỏi, phía sau bảy tám người chạy theo cũng kêu la í ới, toàn cảnh trông rất hoạt kê.

Hoàng mã phóng đi mấy trượng, kéo chiếc roi da căng như dây đàn, thanh niên hán tử mượn lực hất một cái, thân hình hán tử mặt vàng như tên rời khỏi ná bay vút lên không trung, may mà lại bay hướng ra sông, nếu để thân hình gã rơi trên đất liền, không biết hậu quả sẽ ra sao. Mọi người đứng trên bờ sông đồng kinh hãi kêu lên một tiếng, tiếp theo đó, hán tử mặt vàng rơi tùm xuống sông mất dạng.

Bạch y thiếu nữ vỗ tay cười lớn, sau đó thúc ngựa xông vào giữa đám hàng cá, chiếc roi da quất xuống túi bụi, bọn hàng cá ôm đầu tháo chạy, đá những giỏ cá lăn lóc, cá tôm đổ hết ra ngoài bò lổn nhổn.

Hán tử mặt vàng sống nơi sông nước, đương nhiên tất tinh thông thủy tính, chờ khi ngoi lên khỏi mặt nước thì đã bị trôi xuống dưới hạ lưu mấy trượng, tức khí mắng nhiếc một hồi, nhưng cũng không dám lên bờ gây sự nữa.

Thủy Phúc mở nắp giỏ cá đưa ra cười lớn nói:

- Công tử nhìn nè. Miệng đỏ vảy vàng, lại còn mập ú nữa chứ, thật hiếm có.

Thanh niên hán tử gật đầu nói:

- Ngươi mau mang về khách điếm, nói Hoa lão gia lập tức cứu người.

Thủy Phúc dạ một tiếng rồi đến bên cạnh Địch Vân nói:

- Đa tạ sư phụ cứu mạng, không biết pháp danh của sư phụ là chi để tại hạ còn biết mà báo đáp.

Địch Vân nghe đối phương cứ gọi mình là sư phụ này sư phụ nọ thì không khỏi rùng mình ớn lạnh, chưa biết phải đối đáp thế nào thì thanh niên hán tử đã khoát tay hôi:

- Thôi đi mau đi! Đừng để chậm trễ nữa!

Thủy Phúc dạ một tiếng rồi không kịp chờ Địch Vân đáp lời, vội vàng quay người chạy vụt đi.

Địch Vân thấy đôi thanh niên nam nữ này bề ngoài cao nhã, võ nghệ siêu phàm thì lòng rất ngưỡng mộ, ý muốn kết giao nhưng thấy đối phương chẳng chịu xuống ngựa, muốn hỏi thăm danh tánh lại thấy có điều bất tiện. Còn đang do dự thì thanh niên hán tử đã móc ra một nén vàng ròng nói:

- Tiểu sư phụ! Đa tạ ngươi cứu mạng lão gia nhân nhà ta. Nén vàng này nhờ ngươi mua ít hương hỏa cúng cho quý tự.

Nói xong ném nén vàng về phía Địch Vân.

Địch Vân giơ tay đón lấy nén vàng, ném trả lại nói:

- Không cần đâu, xin hỏi cao danh quý tánh của nhị vị.

Thanh niên hán tử nhìn cách thức Địch Vân đón lấy nén vàng và ném trả lại, biết là người có võ công, không chờ cho nén vàng bay đến gần đã vung roi da cuốn lấy, mỉm cười đắc ý nói:

- Thì ra tiểu sư phụ cũng là người trong võ lâm, nếu vậy chắc cũng biết tiểu danh Linh Kiếm song hiệp.

Địch Vân thấy thái độ của gã thanh niên hán tử này đầy vẻ kiêu ngạo hợm đời thì hơi khó chịu, nói:

- Lúc nãy nghe mấy người kia gọi, tại hạ cũng biết nhị vị đây xưng là Linh Kiếm song hiệp. Có điều vẫn chưa biết tôn danh đại tánh.

Thanh niên hán tử có ý giận nghĩ thầm:

“Ngươi đã biết hai ta là Linh Kiếm song hiệp mà không biết danh tánh à?”

Xong chỉ hừ một tiếng, không đáp.

Ngay lúc đó, gió từ mé sông thổi lên, hất tung vạt tăng bào, bạch y thiếu nữ bỗng chỉ Địch Vân kêu lên:

- Hắn... hắn là Huyết Đao ác tăng của Thanh giáo Tây Tạng...

Thanh niên hán tử mặt phừng phừng, quát:

- Không sai! Ngươi mau cút khỏi mắt ta!

Địch Vân kinh hãi tiến đến gần bạch y thiếu nữ, kêu lên:

- Cô nương! Cô nương nói gì vậy?

Bạch y thiếu nữ thấy Địch Vân tiến đến gần mình thì mặt mày tái xanh hét lớn:

- Cút đi! Cút đi! Đừng đến gần ta!

Địch Vân ngơ ngác, chẳng hiểu đã xảy ra việc gì, lại tiến thêm bước nữa, nói:

- Cô nương nói gì?

Bạch y thiếu nữ bất thần vung roi nhằm đầu Địch Vân giáng xuống. Địch Vân có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi đối phương đột ngột xuất thủ đánh mình, quay đầu định tránh đi nhưng đã trễ. Chát một tiếng, trên mặt chàng xuất hiện một đường roi rướm máu.

Địch Vân nổi giận quát:

- Ngươi... làm gì mà đánh người ta?

Bạch y thếu nữ chẳng nói chẳng rằng, lại vung roi quất ra. Địch Vân thấy đối phương vô duyên vô cớ đánh mình thì không nhịn được nữa, giơ tay định đoạt roi, nào ngờ ngọn roi biến ảo khôn lường, thoắt cái đã đánh chát lên cổ chàng.

Địch Vân choáng váng, chưa kịp hoàn hồn thì ngực nhói lên một cái, thì ra thanh niên hán tử thúc ngựa tới, đá trúng ngực chàng một cước. Địch Vân thất kinh nhào xuống đất lăn ra phía sau. Trong lúc hỗn độn, chỉ thấy bóng trắng lướt qua, kèm theo đó là tiếng nhạc ngựa tinh tang. Địch Vân biết con ngựa cao lớn như vậy, chỉ cần đạp trúng người thì khó lòng toàn mạng, cố hết sức co người tránh né, chỉ nghe rắc một tiếng, cũng không biết là thứ gì gãy, chỉ cảm thấy đom đóm đầy trời, tiếp đó không còn hay biết gì nữa.

Đến khi tỉnh dậy, cũng không biết là mình đã ngất đi trong bao lâu. Địch Vân chống tay định ngồi dậy, bỗng cảm thấy hông trái đau như muốn rời ra, thiếu chút nữa lại ngất đi, tiếp theo ụa lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Chàng cố ngẩn đầu lên nhìn lại, ống quần bên phải ướt đẫm máu, chân phải bẻ quặt về phía trước. Địch Vân ngạc nhiên tự hỏi, sao bỗng dưng chân mình lại có thể bẻ quặt ra phía trước như vậy. Phải một lúc sau chàng mới hiểu ra, thì ra con bạch mã đã đạp gãy chân mình.

Địch Vân cảm thấy toàn thân đau đớn, sức lực biến mất hết, ý nghĩ muốn chết lại trỗi dậy, tại sao mình lại còn sống? Tại sao không chết quách đi cho rồi? Chàng nằm im, không động đậy, cũng không rên rỉ, chỉ mong mình được mau mau chết đi cho rảnh nợ.

Nằm một lúc lâu, chàng bỗng ngạc nhiên nghĩ thầm, mình với hai người đó không thù không oán, mình cũng chẳng làm điều gì đắc tội với họ, tại sao lại có thể ra tay tàn độc như vậy? Nghĩ mãi vẫn thấy không có điều gì, thậm chí là miễn cưỡng, giải thích được. Chàng tức tối nghĩ thầm, mình thật ngốc quá, giá mà Đinh đại ca còn tại thế, chắc chắn sẽ dễ dàng nhận ra nguyên do.

vừa nghĩ tới Đinh Điển, chàng bỗng nhớ tới việc Đinh Điển nhờ làm, vội đưa tay sờ bên người, thấy bọc cốt vẫn nguyên vẹn thì an tâm, cố sức chống tay ngồi dậy, cổ họng bỗng nghe ngọt lịm, máu tươi cứ chực trào ra. Chàng biết càng thổ huyết thì thân thể càng yếu ớt, nên cố gượng vận công kềm lại, nhưng cuối cùng miệng cũng mặn chát, máu trào ra hai bên khóe mép.

Chỗ chân bị gãy lúc đầu không cảm thấy đau, đến khi cử động mới đau dữ dội, nghe như ngàn vạn mũi đao thích vào tủy. Cuối cùng chàng cũng gượng lết vào tới bóng râm bên đường.

Địch Vân thở dài nghĩ thầm:

“Mình không thể chết được! Muốn vậy thì phải ăn!”

Nhặt mấy con tôm đổ ra nằm chết dưới đất bỏ vào miệng nhai ngốn ngấu, tạm lót dạ bằng mấy thứ này, sửa xương chân lại rồi sẽ tìm cách rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Địch Vân nhìn quanh, thấy đồ đạc của mấy gã hàng cá còn vương vãi khắp nơi, lết tới nhặt một chiếc mái chèo gần đó, lại lấy thêm một tấm lưới.

Từ từ xé tấm lưới ra, sửa chân cho ngay ngắn lại, cặp mái chèo vào chân, lấy lưới quấn lại. Từng đó động tác mà chàng làm phải mất hơn nửa canh giờ mới xong, cứ mỗi động tác là đau đớn đến chết đi sống lại, phải chờ cho bớt đau mới làm tiếp.

Bó xong chiếc chân gãy, Địch Vân thở ra nghĩ thầm:

“Muốn dưỡng cho lành chiếc chân gãy này, ít ra cũng mất hai tháng trường, tìm chỗ nào để dưỡng thương bây giờ?”

Nhìn quanh tứ phía, thấy rất nhiều ngư thuyền neo đậu bên bờ sông, Địch Vân mừng rỡ nghĩ:

“Cứ xuống thuyền mà nghỉ, khỏi phải đi lại”.

Sợ bọn ngư dân trở lại sinh thêm rắc rối, dù mệt đứt hơi Địch Vân cũng không dám ngồi nghỉ thêm, lết xuống mé sông, cẩn thận leo lên một chiếc ngư thuyền, mở dây đẩy thuyền cho trôi ra giữa sông. Gió sông thổi tung vạt tăng bào, chàng chợt nhìn thấy một bên vạt áo có thêu hình một chiếc đao ngắn, thân đao đỏ rực, nơi mũi đao còn có hình mấy giọt máu rỏ xuống. Nét thêu rất khéo léo, trông sống động như thật. Đến lúc này Địch Vân mới tỉnh ngộ, thì ra Linh Kiếm song hiệp tưởng mình là đồng đảng với Bảo Tượng, đưa tay lên sờ đầu, chàng bất giác bật cười.

Thảo nào mọi người cứ hết mắng hòa thượng thối lại gọi bằng tiểu sư phụ.

Mình vô tình hóa trang thành hòa thượng khi nào không hay. Bạch y cô nương kia nhìn thấy ký hiệu nơi tăng bào, nhận lầm mình là người của Huyết Đao môn. Hòa thượng phái này chắc chuyên tác gian tác ác, thế mới nhận mặt là lập tức tấn công liền.

Nghĩ thấu được những điều này, mối hận đối với Linh Kiếm song hiệp giảm hẳn đi, ngược lại còn cảm phục hai người hiệp nghĩa can trường, ghét ác như thù. Chỉ tiếc là Linh Kiếm song hiệp không những dáng mạo cao nhã mà võ công cũng cao cường, mai này giả như có giải thích xong sự hiểu lầm này mình cũng không xứng đáng kết giao với họ.

vừa suy nghĩ, Địch Vân vừa đẩy mái chèo cho thuyền chầm chậm lướt đi, đi được một đoạn thì nhìn thấy bên bờ sông xuất hiện một thị trấn. Xa xa nhìn tới, thấy người đi đi lại lại trông rất náo nhiệt, Địch Vân nghĩ thầm:

“Khoác chiếc tăng bào này trên người thật là tai họa, phải thay ra sớm chừng nào hay chừng ấy”.

Thế là đẩy thuyền cập bến, lấy mái chèo làm gậy khập khễnh lên bờ.

Người qua đường thấy một thanh niên hòa thượng bị gãy một chân, toàn thân lấm lem vết máu thì ai ai cũng trố mắt nhìn.

Cái kiểu bị nhìn như vầy, mấy năm nay Địch Vân đã quen rồi nên cũng chẳng để tâm làm gì. Đi một đoạn, thấy có hiệu quần áo cũ, liền ghé vào mua một bộ trường bào và một bộ đồ ngắn. Lúc này mà thay y phục thì phải cởi đồ ra, Địch Vân cảm thấy bất tiện, thôi thì lấy chiếc trường bào bằng vải bố khoác lên bên ngoài tăng bào, còn mua thêm một chiếc mũ vải trùm lên đầu.

Ra khỏi hiệu quần áo, thấy ở góc trấn phía tây có một quán cơm nhỏ, liền đi thẳng tới đó kiếm cơm lót dạ. Chờ khi ngồi được xuống bên bàn thì Địch Vân bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, lại thổ một ngụm máu tươi.

Tiểu nhị bưng cơm lên, có cá có đậu phụ và có cả lạp vị nướng thơm lừng.

Địch Vân ngửi thấy mùi thịt thơm thì tinh thần phấn chấn hẳn. Vừa bưng chén lên ăn mấy đũa, xảy nghe tiếng nhạc ngựa tinh tang vọng tới.

Địch Vân nuốt vội miếng thịt, nghĩ thầm:

“Linh Kiếm song hiệp lại tới, mình có nên ra đón đầu họ để giải thích cho rõ ràng không? Vô cớ bị họ đánh cho một trận nhừ tử, không nói lại cho rõ ràng, chẳng phải là oan uổng hay sao?”

Nhưng mấy năm nay chàng chịu khổ đã nhiều, bị người nghi oan cũng lắm, thôi thì để thiên hạ nghi oan thêm một lần nữa cũng chẳng thiệt thòi chi.

Tiếng nhạc ngựa mỗi lúc một gần, Địch Vân xoay người nhìn vào trong để khỏi chạm mặt Linh Kiếm song hiệp.

Ngay lúc đó xảy thấy có người vỗ vai chàng, nói:

- Sư phụ! Ngươi còn ngồi đây uống rượu làm chi, huyện hái gia mời ngươi về nha môn uống rượu.

Địch Vân giật mình quay lại, thấy bốn tên công sai, hai người cầm thiết xích hai người cầm đơn đao, tên nào tên nấy mặt mày hung tợn, tay chân thủ thế chừng như sợ chàng bất thần tấn công vậy.

Địch Vân một tay hất cả mâm cơm vào mặt tên công sai bên trái, một tay hất chiếc bàn vào người tên công sai bên phải. Bụng kinh hãi tưởng rằng công sai của Kinh Châu phủ tìm đến bắt mình. Nếu để chúng bắt lại lần này thì mọi sự coi như chấm hết.

Hai tên công sai bị tấn công bất ngờ hoảng hồn lùi lại, Địch Vân lập tức xông thẳng ra ngoài, nhưng mới bước được một bước thì ngã nhào, thì ra trong lúc hoảng loạn chàng quên mất chiếc chân gãy của mình.

Tên công sai thứ ba thấy vậy mừng rỡ hươ đao xông tới chém nhầu. Địch Vân tuy mất hết võ công nhưng đối phó với bọn sai nha thì vẫn còn dư sức.

Chàng nghiêng người tránh đao, đồng thời nhanh như cắt vươn tay đoạt thanh đao trong tay gã, tiện chân đạp gã một cái văng ra ngoài.

Tên công sai thứ tư thấy Địch Vân tuy bị gãy chân mà còn dữ dằn như vậy thì không dám xông vào, đứng xa xa kêu lớn:

- Dâm tăng hái hoa giết người! Cả gan dám chống công sai!

- Huyết đao dâm tăng lại gây án! Hắn vừa mới gian dâm quan gia tiểu thư rồi giết người! Huyết Đao ác tăng ở đây.

Địch Vân gượng đứng dậy, thấy dân chúng nghe hô hoán kéo tới đông nghịt, có điều ai nấy đều đứng xa xa nhìn vào chứ không dám tới gần. Giờ thì Địch Vân mới biết đây chẳng phải là sai nha của Kinh Châu phủ, tuy nhiên như vậy cũng chưa hẳn đã đáng mừng, chưa biết chừng tình hình còn tệ hại hơn nữa là khác.

Ngay lúc đó thì tiếng nhạc ngựa dừng lại, Linh Kiếm song hiệp đã đến trước quán cơm dừng lại nhìn vào. Hai người ngồi trên mình ngựa nhìn xuống, nhìn thấy Địch Vân thì không khỏi ngạc nhiên, không biết người này là ai sao lại thấy quen như vậy. Nhưng chỉ một thoáng sau hai người đã nhận ra đây chính là tên ác tăng ban sáng.

Trong khi đó thì một tên công sai đã lớn tiếng nói:

- Này, tiểu sư phụ! Ngươi muốn khoái lạc chút chút sao không vào thanh lâu kỹ viện mà lại gian dâm tiểu thư nhà quan. Đã vậy xong chuyện còn giết chết người ta? Hảo hán dám làm dám chịu, mau theo ta về nha huyện để giải quyết!

Một tên công sai khác lại nói:

- Ngươi đi mua áo mua mũ cải trang huynh đệ ta đều nhìn thấy hết, đừng tưởng như vậy là qua mặt được bọn ta.

Địch Vân nổi nóng quát:

- Im miệng! Ngươi ăn nói cho cẩn thận, đừng mở miệng ra là nói oan cho người tốt!

Một tên công sai hừ lạnh nói:

- Oan cho ngươi à? Đêm hôm kia người xông vào phủ đệ của Lý cử nhân, gian sát hai vị tiểu thư của Lý cử nhân. Chính mắt ta nhìn thấy, đích thị là ngươi, không còn sai chạy vào đâu được nữa!

Linh Kiếm song hiệp nãy giờ đứng bên ngoài nhìn vào, đến lúc này bạch y thiếu nữ mới lên tiếng:

- Đại ca, võ công của tên hòa thượng này chẳng lấy gì làm cao minh. Ban sáng nếu không niệm tình hắn cứu mạng Thủy Phúc, muội đã giết chết hắn rồi, không ngờ hắn... hắn lại làm nhiều chuyện bậy bạ như vậy...

Nói xong lại đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống.

Thanh niên hán tử gật đầu nói:

- Ta cũng cảm thấy có điều hơi lạ. Bọn hòa thượng Huyết Đao môn này đã làm không ít chuyện thương thiên bại lý ở lưỡng ngạn Trường Giang, tuy đã giết chết mười mấy mạng người, quan phủ cũng chẳng làm gì được chúng.

Thật ra thì hào kiệt Lưỡng Hồ cũng chẳng cần phải làm to chuyện như vậy, cứ nhìn võ công của tên ác tăng này thì biết, sư phụ hay sư huynh đệ hắn cũng đến thế là cùng.

Bạch y thiếu nữ trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Biết đâu trong môn phái chúng còn có những cao thủ tuyệt thế thì sao?

Nếu không phải như vậy thì hào kiệt Lưỡng Hồ đâu đến nước phải nhờ đến đích thân cha xuất mã, lại còn mời cả Lục bá bá, Hoa bá bá và Lưu bá bá nữa.

Thanh niên hán tử tỏ ý không phục:

- Hừ, hào kiệt Lưỡng Hồ đúng là... thiên hạ làm gì có cao thủ nào mà đến phải bốn vị đại hiệp “Lưu Thủy Lạc Hoa” liên thủ mới đối phó nổi?

Bạch y thiếu nữ cười lớn nói:

- Xem ra chỉ cần Linh Kiếm song hiệp chúng ta cũng đủ dẹp yên loạn Huyết Đao môn rồi!

Thanh niên hán tử nói:

- Biểu muội! Muội đi tới phía trước chờ ta. Để ta tính sổ tên tiểu ác tăng này cho.

Bạch y thiếu nữ lắc đầu nói:

- Không! Muội ở ngoài này nhìn.

Thanh niên hán tử dịu dàng nói:

- Biểu muội không nên ở đây. Sau này người trong giang hồ nhắc tới chuyện này, cũng nói một mình Uông Tiêu Phong này giết chết Huyết Đao tăng, đừng để Thủy Sinh Thủy hiệp nữ dính líu vào. Muội cũng biết rồi đó, miệng lưỡi của người giang hồ, muốn nói sao cũng được cả.

Bạch y thiếu nữ, Thủy Sinh, ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, nói:

- Biểu ca suy nghĩ chu đáo, muội đi trước đây!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx