sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một mối tương tư (Tập 1) - Chương 02 phần 1

Chương 2: Tay bay vạ gió

Ra khỏi phủ Hiền Bình quận vương đi về phía đông, chính là nơi náo nhiệt nhất của đường Tây Thủy, nơi đó tửu lầu san sát, cửa hàng hai bên đường trải khắp từ đông sang tây tới tận Khai Thịnh Tỉnh. Việt Đô Nam Vu là mảnh đất trù phú nổi tiếng thiên hạ, toàn bộ nhà cửa đều có luật quy định, tất cả đều do sở Kinh Cơ quản lý, xây dựng trông vô cùng khí thế, khiến đám thương gia thiên hạ phải khâm phục vạn phần.

Mặc dù Nam Vu và Bắc Vu chiến tranh liên miên mấy năm nay, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc giao thương làm ăn buôn bán của hai nước với nhau. Khắp các đường phố ở Việt Đô chỗ nào cũng thấy hàng hóa của Bắc Vu, thậm chí còn có rất nhiều những món ăn vặt mang hương vị đặc trưng của Bắc Vu. Khi hai nước giao ước hòa bình, thậm chí còn cử các đoàn sứ giả sang trao đổi giao lưu, vài người Bắc Vu yêu thích phong cảnh Nam Vu, đã di cư tới đây. Nghe tương truyền rằng chưởng quỹ quán trọ Đông Lâm lớn nhất ở Việt Đô là người di cư từ Bắc Vu tới.

Ánh nắng mặt trời càng lúc càng gay gắt, Thanh Thu đã thay bộ đồ dài trong thiện phòng bằng một bộ màu xanh nhạt dệt từ tơ sống. Dù là như thế, nhưng đi cả nửa ngày trời cũng cảm thấy khát nước và mệt, từ đường Tây Thủy đến chỗ chuyên bán đồ khô sau con hẻm, còn phải đi thêm một đoạn đường nữa, nàng bỗng có chút hối hận vì không để người khác làm thay. Đột nhiên phía trước phấp phới một lá cờ viết chữ Trà rất lớn, Thanh Thu bỗng thấy miệng ứa đầy nước bọt, nàng bước nhanh đi thẳng vào trà quán. Chủ quán là một nữ tử hơn ba mươi tuổi, thấy Thanh Thu vào vội vàng đứng dậy mời chào: “Thanh Thu đến rồi đấy à.”

Người Việt Đô từ lâu có thói quen uống trà, ăn điểm tâm, trong trà quán nhỏ chỉ hai, ba bàn có khách ngồi. Tiểu nhị giúp việc cho chủ quán cầm bình thanh hoa[1] đi vòng qua một bàn, đến rót cho nàng chén trà xanh trước, rồi lại nhanh nhẹn đi lấy điểm tâm, Thanh Thu mỉm cười hỏi: “Nương tử Triệu gia, tiểu nhị này được chứ.”

[1] Bình thanh hoa: Loại bình sứ có hoa văn màu xanh trên nền trắng.

“Người do quản gia Thanh Thu giới thiệu, đương nhiên là được. Đúng rồi Thanh Thu, ta đang định đến phủ quận vương tìm cô, tối nay rảnh không?” Nương tử Triệu gia tỏ vẻ thần thần bí bí.

Thanh Thu thầm than trong lòng, nàng đã đoán ra điều mà nương tử Triệu gia kia muốn nói nhất định là điều nàng không muốn nghe, nàng bất lực thở dài nói: “Có việc gì vậy?”

“Cô giới thiệu cho ta một người làm tốt, ta cũng nên báo đáp lại cô. Hay là, ta làm mai cho cô nhé, được không?”

Thanh Thu lập tức im lặng không đáp, nương tử Triệu gia thở dài, khuyên nhủ: “Thanh Thu, đừng trách ta lắm chuyện, con gái phải có gia đình mới được, cả đời chỉ lần này….”

Cả đời… Thanh Thu dường như đã nhìn thấy cảnh tượng mình cô đơn không nơi nương tựa khi về già, trong lòng nhất thời có chút hoang mang. Nàng không phải không nghĩ tới những chuyện đó, nhưng nhân duyên mà, chỉ e là đời này chẳng thể cầu, nếu số phận đã an bài thì cuối cùng cũng sẽ đến, còn không thì không nên ép buộc. Hơn nữa bảo nàng phải gặp mấy gã nam tử vô dụng dơ dáy kia, miễn cho nàng đi, nàng thà sống cô độc cả đời tới già còn hơn.

“À, ta vừa nhớ ra trong phủ đang đợi ta mang đồ về chế biến nữa.”

Cái cớ này thật vô dụng, nương tử Triệu gia túm lấy vạt áo nàng: “Cô định gạt ai, cô là quản gia, những việc đó đâu đến lượt cô đụng tay. Nhà Lâm công tử kia làm nghề nhuộm vải, buổi tối mượn chỗ này của ta, cô lén tới liếc qua một cái, được hay không do cô quyết định, thế là ổn chứ gì?”

Lâm công tử, không phải muốn nói tới Lâm gia ở thành Đông chứ? Nàng vẫn còn nhớ Lâm gia có ba con trai, người huynh trưởng và huynh thứ kẻ nào cũng phong lưu đa tình, thi nhau nạp thiếp. Người con thứ ba không phong lưu, nhưng lại là một con mọt sách, trông dáng vẻ ngốc nghếch, nương tử Triệu gia định làm mai cho nàng với ai trong ba người kia nàng đều không muốn.

“Thím Triệu…”, vẻ mặt nàng khó xử, không nghĩ ra được cái cớ nào thích hợp hơn để từ chối ý tốt của người hàng xóm cũ này.

Hai người bên này còn đang co co kéo kéo, một nam tử vận cẩm bào ngồi bàn bên cạnh chứng kiến cảnh này từ đầu tới cuối, không nhịn được liền phì cười thành tiếng. Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để hai người họ nghe thấy. Thanh Thu khựng lại, mặt thoắt ửng hồng, nhẽ ra hôm nay nàng phải nên xem giờ trước khi ra khỏi cửa mới phải.

Nam tử vận cẩm bào quay đầu lại, vẻ mặt vẫn đọng ý cười. Nương tử Triệu gia nhìn hắn đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, tướng mạo người này cũng được coi là đàng hoàng, chỉ có đôi mắt đào hoa và nụ cười không nghiêm túc kia là khiến người ta ghét thôi.

Thanh Thu lạnh lùng “hừ” một tiếng, lại nhớ ra là do mình và nương tử nhà họ Triệu kia đứng sau lưng người ta lôi lôi kéo kéo, chứ người ta cũng chẳng cố ý nghe lén, nàng đành giật lấy vạt áo của mình, vội vội vàng vàng rời khỏi quán.

Nương tử Triệu gia nghĩ đến việc tối này còn chưa định xong, bất giác tức giận trừng mắt lườm nam tử mặc cẩm bào một cái, sau đó chạy qua tiếp khách ở bàn khác.

Nam tử mặc cẩm bào uống một hơi cạn chén trà, đặt mấy đồng bạc lẻ xuống bàn, đứng dậy định đi, đột nhiên có thứ gì đó dưới đất thu hút ánh mắt hắn. Khóe miệng cong lên, hắn khom lưng cúi xuống nhặt nhét vào tay áo, lặng lẽ rời quán.

Buổi tối, Thanh Thu đích thân đưa người mang canh ếch tới Xuân Lê viện, nhị phu nhân của phủ quận vương dung mạo hơn người, đây là sự thật, nếu không sao có thể làm Như phu nhân[2] duy nhất trong vương phủ chứ. Đôi mắt đó của nàng ta, dưới ánh đèn thật giống như sẽ bắt mất hồn của người khác vậy, Thanh Thu thân là nữ nhi mà còn chẳng rời được mắt. Nàng dặn dò Ngưng Vũ dâng canh ếch lên, còn mình thì giải thích một lượt vì sao muộn thế này mới có canh đưa tới.

[2] Như phu nhân: Cách gọi nữ tử thời xưa, còn có nghĩa là thiếp. Như phu nhân vốn là ái phi của Lưu Bang, sau này thành danh từ thay thế cho tiểu thiếp.

Nhị phu nhân chỉ khẽ mỉm cười, “Quản gia Thanh Thu, ngươi nói năng thận trọng như thế, có phải sáng nay Lục Châu đã nói những lời khó nghe không? Đừng để bụng, nha đầu đó mồm miệng chua ngoa, toàn gây họa cho ta. Haizz, mấy hôm nay, ta thấy buồn bực trong lòng, muốn ăn thứ gì thanh đạm, nên mong quản gia Thanh Thu lưu tâm giúp.”

“Nhị phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ dặn họ.” Thanh Thu liếc mắt nhìn quanh phòng một lượt, không thấy tiểu quận chúa, lòng thoáng thất vọng. Nàng rất thích tiểu quận chúa mới sáu tuổi ấy, nó cũng thường chạy tới thiện phòng tìm nàng để chơi đùa, thỉnh thoảng cao hứng, Thanh Thu sẽ làm riêng cho cô bé vài món điểm tâm.

Nàng vừa lơ đễnh, nhị phu nhân đột nhiên chuyển đề tài nói sang chuyện khác, “Phải rồi, mấy hôm trước có một người họ hàng của ta vừa vào phủ, ngẫu nhiên gặp quản gia Thanh Thu, khen ngợi không ngớt lời. Hắn vừa vào Xuân vi[3], mùa thu sẽ tới Thanh Hà nhậm chức, cũng là kẻ có tiền đồ, không biết ngươi có đồng ý cùng hắn tới Thanh Hà không?”

[3] Xuân vi: Là kỳ thi mùa xuân do bộ Lễ tổ chức.

Thanh Thu nhất thời chưa kịp định thần, xưa nay mọi người đều nói nhị phu nhân là người không dễ gần, bề ngoài dịu dàng yếu đuối, thực ra rất khó đối phó, đến quận vương phi cũng chẳng biết phải làm thế nào với nàng ta. Nhưng hôm nay nhị phu nhân lại đột nhiên quan tâm tới hôn sự của một bà cô già như nàng, khiến Thanh Thu không khỏi thất kinh, có điều lại không thể từ chối thẳng thừng, đành cười cho có lệ, đáp: “Đa tạ nhị phu nhân, chỉ là Thanh Thu dung mạo xấu xí, tuổi tác lại cao, sao xứng với người họ hàng cao quý của nhị phu nhân.”

“Quản gia Thanh Thu thật khiêm tốn, dung mạo của ngươi, làm một trù nương thật thiệt thòi…”

Thực ra tướng mạo của nàng không quá xuất chúng, không mê hoặc bằng nhị phu nhân, không thanh tú bằng tiểu thư, thậm chí không còn ở độ tuổi thanh xuân khiến người ta vừa gặp đã khó quên như Lục Châu. Nàng là nữ tử lỡ thì mà, ai bảo đấy chính là quy định ở Nam Vu, nếu như ở Bắc Vu, số nữ tử hơn hai mươi mới xuất giá mặc dù không nhiều, nhưng cũng không hiếm như ở Nam Vu. Mười chín chưa gả đã hiếm thấy, đây còn những hai mươi hai, rõ ràng như được đóng dấu “không ai thèm.”

Cho dù là vậy, nàng cũng không dám nhận lời đề nghị của nhị phu nhân, chỉ đành thoái thác. Tối nay quận vương chưa đến Xuân Lê viện, nhị phu nhân đang đợi tới sốt ruột sốt gan, nên chẳng còn bụng dạ đâu mà miễn cưỡng nàng, đành cho nàng về.

Ngưng Vũ cầm đèn lồng cùng nàng chầm chậm quay về. Vương phủ thật lớn, rẽ hết lần này tới lần khác, giống như mê cung không có đường ra, tiếng dế kêu đồng hành cùng hai người suốt dọc đường. Tiểu nha đầu rốt cuộc cũng không nhịn nổi buột miệng hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, nhị phu nhân sao lại tốt bụng như thế? Nhưng người mà nhị phu nhân vừa nhắc đến, bọn muội đã gặp rồi, trước kia thường xuyên tới phủ, tướng mạo cũng không tệ đâu, tỷ tỷ không thích ư?”

“Sao thế được, giờ chỉ có người chê ta, đâu đến lượt ta chê người, chỉ là…”

“Ai dám chê tỷ? Tỷ đâu phải xấu xí gì, nếu không mấy quản gia khác trong phủ cũng đâu quanh quẩn nhòm ngó tỷ. Hừ, đám người bọn họ, sao không soi nước tiểu nhìn lại mình đi.”

Những nô tài lấy vợ sinh con trong vương phủ rất nhiều, gả cho loại người ấy, sinh con ra cũng lại làm nô tài cho người ta thôi. Hơn nữa, toàn các lão nhân, chẳng qua nghĩ nàng dễ bắt nạt, lợi dụng cái danh thê thiếp để làm nhục nàng thôi. Thanh Thu sầm mặt lại: “Những lời lẽ thô tục như thế, muội học ở đâu ra?”

Ngưng Vũ lè lưỡi, rồi lại thở dài: “Nếu có Hàm Yên ở đây thì tốt, Hàm Yên có thể đoán trúng được tám chín phần.”

“Hai đứa bớt nói lăng nhăng sau lưng người khác đi, cẩn thận không lại rước họa vào thân.”

Thực ra nhị phu nhân nghĩ gì, ít nhiều Thanh Thu cũng hiểu, mấy hôm trước, quận vương phi đã nhắc đến việc này rồi. Nhưng người mà quận vương phi đề cập tới là một vị hàn lâm trong viện hàn lâm gần đây vừa mất vợ, hơn nữa còn nói thác là ý của thừa tướng phu nhân, muốn ướm hỏi ý nàng.

Tại sao gần đây đại nương là nàng liên tục được người ta mai mối như thế, thực ra không phải gặp may gì cả, mà hoàn toàn là vì vào một ngày trong tháng trước, Hiền Bình quận vương trong lúc dùng cơm luôn miệng khen món gà Tam Hoàng ngon, đột nhiên nảy ra ý định muốn gặp người đầu bếp làm món ăn này. Chẳng may món đó là do Thanh Thu cao hứng làm trong lúc buồn chân buồn tay, đành miễn cưỡng đi gặp chủ nhân. Hằng ngày quận vương cùng quận vương phi thường dùng cơm ở Lâm Thúy các, hôm ấy thời tiết lại mát mẻ, nên rời sang Đông Hoa sảnh. Quận vương phi thấy một nữ tử yêu kiều tiến lên cầu kiến, khóe mắt phải bỗng giật liên hồi báo điềm chẳng lành, lập tức nảy ra ý định tống khứ trù nương nổi danh này đi.

A hoàn đẹp như hoa như ngọc trong phủ không phải không có, quận vương phi không nên bỏ qua cho những nha đầu đó mà làm khó một đầu bếp như nàng. Chỉ bởi vì hồi Thanh Thu mới vào phủ, quận vương nhìn nàng nhiều hơn, từ khi ấy như có cái gai mọc lên trong lòng vương phi rồi. Canh cá lư rau rút rất ngon, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó quận vương đột nhiên cảm thấy không chỉ canh nàng nấu ngon, mà người nàng cũng ngon thì phải làm thế nào?

Quận vương phi cũng không muốn vô duyên vô cớ đuổi người, làm vậy chỉ càng khiến mọi người biết rằng bà hẹp hòi, hơn nữa lão quản gia lại hết lòng bảo vệ nữ tử này. Khi biết quản gia của mình đã hai mươi hai tuổi, là một gái già mất vị hôn phu nên quá lứa lỡ thì, bà bèn để ý mấy ngày nay tìm một người phù hợp, khéo léo nhắc nhở Thanh Thu, nào ngờ nàng lại thoái thác không muốn nhắc đến chuyện ấy. Quận vương phi trong lòng không vui, lẽ nào cô ta chê làm vợ kế sẽ hỏng thân phận của mình? Sao cô ta chẳng chịu ra ngoài mà nghe ngóng, Khổng hàn lâm trong hàn lâm viện là người có tài nổi tiếng của triều đình, những tiểu thư khuê các đang tuổi cập kê muốn tới làm điền phòng[4] cho y không phải một nghìn thì cũng tám trăm. Nhưng rồi bà nghĩ lại, đây chỉ là một nha đầu ngốc trong thiện phòng, tướng mạo xinh đẹp nhưng chỉ là một đầu bếp, e rằng chẳng biết chữ. Có lẽ đến Khổng hàn lâm là ai cũng không biết, không chừng sẽ làm lỡ mối lương duyên, để hôm khác bảo lão quản gia khuyên giải, nói cho nàng biết bà cũng vì muốn tốt cho nàng thôi.

[4] Điền phòng: Chỉ những cô gái lấy người đàn ông chết vợ.

Thanh Thu đương nhiên biết Khổng hàn lâm là ai, nàng đã từng có duyên gặp người này, khi ấy Khổng hàn lâm còn chưa là hàn lâm, chỉ là một tú tài tên Khổng Lương Niên, đương nhiên lúc ấy tài danh đã vang xa. Khi đó nàng thường cùng tiểu tử nhà họ Cao ra ngoài chơi, tiểu tử họ Cao rất thích cô gái giống như búp bê sứ này, thường đưa đi khoe khắp nơi, có chuyện gì vui cũng không quên Thanh Thu, có lần đi tham dự hội thơ gì đó, Thanh Thu đã gặp Khổng Lương Niên lần đầu tiên ở đấy.

Sau này khi tin tiểu tử họ Cao tử trận truyền về, khi người nhà họ Cao bỏ mặc nàng không thăm không hỏi, Khổng Lương Niên mấy lần tới gặp với danh nghĩa bạn bè, đều bị Thanh Thu từ chối. Người chết đèn tắt, Cao gia và nàng sớm đã chẳng còn quan hệ gì nữa, nàng không muốn gặp bất kỳ người nào có liên quan tới nhà họ Cao.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx