sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một mối tương tư (Tập 1) - Chương 03 phần 1

Chương 3: Gặp lại cố nhân

Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc rất sớm, Tuyết Chỉ đại gia mang theo hộ vệ của mình vội vội vàng vàng cáo từ, đám khách khứa kia cũng không tiện ở lại thêm, bữa tiệc xa hoa cứ thế mà tan.

Còn về Thanh Thu vô tội bỗng dưng bị thương, chắc chắn sẽ phải khó chịu một thời gian, đại phu có tốt tới đâu, thì nàng cũng vẫn bị giày vò, từng ngày từng ngày một. Nghiêm trọng hơn cả là, do quá sợ hãi, hằng ngày nàng đều đòi bọn tiểu nha đầu phải hầu mình rửa mặt gội đầu thật sạch sẽ, những thứ đồ có màu đỏ như máu, nàng chỉ liếc qua đã không chịu được. Vì chuyện này mà Thanh Thu nôn thốc nôn tháo không biết bao nhiêu lần, khiến vết thương chưa kịp khép miệng không thể hồi phục nhanh, người gầy rộc cả đi.

Phần lớn thời gian, Thanh Thu ngồi hồi tưởng lại tình hình xảy ra vào tối hôm ấy, cảm giác quá đỗi kinh sợ ấy khiến nàng không sao ngon giấc được. Vì đang bệnh nên việc của thiện phòng nàng không phải quán xuyến nữa, tất cả mọi việc ở đấy đều được giao cho thím béo xử lý. Bà là người lớn tuổi trong thiện phòng, nên đương nhiên quản được đám người kia. Ngưng Vũ và Hàm Yên ngày nào cũng kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra ở thiện phòng, bởi vì nàng bị thương, quận vương phi và nhị phu nhân tạm thời không nhắc đến chuyện mai mối cho nàng nữa. Dì Lưu Hoa – thê tử của Vệ quản gia muốn đón nàng ra ngoài sống một thời gian nhưng nàng khéo léo từ chối. Lão quản gia đành đưa vợ tới thăm nàng mấy lần, nấu chút canh bổ dưỡng cho nàng ăn.

Cứ mãi như thế, thậm chí nàng còn cho rằng đây là việc trong họa có phúc, chẳng mấy khi được nhàn nhã, thật quá dễ chịu, không cần phải dậy sớm đi mua đồ, chẳng cần lo tính toán tiền bạc. Hơn nữa nàng cũng không cần cầm xẻng muôi để mắng người khác, cuộc đời này còn cầu gì hơn! Chỉ là, đồ ăn của thế tử hằng ngày vẫn phải do nàng xem qua rồi chỉ đạo, cái gì mà ngọc cuộn cẩm tú, lương thần mỹ cảnh, tên và công thức các món ăn càng ngày càng kỳ quái. Trong thiện phòng toàn kẻ thô lỗ, nhìn không hiểu món mà thế tử muốn ăn. Trước kia đều là Thanh Thu xem thực đơn trước rồi giảng giải cách nấu cho đầu bếp nghe, giờ họ vẫn theo lệ cũ đưa thực đơn cho nàng đọc trước để quyết định. Nàng uể oải nhìn thực đơn, lại một lần nữa cầu xin thượng đế, mong cho vị thế tử có khẩu vị kỳ quái này mau mau biến mất.

Bếp trưởng trong thiện phòng phục Thanh Thu sát đất, cứ tưởng rằng nàng đã nếm hết mọi món ăn trong thiên hạ, nếu không tại sao bản thân hắn ta cả đời làm đầu bếp lại chưa từng nghe thấy những món này bao giờ? Thanh Thu bật cười, nàng đã ăn qua những món này đâu, nếu hỏi nàng làm thế nào có thể hiểu được thực đơn mà thế tử yêu cầu là những món gì, nói thẳng ra rất đơn giản. Ví dụ như ngọc cuộn cẩm tú, nàng bảo đầu bếp thái bí đao thành những lát dài, cuộn với ít trứng rán thái sợi, ức gà luộc thái sợi, củ cải trắng, củ cải hồng thái sợi, buộc lại bỏ vào canh gà nhân sâm hầm chín, vớt ra để ráo nước là xong. Theo cách suy luận ấy, lương thần mỹ cảnh cũng vậy, chọn mấy loại rau hợp với cảnh, màu sắc tươi tắn dâng lên. Thời gian đầu khi Thanh Thu làm như thế, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, nhưng thấy thế tử chỉ ăn mà không nói gì, có lẽ hắn cũng không hiểu thực đơn mà mình viết ra rốt cuộc có phải thế hay không, do vậy nàng bạo gan làm theo những gì mình nghĩ ra được.

Sau khi sự việc xảy ra nghe mọi người kể về những phút giây cuối cùng vào buổi hôm ấy, nhờ thế tử ngầm bố trí người, một mũi tên bắn chết gã áo đen. Và vào đúng lúc Thanh Thu bất tỉnh rơi xuống, thế tử đã nhảy lên ôm, cứu nàng với tư thế khiến toàn bộ nữ tử trong thiên hạ đều đắm đuối.

Thế tử cứu nàng sao? Thanh Thu không hề có chút ký ức nào về việc ấy, những gì nàng còn nhớ chỉ là dòng máu chầm chậm chảy, còn cả nỗi sợ hãi trước cái chết. Nghe nói thế tử đã giết vô số người khi còn ở biên ải… vừa nghĩ tới đó Thanh Thu liền rùng mình, biên ải đối với nàng mà nói là một nơi nồng nặc mùi máu. Nàng không sao quên được tên tiểu tử họ Cao đã không trở về, vị thế tử này, tay hắn nhất định dính không ít máu tươi.

Thanh Thu bị thương, không ít người trong phủ đến thăm nàng, ngay đến Khổng hàn lâm mà quận vương phi định làm mai cho nàng cũng cho người mang quà tới, điều này khiến Thanh Thu buồn bã ít nhiều. Khổng hàn lâm này làm thế, cứ như giữa nàng với y đã có tình ý gì mờ ám không bằng. Có trời biết, nàng chưa từng nhận bất cứ điều gì với quận vương phi, tại sao y lại biết nàng bị thương? Cũng may chỉ là tặng quà, chứ chưa có hành động nào vượt ngoài khuôn phép.

Có một người, vào ngày hôm sau khi biết tin nàng bị thương đã cho người mang quà tới hỏi thăm an ủi, rất hào phóng, toàn là đồ bổ dưỡng quý hiếm, còn cả váy áo. Chỉ trong một buổi chiều, cả quận phủ vương đều biết tin này, ai nấy đều ngưỡng mộ nàng đã kinh động đến trí nhớ của Tuyết Chỉ đại gia, còn không ngớt lời ca ngợi Tuyết Chỉ đại gia nhân hậu tốt bụng, còn nhớ vương phủ có người bị thương. Thanh Thu nhìn số quà đó im lặng không nói gì, chỉ nghĩ đến khúc đàn mà Tuyết Chỉ đại gia chơi tối đó, tại sao lại gảy hết sức khoan khoái vui vẻ như thế?

Chưa đầy mấy ngày sau nàng đã biết nguyên do, xung quanh có tin đồn, môn nhân xuất sắc nhất trong vòng năm năm lại đây của trường phái Xuân Thủy nổi tiếng khắp thiên hạ, Tuyết Chỉ đại gia, có lang quân như ý, chính là tân chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu.

Thiên phủ là một chi có thế lực nhất, thần bí nhất trong vương triều Bắc Vu. Tương truyền trước khi mỗi quốc chủ của Bắc Vu đăng vị, đều phải được sự thừa nhận của Thiên phủ mới xong. Ở Bắc Vu, môn nhân Thiên phủ có địa vị không hề tầm thường chút nào, Tuyết Chỉ đại gia cao quý kết hôn với chủ nhân Thiên phủ thần bí, cũng được coi là một hỷ sự.

Đương nhiên, đối với Nam Vu mà nói, đây cũng là chuyện tốt. Nghĩ tới việc Tuyết Chỉ đại gia kia sinh ra ở Nam Vu, tại thời điểm hiện tại, mối lương duyên này cũng có thể coi là thêm chút màu sắc cho việc đàm phán hòa bình giữa hai nước. Về vấn đề đàm phán, ngay đến nơi chẳng buồn tranh chấp với đời như thiện phòng cũng không ngừng bàn tán xôn xao. Những người khách tới đây vài hôm trước là đoàn sứ giả của Bắc Vu đã ở thành Việt Đô một thời gian rồi, giờ họ tới tiếp kiến trước. Còn đoàn sứ giả Bắc Vu có cả khách tử Thiên phủ lúc này đã bắt đầu xuất phát về phía nam, khoảng đầu mùa thu mới đến được Việt Đô. Còn Tuyết Chỉ đại gia sẽ ở Việt Đô đợi vị hôn phu tới đón, đến khi việc đàm phán hòa bình kết thúc, mới cùng đoàn sứ giả quay về Bắc Vu, chính thức gả vào Thiên phủ.

Từ sau hôm đó, Vệ Minh sai thị vệ thân cận của mình để ý trù nương đó, mặt khác còn sai người đi điều tra xem Tuyết Chỉ đại gia và trù nương trong vương phủ có quan hệ gì không. Sau khi thăm dò khắp nơi mới biết, thì ra nàng đầu bếp ấy cũng có xuất thân không tồi. Giống như Tuyết Chỉ đại gia trước khi rời khỏi Việt Đô, nàng cùng bái Ngũ Liễu tiên sinh làm sư phụ. Ngũ Liễu tiên sinh khai tông lập phái, tự tạo ra chỉ pháp Xuân Thủy, nổi danh thiên hạ, chỉ là giờ đã không còn trên thế gian này nữa.

Sáu năm trước khi Nam – Bắc Vu khai chiến, hai nữ tử này một rời khỏi cố quốc thành danh thiên hạ, một thân thế phiêu bạt trở thành đầu bếp, từ đó không liên lạc được với nhau. Nhưng có một điểm tương đồng, chính là cả hai đều đã qua tuổi xuất giá mà vẫn chưa thành thân. Vì Tuyết Chi đại gia ở phía bắc nên cũng chẳng có vấn đề gì lắm, hơn nữa giờ nàng ta cũng đã có hôn ước. Thanh Thu kia tuổi đã hơn hai mươi mà vẫn chưa lấy chồng, ở Nam Vu bị người đời dị nghị thị phi, chẳng trách buồn chán tủi hổ tới mức phải đi làm trù nương.

Vệ Minh có chút tò mò, không biết trù nương Thanh Thu này cầm nghệ thế nào, nhưng các món ăn do nàng nấu thật sự rất tuyệt. Hắn biết thực đơn hằng ngày của mình đưa xuống thiện phòng đều do đích thân nàng xem, đồng thời còn làm rất hợp với ý mình. Công thức của các món mà hắn nghĩ ra ban đầu đã từng ăn, cho tới sau này, tên những món mà Vệ Minh nghĩ ra ngay bản thân hắn cũng chưa ăn bao giờ, chỉ là tiện tay viết ra, thế mà thiện phòng vẫn có thể làm đúng ý. Xem ra quản gia Thanh Thu này cũng có bản lĩnh, nàng nhìn tên món ăn mà nghĩ ra công thức, không tầm thường chút nào.

Hôm nay, sau khi tới thỉnh an cha mẹ, Vệ Minh nói tới việc không lâu nữa mình sẽ chuyển tới phủ đệ mới. Quận vương phi có chút lưu luyến không nỡ, “Vừa mới về, sao lại vội vàng chuyển ra thế? Mấy năm con vất vả khổ sở, phải để mẫu thân chăm sóc con một thời gian mới đúng.”

“Chiến trận nơi biên ải, thế tử lại lập công lớn, hoàng thượng anh minh mới tặng cho phủ đệ, đấy là vinh hạnh, người khác cầu còn không được nữa là, làm gì có cái lý không về ở.” Người nói là nhị phu nhân, nàng ta làm bộ làm tịch đợi thế tử đến thỉnh an mình, nào ngờ Vệ Minh chẳng thèm coi nhị phu nhân ra gì, xem nàng ta như không khí. Nghe ý quận vương phi không muốn để Vệ Minh rời khỏi vương phủ, nàng ta liền nói xen vào, sau đó còn dịu dàng hỏi quận vương: “Vương gia, thiếp nói có đúng không?”

Vệ Minh đã là thế tử quận vương, sau này sẽ kế thừa tước vị, vì vậy lần này hoàng thượng chỉ thưởng tiền bạc, thực ra hoàng thượng cũng không nghĩ hắn có thể tỏa sáng ở biên ải. Hiền Bình quận vương có người con trai như thế, đương nhiên rất hài lòng, không buồn để tâm tới việc đấu đá ngầm giữa hai phu nhân, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mấy hôm trước hoàng thượng có hỏi đến hôn sự của Minh nhi, nói rõ rằng việc ban tặng phủ đệ là để chuẩn bị cho việc sau này con thành thân. Vương phi, Minh nhi sớm muộn gì cũng phải chuyển khỏi vương phủ, đã thế hà tất phải bàn cãi. Hơn nữa cùng ở Việt Đô, còn gần hơn núi Vọng Xuyên cả vạn lần, muốn gặp nó hằng ngày đâu phải chuyện gì khó.”

Quận vương phi đành phải gật đầu đồng ý, chẳng rảnh mà quan tâm tới ý đồ khiêu chiến của nhị phu nhân, lập tức chuyển sang vấn đề hôn sự của ái nhi, nói với giọng vui mừng: “Nói ra mới thấy Minh nhi đúng là phải sớm thành thân, hôm trước thiếp đã cho người tính rồi, tuổi của Minh nhi và Linh Ngọc rất hợp, vương gia, người xem chúng ta có nên thân lại thêm thân không?”

Thấy cha mẹ có vẻ hào hứng với chuyện này, Vệ Minh lại bứt rứt đứng ngồi không yên, nghe ý mẫu thân muốn tác thành cho mình và biểu muội Linh Ngọc, hắn càng thấy bối rối.

Lúc đến Hiền Bình quận vương phủ, Huống Linh Ngọc chỉ là một cô bé chưa đầy mười tuổi, khi ấy Vệ Minh đã là một thiếu niên anh tuấn mười bảy tuổi rồi. Ngày ngày uống rượu gảy đàn cùng đám thiếu niên trong kinh thành, hắn hoàn toàn không để ý tới cô em họ nhỏ bé đột nhiên xuất hiện ở nhà mình. Hai năm sau hắn vì đại nghĩa quốc gia mà nhiệt huyết hừng hực tham chiến rời kinh, sáu năm trôi qua, Vệ Minh sớm đã quên rằng mình còn có một biểu muội. Mấy hôm trước mẫu thân hắn có sắp xếp để hai người gặp mặt, hắn chỉ cảm thấy nữ tử xinh đẹp yêu kiều trước mặt không liên quan gì tới tiểu nha đầu năm xưa, những việc khác hắn chẳng nghĩ nhiều, ai ngờ mẫu thân lại có ý này.

Nhưng hắn không phản đối ngay, chỉ một mực giữ im lặng.

Năm nay Vệ Minh đã hai mươi lăm tuổi, nam tử ở tuổi này hầu hết đã làm cha, còn hắn chưa lấy vợ, trước kia hắn rời bỏ kinh đô phồn hoa vui vẻ tới nơi biên cương sống cuộc đời đầy nhiệt huyết. Hai sự trải nghiệm hoàn toàn khác nhau, người đời không hiểu tại sao hắn lại đem những năm tháng thanh xuân đẹp nhất lãng phí trong quân trường, thậm chí đến phu thê quận vương cũng không hiểu nổi. Trong sáu năm đó, không ít lần Vệ Minh nghiêm túc suy nghĩ về nguyên nhân mình tham chiến, dường như là sau một lần say rượu đánh cuộc, cũng có thể là nhất thời cao hứng, cuộc sống an nhàn vui vẻ triền miên kia không giữ được trái tim thiếu niên sôi trào nhiệt huyết của hắn. Hắn khao khát được cưỡi ngựa lao đi trên chiến trường biên ải, về vùng đất mịt mù lang khói[1] ấy.

[1] Lang khói: Người thời xưa đốt phân của loài sói làm ám hiệu báo động.

Hiền Bình quận vương thế tử bây giờ đã không còn là người sống dựa vào cái bóng của tổ tiên nữa. Hắn dùng công trạng chứng minh cho người đời thấy sự khác biệt của mình. Còn về đề nghị của quận vương phi, im lặng không phải là đồng ý, Vệ Minh đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến mẫu thân gạt bỏ suy nghĩ này.

Không đợi hắn kịp nói ra mấy cái cớ đang nghĩ trong đầu, nhị phu nhân đã cướp lời nói trước: “Vương gia, thế tử nhà chúng ta không phải người bình thường, sao có thể nói lấy ai là lấy, người không biết chứ, các thiên kim tiểu thư trong kinh thành có ai không động lòng trước thế tử? Chỉ riêng mấy vị phu nhân của các quan lão trong triều đã vài lần cho người tới nói chuyện với thiếp, muốn gả con gái họ cho thế tử, người xem…”

Quận vương trầm ngâm không lên tiếng, rất tự hào vì con trai mình có bản lĩnh ấy, lại nghe nhị phu nhân che miệng cười: “Linh Ngọc tiểu thư đương nhiên là tốt, nhưng sức khỏe không tốt, làm sao có thể khiến Vệ gia con đàn cháu đống đây?”

Vương phi lại chẳng lấy đó làm giận, cầm chén trà lên điềm đạm nhấp một hớp rồi mới nói: “Chẳng có cách nào, ai bảo con trai ta xuất sắc như thế, người tới tìm ta ướm hỏi cũng không ít, chỉ là việc này phải xem ta có vui hay không đã.”

Quận vương cười méo xệch, hai bà vợ này của ông một khi đã “ra trận” thì không làm sao dẹp được, đành hỏi Vệ Minh: “Không biết trong lòng Minh nhi đã có ý trung nhân chưa?”

“Lúc này đang chờ hai nước đàm phán hòa bình, hoàng thượng lại ủy thác cho con trách nhiệm nặng nề. Nếu để phân tâm, không tránh khỏi sơ suất, chi bằng việc này cứ lui lại một thời gian, cũng để con được suy nghĩ kỹ càng.” Vệ Minh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng mang hoàng thượng ra làm bia đỡ. Đến tuổi đương nhiên phải thành thân, hắn không có ý định bất hiếu, chỉ là thành thân với ai thì còn phải bàn bạc.

Thanh Thu rất an phận, ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương, có điều vết thương lành quá chậm. Thời tiết nóng nực, tâm trạng buồn phiền nên nàng không ngừng bực bội, mấy ngày nay cổ họng khô khốc, thêm hai ngày nữa miệng lưỡi bắt đầu nổi nhiệt, thật sống không bằng chết. Trong tình trạng này mà gặp mặt người khác thì quả là thiếu sáng suốt.

Nhưng có vài người không thể không gặp.

Nàng chưa bao giờ cho rằng việc hai nước Nam – Bắc giao chiến có bất kỳ liên quan gì tới mình, cùng lắm là khi người trong thiện phòng nhàn rỗi ngồi tán chuyện với nhau, nàng cũng vểnh tai lên nghe. Thỉnh thoảng nàng cũng cảm khái trước tình cảnh bách tính chịu khổ trong cuộc chiến ngoài biên ải kia, thương xót nạn nhân ăn không no mặc không ấm. Ai ngờ hai nước không đánh nữa, ngược lại còn liên quan tới nàng, việc đàm phán hòa bình diễn ra ở Việt Đô, cố nhân bao năm không gặp lại đến đúng lúc này, còn khiến nàng liên lụy dính vào họa đẫm máu. Nhận ra nàng đúng vào lúc trông nàng nhếch nhác nhất, không thể không thừa nhận, Thanh Thu có chút không vui.

Lúc này nàng đang đi về phía Đông đường của vương phủ, đó vốn là nơi vương phủ tiếp đãi thân quyến. Hôm nay thảm đỏ trải dài, trăm hoa đua nở, chỉ để đón tiếp Tuyết Chỉ đại gia. Hôm trước nàng ta có gửi một tấm thiệp tới, nói muốn chính thức đến thăm cả gia đình quận vương, muốn đích thân xin lỗi vì những phiền phức mình đã gây ra cho vương phủ tối hôm ấy, tiện thể tới thăm quản gia Thanh Thu bị thương.

Cảm giác của Thanh Thu mấy năm nay càng ngày càng kém nhạy bén, chỉ biết ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc, chẳng còn chút tinh nhanh nào của thuở thiếu thời nữa. Vì vậy khi nàng vừa bước vào Đông đường, thấy Tuyết Chỉ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thêu màu xanh biếc, nhưng vô cùng cao quý phóng khoáng, khóe miệng nàng bất giác giật giật.

Khi đến đây bọn nha đầu và mấy người phục vụ trong thiện phòng dặn nàng rằng, nhất định phải nhớ từng động tác từng câu nói của Tuyết Chỉ đại gia, khi nào về phải kể lại chi tiết cho họ nghe. Lúc này nàng đứng ở cửa phòng lớn, nheo mắt đánh giá người con gái đang quay lưng lại phía mình hồi lâu. Tuyết Chỉ nghe thấy có động tĩnh, quay đầu thấy nàng đang bước qua bậc cửa, vội vàng chạy lại đỡ, “Vết thương đã khá hơn chưa?”

Toàn thân Thanh Thu nhất thời cứng đờ, khi tay Tuyết Chỉ chạm vào nàng, bàn tay đó cũng cứng lại, thấy mặt nàng không biểu hiện gì, vội rút tay về, khẽ gọi: “Thanh Thu tỷ tỷ...”

Thanh Thu nghe vậy bèn cười: “Tuyết Chỉ đại gia khách khí rồi, tiếng tỷ tỷ này nô tỳ sao gánh được.”

Lúc này trong Đông đường yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tuyết Chỉ cho đám người đi theo hầu hạ mình ra ngoài, nếu có người ở đây, nghe được những lời này của Thanh Thu, sợ họ sẽ nói Thanh Thu không biết điều.

“Tỷ gầy đi nhiều.”

Thanh Thu thận trọng sờ lên cổ mình, nhớ tới tối đó, tim bỗng run rẩy, thời gian gần đây nàng ăn không ngon ngủ không yên, làm sao mà béo lên được. Trong mắt nàng, Tuyết Chỉ mới gầy đi nhiều, những năm đó họ cùng nhau lớn lên, nói thẳng ra là bạn thanh mai. Những năm tháng cùng nhau học đàn đó có thể coi là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời Thanh Thu.

Còn lúc này, nàng chỉ là trù nương, Tuyết Chỉ là người chơi đàn nổi danh khắp thiên hạ, sao có thể so sánh đây? Do đó nàng không nói gì.

Tuyết Chỉ hoàn toàn không để ý tới sự trầm mặc của nàng, nói tiếp: “Muội sắp xuất giá rồi.”

Họ đều là nhưng nữ tử đã qua hai mươi tuổi nhưng chưa xuất giá, về tình về lý Thanh Thu vẫn nên nói một câu: “Chúc mừng chúc mừng.”

Năm năm trước khi chia ly, Tuyết Chỉ mới chỉ vừa cập kê, thế mà giờ đã sắp lấy chồng rồi, thật đúng là vạn sự đổi dời. Chỉ là nhiều năm không gặp, vẫn chưa xóa tan được sự xa lạ của ly biệt, Tuyết Chỉ lại cố chấp hỏi: “Tỷ không hỏi tại sao muội lại được gả cho chủ nhân của Thiên phủ sao?”

Trước kia Thanh Thu chưa bao giờ nghe tới cái tên Thiên phủ, nàng chẳng qua chỉ là một bách tính bình thường. Hằng ngày nàng chỉ nghe những chuyện về gà vịt ớt tỏi, Nhữ Dương phủ thì Thanh Thu có nghe nói, vì ở đấy có một món ăn nổi tiếng tên là cá sóc… Từ đó mới thấy, mấy năm nay, nàng càng ngày càng trì trệ, không chỉ thân phận không sao bì được với Tuyết Chỉ, mà đến sự hiểu biết cũng không sao sánh kịp được với Tuyết Chỉ bao năm bôn ba bên ngoài, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Thanh Thu thầm than khổ trong lòng, nghĩ đến những chuyện mà bọn Hàm Yên muốn biết, ví dụ như chủ nhân của Thiên phủ có anh tuấn như thế tử của vương phủ không, hay có giàu hơn không? Nhìn tình hình này thì thời gian phải gặp Tuyết Chỉ không ngắn, nàng bèn kéo một chiếc ghế dài ra ngồi xuống chống đầu, hỏi: “Vậy, tại sao?”

Thực ra nam lấy vợ nữ gả chồng, còn cần nguyên nhân gì nữa sao?

“Bởi vì nếu còn tiếp tục đợi nữa, muội sẽ chết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Chỉ đột nhiên trở nên tuyệt vọng, thân thể với bộ y phục màu xanh biếc có chút run rẩy. Thanh Thu còn chưa kịp hỏi, Tuyết Chỉ đột nhiên cười, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp nghiêm túc nhìn Thanh Thu: “Muội sắp lấy chồng rồi, tỷ tỷ còn đợi tiếp ư?”

Câu nói này khiến Thanh Thu có chút hoang mang, bao năm nay nàng đợi ai? Sao nàng không biết nhỉ, thỉnh thoảng cũng cô đơn, những lúc buồn phiền mệt mỏi, nàng cũng nghĩ đến những việc như có như không ấy, chỉ ước gì có một người để mình có thể nhớ nhung, nhưng không có, thật đáng thương vô cùng.

Tính qua, Tuyết Chỉ vẫn nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng tâm tư lại phức tạp khó hiểu hơn nàng cả vạn lần, nàng lập tức thở dài: “Đợi? Ta chưa bao giờ đợi ai.”

Không biết tại sao, ánh mắt Tuyết Chỉ lộ vẻ kích động, không cam tâm, nặng hơn nữa thì là u buồn, giọng nói có phần run rẩy: “Tỷ tỷ còn trách muội...”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx