sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một mối tương tư (Tập 1) - Chương 10 phần 2

Vừa mới có ý định, lại đột nhiên hiện ra cảnh nàng nước mắt tuôn rơi trên đường phố ngày hôm ấy, bất giác trong lòng Vệ Minh run rẩy. Nếu nàng là một a hoàn, thì cùng lắm hắn trở thành một vị chủ ngang tàng hống hách, cưỡng ép nàng thì cũng chẳng sao. Nhưng hắn lại không phải thế, từ trước tới giờ nàng vẫn tự vui với niềm vui của mình, hắn từng thấy nàng chơi đàn, rất tao nhã, cũng từng thấy nàng nấu ăn, rất có phong thái của một đầu bếp lớn. Hai việc mâu thuẫn cùng cực như vậy, mà nàng lại làm rất ung dung. Trước kia vì quan hệ giữa nàng và Tuyết Chỉ nên hắn mới để ý nàng, sau mấy lần quan sát lại bất giác nảy sinh hứng thú. Hằng ngày niềm vui lớn nhất của hắn chính là nhìn thấy thực đơn mình viết ra được nàng biến hóa thành các món vừa ngon miệng vừa đẹp mắt, nghe nàng già mồm cãi lý giải thích vì sao lại dùng những thực phẩm đó.

Nếu tối nay hắn ép nàng, thì sau này chắc chắn sẽ không thể chung sống hòa bình với nàng được. Nghĩ đến đây, Vệ Minh đành kìm nén tà hỏa lại, cơ thể cứng đờ, Thanh Thu đột nhiên như nhận ra, dừng lại hỏi: “Thế tử, nô tỳ đã nói không biết hầu hạ người khác, có phải dùng lực hơi mạnh không, làm đau người ư?”

Vệ Minh cười khổ, thả lỏng bàn tay đang cầm tay nàng, ngồi dậy: “Tốt lắm, rất thoải mái.”

Cũng may có tấm chăn trên người, nếu không sự hỗn loạn của hắn lúc này không gì có thể che giấu nổi. Sau khi dẹp hết tạp niệm trong lòng, Vệ Minh tung chăn đi xuống, ngáp dài nói: “Ta phải về phòng ngủ, nàng yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, không, đợi lát nữa ta sẽ cho người canh giữ bên ngoài, điều thêm hai người nữa đi theo bảo vệ nàng, nàng không phải sợ.”

Để đám quân lính mặt sắt đó đi theo bên cạnh, lại còn ngày đêm theo sát? Thanh Thu mặt trắng bệch, vội vàng từ chối: “Sao có thể chiếm dụng tùy tùng của thế tử được, Thanh Thu không sao. Ban ngày không cần phải lo lắng, ngày mai gọi thêm vài người sang ở với nô tỳ là được.”

“Nếu nàng muốn đêm nào ta cũng ở đây với nàng, thì ta rất vui lòng.” Thanh Thu thấy hắn chẳng cần dùng sức, đã áp sát tới trước mặt nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hơi thở của hắn mỗi lúc một gần, cuối cùng không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái. Không đợi nàng phản kháng, Vệ Minh đã nhanh chân rút lui, mang theo nụ cười thỏa mãn về đi ngủ.

Cổ nhân đã nói “Nam nữ thụ thụ bất thân” quả thật vô cùng có lý, hơn hai mươi năm nay Thanh Thu tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt. Trước kia là thanh mai trúc mã với tiểu tử họ Cao chẳng qua cũng chỉ mới nắm tay vài lần, nhờ bọn a hoàn chuyển giấy trò chuyện. Hẹn hò khi hoàng hôn buông xuống là điều không bao giờ xảy ra, trừ ngày tết Nguyên Tiêu, đêm đến nàng phải đi ngủ. Bao năm tháng đẹp đẽ của tuổi trẻ trôi qua như nước, nàng đã lỡ mất rất nhiều thời khắc đẹp, thỉnh thoảng cũng thấy xấu hổ thay cho mình.

Vì vậy thân mật hôn vào má đối với Thanh Thu mà nói đến nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ, tay chân lóng ngóng một hồi, bất giác đưa tay lên ôm mặt, chỉ sợ người ta nhìn thấu. Nàng muốn ra phòng ngoài đóng chặt cửa lại, nhưng nhìn thấy hai nha đầu đang hôn mê, không biết họ có trông thấy gì không. Thấp thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chắc Vệ Minh đã về phòng, dặn dò gì đó. Chẳng bao lâu sau, Tử Liên đưa hai nha đầu xuống, cung kính hỏi nàng: “Thanh Thu cô nương còn cần gì không?”

Trời đã mờ sáng, thật làm khó cho những nha đầu này khi vẫn còn thức để đợi hầu thế tử nghỉ ngơi. Nàng chỉ cần yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng trong lúc tâm tư hỗn loạn lại nói không ra lời, chỉ đỏ mặt bảo Tử Liên về. Chuyện vừa rồi, nàng như hiểu lại có phần không hiểu, điều duy nhất nàng chắc chắn là, trái tim vốn không bình tĩnh của nàng qua tối hôm nay, càng khó có thể khôi phục lại.

Từ ba ngày trước, người trong phủ thế tử đã chăm chăm chờ xem rốt cuộc Thanh Thu sẽ được sủng ái tới mức nào. Từ sau khi ở biên ải trở về, Vệ Minh đã thay đổi hẳn tác phong trêu hoa ghẹo bướm ngày trước. Ngược lại hắn trở nên trầm tĩnh, mãi mới thấy thế tử coi trọng một nữ tử, lại là một nữ tử lỡ thì nên người ta cảm thấy không được môn đăng hộ đối cho lắm.

Vì vậy những người tò mò đã bàn tán về chuyện này không biết bao nhiêu lần, thêm mắm dặm muối. Khi những tin này được truyền đến phủ quận vương, thì nó đã được đổi nội dung thành nàng đầu bếp dụ dỗ thế tử. Quận vương phi cũng cố nén bức bối trong lòng lại, đợi xem con trai mình sẽ làm gì với nữ tử không biết liêm sỉ kia.

Nhưng ai ngờ thế tử lại chẳng làm gì, còn liên tục về muộn cả ba ngày, khiến những kẻ có lòng chuẩn bị canh bổ cho thế tử phải lãng phí đổ đi. Nữ tử này có được sủng ái hay không, còn phải xem xem nàng ta cách cái nơi khiến bao người kỳ vọng của nam nhân kia gần hay xa? Đương nhiên, nơi gần nhất với nam tử ấy nhất chính là cái giường. Thanh Thu mặc dù chưa lên giường của thế tử, nhưng lại thành công khiến thế tử lên giường của mình. Chính miệng Tử Liên chứng thực rằng thế tử đã ở lại phòng Thanh Thu ban đêm, khi quay về phòng miệng vẫn cười, rõ ràng đã được ăn no. Tin tức này lập tức truyền đến phủ quận vương, quận vương phi sáng sớm tỉnh dậy đã biết chuyện.

Quận vương phi không nổi giận, mà cảm thấy có phần coi thường trù nương này. Khổng hàn lâm kia nhớ nhung không quên được nàng ta, theo tới tận phủ thế tử, bà biết. Vốn không hiểu tại sao Thanh Thu lại không đồng ý, thì ra là vì có người tốt hơn. Con trai bà đương nhiên là người xuất sắc nhất, một nữ tử không có gia thế, không có tư chất, con trai bà thích liền thu nạp. Bà chỉ lo lắng cho cô cháu gái Linh Ngọc của mình, cho con bé theo sang đấy hàm ý rõ ràng như thế, cùng ở trong một phủ, vậy mà lại bị người ta cướp mất. Sau khi thành thân rồi, bà không còn quản được chuyện ở bên phủ ấy nữa, nếu nó bị đám thê thiếp bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, thì phải làm sao?

Bà không cho người gọi Thanh Thu về giáo huấn, nhưng lại gọi Huống Linh Ngọc tới dặn dò rất nhiều. Đến Tiểu Liên theo hầu bên cạnh Linh Ngọc cũng được lệnh của bà, phải tỉnh táo một chút trước chuyện chung thân đại sự của tiểu thư, không được để kẻ khác phá hỏng. Người khác này chính là Thanh Thu. Động tĩnh trong phủ thế tử ra sao, quận vương phi có thể không biết, nhưng Linh Ngọc ngây thơ trong sáng như vậy, mà lại giao du với loại người đó. Một trù nương như Thanh Thu thì hiểu gì về đàn?

Trong mắt chủ tớ Huống Linh Ngọc, Thanh Thu là người duy nhất họ có thể trò chuyện, có thể ngồi cùng một cách tự nhiên. Nghe được tin về chuyện biểu ca và Thanh Thu, nàng ta cũng có chút bất ngờ. Từ quận vương phủ về, trên đường suy nghĩ kỹ mọi chuyện, Linh Ngọc lúc này mới thấy muộn phiền. Không biết cảm giác thế nào, nhất thời nàng ta nghĩ con người Thanh Thu rất tốt, biểu ca yêu thích tỷ ấy cũng là lẽ thường tình, Linh Ngọc lại cảm thương cho mình, nếu chuyện của họ thành, thì sau này mình phải làm sao?

Nửa đường bị công tử nhà thừa tướng - Tống Củng - chặn xe, nàng ta không từ chối hắn như trước kia, mà còn nói vài câu qua rèm cửa xe. Tống Củng cố ý đợi Linh Ngọc bên ngoài, muốn nhờ nàng ta chuyển tới Thanh Thu mấy lời. Hắn cũng là muốn giúp người khác, Khổng Lương Niên muốn gặp Thanh Thu nhưng không được, đến nhờ hắn, khiến Tống Củng nhất thời khó xử. Thay mặt huynh đệ này đào tường nhà huynh đệ khác, hắn không thể tới rồi nói thẳng với Vệ Minh rằng: Này, bảo Thanh Thu trong phủ huynh ra gặp Khổng hàn lâm đi. Nên đành quay sang nhờ cậy Huống Linh Ngọc, tiện thể gặp mặt giai nhân, thật là vẹn cả đôi đường.

Trong lúc hoảng hốt Huống Linh Ngọc đã nhận lời, mới biết Khổng hàn lâm cũng thương nhớ Thanh Thu, nàng ta bỗng thấy ngưỡng mộ Thanh Thu, biểu ca nhất định là rất yêu tỷ ấy. Chuyện chung thân đại sự cả đời, nàng ta đành nhờ cậy cả vào cô mẫu. Nếu thật sự được như cô mẫu sắp xếp, thì quan hệ giữa nàng và Thanh Thu sau này là tỷ muội, chuyện này liệu tốt hay không?

Linh Ngọc nắm chặt chiếc khăn tay, đố kỵ là thiên tính của nữ nhi, nếu nói nàng ta không ghen là giả. Từ sau khi cô mẫu để lộ ý muốn tác thành cho Linh Ngọc và biểu ca, nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giờ lại xảy ra chuyện không ngờ đến, Linh Ngọc vô cùng thất vọng. Ai chẳng hy vọng phu quân tương lai của mình có thể một lòng một dạ với mình. Linh Ngọc trong lòng vừa kháng cự vừa kỳ vọng, không biết kháng cự việc gả cho biểu ca hay kỳ vọng ngày đó sẽ đến.

Sau khi về phủ, Linh Ngọc bảo Tiểu Liên đi mời Thanh Thu, đột nhiên có chút thấp thỏm. Khổng hàn lâm muốn hẹn riêng Thanh Thu, mình lại đích thân chuyển lời nghe không được hay lắm. Như thể nàng ta muốn đẩy Thanh Thu sang cho người khác vậy, cố ý ly gián biểu ca và Thanh Thu. Nhưng đã nhận lời với Tống Củng, Tống công tử đối với mình một tấm chân tình, hơn nữa lại có quan hệ rất thân thiết với biểu ca, nếu không, nàng ta đã từ chối việc chuyển lời.

Tiếu Liên đến Giám Thiên các, bọn a hoàn nghe nói Linh Ngọc tiểu thư cho mời Thanh Thu qua gặp, trong lòng tự hiểu, đều bịt miệng cười thầm, nghĩ sắp có kịch hay để xem đây. Họ bèn đưa Tiểu Liên tới phòng Thanh Thu, ở đó có hai tùy tùng của thế tử đứng canh, chẳng ai dám lại gần. Tiểu Liên sợ hãi cúi gằm đầu do dự hồi lâu, nghĩ đến chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tiểu thư, đành phải bạo gan nói rằng mình muốn gặp Thanh Thu cô nương.

Hai người đó chẳng làm khó Tiểu Liên, tránh ra cho cô bé vào, trong phòng có hai tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thanh Thu, thấy cảnh này khiến Tiểu Liên quên mất vì sao mình đến đây, lẳng lặng quan sát cách bài trí trong phòng.

Thanh Thu vui mừng gọi: “Tiểu Liên, sao muội lại đến đây, Linh Ngọc tiểu thư có khỏe không?”

“Tiểu thư vẫn khỏe, tiểu thư có lời mời tỷ qua đấy nói chuyện.” Mặt Tiểu Liên không biểu hiện gì, giọng nói rất nhỏ, nghĩ đến việc trước kia ở quận vương phủ, Thanh Thu quan tâm tới mình như thế, có chút bối rối. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không trách Thanh Thu được, thế tử là một nhân vật xuất chúng như vậy, ai mà không yêu?

Linh Ngọc tiểu thư muốn gặp nàng? Người ta là con dâu danh chính ngôn thuận được quận vương phi chấm sẵn. Thân phận của nàng chẳng qua chỉ là “a hoàn”, giờ nàng ta muốn gặp nàng, có phải định mặt nặng mày nhẹ với nàng không? Thanh Thu lập tức thở dài, hình như nàng chẳng sai gì cả, tại sao phải lo lắng? Hơn nữa, Linh Ngọc tiểu thư luôn dịu dàng lương thiện, khiến người khác yêu mến, chắc chắn sẽ không làm những việc ghen tuông đanh đá, gặp thì gặp.

Trước khi đi, nàng thu dọn một chút, cây Lục Ỷ giả được Thanh Thu cố ý đặt trên bàn, còn để lại một mẩu giấy. Đại khái là nếu người đến là khách, thì coi như cây đàn này là quà gặp mặt, nếu không hài lòng, thì Lục Ỷ thật trong tay thế tử, hy vọng khách sẽ tự tìm đúng người, đừng nửa đêm lẻn vào phòng nàng nữa.

Không biết làm thế có ích gì không, nếu tên trộm là kẻ thanh cao không trộm tiền tài, chỉ muốn cây đàn, thì hẳn là người hiểu biết. Tại sao không đi đường chính, nếu dùng tiền vàng mua lại, không chừng nàng sớm đã đồng ý rồi. Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn.

Vừa đến Thưởng Thu Uyển nơi Linh Ngọc ở, đã nghe thấy tiếng đàn vui tai, đó là một khúc nhạc có tên Thu Giang, chẳng hề có ý oán trách. Tâm trạng nàng thoải mái hơn, theo Tiểu Liên vào trong, hai người tùy tùng bèn ở lại bên ngoài. Tiểu Liên thấy họ không vào cùng, vỗ ngực nói: “Sợ chết đi được, sao họ lại theo tới cả đây?”

“Gần đây xảy ra vài chuyện, liên tục gặp trộm, còn cả kẻ nửa đêm thần bí lẻn vào phòng tỷ nữa, thế tử đành cho người theo tỷ vài ngày.” Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng hai người đó lại không nghe lời nàng.

Tiểu Liên không vội vào phòng ngay, nhân lúc tiểu thư gảy đàn, khẽ hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, họ nói tỷ và thế tử... thật không?”

Thanh Thu không biết phải giải thích với Tiểu Liên thế nào về mối quan hệ giữa mình và thế tử, đành thở dài: “Muội cũng biết vì sao ta lại đến phủ thế tử, vốn nghĩ cách nhân lúc thế tử vui vẻ xin người thả ta đi, ai ngờ...”

“Nhưng thế tử rất tốt, ở đây ai chẳng muốn được người ngó ngàng tới.”

“Tỷ đã nhiều tuổi thế này rồi, chỉ mong tìm được người phù hợp để gả đi, sống yên bình cả đời, đâu dám trèo cao.”

“Nhưng tiểu thư nói, Thanh Thu tỷ tỷ không phải người bình thường, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình nên mới tạm thời phải chịu ấm ức.” Trong mắt Tiểu Liên, Thanh Thu cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, vừa quan tâm lại vừa biết chăm sóc người khác, thế là tốt lắm rồi.

“Gì mà tài hoa với không tài hoa, chỉ mong không phải chịu khổ gì thôi...” Nàng cười khổ, Linh Ngọc tiểu thư không hiểu thế giới bên ngoài, không biết con người sống trên thế giới này khổ sở ra sao.

Huống Linh Ngọc đã dừng chơi đàn, cao giọng hỏi: “Thanh Thu, tỷ đến rồi à.”

Thanh Thu cùng Tiểu Liên bước vào, rõ ràng bình thường khuê phòng này rất gọn gàng sạch sẽ, hôm nay sao lại hỗn loạn thế này. Góc tường còn có rất nhiều hoa cỏ, trên bàn bày rất nhiều những đồ chơi nhỏ kỳ lạ, rất khác với trước kia. Huống Linh Ngọc đang đứng đó nghịch con vẹt béo mỏ đỏ, vẻ mặt vô cùng hoạt bát sinh động.

Những thứ này là quà của Tống Củng cho người mang tặng hằng ngày, không biết tại sao hắn lại điều tra ra được Huống Linh Ngọc không thích thịt dê, bèn đổi thành tặng cái này. Thỉnh thoảng là đồ chơi, thỉnh thoảng là hoa cỏ, nhiều như nước chảy vào phủ thế tử, khiến nàng ta không biết nên làm thế nào, cũng không có thời gian bận tâm chuyện khác, Linh Ngọc luyện đàn ít đi.

“Sáng nay về phủ thăm cô mẫu, khi ta quay lại phủ thế tử thì gặp Tống công tử.” Nhắc đến Tống Củng, mặt nàng ta ửng hồng, “Chàng thay Khổng hàn lâm chuyển lời, muốn hẹn tỷ ngày mai bớt chút thời gian gặp mặt, Khổng hàn lâm có chuyện muốn nói. Ta biết, chuyện này không hay lắm, nhưng Tống công tử lời lẽ khẩn thiết, Khổng hàn lâm cũng đang đợi chàng trả lời. Ta chỉ thay người khác chuyển lời, đi hay không tùy tỷ.”

Thì ra là vì việc này, Thanh Thu thở phào, nàng đang không biết phải giải thích với Linh Ngọc tiểu thư về chuyện xảy ra mấy hôm nay thế nào, bèn chau mày nói: “Là Khổng Lương Niên phải không? Khổng hàn lâm năm lần bảy lượt tìm cách quấy rầy, thật không giống phong thái người có học, sao cứ lằng nhằng mãi thế, Thanh Thu không muốn đi.”

“Ừ, không đi thì không đi.” Huống Linh Ngọc cũng thở phào, nàng ta sợ lo sợ, sợ Thanh Thu sẽ nghĩ mình khuyến khích Thanh Thu gặp gỡ nam tử ấy.

Cả hai nữ tử cùng chột dạ nhất thời không biết nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Thanh Thu đành lên tiếng: “Nhờ Linh Ngọc tiểu thư trả lời Tống công tử giúp, nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin cáo lui.”

“Được, ta sẽ cho người đi báo với chàng một tiếng.”

Tiểu Liên lo lắng thay tiểu thư mình, nói: “Thanh Thu tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói muốn rời phủ sao, chi bằng để tiểu thư nhà muội giúp.”

Huống Linh Ngọc không dám nói chuyện này với Vệ Minh, nên từ chối ngay: “Không được, ta không thể quyết định thay biểu ca.”

Thanh Thu vốn đã thầm hy vọng, nghe nàng ta nói thế bèn xịu xuống. Đúng là thế thật, tâm tư của thế tử chẳng ai đoán được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx