sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29

Trầm Ngang đã đặt trước một căn phòng tại một biệt thự trên bãi biển Jumeirah rộng sáu trăm mét vuông, một nơi tách khỏi đất liền, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có người phục vụ và đầu bếp riêng phục vụ suốt 24 giờ.

Tâm tình Mộc Mộc chán nản, chỉ có thể dựa vào thực phẩm để giải tỏa.

Vừa lên đến đảo, cô lập tức đến nhà hàng, gọi ra nào là cua đế vương, tôm hùm, cá ngừ chiên dừa, thơm ngon nhiều vị cùng vô số nước hoa quả của miền nhiệt đới.

Bữa cơm này, Mộc Mộc ăn đến phình cả bụng, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trở lại biệt thự, người phục vụ đã giúp chuẩn bị bồn tắm lớn, bên cạnh còn bố trí những ngọn nến lung linh, không gian lãng mạn chết người.

Người phụ vụ dùng tiếng Anh thân thiết hỏi: “Lâm tiểu thư, trước đó đặt phòng khách sạn không phải còn có vị Trầm tiên sinh nữa ư?”

“Anh ta không tới được.” Mộc Mộc lắc đầu.

“Bởi vì công việc sao?” Quản gia tò mò.

Mộc Mộc không biến sắc trả lời: “Không phải, anh ta bị tai nạn xe chết rồi.”

Người phục vụ ngay lập tức cứng mặt.

Hào phóng boa cho người ta, Mộc Mộc bảo người phục vụ tùy ý, còn mình nằm trong bồn tắm siêu lớn có thể chứa cả bốn người.

Trên mặt nước, những cánh hoa hồng dập dìu trôi lững lờ đậm chất nghệ thuật, Mộc Mộc ngâm mình bên trong dần trào dâng cảm giác đau buồn.

Người ta nói Maldives chính là thánh địa trăng mật, cho nên nơi đây thường được các cặp đôi ưu tiên lựa chọn đi du lịch. Sau khi đến, nhìn trên đảo toàn những cặp tình nhân, ai ai cũng có đôi có cặp khiến lòng cô khó chịu đến cực điểm, trông thấy mấy người ôm nhau liền muốn xông tới đá cho họ một phát.

Vốn nghĩ nhân dịp này phải tận dụng thời gian nghỉ ngơi để triệt quên Trầm Ngang đi, nhưng không khí lãng mạn ngọt ngào trên hòn đảo nhỏ, ngược lại càng làm cô thêm nhớ Trầm Ngang.

Đương nhiên, loại nhớ này mang theo sự căm thù.

Nếu không có tình cảm với cô, tại sao lại tỏ vẻ tình sâu như biển ra để lừa cô? Chẳng lẽ đúng như châm ngôn nói, trái tim và hành động của đàn ông đều có thể thực hiện đồng thời rõ rệt như vậy?

Đối với cuộc tình này, Trầm Ngang chỉ là diễn kịch đương nhiên có thể tùy thời thoát ra, nhưng lại làm khổ cô. Yêu rồi là phải trả giá, bỗng dưng thu lại là chuyện tuyệt đối không thể, sau này không biết phải trải qua bao nhiêu đêm tịch mịch mới có thể chữa khỏi đây.

Nghĩ vậy, Mộc Mộc hận không thể biến kiếp sau của Trầm Ngang thành nắm hạt dưa, để cho cô nhai cắn róc cả da lẫn thịt.

Đang cao hứng nghiến răng nghiến lợi, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng động rất nhỏ. Bây giờ đã gần nửa đêm, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng réo rắt, tiếng động lạ thình lình vang lên khiến cả người Mộc Mộc cứng ngắc, trong đầu nhanh chóng lóe lên vô số hình ảnh khủng bố.

Mộc Mộc cầm tinh đà điểu, không dám quay đầu, cả người run rẩy chờ đợi trong bồn tắm lớn.

Cẩn thận lắng nghe, lại phát hiện đó là tiếng bước chân rất nhẹ.

Nếu không có lệnh của cô, người phục vụ chắc chắn sẽ không tự ý đi vào, mà phòng này lại chỉ có mình cô ở, chẳng lẽ là mấy tên trộm cướp?

Cho dù thế nào, bây giờ cô chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Mộc Mộc cố gắng ổn định tâm trí, lắng nghe tiếng bước chân kia cách mình càng lúc càng gần, dường như ở ngay bên tai, cô bất ngờ quay người, dùng khăn tẩm đầy nước ra sức đánh mạnh vào kẻ kia.

Khăn mặt sắp đánh tới mục tiêu bỗng dưng dừng lại, vô số giọt nước do va chạm tung ra, đủ để Mộc Mộc thấy mặt Trầm Ngang.

Sợ hãi nháy mắt bị thay thế bằng tức giận, Mộc Mộc trừng mắt, hét lớn: “Sao anh vẫn dám xuất hiện trước mặt tôi?!”

“Em hoan nghênh anh đến vậy sao? Thật sự là vinh hạnh cho anh quá.” Trầm Ngang dán mắt nhìn cảnh sắc dưới cổ Mộc Mộc, tập trung chăm chú, nhìn không chớp mắt.

Lúc này Mộc Mộc mới nhận ra nửa thân trên đều lộ ra khỏi nước, nên hay không nên nhìn đều bị Trầm Ngang đáng chết này thấy hết.

Cô vội vàng ngồi xuống, giấu cơ thể từ cổ xuống ngập sâu trong nước, che bộ ngực chất vấn: “Sao anh không bị tạm giữ?”

“Trong sở cảnh sát có bạn cũ của anh, sau khi giải thích rõ ràng bọn họ liền thả anh đi, mà anh nghĩ em ở một mình chắc chắn sẽ rất cô đơn, cho nên anh bay chuyến sớm nhất qua đây.” Trầm Ngang bình tĩnh kể lại, tựa như chuyện trước đó anh lợi dụng Mộc Mộc và chuyện Mộc Mộc hãm hại anh hoàn toàn không tồn tại.

“Anh bản lĩnh thật đấy, tôi thua tâm phục khẩu phục, sáng mai tôi sẽ bay chuyến sớm nhất về nhà, từ sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, trên giang hồ gặp nhau cũng đừng tỏ ra quen biết.” Giọng điệu Mộc Mộc sắc bén.

Ông chú Trầm đã không còn là một ông chú tốt trong nhận thức của cô nữa, cho nên cô hoàn toàn có thể không cần gặp lại anh.

“Mộc Mộc, vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của em anh đang tạm giữ giúp em, chờ kỳ nghỉ này chấm dứt anh sẽ trả lại cho em.” Ý Trầm Ngang không thể rõ ràng hơn.

Mộc Mộc không thể đi, ít nhất không có sự cho phép của Trầm Ngang, cô không được đi.

“Trầm Ngang, anh thật khốn nạn!” Mộc Mộc giận dữ: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Sự tình đã đến nước này, anh ta còn có mặt mũi đến uy hiếp cô?

“Mộc Mộc, anh muốn em nghe anh giải thích.” Trầm Ngang đến cạnh bồn tắm lớn, ngồi xuống.

“Rất xin lỗi, tôi không muốn nghe!”

Nếu không phải hai tay đang bận che ngực, Mộc Mộc chắc chắn sẽ bịt hai tai.

Bây giờ cô đã biết, loại phim truyền hình não tàn với tình tiết “em không nghe, em không nghe” kia thì ra đều có nguồn gốc từ đời thật. Đối với người mình cực kỳ chán ghét căm giận thì căn bản sẽ không muốn nghe người đó nói chuyện.

“Anh biết em đang tức giận, như vậy đi, anh chờ em nguôi giận rồi giải thích.” Trầm Ngang nói.

Sau đó...... Anh ngồi bên cạnh bồn tắm, yên lặng chờ đợi.

Đợi cho đến khi cây nến trắng lãng mạn cháy hết gần như không còn, nước trong bồn tắm cũng dần lạnh tanh, Mộc Mộc kiềm chế không được nói: “Sao anh vẫn chưa đi ra ngoài?”

“Anh đang đợi em nguôi giận.” Trầm Ngang trả lời.

Vẻ mặt của anh còn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Mộc Mộc tin rằng anh có thể cùng cô nháo đến hừng đông.

Mộc Mộc tức đến sôi máu -- quả nhiên chú cháu một nhà, toàn thích dùng loại uy hiếp này, mẹ kiếp!

Nếu là loại nữ tử hán* như Lưu Vi Vi e chừng sẽ bình tĩnh lõa thể đứng dậy bỏ đi.

Nếu là loại mỹ nhân độc miệng như An Lương e chừng sẽ dùng hết các loại từ ngữ ác độc bức chết anh.

Nhưng cô không phải là Lưu Vi Vi, cũng không phải là An Lương, cô chính là Lâm Mộc Mộc.

Vì thế, cô chỉ có thể thỏa hiệp: “Tôi hy vọng anh có thể giải thích càng ngắn càng tốt, tôi không có kiên nhẫn nghe anh thao thao bất tuyệt*.”

*Nữ tử hán: giống nam tử hán, ý chỉ người anh hùng

*Thao thao bất tuyệt: lải nhải dài dòng

“Đầu tiên, anh muốn em trả lời anh, có phải em nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Tần Hồng Nhan cho nên mới giận anh hay không?” Trầm Ngang hỏi.

“Đúng, nhưng tôi không phải giận anh, tôi và anh đã kết thúc.” Mộc Mộc sửa lại cho đúng.

“Vì sao?” Trầm Ngang hỏi.

Mộc Mộc nhất thời bỗng có xúc động dìm cái đầu thông minh kia của anh xuống bồn tắm ba phút: “Bởi vì tôi nhờ thế mới biết, thì ra anh không thích tôi, cùng tôi qua lại, thậm chí còn dùng mọi biện pháp theo đuổi tôi chẳng qua là vì diễn kịch trước mặt đứa cháu của anh. Tôi cũng không phải là con ngốc, làm sao có thể ở cùng với một kẻ lừa đảo chẳng có tình cảm gì với mình chứ?”

Trầm Ngang nhìn thẳng vào Mộc Mộc, ánh mắt kia sắc bén mà dịu dàng: “Anh chỉ thừa nhận bản thân từng lợi dụng em, nhưng chưa bao giờ thừa nhận rằng anh không có tình cảm với em.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx