sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một mối tương tư (Tập 1) - Chương 07 phần 2

Tầng ba trông càng hoa lệ hơn, tửu lầu không được xây trên khoảng đất rộng, nên chỉ có thể xây được ba tầng. Hơn nữa lại bỏ công ra ngăn thành những phòng riêng, tổng cộng chỉ có bốn năm phòng. Nhưng như thế cũng có thể khiến Vệ Minh gặp phải người quen. Từ trong căn phòng Tiểu Hoa đối diện chỗ mấy người bọn họ đang đứng, một nam tử áo gấm vén rèm bước ra, nhìn bọn họ rồi vui mừng nói: “Vệ huynh, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi thế này?”

Thì ra là Tống Củng, con trai thừa tướng mà Thanh Thu từng gặp hai lần.

Hắn nhận ngay ra Thanh Thu, chỉ vào nàng nói: “Sao ngươi cũng đến đây?”

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn, Thanh Thu nhún người một cách đầy miễn cưỡng: “Bái kiến Tống công tử.”

Vệ Minh đã nghe nói về việc hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào, mỉm cười đáp: “Thì ra là Tống hiền đệ, bận rộn mấy ngày nay rồi, cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

Vệ Minh là thế tử, đi đến đâu cũng gặp người có địa vị tôn quý, Tống Củng và hắn qua lại rất tốt, hai người có thể gọi là khá thân thiết. Thanh Thu thấy Tống Củng vẫn cầm một chiếc quạt phe phẩy đầy vẻ phong lưu, rồi để ý thấy hình trên cánh quạt đã sửa thành mấy cành trúc dài. Nàng bất giác thấy buồn cười, trời đã vào thu rồi, hắn không sợ lạnh sao. Chỉ nghe thấy người kia với cái tật đánh chết không chừa, cất tiếng chế nhạo nàng: “Đẹp lắm, không trang điểm đã giống mỹ nhân, trang điểm vào lại càng giống mỹ nhân.”

Thanh Thu tự vấn thấy mình lớn tuổi hơn Tống Củng, thân phận lại không giống, nên không tiếp lời. Nàng tránh sang một bên, để lộ chủ tớ Huống Linh Ngọc đứng trên cầu thang phía sau. Tống Củng phe phẩy quạt cười rất gian tà, đảo mắt nhìn sang Huống Linh Ngọc, vừa nhìn tim đã đập thình thịch. Hắn chưa từng gặp nữ tử nào ngây thơ trong sáng nhường ấy, trông nàng ta có một cảm giác không dính bụi trân, liền hỏi: “Vị này là?”

Vệ Minh hết nhìn biểu muội của mình lại quay sang nhìn hiền đệ, không biết tại sao nét mặt thoáng cười: “Đây là biểu muội Linh Ngọc của ta, trước kia hiền đệ đã từng gặp một lần ở quận vương phủ, có điều khi ấy Linh Ngọc vẫn còn nhỏ.”

Tống Củng từ lâu đã biết trong quận vương phủ có một người họ hàng sống từ nhỏ, vốn cứ tưởng đấy là một tiểu nha đầu ốm yếu, không ngờ dung mạo lại xinh đẹp như vậy. Bình thường hắn rất thích cười đùa, không hiểu tại sao, nhìn thấy nụ cười ngượng ngập của Huống Linh Ngọc, Tống Củng bèn thu lại ý định cợt nhả của mình, bất giác đi theo đám Vệ Minh vào một căn phòng khác, nghiêm túc chào hỏi giai nhân.

Vốn nữ tử chưa xuất giá trong nội phủ không nên tuỳ tiện gặp nam nhân, nhưng Vệ Minh và Tống Củng có mối giao hảo từ xưa, tình như huynh đệ, cũng không để ý mấy thứ lễ tiết ấy. Hơn nữa, theo quy tắc thì Thanh Thu không được ngồi dùng cơm cùng bàn với thế tử, nhưng lát nữa việc ngồi cùng bàn là chắc chắn. Mà nàng còn phải nếm thật nhiều món ăn, để chuyến đi này không vô ích.

Tối nay Tống Củng là khách được mời tới Nguyệt Trung Thiên dùng bữa, phòng bên cạnh còn rất nhiều người đang đợi, nhưng lúc này hắn lại mặc kệ tất cả ngồi lì ở đây không đi.

Hắn không đi, Thanh Thu và Tiểu Liên đành than số khổ đứng hầu một bên, Vệ Minh khẽ ho, nói: “Hiền đệ, đệ không về bên đó nói lại với chủ tiệc một tiếng sao.”

“Không cần, vốn chẳng có chuyện gì to tát cả, chẳng qua chỉ là mấy tên con nhà quan, tranh nhau nói mấy chuyện vô nghĩa, nhàm chán lắm, nhàm chán lắm.” Hắn nói như thể hắn không phải con cháu danh gia vọng tộc, Vệ Minh bất lực, cất tiếng: “Thanh Thu, hôm nay không có người ngoài, ngươi và Tiểu Liên cùng ngồi luôn đi.”

Thanh Thu sớm đã không đứng thêm được nữa, miệng vừa “vâng” một tiếng lập tức ngồi xuống. Tiểu Liên không ngờ mình được ngồi, nên do dự hồi lâu, phải tới khi Thanh Thu kéo tay cô bé mới dám ngồi.

Tiểu nhị vội vàng dâng trà thơm, lại bày bát đũa, đồ dùng đều bằng bạc, đũa làm bằng ngọc, xa hoa như thế thật hiếm thấy. Vệ Minh trước kia đã từng đến Nguyệt Trung Thiên, sáu năm mới về, sự phô trương ở đây ngày một lớn, cảnh này hắn đã thấy nhiều. Tống Củng cũng là khách quen, Huống Linh Ngọc lần đầu mới tới, nhìn mọi thứ cái gì cũng mới mẻ. Nàng ta sớm đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Tống Củng, trong lòng có chút bất an, lại có chút ngượng ngùng, cả chút bực bội nữa. Nàng ta ít khi gặp người ngoài, có thể nói là không gặp bao giờ, tối nay nếu không phải biểu ca mời, Linh Ngọc cũng sẽ không ra ngoài. Người nay lại dám nhìn mình suồng sã trước mặt biểu ca, thật đúng là cực kỳ vô lễ. Bất lực Huống Linh Ngọc đành phải nghiêng mặt né tránh, không nhìn thẳng vào Tống Củng.

Vệ Minh chủ ý muốn để Thanh Thu biết thêm nhiều công thức món ăn hơn, nên bảo tiểu nhị đọc thật chậm lại, gọi rất nhiều món. Như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn gọi mấy món sườn cừu, cả cừu nướng nguyên con cũng không định bỏ qua. Tống Củng vội vàng ngăn lại: “Vệ huynh, phủ thế tử có tiền cũng không nên ăn uống như thế, lẽ nào còn có ai đến nữa?”

Vệ Minh cười, sao đệ biết được những món này không phải chỉ để ăn, mà còn để Thanh Thu thấy nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn chứ? Ngay lập tức hắn cười: “Vậy thì bỏ món cuối đấy đi vậy.”

Dù bỏ đi món cừu nướng nguyên con thì cũng vẫn quá nhiều. Thanh Thu tối nay mặc quần áo hơi chật, nếu nếm một lượt hết tất cả các món, cho dù mỗi món chỉ một miếng, cũng sẽ có chuyện ngay, ngộ nhỡ no quá bục chỉ rách áo thì thật quá mất mặt. Nàng lại không thể lấy lý do để không ăn, đành hy vọng tối nay có người ngoài ngồi cùng, sẽ không ai để ý xem nàng ăn bao nhiêu. Trong bữa ăn này không đến lượt nàng và Tiểu Liên lên tiếng, hai người ngồi im, nghe Vệ Minh và Tống Củng chuyện trò. Hai phòng bên cạnh thấp thoáng rộ lên những tiếng cụng chén cười đùa, còn có người gọi nhạc sư đàn hát của tửu lầu. Một tửu lầu như Nguyệt Trung Thiên, không có những cô nương tới ca hát, chỉ có cầm sư duyên dáng tao nhã. Tống Củng ngồi một lúc, cảm thấy không khí quá trầm, hắn nghĩ mãi cũng không ra cách thu hút sự chú ý của mỹ nhân. Thấy có người chơi đàn, Huống Linh Ngọc lắng tai nghe, Tống Củng bèn đề nghị nhạc sư đến tấu một khúc.

Nói tới cầm sư, Vệ Minh cố ý liếc nhìn Thanh Thu một cái, thấy biểu muội hào hứng, bèn gọi người tới. Nô bộc ngăn căn phòng ra làm hai, Huống Linh Ngọc có chút căng thẳng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có những vị khách không muốn lộ diện hoặc không muốn dùng cơm trước mặt người lạ, tửu lầu này suy nghĩ rất chu đáo. Cách bình phong bằng lụa mỏng, thấp thoáng thấy một cô nương ôm đàn đi vào, tuổi tác hơi cao, toàn thân mặc váy dài, tóc thả hai bên, những lọn tóc đen nhánh thả trước ngực, trông vô cùng quyến rũ. Có thể nhận ra thời trẻ cô nương này rất đẹp, chỉ là mỹ nhân tuổi đã xế chiều, lại còn kiếm sống bằng nghề hết sức mờ ám trong tửu lầu, không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc.

Nhưng cô nương đó lại không có vẻ gì bối rối, có lẽ hằng ngày đã quen với cảnh này, cũng không có ý định chào hỏi rườm rà. Nàng ta ngồi xuống liền bày đàn ra, khẽ hỏi: “Không biết các vị muốn nghe khúc nào?”

Đúng lúc ấy những món đã gọi nườm nượp được đưa lên, bày đầy bàn. Cô nương đó vừa nhìn đã biết khách phân phòng này việc ăn là chính, cùng lắm gọi một người tới chơi đàn cho có, để thể hiện sự tao nhã mà thôi. Nàng ta bèn không đợi khách trả lời, chọn khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt mà mình hay tấu, tiếng đàn cổ cầm u tịch, hòa quyện với hương rượu nhàn nhạt. Bên lầu gió hiu hiu khiến rèm cửa lay động, làm trái tim người ta mê mẩn.

Thanh Thu chẳng muốn ăn chút nào, nàng thậm chí còn có cảm giác nghẹn trong lòng, hoàn toàn vô cảm với những món trước mặt. Nhưng thế tử đang nhìn mình, nàng không thể không cầm đũa lên gắp. Tiểu Liên thì thầm hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, chúng ta phải ăn thật sao?”

Khóe miệng của Thanh Thu giật giật, rồi lại nhìn mấy người ngồi quanh bàn. Huống Linh Ngọc nghe tiếng đàn mà quên hết những món ngon trước mặt. Còn ánh mắt lẫn trái tim Tống Củng lại đặt hết vào Linh Ngọc, người thật sự ăn lúc này, chỉ có một mình thế tử. Nàng cũng hạ giọng đáp: “Chẳng mấy khi được đến đây, đương nhiên phải ăn chứ, yên tâm, ta gắp cho muội.”

Nàng cố ý phớt lờ tiếng đàn phiền phức đó, nhìn thức ăn trong đĩa mà gắp, còn chưa buông đũa, Tống Củng cuối cùng cũng tìm thấy đề tài để tán gẫu với giai nhân: “Linh Ngọc tiểu thư thích cổ cầm?”

Huống Linh Ngọc nghe đàn rất nhập tâm, thuận miệng cảm khái: “Thích thì có ích gì, ai cũng có thể chơi hay hơn ta.” Nói rồi Linh Ngọc nhìn Thanh Thu, nàng đang gắp thức ăn một cách hết sức vui vẻ, căn bản chẳng nghe thấy ai nói gì.

“Thì ra Linh Ngọc tiểu thư cũng thích chơi đàn, mấy hôm nữa ta tới quý phủ chơi, mong tiểu thư vui lòng chỉ giáo.”

Nàng ta đáp rất khẽ, như sợ nói sai: “Không dám.”

Lúc này Vệ Minh mới nói một câu khiến Tống Củng vui mừng: “Hiền đệ còn chưa tới phủ mới của ta, vài hôm nữa trong phủ thế tử sẽ mở tiệc khoản đãi người Bắc Vu, đệ cũng đến đi.”

Tống Củng gật đầu mạnh tới mức muốn rớt xuống đất.

Thanh Thu vừa liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Liên, vừa nghe ba người bọn họ nói chuyện. Nghe đến đây thì thấy hơi lạ, lẽ nào thế tử không nhận ra, vị công tử của thừa tướng này say người chứ không say rượu? Chỉ có thể hỏi rằng, thế tử không phải người bình thường, rất độ lượng. Không ngờ Thanh Thu vô tình gắp cho Tiểu Liên nhiều quá, Tiểu Liên lo lắng ngấm ngầm giật ống tay áo nàng dưới gầm bàn, ý bảo đừng thất lễ nữa. Tiểu Liên giật mạnh quá khiến món bánh ngọc trai mà Thanh Thu đang gắp rơi xuống, đúng vào bát canh quế thượng hạng. Nước canh bắn lên lại bay thẳng vào mặt Tống Củng, chen ngang cuộc đối thoại giữa hắn và giai nhân.

Thanh Thu chẳng còn tâm trí đâu mà trách Tiểu Liên, vội vàng cười nói xin lỗi Tống Củng, rồi gọi người mang khăn lên cho hắn lau mặt. Vệ Minh không nhịn được cười, nhưng lại thấy như thế không ổn lắm. Tống Củng là người vô tội nhất, trong lòng tức giận, còn phải thể hiện phong độ trước mặt giai nhân. Tóm lại, chẳng ai chú ý tới tiếng đàn của cô nương ngồi cách tấm bình phong kia. Đột nhiên Huống Linh Ngọc “ồ” lên một tiếng, dáng vẻ vô cùng tập trung, thì ra nữ cầm sư đã đổi sang khúc Tương tư ý.

Tiếng đàn vấn vít không ngớt, cô nương ấy chơi rất nhập tâm, như thể không quan tâm gì tới hoàn cảnh hỗn tạp xung quanh, chỉ đắm chìm trong tiếng đàn do chính mình tấu. Huống Linh Ngọc nghe một lúc, nói: “Đàn hơn ta nhiều.”

Thanh Thu cũng đang chăm chú lắng nghe, đáp: “Đương nhiên, tiểu thư không phải bán nghệ, chơi đàn chẳng qua là trò tiêu khiển, nhưng cô nương ấy phải dựa vào nó để kiếm cơm, đương nhiên bỏ công sức nhiều hơn.”

“Thanh Thu, tỷ muốn nói ta không hề bỏ công sức luyện đàn ư?”

Thanh Thu vội giải thích: “Không phải thế, khúc Tương tư ý này vốn người đàn trong lòng phải có tình, thật lòng nhớ nhung một ai đó mới có thể đàn hay.”

Huống Linh Ngọc nhìn Thanh Thu, có chút không hiểu: “Lần trước rõ ràng tỷ nói mình là kẻ vô tình, tại sao lại đàn hay như thế?”

Tống Củng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Ngươi chẳng qua là một quản gia thiện phòng, biết đàn không?”

Tiểu Liên không kìm được khẽ lên tiếng giải thích cho nàng: “Không phải đâu, Thanh Thu tỷ tỷ đàn rất hay, giờ còn là sư phụ của tiểu thư đấy.”

Tống Củng vẻ mặt nghi ngờ, Vệ Minh sớm đã nói nàng đầu bếp này không hề đơn giản, nhưng hắn tưởng Vệ huynh của hắn có ý với người ta nên mới nói vậy, không ngờ là thật.

“Nào, nào, Thanh Thu, chi bằng giờ ngươi tấu một khúc, được không?”

Họ nói hơi to, không biết từ lúc nào, tiếng đàn kia đã dừng lại, dường như đang đợi khách nhân quyết định xem có muốn nghe tiếp hay không. Vệ Minh trầm giọng: “Đừng quấy rối nữa, Thanh Thu hôm nay tới đây là có nhiệm vụ, Thanh Thu, ngươi không muốn nếm thử các món ở Nguyệt Trung Thiên à?”

Thanh Thu cũng chẳng còn cách nào từ chối, đành gọi tiểu nhị lên, bảo đọc tên các món ăn. Đọc tên món nào thì nếm món ấy, trong lòng ngấm ngầm ghi nhớ tên món ăn và công thức. Tiếng đàn lại cất lên, trong âm thanh u tịch ấy, đôi đũa trong tay nàng không dừng mà miệng mà cũng không nghỉ. Bướu lạc đà chao dầu màu nhũ hồng mọng mỡ, mùi vị tươi mới, coi như nàng chấm món này. Tay gấu hầm mềm thơm, ngon thì ngon, nhưng Nam Vu lại rất hiếm tay gấu, chỉ sợ ngoài Nguyệt Trung Thiên ra, chỉ trong hoàng cung mới có, món ăn này không được rồi. Gân cừu Hạ Hà… Một lúc lâu sau, Thanh Thu phát hiện ra một điều, phàm là những món người Bắc Vu thấy ngon, thì nhất định phải là các bộ phận như chân, móng, cánh, lưng, những thứ này trông không được đẹp mắt cho lắm. Không giống như Nam Vu, món ăn phải cắt thái nhỏ rồi nấu nướng cầu kỳ, càng cầu kỳ càng thơm ngon. Hồng vàng trắng xanh phải hợp cảnh, thêm rượu ngon, đấy gọi là hưởng thụ.

Tống Củng ghé sát vào người Vệ Minh, cười nói: “Vệ huynh đối với nữ tử này rất đặc biệt. Có phải cảm thấy những lời tiểu đệ nói hôm ấy rất có lý, muốn nàng ta làm người của mình không?”

“Đừng nói vớ vẩn, ta đưa Thanh Thu tới đây là muốn nàng ta nếm các món ăn của Bắc Vu, để mấy hôm nữa làm một bàn tiệc rượu đãi đám khách đến từ Bắc Vu.”

“Chẳng trách Khổng huynh mọt sách của tiểu đệ lại không sao quên được nàng ta… Đúng rồi, việc của Khổng huynh, đệ đã nghe nói. Sau hôm huynh đuổi huynh ấy khỏi phủ thế tử, đệ có gặp mấy lần, thấy huynh ấy cứ buồn bã không vui, chi bằng huynh bỏ thứ yêu thích, tha cho Thanh Thu về với Khổng huynh? Nói gì thì nói huynh ấy cũng là nhân tài, là môn sinh mà cha đệ coi trọng nhất, huynh còn không đồng ý, không khéo huynh ấy tới tìm quận vương bàn bạc ấy chứ.”

Vệ Minh uống cạn chén rượu, chầm chậm đặt chén xuống bàn, đáp: “Thừa tướng thật quá sức yêu chiều Khổng Lương Niên, nhưng Thanh Thu không bán thân cho ai, càng không phải là người của phủ quận vương, chẳng ai ép được nàng ta cả.”

Lòng hắn thầm nghĩ, nếu truy đuổi tới cùng, thì Thanh Thu chỉ có thể là người của phủ thế tử.

Khi Thanh Thu đã nếm hết một lượt, chỉ có thể ngồi thẳng mà không dám khom lưng, dựa nhẹ vào ghế mới cảm thấy dễ chịu. Nàng cười khổ: “Bẩm thế tử, nô tỳ no quá rồi, sợ lát nữa phải như thế này chạy về.”

Tiểu Liên mím môi cười đưa cho nàng cốc trà, cũng bị nàng đẩy ra: “Đừng, ta còn uống nữa chắc nôn ra mất.”

Tống Củng không tin nàng chỉ ăn một lần mà có thể nấu được, bèn hỏi nàng: “Ngươi có cách rồi?”

“Có thì có, nhưng về phủ phải thử mới được, hơn nữa những nguyên liệu này, chắc phải vào thiện phòng mới làm đủ.” Nàng nghĩ đến việc phải vào thiện phòng, bất giác có chút ngần ngại.

Vệ Minh nghĩ đến việc nàng bị cấm bước vào thiện phòng, cười: “Về phủ, ta nói với Thanh Thư một tiếng, sắp xếp cho ngươi một chỗ ở thiện phòng trong vòng ba ngày, ngươi muốn thứ gì thì có thứ gì thì có thứ ấy.”

“Ba ngày?”

“Không sai, chỉ có ba ngày.” Ba ngày sau hắn phải mở tiệc, chủ nhân Thiên phủ Bắc Vu cũng sẽ đến.

Vệ Minh nói nghe thật đơn giản, lẽ nào tưởng nàng là thần tiên, bao nhiêu món như thế, quay về nàng còn phải vừa nghĩ vừa làm, thử đi thử lại, một ngày làm được hai, ba món là khá lắm rồi. Hơn nữa, thiện phòng ở phủ thế tử không phải là nơi yên tĩnh, quản gia ở đó họ Vệ, là nô tài mang họ chủ nhân. Mặc dù lo việc thiện phòng nhưng lại chẳng có tài nghệ nấu nướng, bởi vì y được quận vương phi đích thân chọn tới làm quản gia thiện phòng của phủ thế tử. Y làm việc rất cứng nhắc, thỉnh thoảng Thanh Thư, Hồng Ngọc còn phải để ý tâm tư vị quản gia này, từ lâu y đã bất mãn việc đầu bếp thiện phòng tới gặp Thanh Thu để bàn bạc công thức của thực đơn. Nàng không muốn tới thiện phòng để nhìn vẻ mặt kẻ đó.

“Quản gia Thanh Thu, tiệc tối của phủ thế tử ta cũng sẽ đến dự, khi ấy ta sẽ xem ngươi làm thế nào.” Tống Củng nói với Thanh Thu nhưng lại nhìn Huống Linh Ngọc, nhìn tới mức nàng ta mất tự nhiên. Thanh Thu vội giải vây: “Linh Ngọc tiểu thư, tiểu thư thích món nào, về phủ nô tỳ làm cho tiểu thư ăn.”

Huống Linh Ngọc ăn rất ít, nàng ta chỉ thích nghe đàn, thấy Thanh Thu hỏi, bèn nhìn thức ăn trên bàn, chỉ vào hai đĩa to. Thực ra món ăn nhiều nhưng chẳng hợp khẩu vị Linh Ngọc, trái lại Tống Củng liền âm thầm ghi nhớ.

Khi mấy người bạn họ rời đi, ra khỏi bức bình phong, nữ tử chơi đàn vẫn đang cúi đầu nghịch nghịch dây đàn. Thanh Thu cố ý đi lại sau cùng, đợi mọi người ra hết, liền quay lại bên nữ tử kiều diễm ấy, khẽ gọi một tiếng: “Tô Diệu tỷ tỷ.”

Nữ tử chầm chậm ngẩng đầu lên: “Thanh Thu, là muội thật ư.”

Thanh Thu nhận ra người quen ngay khi cô nương này bước vào, nàng cảm khái: “Muội không biết tỷ lại ở đây.”

“Ở đây có gì không tốt, cũng là kế sinh nhai thôi.” Nàng ấy thần sắc tiều tụy, chắc là bị người quen bắt gặp cảnh phải ca hát kiếm sống trong tửu lầu, tính hay thẹn, nhìn tỷ muội thân thuộc đứng mặt, có phần không ngẩng đầu lên nổi.

Nghĩ tới những ngày nhàn nhã trước kia, trong lòng chán nản, nàng ấy ngước mắt nhìn Thanh Thu. Thấy nàng vẫn ăn vận như một cô nương, Tô Diệu hỏi: “Cũng gần mười năm rồi, muội có ổn không?”

“Rất ổn.” Trong lúc nói chuyện nàng ấy bắt đầu nghẹn ngào, chắc cuộc sống không được tốt đẹp lắm. Thanh Thu nhất thời không biết phải nói gì, sợ nàng ấy mất tự nhiên, vội vàng nói tiếp: “Tô Diệu tỷ tỷ, giờ muội nấu ăn trong phủ thế tử, hôm nay mới có dịp ra ngoài, không ngờ lại gặp tỷ, thật trùng hợp.”

Nói như thế, trong lòng Tô Diệu sẽ dễ chịu hơn, nhưng không có nghĩa là nàng ấy muốn người sống vất vả, chỉ là tự cảm thấy mình quả thấp kém. Gặp người quen cũ, Tô Diệu xấu hổ không dám nhận, nhưng lại không thể không xuất đầu lộ diện ở tửu lầu kiếm sống qua ngày. Trước ngày nàng ấy chỉ biết gia thế của Thanh Thu không tệ, không ngờ được giờ nàng cũng chỉ là đầu bếp cho người ta, giống mình, nên mới “à” một tiếng.

Thấy Tô Diệu mấp máy môi định hỏi tiếp, Thanh Thu vội vàng ngắt lời: “Tô Diệu tỷ tỷ, muội phải đi rồi, nếu rảnh, tới phủ thế tử tìm muội là gặp.”

Chuyện cũ nhắc lại đâu chỉ một hai câu là có thể nói hết. Thanh Thu nói đoạn bèn nghẹn ngào đi xuống lầu, lòng thầm cảm thán, trước kia Tô Diệu tỷ tỷ là sư tỷ học đàn cùng nàng, có điều tuổi hơi lớn hơn bọn nàng một chút. Nữ tử ấy đã sớm được đính hôn, nghe nói khi học đàn nảy sinh tình cảm với một sư huynh khác, sau đó bỏ nhà theo huynh ấy, không ngờ lại gặp Tô Diệu ở đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx