sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 11: Mộng Du Xây Tường

Chúng đệ tử Vạn gia náo loạn một lúc rồi trở về bẩm báo, không tìm thấy địch nhân.

Vạn Chấn Sơn căn dặn Thích Phương phải tuyệt đối giữ bí mật về việc vô tình tìm thấy Liên Thành kiếm phổ, không được để lộ ra với bất kỳ sư huynh đệ nào. Thích Phương luôn miệng vâng dạ, ở trong Vạn phủ mấy năm nay, càng ngày nàng càng nhận thấy rõ giữa bọn họ, sư phụ và đồ đệ, sư huynh đệ với nhau, không ai cư xử thật tình với ai cả. Mỗi người đều có dự tính riêng tư của mình, và luôn trông chừng đề phòng lẫn nhau.

Phần Vạn Chấn Sơn bực tức trở về phòng mình, đầu óc lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh đôi hồ điệp. Cừu nhân là ai? Tại sao lại mang Liên Thành kiếm phổ tới rồi sau đó lại cướp đi? Có phải là người đã cứu Ngôn Đạt Bình không? Hay là chính là Ngôn Đạt Bình?

Vạn Khuê sau một hồi chạy đuổi địch nhân, mệt muốn đứt hơi, bàn tay lại bắt đầu nghe sưng tấy đau nhức. Nằm một lát đã ngủ thiếp đi.

Thích Phương thấy chỉ còn lại một mình, nghĩ:

“Quyển sách này cha rất quý, không thể để ngâm nước lâu được, lỡ hư mất thì không hay!”

Nàng trở vào phòng, gọi Vạn Khuê mấy tiếng, thấy chồng vẫn ngủ say thì trở ra ngoài bưng chậu nước xuống nhà dưới tới nhà tắm đổ hết nước máu độc trong chậu, dưới đáy chậu hiện ra quyển sách. Nàng mỉm cười nghĩ thầm:

“Không Tâm Thái ngoan lắm!”

Quyển sách lúc này đã thấm đầy máu độc, mùi tanh bức mũi, Thích Phương không dám dùng tay cầm nó, tay bưng chậu, bụng nghĩ thầm:

“Giấu nó ở đâu bây giờ?”

Nhớ tới ở góc phía Tây sau hậu viện có một gian phòng dùng để chứa các vật dụng tạp nhạp, nơi này là an toàn nhất bởi Vạn Chấn Sơn, Vạn Khuê và cả các đồ đệ khác của Vạn Chấn Sơn cũng không hề lui tới. Nghĩ xong, nàng ra vườn hái lá cúc che lên trên quyển sách, đi ra hậu viện đến gian phòng phía Tây. Nhìn thấy chiếc quạt gió lớn, nghĩ:

“Chiếc quạt gió này phải tới mùa thu, lúc thu hoạch lúa mì mới dùng đến, tạm thời cứ giấu ở đây, từ từ rồi tính nữa!”

Hất quyển sách vào bụng quạt gió, bưng chậu trở ra, vừa đi vừa cất tiếng hát nho nhỏ. Vừa đi đến hành lang, xảy thấy một người hiện ra, nói:

- Canh ba đêm nay ta chờ nàng ở nhà chứa củi sau hậu viện, chớ quên!

Thì ra là Ngô Khảm! Thích Phương đang lén lút làm chuyện riêng, bất thần gặp người xông ra nói mấy câu thì hồn vía lên mây, chừng phát hiện ra là Ngô Khảm thì nổi giận quát:

- Đồ chết tiệt! Ngươi không muốn sống nữa sao?

Ngô Khảm cười hề hề, nói:

- Vì nàng mà có phải mất mạng ta cũng không thấy hối tiếc chút nào.

Thích Phương nghiến răng đưa tay vào áo, nắm chặt cán dao truy thủ, nàng định xuất kỳ bất ý hạ thủ, chỉ cần lấy được thuốc giải, việc gì rồi sẽ tính nữa.

Nào ngờ Ngô Khảm đã nhìn thấy trước ý đồ của nàng, cười hề hề nói:

- Nàng dùng chiêu “Sơn tòng nhân diện khởi” hươ đao đâm tới, ta sẽ dùng chiêu “Vân bàng mã đầu sinh” để tránh né, đồng thời vung tay ném luôn bình thuốc xuống ao cá.

Vừa nói gã vừa lấy bình thuốc cầm sân nơi tay, đồng thời lui lại một bước giữ khoảng cách an toàn với Thích Phương.

Thích Phương thấy không thể ra tay được, đành lách người sang một bên bỏ đi. Ngô Khảm cười cười nói với theo:

- Nhớ là ta chỉ chờ tới canh ba mà thôi, nếu quá canh ba mà nàng không tới thì ta sẽ bỏ đi biệt tích, không bao giờ quay trở về Kinh Châu nữa. Họ Ngô này có chết thì ít ra cũng mang theo một mạng người, và cũng không thèm chết dưới tay cha con họ Vạn!

Thích Phương trở về phòng, nhìn thấy bàn tay Vạn Khuê lại sưng to, còn Vạn Khuê thì nằm thiêm thiếp rên rỉ. Nàng ngồi ghé xuống bên giường, nghĩ thầm:

“Hắn dùng thủ đoạn vô cùng đê tiện để ám hại sư ca, nhưng nay việc đã rồi, đâu có cách gì để vãn hồi được. Kể ra thì số sư ca khổ, số mình cũng khổ. Mấy năm nay hắn cư xử với mình không tệ, hơn nữa phận mình đã lấy gà phải theo gà, lấy cho phải theo chó, chỉ còn biết chịu đựng như vậy suốt đời mà thôi. Tên cẩu tặc Ngô Khảm này thật khả ố, phải làm sao để cướp lại thuốc giải đây? Vạn Khuê đang bị trọng thương, nếu mình kể ra sự việc, hắn nổi cơn điên đi tìm giết Ngô Khảm, chỉ sợ giết không được người mà bình thuốc còn bị hủy thì thành xôi hỏng bỏng không”.

Trời đã sụp tối. Thích Phương và con ăn uống qua loa, dỗ con gái ngủ xong, nàng lại ngồi nhìn Vạn Khuê rên rỉ. Hình dung Vạn Khuê càng lúc càng tiều tụy, hai mắt hõm sâu, hai gò má lại nhô cao. Mới có mấy ngày đã vậy, để lâu e rằng tình hình càng bất lợi. Suy tới tính lui cũng chỉ còn cách đi nói hết sự việc cho Vạn Chấn Sơn biết. Lão cơ mưu thâm sâu, chắc sẽ có đối sách hợp lý. Việc này không thể để cho Vạn Khuê biết được, phải chờ hắn ngủ say rồi sẽ đi báo cho Vạn Chấn Sơn biết.

Nghĩ xong nàng để nguyên y phục nằm xuống dưới chân Vạn Khuê chợp mắt một chút. Liên tiếp mấy ngày nay phải phục thị Vạn Khuê, không đêm nào nàng có một giấc ngủ cho đàng hoàng. Chờ đến khi Vạn Khuê ngủ say, nàng mới nhẹ nhàng trở dậy, đi đến phòng Vạn Chấn Sơn.

Đèn đuốc trong phòng đã tắt chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng hì hì, dường như có ai đó đang cố gắng khuân vác gì nặng nhọc lắm thì phải. Thích Phương cảm thấy hơi kỳ quặc, vốn định gọi “công công” nhưng không biết nghĩ sao lại thôi. Nàng đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn vào phòng trong. Lúc này nhờ ánh trăng rọi vào phòng qua cửa sổ, chỉ thấy Vạn Chấn Sơn nằm ngửa trên giường hai tay dụng lực đẩy mạnh lên không, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Thích Phương vỡ lẽ:

“Thì ra công công đang luyện nội công. Người luyện nội công, trong lúc đang hành công tối kỵ bị người ngoài kinh động, bằng không rất dễ bị tẩu hỏa nhập mạ Lúc này mình không nên gọi, chờ công công luyện xong rồi hãy tính”.

Vạn Chấn Sơn đẩy hai tay một lúc thì từ từ ngồi dậy, bước xuống giường, khom người xuống, hai tay quơ tới trước mặt lấy một vật vô hình nào đó.

Thích Phương nhíu mày:

“Đây chắc là Cầm nã thủ pháp!”

Nhìn một lát nữa thì thấy động tác hai tay của Vạn Chấn Sơn càng lúc càng quái. Hai tay lão cứ liên tục lấy từ trên không xuống những vật vô hình, sau đó lại xếp xuống đất, nhìn động tác hai tay lão thì có vẻ như những vật được lấy xuống ấy được xếp rất ngay ngắn, như cách người ta xếp gạch trên mặt đất vậy. Nhưng dưới ánh trăng Thích Phương nhìn thấy rõ ràng, trên nền nhà chẳng có thứ gì cả.

Hai tay lão lấy xuống một lát thì dừng tay, dùng hai tay ướm thử chừng như coi đã đủ lớn chưa. Sau đó lão quay sang bên cạnh, hai tay bưng một vật lớn, nhét vào khoảng không trước mặt đúng vào chỗ mà lão vừa lấy các vật xuống. Thích Phương càng nhìn càng thấy quái lạ, các động tác lúc đầu trông còn giống như luyện công, nhưng càng về sau thì chỉ giống như động tác thông thường. Lạ một điều là lão làm tất cả các động tác này mà hai mắt vẫn nhắm nghiền. Động tác thuần thục giống như đang diễn kịch câm vậy.

Bỗng nàng chợt nhớ đến lời Đào Hồng:

“Lão gia nửa đêm thức dậy xây tường!”

Nhưng những động tác vừa rồi không giống như đang xây tường, nếu nói có liên quan đến tường thì phải là đục tường mới đúng.

Thích Phương rùng mình:

“Phải rồi, công công mắc chứng mộng du. Nghe nói người bị chứng này nửa đêm thường thức dậy làm việc. Có người không mặc quần áo chi cả, cứ vậy mà leo lên đi lại trên mái nhà, thậm chí còn có người phóng hỏa đốt nhà, nhưng khi thức dậy thì không biết mình đã làm gì”.

Lại thấy Vạn Chấn Sơn sau khi nhét vật vô hình vào khoảng không trước mặt còn đẩy mấy cái, chừng như để “vật” ấy lọt hoàn toàn vào khoảng trống mà lão vừa dọn được lúc nãy. Tiếp sau đó lượm các vật mà lão vừa lấy xuống khi nãy, đặt trở lên. Lần này thì động tác đúng là “xây” tường! Không còn nghi ngờ gì nữa đúng là xây tường, mặc dù hai mắt nhắm nghiền, nhưng gương mặt lão lại mỉm cười ra chiều rất đắc ý.

Lúc đầu Thích Phương nhìn thấy gương mặt âm trầm đầy vẻ hiểm ác của lão thì không khỏi nổi da gà, nhưng sau đó thấy lão bắt đầu xây tường, việc này nàng đã nghe Đào Hồng nói trước đó, thì không còn cảm thấy sợ nữa. Chỉ nghĩ thầm:

“Theo như Đào Hồng nói thì công công mắc chứng mộng du này đã lâu rồi. Người mắc chứng nan y thường chẳng muốn người khác biết, Đào Hồng ở cùng một phòng, biết rõ mọi việc, đương nhiên là công công không thích rồi. Vậy ra đây mới chính là nguyên nhân khiến Đào Hồng bị đuổi”.

Đứng nhìn một lúc Thích Phương nóng ruột nghĩ thầm:

“Không biết công công “xây tường” đến bao giờ thì xong, nếu lão cứ xây đến quá canh ba, tên cẩu tặc Ngô Khảm hủy bình thuốc giải và bỏ đi thật thì biết phải làm sao?”

Nhưng ngay sau đó đã thấy Vạn Chấn Sơn xây hết chỗ “gạch” đã lấy xuống, giờ thì bắt đầu “tô”. Lát sau mọi việc đều đã hoàn tất, lão xoa xoa hai tay, miệng mỉm cười có vẻ như rất hài lòng với “công trình” của mình. Sau đó thì quay trở lên giường nằm ngủ.

Thích Phương thấy lão loay hoay cả buổi với công việc “xây tường” chắc là thần trí còn chưa tỉnh táo hẳn nên quyết định để cho lão nghỉ ngơi một lát rồi hãy gọi lão dậy.

Chờ một lát xảy nghe có tiếng gọi:

- Cha! Cha! Dậy đi! Tiếng kêu có vẻ rất gấp rút.

Thích Phương nhíu mày:

“Là tam ca! Giờ này mà tam ca còn đến đây làm gì?”

Vạn Chấn Sơn nghe tiếng gọi thì ngồi bật dậy, hỏi:

- Khuê nhi đó sao?

Vạn Khuê kêu lên:

- Con đây!

Vạn Chấn Sơn nhảy phắt xuống giường, đi ra mở cửa, hỏi nhanh:

- Có tin tức gì của kiếm phổ rồi sao?

Lúc này Vạn Chấn Sơn đã châm đèn, còn Vạn Khuê sau khi vào phòng, ngồi xuống ghế thở dốc. Thích Phương không dám đứng nhìn qua cửa sổ nữa, chỉ áp tai vào vách nghe hai người đối thoại.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Có chuyện gì mà trông ngươi hốt hoảng vậy?

Vạn Khuê nói qua hơi thở hổn hển:

- Thích Phương... Ả... Ả không phải là người tốt!

Thích Phương nghe nói thì giật mình, nghĩ thầm:

“Tam ca nói cái gì vậy?”

Vạn Chấn Sơn hỏi:

- Sao? Vợ chồng cắn đắn nhau à?

Vạn Khuê vẫn thở hổn hển, nói:

- Kiếm phổ đã tìm thấy rồi! Chính là ả lấy đi!

Vạn Chấn Sơn mừng rỡ nói:

- Vậy thì tốt rồi! Nó đâu rồi?

Thích Phương nghe tới đây thì thở dài hỡi ôi:

“Làm sao mà hắn biết được? Mười phần chắc chín là do Không Tâm Thái không nhịn được đã kể cho cha!”

Nhưng những lời kể tiếp theo của Vạn Khuê cho biết là nàng suy đoán không đúng.

Vạn Khuê nói:

- Lúc truy đuổi địch nhân quay trở lại, con thấy hai mẹ con nó nhìn nhau cười cười thì lòng đã sinh nghi nên con đã giả vờ ngủ saỵ Lúc ả đi ra con đã trở dậy theo dõi. Cuối cùng phát hiện ả mang kiếm phổ đi giấu ở phía sau hậu viện.

Thích Phương than thầm:

“Tội nghiệp cho cha! Quyển sách cuối cùng lại rơi vào tay bọn họ. Giờ muốn lấy lại sợ còn khó hơn lên trời. Xem ra đầu óc của mình còn kém Vạn Khuê quá xa!”

Vạn Chấn Sơn nói:

- Vậy thì được rồi. Chúng ta đi lấy kiếm phổ về. Ngươi cứ giả đò như không biết gì hết, để coi thái độ ả ra sao. Ả không nói gì thì ngươi cũng cứ làm thinh. Thảo nào mà ta cứ lấy làm lạ, quyển kiếm phổ đó tại sao lại có thể tự dưng mà tới đây được? E rằng...

Lão nói đến đó thì đột ngột im bặt.

Lại nghe Vạn Khuê kêu lên:

- Cha!

Lần này thì giọng Vạn Khuê nghe đầy đau khổ. Vạn Chấn Sơn hỏi:

- Chuyện gì?

- Ả... Ả lấy cắp kiếm phổ là vì... là vì tên cẩu tặc Ngô Khảm!

- Ngô Khảm?

Giọng Vạn Chấn Sơn đầy vẻ kinh ngạc. Lại nghe Vạn Khuê nói:

- Không sai! Lúc nhìn thấy chỗ ả giấu sách xong, con mới âm thầm đi theo ả từ xạ Không ngờ đến đoạn hành lang thì thấy ả cùng Ngô Khảm lén lén lút lút gặp nhau. Con dâm phụ ấy...

Giọng Vạn Chấn Sơn vẫn điềm tĩnh:

- Ta thấy hành vi của Thích Phương ngày thường không có vẻ gì là một con người như vậy. Người có nhìn lầm người khác không? Chúng nói với nhau những gì?

Vạn Khuê nói:

- Con sợ chúng phát hiện ra mình nên chẳng dám đến gần... chỉ nghe được loáng thoáng những điều chúng nói với nhau...

Vạn Chấn Sơn vỗ vỗ vai Vạn Khuê nói:

- Không cần phải tức giận quá mức mà tổn thần. Đại trượng phu lo gì không có vợ. Chúng ta đã tìm thấy kiếm phổ, lại còn phát hiện ra bí mật bên trong. Chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành giàu có nhất trong thiên hạ. Chừng đó người muốn mua trăm ngàn tỳ thiếp cũng không thành vấn đề. Ngồi xuống đi, từ từ rồi nói.

Vạn Khuê nói:

- Con chỉ nghe tên cẩu tặc Ngô Khảm nói đại khái là canh ba đêm nay chúng gặp nhau ở kho củi sau hậu viện.

Vạn Chấn Sơn giận dữ nói:

- Thế con dâm phụ ấy nói sao?

- Dâm phu... mắng Ngô Khảm như không sợ chết hay sao mà dám nói bừa ở đây!

Thích Phương nghe hai cha con cứ mắng mình là dâm phụ thì rơi lệ, than thầm:

“Sao lại có thể nói oan cho người ta một cách bừa bãi như vậy được? Ta ca! Ta một lòng một dạ tìm cách lấy thuốc giải cho ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Lại nghe Vạn Khuê tiếp:

- Con nghe nói thì nổi điên, chỉ muốn băm vằm đôi gian phu dâm phụ ra muôn mảnh. Ngặt vì lúc đó con mình không mang kiếm, thương thế chưa lành hẳn nên thể lực hư nhược, biết không thể quyết sống chết với chúng. Lại sợ dâm phụ về phòng không thấy con mà sinh nghi đành phải nuốt hận trở về phòng trước. Những lời chúng nói sau đó thì con không nghe thấy nữa.

Vạn Chấn Sơn hừ lạnh nói:

- Đúng là cha nào con nấy! Cả nhà họ Thích đều là một lũ vô sỉ! Hừ, giờ chúng ta đi lấy kiếm phổ, rồi tới kho củi chờ bắt đôi gian phu dâm phụ trị tội! Để cho chúng chết mà không oán hận được ai!

Vạn Khuê nói:

- Dâm phụ nóng lòng không chờ được đến canh ba, vừa sang canh đã chạy đi gặp gian phu rồi. Giờ này... giờ này...

Nói tới đây thì gã không nói được nữa, chỉ nghiến răng trèo trẹo, căm hận đến cực điểm. Vạn Chấn Sơn nói:

- Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ. Ngươi nhớ lấy kiếm theo, nhưng không cần phải ra tay vội, chờ ta chặt tay chân đôi gian phu dâm phụ rồi ngươi đích thân lấy mạng chúng.

Cửa phòng bật mở, Vạn Chấn Sơn dìu một bên Vạn Khuê, hai người nhanh chân đi thẳng ra hậu viện.

Thích Phương ngồi dựa vách tường, hai dòng lệ tuôn rơi xuống ngực.

Nàng chỉ mong sớm trị lành độc thương cho chồng, không ngờ giờ lại bị nghi oan. Phụ thân từ bấy đến giờ bỏ đi biền biệt, sư ca thì bị mình nghi oan chắc cũng sẽ không quay lại nữa. Còn bây giờ... bây giờ đến lượt mình lại bị chồng nghi oan, những ngày còn lại không biết mình sẽ sống ra sao đây? Lúc này đầu óc nàng bỗng trống rỗng, không nghĩ đến việc tìm chồng giải thích, không nghĩ đến việc gọi Ngô Khảm ra đối chất, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, giá không có bức tường đỡ sau lưng chắc nàng cũng đã ngã lăn ra đất rồi.

Chẳng bao lâu sau đã nghe tiếng bước chân của cha con Vạn Chấn Sơn trở về, vào đến phòng khách, bắt đầu thương nghị.

Vạn Khuê hỏi:

- Cha! Sao lúc nãy cha không giết Ngô Khảm?

Vạn Chấn Sơn đáp:

- Ở đó chỉ có một mình gian phu, dâm phụ chắc đã nghe ngóng thấy tình hình bất lợi nên đã bỏ trốn rồi! Đã không bắt được gian phu dâm phụ tại trận, chúng ta là một đại gia ở Kinh Châu này, không thể giết người bừa bãi được! Sau khi có được Liên Thành kiếm phổ, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm ở thành Kinh Châu này. Việc nhỏ mà không nhịn được tất làm hỏng đại sự, không thể hành động khinh suất!

Vạn Khuê nghiến răng nói:

- Không lẽ việc như vậy mà bỏ qua sao? Bỏ qua cho hắn uất khí trong lòng con làm sao tiêu được?

Vạn Chấn Sơn cười nhẹ nói:

- Ngươi muốn giết hắn để tiêu uất khí trong lòng cũng không khó. Cứ dùng cách cũ.

Vạn Khuê hỏi lại:

- Cách cũ?

- Ừ! Cách mà ta đã đối phó với Thích Trường Phát.

Nói đến đây lão dừng lại một lát rồi nói:

- Ngươi về phòng trước đi, ta sẽ cho người truyền lệnh tập trung toàn bộ đệ tử tới đây, chừng đó ngươi cứ cùng mọi người tới, đừng để chúng nó nghi ngờ.

Trong khi đó Thích Phương ở bên ngoài, nghĩ:

“Đã đến nước này mình cũng chẳng muốn sống nữa, nhưng còn Không Tâm Thái thì sao? Ai sẽ chăm sóc nuôi dạy nó?”

Đang nghĩ tới đây xảy nghe Vạn Chấn Sơn nói dùng “cách mà ta đã đối phó với Thích Trường Phát” để đối phó Ngô Khảm thì rùng mình nghĩ thầm:

“Lão đã đối phó với cha thế nào? Không nghe thì thôi, nghe được câu này mình nhất định tra cho tới cùng xem lão đã dùng đến thủ đoạn đê hèn nào đối phó với chạ Chỉ trong chốc lát nữa đây mọi người sẽ rần rần kéo tới, chỗ này không còn là chỗ ẩn nấp an toàn để nghe lén nữa”.

Còn đang trù trừ chưa biết phải trốn vào đâu thì Vạn Khuê đã đi ra. Vạn Chấn Sơn đi ra nhà sau lớn tiếng gọi người hầu. Thích Phương biết chỉ còn có cách vào trong phòng lão trốn dưới gầm giường mới có thể nghe được mọi chuyện. Thế là nhân lúc Vạn Chấn Sơn đi ra nhà sau, nàng nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ của lão, chui luôn xuống gầm giường nằm im thin thít.

Lát sau đèn đuốc được thắp lên sáng rực, Thích Phương nằm dưới sàn giường nhìn thấy đôi chân Vạn Chấn Sơn đi vào. Lão đi đến bên ghế ngồi xuống, rồi lại bảo người hầu khép cửa phòng lại.

Qua một lát thì nghe tiếng Lỗ Khôn từ bên ngoài nói vọng vào:

- Sư phụ! Chúng đệ tử đã tề tựu đông đủ. Xin sư phụ dạy việc.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Tốt lắm! Ngươi vào trước đi!

Thích Phương nhìn ra thấy cửa phòng mở ra, chân của Lỗ Khôn đi vào, sau đó cửa phòng đóng lại.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Hôm nay có địch nhân tìm đến, ngươi có biết hay không?

Lỗ Khôn ngạc nhiên hỏi lại:

- Chúng là ai vậy? Đệ tử không biết.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Người này giả dạng làm một thầy lang bán thuốc dạo, vừa đến đây lúc sáng.

Thích Phương nghe nói thì giật mình:

“Không lẽ lão biết thầy lang ấy là ai? Nhưng rốt cuộc thì người ấy là ai chứ?”

Lỗ Khôn nói:

- Đệ tử có nghe Ngô sư đệ nói. Sư phụ, thật ra hắn là ai?

Vạn Chấn Sơn nói:

- Người này đã giả dạng, ta cũng không tận mắt nhìn thấy nên không biết là ai. Sáng sớm ngày mai, ngươi rà soát khu vực thành Bắc, gặp bất kỳ điều gì khả nghi cũng phải lập tức báo về. Giờ thì ngươi ra ngoài đi, lát nữa ta còn việc phải nhờ.

Lỗ Khôn dạ một tiếng đi ra ngoài.

Vạn Chấn Sơn lại gọi tứ đệ tử Tôn Quân và ngũ đệ tử Bốc Thản vào. Đại khái sự việc cũng diễn ra giống như lúc nói chuyện với Lỗ Khôn, chỉ khác là dặn Tôn Quân kiểm tra khu vực thành Nam, Bốc Thản kiểm tra khu vực thành Đông. Lúc dặn dò Bốc Thản lão thuận miệng dặn luôn:

- Ngô Khảm kiểm tra khu vực thành Tây, Phùng Thản và Thẩm Thành lo chuyện tiếp ứng báo tin. Tam sư ca ngươi thương thế chưa lành, không thể đi được.

Bốc Thản dạ mọt tiếng, nói:

- Vạn sư ca còn phải nghỉ ngơi nhiều mới khỏi được!

Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.

Thích Phương biết lão nói mấy câu vừa rồi là để cho Ngô Khảm nghe, khiến gã yên tâm là không có chuyện gì xảy ra. Sau đó lại nghe Vạn Chấn Sơn kêu:

- Ngô Khảm vào dây!

Giọng của lão gọi Ngô Khảm giống hệt như khi gọi những người trước, không tỏ ra nghiêm lạnh hơn, cũng chẳng ngọt ngào hơn.

Thích Phương nhìn thấy cửa phòng mở ra, chân phải Ngô Khảm bước vào, hơi dừng lại do dự một thoáng nhưng cuối cùng cũng bước vào. Ngô Khảm tiến lên mấy bước về phía Vạn Chấn Sơn, sau đó dừng lại. Thích Phương nhìn thấy hai vạt áo Ngô Khảm động đậy liên hồi, biết là gã đang sợ hãi, run rẩy.

Vạn Chấn Sơn hỏi:

- Địch nhân đã tìm đến chúng ta, ngươi có biết không?

Ngô Khảm nói:

- Đệ tử ở bên ngoài có nghe sư phụ nói, chính là gã lang băm ấy. Người này do đệ tử dắt về để chữa bệnh cho Vạn sư ca, không ngờ đó lại là địch nhân, xin sư phụ tha tội.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Người này đã giả dạng làm thầy lang, ngươi nhìn không ra là lẽ đương nhiên, không thể trách ngươi được. Sáng sớm ngày mai ngươi ra khu vực thành Tây xem coi có gặp lại hắn không. Nếu gặp thì phải lập tức báo về, mặt khác phải theo dõi sát nhất cử nhất động của hắn.

Ngô Khảm dạ một tiếng. Xảy thấy Vạn Chấn Sơn đứng dậy, Thích Phương không ngăn được khẽ vén màn nhìn ra. Cảnh tượng bên ngoài vừa đập vào mắt, bất giác nàng kinh hãi thất sắc, suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng.

Chỉ thấy hai tay Vạn Chấn Sơn thít chặt yết hầu Ngô Khảm, Ngô Khảm cố sức dùng hai tay bạt hai tay Vạn Chấn Sơn ra, nhưng hoàn toàn vô hiệu. Chỉ thấy đôi mắt Ngô Khảm lồi ra ngoài trông như mắt cá vàng, càng lúc càng lồi ra nhiều hơn. Lưng bàn tay của Vạn Chấn Sơn bị Ngô Khảm cào rách mấy đường chảy máu, nhưng hai tay lão vẫn thít chặt cổ họng Ngô Khảm, chẳng chút buông lơi. Ngô Khảm không kêu lên được tiếng nào, toàn thân co giật một hồi rồi hai tay xuôi xị xuống, thân hình cũng không còn co giật nữa.

Thích Phương nhìn thấy lưỡi Ngô Khảm thè ra ngoài, nước dãi chảy lòng thòng, tử trạng trông rất đáng sợ. Ngô Khảm không còn cử động nữa, qua một lát Vạn Chấn Sơn mới buông hai tay ra, đặt Ngô Khảm ngồi lên ghế, sau đó lại lấy hai mảnh giấy ướt dán lên mũi gã. Như vậy thì dù Ngô Khảm có tỉnh dậy cũng không thể thở được, và coi như là chết chắc chứ không còn cơ may nào nữa.

Thích Phương nghe tim đập loạn xạ, bụng nghĩ thầm:

“Lão vừa mới nói Vạn gia là đại hào ở Kinh Châu, không được giết người bừa bãi, nhưng giờ lão lại giết người. Nghe đâu phụ thân của Ngô Khảm là một thân hào địa phương, chắc chắn sẽ lớn chuyện ra chứ họ không bỏ dễ qua đâu”.

Ngay lúc đó, xảy nghe Vạn Chấn Sơn hừ lạnh, nghiêm giọng nói:

- Những việc ngươi làm còn không mau khai thật ra, không lẽ còn chờ ta động thủ?

Thích Phương nghe nói thì giật nảy người:

“Thì ra lão đã biết mình trốn ở đây!”

Nàng kinh hãi đến cực điểm, nhưng liền đó đã nghĩ lại:

“Có chết về tay lão cũng chẳng sao, dù gì thì mình cũng đã không muốn sống nữa rồi!”

Nghĩ xong nàng không thấy sợ hãi nữa, vừa định chui ra khỏi gầm giường thì đã nghe tiếng Ngô Khảm, nói:

- Sư phụ... người muốn đệ tử khai nhận việc gì...

Thích Phương nghe Ngô Khảm nói như vậy còn kinh hãi hơn cả khi tưởng Vạn Chấn Sơn biết mình trốn dưới gầm giường. Ngô Khảm sao có thể sống dậy được? Chắc chắn là không phải rồi, hắn còn nằm dựa ngửa trên ghế, toàn thân bất động thế kia thì sao mà sống được?

Hé mắt nhìn ra, thấy người nói chính là Vạn Chấn Sơn!

Thật không thể tưởng tượng nổi! Tại sao lão lại nói thay cho Ngô Khảm? Tại sao phải giả giọng hắn để nói?

Tiếp đó là giọng của Vạn Chấn Sơn:

- Khai nhận việc gì à? Việc ngươi làm thì ngươi tự biết, còn hỏi ngược lại ta? Ngô Khảm! Ngươi cả gan câu kết với địch định bán đứng ta cùng các sư huynh đệ của ngươi. Ngươi có còn là người nữa không?

- Sư phụ! Đệ tử không dám! Oan cho đệ tử!

Lần này thì Thích Phương nghe rất rõ ràng, không phải là giọng của Ngô Khảm mà chính là giọng của Vạn Chấn Sơn giả làm giọng Ngô Khảm. Có điều lão bắt chước khá giống. Không ngờ lão lại có bản lãnh này mà trước nay mình không hề hay biết. Nhưng lão giả giọng của Ngô Khảm để làm gì kia chứ? Trong đầu nàng mơ mơ hồ hồ nghĩ đến một việc, có điều lúc này mọi thứ vẫn còn rất hư ảo, chưa định hình một cách rõ ràng trong đầu nàng.

Chỉ biết rằng việc này vô cùng khủng khiếp, nàng lại bắt đầu cảm thấy khiếp hãi.

Lại nghe giọng của Vạn Chấn Sơn:

- Hừ! Ngươi tưởng việc của ngươi làm là thần không hay quỷ không biết sao? Ban sáng ngươi dắt tên thầy lang ấy về, mới lúc chiều lại còn thậm thò thậm thụt ở hậu viện. Nếu không có ngươi tiếp sức thì sao địch nhân có thể chạy thoát được?

- Sư phụ! Xin sư phu... niệm tình đệ tử trước nay vẫn hiếu thuận với người mà tha cho đệ tử. Chẳng phải đệ tử có ý làm phản, chỉ vì bị chúng khống chế...

- Hừ! Ngươi bị chúng khống chế sao không nói trước với ta để ta còn liệu mà giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của chúng! Rõ ràng là ngươi có ý tạo phản mà còn chối cãi!

Thật ra thì giọng Vạn Chấn Sơn giả cũng không giống lắm, chỉ vì lão cố ý phát âm nghe cho hàm hồ một chút, hơn nữa câu nào nói ra cũng thêm hai tiếng “sư phụ” và tự xưng là “đệ tử” người ở bên ngoài nghe đương nhiên là phải nghĩ rằng Ngô Khảm đang nói chuyện với lão.

Thích Phương bỗng thấy Vạn Chấn Sơn ôm xác Ngô Khảm đi đến bên giường, giở màn ra khom xuống. Thích Phương kinh hãi tưởng là lão phát hiện ra mình. Dưới ánh đèn tù mù, chỉ thấy một chiếc đầu thò vào, hai mắt lồi đến sắp rớt ra ngoài, chính là đầu của Ngô Khảm!

Thích Phương cố hết sức thu mình lại, nhưng thi thể Ngô Khảm cứ bị đẩy lấn riết vào, chạm hẳn vào người nàng.

Vạn Chấn Sơn trở lại ngồi trên ghế, quát:

- Ngô Khảm! Ngươi quỳ xuống! Ta phế võ công của ngươi trước rồi ngày mai sẽ đến gặp phụ thân ngươi nói chuyện sau!

- Sư phụ! Người không tha cho đệ tử được sao? Đệ tử từ nay xin cố hết sức để lập công chuộc tội.

- Hừ! Vạn môn có một đệ tử như ngươi đã là quá mất mặt rồi ta làm sao mà tha cho ngươi được?

Thích Phương ghé mắt nhìn ra, thấy Vạn Chấn Sơn rút từ trong người ra một con dao truy thủ, nhẹ nhàng đâm vào ngực. Trong ngực áo lão chắc chắn phải có gỗ mềm hoặc thứ gì tương tự như vậy, con dao đâm vào thì nằm im ở đó, không rơi xuống.

Sự việc hình thành trong đầu Thích Phương như sáng thêm một chút. Xảy nghe Vạn Chấn Sơn quát:

- Ngô Khảm! Ngươi còn chưa chịu quỳ?

- Sư phụ! Đây là sư phụ bức đệ tử, xin chớ trách!

Tiếp đó Vạn Chấn Sơn hét lên một tiếng đau đớn, đồng thời phóng cước đá bung cửa sổ, miệng quát lớn:

- Tiểu tặc! Ngươi dám cả gan hành hung!

Tiếp đó bình một tiếng, có người đá tung cửa phòng, người đầu tiên xông vào chính là Vạn Khuê. Tất nhiên là hắn biết rất rõ khi nào thì cần xông vào!

Theo sau Vạn Khuê là Lỗ Khôn và những người khác. Chỉ thấy Vạn Chấn Sơn hai tay ôm chặt lấy vết thương, máu tươi qua kẽ tay không ngừng chảy dài xuống vạt áo. Cũng chẳng biết lão dùng thứ gì để làm giả máu nữa! Lão giơ tay chỉ ra phía cửa sổ, giọng đứt quãng nói:

- Tên tiểu tặc... Ngô Khảm... đâm ta một dao... đào tẩu rồi! Các ngươi... mau đuổi theo... đừng để hắn chạy thoát!

Nói xong mấy câu này, lão ngã vật lên giường. Vạn Khuê chạy tới ôm chầm lấy lão, kêu lên:

- Cha! Thương thế của cha...

Lỗ Khôn, Tôn Quân, Bốc Thản, Phùng Thản, Thẩm Thành kẻ trước người sau nhảy qua cửa sổ truy bắt Ngô Khảm. Khắp trong phủ từ trước tới sau, ai nấy đều la hét rền trời làm náo động cả không gian.

Thích Phương nằm dưới gầm giường, thi thể Ngô Khảm chạm vào người nàng mỗi lúc một lạnh đi, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng. Vạn Chấn Sơn nằm ở trên giường, Vạn Khuê thì đứng ở cạnh giường, chỉ cần nàng thở mạnh một chút là lập tức mất mạng.

Vạn Chấn Sơn cười nho nhỏ hỏi:

- Có ai nghi ngờ gì không?

Vạn Khuê nói:

- Cha giả rất giống, hệt như lần giết Thích Trường Phát, chẳng chút sơ hở!

“Hệt như lần giết Thích Trường Phát, chẳng chút sơ hở!”.

Câu nói của Vạn Khuê như một lưỡi kiếm băng đâm suốt qua người Thích Phương. Đây chính là sự việc hình thành trong đầu nàng từ nãy đến giờ nhưng chưa định hình một cách rõ ràng, thậm chí nàng còn không dám tin. Giờ Vạn Khuê nói ra thì tất cả đều trở nên rõ mồn một chẳng còn gì để mà nghi ngờ nữa. Vậy mà trước nay lão gặp mình vẫn cứ cười cười nói nói, Vạn Khuê biết quá rõ chuyện cha hắn giết cha mình vậy mà vẫn chung sống với mình, thậm chí còn ân ái mặn nồng như thường! Thật không thể tưởng tượng nổi, những con người đó lại có thể là hung thủ giết hại cha mình! Nếu không phải lần này chính mắt mình trông thấy Vạn Chấn Sơn dùng thủ đoạn cao minh thế này giết chết thì nàng vĩnh viễn không thể biết được cha mình chết dưới tay Vạn Chấn Sơn. Nhớ lại ngày ấy, nàng tận tai nghe cha và Vạn sư bá tranh cãi, tận mắt thấy Vạn sư bá bị đâm một dao, tận mắt nhìn thấy cánh cửa sổ mở toang. Dàn cảnh một cách khéo léo như vậy thì bất kỳ ai cũng phải mắc lừa, đừng nói đó là nàng và Địch Vân là những đứa trẻ nhà quê. Mà ngay như bọn Lỗ Khôn, Bốc Thản đâu phải là đồ ngu cũng cứ bị lừa như thường.

Lại nghe Vạn Khuê hỏi:

- Phần con dâm phụ thì xử trí thế nào? Không lẽ lại bỏ qua cho ả?

Vạn Chấn Sơn từ tốn đáp:

- Việc này để từ từ rồi hãy tính, phải tìm một cách nào đó làm cho thật êm thấm. Không được làm hỏng thanh danh của cha con ta, làm hỏng gia phong của Vạn môn.

Vạn Khuê dạ một tiếng, nói:

- Cha suy tính rất chu đáo... Ối...

Vạn Chấn Sơn hỏi:

- Việc gì vậy?

- Bàn tay của con lại sưng lên, đau quá!

Vạn Chấn Sơn chỉ ậm ừ một tiếng rồi im bặt. Lão mưu kế đa đoan nhưng về việc này thì chỉ đành thúc thủ vô sách, không biết phải giải quyết thế nào.

Thích Phương nghe Vạn Khuê kêu đau thì chợt nhớ tới bình thuốc giải còn ở trên người Ngô Khảm. Nàng bậm gan thò tay vào ngực áo thi thể hắn, bình thuốc lạnh ngắt nằm trong ngực áo cũng lạnh ngắt của Ngô Khảm. Lấy bình thuốc cất vào bọc áo mình, nàng đau đớn nghĩ thầm:

“Tam ca, chàng đã rình nghe mà không chịu nghe cho đến cuối để biết thuốc giải ở trên người Ngô Khảm. Công công đã giết hắn, chỉ cần thò tay vào bọc áo hắn là lấy được thuốc giải, nhưng lão không biết. Đúng là ác nhân phải gặp quả báo mà”.

Bọn Lỗ Khôn sau một hồi truy đuổi mà không thấy bóng dáng Ngô Khảm đâu, lần lượt trở về thăm hỏi tương thế của sư phụ. Vạn Chấn Sơn lúc này đã cởi bỏ áo ngoài, để lộ bộ ngực bị băng bó, máu tươi còn thấm cả ra ngoài lớp vải băng.

Lần này “thương thế” của lão chẳng nặng nề như lần bị Thích Trường Phát đâm một dao, đương nhiên là vì võ công của Ngô Khảm kém xa Thích Trường Phát! Vết thương đâm không sâu nên thương thế không đáng kể, chỉ cần băng bó một hai ngày là khỏi. Chúng đệ tử thi nhau mắng Ngô Khảm vong ân bội nghĩa, còn nói ngày mai nhất định đi tìm phụ thân hắn tính sổ.

Lát sau tất cả đều cáo lui để cho sư phụ được nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Vạn Khuê ở đó chăm sóc lão.

Thích Phương nằm bên dưới gầm giường, khó chịu vô cùng, lại sợ bị cha con Vạn Chấn Sơn phát hiện, chỉ mong sớm được đào thoát ra ngoài, nhưng khổ nỗi Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê cứ ngồi trên giường không có cách nào thoát ra ngoài được.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Giờ thì giải quyết cái tử thi này đã, đừng để mọi sự bại lộ.

Vạn Khuê hỏi:

- Giải quyết như thi thể Thích Trường Phát hay sao?

Vạn Chấn Sơn trầm ngâm một lát, nói:

- Ừ, cứ theo cách cũ mà làm!

Thích Phương nghe nói lại rơi lệ, không biết chúng xử trí thi thể cha như thế nào?

Vạn Khuê nói:

- Xây tại đây luôn sao? Đây là phòng ngủ của cha, e rằng không tiện...

Vạn Chấn Sơn nói:

- Ta tạm thời dời qua ở cùng lầu với ngươi. Còn một việc phiền phức nữa đó là quyển kiếm phổ không phải tự dưng mà chúng đem đến tặng chúng ta. Ta và ngươi phải ở cùng phòng để dễ bề tiếp ứng cho nhau. Sau này cha con ta phát tài to rồi sợ gì mà không có chỗ ở?

Thích Phương nghe nói đến tiếng “xây” thì một tia sáng lóe lên trong đầu, vậy chúng đã đem thi thể cha bỏ vào tường rồi xây lại để xóa dấu vết! Thảo nào mà cha mình đi biền biệt không thấy quay về, công công...

Không! Không thể gọi lão là công công nữa, không gọi lão là lão gian tặc đã là khách sáo lắm rồi. Lão thì đêm đêm ngồi dậy để xây tường. Lão làm việc tàn nhẫn, lòng thấy bất an nên mới mắc chứng mộng dụ Nhưng lão gian tặc mà cũng biết cảm thấy bất an thì quả là chuyện lạ...

Không! Lão không hề cảm thấy bất an, làm được những việc như vậy lão rất đắc ý, lúc nãy nhìn thấy nụ cười đắc ý của lão trong lúc “xây tường” cũng đủ biết...

Lại nghe Vạn Khuê hỏi:

- Cha à, thật ra thì quyển kiếm phổ này có gì quý báu mà cha nói chúng ta sắp phát tài to, sắp trở thành phú giáp thiên hạ? Không lẽ... không lẽ nó không phải là bí kíp võ công mà là kim ngân tài bảo hay sao?

Vạn Chấn Sơn nói:

- Đương nhiên không phải là bí kíp võ công rồi, nó chỉ đường đến một đại bảo tàng. Mẹ nó, vậy mà lão bất tử Mai Niệm sinh lại định đem nó truyền cho người khác, thử hỏi có đáng chết không chứ? Nào, bây giờ thì ngươi mau lấy kiếm phổ ra đây!

Vạn Khuê hơi ngần ngừ một thoáng rồi lấy quyển sách đưa ra. Thì ra sau khi phát hiện Thích Phương giấu quyển sách vào bụng chiếc quạt gió thì hắn đã lấy giấu vào người.

Vạn Chấn Sơn liếc nhanh thần thái của Vạn Khuê một cái rồi cầm lấy quyển sách, chậm rãi lật từng tờ từng tờ ra xem. Quyển sách bị ngâm nước dơ ướt đẫm, chỉ có những trang ở giữa là vẫn còn khô.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Quyển sách này phụ tử chúng ta có giữ nổi hay không cũng khó nói lắm. Trước mắt phải tra coi nó nói bảo tàng nằm ở đâu, sau này lỡ có bị người ta cướp mất cũng không thành vấn đề. Người cầm lấy bút mà ghi lại những chữ mà ta đọc. Chiêu thứ nhất của Đường Thi kiếm pháp lấy từ bài “Xuân Quy” của Đỗ Phủ.

Lão thấm nước bọt đầu ngón tay, sau đó thấm lên giấy chỗ đầu đề bài “Xuân Quy” sau đó kêu lên:

- Số bốn! Để coi “Đài kính lâm giang trúc” chữ thứ tư là chữ “giang”. Ngươi ghi lại đi! Chiêu thứ hai cũng lấy từ thơ Đỗ Phủ, bài “Trùng Kinh Chiêu Lăng”.

Lão lại dùng nước bọt thấm đầu ngón tay rồi thấm ướt giấy cạnh đầu đề bài thơ:

- À, số năm mươi mốt!

Sau đó lại dò ngón tay xuống, đếm:

- Năm, mười, mười lăm, hai mươi... “Lăng tẩm bàn không khúc”. Chữ thứ năm mươi mốt là chữ “lăng”! “Giang Lăng”! Tuyệt diệu! Thì ra nó nằm ở ngay Kinh Châu này!

Vạn Khuê nói:

- Cha, nói nhỏ nhỏ một chút!

Vạn Chấn Sơn cười nói:

- Đúng! Phải nói nhỏ nhỏ một chút! Ta mừng quá mà quên mất. Khuê nhi, tâm huyết cả một đời của ta cuối cùng cũng sắp nhìn thấy thành tựu. Bí mật bao đời nay cuối cùng đã bị ta khám phá!

Bỗng lão vỗ đùi đánh đét một cái, nói:

- Ta biết rồi! Ta biết tại sao chúng lại đem quyển kiếm phổ đến cho chúng ta!

Vạn Khuê nói:

- Tại sao? Việc này con nghĩ mãi không ra nguyên cớ.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Chúng lấy được kiếm phổ nhưng tìm không ra bí mật ở trong đó thì giữ để làm gì chứ? Kiếm pháp của chúng ta là “Đường Thi kiếm pháp”, mỗi kiếm chiêu xuất phát từ một câu Đường thi, người của môn phái khác cho dù võ công thông thiên cũng không mò ra được! Trên thế gian này giờ chỉ còn ta và Ngôn Đạt Bình biết chiêu thứ nhất xuất phát từ bài thơ nào, chiêu thứ hai xuất phát từ bài thơ nào. Từ đó mới biết chữ thứ nhất phải tìm ở bài “Xuân Quy”, chữ thứ hai phải tìm ở bài “Trùng Kinh Chiêu Lăng”.

Vạn Khuê nói:

- Nhưng Đường Thi kiếm pháp không phải chỉ có cha và Ngôn Đạt Bình biết, còn các sư huynh đệ biết, đệ tử của Ngôn Đạt Bình và Thích Trường Phát cũng biết!

Vạn Chấn Sơn lắc đầu nói:

- Ta dạy cho các ngươi đúng là Đường Thi kiếm pháp, nhưng thứ tự kiếm chiêu đã đảo loạn hết rồi. Ngôn Đạt Bình thì không có đồ đệ, Thích Trường Phát còn lợi hại hơn, dạy cho đồ đệ và con gái kiếm chiêu đọc tầm bậy tầm bạ, không còn nhận ra đó là Đường thi nữa đừng nói biết nó nằm ở bài thơ nào.

Vạn Khuê nhíu mày nói:

- Vậy ra đến con mà cha cũng giấu sao?

Vạn Chấn Sơn thở dài nói:

- Ta có tám đồ đệ, đêm nào cũng cùng nhau luyện kiếm, ta không thể dạy riêng cho một mình ngươi được. Làm vậy chỉ tổ làm cho chúng thêm nghi ngờ chứ ích gì!

Vạn Khuê gật gù nói:

- Vậy ra mưu đồ của địch nhân là như vầy, sau khi chúng phát hiện ra bí mật làm giấy ướt thì có chữ xuất hiện, nhưng chúng lại không khám phá ra hết các bí mật. Thế nên chúng cố ý làm ướt giấy cho chữ hiện ra rồi mới mang đến cho chúng ta để chúng ta nghiên cứu tìm ra bảo tàng. Chừng đó chúng chỉ việc theo sau lưng chúng ta mà hưởng lợi!

Vạn Chấn Sơn gật đầu khen phải, nói:

- Không sai! Từ nay bất cứ hành động nào chúng ta cũng phải thật thận trọng, không khéo rồi đến khi tìm thấy bảo tàng, của chưa được hưởng mà mạng đã mất!

Dừng một lát, lão thấm nước bọt vào tay lật tìm chữ thứ ba:

- Kiếm chiêu thứ ba nằm trong bài “Thánh Quả Thi”. Ừ, chữ thứ ba mươi ba, “Hạ phương thành đô tận”, đó là chữ “thành”! “Giang Lăng thành”, đúng rồi! Đúng rồi! Không còn nghi ngờ gì nữa! Ủa, sao mà ngứa dữ vầy nè?

Lão dùng tay phải gãi gãi lưng bàn tay trái, rồi lại cảm thấy bàn tay phải cũng ngứa, dùng bàn tay trái gãi bàn tay phải. Sau đó lại chăm chú giở sách đi tìm chữ thứ tư:

- Chiêu thứ tư... Ừ, chữ thứ hai mươi tám! Năm, mười... hai mươi lăm... A, chữ “nam”! “Giang Lăng thành Nam”! Ha ha ha! Ủa sao ngứa quá vậy?

Cảm giác ngứa càng lúc càng dữ dội, bây giờ lão mới rời mắt khỏi quyển sách nhìn xuống hai bàn tay, chỉ thấy trên lưng bàn tay xuất hiện ba vệt màu đen thẫm. Lão nhíu mày, cảm thấy kỳ, nói:

- Ngày hôm nay ta không có viết chữ, tại sao tay lại dính đầy mực thế này?

Chỉ cảm thấy lưng hai bàn tay càng lúc càng ngứa tợn, nhìn lại thì lưng bàn tay phải cũng có mấy đường đen dài.

Vạn Khuê kinh hãi kêu lên:

- A! Nó ở đâu ra vậy? Hình như... hình như là bò cạp của Ngôn Đạt Bình!

Vạn Chấn Sơn nghe nhắc thì kinh hãi, lại cảm thấy ngứa ngáy không chịu được, dùng tay gãi gãi.

Vạn Khuê xua tay kêu lên:

- Đừng gãi! Đừng gãi! Chính là móng tay của cha mang độc vào...

Vạn Chấn Sơn kêu lên:

- Chết rồi! Thì ra là như vậy!

Giờ thì lão đã tỉnh ngộ, kêu lên:

- Tiểu dâm phụ ngâm sách vào chậu máu độc, tên tiểu tặc Ngô Khảm lúc nãy lại không chịu đứng yên mà chết còn cào tay ta rách mấy đường chảy máu... Mẹ nó, độc của con bò cạp theo vết thương vào máu rồi! May mà bị nhiễm không nhiều, chắc cũng không đến nỗi nào. Ôi, sao mà đau quá!

Lão bắt đầu cảm thấy hết ngứa, có điều bắt đầu cảm thấy đau. Bất giác rên lên thành tiếng.

Vạn Khuê nói:

- Cha bị trúng độc không nhiều thử lấy nước rửa coi có trừ bớt được độc không?

Vạn Chấn Sơn gật đầu lia lịa, kêu lớn:

- Đào Hồng! Đào Hồng! Lấy nước cho ta!

Vạn Khuê nhíu mày nghĩ thầm:

“Cha sợ quá đến không còn nhớ gì nữa. Đào Hồng đã bị ông đuổi đi lâu rồi còn đâu nữa mà gọi”.

Nghĩ xong bước ra lấy chậu đi múc nước về đặt lên bàn. Vạn Chấn Sơn nhúng hai tay vào nước, làn nước mát lạnh làm lão cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Nào ngờ Vạn Khuê sau khi dùng thuốc giải, máu độc bị đẩy ra còn độc hại hơn cả chất độc nguyên thủy của con bò cạp. Vết thương trên tay Vạn Chấn Sơn bị Ngô Khảm cào rách da chảy máu, một khi bị chất kịch độc trong máu của Vạn Khuê ngấm vào, độc thương còn nặng hơn cả Vạn Khuê. Hai bàn tay lão mới ngâm vào nước một thoáng, chậu nước đã biến thành màu đen. Màu đen từ nhạt rồi nhanh chóng đậm dần lên, chỉ qua một lát đã kịt như mực.

Hai cha con lão nhìn nhau thất sắc. Vạn Chấn Sơn lấy hai bàn tay ra khỏi chậu nước xem thử, bất giác hét lên một tiếng kinh hoàng!

Hai bàn tay của lão đã sưng phù lên trông chẳng khác nào hai quả cầu! Vạn Khuê cũng thất kinh kêu lên:

- Ái chà! Chắc là không thể ngâm nước được!

Vạn Chấn Sơn muốn phát điên lên, đá Vạn Khuê một cước té nhào, quát:

- Súc sinh! Ngươi đã biết là không thể ngâm nước, tại sao lại còn xúi giục ta? Ngươi muốn hại chết ta phải không?

Vạn Khuê ôm bụng bò dậy, nói:

- Con đâu biết được ngâm nước làm cho độc phát tác nhanh như vậy? Nếu biết thì khi nào con lại hại cha!

Thích Phương nằm dưới gầm giường nghe cha con Vạn Chấn Sơn tranh cãi, lòng vừa thỏa mãn vừa cảm thấy thê lương khó tả.

Lại nghe Vạn Chấn Sơn hét lên:

- Giờ phải làm sao đây? Phải làm sao?

Vạn Khuê nói:

- Ở chỗ tôi có một ít thuốc giảm đau, tuy không giải được độc nhưng cũng làm giảm đau đáng kể. Có muốn dùng không?

Vạn Chấn Sơn gật đầu hối:

- Đi lấy liền đi! Mau lên! Mau lên!

Vạn Khuê nói:

- Tôi dùng thì có giảm đau, cha thoa vào có công hiệu hay không thì chưa dám chắc. Nếu xảy ra chuyện gì bất thường thì cha cũng đừng đá tôi!

Vạn Chấn Sơn tức điên, mắng:

- Mẹ nó! Lão tử đẻ ngươi ra, nuôi ngươi lớn lên, đá ngươi một cái cũng không được sao? Không lôi thôi nữa! Mau đi lấy thuốc đi!

Vạn Khuê dạ một tiếng rồi đi ra. Vạn Chấn Sơn nhìn đôi bàn tay sưng phù, đen bóng lên, trông hệt như cái bọng đái heo thổi căng lên, nếu để chậm trễ e rằng phải đến toác ra chứ chẳng chơi. Lão hãi quá kêu lên:

- Để ta đi với ngươi. Không thể chậm trễ được!

Cắp quyển kiếm phổ nhét vào ngực áo, bước vội theo Vạn Khuê.

Thích Phương nghe cha con Vạn Chấn Sơn đi xa rồi mới dám chui ra khỏi gầm giường, nhưng ra khỏi gầm giường nàng cảm thấy bơ vơ vô cùng, giờ thì đi đâu? Thiên hạ rộng lớn như vầy lại không có chỗ cho nàng nương thân.

“Chúng đã hại chết cha, cừu này sao có thể không báo được? Nhưng mối huyết hải thâm cừu này phải báo như thế nào đây? Luận về võ công, cơ trí bất cứ thứ nào mình cũng kém cha con lão quá xa, đó là chưa kể họ còn cho là mình và Ngô Khảm có tư tình, vừa gặp mặt là đã hạ thủ giết người, mình làm sao chống đỡ nổi? Tình hình này xem ra chỉ còn cách đi tìm... đi tìm Địch sư ca... Sau đó sẽ bàn tính nữa. Nhưng giờ này sư ca ở đâu? Còn Không Tâm Thái nữa, mình làm sao mà bỏ nó ở lại được?”

Vừa nghĩ đến con gái, nàng quyết định phải đến bồng con đi ra khỏi Vạn phủ trước, những việc khác, kể cả báo cừu, đành để lại sau rồi hãy tính.

Trong lòng nàng còn chưa dám chắc cha con Vạn Chấn Sơn đồng mưu hại chết cha mình. Vạn Chấn Sơn là kẻ đại gian đại ác, việc lão mưu đồ giết chết sư đệ thì chẳng còn gì để mà nghi ngờ nữa. Nhưng còn Vạn Khuê? Cuối cùng thì tình cảm ân ái vợ chồng mấy năm qua, trong một chốc nàng không thể vứt bỏ tất cả.

Nàng chạy về tới dưới lầu, chỉ nghe Vạn Chấn Sơn không ngớt rên la ầm ĩ trên lầu, nghĩ thầm:

“Lão la ó thế này, Không Tâm Thái tất phải giật mình tỉnh giấc!”

Sợ con gái kinh sợ, nàng bất chấp hiểm nguy, nhẹ nhàng đi lên lầu sợ cầu thang phát ra tiếng động.

Không Tâm Thái ngủ trong gian phòng nhỏ nằm ngay phía sau phòng ngủ của hai vợ chồng, chỉ cách nhau một lần giấy mỏng. Thích Phương lẻn vào phòng của Không Tâm Thái, dưới ánh đèn chỉ thấy Không Tâm Thái hai mắt mở to, thì ra nó đã tỉnh giấc từ lâu rồi. Nhìn thấy mẹ, con bé bất chợt khóc toáng lên. Thích Phương chạy tới ôm con gái vào lòng, đưa tay lên môi ra hiệu không được lên tiếng. Không Tâm Thái rất thông minh, nhìn thấy mẹ ra hiệu thì vội im bặt, hai mẹ con ôm nhau nằm trên giường.

Chỉ nghe Vạn Chấn Sơn kêu lên:

- Không được! Không được! Thuốc giảm đau này chẳng có tác dụng mẹ gì hết! Phải đi tìm cái gã thầy lang ấy lấy thuốc giải!

Vạn Khuê nói:

- Không sai! Chỉ có thuốc giải của hắn mới chữa được! Chờ trời sáng bảo Lỗ sư ca thống lãnh chúng huynh đệ đi tìm hắn. Bàn tay con giờ cũng đau quá!

Vạn Chấn Sơn nổi nóng nói:

- Làm sao mà phải chờ tới sáng? Ối trời ơi đau quá! Ta không chịu nổi nữa rồi... Ôi... đau quá!

Sau đó lão đúng là không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất, vừa lăn lộn vừa kêu lên:

- Mau... mau lấy kiếm ra đây... chặt bỏ... chặt bỏ hai bàn tay ta! Mau lên! Mau lên!

Chỉ nghe tiếng bàn ghế đổ ngã ầm ầm, tiếng đồ đạc rơi xuống đất vỡ loảng xoảng, có cái lăn lốc cốc. Quang cảnh vô cùng hỗn độn.

Không Tâm Thái sợ đến mặt mày xám ngắt ôm riết vào người mẹ, run bần bật. Thích Phương cũng ôm chặt con gái vỗ về, chỉ có điều không dám lên tiếng.

Vạn Khuê cũng đang rối trí, nhưng dù sao cũng còn khá hơn phụ thân hắn, cất tiếng khuyên ngăn:

- Cha bình tĩnh một chút nào! Sao lại có thể chặt bỏ hai bàn tay được? Huống hồ chặt bỏ hai bàn tay thì chưa chắc đã trừ hết độc. Chúng ta nên tìm cách tìm thuốc giải là hơn.

Vạn Chấn Sơn nổi điên nói:

- Tại sao ngươi không nghe lời ta? Tại sao không chặt bỏ hai bàn tay cho ta bớt đau đớn? À, ta biết rồi! Ngươi đang cầu cho ta chết sớm đi chứ gì? Ngươi muốn một mình tận hưởng bảo tàng chứ gì?

Vạn Khuê nổi giận nói:

- Cha bị đau quá đến nỗi thần trí cũng mê loạn rồi! Tôi không biết thứ tự các kiếm chiêu, giành một mình thì có ích gì chứ? Tôi thấy cha nên nằm ngủ một lát cho tỉnh trí lại đi!

Vạn Chấn Sơn vừa lăn lộn vừa kêu lên:

- Ngươi nói ta thần trí mê loạn! Chính ngươi mới thần trí mê loạn! Ngươi nhẫn tâm nhìn cha mình chết để độc chiếm bảo tàng! Ôi... ta chết mất! Hừ! Ta có chết cũng không để kiếm phổ lọt vào tay ngươi!

Lão đưa tay vào ngực áo, moi quyển sách ra, cào lấy cào để, định hủy hoại quyển sách. Các ngón tay lão lúc này sưng phù, to bằng củ cải, cử động rất khó khăn, vậy mà lão cũng xé nát được mấy trang sách.

Vạn Khuê kinh hãi kêu lên:

- Đừng! Đừng làm vậy!

Vừa kêu gã vừa chạy lại chụp lấy quyển sách. Vạn Khuê nắm được nửa quyển, nửa kia vẫn nằm trong tay Vạn Chấn Sơn, lão nhất quyết bấu chặt, không chịu buông ra. Cả hai giằng tới giằng lui, quyển sách vốn đã cũ kỹ, chất giấy đã gần mục, lại bị ngâm trong nước cả buổi trời đến giờ vẫn chưa khô, bị giật mạnh, cuối cùng không chịu được, rách toạc ra làm hai. Một nửa trong tay Vạn Khuê, nửa kia trong tay Vạn Chấn Sơn.

Vạn Chấn Sơn sau khi giật được nửa quyển sách, lại xé lấy xé để. Vạn Khuê không đành lòng nhìn thấy quyển kiếm phổ mình kiếm được bị xé nát, không cam tâm nhìn thấy bảo tàng sắp vào tay bỗng chốc hóa thành ảo ảnh.

Gã nhảy vào giật lấy nửa quyển sách trong tay Vạn Chấn Sơn. Hai người nhào lăn xuống sàn giành giật làm cho quyển sách càng nát ra.

Xảy nghe Vạn Khuê kêu lên:

- Ối trời ơi! Vết thương của tôi lại bị ngấm thêm chất độc! Ôi... đau quá!

Thì ra trong lúc hai người giành giật quyển sách, độc chất lại được dịp ngấm vào vết thương cũ. Chỉ trong nháy mắt, bàn tay phải Vạn Khuê đã vụt sưng vù lên, tròn lẳng, đen sì khiến gã đau thấu cốt. Vạn Khuê bị thương đã lâu, thể lực đã gần cạn kiệt, nay chất độc lại tấn công vào, phát tác cực nhanh. Hai cha con Vạn gia giờ chẳng ai còn sức để tranh đoạt bất kỳ thứ gì nữa, chỉ còn nằm dưới đất mà rên la.

Thích Phương nằm nghe một lát, rốt cuộc thì phu thê tình thâm, nàng không thể bỏ mặc Vạn Khuê chết thảm được. Liền đứng dậy, bước ra cửa, lạnh lùng hỏi:

- Sao vậy? Hai người đang làm gì đó?

Cha con Vạn Chấn Sơn nhìn thấy Thích Phương nhưng hiện thời đang đau đớn thấu trời, chẳng còn sức lực để mà nổi giận nữa.

Vạn Khuê kêu lên:

- Phương muội! Nàng mau đi tìm thầy thuốc ban sáng... bảo hắn cho thuốc khác... Ôi... ta đau quá, không chịu nổi nữa rồi... Ôi...

Giọng nói Vạn Khuê liên tục bị ngắt quãng bởi tiếng rên, nghe đến xé ruột. Thích Phương nhìn thấy tình cảnh của Vạn Khuê như vậy thì mềm lòng, lấy lọ thuốc cầm nới tay nói:

- Đây là thuốc giải!

Hai cha con Vạn gia nhìn thấy lọ thuốc thì mắt sáng rỡ, kêu lên:

- Hay quá! Rắc cho ta trước!

Thích Phương nhìn thấy ánh mắt tham lam hung ác của Vạn Chấn Sơn chẳng khác nào mắt dã thú đang đói mà nhìn thấy con mồi, thì bĩu môi khinh bỉ. Nàng muốn nhân cơ hội này để bức lão nói ra những điều mà mình còn chưa biết.

Lạnh lùng nói:

- Khoan đã! Không được cử động! Nếu hai người xông tới ta sẽ vứt lọ thuốc xuống hồ cá.

Vừa nói vừa đây cửa sổ ra, thò một tay ra ngoài, chỉ cần nàng buông tay một cái, lọ thuốc rơi xuống hồ, mọi hy vọng của hai cha con lập tức tan thành mây khói.

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, không ai dám cử động. Lát sau Vạn Chấn Sơn cất giọng dịu dàng nói:

- Thích Phương, con dâu hiền của ta. Con muốn đi theo Ngô Khảm thì cứ việc, ta thề sẽ không ngăn cản hai người, ta còn cho con một ngàn lạng bạc để hai người sống an nhàn cả đời... Ôi... đau... Con đã không muốn sống với Khuê nhi nữa thì cứ đi, Khuê nhi cũng chẳng ngăn cản đâu... Ôi...

Thích Phương bĩu môi, khinh bỉ nghĩ thầm:

“Con người này quả là vô sỉ đến cùng cực. Rõ ràng là lão đã giết chết Ngô Khảm, giờ lại còn bị chuyện để gạt mình”.

Vạn Khuê cũng nói:

- Phương muội! Ta thật tình không muốn xa nàng... nhưng nếu nàng đã quyết ý như vậy ta... ta cũng không thể làm khác được. Hai người cứ ra đi, ta thề sẽ không đuổi theo làm khó dễ cho hai người.

Thích Phương cười lạnh, nói:

- Hai ngươi đừng hòng toan tính chuyện vô liêm sỉ với ta nữa! Giờ thì ta hỏi các ngươi vài việc, nếu chịu thành thực nói ra thì ta đưa thuốc giải cho.

Vạn Chấn Sơn rên hừ hừ nói:

- Hỏi đi... ngươi cần biết việc gì cứ hỏi... nhanh lên...

Một cơn gió đêm qua cửa sổ thổi vào, thổi tung mớ giấy vụn, chính là những trang giấy trong kiếm phổ bị cha con Vạn gia xé nát khi nãy, thổi tung đôi bướm mẫu thêu của Thích Phương ra ngoài cửa sổ. Thích Phương nhìn theo đôi bướm, chúng chầm chậm bay ra ngoài rồi mất hút trong màn đêm.

Nàng bỗng nghe lòng chua xót não nề, nhớ lại ngày xưa cùng Địch Vân ngày ngày vui đùa bên nhau. Những ngày tháng ấy thật là đẹp, đó là chuỗi ngày mà hai người không hề biết đến hai tiếng “đau khổ” là gì.

Vạn Khuê lên tiếng hối thúc:

- Hỏi đi! Bất kỳ việc gì ta cũng nhất định nói cho nàng biết.

Thích Phương giật mình quay lại, lạnh lùng nói:

- Cha ta đâu rồi? Các ngươi đã làm gì cha ta?

Vạn Chấn Sơn gượng cười nói:

- À, ngươi hỏi chuyện của Thích sư đệ. Ta... ta cũng không biết Thích sư đệ hiện giờ ra sao... Ôi... đau... Ta... ta cũng nhớ Thích sư đệ, nhưng hắn ra đi rồi mất bóng luôn. Ta với Thích sư đệ ngoài tình sư huynh đệ ra còn có nghĩa thông gia, đúng là việc tốt xưa nay hiếm có. Ôi...

Thích Phương hừ lạnh nói:

- Đến giờ này mà ngươi còn nói những lời giả dối ấy phỏng có ích gì? Cha ta đã bị ngươi hại chết rồi phải không? Ngươi cũng dùng cách giết Ngô Khảm để giết cha ta phải không? Ngươi còn mang di thể của người bỏ vào tường xây kín lại để người khác không biết phải không?

Thích Phương hỏi liên tiếp ba câu “phải không”, câu nào câu nấy như tiếng sét nổ ngay trên đầu cha con Vạn gia.

Vạn Khuê run giọng hỏi:

- Ngươi... ngươi làm sao biết được những chuyện này?

Câu hỏi thay cho lời thú nhận!

Thích Phương nghe lòng quặng đau, bất giác nộ hỏa xông lên đầu, nàng muốn ngay lập tức buông tay cho lọ thuốc giải rơi xuống hồ cá cho cha con chúng chết hết mới hả dạ. Vạn Khuê thấy vậy thì kinh hãi định xông tới, nhưng Vạn Chấn Sơn đã ngăn lại, quát:

- Khuê nhi! Chớ lỗ mãng!

Lão biết tình hình này không thể dùng sức mạnh để cướp được. Chỉ cần Thích Phương còn một thoáng do dự là cha con lão còn có hy vọng.

Ngay lúc đó Không Tâm Thái từ trong phòng chạy ra ngoài, kêu lên:

- Mẹ! Mẹ!

Vạn Khuê thấy thời cơ ngàn năm đã đến, vươn người tới chụp Không Tâm Thái kéo vào lòng, rút phắt con dao truy thủ ra, quát:

- Hay lắm! Cả nhà họ Vạn từ già đến trẻ đêm nay cùng chết chung một chỗ. Ta giết con bé trước rồi tính sau!

Thích Phương thấy con gái đã rơi vào tay Vạn Khuê, hắn lại muốn giết con bé thì kinh hồn hét lên:

- Thả nó ra! Mọi việc không liên quan đến con!

Vạn Khuê cười lạnh nói:

- Dù sao thì ta cũng chết, cha con ta cùng chết để ở dưới huỳnh tuyền khỏi cô quạnh.

Nói xong hắn dứ dứ đao như muốn đâm thật. Thích Phương nhảy ào tới cứu con. Vạn Chấn Sơn chỉ chờ có vậy, lão giơ tay sớt lấy bình thuốc, đồng thời đánh mạnh một chưởng khiến Thích Phương văng ra xạ Cướp được bình thuốc, lão vội vàng mở nắp, rắc lên lưng bàn tay mình. Vạn Khuê thấy đã cướp được thuốc, liền bỏ Không Tâm Thái ra, đưa bàn tay cho Vạn Chấn Sơn rắc thuốc cho mình. Thích Phương vùng dậy, nhào tới ôm lấy Không Tâm Thái nhảy ra xa.

Vạn Chấn Sơn ném bình thuốc cho Vạn Khuê xong lập tức nhảy tới, phi cước đá Thích Phương ngã nhào xuống đồng thời cởi dây thắt lưng trói hai tay hai chân nàng lại.

Không Tâm Thái thấy mẹ bị trói thì khóc thét lên:

- Mẹ! Thả mẹ ra!

Vạn Chấn Sơn hừ lạnh một tiếng, tát một cái khiến con bé té bò ngất xỉu, nhưng cái tát làm động vết thương khiến lão cũng kêu “ái dà” một tiếng.

Thuốc giải quả nhiên linh nghiệm dị thường, chỉ một thoáng sau thì vết thương đã xẹp xuống, cảm giác đau hết hẳn, thay vào đó là cảm giác ngứa, qua một lát, cảm giác ngứa cũng giảm đi đáng kể. Đến lúc này thì hai cha con mới cảm thấy yên tâm, biết là tánh mạng đã “nhặt” lại được rồi. Chợt hai người nhìn lại, thấy khắp phòng giấy vụn bay lả tả, đồng kêu lên một tiếng, tranh nhau đi nhặt gom về. Một cơn gió mạnh thổi vào, đám giấy lại bay tung ra ngoài cửa sổ.

Vạn Chấn Sơn kêu lên:

- Mau chạy theo!

Hai cha con lại chạy xuống lầu, cố sống cố chết đuổi theo những tờ giấy bay lượn lờ trong gió. Nửa đêm về sáng, trời bỗng nổi gió, vô số giấy cứ bị thổi tung lên không, một số lớn bị thổi tốc ra bên ngoài bờ tường. Hai cha con như hóa điên hóa dại chạy theo, nhưng làm sao có thể nhặt hết hàng trăm tờ giấy bị gió thổi tung bay khắp chốn như vậy?

Vạn Chấn Sơn tay tuy đã hết đau, nhưng lúc này lòng lão còn đau hơn gấp trăm lần khi nãy. Mắt tuyệt vọng nhìn theo đám giấy bay mất dạng, tức tối quay ra mắng Vạn Khuê:

- Cũng tại tên tiểu tặc tử này cả! Ngươi tranh đoạt với ta làm chỉ Nếu không phải ngươi tranh đoạt với ta thì ta đâu có làm nát nó ra như vậy?

Vạn Khuê thở dài, không đuổi theo những tờ giấy nữa, nói:

- Nếu con không ngăn lại thì cha đã xé nát nó ra hết rồi!

- Láo! Còn dám cãi lại ta nữa hử!

Vạn Khuê im lặng nhẫn nhịn, lát sau mới lên tiếng:

- May mà chúng ta đã biết nó nằm ở Giang Lăng thành Nam. Trong phần còn lại của kiếm phổ có thể còn tìm ra thêm chút manh mối nữa, biết đâu có thể tìm ra chỗ của nó!

Vạn Chấn Sơn nghe nói thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, nói:

- Không sai! Ít ra chúng ta cũng biết nó nằm ở Giang Lăng thành Nam...

Xảy nghe bên ngoài có người nhắc lại:

- Giang Lăng thành Nam!

Hai cha con thất kinh nhảy lên đầu tường, nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bóng người chạy biến đi. Vạn Khuê quát:

- Bốc Thản, Thẩm Thành! Hai ngươi đứng lại!

Nhưng hai người không đứng lại, cũng chẳng quay đầu, cứ như vậy cắm đầu chạy mất. Vạn Chấn Sơn định nhảy xuống đuổi theo, nhưng Vạn Khuê đã ngăn lại, nói:

- Cha! Trên lầu còn...

Vạn Chấn Sơn gật đầu, hai cha con nhảy trở vào trong.

Lúc hai cha con Vạn gia trở lên lầu thì Không Tâm Thái đã tỉnh dậy. Con bé đang ôm mẹ khóc ròng, Thích Phương dù tay chân bị trói chặt nhưng miệng thì không ngớt an ủi con. Không Tâm Thái nhìn thấy gia gia và phụ thân quay về thì kinh hãi khóc thét lên.

Vạn Chấn Sơn quát:

- Tiểu quỷ câm miệng! Người còn khóc nữa ta cắt cổ ngươi!

Không Tâm Thái sợ điếng hồn, im bặt.

Vạn Khuê nói:

- Con dâm phụ này biết quá nhiều thứ, không thể để ả sống được. Có điều không biết nên xử trí thế nào đây?

Vạn Chấn Sơn hơi trầm ngâm một thoáng rồi hỏi:

- Hai người khi nãy, ngươi thấy rõ là Bốc Thản và Thẩm Thành chứ?

Vạn Khuê gật đầu:

- Đúng là hai đứa nó, không thể sai được! Vậy là bí mật đã bại lộ, chúng đã biết nó ở Giang Lăng thành Nam rồi.

Vạn Chấn Sơn gật đầu, nói:

- Việc không thể trì hoãn được nữa, phải ra tay càng nhanh càng tốt. Con dâm phụ này, giải quyết như cha ả là xong.

Thích Phương biết mình không thể sống được, chỉ lo cho con gái mà thôi:

- Tam... tam ca, muội có chết không đáng tiếc, tam ca phải chăm sóc con cho tốt...

Vạn Khuê gật đầu, nói:

- Được...

Nhưng Vạn Chấn Sơn đã gạt phắt đi, nói:

- Trảm thảo trừ căn! Không thể tha mạng cho nó được! Tiểu quỷ này tinh ranh lắm, ngày hôm nay nó tận mắt nhìn thấy hết mọi thứ, lấy gì bảo đảm là nó không nói ra chứ?

Vạn Khuê gượng gạo gật đầu, hắn rất thương con gái, nhưng lời của Vạn Chấn Sơn rất đúng, để trừ hậu họa cũng chỉ có cách đó mà thôi.

Thích Phương nghe nói thì mất hết hy vọng, khóc lớn, nói:

- Các ngươi thật là tàn nhẫn. Đến cả con cháu các ngươi mà các ngươi cũng giết!

Vạn Chấn Sơn gằn giọng nói:

- Nhét miệng ả lại. Để ả la một hồi khắp thiên hạ đều nghe thấy bây giờ!

Thích Phương giờ mới sực nhớ ra, tại sao mình không biết kêu cứu?

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Đêm khuya thanh vắng, tiếng hét của Thích Phương vang đi thật xa.

Nhưng nàng cũng chỉ kêu được hai tiếng thì miệng đã bị Vạn Chấn Sơn bịt chặt, Vạn Khuê lấy chiếc khăn vắt nơi lưng ghế nhét vào miệng nàng.

Vạn Chấn Sơn cười lạnh nói:

- Đem ả quẳng vào mộ huyệt của Thích Trường Phát. Dưới huỳnh tuyền có cha có con!

Vạn Khuê gật gật đầu, ôm Thích Phương đi xuống lầu. Vạn Chấn Sơn cũng ôm Không Tâm Thái đi theo, cả hai bước vào thư phòng.

Thích Phương đưa mắt nhìn bức tường ở phía Tây, nghĩ thầm:

“Chắc là chúng giấu di thể của cha trong bức tường này”.

Vạn Chấn Sơn nói:

- Để ta moi tường, ngươi đi mang xác của Ngô Khảm tới đây! Cẩn thận đó, đừng để người ngoài nhìn thấy!

Vạn Khuê dạ một tiếng rồi chạy vụt đi.

Vạn Chấn Sơn giở ngăn kéo lấy ra nào là bay, búa, đục đầy đủ đồ nghề của một thợ nề. Lão bê hết đồ nghề tới chân tường đặt xuống, xoa xoa hai tay, quay nhìn Thích Phương vẻ mặt cười cười ra vẻ rất đắc ý. Thích Phương nhìn vẻ mặt của lão bất giác rùng mình.

Vạn Chấn Sơn một tay búa một tay cầm đục, nhắm chừng cho đúng bộ vị, sau đó bắt đầu đục nơi chỗ tiếp nối giữa hai viên gạch. Đục lỏng viên gạch ra rồi dùng tay lấy viên gạch ra, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi mới bỏ xuống.

Thích Phương nhìn động tác thuần thục của lão, chợt nhớ lại trong lúc ngủ mê, lão cũng đục đục, lấy gạch bỏ xuống, nhét thi thể vào tường, sau đó lấy gạch xây bít lại...

Đến khi nàng thấy lão moi viên gạch ra còn ngửi ngửi mùi tử thi của phụ thân thì vừa sợ, vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, không nhịn được, mắng:

- Đồ gian tặc! Đồ vô sỉ!

Nhưng miệng nàng đã bị nhét đầy khăn nên chỉ phát ra tiếng ú ớ mà thôi.

Vạn Chấn Sơn mới thò tay moi viên gạch thứ hai ra thì xảy nghe tiếng bước chân gấp gáp đi vào. Nhìn lại thì thấy Vạn Khuê vừa chạy vừa ngoái nhìn sau lưng, kêu lên:

- Cha! Cha! Không xong rồi! Ngô Khảm... Ngô Khảm...

Rầm một tiếng, Vạn Khuê đụng vào chiếc bàn, ngọn đèn trên bàn đổ xuống, trong phòng lập tức tối om, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của trăng sao rọi vào.

Vạn Chấn Sơn nghiêm giọng, nói:

- Ngô Khảm thế nào? Ngươi làm gì mà như người mất hồn vậy?

Vạn Khuê kêu lên:

- Ngô Khảm... không thấy đâu nữa!

Vạn Chấn Sơn quát:

- Cái gì? Sao lại không thấy được?

Giọng lão tuy lớn nhưng không giấu được vẻ run sợ, bốp một tiếng, viên gạch trong tay rơi xuống đất vỡ tan nát.

Vạn Khuê nói:

- Con vào đến phòng cha, mò tay xuống gầm giường, không thấy có thi thể Ngô Khảm ở dưới. Con đã đốt đèn lên rọi xuống, chẳng thấy đâu cả. Con đã tìm khắp trong phòng, thậm chí cả nhà trước nhà sau cũng không có!

Vạn Chấn Sơn nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Việc này... xem ra hơi bất thường. Hay là Bốc Thản và Thẩm Thành hý quỷ lộng thần với ta?

Vạn Khuê nói:

- Cha, hay là Ngô Khảm chưa chết hẳn? Hắn chỉ bí thở một lát rồi sống dậy?

Vạn Chấn Sơn nổi giận mắng:

- Súc sinh câm miệng! Lão tử ngươi ngoại hiệu là Ngũ Vân Thủ, sức lực đôi tay lợi hại biết dường nào, không lẽ cả một tên đệ tử cũng bóp không chết nổi sao?

Vạn Khuê gật đầu nói:

- Con cũng nghĩ vậy! Đúng lý ra thì Ngô Khảm phải chết mới đúng, nhưng giờ thì tử thi không thấy. Cha, không lẽ... không lẽ...

Vạn Chấn Sơn nhíu mày, hỏi:

- Không lẽ thế nào?

- Không lẽ có chuyện người chết hóa thành cương thi... hắn chết oan ức, âm hồn bất tán...

Vạn Chấn Sơn quát:

- Im miệng! Đừng suy đoán lung tung nữa. Mau thanh toán con dâm phụ và tiểu quỷ này rồi còn đi tìm tử thi của Ngô Khảm nữa! Sợ rằng mọi chuyện vỡ lở ra hết, cha con ta khó mà ở yên trong thành Kinh Châu này!

Nói xong lão nhanh tay moi từng viên gạch ra, thủ pháp rất thuần thục, tuy chẳng có đèn lửa chi hết nhưng lão làm vẫn nhanh nhẹn như thường.

Vạn Khuê rút dao truy thủ ra, đi đến trước mặt Thích Phương, run giọng nói:

- Phương muội! Chính vì nàng phụ ta trước, chớ trách ta phụ nàng. Nàng chết xuống cửu tuyền cũng đừng oán trách ta!

Thích Phương chẳng thể nói được, chỉ nghiêng người dùng vai nhằm ngực Vạn Khuê lao tới. Cha con hắn có muốn giết nàng cũng không nói làm gì, đằng này đến Không Tâm Thái mà chúng cũng không buông tha thì thật không phải là con người nữa. Có câu thú dữ chẳng ăn thịt con, ngày thường hắn dịu dàng là vậy, không ngờ không bằng cả loài cầm thú!

Vạn Khuê hơi bất ngờ, bị vai Thích Phương đâm trúng ngực khiến gã lảo đảo lui ra hai bước, vung dao, mắng:

- Dâm phụ! Sắp chết tời nơi rồi mà còn hung dữ!

Ngay lúc đó xảy nghe cạch cạch hai tiếng, cửa thư phòng tự động mở ra.

Vạn Khuê giật mình quay lại, dưới ánh trăng sao mờ mờ, chỉ thấy cửa bật mở mà không nhìn thấy người bước vào.

Vạn Chấn Sơn dừng tay quát:

- Kẻ nào?

Cách cửa lắc lư kêu lên kèn kẹt, vẫn không thấy bóng người.

Bất thình lình từ bên ngoài, một người nhảy vào. Người này toàn thân thẳng đừ, mỗi lần di chuyển là nhảy tưng tưng đi, đến cả đầu gối cũng không thấy co lại! Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê thấy vậy thì cả kinh, đồng lui ra phía sau.

Người nọ nhảy mấy bước nữa thì tiếng gần vào giữa phòng, chỉ thấy hai mắt gã mở thật to lồi hẳn ra ngoài như mắt cá vàng, lưỡi thè ra lòng thòng trước cằm, hai mũi còn hằn vết máu. Chính là thi thể của Ngô Khảm!

Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê thấy vậy thì đồng á lên một tiếng, lùi đến sát bức tường. Giá như có thể phá tường mà chạy e rằng hai cha con cũng đã chạy mất rồi. Thích Phương nhìn thấy thi thể Ngô Khảm bỗng dưng nhảy tưng tưng vào thì cũng hãi đến suýt ngất xỉu.

Đến giữa phòng, “Ngô Khảm” bỗng dừng lại, giơ hai tay về phía Vạn Chấn Sơn.

Vạn Chấn Sơn run rẩy quát:

- Ngô Khảm! Ngươi tưởng lão tử... Sợ cái... cái cương thi của ngươi sao?

Dứt lời, lão rút phắt dao truy thủ ra, nhằm ngực “Ngô Khảm” đâm tới.

Dao chưa chạm vào người “Ngô Khảm”, lão bỗng cảm thấy cánh tay tê dại, lưỡi dao vuột khỏi tay rơi xuống đất, tiếp theo nơi hông bỗng cảm thấy tê tê, toàn thân không cử động được nữa té nhào xuống đất.

Vạn Khuê sợ đến thiếu điều muốn vãi cả đái ra quần, chỉ thấy “Ngô Khảm” sau khi đánh ngã phụ thân lại giơ thẳng hai tay nhảy tưng tưng về phía mình. Gã hãi quá quỳ xuống chỉ muốn kêu lên:

“Ngô sư đệ! Ngô sư đệ! Xin hãy tha cho ta!”

Nhưng cổ họng đã cứng ngắc, không cách gì kêu lên thành tiếng được. Gã muốn lui lại, nhưng sau lưng đã là bức tường, bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã sụp xuống đất.

“Ngô Khảm” nhảy tới, giơ một tay sờ lên mặt Vạn Khuê, bàn tay lạnh ngắt, không chút hơi ấm, lại còn thoang thoảng mùi tử khí. Vạn Khuê hét lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngất đi. “Ngô Khảm” bỗng ngã tới phía trước, úp mặt lên người Vạn Khuê rồi nằm bất động.

“Ngô Khảm” đã ngã xuống, nhưng vẫn thấy một người còn đứng.

Người ấy đi đến bên Thích Phương, lấy chiếc khăn nhét miệng nàng ra, bứt đứt hết dây trói, sau đó quay lại đá mạnh lên người Vạn Khuê một cái. Vạn Khuê hự lên một tiếng nặng nề, xương cốt như muốn rời ra từng chiếc một.

Thích Phương vừa được giải thoát đã cúi xuống bồng Không Tâm Thái lên, run giọng nói:

- Đa tạ ân công cứu mạng. Xin hỏi cao danh quý tánh của người?

Người nọ giơ hai bàn tay ra, chỉ thấy trong mỗi bàn tay có một con bướm, chính là mẫu thêu của Thích Phương ép trong quyển Đường Thi Tuyển Tập.

Thích Phương cúi xuống nhìn bàn tay phải của ân nhân, năm ngón tay bị đứt quá nửa. Nàng thất thanh kêu lên:

- Địch sư ca!

Người đó chính là Địch Vân!

Nghe mấy tiếng “Địch sư ca” lòng chàng chợt ấm hẳn lên, hai dòng lệ nóng tràn khỏi khóe mắt, chảy xuống hai má. Cố giữ giọng bình tĩnh, chàng nói:

- Sư muội! Quả là Trời còn có mắt. Hai ta... cuối cùng cũng được trùng phùng.

Thích Phương lúc này hệt như một chiếc thuyền con lênh đênh giữa bể khơi, trời lại đang nổi phong ba bão vũ chợt đi lạc vào một bến cảng sóng yên gió lặng. Nàng ngả vào lòng Địch Vân, nói:

- Sư ca! Muội... muội không nằm mộng chứ?

Địch Vân ôm Thích Phương vào lòng, nói:

- Sư muội! Muội không hề nằm mộng! Tất cả đều là thực. Hai đêm nay ta đều có mặt ở đây. Tất cả những chuyện cha con Vạn Chấn Sơn làm ta đều thấy hết, biết hết. Thi thể của Ngô Khảm, chính là do ta mang đến để dọa chúng chơi cho bõ ghét.

Thích Phương bỗng kêu lên:

- Cha! Cha! Nàng bỏ Không Tâm Thái xuống, chạy tới lỗ hổng nơi bờ tường, đưa tay vào trong khua khoắng, bên trong trống rỗng!

Nàng quay ra, rung giọng nói:

- Không có! Không có gì cả!

Địch Vân lấy đồ đánh lửa ra, đánh lửa châm đèn lên, cầm đèn đến rọi vào bên trong. Bức tường này có hai lớp, ở giữa rỗng, bên trong chỉ có một ít gạch vụn và vôi vữa, làm gì có thi thể của Thích Trường Phát?

Địch Vân nhíu mày nói:

- Không có ở trong này! Không có gì cả!

Thích Phương cũng lấy một cây nến trên bàn châm vào đèn, cầm đến rọi vào bên trong nhìn lại một lần nữa. Đúng là không có thi thể của Thích Trường Phát, cũng không có cái thi thể nào bên trong. Nàng vừa sợ vừa mừng, nghĩ thầm:

“Có thể chúng chưa hại chết cha!”

Nàng bước đến gần Vạn Khuê, nói:

- Tam... tam ca! Cha ta rốt cuộc thế nào rồi?

Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê không biết Thích Phương không nhìn thấy thi thể Thích Trường Phát trong đó, chỉ tưởng nàng nhìn thấy thi thể Thích Trường Phát nên đến để báo thù. Vạn Chấn Sơn biết có cầu xin cũng vô ích, ngẩn cao đầu nói:

- Đại trượng phu dám làm dám chịu! Thích Trường Phát chính là do ta giết! Ngươi muốn báo cừu thì cứ ra tay đi!

Thích Phương nói:

- Ngươi... ngươi thật đã hại chết cha ta sao? Vậy... thi thể đâu?

Vạn Chấn Sơn kinh ngạc kêu lên:

- Sao? Không lẽ tử thi bên trong không phải của Thích Trường Phát sao?

Thích Phương lắc đầu:

- Không có. Không có cái tử thi nào cả!

Vạn Chấn Sơn và Vạn Khuê nhìn nhau, mặt mày tái xanh, cả hai không dám tin vào lời của Thích Phương. Địch Vân bước tới xách Vạn Chấn Sơn lên, đưa đầu lão vào trong bộng cho lão nhìn.

Vạn Chấn Sơn run rẩy kêu lên:

- Thế gian quả thật... có người chết biến thành cương thi sao? Rõ ràng... rõ ràng ta đã...

Bỗng lão trở mặt nói:

- Con dâu hiền của ta! Ta nói đùa với con thôi chứ sư huynh đệ ta tuy chẳng mấy hòa thuận, nhưng cũng đâu đến nỗi hạ độc thủ giết lẫn nhau. Việc như vậy mà con cũng tin được sao? Ha ha! Ha ha ha!

Ngày thường bản lãnh đóng kịch của lão không thua kém bất kỳ ai, nhưng lúc này vì quá bối rối nên không kịp suy nghĩ ra cách gì để nói, đành phải bịa bừa như vậy, nghe ra chẳng hợp lý chút nào, chẳng ai có thể tin được những lời như vậy. Nếu lão cứ nói cứng như lúc nãy thì Thích Phương và Địch Vân còn có chút hy vọng, nhưng khi nghe lão nói những lời này thì biết chắc là lão đã giết Thích Trường Phát rồi, không còn gì để nghi ngờ nữa.

Địch Vân đặt một tay lên vai Vạn Chấn Sơn, nghiêm giọng nói:

- Vạn sư bá! Ngươi đã hại ta ngàn lần sống dở chết dở, những việc đó ta có thể bỏ qua cho ngươi. Nhưng giờ thì ta hỏi ngươi: sư phụ ta có phải do ngươi giết chết không?

Vừa nói chàng vừa vận Thần Chiếu công, Vạn Chấn Sơn chỉ nghe như toàn thân rơi vào một lò lửa, tưởng như huyết dịch trong người lão đều đã sôi bùng lên. Đầu óc lão mơ mơ hồ hồ, nghĩ đến việc tử thi Thích Trường Phát bỗng dưng biến mất, lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không còn ý thức kháng cự nữa, lão kêu kên:

- Đúng! Đúng! Chính là do ta giết!

Địch Vân nghiến răng hỏi:

- Vậy thì thi thể đâu?

Vạn Chấn Sơn lắp bắp đáp:

- Ta... ta bỏ tử thi vào trong đó, xây tường bít lại.. Không biết sao bây giờ không thấy nữa...

Địch Vân nghiến chặt hai hàm răng, nhớ lại năm xưa mình trải qua biết bao đau khổ, tất cả là do cha con lão gây nên, giờ lão lại đích thân nhận giết chết sư phụ chàng, thử hỏi làm sao mà chàng kềm chế nổi? May mà giờ chàng lại được cùng Thích Phương trùng phùng, niềm hân hoan còn chưa nguội xuống, bằng không chàng đã đánh lão một chưởng nát thây ra rồi. Chàng nghiến răng, nhét Vạn Chấn Sơn vào trong bộng, thân hình lão to béo, vướng vào hai bên vách phải khó khăn lắm mới lọt xuống được.

Thích Phương kêu lên một tiếng nho nhỏ, quay mặt đi không dám nhìn.

Địch Vân lại đi tới xách Vạn Khuê ném vào trong bộng, nói:

- Quả báo nhãn tiền! Cha con lão đã dùng cách này hại chết sư phụ, chúng ta cũng dùng cách này đối phó với cha con lão!

Địch Vân xếp gạch trở lên, dùng vữa Vạn Chấn Sơn trộn sân xây bít lại, chỉ một thoáng sau, bức tường trở lại như cũ, không một chút dấu vết.

Thích Phương chỉ tử thi Ngô Khảm, rung giọng nói:

- Sư ca, cuối cùng thì sư ca cũng đã báo được đại cừu cho cha. Nếu không có sư ca tới... Sư ca... còn thi thể Ngô Khảm, phải xử trí thế nào?

Địch Vân đứng dậy nói:

- Chúng ta đi thôi. Việc ở đây không cần phải để ý tới.

Thích Phương nói:

- Hai người ấy tuy bị nhét vào trong tường, nhưng chưa chết... Nếu có người đến cứu thì...

Địch Vân đưa mắt nhìn Thích Phương, nói:

- Người ngoài làm sao biết được bên trong có người? Chúng ta mang thi thể Ngô Khảm đi chỗ khác, càng không có ai tới chỗ này để dò xét. Ở trong đó không có không khí thở, hai cha con chúng sống chẳng được bao lâu đâu!

Nói xong chàng bước tới xách tử thi Ngô Khảm lên:

- Đi thôi!

Hai người nhảy ra khỏi bờ tường Vạn phủ, Địch Vân ném thi thể Ngô Khảm xuống đất, nhìn Thích Phương hỏi:

- Sư muội! Giờ thì chúng ta đi đâu?

Thích Phương thở dài nói:

- Sư ca có cho rằng cha đã bị chúng giết thật rồi không?

Địch Vân cũng thở dài nói:

- Chỉ mong rằng sư phụ vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng nghe khẩu khí của Vạn Chấn Sơn... ta e rằng... Sư phụ đã ngộ nạn rồi. Việc này chúng ta nhất định sẽ tra cho rõ đầu đuôi gốc ngọn mới thôi!

Thích Phương nói:

- Muội muốn trở về lấy một ít đồ, sư ca tới chỗ ngôi từ đường cũ đàng kia chờ muội.

Địch Vân nói:

- Để ta cùng đi với sư muội!

Thích Phương quả quyết lắc đầu, nói:

- Không! Sư ca cứ tới đó chờ. Để người ngoài nhìn thấy sẽ rất bất tiện!

Địch Vân lắc đầu nói:

- Để ta đi với sư muội cho an toàn. Vạn gia còn nhiều đệ tử, ta thấy chẳng có tên nào là người tốt cả.

Thích Phương lắc đầu nói:

- Đừng quá lo lắng như vậy! Muội không sao đâu. Sư ca bồng Không Tâm Thái dùm muội, cứ tới đó chờ muội.

Không Tâm Thái gặp quá nhiều chuyện kinh hãi, ngất đi đến giờ này vẫn chưa tỉnh lại.

Địch Vân xưa nay vẫn thường nghe lời Thích Phương, thấy nàng quả quyết như vậy thì không dám trái ý, đành đón lấy con bé. Chàng chờ Thích Phương nhảy vào bên trong bờ tường rồi mới bồng Không Tâm Thái đi đến ngôi từ đường, đẩy cửa bước vào trong.

Chờ một lúc lâu, cỡ ăn xong bữa cơm, Thích Phương vẫn chưa quay ra, Địch Vân bắt đầu cảm thấy sốt ruột, định đi vào trong đón Thích Phương ra, nhưng lại sợ nàng không vui, đành nén lòng bồng Không Tâm Thái đi đi lại lại nơi hành lang của từ đường. Nghĩ đến việc rốt cuộc cũng được cùng sư muội đoàn tụ, lòng chàng vui mừng khôn tả. Nhưng tự trong sâu thẳm nơi tiềm thức, chàng mơ hồ cảm thấy một nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi vô căn cứ, chàng thậm chí không biết nó bắt nguồn từ đâu nữa.

Chàng lầm rầm khấn vái:

- Cầu trời! Địch Vân này đã chịu không biết bao nhiêu là khổ ải rồi, những tháng ngày còn lại xin cho con được luôn ở bên nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Con không dám mơ ước được sống một cuộc sống vợ chồng với nàng.

Chỉ mong được ngày ngày nhìn thấy nàng, được nghe nàng kêu hai tiếng “Sư ca”, kiếp này con không dám mơ ước gì hơn thế nữa! Xảy nghe có tiếng động nho nhỏ bên trong cửa sổ, hình như có người.

Địch Vân đứng nép vào một bên, lát sau thấy cửa xịch mở, một người từ trong bước ra.

Trong bóng tối chỉ mờ mờ thấy được đó là một nữ khất cái đầu tóc bù xù áo quần rách rưới. Địch Vân không để ý đến nữ khất cái nữa, chỉ nhìn về phía Vạn phủ, nóng lòng tự hỏi:

“Sao giờ này sư muội còn chưa trở ra?”

Không Tâm Thái đang ngủ, chợt kêu thét lên:

- Mẹ! Mẹ! Chắc là con bé vẫn chưa hết kinh hãi trước những gì mà nó vừa chứng kiến trước đó.

Nữ khất cái thấy có người thì kinh hãi lùi vào góc hành lang, ôm đầu không dám nhìn lên. Địch Vân vỗ nhẹ vào vai Không Tâm Thái, dỗ dành:

- Không Tâm Thái ngoan đừng khóc. Mẹ con sẽ đến ngay.

Nữ khất cái thấy một đứa trẻ khóc, còn Địch Vân chừng như cũng không có ý hại mình thì bình tĩnh hẳn, bước tới gần, giúp Địch Vân dỗ dành Không Tâm Thái:

- Cháu ngoan quá! Đừng khóc nữa! Mẹ con tới liền bây giờ.

Nữ khất cái nhìn Địch Vân, hạ giọng thì thầm:

- Có một người ngủ đến nửa đêm thì thấy ma, thức dậy xây tường... Ôi... Không, không! Xin đừng hỏi tôi!

Địch Vân kinh ngạc, hỏi:

- Ngươi nói gì?

Nữ khất cái lắc đầu, nói:

- Không có... Lão gia đuổi tôi đi. Ông ta không thèm tôi nữa. Ngày trước tôi còn trẻ, ông ta thích tôi lắm. Ừ, người ta nói “Nhất dạ phu thê bách dạ ân, bách dạ phu thê hải dương thâm”... nhất định sẽ có một ngày lão gia sẽ gọi tôi trở về. Đúng vậy! “Nhất dạ phu thê bách dạ ân, bách dạ phu thê hải dương thâm” mà...

Địch Vân nghe những lời điên điên khùng khùng của nữ khất cái, chợt nghĩ lại Thích Phương:

“Sư muội... không lẽ nàng lại không nhớ đến nghĩa phu thê?”

Địch Vân thoáng rùng mình, ngực nghe tức nặng như có vật gì chẹn ngang, đầu óc quay cuồng. Chàng ôm chặt Không Tâm Thái chạy như bay ra khỏi từ đường.

Chàng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, nữ khất cái nửa người nửa quỷ kia chính là Đào Hồng, người đã từng giá họa cho mình ngày trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx